Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 854: Dừng xe ngoài ý muốn




Linh dị chi địa hình thành căn nguyên khó mà tìm tòi nghiên cứu,
cho dù là Tô Viễn cũng không thể biết được chân chính nên tảng.
Quá nhiêu bí mật đều giấu ở bụi bặm lịch sử phía dưới, chưa thể
bị ghi chép vào sách, cái này chung quy là một cái lệnh người tiếc
nuối chuyện.
Đi qua cái kia quỷ dị chùa cổ, ước chừng lại qua nửa giờ, linh dị
xe buýt lại dừng lại lần nữa.
Lần này ngừng chỗ đứng, tựa hồ là một cái bến đò bị bỏ hoang.
Tại u ám hoàn cảnh hạ, nơi xa dường như có đầu sông lớn, cửa
xe mở ra, lập tức liên có âm lãnh gió thổi tới, trong gió mang theo
âm lãnh râm ran khí tức, cho người ta một loại ướt át cảm giác,
đồng thời mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng nước.
Mà cái này một trạm vẫn chỉ có xuống xe quỷ, không có cái khác
lệ quỷ lên xe.
Đối với hành khách mà nói, đây coi là một tin tức tốt.
Rất nhanh, sau khi lệ quỷ xuống xe, cửa xe đóng lại lân nữa,
trong tay Tô Viễn cũng nhiều ra một trang giấy.
Bất quá gọi là giấy thì không bằng gọi đó là một tấm vé tàu.
Phía trên viết chữ quỷ dị, rất khó để người phân biệt.
Nhưng Tô Viễn cảm thấy kiểu chữ phía trên giống với ba đồ hai
chữ: Tam Đồ Xuyên?
Cái này đã có chút thiên hướng vê thần thoại phạm trù, Tô Viễn
lắc đầu, không có ý định đi truy cứu thêm.
Thế giới này cuối cùng ẩn giấu quá nhiều bí mật, cho dù là người
xuyên việt có hack, cũng không thể tùy tiện làm bậy.
Chỉ bất quá, khi Tô Viễn đánh giá tấm vé tàu vừa lấy từ trên
người lệ quỷ, mắt sắc của Chu Đăng cách đó không xa lại nhìn
thấy.
Trực giác nói với hắn rằng đây là một kiện đồ tốt. Nếu không phải
cầm nó là Tô Viễn, giờ phút này có lẽ sẽ được nghe một câu:
'Vật này cùng ta có duyên.
Nhưng loại lời này nói ra nếu không tốt sẽ bị đánh chết, cho nên
Chu Đăng chỉ có thể kiêm chế nội tâm xao động của mình.
Dù vậy, vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Kia để ta nhìn xem tổng không quá đáng đi
"Ừm? Hắn trên tay chính là cái gì tốt ý tứ? Có thể hay không để
ta nhìn xem?”
Nghe Chu Đăng nói với giọng khát vọng như vậy, Tô Viễn ở một
bên không biết nội tâm hắn đang nghĩ gì, lập tức cũng cười ha
ha, ném vào một ánh mắt giống cười mà không phải cười, sau đó
ngồi trở lại chỗ của mình.
Trong xe mới dần khôi phục bình tĩnh.
Xe buýt lại khởi động một lần nữa, tất cả đều lộ ra vẻ bình tĩnh
như vậy, chỉ có nội tâm Tô Viễn bắt đầu không bình tĩnh lên.
Bởi vì hắn sắp xuống xe, tại điểm dừng thứ bảy sẽ xuống xe, đi
tới một nơi cực kì quỷ dị, hoàn thành nhiệm vụ đưa tin lân này.
Đương nhiên, Tô Viễn cũng có thể lựa chọn không đi thực hiện
nhiệm vụ đưa tin.
Mặc kệ là trực tiếp xé bỏ thư tín, hay ỷ lại trên xe buýt mà không
đi, đều là những lựa chọn tốt.
Bưu cục nguyên rủa có thể tiếp nhận việc này, còn nếu đợi ở trên
xe buýt cũng có thể lợi dụng nó để đối phó với bưu cục nguyền
rủa, đồng thời còn có thể vụng trộm đánh dấu, tiêu hao lông dê
của quỷ.
Dù thế nào đi nữa thì cũng không thua thiệt gì.
Nhưng nếu đã đến nơi này rồi tự nhiên không thể nói lùi bước
được.
Nhiệm vụ đưa tin của Bưu cục nguy hiểm nhưng cũng chưa chắc
thập tử vô sinh, hơn nữa lần này chỉ là nhiệm vụ bình thường với
thư tín màu vàng. Tô Viễn không có lý do để lùi bước.
Thu hồi tấm kia giống như vé tàu, Tô Viễn dời lực chú ý ra bên
ngoài, quan sát cảnh vật thay đổi.
Mỗi khi xe buýt dừng lại và tiếp tục chạy, cuối cùng nó sẽ đi qua
một đoạn đường u ám, theo con đường kéo dài vô tận mà tiến
lên.
Phải đi qua thời gian nhất định sau đó mới có thể đến trạm tiếp
theo.
Lần này lộ trình càng trở nên xa xôi, đi xuyên qua hoàn cảnh như
vậy, dựa vào thân xe lay động, sẽ mang đến cho người một cảm
giác buồn ngủ, nhưng không ai dám thật sự nằm xuống ngủ.
Nếu thực sự ngủ, sợ rằng chết cũng không biết vì sao.
Điêu này cũng giải thích tại sao xe buýt có thể giúp những người
ngự quỷ lên xe áp chế lệ quỷ trong thân thể họ, nhưng tỉnh thân
của những người ngự quỷ đó vẫn rất kém cỏi.
Bởi vì dưới tình huống như vậy, áp lực tinh thân phải chịu lớn hơn
nhiều so với sự tra tấn mà cơ thể gặp phải.
Đối với những người ngự quỷ này, họ cân thời gian lâu gấp nhiều
lần so với Tô Viễn và những người khác lên xe có mục đích để
dày vò.
Họ ít nhất phải đợi một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi lệ
quỷ trong cơ thể hoàn toàn yên tính lại mới có thể tìm cơ hội
xuống xe.
Trong quá trình này, họ phải chịu đủ loại phong hiểm, có thể so
với cửu tử nhất sinh.
Vì vậy trên xe không ai dám ngủ, kể cả Tô Viễn cũng như thế.
Và sau một lúc, cảnh sắc bên ngoài dù quỷ dị đến đâu cũng dần
mất đi sự thú vị, đặc biệt là phần lớn đường đi vẫn là những hoàn
cảnh u ám và hoang vu, ngay cả khi có cảnh tượng quỷ dị xuất
hiện thường chỉ lóe lên rồi biến mất mà không dừng lại lâu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tình huống này sẽ kéo dài đến
điểm dừng tiếp theo của xe buýt.
Khi Tô Viễn cảm thấy chán nản tới mức muốn ngáp, xe buýt đột
nhiên thắng gấp, khiến toàn bộ toa xe đều lung lay.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc:
"Chuyện gì xảy ra? Lại phanh lại rồi sao? Hay là tắt máy?"
Ngay cả Tô Viễn cũng không ngoại lệ, mà những người ngự quỷ
khác cũng phải chịu khổ.
Mới tắt máy chưa bao lâu, làm sao lại đến lượt khởi động nhanh
như vậy? Chiếc xe này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?
Mỗi lần tắt máy đều đồng nghĩa với việc lại có khả năng mất
mạng.
Không phải ai cũng may mắn như Tô Viễn, mỗi lần đều chống đỡ
được sự tấn công của lệ quỷ và thuận lợi chờ đến thời điểm xe
buýt khởi động tiếp tục.
Ngay từ đầu khi xe buýt thắng gấp một lần nữa, hắn tưởng rằng
sẽ tắt máy lại.
Nhưng rất nhanh, Tô Viễn phát hiện có điều gì không ổn.
Lần này thắng gấp hoàn toàn khác so với lân trước; ánh đèn
trong xe vẫn ổn định như cũ và không hề biến đổi.
Đồng thời, sau khi thắng gấp, chiếc xe buýt thực sự dừng hẳn lại,
thay vì trượt đi như đã từng xảy ra.
Loại tình huống này không giống như lúc tắt máy. Sau khi hoàn
toàn dừng lại, cửa lên xuống của xe buýt bỗng nhiên mở ra và
dừng lại ở chỗ đó, không hề di chuyển thêm.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng những hành khách
trên xe bắt đầu tự hỏi liệu họ có nên tiếp tục lưu lại trên xe hay
nên xuống xe.
Vì lúc này, những lệ quỷ vẫn ngồi im trên ghế, không có dấu hiệu
đứng dậy hoạt động.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghe những người khác bàn tán, Tô Viễn cũng không biết rõ
nguyên nhân nhưng điều hắn quan tâm là liệu mình có nên xuống
xe hay không. Khi mọi người đang đây nghi hoặc và bối rối, từ
bên ngoài lại vọng tới một âm thanh kỳ lạ.
Đó là tiếng chuông giống như tiếng gió thổi qua chuông gió,
nhưng lại không mang đến cảm giác sợ hãi cho người nghe.
Khi tiếng chuông vang lên vào lúc đó, Tô Viễn bỗng dưng có cảm
giác, quay đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trong hoàn cảnh u ám kia, lại bất ngờ xuất hiện một tên
kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.