Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 897: Rời đi




Nữ nhân biến đổi trên người cùng hành vi khiến Tô Viễn không
khỏi khẽ nhíu mày.
Hắn không rõ vì sao nữ nhân này lại đột nhiên đối mặt với người
khác trên ghế bành kia, dường như quen biết nhau, rồi ra tay.
Nhưng từ biểu hiện và cảm xúc phức tạp của nàng, không khó để
nhận ra giữa họ tồn tại rất nhiều ân oán, yêu hận tình cừu.
Dù sao thì đối với Tô Viễn, người ngoài cuộc, những mâu thuẫn
đó không quan trọng.
Điêu quan trọng là nên làm gì tiếp theo cho đúng. Mắt nhìn sợi
dây đỏ gân như đã mục nát, dường như số phận của linh dị vật
phẩm này đã đến hồi kết, không thể tiếp tục duy trì.
Suy tư trong chốc lát, Tô Viễn không khỏi mở miệng:
"Ngươi muốn đi đâu?”
"Đi nơi người chết nên đến."
Nữ nhân ngừng ngâm nga, cũng không quay đầu lại mà nói:
"Thực ra ta đã sớm chết rồi, mặc kệ là ta, hay hắn, hay Quỷ Tân
Nương, cho dù chúng ta từng một thời oanh liệt, kết quả cũng
chẳng phải bị xóa sạch tất cả dấu tích.
Người chết thì không nên quấy rây thế giới người sống. Bây giờ
nghĩ lại, giấy giụa trong thế giới không còn hi vọng này lâu như
vậy, tử vong đôi khi cũng không phải không phải là một sự giải
thoát."
"Tương lai của nhân loại cuối cùng là diệt vong hay có thể tìm ra
lối thoát mới, kỳ thực đều không liên quan đến chúng ta."
Khi chuẩn bị bước vào trong kiệu hoa, nữ nhân dừng lại một chút
rồi nói:
"Ngươi đến đây vì bưu cục, đúng không? Bưu cục là một nơi rất
thú vị, liên quan đến rất nhiều thứ.
Vì quen biết nên ta cho ngươi một lời khuyên.”
"Bưu cục có tất cả sáu tầng, tầng thứ sáu mới là hạch tâm,
nhưng chỉ có một người duy nhất có thể đi vào tâng thứ sáu.
Và hơn nữa, người vào tầng sáu cả đời cũng không thể rời khỏi
bưu cục, bởi vì chỉ có tâng thứ sáu mới có thể chưởng quản bưu
cục..
"Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết."
Tô Viễn lạnh nhạt trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn vê phía nam
nhân khác trên ghế bành.
Nam nhân bị nữ nhân dùng Quỷ Kéo tách rời, đến giờ vẫn không
có dấu hiệu tỉnh lại, hai mắt vô hôn, dường như mãi không thức
tỉnh.
'Có đúng không, xem ra ngươi biết nhiêu hơn ta tưởng.
Không tệ, có lẽ ngươi cũng là một trong những hi vọng của thời
đại này, hãy sống sót cho tốt."
Có lẽ vì sắp chết nên lời nói cũng nhân từ hơn.
Đáng tiếc là từ đâu đến cuối, nữ nhân này không tiết lộ quá nhiều
tin tức cho Tô Viễn.
Hắn không thể tìm ra đầu mối lệ quỷ, cũng không có cách khắc
chế lệ quỷ, thậm chí nhiêu bí mật linh dị cũng chưa được giải
đáp.
"Tên này nên xử lý thế nào? Còn Quỷ Tân Nương nữa."
Tô Viễn hỏi một câu quan trọng, hi vọng nhận được chỉ dẫn từ nữ
nhân. "Không cần bận tâm.
Ta đã phá hủy ý thức tồn tại của hắn, phần thuộc vê con người
đã mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cho dù tỉnh lại, cũng chỉ là một con quỷ mà thôi.
Quỷ Tân Nương đáng sợ hơn ngươi tưởng, nó đã đạt đến đỉnh
cao từ lâu trước cả ta.
Ngươi sẽ không phải là đối thủ của nó.
Mau rời khỏi nơi này, cân bằng đã bị phá vỡ, nơi này sẽ trở thành
tuyệt địa, không còn ai sống có thể liên quan tới."
"Ta còn phải đợi người nhận thư.
Tô Viễn nói. "Thư tín căn bản không quan trọng, quan trọng là ai
sẽ đến, ai sẽ hoàn thành bố trí này.
Nếu ngươi còn không nghĩ ra điều đó, ta sẽ thấy ngươi có chút
ngu ngốc."
Nói xong, nữ nhân dường như mất hứng thú trả lời, trực tiếp
bước vào kiệu hoa, rôi không còn động tĩnh gì nữa.
Ngay lúc đó, sợi dây thừng cũng gấy lìa.
Ngay lập tức, cảm giác khôi phục lệ quỷ lại một lần nữa xuất hiện
trong lòng hắn.
Lúc này, số lượng lệ quỷ còn dạo chơi trong đình viện đã ít đi rất
nhiều, nhưng vẫn đủ để khiến người bình thường không thể đối
phó nổi, chí ít là không phải người ngự quỷ thông thường có thể
ứng phó.
Thời gian đã trở lại nửa giờ trước.
Tô Viễn nhìn quanh một lượt, trong lòng có phán đoán.
"Đã đủ rồi."
Quỷ Vực trong nháy mắt biến mất, trong bóng tối dường như có
một tia sáng lóe lên rồi biến mất.
Khởi động lại kết thúc.
Ngay lập tức, Nhan Chân và Uông Thiên Hải lại xuất hiện, không
khỏi vì điêu đó mà sững sờ, dường như từ trong mơ mơ màng
màng giật mình tỉnh lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy, chúng ta không phải đang ở trong phòng
sao?”
Thân sắc trên mặt hai người rõ ràng có chút choáng váng, trí nhớ
của họ dường như biến mất, chỉ dừng lại ở khoảnh khắc hiện tại.
Vậy nên trong trí nhớ của hai người, đáng lẽ bọn họ đang ở trong
nhà ma, mượn nhờ chú nguyện để bình phục vấn đề khôi phục lệ
quỷ.
Thế nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cùng những lệ
quỷ lang thang ở đây, cả hai đều bị giật mình kinh hãi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại có nhiêu quỷ như vậy!
Hai người xuất hiện chẳng khác nào ngọn đèn sáng trong bóng
tối, nhất là trong tình huống này, gần như trở thành bia sống.
Ngay lập tức có lệ quỷ để mắt tới họ, bắt đầu tiến lại gần.
Không do dự, Tô Viễn lập tức vận dụng linh dị để ngăn cách hai
người, chặn lại cuộc tấn công của lệ quỷ.
"Lão đại!"
"Tô Viễn!"
Tô Viễn nhẹ gật đầu, không giải thích quá nhiêu, chỉ ngắn gọn
nói:
"Chuẩn bị một chút, chúng ta trở vê."
Nói xong, hắn lại một lân nữa mở ra Quỷ Vực, đưa hai người trở
lại nhà ma, sau đó nhìn về phía nam nhân trên ghế bành. Giờ
phút này, lệ quỷ bị tách rời kia dường như đã có dấu hiệu khôi
phục, tứ chi không trọn vẹn đang dần dung hợp, tốc độ rất
nhanh, dường như sắp tỉnh lại.
Mặc dù Quỷ Tân Nương đứng bất động, nhưng những lệ quỷ
xung quanh lại một lần nữa xông đến, điều này rõ ràng.
Không do dự, Tô Viễn xuất hiện trong tay một phong thư tín màu
vàng.
Sau một khắc, một ánh sáng đen lóe lên, lá thư xuất hiện trên
ghế bành màu đỏ sậm.
Nữ nhân nói không sai, thư tín căn bản không quan trọng, điêu
quan trọng là phải có người đưa tin. Nếu không có người đưa tin,
thì dù có chuẩn bị đến đâu, mọi bố trí cũng đều vô dụng.
Mà hắn chỉ là người vừa lúc được lựa chọn trở thành người đưa
tin.
Làm xong tất cả, Tô Viễn không kéo dài thời gian, lập tức châm
lửa đốt lá thư màu đen kia.
Giấy viết thư bốc cháy.
Một con đường quỷ dị từ từ hiện ra phía sau hắn.
Giấy viết thư của Bưu Cục Quỷ có tác dụng, dường như ngay cả
linh dị chi địa cũng không thể ngăn cách Bưu Cục Quỷ.
Ở cuối con đường hiện lên một tòa kiến trúc phong cách thời kỳ
dân quốc, cánh cửa lớn của kiến trúc đó lấp lóe đèn neon, vừa
quỷ dị vừa thân bí, ba chữ "Bưu Cục Quỷ" hiện rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Tô Viễn sử dụng lá thư này để dẫn dắt linh dị
lực của Bưu Cục Quỷ.
Hắn bước vào con đường quỷ dị, tiến đến Bưu Cục Quỷ.
Trên đường đi, hắn cố ý quay đầu nhìn lại, nhưng khi bước lên
con đường này, đăng sau chỉ còn một màu đen kịt, chẳng thể
thấy gì.
Mọi thứ đều không còn tồn tại.
Cũng không có lệ quỷ nào khác lựa chọn thuận thế xâm nhập
vào, nhưng cũng chưa chắc có thể xâm nhập được. Dù sao Bưu
Cục Quỷ quá thân bí, không kém linh dị chi địa chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.