Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1197: Quyết định của Dương Gian




Bởi vì cái gọi là "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", nếu Đồng
Thiến vẫn là người ngự quỷ, nếu nàng vấn là người phụ trách
thân phận, thì những người ở Diễn đàn Dị Linh kia dù không tình
nguyện, cũng không thể không bị cưỡng chế chiêu mộ, đi tìm một
chút Diệp Chân.
Dù Diệp Chân không muốn để ý tới, cũng sẽ không đến mức
không biết gì, ít nhất cũng có tư cách gặp mặt một lần.
Còn việc bây giờ phải phái người tiếp đãi, phần nhiều là nể mặt
tổng bộ, cho dù chỉ là người bình thường, đổi lại người khác, e
rằng còn không vào được cửa lớn.
Còn có thể nói động Diệp Chân hay không thì chỉ có thể xem bản
lĩnh của Đồng Thiến.
Nhưng Tô Viễn đoán chừng, với tài ăn nói của Đồng Thiến thì
phần lớn là không thể.
Rõ ràng, Đồng Thiến cũng bất lực, nên mới phải đến tìm Dương
Gian.
Gã này có tình cảm với thành phố Trung Sơn không hề bình
thường, thật sự khiến người khó hiểu.
Theo lý mà nói, ngươi đã không còn là người phụ trách, đã thoát
khỏi vũng nước đục của giới ngự quỷ, cần gì phải lao vào lại, tìm
một người ngươi yêu hoặc yêu ngươi mà kết hôn sinh con, rồi
giúp chồng dạy con chẳng phải tốt hơn sao?”
Dương Gian hiển nhiên không hiểu ý của Đồng Thiến, làm người
bình thường sống không tốt sao?
Vì sao cứ phải tự tìm phiên phức.
Dù đã từng là người ngự quỷ, nhưng mất đi lực lượng dị linh, thì
phải đối mặt với thực tại, đây là điêu bao nhiêu ngự quỷ mong
mỏi, không cần phải rối bời với việc lệ quỷ khôi phục nữa, mà
Đồng Thiến trước mắt lại làm ngược lại.
Nếu nói là vì tiền thì không giống lắm.
Với nhân viên vê hưu như nàng, tổng bộ đãi ngộ rất khá, không
giàu sang phú quý, chí ít cũng đủ ăn mặc không lo, và cũng được
thu xếp bất động sản ở thành phố Đại Kinh, lại có sự bảo hộ an
toàn.
Vậy thì là vì cái gì?
Nhưng câu trả lời của Đồng Thiến lại rất kiên quyết: "Có một số
việc, vẫn phải có người đứng ra thôi, Dương Gian, các ngươi ở vị
trí quá cao, không thấy được những người bình thường kia, nỗi
thống khổ, bất lực và tuyệt vọng khi gặp sự kiện dị linh, sinh
mệnh là đáng quý, nếu chúng ta không giúp họ, thì ai sẽ giúp
họ?” "Nếu mọi ngự quỷ đều ôm tâm lý tư lợi, thì thế giới này còn
cứu được sao? Kể từ ngày trở thành ngự quỷ, chúng ta đã phải
gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh này rồi, không còn lựa chọn."
Kẻ chủ nghĩa lý tưởng, loại người này đã bị trí thông minh ăn
mòn, hết thuốc chữa rồi!
Tô Viễn nhếch miệng, vốn tưởng rằng lấy mặt quỷ của Đồng
Thiến đi thì đối phương có thể thay đổi, không ngờ "giang sơn dễ
đổi, bản tính khó dời".
Loại người này, nói thẳng ra thì giống như Chu Chính.
Chính trực, cố chấp, gân như có chút bảo thủ, nhưng cũng rất
dũng cảm, không sợ hãi. Tất cả tính cách này hội tụ lại, như thể
trên người nàng có một loại tín niệm.
Một loại tinh thân "ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa
ngục.
Với người còn sống, gặp được Đồng Thiến đúng là một điều may
mắn, bởi vì tính cách của nàng định sẵn sẽ không dễ dàng bỏ qua
bất cứ ai.
Nhưng với người khác, ai mà vào chung đội với nàng, thì đúng là
"heo đồng đội".
Nếu như lấy phải người như thế làm vợ, thì đúng là ngã tám đời
huyết môi!
Dương Gian nhìn Đồng Thiến, giọng điệu không có nhiêu thay
đổi: "Sự kiện dị linh không phải là thứ mà một cá nhân có thể giải
quyết được, cuốn vào thì ai cũng sẽ chết, bao gôm ta, ngươi nghĩ
ta là người thích chết à? Ta có thể đảm bảo không hại người,
cũng có thể đảm bảo cứu người trong khả năng của mình."
"Nhưng ngươi có nghĩ đến một vấn đề không, sự không chắc
chắn trong các sự kiện dị linh, ngươi có cân nhắc không? Ngươi
biết hiện tại trạng thái của ta thế nào không? Nếu ta chết trong
sự kiện dị linh, thì ta nói cho ngươi biết, với mức độ kinh khủng lệ
quỷ mà ta kiểm soát được, khởi động lên sẽ là một sự kiện dị linh
cấp S, vậy thì ngươi đã tính đến hậu quả đó chưa?" "Một khi lệ
quỷ trong người ta khôi phục, ai sẽ giải quyết? Là ngươi? Hay
những đội trưởng khác của tổng bộ? Hay là những người vô tội
trong sự kiện dị linh đó?
"Quỷ Vực của ta có thể bao trùm cả một thành phố trong chớp
mắt, mấy chục triệu người đó thì sao? Ai gánh nổi? Ngươi gánh
nổi không?"
Mỗi một câu nói đều như đỉnh đóng sâu vào lòng Đồng Thiến,
khiến mặt nàng tái nhợt đi, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Từ khi mất đi lực lượng dị linh, nàng biết mình không còn khả
năng bảo vệ người khác, cũng biết rằng những chuyện này vốn dĩ
không nên để mình bận lòng.
Chỉ là có những thứ không phải cứ nói đổi là có thể dễ dàng đổi
được.
Một lát sau, nàng mới chậm rãi nói: "Được rồi, ta hiểu ý ngươi
rồi."
Nói xong, nàng liên quay người, không do dự đi ra cửa, nhưng
dáng vẻ lúc này trông có chút cô đơn.
Giang Diễm nghe thấy thế thì lắc đầu: "Haizz, nàng lo lắng
chuyện này làm gì, cứ giao cho tổng bộ xử lý là được rồi."
Dương Gian im lặng, nhưng Tô Viễn suy nghĩ một chút, lại đột
nhiên lên tiếng: "Dương Gian, có lẽ chúng ta thật sự nên đến
Trung Sơn một chuyến." Dương Gian nghe vậy thì ngẩn người, có
chút không hiểu nhìn Tô Viễn, như thể không hiểu nổi, đã ở trạng
thái này rồi còn đi mạo hiểm làm gì?
Tô Viễn giải thích: "Lần trước đến khách sạn Caesar, ta gặp rất
nhiêu chuyện, nhưng cũng phát hiện nhiều thứ bất thường, thêm
chuyện Đồng Thiến vừa nói, ta chợt nhớ ra, có một thứ có thể
giúp ích cho ngươi, có thể giúp ngươi ngăn chặn Quỷ Nhãn tái
hiện.
Thứ Tô Viễn nhắc đến, chính là cái lò lửa quái dị ở khách sạn
Caesar, ngọn lửa đó rất đáng sợ, cả lệ quỷ cũng đốt cháy được,
một khi lấy được linh dị trong đó, chắc chắn sẽ có thể khống chế
Quỷ Nhãn khôi phục.
Cái không ổn là hiện tại trạng thái của hai người đều có chút
không ổn, Tô Viễn thì không nói, đinh quan tài hoàn toàn phong
bế lực lượng dị linh, khác gì người bình thường, còn Dương Gian
cũng cơ bản không thể vận dụng Quỷ Nhãn, mất đi chỗ dựa năng
lực.
Nếu thực sự muốn đi mạo hiểm, thì nguy hiểm không hề nhỏ.
Nhưng nghe Tô Viễn nói vậy, Dương Gian có chút dao động.
Việc giải quyết Quỷ Nhãn khôi phục với gã là chuyện như lửa đốt,
nếu ở khách sạn Caesar có linh dị có thể giải quyết vấn đề này thì
rất đáng để mạo hiểm.
"Ngươi chắc chứ?"
"Ừm!"
"Vậy thì đi điêu tra một phen, đây cũng là một tai họa ngâm,
không trừ bỏ thì luôn bất an."
Lúc này, Dương Gian quyết định, rồi quay sang nói với Phùng
Toàn đang im lặng nãy giờ: Phùng Toàn, ngươi báo cho Lý
Dương, buổi chiêu chúng ta cùng đi một chuyến."
Gã trực tiếp điểm danh Lý Dương, dù sao trong đó có nhiều gian
phòng, linh dị của Lý Dương có thể phát huy tác dụng rất tốt.
Mặc dù trạng thái hiện tại không tốt, nhưng Dương Gian không
phải là kẻ cô độc, gã vẫn có đội, và nếu gặp nguy hiểm, gã cũng
không phải là không có sức đánh trả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.