Rõ ràng vừa rồi lệ quỷ còn ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trong
chớp mắt liên biến mất vô ảnh vô tung, điều này không khỏi
khiến Tô Viễn nhíu mày.
Dù cho hắn có vận dụng Quỷ Nhãn, nhưng vẫn không thể thấy rõ
phương thức con quỷ kia rời đi.
Điều này có chút sâu xa.
Là một lệ quỷ rất đặc thù sao?
Chẳng lẽ nó đã phát giác ra uy hiếp tôn tại?
Tô Viễn nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là một con quỷ, nếu đã
đánh dấu thì không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, chạy
thì cứ để nó chạy.
Dù sao nơi này cũng là thành phố được Quỷ Họa diễn sinh ra, con
quỷ kia cũng không thể chạy ra ngoài được.
Nghĩ như thế, Tô Viễn xoay người định rời khỏi phòng.
Nhưng ngay lúc hắn vừa xoay người, mơ hồ thấy bóng người
thoáng qua phòng khách, đi ngang qua cửa sổ, chắn đi một chút
ánh sáng, khiến xung quanh đột nhiên tối lại.
"Ừm?"
Tô Viễn hơi nghi hoặc quay lại.
Chiếc ghế sô pha cũ kỹ trống không, không có thi thể nào ngồi
trên đó, tia sáng vừa rôi dường như chỉ là ảo giác.
"Vừa rồi hình như có gì đó không bình thường.
Tô Viễn nghĩ vậy.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thêm, sau lưng bỗng nhiên truyền
đến một luông khí tức âm lãnh, mơ hồ có mùi hương thi thể hư
thối.
"Âm!"
Ngay sau đó, cửa phòng vốn đang mở bỗng đột ngột đóng lại khi
một bóng người thoáng qua.
Tô Viễn xoay người lần nữa nhìn về phía cửa, nhưng không thu
hoạch được gì, hắn không nhìn thấy thi thể nào đi lại trong
phòng, cũng không phát hiện ra con quỷ xuất hiện sau lưng,
nhưng cánh cửa lại bị quỷ đóng lại.
Sau một thoáng ngây người, Tô Viễn nhanh chóng hiểu ra chuyện
gì đang xảy ra.
Thì ra là vậy!
Kia chính là Chặn Cửa Quỷ!
Trong kịch bản gốc, con Chặn Cửa Quỷ này từng bị Lý Dương
điều khiển, giờ đây lại chú ý tới Tô Viễn.
Loại biến hóa này chính là dấu hiệu quỷ muốn tập kích hắn.
Nếu đổi lại là một người ngự quỷ khác, có lẽ sẽ như lâm đại địch.
Nhưng với việc biết trước kịch bản, giờ đây Tô Viễn lại vô cùng
bình tĩnh.
Hắn đi thẳng đến chỗ cửa lớn, ngay sau đó Sở Nhân Mỹ xuất
hiện, đưa tay giữ chặt cánh cửa, ý đồ muốn mở nó ra.
Ngay lập tức, cánh cửa dưới ảnh hưởng của linh dị bắt đầu rung
lên dữ dội, phát ra tiếng động rất lớn.
Toàn bộ cánh cửa như sắp bị hủy hoại, nhưng dù vậy, cánh cửa
vẫn không thể mở ra, dưới sự xâm nhập lẫn nhau giữa linh dị,
cánh cửa bắt đầu vặn vẹo, dường như sắp bị phá hủy.
Thấy cảnh này, trong mắt Tô Viễn lóe lên một tia sáng. "Con quỷ
này cũng khá đấy, ngay cả dì Mỹ cũng không thể ngay lập tức mở
được cửa sao?"
Tô Viễn có thể cảm nhận được, cánh cửa này có thể mở ra, linh
dị mà Chặn Cửa Quỷ sở hữu tuy đặc biệt, nhưng xét về cấp bậc
linh dị, nó vẫn không thể sánh bằng Sở Nhân Mỹ.
Linh dị giao phong với linh dị cân một khoảng thời gian, nhưng
thời gian này lại không dài lắm.
Tô Viễn chỉ đang thí nghiệm mà thôi, nếu Sở Nhân Mỹ thật sự
muốn mở cửa, với linh dị của Chặn Cửa Quỷ, dù cố hết sức cũng
chỉ có thể kiên trì tâm 10 giây.
Giờ phút này dù chỉ là thăm dò, cũng không dùng toàn lực,
nhưng cánh cửa lớn đã vặn vẹo, biến hình dữ dội, dường như sắp
vỡ vụn.
Lúc này, có thể nhìn thấy qua khe hở của cánh cửa, một cánh tay
hư thối, mấp mô nằm ngang ở trước cổng, cứng đờ chống lại
không để cánh cửa mở ra thuận lợi.
Ba người còn lại không vào được phòng, thở dồn dập, cả người
căng cứng đến cực điểm, mồ hôi lạnh chảy đây mặt, bọn họ gắt
gao ép sát vào vách tường, ánh mắt lướt qua một cách dè chừng.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá đáng sợ. Một thi thể đã hư
thối nhiều ngày lại chạy ra khỏi phòng, sau đó đứng cứng đờ
trước cửa chính mà không nhúc nhích.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là quỷ!
Tim Dương Hỉ đập loạn, nàng không dám động đậy, thậm chí
không dám hô hấp, chỉ có thể ép sát lưng vào tường, cầu nguyện
rằng con quỷ trước cửa không phát hiện ra bọn họ.
Đến nỗi quay đầu chạy trốn thì nàng cũng không dám nghĩ tới.
Ngay cả Tô Viễn cũng giống như bị lệ quỷ vây khốn, còn không
biết liệu hắn có thể giải quyết vấn đề này hay không.
Nếu ngay cả hắn còn không thoát được, Dương HỈ cũng không tin
rằng chỉ ba người bọn họ có thể thoát thân.
Tòa nhà này thực sự quá tà môn, từ khi vào đây đến giờ đã đụng
tới hai con quỷ.
Ai mà biết còn có thêm bao nhiêu lệ quỷ nữa đang tồn tại?
Nếu quả thực còn có, nếu không có Tô Viễn, bọn họ cũng chẳng
thể chạy thoát.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng rằng Tô Viễn sẽ không gặp chuyện gì.
Bằng không, bọn họ sẽ chất.
Dù sao con quỷ trước cửa chỉ cách bọn họ không đến một mét,
nếu quỷ muốn giết họ thì sẽ không cho bọn họ cơ hội chạy trốn.
Ba người sợ hãi đến cực điểm, từng hơi thở đều nặng nề, trong
hành lang tính lặng và u ám như vang lên tiếng tim đập kịch liệt
của bọn họ.
Trong tình huống này, Tô Viễn lại không có nhiều suy nghĩ như
vậy, việc giải quyết Chặn Cửa Quỷ đối với hắn cũng không quá
khó, bất kể là trực tiếp phá vỡ hay dùng những biện pháp khác,
đều có thể.
Nhưng hắn lại có chút ý đồ khác.
Sau đó, Tô Viễn nhìn vê phía cửa sổ và tiến lại gần.
Không ngoài dự đoán, vừa khi hắn tiến lại gân cánh cửa sổ. Chợt,
cánh cửa lớn sau lưng kêu két một tiếng, mở ra một chút, rôi con
quỷ chặn ngoài cửa biến mất.
Nhưng ngay sau đó, Tô Viễn liên cảm thấy một bóng đen thoáng
qua bên cạnh, đồng thời bay tới một mùi thi thể hư thối nồng
nặc.
Chỉ một khoảnh khắc sau.
Sau cánh cửa sổ phòng khách tối tắm mờ mịt, một bóng đen
không biết xuất hiện từ khi nào, cứng đờ và quỷ dị đứng ở đó,
vươn đôi tay đè lên trên tấm kính pha lê, ngăn cản hành động mở
cửa sổ của Tô Viễn.
Hiển nhiên, lần này quỷ không chặn cửa mà lại chắn cửa sổ. Nhìn
cảnh tượng trước mắt, Tô Viễn mặt không chút thay đổi nói:
"Lý Dương, ngươi tiến vào."
"Tại... Ở đây, ta ở đây!"
Đột nhiên nghe thấy giọng của Tô Viễn, Lý Dương giật nảy mình.
Vừa rồi bọn họ còn may mắn vì quỷ biến mất, nghĩ rằng đã an
toàn, nhưng ngay sau đó, lời nói của Tô Viễn khiến hắn phải vào
phòng.
Tại sao lại gọi ta vào chứ?
Lúc này, trong lòng Lý Dương thoáng qua ý niệm bất an, không
khỏi liếc nhìn Dương Hỉ, người cũng đang nhìn hắn với ánh mắt
đầy lo lắng.
Tô Viễn muốn làm gì? Sẽ không phải là...
Dường như nghĩ đến một hậu quả tồi tệ nhất, giờ đây chân của
Lý Dương run rẩy không ngừng.
Chưa kịp nghĩ ra cách nào, trong phòng liền truyền đến tiếng nói
không kiên nhãn của Tô Viễn.
"Nhanh lên, đừng lề mê, đừng trì hoãn thời gian của ta."
Sắc mặt Lý Dương lập tức thay đổi, do dự chân chừ một chút,
cuối cùng cũng đành phải cắn răng cẩn thận nhìn vào bên trong.
Hắn trông thấy Tô Viễn đứng ở trong phòng khách, dường như
đang nhìn ra phía cửa sổ.
"Tô... Tô Viễn tiên sinh, trong phòng không sao chứ? Vừa rồi, ta
thấy con quỷ đó đi vào phòng..."
Lý Dương nói:
"Nếu ta đi vào, liệu có sao không...
"Không sao cả, ta đưa cho ngươi một tràng đại tạo hóa”