Trong hoàn cảnh và thời điểm này, người bình thường làm sao có
thể chạy qua chạy lại ngoài cửa được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ chạy đi chạy lại đó không phải
người, mà là quỷ.
Tô Viễn lắng nghe một lúc, có thể nhận ra rõ ràng tiếng đập cửa
ngoài hành lang, và tiếng va đập đó phát ra từ bức tường tại vị trí
nhà vệ sinh.
Tô Viễn bước tới kiểm tra, phát hiện bức tường ở vị trí nhà vệ
sinh nhô lên, gạch men sứ xung quanh đã bắt đầu nứt vỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn đồ vật ở phía bên kia bức
tường sẽ phá hỏng tường mà tiến vào.
Có một con quỷ đang gặp phải trở ngại trong phòng bên cạnh
sao? Nghĩ như vậy mà không chịu mở?
Nhưng tình huống đáng sợ không chỉ có thế.
Cùng lúc đó, dường như vì có quá nhiều linh dị hội tụ lại, ngọn
đèn trên trân nhà cũng càng ngày càng ảm đạm hơn.
Đây không phải ảo giác, mà là một loại biến hóa quỷ dị không thể
diễn tả bằng lời.
Xung quanh gian phòng, giờ phút này đều bị che phủ bởi một
tầng bóng tối, ánh sáng thậm chí không thể bao trùm hết gian
phòng.
Dương Gian quay đầu nhìn vê phía Tô Viễn:
"Không thể để tình huống tiếp tục tệ đi.
Ngươi hay ta làm?”
Ta sẽ làm.
Nói xong, Tô Viễn bước tới cửa, nắm lấy chốt cửa, rồi chủ động
mở cửa ra.
Hành động này khiến tất cả những người còn lại đều toát mồ hồi
lạnh.
Bởi vì hành động này quá liều lĩnh và nguy hiểm.
Đêm tối trong Bưu Cục Quỷ, những nguy hiểm không cần nói
cũng biết.
Một khi mở cửa, chỉ cân xảy ra sơ suất, tất cả mọi người trong
phòng sẽ bị liên lụy.
Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Lão Ưng giận dữ nói, nhưng sau đó cảnh tượng bên ngoài cửa
khiến hắn không thể không ngậm miệng lại.
Tiếng đập cửa vừa rồi chính là từ đôi chân khô gầy treo lơ lửng
giữa không trung.
Hiển nhiên đó chính là thi thể treo trên đèn ngoài hành lang,
không biết từ khi nào đã treo ở ngoài cửa phòng.
Lúc này, đôi chân của thi thể nhẹ nhàng lay động, va đập đứt
quãng vào cửa phòng 402, tạo ra âm thanh đập cửa như vừa rồi.
Và ngay khi cánh cửa phòng bị mở ra, ngọn đèn trong phòng lập
tức giống như ngọn nến đang sắp tắt trước gió, ánh sáng xung
quanh trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm một mảng lớn.
Bóng tối bên ngoài như muốn xâm nhập vào phòng.
Tiếng bước chân đang chạy trên hành lang cũng dừng lại một
chút, sau đó lại nhanh chóng chạy về phía này.
Cùng lúc đó, cửa phòng đã mở ra một nửa, dường như có vật gì
đó ẩn giấu trong bóng tối, đang trốn ở cổng nhìn vào.
"Âm!" Ở nhà vệ sinh, tiếng va đập không ngừng vào bức tường
cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Bức tường bị va sụp, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gạch vỡ rơi
xuống sàn.
Tô Viễn không để ý đến những biến đổi trong phòng, bởi vì trong
phòng không chỉ có mình hắn, mà hắn tin tưởng giao lưng cho
Dương Gian.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thi thể treo lơ lửng trước mắt.
Vẫn chỉ là một bóng lưng quỷ dị, không cách nào nhìn thấy rõ
khuôn mặt.
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một con quỷ.
Nhưng cho đến lúc này, dường như con quỷ này chưa phát động
quy luật giết người, cho nên nó chỉ đang lảng vảng qua đây, chưa
thực sự ra tay giết người.
Dù trong Bưu Cục Quỷ, quỷ cũng hoạt động theo một quy luật
nhất định.
Không do dự, Tô Viễn đưa tay nắm lấy đôi chân khô gây đó, dùng
toàn lực kéo mạnh một cái, khiến thi thể rơi xuống.
Cùng lúc đó, Sở Nhân Mỹ và Sadako hiện ra bên cạnh hắn, khi lệ
quỷ chưa kịp rơi xuống đất, liền bị hai con lệ quỷ đáng sợ này bắt
lấy.
Một bên trái, một bên phải, đồng loạt chia sẻ phân phúc lợi này.
Có lẽ các con quỷ khác khi nhìn thấy đều sẽ ao ước.
Nhưng hành động của Tô Viễn dường như đã kích hoạt quy luật
giết người của lệ quỷ.
Con quỷ bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc là bị Sở Nhân Mỹ và Sadako
khống chế chặt chẽ.
Trong khoảnh khắc, cuộc đối kháng giữa quỷ và quỷ đã có kết
quả.
Nhưng điều này chưa hề kết thúc.
Sau một khắc, Sở Nhân Mỹ và Sadako gắt gao chế trụ con quỷ
này, từ từ nắm kéo, khiến thân thể của lệ quỷ bị kéo dài ra, hình
dạng thay đổi.
Cuối cùng, lệ quỷ đột nhiên phát ra một tiếng thét quái dị, giống
như người chết sống lại, một loại lực lượng kinh khủng đến nỗi
chính lệ quỷ cũng cảm thấy nguy hiểm.
Đột nhiên.
Cỗ tử thi đó bị kéo đứt thành hai đoạn, đồng thời lệ quỷ cũng
không còn giãy giụa nữa.
Kết cấu bị phá hủy, linh dị bị áp chế, thậm chí không thể hồi
phục.
Chiêu này là điều mà Tô Viễn học được từ Vương gia đời trước.
Trong phòng, những người khác nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi
không nói nên lời.
Nhất là Lão Ưng, trong khoảnh khắc, phía sau lưng hắn đã ướt
đẫm mồ hôi lạnh.
Nhớ lại hành vi của mình lúc trước, giờ khắc này cảm giác như
vừa đi qua một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Không lạ khi Liễu Thanh Thanh trước đó khuyên hắn cẩn thận.
Một nhân vật như vậy, nếu thực sự muốn động thủ, sợ rằng hắn
chết như thế nào cũng không hay biết.
Ngay cả Dương Gian cũng nghiêm túc vào lúc này.
Hắn cảm thấy một loại khủng bố và hung hiểm khó có thể tưởng
tượng.
Sự kết hợp của hai con quỷ dưới sự điều khiển của Tô Viễn, quả
thực đã đạt tới một trạng thái không thể tưởng tượng nổi, có thể
nói là cấp bậc của sự kiện linh dị cấp S.
Nếu bọn chúng mất kiểm soát, thì không chỉ là một vấn đề đơn
giản.
Hai con Quỷ Thủ đang khống chế cỗ thi thể không hoàn chỉnh
kia, không có động tính thêm nữa, điêu này chứng minh tốt nhất.
Nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của đối phương.
Đừng quên rằng Dương Gian còn là người ngự quỷ Chết Đói -
một sự kiện linh dị cấp S.
Giờ đây, hắn cũng bị Tô Viễn điều khiển.
Một nhân vật như vậy, muốn không coi trọng là chuyện khó khăn,
nếu không cẩn thận, chính là giống như một vũ khí hạt nhân có
thể đi lại, đến đâu cũng không thể khiến người khác yên tâm.
Nhưng sau khi làm xong tất cả, hai con quỷ mang theo thi thể
không hoàn chỉnh lại biến mất trong bóng tối.
Tô Viễn như chưa có gì xảy ra, quay đầu nhìn những người còn
lại trong phòng.
"Chúng ta nên chuyển sang phòng khác. Con quỷ gặp trở ngại
bên sát vách sẽ sớm muộn phá cửa phòng mà vào, ở lại đây cũng
vô dụng.
Nói xong, Tô Viễn bước vào bóng tối.
Dương Gian theo sát phía sau, tiếp theo là Dương Tiểu Hoa và
Vương Thiện.
Bọn họ chứng kiến sức mạnh của hai người này, từ tâng một nằm
yên mà tiến lên tầng bốn, không theo Dương Gian và Tô Viễn thì
không còn cách nào sống sót.
Nhìn những người khác lần lượt rời đi, sắc mặt Lão Ưng rất khó
coi:
"Bọn họ điên rồi sao?" Nói rôi định xông tới đóng cửa phòng lại,
nhưng ngay lúc này, Liễu Thanh Thanh lại cũng đi theo sau.
"Đi, đuổi theo bọn họ.
Hai người đó không đơn giản như vậy!
Lão Ưng khẽ giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt thay
đổi liên tục, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ và phán đoán.
"Chết tiệt, đi."
Suy nghĩ chưa đến ba giây, Lão Ưng thay đổi quyết định, bỏ qua
căn phòng an toàn 402, rồi nhanh chóng chạy theo.
Mọi người toàn bộ đều rời khỏi phòng, không ai chọn ở lại.
Ngoài hành lang tối đen như mực.
Tô Viễn đi đâu, đôi mắt Quỷ Nhãn trắng bệch, kinh người đang
đánh giá xung quanh, luôn trong trạng thái đề phòng nguy hiểm.
Mặc dù Quỷ Nhãn của hắn không bằng Quỷ Nhãn của Dương
Gian, nhưng ít ra cũng đủ để nhìn rõ con đường phía trước.