Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 8: Từ đường




Mặt trăng treo lơ lửng giữa trời, những vì sao thưa thớt, bóng cây liêu xiêu đổ xuống, bên cạnh cây du lắm lúc lại vang lên tiếng chim và ve ríu rít. Thích Dung cố tình học theo Phương Hủ Chi vào đêm hôm đó, mặc lên người bộ y phục đen từ đầu đến chân.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng huýt sáo, Thích Dung ngẩng đầu lên xem thì nhìn thấy Phương Hủ Chi đang ngồi trên cây du. Trái với hôm đó, hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu trắng, nhìn từ xa chỉ thấy một màu trắng toát hệt như một nhúm bông gòn.

Không lẽ... bộ y phục đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?

"Nữ hiệp, hôm nay trông cách cô ăn mặc... khác biệt quá nhỉ."

Thích Dung rầu rĩ trừng mắt nhìn hắn, chẳng phải là học theo hắn đấy sao, nửa đêm nửa hôm làm trộm ăn mặc khiêm tốn một chút không phải là lẽ đương à? Ai mà ngờ được hắn không đi theo lối bình thường chứ, mặc cả bộ màu trắng thế kia cũng không sợ bị người khác phát hiện làm bia bắn tên thành tổ ong vò vẽ ư.

Một chân của Phương Hủ Chi đang đặt trên cành cây còn một chân thì đung đưa, tay trái đặt lên trên đầu gối, chẳng mấy khi hắn tạo tư thế như vậy mà vẫn ngồi vững trên cây lâu đến thế, đúng là giỏi thật.

Hắn bay xuống dưới đáp ngay bên cạnh Thích Dung: "Nữ hiệp không những võ công cao cường mà còn thông minh tuyệt đỉnh nữa, lúc sáng ta chẳng nói gì cả vậy mà cô cũng biết ta đợi ở đâu."

Chiếc miệng ngon ngọt như thoa mật ong là bản chất của hắn, Thích Dung mỉa mai đáp lại: "Đêm hôm mặc cả bộ y phục trắng thế kia, ngươi tránh tà à, cũng không ngại chói mắt."

Phương Hủ Chi khẽ bật cười, hắn phe phẩy chiếc quạt không biết được lấy ra từ lúc nào, nói: "Sinh ta ra là phụ mẫu, hiểu được ta chỉ có nữ hiệp cô đây. Tuy rằng tại hạ không tin chuyện quỷ thần nhưng giờ đây Tô Minh chủ đã thành ma, nghĩ chắc cũng sẽ là một con ma vô cùng lợi hại, chúng ta thăm dò nhà của ông ấy lúc nửa đêm thì cũng phải kiêng kị gì đó chứ."

Thích Dung liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu rồi rời đi trước, bỏ những lời nói nhảm nhí của hắn lại sau lưng.

Đêm hôm qua Sơn trang Vấn Kiếm gặp trộm, trước nay phàm khi bị rắn cắn, mười năm thấy dây thừng vẫn sẽ sợ, con đường đi ra sau núi không còn rộng rãi như hôm qua, phòng thủ nghiêm ngặt khác thường. Chỉ trong thời gian một tách trà mà đệ tử tuần tra đã đi qua lại trước trận Thạch Lâm ba đợt. Trước trận Thạch Lâm có bốn tên đệ tử khác nhau chia ra canh giữ mỗi một lối vào, trên tảng đá to kia nhìn từ xa vẫn có người đang đứng bên trên tuần tra.

Phương Hủ Chi nói: "Từ trước đến nay sơn trang Vấn Kiếm vẫn luôn được canh giữ rất nghiêm ngặt, tối hôm nay chỉ sợ sẽ nghiêm ngặt hơn, ta có cách đi vào, đi theo ta."

Phương Hủ Chi cẩn thận dẫn Thích Dung vòng qua Thạch Trận, nhân lúc canh gác sơ hở bèn lách người chui vào bãi cỏ cao ở bên cạnh trận Thạch Lâm, bãi cỏ nối nhau với những bụi cây, trên nhánh cây có mọc gai, đi qua bụi cây này sâu bên trong có một cái hang thấp, hai người cúi đầu có thể vào, là tường đá một mặt.

Thích Dung nói: "Tô cô nương đúng là hao phí hết mọi tâm sức, chỉ để ngươi có thể chui vào trong từ đường một cách thuận lợi không gặp bất cứ cản trở nào, tối hôm qua chắc cô ấy đã đánh lạc hướng đệ tử canh gác của Thạch Lâm và phía sau núi đi hết đúng không."

Đêm hôm qua nàng rất nghi ngờ về việc nơi như từ đường cực khổ tạo ra một trận pháp có quy mô lớn như trận Thạch Lâm bao vây, chẳng có lý do gì mà bên ngoài không có một người canh gác nào.

Phương Hủ Chi cũng không phản bác, có vẻ hơi tiếc nuối: "Chỉ tiếc là sự cực khổ này của cô ấy lại hời cho cô rồi."

Nếu như không phải suốt dọc đường đều thuận lợi không chút trở ngại thì đêm hôm qua Thích Dung cũng sẽ không xông vào sau núi, tất nhiên sẽ không nghe được những chuyện đó, đúng thật là hời cho nàng rồi.

Phương Hủ Chi gõ lên vách đá ở giữa tường đá vài cái, bức tường đá đã mở ra một vết nứt chỉ đủ để một người lọt qua, hai người họ một trước một sau bước vào khe nứt.

"Sao ngươi biết ở đây có một con đường nhỏ?" Khe nứt rất hẹp, không khí cũng không thông, mùi tanh của đất hắt lên, trước mắt là một màu đen kịt. Thích Dung cảm giác như có côn trùng đang bò lên cơ thể mình, nàng sởn hết cả da gà lên, lần thứ ba Thích Dung hất cái tay của Phương Hủ Chi đang nắm lấy vạt áo của nàng, bất giác thay đổi sự chú ý của mình.

Phương Hủ Chi lại âm thầm chậm rãi kéo lấy vạt áo của Thích Dung, sau đó trả lời: "Hai hôm trước đi theo Tô cô nương đến đó."

Thích Dung quay đầu lại liếc nhìn hắn, trong đêm đen hai người tựa sát vào nhau, còn có thể mơ hồ nhìn thấy được mồ hôi đang toát ra trên trán, nét mặt có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Nàng bất giác chau mày, công tử Bất Tri quả đúng với cái danh một đóa kiều hoa, chỉ mới một ít bóng tối vậy thôi đã làm hắnsợ thành thế này rồi, nửa đêm nửa hôm làm trộm đúng là làm khó hắn rồi.

Tô Thanh Thanh dường như cũng không thân với hắn cho lắm, không ngờ lại có thể đưa hắn đến mật đạo bí mật thế này, chẳng lẽ do nàng nghĩ sai rồi sao, thật ra Tô Thanh Thanh và Phương Hủ Chi không phải đề phòng lẫn nhau như vẻ bề ngoài?

Thích Dung vừa đi vừa nói: "Tô cô nương dẫn ngươi đến ư, thế thì chẳng trách, mật đạo bí mật như vậy chắc là chỉ có người của Tô gia mới biết được."

Phương Hủ Chi khẽ bật cười, giọng nói có chút run rẩy: "Đúng thật là cô ấy dẫn ta vào đây, có điều bản thân cô ấy không biết mà thôi."

Thích Dung: "..."

Là theo dõi người ta đấy à? Nàng quả thật quá xem nhẹ độ vô sỉ của Phương công tử rồi. Nàng liếc mắt nhìn xuống vạt áo, vạt áo lại bị Phương công tử siết chặt trong tay, ngón tay bấu đến mức có hơi tím lên, nàng ngẩn người cố nhịn không hất tay của hắn ra.

Mật đạo càng lúc càng hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể lách người mà đi, bước thêm được một đoạn nữa cuối cùng cũng phát hiện ra được chút ánh sáng. Thích Dung chầm chậm ngó ra ngoài, mật đạo thông thẳng đến núi giả ở sau cây hoa quế trong nội viện từ đường. Núi giả bị chắn bởi một số cây hoa quế, để lộ ra một khe hở hẹp, đoán chừng người ngoài khi nhìn qua đây thì cũng rất khó có thể biết đây là một mật đạo.

Từ đường vắng lặng không một tiếng động, ở cổng có hai đệ tử đứng canh gác. Phương Hủ Chi cả người mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, rõ ràng ngày mùa thu, gió thổi qua còn mang theo chút lạnh, ấy thế mà trán của hắn lại toát cả mồ hôi, gương mặt trắng bệch.

Thích Dung cố nén suy nghĩ muốn vứt người này xuống đất, nàng thở dài một hơi rồi dìu lấy Phương Hủ Chi, đề khí nhẹ nhàng bay lên, âm thầm lẻn vào từ đường. Bên trong từ đường không có người, Thích Dung đặt Phương Hủ Chi ở một góc rồi lấy một chiếc khăn từ trong người ra và vứt cho hắn.

Chiếc khăn tay màu trắng mộc mạc, ở góc viền có thêu một đóa hoa trà tuyệt đẹp, Phương Hủ Chi chậm lại một nhịp rồi dùng khăn tay lau mồ hôi của mình.

Từ đường rất rộng và cũng vô cùng trống trải, bức tường phía sau bàn thờ treo một bức thư pháp, là một câu đối được viết bằng thể chữ Thảo thư, cái tên được kí ở bên dưới là Tô Bỉnh Hoài, phía sau thanh kiếm được đặt trên bàn thờ cũng là bài vị của Tô Bỉnh Hoài.

Kiếm khách Tiêu Dao Tô Bỉnh Hoài là người có văn chương kiệt xuất trong số các kiếm khách, một phần tử trí thức có võ công cao cường nhất. Nghe đồn tổ tiên của ông từng là thế gia mới có gia sản bạc ngàn như sơn trang Vấn Kiếm.

Phương Hủ Chi cũng dần lấy lại tinh thần, hắn đứng sau lưng của Thích Dung vỗ vào vai của nàng, chỉ về phía bên phải. Hắn tiến về phía bức tường ở bên phải, trên tường có đóng hai chiếc tủ đứng và bên trên có đặt bức tượng Cửu Thiên Thần Phật, đi dọc theo tường tầm vài bước chân, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên tủ.

Thích Dung thấy thế vội khẽ giọng ngăn lại: "Đừng lãng phí sức lực nữa, ở đây không có cơ quan, những thứ như mật thất ở đây thì lộ liễu quá rồi, nếu như để ngươi vừa nhìn đã tìm thấy thì đó cũng là do họ cố ý muốn cho ngươi phát hiện, mười phần thì hết tám chín phần sẽ có tên bắn ra, chính là để phòng ngừa những tên có ý đồ xấu xa như ngươi đấy."

Phương Hủ Chi dừng tay, nhẹ gật đầu, hắn quay đi quan sát xung quanh, từ đường trống trải ngoài bức tường gần như được lấp kín bằng tủ đứng và bàn thờ ở kia ra thì chẳng còn chỗ nào có thể làm cơ quan nữa rồi.

"Rốt cuộc ngươi muốn đến đây tìm gì?"

Phương Hủ Chi quét mắt nhìn sang phía bàn thờ: "Thi thể của Tô Minh chủ."

Thích Dung liếc nhìn hắn: "Sao ngươi có thể xác định được thi thể của Tô Minh chủ ở đây? Ta nhớ đêm hôm qua Tô Thanh Thanh nói với Mạnh Trưởng lão một câu là hãy mang quan quách về đây, chẳng lẽ không phải ở bên ngoài sơn trang sao?"

Phương Hủ Chi nhanh chóng bước đến cạnh chiếc bàn thờ, chăm chú nhìn một lúc mới mở lời: "Thi thể của Tô Minh chủ nhất định vẫn còn đang ở trong sơn trang, Mạnh Trưởng lão là một người vô cùng cẩn trọng, chắc hẳn sẽ mang thi thể của Tô Minh chủ giấu ở một nơi ổn thỏa an toàn bên trong sơn trang, nơi mà không dễ bị người khác phát hiện ra. Ví dụ như đỉnh Vấn Kiếm hoặc như ở nơi này chẳng hạn."

Bên ngoài sơn trang không đủ an toàn, mọi việc không hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình, thi thể của Tô Nhược Bạch vô cùng quan trọng, Mạnh Thường không thể mạo hiểm để quan quách ở bên ngoài sơn trang.

Từ đường chính là nơi mà đệ tử thông thường của sơn trang Vấn Kiếm không thể lui tới được, ngoại trừ Tô Thanh Y, Tô Thanh Thanh và các vị trưởng lão, vô cùng ít người dòm ngó, lại có trận pháp bảo vệ, nếu người ngoài muốn đến được đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đỉnh Vấn Kiếm là cấm địa của sơn trang Vấn Kiếm, ngay cả đường đi lên đấy cũng chẳng có, trừ phi có người dẫn đường, bằng không thì căn bản chẳng thể tìm được con đường đi đến. Vậy nên hai nơi này là nơi không dễ bị người khác phát hiện nhất. Tô Thanh Thanh đã từng đến đỉnh Vấn Kiếm, nếu đã phát hiện ra thi thể từ sớm thì cũng chẳng đến mức phải khổ sở tạo ra lời đồn để ép hỏi các vị trưởng lão khác của sơn trang Vấn Kiếm, trực tiếp lấy thi thể bày ra trước mặt mọi người là được.

Thích Dung gật đầu rồi nói: "Ngươi muốn xem thi thể của Tô Minh chủ thì ngày mai đến linh đường mà xem, quan minh chính đại không tốt hơn ở đây lén la lén lút à?"

Phương Hủ Chi mò tìm từng tấc một trên bàn thờ, khẽ bật cười: "Trên linh đường dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người, Tô Minh chủ có thân phận tôn quý đến mức nào cơ chứ, kiểu người không thân không thích, vô duyên vô cớ lại không hề có qua lại gì với ông ấy, ngay cả việc thắp cho ông ấy một nén hương cũng chưa chắc vào được chính đường, sao có thể gặp được di dung của ông ấy chứ. Muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của ông ấy chỉ có cách làm hơi ngốc nghếch không được quan minh chính đại này thôi."

Thích Dung chậc lưỡi, lắc đầu nói: "Con người như ngươi, mỗi người ngươi gặp ngươi đều nói chuyện theo những cách khác nhau, nhưng mà không lời nào có thể tin được. Tô cô nương muốn ngươi đi điều tra cái chết của Tô Minh chủ, sao lại giấu ngươi không cho ngươi thấy thi thể, nếu ngươi thật sự không muốn biết đi nữa thì cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để khiến ngươi biết."

Tô Thanh Thanh cho rằng đêm hôm qua mình diễn kế khích tướng kia thì không ai nhìn ra sao, đúng là xem thường tên lừa đảo này rồi.

Phương Hủ Chi phì cười: "Cô cũng nhìn ra à?"

Càng không muốn cho hắn điều tra thì hắn càng muốn điều tra, càng không để cho hắn lo chuyện bao đồng thì hắn nhất quyết phải xen vào. Tô Thanh Thanh rất thông minh, nàng ấy đã nhìn thấu con người Phương Hủ Chi từ lâu rồi, vậy nên mới có ý muốn nói lời khích hắn, để hắn tiếp tục điều tra.

Thích Dung liếc nhìn hắn: "Đáng tiếc quá, Tô cô nương thông minh ngược lại bị thông minh hại, tìm phải một tên bịp bợm lại bị hắn qua mặt. Ngươi đến từ đường này tìm thi thể của Tô Minh chủ là giả, mượn cơ hội tìm thi thể này để điều tra chuyện khác mới là thật nhỉ."

Sắc mặt của Phương Hủ Chi đã không còn trắng bệch như vừa nãy nữa, mò tìm trên bàn thờ xong, không phát hiện được cơ quan nào cả mà vẫn còn tâm tư đùa giỡn, trêu ghẹo nói: "Không như thế sao nói cô là thông minh tuyệt đỉnh được chứ, thế mà cũng bị cô nhìn ra được, cẩn thận ta giết người diệt khẩu đó."

Thích Dung thừa biết những thứ mà hắn không muốn nói thì người khác có cạy miệng, móc ruột hắn sẽ không nói, nàng cũng chả buồn hỏi, cũng không thèm nhìn hắn, nàng chỉ bĩu môi châm chọc: "Phương công tử à, tém lại đi nha, người như ngươi giết một con gà cũng tốn sức mà còn muốn giết người diệt khẩu à? Nói năng mạnh miệng thế không sợ bỏng lưỡi sao."

Dứt lời, tay của Phương Hủ Chi chạm vào vỏ của thanh kiếm kia, trong màn đêm chợt nghe thấy tiếng khởi động của cơ quan, một chiếc động lộ ra ở chỗ đệm cói phía trước bàn thờ, Phương Hủ Chi vỗ tay: "Cơ quan này thú vị phết đấy, nếu không phải công tử ta thông minh vừa nhìn đã biết thanh kiếm đặt ở đây có dụng ý thì cũng khó mà phát hiện được."

Thích Dung đưa mắt nhìn vào bên trong động, một mảng đen kịt tối om nhìn không rõ, nàng chắp tay cung kính: "Công tử Bất Tri quả nhiên lợi hại, tại hạ bái phục."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.