Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 70: Sơn Trang Thanh Phụng (15)




Tiêu Phong Việt vung một chưởng về phía không trung, rồi lại bổ thêm một chưởng nữa về phía Thích Dung. Chưởng phong từ trên cao đổ xuống, nhanh như tia chớp, cuồn cuộn và dữ dội. Thích Dung cảm thấy mình không thể tránh được, nàng hít một hơi thật sâu.

Có những người luôn có khả năng biến mình trở thành một trong những nhân vật trong chính câu chuyện mà mình đang xem, rõ ràng, nàng chính là kiểu người như vậy.

Nhờ trận chiến với Diêm Vương sống trước đó, nàng mới có thể đối mặt với tình huống nguy hiểm này mà không chút sợ hãi. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, nàng tự cười nhạo chính mình, đầu óc càng thêm tỉnh táo.

Trong trận chiến giữa các cao thủ, tình thế có thể thay đổi trong nháy mắt, chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ để ảnh hưởng đến kết quả thắng bại. Vừa nãy Tiêu Phong Việt lo lắng cho A Đồ nên rút lui, chắc chắn ông ta đã nhận chịu một kích của La Thanh Phụng. Nếu bà ấy có thể nắm bắt được cơ hội nhỏ nhoi đó, không nhất thiết phải thua dưới tay của Tiêu Phong Việt.

Thích Dung tập trung chân khí vào đầu mũi dao, không lệch chút nào, đối đầu thẳng với chưởng phong của Tiêu Phong Việt.

Mọi người đều kinh ngạc trước cách đánh táo bạo của Thích Dung. Tiêu Phong Việt không phải là một cao thủ tầm thường, nội lực của ông ta tinh thuần đến mức ngay cả La Thanh Phụng cũng phải kiêng dè vài phần, buộc phải sử dụng chiêu Phong Quá Vô Hình để tạm thời kiềm chế ông ta.

Vậy mà một kẻ vô danh như Thích Dung, tuổi đời còn trẻ, đối mặt với một đòn tấn công bất ngờ của Tiêu Phong Việt, lại dám không tránh né mà phản công  trực diện, quả thực khiến người ta không khỏi kinh ngạc, đúng là hậu sinh khả úy.

Một dao của Thích Dung ẩn chứa khí thế mãnh liệt, như thể không gì có thể ngăn cản. Nghé con không sợ cọp, trong khoảnh khắc sinh tử, nàng thực sự tung ra một đòn có thể sánh ngang với Tiêu Phong Việt.

Tiêu Phong Việt vung tay áo, một luồng khí áp xuống chân khí của Thích Dung.

Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn nàng từ phía xa, như thể nín thở, bàn chân nhẹ nhàng chạm đất, rồi nhảy lên đứng bên cạnh Tiêu Phong Việt.

Chân khí xung quanh Tiêu Phong Việt cuồn cuộn như một con thú dữ vô hình, có thể nuốt chửng mọi thứ. Cú đánh đầy uy lực của Thích Dung bị luồng chân khí đó dễ dàng hóa giải. Phương Hủ Chi bất ngờ tiến lên, dùng cơ thể của mình để hóa giải chưởng lực của Tiêu Phong Việt. Thích Dung theo chân khí của Phương Hủ Chi mà bật lên, dùng chuôi dao đẩy lùi Phương Hủ Chi.

Dao Tế Vũ tiến sát đến Tiêu Phong Việt, lưỡi dao lướt qua khuôn mặt hắn, lưỡi dao hạ xuống, ánh sáng lạnh lẽo tụ lại.

Tiêu Phong Việt búng nhẹ ngón tay lên dao Tế Vũ của Thích Dung, khiến dao đổi hướng. Thích Dung thuận thế nhấn lưỡi dao xuống đất, rồi xoay ngang quét về phía mặt đất.

Ngay lúc này La Thanh Phụng bước đến, vung tay một cái, nhẹ nhàng đẩy Thích Dung lùi lại vài bước, đứng chung một chỗ với Phương Hủ Chi.

Chưởng phong của Tiêu Phong Việt và La Thanh Phụng lại quấn lấy nhau, Tiêu Phong Việt bị đường dao bất ngờ của Thích Dung làm rối loạn bước chân, lại bị chiêu thức Phong Quá Vô Hình của La Thanh Phụng làm rối tâm trí, lúc này đối diện với La Thanh Phụng có phần bất lực.

La Thanh Phụng chộp lấy khoảnh khắc hoảng loạn đó của ông ta, bất ngờ đổi chiêu, dồn toàn lực tung ra một kích cuối cùng. Tiêu Phong Việt chỉ cảm thấy tim mình run lên, bị một luồng lực mạnh mẽ cuốn vào, khí huyết dâng trào, đành phải cắn răng đón lấy một chưởng của La Thanh Phụng.

Chân khí của hai người va chạm, cuốn bay cát bụi, đá vụn từ mặt đất bắn tứ phía. Thích Dung dán mắt vào La Thanh Phụng, không muốn rời bước. Phương Hủ Chi nhanh chóng mở quạt, che chắn cho Thích Dung khỏi những mảnh vụn bắn tung tóe.

Hai bên đối đầu, cuối cùng cả hai đều trọng thương.

Tiêu Phong Việt phun ra một ngụm máu đen, bị một chưởng đánh ngã xuống đất, ông ta đã thua.

Một lúc sau, ông ta gắng gượng ngẩng đầu lên, nói: "A tỷ, tỷ thà dùng cách này cũng không chịu thua ta, cùng ta rời đi sao?"

A tỷ? Thích Dung nhìn sang La Thanh Phụng. La Thanh Phụng gắng gượng đứng thẳng một lúc, chỉ có khóe môi rỉ ra chút máu, toát ra một ít mồ hôi, so với Tiêu Phong Việt trông chẳng có gì nghiêm trọng.

Trên thực tế, Thích Dung thấy rõ, chiêu thức vừa rồi La Thanh Phụng dùng chính là Phong Quá Vô Hình, Tiêu Phong Việt đã bị thương tám phần, La Thanh Phụng còn bị thương nặng hơn thế nhiều.

La Thanh Phụng mới đứng được một lát, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, tám huyệt đạo lớn ở ngực lần lượt bị chấn nổ, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục trắng, vô cùng đáng sợ. La Tố từ trong đám đông chạy ra, đỡ lấy La Thanh Phụng đang lảo đảo sắp ngã.

Nhan Dự cũng vội vàng chạy tới, bắt mạch cầm máu cho La Thanh Phụng.

Trận quyết đấu giữa hai người chẳng khác nào ân oán sống chết của kẻ thù, không hề có chút lưu tình. Nghe lời Tiêu Phong Việt nói, dường như không chỉ đơn giản là như vậy.

Mọi người ở đây đều bị một câu "a tỷ" của Tiêu Phong Việt làm kinh ngạc, bàn tán xôn xao, chỉ có Phương Hủ Chi cúi đầu xuống, như thể đã biết rõ mối quan hệ giữa hai người từ lâu.

Lúc này Thích Dung mới chợt bừng tỉnh. Thì ra Phương Hủ Chi đã nói đúng, dù nàng không rút dao, Tiêu Phong Việt cũng sẽ tìm cách câu giờ.

Sở dĩ Phương Hủ Chi tự tin rằng Tiêu Phong Việt sẽ câu giờ đợi La Thanh Phụng xuất hiện, là bởi vì hắn biết rõ mục đích Tiêu Phong Việt đến Trung Nguyên, vốn là vì La Thanh Phụng.

La Thanh Phụng không màng đến vết thương của mình, khẽ cười khinh miệt, nói: "A tỷ? Tiêu tướng quân nên cẩn thận lời nói. Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không được gọi ta là a tỷ nữa! Mười tám năm trước, ở Phong Tiêu Độ, ngươi và ta đã cắt đứt hết thảy. Giờ gặp lại, chỉ là kẻ thù sống chết."

Tiêu Phong Việt chậm rãi nhắm mắt lại, lồ|\|g ngực phập phồng, cố chấp nói: "Ta cũng đã nói rồi, cả đời này tỷ là a tỷ của ta. Ở Phong Tiêu Độ tỷ còn nói, chỉ cần có một ngày ta thắng được tỷ, tỷ sẽ theo ta rời đi."

La Thanh Phụng lắc đầu, cười khẽ vài tiếng, tiếng cười mang theo chút giễu cợt đầy bi thương. Bà ấy nói: "Tiêu Phong Việt, ngươi nghĩ tại sao ta lại lập ra lời hẹn với ngươi? Ngươi mãi mãi không thể thắng được ta. Ngươi quên rồi sao, ta cũng từng nói, nếu có một ngày ngươi phản bội lời thề, trở thành tướng sĩ của Yết tộc, xâm phạm giang sơn ta, khi ta gặp lại ngươi, bất kể là ở Tây Vực hay Trung Nguyên, ta nhất định sẽ giết ngươi, lấy mạng ngươi, ăn thịt uống máu của ngươi, thay cho những binh sĩ Trung Nguyên đã chết dưới tay ngươi mà báo thù rửa hận!"

Sắc mặt trắng bệch của bà ấy do kích động mà đỏ ửng, trong mắt bà ấy tràn ngập hận thù và hối hận: "Ha, đáng tiếc... đáng tiếc thời cơ không đúng, hôm nay ta không thể tự tay giết ngươi."

Lúc này Tiêu Phong Việt như một đứa trẻ hoảng loạn sợ hãi, không dám tin: "A tỷ... Tỷ hận ta đến vậy sao? Năm đó, dưới chân núi Lương Sơn, tỷ nhặt được ta, tỷ từng nói, sẽ không bao giờ bỏ rơi ta. Nhưng kết quả thì sao, chỉ vì ta là người Yết tộc, tỷ chẳng hỏi nguyên do, cũng không nghe ta giải thích, bỏ ta lại ở Phong Tiêu Độ. Giờ đây, tỷ còn muốn vì những kẻ không liên quan mà giết ta. Tại sao? Tỷ thực sự tàn nhẫn đến vậy sao?"

La Thanh Phụng thở d ốc, biết rằng mình đã kiệt quệ, không thể sống được nữa. Bà ấy đẩy tay Nhan Dự đang cố cầm máu cho mình ra, quay đầu lại, giờ đây ánh mắt bà ấy không còn nhìn thấy Tiêu Phong Việt, chỉ đưa tay gọi Thích Dung: "Thích nha đầu, lại gần đây, ta có hai việc cuối cùng muốn nhờ con."

Nhan Dự khẽ cười khổ, chỉ đành buông tay, y đã làm hết sức mình. Vết thương của La Thanh Phụng nặng đến mức dù sư phụ của y còn sống, hay Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu nổi.

Thích Dung cố nén sự đau đớn trong lòng, rời khỏi vòng tay của Phương Hủ Chi, ngồi xổm xuống bên cạnh La Thanh Phụng.

Hơi thở của La Thanh Phụng càng lúc càng yếu, nhưng ánh mắt nhìn Thích Dung vẫn sáng rực, bà ấy chậm rãi nói: "Ta còn nợ con một vò rượu, để trả món ân tình hôm nay con đã giúp ta."

Thích Dung khẽ nhếch môi cười: "Tiền bối nặng lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến."

La Thanh Phụng mỉm cười: "Thực ra, ta rất ngưỡng mộ cha của con. Cả đời ta tự phụ rằng võ công độc bộ thiên hạ, ta cảm thấy ngoài ta ra không ai xứng làm võ lâm đệ nhất, Tô Nhược Bạch cũng không xứng. Nhưng đệ tử và hậu bối của sơn trang Thanh Phụng lại chẳng ai có thiên phú học võ, không thể thay ta truyền thừa võ công của sơn trang Thanh Phụng. Con đã giúp ta một việc lớn, ta... ta không có gì để tặng con, chỉ có nội công và chưởng pháp kiếm pháp mà ta đã dày công nghiên cứu cả đời, hôm nay, ta truyền hết lại cho con, con thấy thế nào?"

Từng lời của La Thanh Phụng đánh thẳng vào tim Thích Dung. Nàng cảm thấy mũi mình cay xè, mắt dần dần ươn ướt. Trước bao ánh mắt dõi theo, nàng vẫn cố nén nước mắt, lắc đầu từ chối.

Nàng ra tay, vốn không phải vì muốn học võ công của sơn trang Thanh Phụng.

La Thanh Phụng thấy nàng không đồng ý, bèn không vui nói: "Con không muốn chấp nhận ta ư? Là vì con cho rằng võ công của cha con vượt trội hơn ta sao?"

Thích Dung lưỡng lự nói: "La tiền bối, con không có ý như vậy...".

La Thanh Phụng quay đầu, nói giọng hờn dỗi: "Thôi được, làm khó người khác không phải là ý định của ta".

La Tố nhìn Thích Dung, nghẹn ngào khuyên nhủ: "Thích cô nương, cô hãy đồng ý với cô cô đi".

Thích Dung đáp: "Vô công bất thụ lộc [*], La tiền bối là người tài xuất chúng, trăm dặm mới chọn được một, võ công của người chắc chắn là tuyệt đỉnh thiên hạ".

[*] Vô công bất thụ lộc (无功不受禄 ): Không có công không dám nhận lộc.

La Thanh Phụng lại cười khẩy một tiếng: "Những lời hay như vậy, ta nghe cả đời rồi, không cần con nói thêm một câu nữa. Ta chỉ cần con trả lời ta một câu, học hay không học?"

Phương Hủ Chi ôm lấy Thích Dung, siết chặt cánh tay nàng. Thích Dung quay đầu nhìn hắn, Phương Hủ Chi không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

La Thanh Phụng trông như sắp không còn chịu đựng nổi nữa, việc tranh cãi lúc này không thích hợp, chi bằng thuận theo ý bà ấy, để bà ấy ra đi mà không còn gì tiếc nuối.

Bà ấy lại nói: "Có lẽ con không muốn nhận lấy công sức cả đời của ta một cách vô cớ, ta hiểu. Con có võ học gia truyền của mình, có lẽ cha con cũng không muốn con trở thành truyền nhân của người khác. Ta không làm khó con. Con chỉ cần hứa với ta, võ công của ta, con hãy học, nếu có một ngày con tìm được người có thể kế thừa võ học của La Thanh Phụng, con sẽ quyết định thay ta, truyền lại cho người đó, được không?"

Nói xong câu này, hơi thở của La Thanh Phụng càng yếu dần, bà ấy đang ở những phút cuối cùng cuộc đời.

Cuối cùng Thích Dung cũng gật đầu: "Con đồng ý với người, tiền bối".

La Thanh Phụng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười: "Con đến gần đây, còn một việc cuối cùng, ta muốn dặn dò con".

Thích Dung lại tiến gần thêm vài bước. La Thanh Phụng nghiêng người về phía tai nàng, khẽ nói một câu: "Tiêu Phong Việt là đại tướng quân của Tây Vực, nếu hắn chết, Tây Vực chắc chắn sẽ hỗn loạn. Tây Vực loạn rồi, sẽ không còn thời gian để quan tâm đến Đại Chu. Con nhớ kỹ, nhất định... nhất định không được để hắn sống mà trở về Tây Vực, bởi vì..."

La Thanh Phụng nghẹn ngào nói xong câu cuối cùng, hơi thở yếu ớt đến mức chỉ có Thích Dung mới nghe thấy. Nghe xong, mắt nàng mở to, ngây người nhìn La Thanh Phụng.

Miệng La Thanh Phụng vẫn còn vương nụ cười, rồi ánh mắt bà ấy chuyển về phía bầu trời. Trong giây phút lâm chung, bà ấy dùng chút hơi tàn cuối cùng, khẽ thốt lên: "Nghĩa phụ..."

Tiêu Phong Việt hét lớn: "Không!".

La Tố ôm lấy La Thanh Phụng, khóc không thành tiếng. Đệ tử sơn trang Thanh Phụng quỳ khắp phía sau. Trong khi đó, đầu óc Thích Dung rối bời, trống rỗng.

Tiêu Phong Việt vừa kinh ngạc vừa tức giận, phun ra một ngụm máu đen, loạng choạng đứng lên, đẩy người đang dìu mình ra, nửa bò nửa bước đến: "A tỷ! A tỷ!"

Khuôn mặt La Thanh Phụng trắng bệch như trang giấy, không còn có thể đáp lại ông ta một tiếng nào nữa. Ông ta như kẻ điên, cười vài tiếng: "Chết rồi sao? Ha, sao tỷ có thể chết được? Tỷ không thể chết, tỷ chưa giết ta, ta còn chưa chết, sao tỷ có thể chết! A tỷ, ta đến Trung Nguyên, không phải muốn tỷ chết...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.