Loại biến cố này
đột nhiên xuất hiện, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Tô Viễn
trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng hắn chung quy là người đã trải qua nhiều sự kiện linh dị,
sau khi hốt hoảng một lúc, rất nhanh khôi phục sự bình tính.
Tô Viễn có thể rõ ràng cảm nhận được rằng liên kết giữa hắn và
lệ quỷ vẫn tôn tại, nhưng dường như trong đó lại có một loại
ngăn cách không thể hiểu nổi, khiến cho hắn không thể vận dụng
linh dị của lệ quỷ như trước.
Tình huống kỳ lạ này không khỏi khiến hắn nhớ tới ác khuyển của
Dương Gian.
Quỷ Mộng.
Trong thế giới giấc mơ, cũng tương tự như vậy, không thể sử
dụng các năng lực linh dị, hoàn toàn trở vê dáng vẻ của người
bình thường.
Chẳng lẽ thứ mà mình gặp phải cũng là một loại linh dị tương tự?
Giống như mộng cảnh, hoặc là thủ đoạn tập kích linh dị nhằm vào
ý thức?
Càng nghĩ, Tô Viễn càng cảm thấy chỉ có cách giải thích này mới
có thể lý giải tình huống lúc này.
Hóa ra Alessa cũng có loại linh dị tương tự sao?
Nếu thật sự là như vậy, hôm nay quả thật có chút nguy hiểm.
Lúc này hắn chỉ là một người bình thường, không có sức mạnh
linh dị, chỉ cân một chút sơ ý thôi, rất có thể sẽ phải chết tại đây.
Đến lúc đó liệu còn có thể sống sót hay không, cũng là điêu khó
nói.
Tô Viễn thâm nghĩ trong lòng, lập tức phá lệ cảnh giác.
Mọi chuyện giờ đây đã trở nên phiên phức, ban đầu hắn chỉ nghĩ
rằng một Alessa, cho dù có khủng bố đi chăng nữa, thì cũng
không đến mức khiến cả bốn con quỷ của hắn đều bó tay. Ai mà
ngờ được đối phương lại có loại linh dị như vậy, loại linh dị nhằm
vào ý thức thế này quả thật hiếm thấy, ngay cả loại hình quỷ như
thế cũng không thường gặp.
Ít nhất, từ khi Tô Viễn tham gia bao nhiêu sự kiện linh dị đến giờ,
đây cũng là lân đầu tiên hắn thấy.
Quỷ Mộng không thể tính vào loại này, vì đó chỉ là mộng cảnh.
Còn với những người tỉnh thông lĩnh vực này, có lẽ chỉ có đội
trưởng Thẩm Lâm của tổng bộ, hoặc có lẽ năng lực lãng quên của
Lý Nhạc Bình cũng có thể mang lại một chút tác dụng.
Nhưng với Dương Gian, hiện tại lại không thể trông cậy vào được.
Dù sao ác khuyển kia vẫn chưa thành hình.
Vả lại, giờ đây cũng là "nước xa không cứu được lửa gần”, cho dù
biết ai có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, cũng
không cách nào câu viện.
Thêm vào đó, bết bát nhất là hiện tại hắn không có vũ khí trong
tay.
Không đúng, không phải là không có.
Trong túi hắn vẫn còn Nến Quỷ.
Nhưng đó là một cây Nến Quỷ màu trắng, có nó cũng như không.
Nếu dùng tới, chỉ sợ chết còn nhanh hơn.
Tuy vậy, Tô Viễn vẫn ôm hy vọng, sờ thử túi, nhưng không thấy
cây Nến Quỷ màu trắng đã dùng qua kia.
Có vẻ như các vật phẩm linh dị không thể mang vào đây, điều
này càng khiến hắn khẳng định đây là một loại linh dị nhằm vào ý
thức.
Cho nên hiện tại, có thể nói tình huống rất nguy hiểm.
Lệ quỷ có thể tấn công bất cứ lúc nào, trong khi hắn lại tay không
tấc sắt.
Nhìn quanh một chút.
Tô Viễn không tìm được vật gì để dùng, đành phải nhặt một cây
ống sắt rỉ sét trên mặt đất.
Cây sắt trên cửa sắt hắn cũng không phá được, dù sao lúc này
sức lực của hắn cũng không lớn, chỉ như một người bình thường
mà thôi.
Cũng vào thời khắc này, Tô Viễn cảm giác trong đầu vang lên một
âm thanh kỳ lạ, quen thuộc nhưng không thể hiểu được, âm
thanh đó dường như rất xa xôi, cách một loại ngăn cách nào đó,
nhưng càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Sau một lúc, Tô Viễn liên nhận ra chủ nhân của âm thanh là ai.
Đó là Kayakol
Giờ phút này, dường như Kayako đã cảm nhận được nguy hiểm
mà Tô Viễn đang gặp phải, thông qua liên kết giữa hai bên mà
lần tìm đầu nguôn.
Tô Viễn lập tức vui mừng quá đỗi.
Do tính chất đặc thù, từ trước tới nay, Tô Viễn ít khi vận dụng
Kayako, vì chú oán cùng căn nhà ma kia gắn liên với nhau, nó có
thể nhằm vào bất kỳ ai đã từng bước vào căn nhà đó, bất kể đó
là lệ quỷ, người ngự quỷ, hay là nhân loại.
Muốn vận dụng Kayako, trước tiên cần phải đưa người hoặc quỷ
vào trong căn nhà ma, hoặc trên người Tô Viễn phải có mức độ
môi giới nhất định mới được.
Nếu đã có môi giới, thì cũng không cần đến Kayako nữa, một khi
hành động dứt khoát, dù là Sở Nhân Mỹ, Toshio, hay Sadako, đều
có thể dễ dàng đối phó.
Vì thế, dân dân Tô Viễn cũng không còn coi trọng tác dụng của
Kayako.
Nhưng hiện tại xem ra, lần này lại phải dựa vào Kayako, sợ rằng
chỉ có nó mới có khả năng kéo hắn trở về, thoát khỏi không gian
ý thức do Alessa tạo ra.
Vậy hiện tại, chỉ cần chờ đợi Kayako đến, kéo hắn trở về, thì có
thể thành công thoát khỏi nguy hiểm.
Giờ đây, Tô Viễn cũng không di chuyển lung tung.
Dạo chơi tại nơi chưa biết rõ là hành vi hết sức ngu xuẩn. Nếu
như nơi này chưa xuất hiện nguy hiểm, thì tốt nhất cứ ở đây mà
chờ.
Mặc dù tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần chịu
đựng được một chút thời gian, đợi Kayako đến, tất cả sẽ chuyển
biến tốt hơn.
Chỉ là không biết Kayako sẽ mất bao nhiêu thời gian để xâm nhập
đến nơi này?
Việc đấu sức giữa các linh dị còn phải xem mức chênh lệch năng
lực giữa hai bên.
Nếu như thực lực tương đương, thì việc xâm nhập có lẽ sẽ mất
không ít thời gian.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Tô Viễn khẽ thay đổi, dường
như nghe thấy điều gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía bóng tối.
Chỉ thấy lúc này, một sinh vật có chút tương đồng với quái vật lúc
trước xuất hiện, nhưng lại có điểm khác biệt.
Quái vật này có đôi mắt và tứ chi, nhưng chúng vặn vẹo một cách
kinh khủng, dường như vặn vẹo là đặc điểm riêng của Silent HIlI.
Đôi mắt của nó khác với người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy
một điểm đen cực nhỏ, còn lại toàn là tròng trắng, đồng thời, làn
da đen nhám của nó tỏa ra ánh sáng mờ mờ, giống như màu sắc
của dung nham.
Khi Tô Viễn nhìn thấy nó, quái vật cũng đồng thời nhìn thấy hắn.
Ngay lập tức, nó dường như trở nên hưng phấn, miệng phát ra
tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, có chút giống tiếng trẻ con
khóc lóc, vặn vẹo đôi tay như muốn tiến đến ôm Tô Viễn một
cách nồng nhiệt.
Nói thật, đối diện với loại quái vật cao chưa đến tám chín tuổi
này, Tô Viễn không hề sợ hãi.
Lệ quỷ hắn đã gặp nhiều, chỉ là một con quái vật thế này, làm sao
mà khiến hắn sợ được.
Thật sự mà nói, hắn có thể đánh năm con như thất
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Tô Viễn đột nhiên biến đổi, vì theo
tiếng kêu của quái vật, như thể gọi đồng bọn, từ trong bóng tối,
vang lên càng lúc càng nhiều âm thanh tương tự.
Từng con quái vật nhỏ xuất hiện từ trong bóng tối, chen chúc lao
về phía Tô Viễn.
Số lượng này, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ tê dại cả da đầu!
Thấy vậy, không chút do dự, Tô Viễn quay đầu bỏ chạy.
Nói đùa gì chứ, số lượng này, đến cả Diệp Vấn cũng không dám
nói sẽ đánh mười tên, không chạy chẳng khác nào chờ bị phanh
thây.
May mắn thay, những con quái vật này dù số lượng đông, nhưng
hành động lại rất chậm, điều này tạo cơ hội cho Tô Viễn trốn
thoát. Điều khiến người ta thấy kỳ lạ là từ đầu đến cuối, Alessa
vẫn chưa xuất hiện, dường như luôn ẩn nấp trong bóng tối, giống
như Lã Vọng thả câu.
Khi chạy khỏi nơi dưới lòng đất kỳ lạ này, Tô Viễn mới phát hiện,
trong thị trấn nhỏ, những quái vật trong bóng tối kia chỉ ngày
càng nhiều thêm.
Đồng thời, rất khó để suy đoán nơi này có tổng cộng bao nhiêu
quái vật như thế.
'Cứu mạng, cứu mạng!"
Đột nhiên, trong bóng tối cũng vang lên tiếng kêu tuyệt vọng và
hoảng sợ.
Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ tóc vàng ngắn xuất hiện
trong tâm mắt của Tô Viễn.
Vậy mà là Ruth, chính là mẫu thân của Sharon.
Nàng vậy mà còn chưa chất, mà lại cũng bị cuốn vào đến nơi này.
Phải nói là vận khí tốt, hay còn có nguyên nhân nào khác?
Có liên quan gì đến Sharon, tiểu nữ hài kia không?
Trong đầu Tô Viễn hiện lên ý nghĩ này, Ruth trông thấy Tô Viễn,
giống như nhìn thấy cứu tinh, cực nhanh hướng về phía hắn mà
chạy tới.
"Van cầu ngươi, mau cứu ta, mau cứu ta! Đừng vứt bỏ ta! Van
cầu ngươi." Trong lúc chạy trốn, nàng vừa kêu khóc vừa khẩn câu
Tô Viễn không muốn vứt bỏ nàng, theo cách nhìn của nàng, hiện
tại người có thể cứu nàng, sợ rằng cũng chỉ có Tô Viễn, kẻ thần
bí đến từ phương Đông này.
Nhưng nàng không biết rằng lúc này đây, ngay cả Tô Viễn cũng
tự thân khó bảo toàn.
Nếu còn có thể vận dụng linh dị, những thứ cùng loại như Quỷ Nô
này, chỉ trong khoảnh khắc Tô Viễn đã có thể giải quyết hết bọn
chúng, nhưng hiện tại trong tình huống này, hắn cũng chỉ có thể
chạy trốn.
Ít nhất phải chống cự được đến khi Kayako tới. Nhưng ngay lúc
này, Tô Viễn cũng không hề có ý định bỏ mặc Ruth.
Nữ nhân này có thể chống đỡ lâu như vậy, chưa chắc không có
điều gì kỳ lạ.
Mau lên, chạy nhanh hơn nữal"
Thấy Tô Viễn không hề bỏ rơi mình, nữ nhân lập tức giống như
nhìn thấy hy vọng sống sót, trong tình trạng vốn đã kiệt sức,
nàng lại một lân nữa cố gắng dốc hết sức lực, cuối cùng chạy đến
bên Tô Viễn trước khi bị đám quái vật vây quanh.
Nhưng còn chưa kịp thở vài hơi, liên nghe Tô Viễn nói:
"Đừng lo lăng, tranh thủ thời gian mà chạy. "Ta... ta không chạy
nổi nữa!"
"Không chạy nổi cũng phải chạy, nếu không sẽ phải chết."
Tô Viễn kéo tay nữ nhân, một lân nữa bắt đầu chạy trốn.
Hắn cũng đã lâu rôi chưa nếm trải loại cảm giác này, tham gia
vào sự kiện linh dị, biết rõ chạy trốn vô ích, nhưng giờ phút này,
dù không thể vận dụng năng lực lệ quỷ, nhưng sự linh hoạt của
cơ thể vẫn là ưu thế.
Chí ít những con quái vật kia khó mà đuổi kịp, hắn luôn có thể lợi
dụng khoảnh khắc chúng hình thành vòng vây để tìm ra một lối
thoát.
Điều duy nhất làm phiền, chính là Ruth - cái vướng víu này.
Nhưng may mắn thay, hai người rất nhanh liên trốn vào một tòa
nhà giống như trường học.
Những kẻ quái dị này vẫn dựa vào mắt và âm thanh để quan sát
tung tích, cho nên sau khi ẩn nấp, hai người có được một chút
thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
"Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện gì? Thượng Đế, van cầu ngài mau
cứu ta.
Nghe nữ nhân lảm nhảm, Tô Viễn ổn định lại hơi thở, hắn đã lâu
rồi không cảm nhận được cảm giác mệt mỏi như vậy.
Chỉ trong tình huống này, những di chứng của việc điều khiển lệ
quỷ mới thật sự như biến mất. Nhân tính dường như được lấy lại,
tính cách cũng có vẻ khôi phục lại như trước kia.
Nghe lời Ruth nói, Tô Viễn nhếch miệng cười:
"Ta đã nói rồi mà, đây chính là sự kiện linh dị, các ngươi ở nước
ngoài không phải đã cơ bản nửa công khai rồi sao? Sao các ngươi
lại không tin2ˆ
Ruth nghe vậy, lập tức im lặng.
Thật lòng mà nói, loại chuyện ly kỳ khủng khiếp này, nếu không
tự mình trải qua, thì ai có thể tin?
Nhưng giờ sự thật đang bày ra trước mắt, không thể không tin.
Đột ngột, nàng bắt đầu ôm đầu, nhỏ giọng khóc nức nở, bả vai
run rẩy, trông thật đáng thương.
Giờ khắc này, Tô Viễn cũng có chút đồng tình với nàng, có lẽ bởi
vì nhân tính đã trở vê, nếu đổi lại trong tình huống điều khiển lệ
quỷ, hắn không dễ dàng như vậy mà sinh ra đồng cảm với người
khác.
Nức nở một hồi lâu, nàng mới đứt quãng nói.
"Mike đã chết, vì cứu ta, chết trong tay những con quái vật kia.
Ta không tìm thấy Sharon, nàng dường như đã mất tích."
Tô Viễn im lặng một hồi, người bình thường chết trong sự kiện
linh dị là chuyện không thể bình thường hơn. Không phải ai cũng
có dũng khí sống sót.
Ngoài vận khí, yếu tố quan trọng nhất, còn cân có một cái đầu
tỉnh táo và thông minh, không hoảng loạn và biết phát hiện ra
quy luật giết người của quỷ.
Nhưng hiển nhiên, nữ nhân này không có điều đó.
Nàng chỉ nhờ vận khí tốt mà sống sót đến bây giờ, còn trượng
phu của nàng thì không có được vận khí như thế.
"Nơi này rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hẳn phải biết chứ, van cầu
ngươi nói cho ta, bao gôm Sharon.
Nàng là đứa bé ta thu dưỡng, ngươi nói nàng không phải người,
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi xác định muốn biết?"
"Đúng vậy, ta không muốn mơ hồ."
Vậy được thôi.
Tô Viễn nhẹ gật đâu, thừa dịp khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn
ngủi hiện tại, bắt đầu giảng giải một vài điều liên quan đến Silent
HIII.
"Cụ thể thì từ một nữ hài tên Alessa mà nói, nàng là một đứa bé
không có phụ thân, bởi vậy bị coi là biểu tượng của sự không
trong sạch.
Một số người trong thị trấn cho rằng nàng là vu nữ, lại bị bạn học
khi nhục tại trường, còn bị công nhân vệ sinh...
Theo lời Tô Viễn, Ruth cũng dường như tạm thời quên đi nỗi đau.
Khi nghe đến chuyện Alessa bị đại hỏa thiêu đốt vì lòng thù hận,
dẫn đến việc nàng biến thành lệ quỷ và nuốt trọn Silent Hill, nàng
không khỏi nhíu mày.
Không phải vì sợ hãi hành vi của Alessa, mà vì thương xót cho
những gì nàng đã phải trải qua.
Tô Viễn thu hết tất cả vào trong mắt, nhưng vẫn thờ ơ, chậm rãi
giảng thuật những gì hắn biết về Silent HIII.
Còn về việc Alessa xuất hiện như thế nào trong thế giới thần bí
này, chỉ có quỷ mới biết được.
Có lẽ là hệ thống giở trò quỷ, hoặc từng có một người tên là
Alessa, sau khi chết thì ác quỷ hồi sinh, hoặc cũng có thể là do
nguyên nhân khác.
Quá nhiều điều đã bị chôn vùi theo thời gian.
Trong thời kỳ Dân Quốc, trong nước tồn tại rất nhiều sự kiện linh
dị, không có lý do gì mà nước ngoài lại không có loại tình huống
này.
Còn việc Sharon và Alessa trông giống nhau thì có gì đáng kinh
ngạc? Trương Tiện Quang chẳng phải cũng đã ý đồ điều khiển
Quỷ Họa, từ đó dùng linh dị tạo nên một nữ nhân giống hệt nữ tử
trong Quỷ Họa sao?
Đã như vậy, thì điêu này cũng không có gì lạ.
Nhưng Ruth lại có vẻ khó chấp nhận, nhưng nghĩ lại cũng là có
thể hiểu được.
Dù là ai thì cũng khó lòng tiếp nhận việc chính mình nuôi dưỡng
đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu trong 10 năm lại là một linh
dị tạo nên dị loại, mà có khi còn là do con người chế tạo ra.
Nhưng rất nhanh nàng bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Tô
Viễn.
Đó chính là linh dị có thể làm cho người chết phục sinh.
Nghĩ đến đây, mắt nàng tỏa sáng, dường như có thân thái.
"Vậy ngươi có thể làm cho trượng phu của ta, Mike, sống lại
không?”