Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 88: Một câu chuyện (1)




Phương Hủ Chi cảm thấy thất vọng, cũng đúng thôi, nếu Thích Dung muốn đến, với công lực hiện tại của nàng, trên giang hồ hiếm có ai có thể ngăn nàng lại.

Hắn bình tĩnh nói: "Cho dù thế nào, nàng ấy cũng nên đang ở lầu Hóa Vũ."

Hắn luôn tin Thích Dung vì còn nghĩ đến cốc Yên Hà nên sẽ không chuyển hướng đến Hoành Dương. Nhưng để đề phòng, hắn đã sớm chuẩn bị và đặt vật truy tung ở lầu Hóa Vũ, nhằm dẫn dắt Thích Dung đến đó lánh nạn.

Nhan Dự nói: "Việc này, huynh phải đi hỏi Tô Thanh Y, bởi vì người ngăn Thích cô nương trước cửa lầu Hóa Vũ chính là y."

“Tô Thanh Y?” Phương Hủ Chi cười lạnh lùng, day day thái dương đang nhức nhối, hắn đã quên mất ở Hoành Dương còn có Tô Thanh Y.

Lúc này, Nhạc Kỳ Sâm vào, cậu ta bước nhanh lên trước, nhìn kỹ Phương Hủ Chi từ trên xuống dưới, xác nhận người trước mặt không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn nói: “Trong rừng có kẻ chặn đường, ta đến trễ, may mà huynh không bị thương.”

Sự xuất hiện của Huyền Cơ Doanh không nằm trong kế hoạch, khi đến cửa sông Lâm Giang đón Phương Hủ Chi, vốn tưởng sẽ thuận lợi mà đi, Nhạc Kỳ Sâm không mang theo nhiều hộ vệ.

Trong rừng mai phục hơn trăm nỏ thủ và thuộc vệ của Huyền Cơ Doanh, trong khi Nhạc Kỳ Sâm chỉ mang theo vài chục binh sĩ Bình Nam, sau khi hao phí sức lực mới tiêu diệt được đám nỏ thủ bên ngoài. Cuộc hẹn vốn dĩ đón tiếp vào lúc hoàng hôn, nhưng Nhạc Kỳ Sâm đến trễ, rất áy náy.

Thế tử Bình Nam Vương phủ danh tiếng bên ngoài lừng lẫy, nhưng thực chất vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành. Lúc này cậu ta cúi thấp đầu, có chút thất vọng.

Phương Hủ Chi vỗ nhẹ vai Nhạc Kỳ Sâm, an ủi: "Không sao, giờ nghĩ kỹ lại, việc này chưa chắc là chuyện xấu."

Nhạc Kỳ Sâm ngập ngừng: "Phụ thân ta..."

Phương Hủ Chi không muốn nói nhiều về Bình Nam vương, hắn thản nhiên bước đi, không để Nhạc Kỳ Sâm nói hết câu đã bước lên lầu, chỉ để lại một câu: "Trời tối rồi, cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát."

Hắn cảm thấy đau đầu, bước lên lầu, thì bị Nhan Dự chặn lại ở khúc rẽ: “Phương huynh, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, từ Lâm Giang Khẩu đến Yến Lữ Hiệp có lẽ đã bày không ít chướng ngại. Nếu huynh thật sự không muốn để Thích cô nương đi theo, hôm nay phải thuyết phục cho bằng được.”

Trăng đã l3n đỉnh trời, giờ Tý đã qua, khách điếm khác hẳn với sự nhốn nháo lúc hoàng hôn, giờ lạnh lẽo yên ắng. Quân Bình Nam đóng quân bên ngoài khách điếm, ngăn không cho khách khác vào trọ, tiểu nhị thì ngủ gật ở cửa.

Thích Dung nằm nửa đêm không ngủ được, ra ngoài gọi tiểu nhị mang lên hai vò rượu mạnh, rồi lên mái nhà.

Phương Hủ Chi lén lút theo sau, rồi cũng leo lên mái nhà, ngồi bên cạnh Thích Dung. Thấy nàng không để ý đến mình, hắn giả vờ duỗi lưng, lớn tiếng: “Mỹ nhân, cảnh đẹp, ánh trăng dưới gió, đêm nay trăng sáng sao thưa, hiếm có, ngày mai chắc chắn là một ngày đẹp trời.”

Thích Dung nhìn thẳng phía trước, mặt không biểu cảm, ngón tay lặng lẽ mân mê vò rượu.

Có lẽ vì sắp về gần quê mà thấy lòng rối bời, mỗi ngày khi không gặp Thích Dung, trong đầu Phương Hủ Chi cứ không ngừng nhớ đến nàng. Giờ người đang ngồi ngay cạnh, nhưng hắn lại không biết mở lời thế nào.

Phương Hủ Chi tiếp tục cười nịnh: “Tiểu mỹ nhân này, một mình uống rượu dưới trăng chẳng phải là vô vị lắm sao, chi bằng, ta uống cùng nàng một ly?”

Nếu như là trước đây, hắn không sợ chết mà dám nói những lời này trước mặt Thích Dung, chắc chắn đã bị nàng một dao chém vào vai rồi. Nhưng hôm nay, câu nói đùa của hắn lại chẳng thu được gì ngoài cơn gió lạnh lẽo lướt qua. Hắn cười khan hai tiếng, học theo Thích Dung chống tay lên đầu nhìn về phía xa xa nơi trăng sáng.

Hai người cứ lặng lẽ ngồi như vậy, gió thổi nhẹ qua, gió lạnh quét qua mặt, khiến đôi má bỏng rát.

Một lúc sau, Thích Dung lên tiếng: "Huynh trúng kế, hay là huynh cố tình?"

Phương Hủ Chi nghe như tiếng nổ bên tai, trong một thoáng thấy đầu óc quay cuồng: "Ý nàng là sao?"

Thích Dung quay đầu, đôi mắt đen láy sáng ngời, hỏi: "Huyền Cơ Doanh là do Bình Nam Vương phủ dẫn tới, hay là do chính huynh dẫn đến?"

Đồng tử của Phương Hủ Chi giãn ra vài phần, đờ đẫn nhìn nàng.

Chóp mũi của Thích Dung nhỏ nhắn, tinh xảo, bị gió thổi ửng đỏ, nàng nói: “Hôm nay Huyền Cơ Doanh xuất hiện để ám sát, lời đồn sẽ thành thật. Trước đây ta luôn nghĩ, Bình Nam Vương phủ dốc hết sức muốn mở đại hội anh hùng, chẳng lẽ chỉ để kết giao với người trong giang hồ thôi sao? Cho đến ngày đó, khi ta nghe thấy lời đồn liên quan đến Tiểu Hoàng đế ở Tân Liễu Trang, ta mới hiểu ra. Những ngày qua trên đường lên phía bắc, ta đã nghe được nhiều chuyện, mới biết lời đồn có thể trong một đêm mà lan khắp thiên hạ. Thủ đoạn của Bình Nam Vương phủ thật lợi hại, một mũi tên trúng ba đích, một là lợi dụng sức mạnh của giang hồ để lan truyền lời đồn, hai là thu phục lòng người, ba là kéo huynh và Bình Nam Vương phủ hoàn toàn lên cùng một con thuyền.”

"Nàng đoán được rồi à?"

Thích Dung ngước mắt, liếc Phương Hủ Chi một cái: “Tên cầm đầu của Huyền Cơ Doanh trước khi tự sát bỗng nhiên liếc nhìn huynh một cái. Rõ ràng là đang âm thầm ra hiệu cho huynh. Ta nghe biết bao nhiêu lời đồn trong giang hồ, đều là giả, chẳng lẽ bây giờ nghe lời đồn ghê gớm nhất này, lại là thật hay sao?”

Trong mắt Thích Dung ánh lên vẻ tò mò, xem ra những ngày qua câu trả lời ấy đã ám ảnh nàng cả trong giấc mộng.

Phương Hủ Chi cười: “Nàng mong nó là thật hay giả?”

Thích Dung chăm chú nhìn Phương Hủ Chi, nghiêm túc nói: “Ta cần biết Tiểu Hoàng đế là thật hay giả làm gì, hắn ta là thật hay giả thì có liên quan gì đến ta. Dù sao, trong lòng ta, huy, bình tĩnh đáp: "Được thôi, ta nhất định sẽ đến thăm huynh. Không chỉ mình ta, ta còn mang người khác đến nữa."

Phương Hủ Chi đùa cợt: "Người khác? Người nào, ý trung nhân của nàng à?"

Thích Dung thuận miệng đáp lại: "Thực ra, cũng không cần đợi đến khi huynh chết đâu. Ta muốn tìm ý trung nhân, lúc nào cũng có thể. Hay là, nhân lúc huynh còn sống, ta đi tìm những thiếu niên tài giỏi trong giang hồ, nếu hợp ý, sẽ dẫn đến cho huynh xem, để huynh yên lòng mà đi. Thực ra, giờ nghĩ lại, La Huyền cũng rất tốt, ta thích cái tính cách đó của huynh ấy, nhưng mà sư điệt của ta cũng không tồi."

Phương Hủ Chi đột nhiên thấy mắt cay cay, ngực đau âm ỉ, bị những lời của tiểu cô nương này đâm đến đau nhói khắp lòng, cảm giác có chút không nỡ chết đi.

Trong màn đêm, mắt Thích Dung lấp lánh như con mèo phấn khích, nàng giơ ngón tay ra đếm: "Sư điệt của ta cũng được xem là người kiệt xuất trong lớp trẻ, phụ thân ta thường khen hắn là người đàng hoàng, điềm đạm. Từ nhỏ đã được cha ta dạy dỗ ở cốc Yên Hà, hiểu rõ gốc rễ. Điều quý giá nhất là, thái sư thúc của ta cũng thích hắn, không cho rằng hắn là kẻ lươn lẹo, tâm cơ. Quan trọng nhất là, hắn lớn lên cùng ta, thanh mai trúc mã, không cần phải lo lắng đoán xem hắn nghĩ gì, cũng không cần phải đề phòng hắn, vì hắn chưa từng lừa dối ta. Càng nghĩ càng thấy hắn tốt, đợi huynh về chầu trời, ta thành thân với hắn cho rồi."

Phương Hủ Chi tim run lên, vội vàng nắm lấy tay nàng, nói thêm nữa thì không cần đợi chết, dù còn sống cũng không sánh được với người kia: "Đừng mà, ta thấy, thể nào cũng phải qua vài năm nữa, đợi khi ta chỉ còn một bộ xương trắng, chẳng biết gì nữa, nàng hẵng dẫn đến. Nếu không, ta sợ ta sẽ tức đến độ bật dậy khỏi quan tài, không yên trên đường Hoàng Tuyền, vừa đi vừa đánh Ngưu Đầu, đá Mã Diện, bò về dương gian để mắng nàng vô tâm vô tư. Ta thì không đáng ngại, đến lúc đó mà đội một gương mặt biến dạng đến tìm nàng, chỉ là bộ xương, nàng có sợ không?"

Thích Dung khẽ chê một tiếng, nàng uống ngụm rượu, nhỏ giọng mắng: "Chỉ có thế thôi mà còn dám nói đến chuyện chết."

Phương Hủ Chi cười nhẹ, thở dài hai tiếng, cảm thán: "Ta cứ nghĩ rằng thế gian này phần nhiều là nam nhân bạc tình, không ngờ nữ nhân vô tình thì mới thực sự là vô tình."

Thích Dung lườm hắn một cái, nói: "Ai bảo huynh nói linh tinh trước, huynh đã chết rồi, còn lo cho ta làm gì?"

Phương Hủ Chi thở dài một tiếng nữa, cũng đúng, nếu hắn đã chết, người chết như đèn tắt, còn mong chờ gì nữa. Hắn ngả người nằm lên mái ngói, mơ tưởng về tương lai: "Nếu ta thực sự chết rồi, nàng hãy vì tình cảm chân thành của ta mà mang ta về cốc Yên Hà nhé. Dù thái sư thúc của nàng có thể không thích ta lắm, nhưng cốc Yên Hà của nhà nàng phong cảnh hữu tình, núi non sông nước tươi đẹp, nhà lớn nghiệp lớn, chắc cũng không thiếu một mảnh đất nhỏ cho ta. Huống chi ta còn chưa cao đến chín thước, không chiếm nhiều đất lắm đâu. Ta nghĩ, nơi cao nhất của cốc Yên Hà tốt lắm đấy, chôn ta ở đó, ngày ngày nhìn thấy nàng, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Đợi nàng có người trong lòng, đừng mang hắn đến trước mộ ta nhé, ta sợ tức đến đau lòng. Ta còn muốn kiếp sau tìm lại nàng nữa."

Đêm nay đầu óc Phương đại công tử bị lừa đá, càng nói càng hoang đường. Thích Dung tức giận đến mức bật cười, châm chọc: "Huynh đừng có mà mơ, cốc Yên Hà của chúng ta chỉ đón người sống, không nhận người chết. Huynh muốn vào nhà ta thì phải đi ngang mà vào, còn nếu nằm mà vào thì không có cửa đâu! Đừng phá hỏng phong thủy của cốc Yên Hà nhà ta."

Dưới ánh trăng, Phương Hủ Chi cười khổ một tiếng, cúi đầu, ngực đau âm ỉ. Thích Dung tức giận đứng lên, đá hắn một cái: "Huynh uống nhiều rồi, nói năng bậy bạ! Huynh dám chết thử xem!"

Cãi nhau một lúc, tâm trạng Phương Hủ Chi khá hơn nhiều, hỏi: "Ta kể nàng nghe một câu chuyện nhé."

Thích Dung yên lặng lại, chống đầu nhìn hắn.

Phương Hủ Chi hơi rũ mắt, nói: "Ngày xưa, có một thiếu niên, sinh ra trong một gia đình thịnh vượng, thân phận tôn quý, là con trai duy nhất trong nhà. Những năm đó không mấy tốt đẹp, gia tộc của cậu ta như ngàn cân treo sợi tóc, ngoài thì có hổ sói rình rập, trong thì có kẻ gian mưu hại. Phụ thân của cậu ta không mấy tài giỏi, là một người tốt hiếm có, nhưng lại không phải là một gia chủ giỏi. Vì người phụ nữ ngoại tộc mà ông ta yêu, ông ta đã phá tan sự nghiệp to lớn của gia tộc. Sau đó, gia chủ bệnh tật kéo dài triền miên, thoi thóp hơi thở cuối cùng, ngày càng mê muội, tàn sát gia thần, trở thành một ác quỷ. Vì vậy, từ khi sinh ra, đứa trẻ đã gánh trên vai kỳ vọng của cả gia tộc, mong cậu ta có thể có tư chất hơn người, có thể bình định nội bộ và đẩy lùi ngoại xâm, mang lại sự trong sạch cho gia tộc."

Cơn gió thổi qua, giọng nói của hắn đầy cảm xúc: "Ban đầu, quả nhiên đứa trẻ không phụ sự kỳ vọng, tư chất thông minh, tính cách cương nghị quyết đoán, lớn lên đúng như mong đợi của gia tộc. Vì vậy, mọi người đều âm thầm cảm thấy may mắn rằng gia tộc này sẽ không bị diệt vong. Ai ngờ cảnh đẹp không được bao lâu, trời muốn diệt nhà này. Năm sáu tuổi đứa trẻ đó bị bệnh nặng, giống như phụ thân mình, bệnh không dứt, và cứ bệnh suốt mười năm. Đến năm mười sáu tuổi, cậu ta đã thoi thóp gần chết. Có người nói, cậu ta không thể sống qua tuổi trưởng thành. Mẫu thân cậu ta ngày đêm khóc lóc, gia tộc như bao phủ bởi đám mây đen. Sau năm đó, lão gia chủ đột ngột qua đời, vì vậy trời của gia tộc như sụp đổ. Nếu thực sự đưa thiếu niên bệnh tật đó làm gia chủ, đồng nghĩa với việc gia tộc này sắp diệt vong. Quan trọng nhất là, với tình trạng cơ thể của thiếu niên đó, có lẽ cậu ta còn chẳng sống đến ngày làm gia chủ."

Hắn dừng lại một lát, Thích Dung thấy cổ họng nghẹn lại, không kìm được hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hắn cười nhạt: "Sau đó, mẫu thân của thiếu niên đó quyết định, triệu tập những thuộc hạ mà bà ấy tin tưởng, nghĩ ra một kế sách hoàn hảo. Nếu thiếu niên không còn là một kẻ yếu đuối, bệnh tật, nửa bước đã vào quan tài nữa vậy thì gia tộc sẽ mãi mãi không bị diệt vong. Vì vậy, thiếu niên đứng trước hai lựa chọn. Thứ nhất, chấp nhận hy sinh, hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, giải cứu gia tộc khỏi nguy khốn. Thứ hai, từ chối, và kết cục sẽ là ngoại địch xâm nhập, đưa mọi người vào con đường diệt vong, nhà tan cửa nát, sinh linh đồ thán, không có con đường thứ ba để chọn. Thiếu niên nhiều đêm thức giấc lúc nửa đêm, trằn trọc không ngủ được, tự hỏi, giữa một mạng người và sinh mệnh của hàng ngàn người, cái nào nặng cái nào nhẹ? Hy sinh vì chính nghĩa, dường như không còn khó khăn để chấp nhận nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.