Trong đời này, có cơ hội được chứng kiến hai cao thủ đỉnh cao đương thời quyết đấu quả là một vinh hạnh lớn. Nếu không phải vì đã trúng độc từ hoa Bách Diệp, chắc chắn mọi người ở đây sẽ tranh nhau đồng lòng đồng ý yêu cầu của La Thanh Phụng.
Lúc này Thích Dung cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, dõng dạc nói: “Con đồng ý với tiền bối, con đảm bảo với tiền bối, hôm nay có con ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bước vào võ đài dù chỉ nửa bước.”
Những lời này từ miệng của một tiểu nha đầu khiến những người Tây Vực có mặt ở đây lần lượt thay đổi sắc mặt, họ nắm chặt cán đao trong tay, tức giận nhìn trừng trừng Thích Dung.
A Đồ lạnh lùng cười một tiếng, người Trung Nguyên thật kiêu ngạo, La Thanh Phụng đã đành, giờ đến một con nhóc miệng còn hôi sữa cũng xấc xược như vậy.
La Thanh Phụng bật cười lớn: “Cô bé ngoan! Rất hợp với tính cách của ta. Chờ khi trận chiến này kết thúc, ta nhất định sẽ uống với con một bữa.”
Thích Dung mỉm cười, nói: “Được, con đợi tiền bối uống cùng!”
La Thanh Phụng cảm thấy hài lòng, vỗ nhẹ vai Thích Dung, sau đó bà quay người lại, cúi đầu trước những người nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nói: “Ơn tương trợ của các vị anh hùng hôm nay, sơn trang Thanh Phụng xin nhận, cảm kích khôn nguôi, không biết lấy gì đền đáp. Các vị gặp phải kiếp nạn này, cũng là vì một mình ta mà ra.”
Trong đám đông vang lên tiếng đáp lại: “La tướng quân đã quá lời rồi!”
“Hôm nay chúng ta gặp khó khăn, đều là vì bọn súc sinh này không giữ đạo lý giang hồ, âm thầm tính kế, dù có thắng cũng chẳng thể coi là quang minh lỗi lạc, không liên quan gì đến La tướng quân!”
“Đúng vậy!”
Tiếng đồng tình vang lên khắp nơi, có người đứng không vững nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, nói: “Chúng ta tin La tiền bối nhất định sẽ thắng được kẻ vô liêm sỉ họ Tiêu kia!”
La Thanh Phụng mỉm cười khẽ, sau đó nói tiếp: “Hôm nay, La Thanh Phụng ta ở đây, sẽ dốc hết sức, quyết không để các vị phải bỏ mạng nơi đây.”
Lời vừa dứt, La Thanh Phụng lập tức phi thân bay lên võ đài.
Từ đầu đến cuối Tiêu Phong Việt vẫn đứng yên trên võ đài, hai tay chắp lại, không hề động đậy. Khi La Thanh Phụng bước lên, tai của ông ta hơi nhúc nhích, siết chặt chuỗi tràng hạt trên tay, từ từ mở mắt.
Ánh mắt ông ta nhìn La Thanh Phụng như ngọn lửa rực cháy, tựa như một hồ sâu đã lâu không gợn sóng, đột nhiên có một tảng đá lớn rơi vào, làm dậy lên những làn sóng mạnh mẽ.
Đây là cảm giác đã lâu không gặp, khiến người ta hưng phấn, không thể bỏ qua, cũng không thể theo đuổi. Giống như con sói cô đơn giữa sa mạc, khi nhìn thấy con mồi đã mong chờ từ lâu, cũng cảm nhận được cùng một cảm giác như thế.
Ông ta nói với La Thanh Phụng: “Ta đã đợi ngày này, đợi suốt mười lăm năm rồi.”
La Thanh Phụng đứng thẳng, đôi tay giấu sau lưng, nhíu mày trong giây lát, sau đó lạnh lùng cười, đáp: “Hóa ra đã mười lăm năm trôi qua rồi, xem ra quả thật là để ngươi sống quá lâu, đó là lỗi của ta.”
Tiêu Phong Việt nhếch môi cười, dường như có chút hoài niệm, lại như mỉa mai: “Ngươi vẫn như xưa, luôn thích nói những lời mập mờ, nhưng lại không biết, ngươi của ngày hôm nay liệu có thể thắng nổi ta không?”
La Thanh Phụng cười lớn hai tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nói: “Ngươi có thể thử.”
Hai người liếc nhìn nhau từ xa, đều hiểu rằng lúc này chính là thời điểm ra tay, không hẹn mà cùng sử dụng chiêu thức đầu tiên. Hai bóng người giao chiến trên không, tay không tấc sắt, xung quanh tạo ra luồng khí mạnh mẽ. Nội lực của họ đối đầu trên không, phát ra âm thanh còn lớn hơn cả khi đao kiếm va chạm.
Cuộc đấu của các bậc tôn sư diễn ra với tốc độ nhanh đến mức mọi người không thể nhìn thấy rõ được chiêu thức của họ, thân pháp của La Thanh Phụng nhẹ nhàng như gió, bay lên không trung, tung ra một chưởng từ trên cao xuống, thế chưởng như không thể ngăn cản. Tiêu Phong Việt không vội vàng, dùng lực ở mắt cá chân, vững vàng đỡ lấy một chưởng, luồng gió từ chưởng pháp của họ tỏa ra xa một trượng.
Võ đài không chịu nổi nội lực của hai người, vỡ ra thành từng mảnh, Thích Dung và Phương Hủ Chi đứng gần võ đài nhất, vội vàng lui về phía sau.
Những người đứng trong vòng năm trượng quanh võ đài đều bị nội lực của hai người làm chấn động lục phủ ngũ tạng, không ít người không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu đen.
Sau khi đứng vững, Phương Hủ Chi vỗ ngực rồi chậm rãi nói: “A Dung, nhìn kỹ vào nha, đừng chớp mắt, đây là trận đấu trước đây chưa từng có, sau này cũng sẽ không có, có thể nói là chưa từng có tiền lệ. Nếu cô có thể ngộ ra điều gì đó từ đây, đủ để cô hưởng lợi suốt đời.”
Lúc này Thích Dung không còn tâm trí để trả lời, mắt không rời khỏi hai người đang giao đấu trên võ đài, tốc độ của họ đã nhanh đến mức cực hạn, mỗi một chiêu thức như đang sao chép lẫn nhau.
Nàng băn khoăn nhìn thêm một lúc, rồi bất giác thốt lên: “Quái lạ.”
Phương Hủ Chi lập tức hỏi: “Cái gì lạ?”
Thích Dung chậc lưỡi, nói: “Ngươi không cảm thấy, chiêu thức và nội công của La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt giống như xuất phát từ cùng một môn phái sao? Ta nhìn thế nào cũng thấy võ công của hai người họ, sự biến đổi bên trong đều giống hệt nhau.”
Căn bản của võ học, vạn biến không rời tông, giống như nàng và cha nàng, dù toàn bộ võ công của nàng không phải học từ cha, nhưng vì cùng nguồn gốc, lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ông, nên đường lối võ công của nàng và cha nàng về cơ bản là giống nhau.
Người ngoài không nhìn ra, nhưng những người từng giao đấu với cả nàng và cha nàng chắc chắn có thể nhận ra điều gì đó từ chiêu thức của nàng.
Giống như lúc này, giữa Tiêu Phong Việt và La Thanh Phụng đang giao đấu trước mắt nàng. Hai người trong thời gian nửa nén nhang đã đấu qua hàng trăm chiêu, và trong hàng trăm chiêu đó, có vài chiêu rõ ràng là giống hệt nhau.
Phương Hủ Chi kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, hắn vẫn luôn biết rằng Thích Dung có ngộ tính và thiên phú cực cao, nhưng không ngờ nàng có thể nhìn thấy những điều sâu xa hơn từ chiêu thức nhanh như vậy của La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt.
Cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ không bao lâu nữa, tiểu cô nương trước mắt này sẽ làm chấn động giang hồ, chiếm được một vị trí vững chắc.
Hắn hài lòng nói: “Với thực lực của La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt, trong số tất cả những người ở đây, chỉ sợ không có ai có thể nhận ra chiêu thức của họ giống nhau. Đừng nói là ở đây, khắp giang hồ, dù là toàn bộ Trung Nguyên cũng chỉ có vài người có thể nhận ra điều này, sao mà cô nhìn ra được vậy?”
Thích Dung ngơ ngác đáp: “Chuyện này chẳng phải ai cũng nhìn ra sao?”
Hai người có thực lực tương đương, tốc độ rất nhanh, nhưng không khó để nhận ra chiêu thức giống nhau, đặc biệt là bộ chưởng pháp vừa rồi, linh hoạt và uyển chuyển. Điểm khác biệt nhỏ là, La Thanh Phụng là nữ tử, thi triển chưởng pháp nhẹ nhàng uyển chuyển, còn Tiêu Phong Việt thi triển thêm phần trầm ổn hơn.
Đường Nhạn ở bên cạnh nàng và Từ Yến Ngọc nhìn nhau, rất rõ ràng hai người họ cũng chẳng nhìn ra được gì.
Thích Dung lại đưa mắt nhìn Phương Hủ Chi: "Không phải huynh cũng nhìn ra đó sao?"
Phương Hủ Chi thở dài, tiếc nuối nói: "Ta à, ta không giống cô, ta đâu phải là nhìn ra, mà là đoán ra. Ta có thể đoán ra thì có gì lạ đâu, nếu như một chuyện cô đã biết trước nguyên nhân, rồi từ đó suy ra kết quả, dù là kẻ ngốc cũng khó mà không đoán được."
Nguyên nhân gì cơ? Kết quả gì cơ? Lằng nhằng quá, Thích Dung cau mày khó hiểu nói: "Phương công tử, huynh có thể nói tiếng người cho dễ hiểu một chút được không."
Thích Dung nói như vậy, Từ Yến Ngọc và Đường Nhạn cũng gật đầu đồng ý, ba người đồng loạt nhìn về phía Phương Hủ Chi.
Phương Hủ Chi xoa mũi, nói: "Cảm giác của cô không sai, võ công của Tiêu Phong Việt quả thực có một phần là từ La Thanh Phụng mà ra. Tuy rằng mấy năm gần đây ông ta không ngừng tiến bộ, dường như có ý tìm ra con đường mới từ đó, nhưng nền tảng võ học một khi đã xây dựng, muốn thay đổi không dễ. Hôm nay đối mặt với La Thanh Phụng, lại khó mà quên đi chiêu thức trước kia. Không ngờ chỉ mới lộ ra một hai chiêu thức, cũng không thoát khỏi con mắt của cô."
Ba người Thích Dung đều giật mình, La Thanh Phụng và Tiêu Phong Việt, một người là tướng quân của Đại Chu, một là đại tướng quân của Yết tộc, là kẻ thù của nhau, đã giao chiến nhiều năm, sao lại có chuyện như vậy được?
Trên võ đài, La Thanh Phụng bay qua một cọc gỗ vỡ, chưởng phong cuốn lên tầng tầng lớp lớp cát bụi tấn công về phía Tiêu Phong Việt. Tiêu Phong Việt đá một mảnh gỗ vụn dưới chân, mảnh gỗ va chạm với chưởng phong rồi lập tức tan thành tro bụi, bay tán loạn trong gió.
La Thanh Phụng càng đánh càng mạnh mẽ, khí thế như sóng dồn, từng chiêu từng chiêu kiềm chế quyền pháp của Tiêu Phong Việt. Trên môi Tiêu Phong Việt thoáng hiện một nụ cười, ông ta biến quyền thành trảo, chộp lấy cổ tay của La Thanh Phụng.Thân hình La Thanh Phụng nhẹ như gió, bà ấy mượn lực xoay người, vòng ra sau lưng Tiêu Phong Việt, đánh một chưởng lên lưng ông ta.
Chưởng của La Thanh Phụng tụ khí thành băng, trong khoảnh khắc đó, dường như có một sự tạm dừng ngắn ngủi, ngắn đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Nụ cười của Thích Dung cứng đờ trong giây lát, không khỏi thầm lo lắng: "Không xong rồi."
Phương Hủ Chi nhíu mày, nắm lấy tay Thích Dung, làn da chạm vào lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn Thích Dung, khẽ lắc đầu.
Thích Dung hiểu ý của hắn, nhìn quanh tứ phía, ngay lúc này, La Thanh Phụng đang chiếm ưu thế, mọi người trên khoảng sân đều lộ vẻ vui mừng, phần lớn đều thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc chắn La Thanh Phụng có thể đánh bại Tiêu Phong Việt, nàng mà hét lên lúc này há chẳng phải sẽ làm rối loạn lòng người sao.
Nàng khẽ nói: "Chưởng vừa rồi, ta thấy nội lực của La tiền bối có chút tắc nghẽn, có lẽ huynh đoán không sai, bà ấy thực sự đang bị trọng thương, không trụ được bao lâu nữa đâu."
Nếu không phải đối đầu với Tiêu Phong Việt, sự tắc nghẽn nội lực trong khoảnh khắc của La Thanh Phụng cũng chẳng đáng gì, nhưng thực lực của Tiêu Phong Việt và bà ấy ngang nhau, chỉ một chút sai sót cũng khiến đối thủ phát hiện ngay lập tức.
Quả nhiên, dù Tiêu Phong Việt bị trúng một chưởng của La Thanh Phụng nhưng vẫn không hề hoảng loạn, trong mắt ông ta lóe lên một tia ngạc nhiên, hẳn là đã nhận ra nội lực của La Thanh Phụng không ổn. Ông ta chậm rãi nâng tay trái lên, dùng ngón cái lau vết máu bên khóe môi.
Phương Hủ Chi nhẹ nhàng xoa dịu bàn tay của Thích Dung, tay nàng vì luyện đao nhiều năm, đã chai sần, xương khớp rõ ràng, đầu ngón tay lạnh buốt.
Chưa kịp nói gì để an ủi, bỗng nghe một giọng nói vang lên bên tai: "Không lâu trước đây, La tiền bối đã bị bệnh, cũng chính là vì lý do này mà nội lực bế tắc."
Thích Dung giật mình quay đầu lại, khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu của Nhan Dự hiện ra ngay trước mắt, nàng bị hù một phen, khó chịu nói: "Huynh đi đứng không có tiếng động gì hết vậy?"
Nhan Dự cười khẽ: "Không phải ta đi không có tiếng động, mà là Thích cô nương với Phương huynh trò chuyện quá nhập tâm, không chú ý đến ta thôi, không tin ngươi hỏi Đường cô nương và Từ thiếu hiệp xem?"
Phương Hủ Chi cũng bị giật mình, không khỏi lườm y một cái: "Nhan huynh chuyển đường đến sơn trang Thanh Phụng, là để chữa bệnh cho La tiền bối sao?"
Sự nghi ngờ trong giọng điệu của hắn rõ ràng vô cùng.
Nhan Dự ho nhẹ, nghiêm túc nói: "Cũng không hẳn, nói ra thì cũng trùng hợp lắm. Sau khi từ biệt Phương huynh, ta vốn định về lầu Hóa Vũ, ai ngờ giữa đường nhận được một tấm bái thiếp, trên đó còn có tên của La tiền bối. Ta nhất thời tò mò bèn đổi hướng đến sơn trang Thanh Phụng, đến nơi thì tận mắt thấy La tiền bối lâm bệnh. Thế là, ta cũng tiện tay giúp La tiền bối khám qua một chút."
Thích Dung nói: "Đúng là trùng hợp thật."