Thấy Toshio nuốt chửng con lệ quỷ tên Tĩnh Mịch kia, Tô Viễn hài
lòng khế gật đầu.
Nhưng mục đích của hắn không chỉ có thế, liên để Toshio một
mình ăn im lìm, như vậy thì không công bằng với mấy con quỷ
khác, nên cách tốt nhất, tự nhiên là để mấy con quỷ kia cũng
nếm thử mùi vị của Tĩnh Mịch.
Dù sao Tĩnh Mịch nhiều như vậy, ăn mất mấy con cũng không
sao.
Nghĩ đến đây, Tô Viễn quyết định lân nữa kích hoạt quy luật giết
người của lệ quỷ, mở miệng nói: "Quỷ."
Một chữ, chỉ một chữ này thôi, liên có thể dẫn lệ quỷ đến.
Ngay sau đó.
Một cột đèn đường xung quanh lại xẹt xẹt nhấp nháy, dường như
có một luông khí lạnh vô hình đang quấy nhiễu mọi thứ xung
quanh.
Hắn giờ phút này thấy được, dưới ánh đèn bao phủ, thân hình
một cô bé hư ảo dần dần hiện rõ đứng dậy, dường như phá vỡ
một rào cản nào đó, từ nơi nào đó xâm nhập vào thế giới thực.
Chỉ trong vòng năm sáu giây.
Một cô bé quỷ dị lại lần nữa đứng dưới cột đèn đường kia.
Quả nhiên, lệ quỷ nơi này quả thật là duy tâm, không dễ gì giam
cầm được.
Ít nhất, khi nói ra chữ quỷ, lệ quỷ sẽ xuất hiện, dù ngươi có giam
cầm lệ quỷ lại thì khi ngươi lân nữa nói quỷ, nó vẫn cứ xuất hiện.
Nếu không thì vê sau Tào Dương đã không đến nỗi không thể giải
quyết con quỷ này.
Loại lệ quỷ này không tính là đáng sợ, nhưng lại cực kỳ khó nhăn,
không cách nào giam giữ.
Nhưng may là, ý định của Tô Viễn không phải giải quyết triệt để
con quỷ này, sau khi bắt chước theo, lại tìm thêm mấy con Tĩnh
Mịch nữa, để Sở Nhân Mỹ, Sadako và mấy con quỷ khác lần lượt
nuốt chứng, Tô Viễn liền rời khỏi nơi này.
Sau khi rời đi, Tô Viễn cũng không đi những chỗ khác mà trực
tiếp quay về văn phòng ở Tân Hải thành phố.
Nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, tiếp theo, phải xem Dương Gian,
hy vọng lân này Quỷ Mộng sẽ hữu dụng.
Nghĩ vậy, cửa lớn văn phòng đột nhiên mở ra, là Thẩm Thiến.
Thấy Tô Viễn đột nhiên trở về, Thẩm Thiến cũng không ngạc
nhiên, dù sao Tô Viễn luôn xuất quỷ nhập thần, không ai biết hắn
trở về đâu, trừ khi hắn chủ động nói ra.
Cho nên lúc này nhìn Tô Viễn nói: "Ngươi vê rồi à, chuyến đi công
tác lân này thế nào? Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”
"Cũng ổn, trừ một chút tình huống nhỏ, nhưng mọi việc cũng xem
như kết thúc ổn thỏa. Tô Viễn nói.
"Kết thúc là tốt rồi."
Thẩm Thiến cũng có chút vui mừng trở lại, việc kết thúc, nghĩa là
Tô Viễn có thể ở lại lâu hơn một chút, sẽ không như trước kia,
gặp ít xa nhiều.
"Còn bên đội trưởng Dương thì sao?" Thẩm Thiến lại hỏi.
Tô Viễn nói: "Không cần để ý đến hắn, tổng bộ không cùng phe
với chúng ta, ta và Dương Gian cãi nhau ỏm tỏi, nhưng không có
nghĩa là tất cả mọi người đều vậy, một số đội trưởng vẫn có tư
tâm."
"Có phải ngươi nghe được tin mật gì rồi không?” Thẩm Thiến tò
mò hỏi.
"Vê những chuyện này, ngươi không cần biết nhiều, biết nhiều,
không có lợi cho ngươi đâu..
Tô Viễn nói.
Thẩm Thiến nói: "Ừ, được."
Tô Viễn nói không sai, mình chỉ là một người bình thường, biết
quá nhiều, quả thực không phải chuyện gì tốt, có khi ngày nào đó
lại bị người giết người diệt khẩu. "Cứ làm việc đi, ta đi đây." Tô
Viễn nói.
"Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm nhé?" Thẩm Thiến đột ngột lên
tiếng.
Tô Viễn khựng bước, quay đầu lại hỏi: "Có liên hoan à?”
"Không phải, chỉ có hai chúng ta thôi."
Thẩm Thiến nói, sau đó có chút ngại ngùng nói tiếp: "Đừng hiểu
lâm, tôi chỉ là nghĩ mình mới đến làm việc ở đây, nên mời anh
một bữa cơm, trước đây anh bận quá tôi cũng không đề cập đến,
hiện tại anh vừa về, hẳn là trong thời gian ngắn không có nhiệm
vụ gì đúng không.
"Được, tối liên lạc lại." Tô Viễn cũng không từ chối, xem như đã
đồng ý.
Nói xong, hắn liền rời đi.
Mà Thẩm Thiến thì lại đỏ mặt, có chút kích động.
Chỉ là cô cũng không biết, Tô Viễn vẫn không ở lại Tân Hải quá
lâu, hai ngày nữa thôi, hắn lại phải rời đi.
Về đến nhà.
Vì Thẩm Thiến còn ở công ty nên bây giờ trong nhà không có ai,
Tô Thiển không biết chạy đi đâu chơi, không thể nhanh vậy mà
trở về Tân Hải.
Nhưng Tô Viễn cũng không lo lắng vê sự an toàn của Tô Thiển,
dù sao hắn cũng đã cho người đi bảo vệ cô bé, chỉ cần Tô Thiển
không ngốc nghếch dính vào chuyện linh dị, tự nhiên sẽ không
xảy ra chuyện gì.
Tô Viễn tắm rửa trong nhà, nghỉ ngơi một chút, rồi đi kiểm tra
kho dự trữ trong phòng an toàn, sau đó liền đánh một giấc ngon
lành.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, năm giờ vừa đến, Thẩm Thiến
lập tức xông ra khỏi văn phòng.
Không cần chấm công, cũng không cần báo cáo với ai, có thể bao
che cô cũng chỉ có Tô Viễn, người đứng đầu Tân Hải, chỉ cần Tô
Viễn không mở miệng, cô hoàn toàn có thể tự ý cho mình nghỉ
phép. Nhưng nể tình Tô Viễn, Thẩm Thiến tự nhiên cũng sẽ
không thật sự cậy sủng mà kiêu, hơn nữa trong lòng cô cũng rõ
ràng, Tô Viễn không thật sự cưng chiều cô.
Nhiều nhất cũng chỉ là cô đủ nghe lời, dùng cũng thuận tay mà
thôi.
Cho nên Thẩm Thiến vẫn rất đúng giờ, rất biết điều, dù bình
thường không có việc gì, cô vẫn đến đúng giờ làm việc, điện thoại
24/24 sẵn sàng, chỉ cần có nhiệm vụ, cô dù đang ngủ cũng phải
lập tức đứng dậy làm việc.
Nhưng nhân viên trong tòa nhà không ít, nên nhiệm vụ của Thẩm
Thiến rất nhẹ nhàng. "Thẩm Thiến, hôm nay có chuyện gì sao?
Sao lại tan làm sớm thế?"
Lúc ra về, Thẩm Thiến gặp Nhan Chân đang đi thang máy lên lầu,
cả hai lên tiếng chào nhau.
"Tôi hẹn Tô Viễn ăn cơm, nên hôm nay phải nhanh về thay đồ."
Thẩm Thiến cười hì hì nói.
Nhan Chân lộ vẻ hơi khác lạ: "Cô vậy mà hẹn được Tô Viễn đi ăn
cơm? Thú vị.'
Thân sắc trên mặt cô ta chợt biến đổi, không biết đang nghĩ gì.
Đều là phụ nữ, tự nhiên nhìn ra thái độ của Thẩm Thiến với Tô
Viễn rất vi diệu, đáng tiếc Tô Viễn là ngự quỷ giả, tình cảm thờ ơ,
hai người muốn có tiến triển gì là rất khó.
Nhưng cô ta thì không giống, Tô Viễn là ngự quỷ giả, cô ta cũng
là ngự quỷ giả, giữa họ nên có nhiêu điểm chung hơn mới phải.
Còn Thẩm Thiến thì không biết Nhan Chân đang nghĩ gì trong
lòng, vẫn cứ cười hì hì chào tạm biệt.
"Vậy tôi về trước đây, chị Nhan Chân, bái bai." Thẩm Thiến vẫy
tay, đi thang máy chuyên dụng rời đi.
Về phân Nhan Chân, sau khi Thẩm Thiến đi rồi lại im lặng không
nói, cũng chọn đi thang máy rời đi ngay. Phòng ở của cô ta và Tô
Viễn cũng không xa, ở liên kê nhau chỉ cách vài tòa nhà, với năng
lực của người ngự quỷ, muốn dòm ngó động tĩnh của nhau cũng
không khó, chỉ là có muốn làm hay không thôi.
Hơn nữa thực lực của Tô Viễn bày ra đó, ai dám đi dò xét, nếu
thật sự muốn đi dò xét mà bị phát hiện thì chẳng phải là muốn
chết sao.