Dưới ánh sáng cuối cùng của bầu trời, có hai bóng hình đang bước lên từng bậc thang đến. Một cao một thấp, một nam một nữ, nữ tử đi phía trước, phía sau nửa bước, chàng thanh niên đi theo sát bà, chính là Nhan Dự, người đã từ biệt với họ tại biên giới Lĩnh Nam.
Thích Dung vô thức nhìn về phía Phương Hủ Chi đang đứng, nàng không biết hắn đã di chuyển đến dưới võ đài từ khi nào, cách nàng không quá ba trượng, với khuôn mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Nhan Dự.
Hiển nhiên, hắn cũng không biết từ sau hôm Nhan Dự từ biệt, y đã rẽ đường đến sơn trang Thanh Phụng.
Ánh sáng chiếu vào hai người ngày càng gần, Thích Dung mới thấy rõ diện mạo của La Thanh Phụng. Bà ấy có một gương mặt mà người ta khó có thể quên được, gương mặt đó không quá đẹp, thậm chí không thể gọi là đẹp nhưng lại có một phong thái rất riêng biệt.
Lông mày của bà ấy trông sắc bén, tràn đầy anh khí, đôi mắt hạnh tròn và mềm mại, hài hòa với anh khí giữa lông mày, hai phong cách vốn nên đối lập này lại vô cùng hòa hợp trên gương mặt bà ấy.
Mắt La Tố đỏ hoe, khi thấy La Thanh Phụng xuất hiện, nàng ấy không vui mừng như những người khác, ngược lại còn kinh ngạc về sự xuất hiện của bà ấy, nàng ấy ngây người một lúc rồi mới thốt lên: "Cô cô..."
Vị tiền bối bên cạnh nàng ất vẫn luôn ngồi yên lặng chợt đứng phắt dậy, dùng ánh mắt không lời nào diễn tả nhìn La Thanh Phụng.
La Thanh Phụng đứng trước võ đài, trước tiên khẽ gật đầu với mọi người ở sơn trang Thanh Phụng, sau đó mỉm cười với Thích Dung phía trên võ đài.
Ánh mắt của Tiêu Phong Việt bỗng trở nên lạnh đi, ông ta cười nhạt một tiếng tựa như chế giễu: "La tướng quân, đã nhiều năm không gặp, người vẫn như xưa, không thay đổi gì hết nhỉ."
Lúc này La Thanh Phụng mới quay đầu nhìn ông ta, đáp lại một câu: "Chắc có lẽ biên ải nhiều gió cát, từng đợt từng đợt thúc người ta già đi. Ta không thay đổi, nhưng ngươi thì thay đổi không ít, trông già hơn vài chục tuổi. Đã hơn mười năm không gặp, từ khi nào ngươi nghĩ không thông mà xuất gia làm nhà sư vậy?"
Lời nói của bà ấy chứa đầy gai góc, rõ ràng là đang cố tình đả kích ông ta, khiến sắc mặt của Tiêu Phong Việt lập tức thay đổi.
Ông ta cười cười, nói: "Ta nghĩ rằng, suốt thời gian qua La tướng quân không xuất hiện là vì sợ ta, không dám gặp ta cơ đấy."
La Thanh Phụng hơi ngước mắt nhìn, dùng giọng điệu khinh miệt đáp: "Có lẽ, ta không ra gặp ngươi là vì ngươi không xứng để ta phải ra mặt cũng nên."
Tiêu Phong Việt nghiến chặt răng, sát khí ngày một tăng.
Chỉ vài câu qua lại, tình hình đã trở nên căng thẳng, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
La Thanh Phụng đã xuất hiện, Thích Dung không còn lý do để ở lại trên võ đài, nhân lúc hai người họ còn đang mỉm cười bằng mặt không bằng lòng, nàng nhảy xuống võ đài, đứng bên cạnh Phương Hủ Chi.
Thỉnh thoảng Phương Hủ Chi nhìn về phía Nhan Dự, người luôn theo sát La Thanh Phụng, vẻ mặt đầy suy tư.
Thích Dung nhìn theo ánh mắt của hắn, Phương Hủ Chi luôn rất nhạy bén, đặc biệt là lúc này, khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt.
Hai đại cao thủ đương thời đang căng thẳng đối đầu, cảnh tượng này không phải là thứ mà người thường có thể nhìn thấy, nhưng hắn lại chẳng mảy may bận tâm, cứ chăm chú nhìn vào vị lang trung giang hồ kia, chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Nàng hỏi nhỏ: "Huynh phát hiện ra điều gì sao?"
Phương Hủ Chi nói: "Ta đang nghĩ, lý do mà La Thanh Phụng không thể xuất hiện, có lẽ là vì điều này."
Thích Dung lại nhìn về phía La Thanh Phụng, tinh thần của bà ấy phấn chấn, phong thái không hề suy giảm so với ngày xưa, hình ảnh một nữ tướng quân oai phong trên chiến trường chính là hình mẫu này đây, nhìn dáng vẻ hiện tại của bà ấy không có gì bất thường cả.
"Có vấn đề gì hả?"
Phương Hủ Chi hỏi: "Cô có biết gia tộc thần y nhà họ Nhan không?"
Gia tộc Nhan Thị của cốc Vạn Hoa, còn được gọi là Thần Y thế gia, từ đời này qua đời khác nghiên cứu về dược lý, bồi dưỡng nhân tài, từ thái y trong cung đến các y quán ven đường, phần lớn đều xuất thân từ cốc ạn Hoa.
Thích Dung bán tín bán nghi hỏi: "Nhan Dự là người của cốc Vạn Hoa ư?"
Phương Hủ Chi cười khẽ: "Y là gia chủ của cốc Vạn Hoa, là đệ tử của Thần Y Nhan Dung."
Cách đó không xa Nhan Dự như có linh cảm, mỉm cười với họ rồi nháy mắt.
Thích Dung: "..."
Quả nhiên, những người xung quanh Phương Hủ Chi đều giống hệt hắn, toàn là nói dối, không lời nào có thể tin được.
Chỉ là một lang trung giang hồ cỏn con sao? Cả thiên hạ đều biết, sau khi Tiết Mộng Thần qua đời, Nhan Dung đã tự sát theo, chưởng môn đời trước đã chết, Nhan Dự thân là đệ tử của Nhan Dung, việc y kế vị chưởng môn chỉ là chuyện sớm muộn. Y thực sự rất khiêm tốn.
Ánh mắt của Thích Dung lướt qua giữa La Thanh Phụng và Nhan Dự. Người của cốc Vạn Hoa đã ở đây, còn xuất hiện cùng với La Thanh Phụng, liệu có thể suy đoán rằng La Thanh Phụng đã bị thương và cần người của cốc Vạn Hoa đi theo, không rời nửa bước.
Nàng chợt rùng mình, nhìn sang hắn, Phương Hủ Chi biết nàng đã đoán ra, chậm rãi gật đầu. Nếu điều này là sự thật, thì việc sơn trang Thanh Phụng cắn chặt răng không tiết lộ tung tích của La Thanh Phụng là có lý do, bởi vì họ biết rõ, cho dù La Thanh Phụng có xuất hiện thì bà ấy cũng không thể đánh bại Tiêu Phong Việt.
Thích Dung cảm thấy tay mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng, dần dần bình tĩnh lại. Dù vậy, cũng không có gì đáng sợ, tình huống xấu nhất là La Thanh Phụng sẽ thua.
Thua cũng không sao, nàng vẫn có tay có chân, dùng hết sức lực cũng có thể chiến đấu một trận.
La Thanh Phụng đột nhiên nhìn về phía Thích Dung, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, mỉm cười hỏi: "Tiểu cô nương, ta vừa nhìn thấy từ xa, tuổi con còn nhỏ mà chiêu thức đao pháp lại rất thú vị, những chiêu thức lắt léo đó không phải là thứ mà một cô bé nhỏ tuổi như con có thể nghĩ ra được. Chiêu này gọi là gì?"
Thích Dung đáp: "Phi Hoa Bách Diệp."
Ánh mắt của La Thanh Phụng có chút thay đổi, khiến người ta khó đoán được cảm xúc của bà ấy. Không lâu sau, bà ấy khẽ mỉm cười, nói: "Chiêu thức rất đẹp, tên cũng rất hay, rất hợp với con."
Lần đầu Thích Dung gặp được một bậc trưởng bối như La Thanh Phụng, nàng cảm thấy hơi ngại ngùng, cười nói: "Đa tạ tiền bối."
La Thanh Phụng đột nhiên hỏi: "Con tên là gì?"
Thích Dung giật mình, theo phản xạ liếc nhìn Phương Hủ Chi, Phương Hủ Chi bên cạnh nàng nghiêm mặt lại, nụ cười trên môi dần biến mất.
Đây là tình huống mà trước khi vào sơn trang Thanh Phụng, cả hai không hề dự đoán được, vì vậy họ cũng chưa từng nghĩ đến việc nếu phải đối mặt với La Thanh Phụng, nàng sẽ trả lời như thế nào khi bị hỏi về tên của mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn La Thanh Phụng ở trước mặt, chỉ gặp gỡ trong chốc lát, La Thanh Phụng đã thể hiện rằng bà ấy không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Khi bà ấy cười, đó không phải là nụ cười thật sự, khi tức giận, cũng không phải là cơn giận thật sự.
Trong giang hồ đồn rằng tính tình của La Thanh Phụng không tốt, căm ghét cái ác như kẻ thù, si mê cha của nàng, ghét gặp bất cứ ai họ Thích, những điều này đều là lời đồn. Vậy tại sao nàng lại phải vì những lời đồn thất thiệt này mà ngay cả tên của mình cũng không dám nói thẳng.
Thích Dung hơi nhếch môi, nhẹ nhàng đáp: "Tiền bối, con họ Thích."
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, khi nàng thốt ra chữ "Thích", tiếng xôn xao kinh ngạc bất ngờ vang lên bên tai.
La Thanh Phụng hơi nhíu mày, hỏi: "Thích? Thích Tự Thiên là gì của con?"
Thấy sắc mặt La Thanh Phụng không ổn lắm, Phương Hủ Chi vội vàng tiến lên trước mở lời: "Tiền bối..."
Nhưng Thích Dung đã ngắt lời hắn, thản nhiên đáp: "Ông ấy là cha con."
Sắc mặt La Thanh Phụng thoáng cứng lại, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, nói: "Cha con là Thích Tự Thiên à? Hừ, chẳng trách, chẳng trách con có thể sử dụng được đao pháp tinh tế như vậy. Trên đời này chỉ có ông ta mới nghĩ ra được chiêu thức như vậy. Phi Hoa Bách Diệp... thật đúng là văn vẻ."
Bà ấy nhìn Thích Dung thật chăm chú, thở dài một hơi: "Thích Tự Thiên đã sinh ra một đứa con gái giỏi giang, đúng là khiến ta phải ghen tị."
Trong giọng nói của bà ấy tràn đầy tiếc nuối, nhưng không hề có sự thù hận hay ghen ghét, khi nghe câu nói của nàng, thậm chí bà ấy còn không hề đố kị, rất hiển nhiên những lời đồn đại trong giang hồ hoàn toàn là bịa đặt vô căn cứ.
Thích Dung bật cười: "Khi vào sơn trang, bạn của con đều nói, nếu người biết con họ Thích thì chắc chắn người sẽ giết con."
Những lời đồn đại trong giang hồ lọt vào tai La Thanh Phụng bảy tám lần, phần nhiều đều là chuyện tình yêu nam nữ, bà ấy bật cười sảng khoái: "Phần lớn người trong giang hồ đều tầm thường, nghĩ rằng một người phụ nữ hận một người đàn ông thì chắc chắn là vì tình cảm, vì chuyện gió trăng, thật là nực cười, quả là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Đừng lo, ta và cha con không có mối thâm tình gì cả, chỉ là người đời đoán mò mà thôi. Thâm tình cái khỉ gì chứ! Nếu nói là thù hận thì còn có lý!"
Khi nói đến câu cuối cùng, bà ấy nghiến răng, nói từng chữ một.
Thích Dung thắc mắc: "Vậy tại sao người lại tìm cha con nhiều năm như vậy? Lại tìm lâu đến thế?"
La Thanh Phụng oán hận đáp: "Ta từng khoe khoang trước mặt đồng môn, lập lời thề trước mặt nghĩa phụ rằng đời này nhất định sẽ vào tận Tây Vực, lấy đầu của Hồn Tà vương, phong vương bái tướng. Đầu của Hồn Tà vương vốn dĩ là của ta, cha con không biết từ đâu xuất hiện, một kẻ vô danh tiểu tốt, lại đoạt mất đầu người của ta, còn đoạt luôn chiến công của ta. Chẳng lẽ ta không nên tìm ông ta sao? Ông ta đoạt thì đoạt đi, đoạt được xong lại còn ẩn cư, không bao giờ xuất hiện nữa. Hừ! Ta, La Thanh Phụng, đã ao ước suốt đời, theo đuổi công danh đến tận cùng, mà ông ta lại vứt bỏ như bỏ đôi giày cũ. Ta không phục! Trời cao biển rộng, suốt đời này, cho dù ông ta trốn ở đâu, ta cũng sẽ tìm được và đánh bại ông ta một cách đường đường chính chính."
Từng lời của bà ấy chứa đựng sự uất hận, câu nào câu nấy đều đanh thép, càng nói bà ấy càng tức giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, quên mất cả đại địch Tiêu Phong Việt đang đứng trên võ đài.
Bà ấy gằn giọng: "Chẳng lẽ ta không nên căm hận cha con sao?"
Mọi người có mặt đều kinh ngạc vô cùng. Ai ai cũng biết, mười lăm năm trước, Thích Tự Thiên bôn ba ngàn dặm để ám sát Hồn Tà vương, trở thành một trong Tam Tuyệt, đứng vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cao của giang hồ. Sau đó, ông mai danh ẩn tích, tiếp đến là La Thanh Phụng cởi giáp, buồn chán quay về sơn trang Thanh Phụng.
Ngay khi về sơn trang, bà ấy đã rải tin tức khắp nơi, bỏ ra số tiền lớn tìm kiếm tung tích của Thích Tự Thiên. Hơn nữa, mỗi khi nhắc đến ông, bà ấy lại mắng ông một trận để trút giận, thề rằng cả đời này sẽ không lấy chồng. Trong miệng bà ấy, người được nhắc đến nhiều nhất chính là Thích Tự Thiên, dẫn đến những suy đoán bà ấy hận ông vì tình. Từng chuyện từng chuyện một, rất khó để người ta không nghĩ sai.
Những lời đồn đại đã tồn tại hơn mười năm, phần lớn mọi người trong giang hồ đều tin vào chúng. Nhưng hôm nay, hóa ra không phải là tình yêu, mà là hận, còn là sự căm hận đến nghiến răng nghiến lợi...
Thích Dung chớp mắt, hỏi: "Vậy việc sơn trang Thanh Phụng không cho người họ Thích vào là..."
La Thanh Phụng lạnh lùng hừ một tiếng: "Chẳng lẽ ta còn để cha con đường đường chính chính bước vào sơn trang Thanh Phụng để làm mất mặt ta sao?"
Thích Dung khẽ ho một tiếng, đáp: "Cũng phải, tiền bối nói có lý."
La Thanh Phụng tức giận phất tay áo rộng, nội lực vẫn vững vàng, không giống như người bị thương nặng. Bà ấy hít một hơi sâu, thu lại cảm xúc, rồi nói với Thích Dung: "Thích nha đầu, con có sẵn lòng giúp ta một việc không?"
Thích Dung cung kính đáp: "Tiền bối cứ nói."
La Thanh Phụng liếc nhìn Tiêu Phong Việt, lạnh lùng nói: "Ông ta đến đây là để tìm ta, lặn lội từ Tây Vực xa xôi đến đây, có dụng ý sâu xa. Cho dù hôm nay ông ta không tìm đến ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đến Tây Vực tìm ông ta. Trận chiến hôm nay không liên quan đến triều đình, cũng không liên quan đến giang hồ trong hay ngoài biên giới, chỉ liên quan đến hai người chúng ta. Tuy là ân oán cá nhân, nhưng đã liên lụy đến người khác. Khi bọn ta đánh nhau, bất kể lý do hay kết quả gì, ta đều không cho phép bất kỳ ai bước vào võ đài này. Nếu có kẻ nào muốn xông vào, con hãy giúp ta giết hắn, được không?"