Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1167: Lãng quên




Trước mắt cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, ngay lập tức
như đánh thức một đoạn ký ức phủ bụi đã lâu.
Nhìn nơi mình từng đợi rất lâu, trong nhất thời một loại cảm xúc
phức tạp dâng lên trong lòng.
Trâm mặc một lát, Tô Viễn đi đến bên giường, sờ lên ga giường.
Trên đó vẫn còn hơi ấm, dường như chiếc giường này vừa có
người nằm, mà người trước đó ngủ ở đây chính là mình.
Bên ngoài phòng, dường như còn có tiếng người nói chuyện. "Mẹ
ra ngoài rồi sao?"
"Ừ, nàng ăn sáng xong rồi, đi mua ít rau quả tươi.
Một lát nữa ta cũng phải qua chỗ thím ngươi, chút nữa xem anh
trai con dậy chưa? Nếu không dậy thì gọi hắn dậy."
"Vâng.
Nghe tiếng trò chuyện bên ngoài, Tô Viễn biết, đây là cha và em
gái đang nói chuyện, mình dường như đã xuyên trở về, trở lại cái
thế giới bình thường không có lệ quỷ, không có người ngự quỷ,
cũng không có những chuyện linh dị.
Nhưng cuối cùng là thật sao?
Alessa có thể làm cho ta xuyên trở vê một lần nữa?
Chuyện này có vẻ quá vô lý đii
Mang theo vài phần nghi hoặc, Tô Viễn mở máy tính, chiếc máy
tính cũ kỹ phản ứng không nhanh, mất trọn 3 phút mới khởi động
xong, không chút do dự, trực tiếp mở một trang web nào đó, tìm
kiếm "thần bí khôi phục”.
Ngay lập tức tác phẩm kia hiện ra, Tô Viễn nhìn thoáng qua thời
gian cập nhật, lập tức trợn tròn mắt.
"Cái gì! Vậy mà lại xin nghỉ, hắn không thể không xem phim,
không du lịch, không bệnh, không chơi game, không spam,
nghiêm túc tự hạn chế, tiếc thời gian như vàng, không nản lòng,
phấn đấu cố gắng, tôn trọng nhất lưu, viết nên huy hoàng, lấy gõ
chữ làm niềm vui, trăm luyện thành thép, không hổ với độc giả,
không hổ với thanh xuân, không hổ với tương lai, xem gõ chữ là
thiên chức, tiêm năng vô tận, không sợ gian khổ, tự nguyện hiến
dâng sinh mệnh cho việc gõ chữ, mỗi ngày cập nhật trăm vạn
chữ saol"
Sau khi bực bội phun ra một tràng, Tô Viễn lại mở phân mêm
chim cánh cụt, đăng nhập vào nick đã lâu không dùng, ngay lập
tức tin nhắn đổ về.
Tiểu nhân Trường Tề Tề: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân, thành viên
nhóm sáng sớm có lái xe không! Thành viên nhóm buổi trưa có
lái xe không! ! Thành viên nhóm buổi tối có lái xe không! ! I Tiểu
nhân Trường Tề Tê: Không ail Các người không lái xe, chẳng lẽ
chờ nhóm trưởng mặc hắc SI đến cửa đưa ấm áp sao? Về sau:
Ngồi đợi lái xe! Niên Mạc Hiên: ? Quản gia: Ta có cái xem vô hạn,
ai muốn? Hiền lành lịch sự: Ta có người bạn muốn! Xin đừng ăn
một mình! Niên Mạc Hiên: Hình ảnh.
JGP Hiền lành lịch sự: Đời này ta chưa cầu ai, ca! Hiền lành lịch
Sự: @ quản gia Số 78 thuyền buồm: Nhóm này ghê đấy, thật
dâm Tô Viễn: ""
Nhìn cái ID của mình mang danh hiệu nhóm trưởng, Tô Viễn nghĩ
ngợi, nhanh chóng mở thư mục của mình, tìm đến cái có tên Tài
liệu học tập tinh tuyển Đại học Tokyo, xem dung lượng tệp,
những tận 500G, sau đó nhanh tay chọn một tài liệu tên là 'Tifa
rồi gửi đi.
Thu Danh sơn lật xe: Hắc hắc, nhóm trưởng lên rồi, người tốt cả
đời bình an! 182 ngây thơ đại sư: Tiía à, tôi không thích xem cái
này lắm, dài quá.
Gan dạ thần khởi động! ! : Năm ấy, chúng ta vẫn còn chưa biết
nhóm trưởng đại lão có bao nhiêu tài nguyên.
Gan dạ thần khởi động! !: Hình ảnh.
jgp Nhìn hành động của mình khiến không khí nhóm náo nhiệt
hẳn lên tràn ngập niềm vui, Tô Viễn nhếch mép nở một nụ cười
gian tà.
Không lái xe thì không được, đời này không thể không lái xe,
cũng không làm chuyện gì khác, chỉ có làm lão tài xế mới duy trì
cuộc sống được.
Vậy nên tất cả xông lên hết cho tai
Ăn một bữa 80 bát? (nhóm trưởng): Nhắc nhở hữu nghị tiểu trợ
lý, để chúng ta cùng nhau vui vẻ trở thành người mỗi ngày xông
8 lân nào! Ngay lúc Tô Viễn đang thích thú thì, đột nhiên, màn
hình máy tính lóe lên rôi lập tức tắt ngóm.
Trong khoảnh khắc màn hình đen, Tô Viễn trông thấy một cảnh
tượng kinh hoàng qua lớp màn hình đen, sau lưng mình, dường
như đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc tai
rối bời, đang nhìn mình bằng ánh mắt coi thường.
Tô Viễn giật mình kinh hãi, vô thức quay đầu nhìn lại.
Nhưng phía sau lại trống không, chẳng có ai cả, như thể những gì
vừa thấy chỉ là ảo giác.
Ta nhìn lâm sao?
Tô Viễn trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó duỗi chân,
chuẩn bị đứng lên, nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm giác mình
hình như đá phải vật gì.
Có đồ gì giấu dưới bàn của mình? Mang theo nghi hoặc đó, Tô
Viễn chậm rãi cúi đầu xuống.
Nhưng đột ngột, lại thấy một đứa bé trân truồng trên dưới, da dẻ
xám trắng quái dị, không giống người sống, càng giống như một
người chết, đang chớp mắt nhìn chằm chăm mình.
Trong đôi mắt đen ngòm không thấy con ngươi, lộ ra một vẻ
hung tợn khó hiểu.
Tô Viễn trong nháy mắt bị dọa đến ngã ngôi xuống đất, nhưng
khi hắn nhìn kỹ lại, đứa bé đáng sợ đó đã biến mất không thấy
đâu.
Gặp ma rồi?
Cộc cộc cộc. Cộc cộc cộc.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó giọng của em gái
đột ngột vang lên.
“Anh, anh ở trong làm gì vậy? Nên dậy rồi!"
"Không, không có làm gì cả."
Tô Viễn đứng dậy, trấn tĩnh lại tinh thân, rôi một lần nữa liếc nhìn
xung quanh gian phòng, xác định những gì vừa xảy ra chỉ là ảo
giác, sau đó mới mở cửa đi ra.
Trong phòng khách, hắn thấy một thiếu nữ, mặc một chiếc áo có
dây lưng trắng tinh xảo, trên ngực cài một đóa hoa trắng nhỏ,
tôn lên dáng người non nớt đáng yêu. Phía dưới mặc một chiếc
váy ngắn xếp ly màu tím đen, hai chân còn đi một chiếc quần tất
đen dày dặn, bê ngoài dù bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ
thanh xuân đầy sức sống.
Thấy Tô Viễn đi ra, Tô Anh thuận miệng nói: "Anh muốn ra ngoài
à?”
Đây là em gái ta sao?
Tô Viễn trong đầu nghi hoặc, nhưng vẫn vô thức nói: "Ừ, muốn ra
ngoài.
'A, vậy lúc vê anh nhớ ghé tiệm bánh của dì Vương mua cho em
một miếng bánh, bánh ô mai nha, nếu không có thì bánh kem
xoài cũng được.'
Được, được. "Tiện thể vứt rác luôn."
"À.."
Cứ như vậy, trong sự ngơ ngác, Tô Viễn rời khỏi nhà.
Xuống lầu, mưa bên ngoài đã tạnh.
Lúc này Tô Viễn đứng ở bãi trống giữa hai tòa chung cư, dưới đất
là nền gạch caro vuông vức màu xám đen.
Bên trái bãi trống, một số người cũng từ trong nhà đi ra, trông bộ
dạng là sau cơn mưa chuẩn bị đi dạo xung quanh, hít thở không
khí trong lành.
Đối diện tòa nhà, một chiếc xích lô cũ kỹ sơn màu lam đang được
một người phụ nữ đẩy, từ đầu hành lang tòa nhà đi ra, trên xe
chất đầy dụng cụ và nguyên liệu bán quà vặt, còn có hai bình ga.
Vù một tiếng, một con chim trắng bay qua trước mặt, lượn mấy
vòng rồi biến mất hút, nhìn con chim đã biến mất, Tô Viễn không
khỏi cau mày.
Ta.
Có phải mình quên mất gì rồi không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.