Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 75: Sơn Trang Thanh Phụng (20)




Thích Tự Thiên nhắm mắt lại, nói: "Cậu theo ta ra đây một lát."

Phương Hủ Chi bước theo bước chân của Thích Tự Thiên, rời khỏi mật thất.

Bên ngoài, Từ Yến Ngọc và Đường Nhạn ngồi trên bậc thềm đá. Từ Yến Ngọc cầm một con gà quay đưa tới bên cạnh Đường Nhạn, mỉm cười nhìn nàng ấy. Đường Nhạn đang cầm cánh gà, ăn ngon lành, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt khác lạ của Từ Yến Ngọc.

Thích Tự Thiên nhìn chằm chằm vào đôi trẻ trước mặt, khẽ cười một tiếng.

Từ Yến Ngọc giật mình tỉnh lại bởi tiếng cười bất ngờ vang lên, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một dáng người cao lớn đứng đó, cậu ngẩn người trong chốc lát rồi vội vàng đứng dậy: "Bái kiến sư tổ."

Ánh mắt của Thích Tự Thiên dừng trên người Đường Nhạn. Nàng ấy đứng đờ ra tại chỗ, ngơ ngác giấu nửa chiếc cánh gà đang ăn dở ra sau lưng, cũng đứng dậy theo.

Thích Tự Thiên khẽ gật đầu, ôn hòa nói: "Cô bé này trông quen quen."

Đường Nhạn bị nghẹn miếng thịt trong cổ họng, suýt nữa thì sặc, mặt đỏ bừng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn theo hai người rời đi.

Thích Tự Thiên dẫn Phương Hủ Chi ra khỏi mật đạo, đến khoảng sân trống ở võ đài quyết chiến.

Nhìn thấy võ đài bị phá hủy tan tành, Thích Tự Thiên hỏi: "La Thanh Phụng chết ở đây sao?"

Phương Hủ Chi đáp: "Vâng, khi còn sống La tiền bối đã sử dụng chiêu Phong Quá Vô Hình, một chưởng có thể đánh bại vạn vật. Cũng vì chưởng này mà bà ấy không còn chút cơ hội sống sót nào."

Thích Tự Thiên khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát Phương Hủ Chi. Dù ông đang cố ý áp chế và làm ngơ nhưng chàng trai này không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn, vẫn giữ thái độ ung dung bình tĩnh, quả là không tầm thường.

Ông hạ giọng: "Khi ta bắt mạch cho Dung Nhi, phát hiện trong cơ thể con bé có một dòng chân khí đang âm thầm dưỡng sinh lục phủ ngũ tạng, ngay cả con bé cũng không phát hiện ra. Nếu không, con bé trúng một chưởng của Tiêu Phong Việt sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy. Dòng chân khí đó rất giống với công pháp Khô Mộc Phùng Xuân. Là cậu truyền sang cho con bé ư?"

Sắc mặt Phương Hủ Chi có chút phức tạp, đáp: "Tiền bối..."

Thích Tự Thiên không đợi hắn nói xong, không kiên nhẫn cắt lời: "Phải thì nói phải, không thì nói không, nói nhiều làm gì."

Phương Hủ Chi đành cắn răng đáp: "Là vãn bối ạ. A Dung bị thương nặng, không thể trì hoãn, mà sơn Trang Thanh Phụng bị thiêu hủy, phần lớn dược liệu cũng bị cháy rụi trong ngọn lửa đó, vãn bối chỉ đành bất đắc dĩ dùng hạ sách này."

Ánh mắt Thích Tự Thiên hơi lay động: "Cậu không tệ, trông cũng không đến nỗi, nhưng thân thể không khỏe, không phải tướng trường thọ."

Phương Hủ Chi nghe vậy chỉ khẽ cười, thuật dịch dung của hắn đã bị Thích Tự Thiên nhìn thấu, cũng chẳng còn gì phải giấu giếm. Hắn nói: "Từ nhỏ đã có người nói ta bạc mệnh, không qua nổi tuổi trưởng thành."

Thích Tự Thiên khịt mũi cười: "Những lời đó đều là nhảm nhí. Mục Vương gia truyền Khô Mộc Phùng Xuân cho cậu, mong cậu được sống. Có thể sống tốt thì phải sống, đừng tự tìm cái chết."

Phương Hủ Chi cười khổ một tiếng. Năm đó, Mục Vương gia truyền công pháp Khô Mộc Phùng Xuân cho hắn chẳng qua là bất đắc dĩ vì tình thế ép buộc, cần hắn phải sống. Trên đời này, không ai muốn đem cả nửa đời công lực tan vào hư vô, truyền công pháp Khô Mộc Phùng Xuân lại cho hắn, huống hồ gì là Mục Vương gia chủ soái một đội quân như thế.

Nghĩ lại, nếu Mục Vương gia không mất đi nửa công lực, có lẽ ông đã không chết ở kinh đô. Cái mạng này của hắn, nặng nề và dư thừa, sống không bằng chết.

Ánh mắt Phương Hủ Chi kiên định: "Tiền bối vừa nhìn đã biết vãn bối tu luyện Khô Mộc Phùng Xuân, xin hãy yên tâm, vãn bối đã sống, sẽ không chết nữa."

Thích Tự Thiên nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Ban đầu, ta vốn không muốn cậu ở quá gần Dung nhi."

Ban đầu? Trái tim Phương Hủ Chi bỗng đập mạnh, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn tự giễu một tiếng, một kẻ như hắn quả thực không nên để ai ở quá gần mình, tránh liên lụy đến người vô tội.

Thích Tự Thiên lại nói: "Thân phận của cậu quá nguy hiểm, một đứa trẻ lớn lên giữa bầy hổ lang như cậu ắt có chí hướng lớn, như con chim ưng giương cánh bay giữa trời cao, sẽ thu hút không ít rắc rối. Còn con gái ta, chỉ là một con chim sẻ nhỏ được bảo bọc trong gia đình, chịu không nổi sóng gió. Hai đứa không giống nhau."

Phương Hủ Chi cụp mắt xuống. Hắn đã đoán trước sẽ thế này, thân là phụ mẫu, ai lại muốn đưa con cái mình vào chỗ nguy hiểm. Đây là kết cục đã đoán trước, cũng là kết quả hắn mong muốn nhất lúc này nên không quá thất vọng.

Hắn cười nói: "Tiền bối quả thực nhìn thấu mọi chuyện."

Những gì hắn không thể tiết lộ, không thể thành thật, Thích Tự Thiên đều đoán được. Chắc hẳn quan hệ giữa ông và Mục Vương gia không chỉ đơn giản là ơn nghĩa nhỏ nhặt.

Thích Tự Thiên bỗng cười lớn, nói vang lên: "Nhưng ta thấy, dường như Dung Nhi nhà ta rất thích cậu, thế là đủ rồi. Bất kể cậu là ai, chỉ cần con gái ta thích, dù là vương tôn quý tộc hay lữ khách giang hồ, người làm cha như ta, cái gì con gái thích, đương nhiên phải tìm cách thỏa mãn nó."

Phương Hủ Chi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, mây cuồn cuộn trôi, những làn mây biến hóa khôn lường như che phủ cả bầu trời xanh. Dường như hắn có thể chạm tới bầu trời trong một khoảnh khắc nào đó, nhưng lại không thể vượt qua rào cản vô hình trước mắt.

Thích Tự Thiên nói tiếp: "Cốc Yên Hà của ta, ẩn dật trong thế gian, rất ít người biết đến. Chỉ cần cậu ở bên Dung Nhi mỗi ngày, không bước ra khỏi cốc Yên Hà nửa bước, ta nhất định bảo vệ cậu cả đời. Lâu dần, những kẻ ngoài kia sẽ quên cậu, không còn tìm đến làm phiền cậu nữa."

Phương Hủ Chi không trả lời, chỉ ngây người nhìn lên trời.

Thích Tự Thiên thấy vậy, mặt hiện rõ vẻ không vui: "Cậu không muốn ư? Hay không tin cốc Yên Hà của ta có thể bảo vệ cậu?"

Phương Hủ Chi vội thu ánh mắt về, cười khổ một tiếng, cúi người nói: "Vãn bối cầu còn không được."

Thích Tự Thiên là người tính cách thay đổi thất thường, nghe lời này liền cười to hai tiếng: "Cậu quả là không tầm thường, dù chưa thấy được khuôn mặt thật của cậu, nhưng ta đoán cậu chắc chắn có một gương mặt đẹp, mới khiến Dung Nhi bị mê hoặc đến vậy. Dung Nhi nhà ta giống mẹ con bé, ngoài miệng thì cứng nhưng lòng lại mềm, thích vẻ ngoài đẹp đẽ, khuôn mặt tuấn tú."

Ông lại thở dài một tiếng: "Con gái lớn không giữ được nữa. Đợi khi Dung Nhi hồi phục, cậu hãy đưa con bé về cốc Yên Hà trước."

Phương Hủ Chi nghi hoặc hỏi: "Ý của tiền bối là, người không đợi A Dung lành hẳn, cũng không đưa cô ấy về cốc Yên Hà cùng sao?"

Vốn dĩ hắn đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Thích Tự Thiên xuất hiện sẽ có thể đưa Thích Dung ngoan ngoãn trở về cốc Yên Hà, để hắn không còn lo lắng về sau, có thể yên tâm đi đến Hoành Dương.

Thích Tự Thiên nói: "Ta còn có việc khác cần làm, phải giấu con bé mà đi đến một nơi khác."

Phương Hủ Chi mạnh dạn đoán, hỏi: "Nếu vãn bối đoán không nhầm, nơi mà tiền bối muốn đến là phủ Nhữ Nam vương phải không?"

Bị người khác nhìn thấu chuyện riêng, Thích Tự Thiên không tức giận, ngược lại còn trêu chọc: "Ngay cả chuyện này mà Dung Nhi nhà ta cũng nói với cậu, quả thật là si mê cậu."

Phương Hủ Chi không chút do dự bán đứng Từ Yến Ngọc, nói: "Không phải A Dung nói với vãn bối, mà là Từ thiếu hiệp vô tình nhắc đến, từ lời huynh ấy mà vãn bối mới đoán ra được."

Thích Tự Thiên cười lắc đầu, ông hiểu rõ đồ tôn của mình, Từ Yến Ngọc vốn là người tâm tư đơn giản, bị người khác gợi chuyện mà còn không hề hay biết.

Ông nói với vẻ bất lực: "Không sai, ta định đến Nhữ Nam một chuyến. Mục Vương gia đã chết, Tiêu Phong Việt cũng không còn sống được lâu, làm sao Bình Nam Vương phủ có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Những năm gần đây giang hồ hỗn loạn, hai miền Nam Bắc chỉ còn cách một bước nữa là bùng nổ. Nay Bình Nam Vương phủ muốn tổ chức đại hội anh hùng, ai ai cũng biết ý đồ của họ. Nhữ Nam nằm ở ranh giới Nam Bắc, nếu Bình Nam Vương phủ muốn dẫn binh Bắc chinh, nơi đầu tiên họ phải san bằng chính là Nhữ Nam."

Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ.

Việc thay đổi triều đại, lập công lập nghiệp, đều là dựa trên núi xương biển máu mà dựng nên, chỉ cần Bình Nam Vương phủ Bắc chinh, chắc chắn sẽ gây ra mưa máu gió tanh, nơi họ đi qua, dân chúng lầm than.

Trong thời loạn lạc binh đao, người chịu khổ vẫn luôn là bách tính vô tội.

Phương Hủ Chi nói: "Tiền bối yên tâm, liệu có thể Bắc chinh hay không, việc đời ra sao, chưa chắc đã như Bình Nam Vương phủ mong muốn."

Thích Tự Thiên đáp: "Việc đời vô thường, chỉ dựa vào phỏng đoán không thể nói chắc chắn được, trên đời này cũng không ai lường trước được rằng Mục Vương gia sẽ chết, nhưng ông ấy vẫn chết. Huống chi, Đại Chu đã cạn vận, sớm muộn gì Bình Nam Vương phủ cũng tạo phản, chuyện này liên quan đến tính mạng của cả phủ Nhữ Nam vương. Người khác ở Nhữ Nam Vương phủ thì không sao, lúc sinh thời mẹ của Dung Nhi đã không được họ đối xử tốt. Nhưng còn mẹ ruột của nàng ấy, là Trắc phi Nhữ Nam, ta nhất định phải đến đó một chuyến."

"Thích tiền bối."

La Huyền và theo sau là La Tố trong bộ tang phục, đến bái kiến Thích Tự Thiên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Trong mắt Phương Hủ Chi, có lẽ do Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc lo sợ hắn bị Thích Tự Thiên lỡ tay g iết chết, không cách nào giải thích với Thích Dung, nên cố tình mời chủ nhân sơn trang Thanh Phụng đến để cứu hắn.

La Huyền kính cẩn hành lễ, sau đó nói: "Thích tiền bối, đây là tiểu thư La Tố của sơn trang Thanh Phụng."

La Tố nhẹ nhàng cúi người hành lễ, nàng ấy mặc đồ tang trắng, không trang điểm, trên mặt còn vương vết nước mắt lăn dài, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt tiều tụy: "Thích tiền bối, xin thứ lỗi vì thất lễ."

Thích Tự Thiên vung tay áo, một luồng khí nhẹ nhàng nâng người La Tố đứng dậy. Ông nhìn La Tố từ trên xuống dưới, đáp: "Không cần đa lễ, ta chỉ là nhận lời người khác mà đến, không may đến muộn một ngày, không giúp được gì, không đáng để nhận lễ của cô."

La Tố nói: "Thích tiền bối, lệnh ái đã giúp đỡ sơn trang Thanh Phụng rất nhiều, còn vì vậy mà bị trọng thương, ân nặng như núi, không biết lấy gì đền đáp."

Thích Tự Thiên phất tay nói: "Ta đã hứa với cố nhân, sẽ đến sơn trang Thanh Phụng để bảo vệ chu toàn, nhưng lời hứa chưa thực hiện được là lỗi của ta. Từ nay về sau, bất kể sơn trang Thanh Phụng có chuyện gì, đều có thể gửi tin đến cốc Yên Hà, ta sẽ tự mình đến."

Nói xong, ông tháo ngọc bội đeo bên hông ném vào tay La Tố.

La Tố nhận lấy ngọc bội, nàng ấy biết tính tình của cô cô mình, dù cho Thích tiền bối đến sơn trang Thanh Phụng kịp lúc, cô cô đã oán hận Thích tiền bối nhiều năm, cũng sẽ không cho ông bước vào, càng không nhận ân tình của ông. Chiếc ngọc bội này nằm trong tay khiến nàng ấy cảm thấy khó xử.

Nàng ấy đưa trả lại ngọc bội, nói: "Đa tạ lòng tốt của tiền bối, chỉ có điều, ngọc bội này, ta không thể nhận. Không chỉ không thể nhận, mà ân tình của Thích tiền bối, sơn trang Thanh Phụng cũng không dám nhận."

Thích Tự Thiên không hề để tâm, nói: "Ngọc bội đã đưa rồi, sơn trang Thanh Phụng các ngươi nhận hay không nhận, có liên quan gì đến ta đâu?"

Ý trong lời ông chính là, ân tình ta đã cho, còn dùng hay không là việc của sơn trang Thanh Phụng, cho dù cả đời không dùng đến, thì cũng chẳng liên quan gì đến ông. La Tố hiểu ra, bèn cất ngọc bội vào trong áo, thản nhiên nói: "Đa tạ Thích tiền bối."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.