7 ngày?
Có ý gì?
Nghe đầu dây bên kia điện thoại phát ra âm thanh khàn khàn
chói tai, Tô Viễn không hiểu ra sao.
"7 ngày mắt xích khách sạn?"
Nhưng người trong điện thoại rõ ràng không có ý muốn giải thích
với Tô Viễn, vẫn dùng giọng âm u và khàn khàn nói: "Trong bảy
ngày"
Tút tút tútI
Lời còn chưa dứt, điện thoại đột ngột bị cúp máy. Chưa kịp để Tô
Viễn phản ứng, cửa phòng Tô Anh đột nhiên mở ra, ngay sau đó
Tô Anh ló đầu ra, vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Viễn.
"Ngươi còn chưa ngủ, đang gọi điện cho ai đấy?"
Tô Viễn nói: "Không có, là một người kỳ quái gọi tới.
"Ngươi mới là kỳ quái nhất!"
Sau khi bỏ lại câu này, Tô Anh nhanh chóng rụt đầu trở vào, để
lại Tô Viễn ngẩn người tại chỗ.
Ngơ ngẩn một lát, Tô Viễn đành quay vê phòng mình, ngồi trên
đầu giường ngẩn ngơ.
Hắn muốn hiểu rõ, rốt cuộc mình đã quên cái gì, tại sao nghĩ mãi
mà không ra. Trần trọc rất lâu trên chiếc giường êm ái, mà vẫn
không sao nhớ ra mình đã quên điều gì, Tô Viễn cảm thấy có chút
bực bội, dứt khoát bò dậy khỏi giường, rút ra một quyển sổ nhật
ký.
Đây là cuốn sổ hắn dùng để tùy tiện viết nhật ký, trước kia có
thói quen viết nhật ký, nhưng từ khi đi làm thì thường xuyên bỏ
bằng.
Phủi lớp bụi trên bìa, Tô Viễn bắt đầu mở ra.
1/10 Bình tính 1 ngày, không có gì để viết, nhưng dạo gần đây
hàng xóm có vẻ vừa chuyển đến một cặp vợ chồng, đêm hôm
khuya khoáắt luôn có thể nghe thấy những âm thanh không nên
nghe thấy. 2/12 Trong công ty có một thực tập sinh mới tới, dáng
dấp rất xinh đẹp, muốn xin số liên lạc mà lại sợ.
2/30 Thời tiết đẹp, hôm nay Vương tổ trưởng dẫn ta đi hội sở vui
chơi, đây là nơi rèn luyện giọng hát kiêm điều tiết tinh thân, duy
chỉ có không tốt là ta không giỏi uống rượu, sau này phải luyện
tập nhiêu hơn.
Mặt khác, cô số 8 phục vụ khá tốt, lần sau có thể ghé nhiều hơn,
quan tâm đến nàng.
3/3 Rèn luyện giọng hát, cùng cô số 8 giao lưu sâu.
3/4 Tiếp tục rèn luyện giọng hát, cùng cô số 8 trở thành tri kỷ,
nàng biết sở trường của ta, ta biết chỗ sâu chỗ cạn.
3/5 Cuộc sống không dễ, vẫn phải nhẫn nhục phụ trọng, no bụng
lại tàn phá rèn luyện giọng hát, ta thật quá khó khăn, ô ô ô ta
thật vĩ đại!
3/6 Vương ca lại tìm ta đi rèn luyện giọng hát, ta thực sự ngại nói
cho hắn, ta đã bị vét sạch liên tục 3 ngày, chỉ có thể chính nghĩa
từ chối, chúng ta há phải là loại háo sắc!
3/10 Hôm nay cũng đang rèn luyện giọng hát, đi hôm nay, tháng
này ta sẽ không đi nữa, vì thực sự xấu hổ vì túi tiền rỗng, cho
nên để tìm cảm giác mới lạ, ta đổi người, số 23.
Ta đột nhiên phát hiện ra ta thích những tỷ tỷ lớn tuổi!
3/29 Ôi chao, thực tập sinh mới tới bị người ta lừa mất rồi, đau
lòng không thể thở nổi.
4/1 Vương ca hẹn ta đi rèn luyện giọng hát, nhưng vì hôm nay là
ngày giỗ của bố mẹ, nên chỉ có thể nhịn đau từ chối.
4/3 Phát lương, đáng ăn mừng, đi rèn luyện giọng hát thôi!
5/1 Hôm nay không có gì để viết.
5/16 Chuyện của Vương ca đã bị lộ, từ nay vê sau không còn tiền
tiêu vặt, ôi chao, ta cảm thấy sâu sắc đồng cảm, quả nhiên hôn
nhân là nấm mồ của tình yêu, cho nên để cho các tỷ tỷ một tình
yêu trọn vẹn, ta quyết định, chơi chán rồi mới kết hôn!
Những dòng nhật ký vô nghĩa hiện ra trước mặt, Tô Viễn lướt
qua, chỉ duy nhất dòng nhật ký ngày 1 tháng 4 khiến Tô Viễn
nhíu mày.
Có ý gì?
Ngày giỗ của bố mẹ?
Bố mẹ không phải vẫn còn rất khỏe sao?
Vì sao trong nhật ký lại viết như vậy?
Nhật ký do chính mình viết không sai, theo lẽ thường mà nói,
không thể viết lung tung được, nhưng nội dung trên đó lại khiến
người ta cảm thấy vô cùng hoang đường. Mang theo sự nghi ngờ
đó, Tô Viễn đứng dậy, đi ra khỏi phòng, chậm rãi hướng vê phía
phòng ngủ của bố mẹ.
Bố mẹ cũng chỉ là công nhân bình thường, làm việc trong một
nhà máy ở khu công nghiệp, mẹ là kế toán của công ty đó, còn
bố là một lãnh đạo nhỏ.
Có thể nói, cả hai quen biết nhau cũng từ trong nhà máy, và đã ở
đó nửa đời người.
Bây giờ đã khuya, bọn họ chắc chăn đã ngủ say.
Nhưng khi Tô Viễn mở cửa phòng hai người, một mùi ẩm mốc xộc
vào mũi.
Tay Tô Viễn run rẩy bật đèn phòng, nhưng bóng đèn dường như
đã hỏng, không thể thắp sáng được, chỉ có thể nương theo ánh
sáng yếu ớt từ điện thoại mà nhìn thấy, bên trong phòng một
mảnh lộn xộn, khắp nơi là bụi bẩn, chăn nệm trên giường cũng
không ai thu dọn, cả căn phòng, dường như đã hòa cùng bóng
tối.
Điêu đáng sợ hơn là, khi Tô Viễn đột nhiên nhìn thấy trong một
ngăn tủ của căn phòng có treo một tấm di ảnh đen trắng chụp
chung của một đôi nam nữ, một cảm giác mãnh liệt chưa từng có
dường như bùng nổ từ xương sống lên đến da đầu, khiến toàn
thân hắn cứng đờ.
Ký ức trong khoảnh khắc này dường như xuất hiện sai sót và hỗn
loạn, Tô Viễn như bị sét đánh, đại não vào lúc này đau đớn dữ
dội.
Trong đầu, dường như vang lên những tiếng xôn xao quỷ dị khó
hiểu, giống như có vô số người đang nói nhỏ bên tai, lại tựa như
âm thanh vọng ra từ địa ngục vọng vê trong não.
Nhớ lại những chuyện kỳ quái đã gặp phải mấy ngày nay, cùng
cuộc điện thoại kỳ lạ kia, Tô Viễn nhận ra có chuyện rất bất
thường.
Nếu như nội dung trong nhật ký mình viết là thật, vậy thì những
tiếng nói chuyện của em gái và bố mẹ mình đã nghe được hai
ngày nay, rốt cuộc là thật hay giả? Có phải bố mẹ thật sự đã chết
từ lâu rôi không?
Hồi tưởng lại ký ức của chính mình, rõ ràng trong đầu không có
ký ức nào liên quan đến sự mất mát của bố mẹ, mọi thứ đều hiện
ra tự nhiên, không hề giả tạo.
"Dù sao đi nữa, nơi này rất bất ổn”
Tô Viễn lúc này bình tĩnh lại suy nghĩ hỗn loạn, không tiếp tục tìm
tòi nguyên nhân nữa, mà lập tức tắt đèn điện thoại di động, sau
đó lặng lế đóng cửa lại, lùi ra phía sau.
Rốt cuộc là thứ gì đã tác động khiến ký ức của hắn xảy ra vấn
đề?
Hay là nói, tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ, không hề
chân thực?
Hay là, chính mình mới là hư ảo?
"Dù sao đi nữa, trước hết phải rời khỏi nơi này đã, sau này tìm
cách làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
Giờ khắc này, Tô Viễn không thể khẳng định là chính mình có vấn
đề, hay là gia đình có vấn đề, hoặc là xung quanh xuất hiện vấn
đề.
Hắn cẩn trọng lui ra khỏi phòng khách.
Thậm chí không đánh thức cô em gái đang ngủ say.
Bởi vì bây giờ, hắn còn không thể chắc chắn liệu mình có em gái
thật hay không.
Trước khi mọi vấn đề chưa rõ ràng, hắn cần phải đề phòng, và
suy nghĩ xem mình rốt cuộc đã quên điều gì.
Điều này đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Mà tất cả những điều này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Ký ức và nhận thức của mình xảy ra sai sót từ lúc nào?
Nếu không phải vô tình giở lại quyển nhật ký cũ, liệu mình có mãi
mãi không thể tỉnh ngộ?
Cẩn thận suy nghĩ, Tô Viễn lập tức cảm thấy nổi da gà.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa bước chân ra khỏi căn phòng,
toàn thân Tô Viễn lập tức cứng đờ, hoảng sợ lùi lại.