Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 82: Hoành Dương (5)




Dù cả hai người họ đã quay lưng đi, nhưng tai họ đều vô thức vểnh lên.

Người mà bọn họ nhắc đến, ai nấy đều ngầm hiểu. Đã tại vị bốn năm, không chỉ không có chiến tích gì, mà còn ngu xuẩn vô năng, khiến dân sinh oán thán, khổ không nói thành lời.

Nghe những lời đồn đại về hắn ta, cũng không phải là không thể.

Chỉ nghe người đó thần bí nói tiếp: "Lời này không phải là tin đồn nhỏ truyền tai nhau từ khắp các con ngõ lớn nhỏ trong kinh thành, mà là truyền ra từ trong cung. Trẻ con ở kinh thành đã truyền thành bài ca dao đến Nam Cảnh. Hôm đó, Hồ Nhị tiên sinh lừng danh cũng có mặt, ta đã lắng tai nghe ở Lợi Châu, quả thật có chỗ đáng để suy nghĩ."

Ở phía bên kia, nhóm người phái Hoa Sơn đang nói chuyện về sơn trang Thanh Phụng cũng đã dừng lại, lắng nghe câu chuyện bên này. Nghe thấy vậy, một người đập bàn nói: "Có gì đáng để suy ngẫm thì nói ra cho mọi người cùng nghe, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, chẳng lẽ không sợ rước họa cho Tân Liễu Trang sao? Huynh đài, ngươi không sợ, nhưng cũng nên nghĩ cho Tân Liễu Trang chứ."

Tin đồn như đống cỏ khô khát cháy, chỉ cần một tia lửa cũng đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Người kể chuyện là một thư sinh trông rất bình thường, đầu đội khăn vuông, dáng vẻ khá giống một Nho sinh. Hắn nói: "Cũng không phải là tại hạ nói bừa, hôm đó mọi người đều cho rằng tin đồn chỉ là vô căn cứ. Hồ Nhị tiên sinh đưa ra hai điểm, chỉ bảo người đời hãy suy ngẫm hai câu hỏi: Một là, năm xưa khi Thái tử Đoan Huệ còn nhỏ đã tỏ ra thông minh xuất chúng, tại sao giờ đây lại trở nên ngu độn vô năng? Hai là, mọi người đều biết rằng người đó lúc chưa thành niên ốm yếu bệnh tật, tại sao giờ đây lại khỏe mạnh cường tráng? Chỉ hai điểm này thôi cũng đủ cho thấy tin đồn không phải là vô căn cứ."

Hồ Nhị tiên sinh là bậc Bách Hiểu Sinh [*] dưới lầu Hóa Vũ, những chuyện lớn nhỏ trong giang hồ hầu như đều không qua khỏi mắt ông ta. Năng lực của ông ta chẳng thua kém Bất Tri công tử nhưng lại không nổi danh như Bất Tri công tử.

[*] Bách Hiểu Sinh (百晓生): Cách nói ý chỉ một người biết nhiều chuyện trên đời

Tuy không thể so sánh với Bất Tri công tử, nhưng cũng không kém cạnh là bao.

Có tên tuổi của Hồ Nhị tiên sinh chống lưng, dù là chuyện giả cũng có thể thành thật.

Thích Dung uống một ngụm rượu mạnh trên bàn, đột nhiên cảm thấy cuộc đại hội anh hùng này thật nhàm chán, nàng cúi đầu vô vị đếm hạt lạc trên bàn.

La Huyền ghé sát lại hỏi: "Sao cô lại nhất định phải dùng danh nghĩa của sơn trang Thanh Phụng để vào đây? Không phải chỉ là một đại hội anh hùng thôi sao, cô có mục đích gì?"

Nghe La Huyền gọi mình là "Thích cô nương" đã quen, Thích Dung đột nhiên không quen với cách nói thẳng thừng này. Nàng nhún vai cười: "Ta không có bái thiếp, làm sao vào đây? Xông vào à?"

La Huyền trêu ghẹo: "Chuyện đó có gì khó đâu, chỉ cần mở miệng, báo tên là được."

Thích Dung không thể hiểu nổi: "Cái đó cũng được sao?"

Nếu biết sớm rằng không cần thiệp mời mà vẫn có thể vào được đại hội anh hùng này, nàng đã không mất công cứu Phương Hủ Chi làm gì. Để hắn chết ở Vân Châu có phải tốt hơn không, đỡ cho hắn lại đi tìm đường chết ở nơi khác.

Liều mạng cứu người, cuối cùng biết rằng không cần tấm bái thiếp rách ấy cũng có thể vào đây, chẳng phải rõ ràng bảo nàng rằng những cố gắng trước đó đều uổng phí, thậm chí còn mất trắng số bạc trong người sao?

La Huyền nói: "Trên dưới giang hồ, những người có chút danh tiếng, không hàng ngàn cũng phải hàng trăm. Chỉ riêng danh hiệu Phích Lịch Chưởng đã có bốn người ở Đông, Tây, Nam, Bắc, năm hoa mười sắc đủ hết cả. Lầu Hóa Vũ không thể nhàn rỗi đến mức phát thiếp cho từng người một, đắc tội người ta cũng không nói, mà còn không phát hết bái thiếp. Báo tên thì tự nhiên được vào thôi, nếu không thì cô nghĩ sao hôm nay Tân Liễu Trang lại đông người như vậy."

Thích Dung gật đầu, nhìn quanh dưới Tạ đình, chỉ riêng tầng dưới đã đông đúc không dưới trăm người, huống chi còn có một tầng phía trên. Trong đám người dày đặc như thế, muốn tìm một người không khác gì mò kim đáy bể.

Nàng lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Nhưng mà... ta không có danh hiệu."

La Huyền ngạc nhiên nhướng mày, không thể tin được nhìn nàng: "Cô thật sự không hiểu về bản thân mình."

Thích Dung chưa kịp hỏi y có ý gì thì trên võ đài đối diện Tạ đình, hai nha hoàn áo xanh tay bưng khay dẫn đường, phía sau là một ông lão chừng bốn, năm mươi tuổi. Ông ta cao tám thước [*] khí chất xuất chúng, mặc một bộ áo bào rộng tay, trước ngực thêu hình tùng bách trường thanh, mang theo một phong thái uy nghiêm.

[*] Một thước Trung thời xưa bằng khoảng 0,33m hiện nay

Lại là một nhân vật mà Thích Dung không biết.

Ông ta vừa xuất hiện, âm thanh nghị luận ngày càng gay gắt trong Tạ đình dần im bặt, không gian yên tĩnh lạ thường. Thích Dung đột nhiên nghĩ đến Phương Hủ Chi. Nếu hắn ở đây, chẳng cần nàng mở miệng hỏi, chắc chắn hắn sẽ hăm hở khoe khoang về lai lịch của người này.

Phải thừa nhận rằng, vào lúc này, Thích Dung chợt có chút hoài niệm về cái miệng không có cửa của Phương đại công tử.

Chỉ nghe người trên võ đài cất giọng sang sảng: "Các vị anh hùng từ xa đến, Tân Liễu Trang cảm kích vô cùng. Tiết mỗ đến muộn, không tiếp đón được chu đáo, xin các vị anh hùng thứ lỗi."

Ông ta vừa lên tiếng, tự báo danh, Thích Dung liền đoán ra lai lịch của ông, bèn nói: "Trang chủ Tân Liễu Trang..."

Lầu Hóa Vũ nắm giữ bảy mươi hai bộ ở Nam Cảnh, Tân Liễu Trang chỉ là một bộ trong số đó. Một bộ nhỏ bé như vậy sao có thể đại diện cho lầu Hóa Vũ chủ trì đại hội anh hùng được chứ? Một sự kiện lớn như thế này lẽ ra phải do Lầu chủ lầu Hóa Vũ đích thân đến mới không làm mất mặt.

La Huyền ở rất gần, nghe thấy lời nàng nói, đoán được nàng đang nghĩ gì, bèn vội giải thích: "Hôm nay Lầu chủ lầu Hóa Vũ sẽ không đến."

Thích Dung lại một lần nữa thể hiện bản năng không hiểu rõ chuyện giang hồ, ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

La Huyền ngừng lại một chút rồi đáp: "Đại hội anh hùng này mang danh nghĩa bầu chọn minh chủ võ lâm, sao Lầu chủ lầu Hóa Vũ có thể xuất hiện ngay từ ngày đầu tiên được? Ngày đầu đến đây, phần lớn chỉ là những kẻ thấp kém trong giang hồ, không phải rất mất mặt sao."

Lúc này Thích Dung mới hiểu ra, nhíu mày hỏi: "Đại hội anh hùng này không chỉ diễn ra trong một ngày thôi sao?"

Đánh nhau tranh chức minh chủ võ lâm đâu phải là đánh hội đồng, đương nhiên chỉ có những người tài giỏi mới dám bước lên, trước mặt đông đảo quần hùng mà động thủ, phải dùng bản lĩnh thật sự. Nhìn khắp giang hồ, số người dám bước lên võ đài này không đếm đủ trên một bàn tay.

Người không có danh tiếng chẳng lẽ không sợ bị người ta một chưởng đánh chết sao?

La Huyền lắc đầu: "Sẽ kéo dài đến nửa tháng. Này, cô định làm gì vậy?"

Thích Dung đã đứng dậy từ lúc La Huyền nói được nửa chừng, nhìn trái, rồi nhìn phải, tay nắm chặt chiếc hộp bạc, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông.

Chiếc hộp bạc trong tay Thích Dung dưới ánh sáng ban ngày trông còn sáng hơn đêm đó, tỏa ra một tia sáng tím nhạt. Bên trong chiếc hộp vang lên những tiếng rì rầm, giống như tiếng của loại cổ trùng nào đó.

La Huyền ngạc nhiên hỏi: “Từ đêm đó cô đã nắm chặt chiếc hộp này, rốt cuộc nó có tác dụng gì?”

Thích Dung không có tâm trạng trả lời câu hỏi của y, chỉ nhẹ nhàng nói: “La Huyền, huynh có thể giúp ta thêm một việc nữa được không?”

Khuôn mặt đơ như khúc gỗ của La Huyền cuối cùng cũng hiện ra một biểu cảm gọi là kinh ngạc, y nhíu mày. Lần trước y vừa giúp xong, chuyện Thích Dung hứa hẹn vẫn chưa thực hiện, giờ lại thêm một việc nữa.

Y bất đắc dĩ nói: “Nói đi, cô lại muốn ta giúp gì?”

Thích Dung nhướng mày, cố tình đáp: “Ai mà biết được, không biết chừng ta lại muốn làm náo loạn đại hội anh hùng cũng nên.”

La Huyền bị sự thản nhiên của nàng làm cho hoảng hốt, giữa ban ngày ban mặt, làm sao nàng có thể không chút do dự mà nói ra việc muốn đại náo đại hội anh hùng, nói từ "đại náo" mà sao nhẹ nhàng như đang nói đến chuyện đi dạo tham quan vậy.

Y khẽ ho một tiếng, ngạc nhiên nói: “Cô nói cái gì?”

Thích Dung bĩu môi, đáp: “Không có gì, trêu huynh thôi.”

Cơ thể cứng ngắc của La Huyền cuối cùng cũng thả lỏng, y thở ra một hơi, cơ thể vô thức lùi lại, chỉ sợ đối diện với người này lại nghe thêm câu nào kinh ngạc hơn.

Thích Dung cẩn trọng nhìn xuống phía dưới Tạ đình, ghé sát tai y, khẽ nói: “Ta muốn đến lầu Hóa Vũ, nếu lầu chủ không có ở đây, vậy nên ta muốn đến gặp ông ta ở đó.”

Ánh mắt La Huyền lướt về phía khác, có chút bất lực khóc cười không xong, y cảm thấy việc đại náo đại hội anh hùng và việc lẻn vào lầu Hóa Vũ chẳng khác gì nhau.

Ai trong giang hồ cũng biết có hai nơi khó xâm nhập nhất thế gian: một là hoàng cung trên triều đình, hai là lầu Hóa Vũ ngay trước mắt.

Nghe nói bên trong lầu Hóa Vũ đầy rẫy cạm bẫy, ngay cả Tiết Mộng Thầm, lầu chủ trước cũng không thể dùng công lực phá vỡ. Người không mời mà tự đến thì không ai có thể sống sót ra ngoài. Võ công của Thích Dung tuy khá, nhưng chưa đến mức đạt cảnh giới như Tiết Mộng Thầm.

Ngay cả Tiết Mộng Thầm cũng không vào được, cố gắng xông vào thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Trên võ đài, Trang chủ Tân Liễu Trang Tiết Tự Liêm đang nói chuyện một cách say sưa, chấp quyền chào bốn phía, phía dưới cũng có người hưởng ứng, không khí trên dưới đều vui vẻ, hòa nhã.

La Huyền bất ngờ hỏi: “Cô thật sự không đến Hoành Dương để tìm Bất Tri công tử sao?”

Thích Dung liếc nhìn y một cái, bất giác bị câu nói nửa đùa nửa thật của y đâm trúng tim đen. Mấy ngày qua, nàng cũng tự hỏi bản thân, có thật là mình đến Hoành Dương vì để tìm Phương Hủ Chi hay không?

Rõ ràng biết cốc Yên Hà xảy ra chuyện, lẽ ra nàng phải ngoan ngoãn nghe lời Từ Yến Ngọc, quay về cốc Yên Hà xem xét tình hình, nhưng nàng lại không ngừng tìm cớ, nghĩ rằng cha mình đã trở về cốc Yên Hà, trong nhà chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, rồi đổi hướng đến Hoành Dương chỉ để xem một chút.

Con người Phương Hủ Chi từ trước đến nay luôn thích giữ mọi chuyện trong lòng, dù chuyện lớn đến đâu, trong mắt hắn cũng như gió thoảng mây bay. Lần này hắn không cho nàng đi theo, lại để Nhan Dự ở lại, chắc chắn có điều không đơn giản.

Nàng nghiêm túc nói: “Không phải. Ta đã hứa với La tiền bối cô cô huynh, rằng ta sẽ thay bà ấy giết Tiêu Phong Việt.”

La Huyền là người thẳng thắn, nàng nói không phải thì y cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Lầu Hóa Vũ không dễ đột nhập vào đâu.”

Thích Dung đáp: “Tất nhiên ta biết không dễ xông vào, ta nói là gặp ông ta, chỉ là gặp mà thôi, không phải xông vào.”

La Huyền thở dài một tiếng, không khuyên thêm nữa, nói: “Vậy cô muốn ta giúp gì?”

Thích Dung đã chờ câu này từ lâu, mắt sáng lên, nhanh chóng nói: “Giúp ta cản một người, không, là hai người.”

“Ai?”

Thích Dung chỉ cằm về phía dưới Tạ đình: “Hắn.”

La Huyền quay đầu nhìn lại, bên cạnh võ đài dưới Tạ đình, có hai kẻ hung ác dữ tợn đang trừng mắt căm hận nhìn Thích Dung, một tên bị mù một mắt, tên còn lại có một vết sẹo trên mặt, trông như muốn lập tức lao tới xé nàng thành trăm mảnh.

La Huyền kinh ngạc nói: “Ngũ Quỷ Tương Biên?”

Thích Dung cười gượng hai tiếng: “Rõ ràng chỉ còn hai con quỷ, lấy đâu ra năm con.”

Ngũ Quỷ Tương Biên giờ chỉ còn hai tên, Thường Nhị không rõ sống chết, có lẽ đã mất mạng trong trận chiến ở Vân Châu dưới tay Trịnh Quan Âm. Ngũ Quỷ Tương Biên khi đầy đủ năm tên còn có thể xếp vào hàng nhất lưu, giờ chỉ còn hai, với danh tiếng Thôi Tâm Chưởng của La Huyền, đối phó với chúng là thừa sức.

Đôi mắt La Huyền bỗng sáng lên khác thường, y phấn khích bật cười lớn: “Khéo thật, ta tìm bọn chúng suốt mấy tháng trời, hóa ra lại ở ngay trước mắt, cô yên tâm, ta nhất định sẽ cản chúng cho cô.”

Chiếc hộp bạc trong tay Thích Dung bắt đầu nhạt dần ánh sáng tím, âm thanh bên trong cũng dần im bặt. Nàng nói một tiếng: “Đa tạ.”

Rồi cầm chiếc hộp nhanh chóng rời khỏi Tạ đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.