Tên gọi Vong Xuyên, nguôn gốc từ trong truyền thuyết thân thoại
Địa Phủ, còn được gọi là Tam Đồ Hà, nằm giữa đường Hoàng
Tuyên và Minh Phủ.
Nước sông hiện lên sắc huyết hoàng, trong nước sông lơ lửng rất
nhiều cô hôn dã quỷ không được đầu thai.
Truyền thuyết kể rằng linh hồn người chết đi qua Vong Xuyên thì
có thể quay về thế gian, thu được cuộc sống mới, nhưng cần phải
uống Vong Xuyên Thủy để quên đi toàn bộ đau khổ, tình sầu của
kiếp trước. Nghe qua thì dường như chất lỏng trong bình của Tô
Viễn có phần giống với truyền thuyết này, thật khó mà không
khiến người ta nghi ngờ liệu dòng sông trong truyền thuyết có
thật sự tồn tại hay không.
Tất nhiên, truyền thuyết thì chỉ là truyên thuyết, tên gọi tuy kỳ lạ,
nhưng không thể phủ nhận giá trị của món linh dị vật phẩm này.
Ít nhất với đại đa số người ngự quỷ, đây là một món đồ có giá trị
vô cùng lớn, đặc biệt là với những người đã gân như mất khả
năng kiểm soát lệ quỷ.
Vì điều này, họ thậm chí sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Có thể còn sống, dù phải trả giá đắt, vẫn tốt hơn là chết.
Cho dù sự sống này không khác nhiều với cái chết, ít nhất vẫn
còn lại một tia hy vọng.
Đối với hành vi của Tô Viễn, Dương Gian không nói gì thêm.
Hắn quay trở lại một lần, dùng Quỷ Vực rời đi, chưa đến 10 giây
sau, thân hình của hắn lại xuất hiện, trong bàn tay đen của Quỷ
Thủ hắn còn mang theo một bộ xương khô.
Bộ xương khô này nhìn qua có chút quen mắt, như tiêu bản trong
bệnh viện, nhưng việc nó nằm trong tay Quỷ Thủ của Dương Gian
đã chứng minh nhiều điều.
Không còn nghi ngờ gì, bộ xương khô này có vẻ là tiêu bản,
nhưng phần lớn khả năng là một con quỷ.
Một khi Quỷ Thủ buông tay, con quỷ này có lẽ sẽ lập tức hành
động.
Hơn nữa, khi nhìn thấy thứ này, Tô Viễn cũng không nhịn được
mà lộ ra chút thân sắc khác lạ.
Thứ này đối với hắn không xa lạ nó thuộc về Vương Tiểu Cường -
người từng điều khiển lệ quỷ này.
Phương thức giết người của nó là bám vào thân thể người sống,
đào rỗng xương của họ, sau đó chen vào và trở thành bộ khung
xương mới trong thân thể đó.
Qua thời gian dài, cơ thể người sống sẽ bị ăn mòn và dần hỏng,
đến khi thân thể hoàn toàn phân hủy, bộ xương quỷ mới sẽ tìm
kiếm một thân thể khác để thay thế.
Dương Gian trực tiếp nhét bộ xương này vào mộ phân mà lệ quỷ
đang phục hôi.
Rất nhanh.
Bộ xương quỷ bắt đầu có động tính, nó kếo kẹt hoạt động, và mồ
mả tổ tiên cũng từ đó sụp đổ và bật dậy.
Cái đầu của Phùng Toàn chìm vào mộ đất.
Dị thường xuất hiện.
Sự bình tĩnh trong mồ mả bị phá vỡ, linh dị vật phẩm vừa sử
dụng cũng mất hiệu lực do sự can thiệp từ bên ngoài.
Nhưng dường như đã mang lại hiệu quả, Quỷ Sương Mù không
còn lan rộng, vì sự gia nhập của con quỷ thứ ba, sự cân bằng mới
đã xuất hiện.
Hai người không nói gì, chỉ đứng im chờ kết quả.
Hiện tại, nguy cơ ở thành phố Đại Xương cơ bản đã được giải
quyết, nên có nhiều thời gian để chờ đợi.
"Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, Tô Viễn không nhịn được lấy máy
hát ra, hỏi vê dự định tiếp theo của Dương Gian. Quỷ Nhãn của
Dương Gian chuyển động, nhìn vê phía Tô Viễn:
"Ngươi hỏi vê phương diện nào?”
Phương diện nào cũng được.
Lần này sự việc xảy ra, còn Bưu Cục Quỷ cần xử lý tiếp, và cả
những kế hoạch sắp tới nữa."
Dương Gian nói:
"Kế hoạch thì không thay đổi.
Bưu Cục Quỷ nơi này không thể để lại, giữ lại chỉ gây họa, nhất
định phải phá hủy.
Nhưng trước đó, phải giải quyết chuyện này trước.
Bị đánh đến tận cửa mà còn phải nén giận, điêu này không phải
phong cách của ta."
"Chỉ là một đám côn trùng tham sống sợ chết, sợ chết thì cũng
đành, ngay cả đôi mắt cũng mù luôn."
Tô Viễn khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, mang theo vẻ khinh
thường.
'A, nghe ngươi nói, ngươi biết chút ít chuyện sao?”
"Biết một chút, bọn chúng chỉ là một đám dùng một loại nguyên
rủa để kéo dài hơi tàn mà thôi, chỉ có điều nhân số hơi đông một
chút, và nơi ẩn náu cũng có chút khó giải quyết."
"Không sao cả, bọn chúng dám đến thành phố Đại Xương giương
Oai, còn giết người của ta, thì phải chuẩn bị sẵn sàng để đón
nhận sự trả thù của ta.
Cho dù khó giải quyết đến mấy, tất cả cũng phải chết.
Chúng giấu mình ở đâu?”
"Trong một ngôi nhà cổ nào đó ở thành phố Đại Đông.
Nghe nói ngôi nhà đó có liên quan đến Vương Sát Linh, người
phụ trách ở đó.
Nếu ngươi muốn biết chỉ tiết hơn, tốt nhất nên hỏi Phùng Toàn,
hắn hẳn biết rõ hơn ta.
Ta chỉ nghe qua một chút."
"Đội trưởng à? Ta rõ rồi."
Trong lúc hai người trò chuyện, ngôi mộ dị thường kia cuối cùng
đã sụp đổ một cách vô thanh vô tức.
Đất mộ rơi lả tả xuống đất.
Một bóng người kỳ dị từ giữa lớp đất mộ chậm rãi đứng dậy.
Thân thể của người này toàn bộ đều từ bùn đất ướt sũng mà
thành, đôi khi khe hở còn lộ ra những mẩu xương trắng bệch,
quả thật giống như một bộ thi thể huyết nhục đã hư thối.
Nhưng cái đầu của người đó lại được bảo tôn hoàn hảo, chỉ là
trắng bệch không có một tia huyết sắc mà thôi.
"Ta vẫn còn sống sao?"
Phùng Toàn mở miệng nói chuyện.
Nhưng giọng nói của hắn rất quái dị, như thể đến từ lòng đất gào
thét, khô khốc và làm người ta sợ hãi.
Hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó, chỉ biết mình bị
đám người Liêu Phàm truy sát, sau đó bị đánh bay ra ngoài, rồi
rơi vào hôn mê.
Tưởng rằng khi đó mình đã chất.
Không ngờ rằng hắn còn có thể mở mắt tỉnh lại một ngày nào đó.
"Ta điều khiển con quỷ thứ ba sao?”
Sau một lúc thích ứng, Phùng Toàn rất nhanh phát hiện trong cơ
thể có tồn tại một loại linh dị lực lượng thứ ba. Loại linh dị này
duy trì thân thể của hắn không bị sụp đổ.
Cũng chính nhờ vậy mà hắn còn sống, không bị lệ quỷ phục hồi
giết chết.
Xem ra có người đã cứu ta.
Phùng Toàn đang suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ánh mắt hắn rất mờ ảo.
Giống như bị thứ gì che kín, không thể nhìn rõ.
Giống như bị phủ một tâng sương mù dày đặc.
"Quỷ Sương Mù đã phục hồi rất cao, đôi mắt như bị biến thành
sương mù, nhưng thân thể lại ổn, sự cân bằng này thật kỳ diệu.
Và ta trong trạng thái này mà vẫn có suy nghĩ của mình, vẫn có
thể sống được, quả thật là không thể tưởng tượng nổi."
Phùng Toàn đưa tay nhìn thử, bàn tay của hắn hoàn toàn từ đất
mộ tích lại thành, khẽ động thì bùn đất rơi xuống rì rào.
"Tỉnh rồi? Không sao chứ?"
Xung quanh vang lên âm thanh, thu hút sự chú ý của Phùng
Toàn.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy hai người đứng cách đó không xa.
Có lẽ do đầu óc đã không còn, chỉ còn toàn bùn đất, nên phản
ứng của hắn có chút chậm chạp.
Một lúc sau, hắn mới dùng giọng khàn khàn nói:
"Tô Viễn. Dương Gian? Là các ngươi đã cứu ta, giúp ta điều khiển
con quỷ thứ ba sao?”
Dương Gian nói:
"Xem ra phục hồi không tệ, vẫn là bản thân ngươi.
Ta đã lo rằng sẽ thất bại, nếu không ta chỉ còn cách giam giữ
ngươi lại.'
Còn Tô Viễn thì chỉ cười mà không phải cười, nhìn Phùng Toàn,
không nói gì.
Nếu không nhầm, trước kia Phùng Toàn đều gọi Dương Gian là
Thối ca, chứ không phải trực tiếp gọi tên hắn.
Nhưng bây giờ...
Vậy phải chăng Quỷ Báo Chí đã mất đi hiệu lực sửa chữa ký ức?
Ký ức của Phùng Toàn đã phục hồi rồi? Có lẽ Dương Gian cũng đã
nhận ra điều này.