Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 72: Sơn trang Thanh Phụng (17)




Phương Hủ Chi cảm thấy tay mình siết chặt lại, nhiều năm không gặp, hắn đã quên rằng vị Thế tử Bình Nam kia vốn là kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Theo từng tầng từng lớp kế hoạch của phủ Bình Nam vương, lẽ ra hắn đã phải ngoan ngoãn chết ở phủ nha Vân Châu.

Nhưng hết sai lầm này đến sai lầm khác, hắn đã sống sót lâu đến vậy, và phủ Bình Nam vương chắc chắn có hàng nghìn cách để khiến hắn cam tâm tình nguyện bước chân vào bẫy.

Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ đánh chủ ý lên Thích Dung.

Chuyện này bắt đầu từ lúc nào chứ?

Có lẽ là từ lúc ở Vân Châu, hoặc có lẽ là ở Tương Châu, khi Thích Dung hết lần này đến lần khác liều mạng cứu hắn, hay có lẽ là lúc hắn trốn khỏi Vân Châu.

Phương Hủ Chi ngẩng đầu nhìn y: “Nhan huynh, huynh không phải là người thích giấu giếm, có gì cứ nói thẳng ra là được.”

Nhan Dự cúi mắt: “Phương huynh là người thông minh bậc nhất, trên đời này không có gì qua được mắt huynh. Dù ta không nói, ta nghĩ, huynh cũng hiểu được dụng ý của ta.”

Sắc mặt Phương Hủ Chi lạnh lùng, ánh mắt quét qua khuôn mặt Nhan Dự: “Huynh cứu cô ấy trước đã.”

Nhan Dự khoanh tay, vẫn cố chấp, y sẽ không làm những chuyện mà mình không nắm chắc. Nếu không có lời hứa của Phương Hủ Chi, y sẽ không ra tay: “Huynh hứa với ta trước.”

Tuy đã quen biết lâu, nhưng y biết rất rõ, Phương Hủ Chi không phải là người lương thiện, lời hứa của Bất Tri công tử không thể tin được.

Y đứng ngoài cuộc nên nhìn tỏ tường nhất. Khi đối mặt với luồng chưởng phong mạnh mẽ của Tiêu Phong Việt, Phương Hủ Chi không chút do dự lao tới chắn cho cô nhóc này. Điều đó chứng tỏ hắn xem tính mạng của cô nhóc này còn quan trọng hơn cả tính mạng mình.

Y không tin Phương Hủ Chi, nhưng y tin rằng Phương Hủ Chi không dám đem tính mạng của Thích Dung ra đánh cược.

Phương Hủ Chi cau mày, ngón tay chạm vào làn da lạnh như băng của Thích Dung, không hề do dự mà nói: “Ta đồng ý.”

Nhan Dự thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bắt mạch cho Thích Dung, nói không có chính kiến nào: “Yên tâm đi, vết thương của Thích cô nương tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lúc này Từ Yến Ngọc mới nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, cẩn trọng hỏi: “Tạm thời không nguy hiểm nghĩa là sao?”

Nhan Dự liếc nhìn sắc mặt xanh xao của Phương Hủ Chi, giải thích: “Phương huynh, huynh đừng nhìn ta như vậy. Nếu cứ kéo dài, máu cứ chảy mãi thì người làm bằng sắt cũng không sống nổi.”

Sơn trang Thanh Phụng cháy suốt hai canh giờ, nhà cửa và các tòa lầu gác bị thiêu rụi chỉ còn lại những mảnh trụ cột đen sì. Chẳng còn nơi nào yên tĩnh để có thể chữa thương.

Tiêu Phong Việt và Thích Dung đều trọng thương, hơn hai mươi người Tây Vực còn lại vẫn đứng giữa khoảng sân, vây quanh Tiêu Phong Việt đang bị thương nặng.

Không có Tiêu Phong Việt, những người Tây Vực còn lại đều là cao thủ. Trong những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đang có mặt ở đây, không còn ai có thể đối chiến với họ, ngoại trừ Phương Hủ Chi – người chỉ có khinh công tạm ổn, võ công lại tầm thường.

Sơn trang Thanh Phụng đột ngột gặp nạn, trụ cột của sơn trang đã chết, cả sơn trang trong phút chốc biến thành đống hoang tàn, mọi người quỳ trước thi thể La Thanh Phụng mà khóc không thành tiếng.

Vết thương của Thích Dung không thể tiếp tục cứ thế kéo dài, Phương Hủ Chi là người sốt ruột hơn bất kỳ ai ở đây.

“Từ thiếu hiệp” Phương Hủ Chi thốt lên, rồi chuyển Thích Dung sang tay Từ Yến Ngọc.

Từ Yến Ngọc đỡ lấy Thích Dung, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên đùi mình. Lúc này, sắc mặt Thích Dung đã khá hơn, không còn tái nhợt và yếu ớt như lúc trước, khi nàng dường như cận kề cái chết.

Nhan Dự là người của lầu Hóa Vũ, điều mà y muốn Phương Hủ Chi đồng ý chắc chắn không phải việc nhỏ. Phương Hủ Chi đồng ý nhanh chóng dứt khoát, nhưng lại phải vờ như không quan tâm. Tình nghĩa này, cậu phải thay mặt cốc Yên Hà nhận lấy: “Đa tạ.”

Phương Hủ Chi chỉ liếc nhìn Thích Dung vài lần rồi nhếch miệng cười.

Tiêu Phong Việt trọng thương nằm trên mặt đất, vẫn cố gắng bò về phía La Thanh Phụng. Bỗng chốc ông ta như già đi mười mấy tuổi. Gương mặt hốc hác, vùng quanh mắt đen sì, sự sắc bén và sát ý nơi đôi mắt đã tan biến hết, ánh mắt chỉ còn vẻ u ám như của một ông lão gần đất xa trời. Chỉ khi nhìn về phía La Thanh Phụng, trong mắt ông ta mới ánh lên chút sức sống.

Tiêu Phong Việt vốn là đệ nhất cao thủ Quan Ngoại, đại tướng quân của Yết tộc, từng tung hoành sa trường, đánh đâu thắng đó, từ khi nào lại lâm vào tình cảnh thê thảm như thế này. A Đồ nắm chặt tay ông ta, phẫn nộ gọi một tiếng: “Tướng quân.”

Gã vừa tức giận vừa phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu như kẻ khát máu, hận không thể giết sạch người Trung Nguyên ở đây.

Trời bắt đầu đổ mưa lất phất, thời tiết giao mùa giữa Thu và Đông, núi non Lĩnh Nam chìm trong từng lớp sương mù, càng về đêm càng dày đặc.

Lửa cháy thiêu rụi căn nhà cuối cùng, bị cơn mưa tưới xuống, hòa vào tro bụi trên mặt đất, làm cho khói đen càng đặc hơn.

Xung quanh vang lên tiếng "soạt soạt" không hợp thời điểm, A Đồ cầm đao trong tay chợt khựng lại, cảnh giác nhìn quanh. Đôi tai gã được rèn luyện qua nhiều năm chinh chiến, có thể nghe thấy nhiều loại âm thanh khác nhau, gã lắng nghe một lúc, sắc mặt lập tức thay đổi, ra lệnh: “Rút lui!”

Theo sau hiệu lệnh của gã, bọn chúng vẫn chưa kịp rời khỏi sơn trang Thanh Phụng đã thấy một người xông vào trong mưa, mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, một kiếm xé rách cổ họng hai người canh cổng, phá cửa mà vào.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy người tới có khuôn mặt giống hệt với La Huyền "Thôi Tâm Chưởng" - kẻ đã mở cửa dụ họ vào trước đây.

Chưa kịp để mọi người hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, đã nghe thấy tiếng La Tố kêu lên: “Sư huynh!”

Nhìn thấy khuôn mặt này, mọi người mới chợt bừng tỉnh. Rõ ràng kẻ trước đây không phải La Huyền, mà là người Tây Vực cải trang thành y.

La Huyền ngước nhìn thấy sơn trang Thanh Phụng một khoảng hoang tàn, một ngọn lửa giận bừng lên trong lòng, y rút kiếm đâm thẳng về phía đám người Tây Vực trên võ đài. Mấy năm trước, La Huyền đã nổi danh với công phu Thôi Tâm Chưởng, nhờ đó mà tên tuổi y vang dội khắp nơi. Kiếm thuật của y cũng tuyệt diệu vô cùng.

Trong cơn mưa kiếm loạn vũ, A Đồ bắt đầu dao động, lòng sinh ý định rút lui. Gã kìm nén ý định báo thù, cõng Tiêu Phong Việt trên lưng, lợi dụng lúc hỗn loạn nhảy qua tường bỏ trốn.

La Huyền là nhân tài kiệt xuất của thế hệ tiếp theo tại sơn trang Thanh Phụng, võ công của y đã đạt đến trình độ nhất lưu. Đối phó với đám thủ hạ của Tây Vực như gió cuốn mây tan, chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ trong chốc lát, những kẻ còn lại kẻ chết thì chết, kẻ thoát được thì tháo chạy.

Y thu kiếm quay người, trước mắt y chính là thi thể của La Thanh Phụng, bước chân bỗng như lơ lửng giữa mây trời.

Thật lâu sau, y nhìn quanh cảnh tượng hoang tàn của sơn trang, đầu óc bắt đầu choáng váng, tiếng ù ù trong tai át cả tiếng khóc lóc của mọi người. Trong cơn mê man, y khẽ thốt: "Là ta... đến trễ rồi..."

La Huyền không quá đau buồn, người cũng đã khuất, các đệ tử của sơn trang Thanh Phụng có thể thương khóc không thôi, nhưng thân là đại sư huynh, y không thể chỉ biết đau lòng.

Sơn trang đã bị san phẳng, việc đầu tiên phải làm là tìm nơi để chữa trị cho những người bị thương và sắp xếp chỗ ở cho các nhân sĩ võ lâm.

Tạm gác đi thương tâm, y bàn bạc với La Tố rồi đưa mọi người vào mật đạo của sơn trang Thanh Phụng.

Mật đạo được xây dựng dưới hồ, ẩn giấu trong núi sâu.

Đêm đã khuya, vào trong mật đạo, La Tố đặc biệt tìm một nơi yên tĩnh để chữa thương cho Thích Dung.

Mãi đến nửa đêm, mưa càng lúc càng lớn, Nhan Dự mới từ mật đạo bước ra.

Phương Hủ Chi trong mật đạo lòng như lửa đốt, cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Vừa ra khỏi mật đạo, thấy Nhan Dự bước ra, hắn vội vàng hỏi: "A Dung thế nào rồi?"

Nhan Dự đáp: "Không có gì nghiêm trọng, nàng ấy thông minh, nhát dao đó đã đỡ được chưởng lực chí mạng của Tiêu Phong Việt, chỉ là phải dưỡng sức mười ngày nửa tháng mới có thể vận dụng nội lực."

Cuối cùng Phương Hủ Chi cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn muốn đích thân đi xem, chỉ khi tận mắt thấy nàng bình an vô sự, hắn mới thực sự yên tâm, vội vàng bước nhanh vài bước về phía bên trong.

Nhan Dự ngước nhìn trời, giọng nói xa xăm nhẹ nhàng: "Phương huynh, huynh có biết không, Mục Vương gia đã chết rồi."

Phương Hủ Chi lập tức khựng lại, trong lòng run rẩy. Gần hai tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện khó lường, chỉ riêng việc Tiêu Phong Việt nhập quan đã cực kỳ bất thường.

Hắn đã đoán được sự việc sẽ rất tồi tệ, có thể liên quan đến Mục Vương gia, nhưng đến cuối cùng, vẫn không ngờ rằng Mục Vương gia đã chết.

Giống như cây cột chống đỡ lâu nay bỗng dưng sụp đổ, trước mắt hắn bỗng tối sầm, chẳng còn thấy ánh sáng, chỉ còn lại màn đêm vô tận.

Một lúc lâu sau, giọng hắn khàn đặc: "Mục Vương gia... làm sao mà chết?"

Nhan Dự đứng thẳng, nhìn không ra là buồn hay vui, chậm rãi nói: "Nguyên nhân cái chết không rõ, lầu Hóa Vũ không biết, ta cũng không biết, nhưng tin tức này là chính xác."

Anh hùng đại để là những người được thiên hạ ngưỡng vọng, trong loạn thế đứng vững như trăng giữa trời. Mục Vương gia tựa như vầng trăng sáng ấy, không ai nghĩ rằng có một ngày mặt trăng cũng sẽ rơi.

Phương Hủ Chi như có một hòn đá chặn ngang cổ họng, không thể nói ra lời, cũng không thở nổi, tảng đá lớn đè nặng khiến người ta không thở nổi.

"Chẳng trách... chẳng trách La tiền bối lại đột ngột lâm bệnh nặng, thì ra căn bệnh của bà ấy là vì chuyện này."

Hôm nay La Thanh Phụng thà tự tổn hại căn cơ cũng muốn giữ Tiêu Phong Việt lại Trung Nguyên, chẳng ngờ là vì Mục Vương gia đã chết.

Hắn vẫn tự cho mình thông minh, nhưng đến điều này cũng không nghĩ ra.

Nhan Dự thở dài một tiếng: "Hôm đó ta đến sơn trang Thanh Phụng, tình cờ thấy có người từ kinh đô đưa tin. La tiền bối vừa nghe xong liền phun ra một ngụm máu đen, không quá một khắc, đã không còn thuốc chữa, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Đến khi trăng lên giữa trời, ta mới biết, tin tức khiến La tiền bố tức giận đến nỗi khí tức công tâm, chính là tin Mục Vương gia qua đời."

Mục Vương gia là trụ cột của Đại Chu, giữ lấy chút sinh lực cuối cùng cho triều đại đang lung lay này. Giờ ông đã mất, kinh đô bí mật giấu kín không phát tang, thề phải che giấu cái chết này, nếu không đến lúc không thể cứu vãn được nữa thì tuyệt đối không tiết lộ chút gì.

Năm đó La Thanh Phụng từng thả Tiêu Phong Việt đi, để chuộc lại lỗi lầm, bà ấy dứt khoát rời khỏi quân đội Mục gia. Giờ đột nhiên nghe tin Mục Vương gia mất, cú sốc này quá lớn khiến bà ấy không gượng dậy nổi.

"Phương huynh à, trước đây Thế tử Bình Nam từng hứa với huynh rằng sẽ gây động tĩnh ở Nam Cảnh để ép Tiểu Hoàng đế nhượng bộ, giải trừ lệnh cấm đối với Mục Vương gia, làm điều kiện để huynh đến Vân Châu. Ngày đó ở Tương Châu, ta không hề lừa huynh, bởi vì ngay cả  Thế tử Bình Nam cũng không ngờ rằng Mục Vương gia sẽ chết."

Mục Vương gia được gọi là chiến thần, nhưng ông không phải thần tiên, là người thì cũng có ngày chết, chỉ là ngày đó đến quá sớm mà thôi.

Phương Hủ Chi cười khổ, cảm giác nghẹn nơi cổ họng hóa thành mùi tanh nồng đậm của sắt, đó là vị tanh của máu.

Cũng phải thôi, nếu Thế tử Bình Nam sớm biết tin Mục Vương gia qua đời, sao lại phiền phức như vậy, cử hắn đến Vân Châu làm loạn, còn tổ chức cái gọi là đại hội anh hùng kia để làm gì? Sớm đã không còn gì để e ngại, trực tiếp kéo quân lên phía Bắc, phía Bắc phải lo trước lo sau, làm sao có thể chống đỡ nổi cuộc tấn công từ Bình Nam Vương phủ.

Mục Vương gia, nhất định là chết trong khoảng thời gian gần đây.

Hắn không kìm được mà ho khan, cảm giác lồ|\|g ngực như muốn vỡ tung, ho khan một lúc, cuối cùng ho ra một ngụm máu tươi.

Nhan Dự nắm cổ tay hắn bắt mạch, thở dài: "Ngụm huyết ứ này của huynh, sớm đã kết lại từ lúc Thích cô nương bị trọng thương rồi phải không? Ho ra cũng tốt, tránh bị thương tổn căn cơ."

Phương Hủ Chi thở dố c vài hơi, mới nói: "Trong chuyện này, rốt cuộc lầu Hoá Vũ đóng vai trò gì?"

Nhan Dự đáp: "Lầu Hóa Vũ đã không còn là lầu Hoá Vũ của ngày xưa nữa, ta không quản nổi, nhưng ít nhất ta quản được bản thân. Huynh bị cuốn sâu trong vòng xoáy này, nói cho cùng là do đứa trẻ kia mà ra, ít nhiều gì người làm huynh trưởng không tròn trọng trách như ta cũng có trách nhiệm, nên ta đảm bảo với huynh, cái chết của Mục Vương gia sẽ không bao giờ thoát ra từ miệng Nhan Dự này."

Lúc này Phương Hủ Chi đã hồi phục lại, ngực cũng không còn đau nhức, hắn nói với vẻ châm chọc: "Huynh thật biết tự tâng bốc mình, bán đứng ta còn muốn ta thay huynh đếm tiền phải không?"

Mây tan đi, gió lạnh thổi qua mặt, khiến Phương Hủ Chi bình tĩnh lại vài phần. Hắn mỉm cười nói: "Gió bão sắp đến, cây muốn yên mà gió chẳng ngừng. Xem ra, trên đời này vốn dĩ không có chuyện người có thể giữ mình riêng biệt mà không bị cuốn vào, Hoành Dương, ta nhất định sẽ đi."

Nhan Dự cũng mỉm cười: "Phương huynh hiểu là tốt. Huynh là một phần không thể thiếu trong kế hoạch. Thế gian này lên xuống không ngừng, đều có liên quan đến huynh, làm sao họ có thể để huynh đứng ngoài cuộc được chứ?"

Phương Hủ Chi khẽ cười: "Thương thế của Thích Dung, nhờ hết cả vào huynh."

Nhan Dự chắp tay kính lễ, cung kính nói: "Tất nhiên rồi."

"Thật ra, ta rất ngưỡng mộ huynh đấy."

Phương Hủ Chi cười nói: "Ngưỡng mộ ta thân bất do kỷ sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.