“Cây cối trong rừng sẽ càng ngày càng phát triển nhiều, nếu không chặt bỏ những cây khô và già thì cây non phía dưới sẽ không mọc ra được.” Ngô bá chặt cây cổ thụ đã chết héo, chỉ vào một cây gần đó bị sét đánh nhưng đã đâm chồi mới và nói: “Cây này bị sét đánh nhưng vẫn còn sống, nếu con cảm thấy hứng thú thì có thể lấy một ít cành khô về làm pháp khí.”
“Cây này…… chắc đã sống được hai ngàn năm rồi, làm pháp khí cũng tạm được.” Ngô bá tỉa bỏ các cành khô, dùng pháp thuật tưới ít nước vào cây non: “Tuy nhiên chất lượng hơi kém, ta có mấy miếng gỗ vạn năm bị sét đánh, trở về sẽ lấy hai miếng cho con.”
“Cảm ơn Ngô bá, con tạm thời…… chưa dùng được.” Chỉ Du đi theo Ngô bá, học cách tỉa cành cho những cây đại thụ và bắt côn trùng.
“Đừng ngại có nhiều đồ, hiện giờ không dùng, sau này có thể sẽ cần.” Ngô bá ăn mặc tao nhã, nhưng động tác cắt tỉa lại cực kỳ gọn gàng sạch sẽ: “Con đã đến thôn Thượng Hoang, tức là người của thôn Thượng Hoang. Trong thôn chỉ có hai đứa nhỏ là con và Tiểu Cửu, trưởng bối cho con đồ đạc thì con cứ nhận.”
“Nhân gian có câu nói, đừng từ chối quà của người lớn tặng.” Ngô bá giữ thân cây, hái hai quả trên ngọn cây ném cho Chỉ Du: “Trẻ con thì nên có bộ dạng của trẻ con.”
Chỉ Du cầm hai quả, hơi lúng túng.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà.” Ngô bá cất rìu, dẫn Chỉ Du trở về: “Tối nay sẽ làm món cánh gà mật ong núi mà bọn trẻ các con thích ăn, nếu lát nữa về trễ, Tiểu Cửu có thể sẽ ăn vụng một nửa ở trong bếp.”
“Cửu Hồi rất thích ăn món này ạ?” Chỉ Du truy vấn.
“Có món gì nó không thích ăn đâu?” Ngô bá nói có vẻ ghét bỏ, nhưng trong mắt không giấu được nụ cười: “Khi còn nhỏ dẫn nó vào thành, có người bán bánh nướng ven đường, nó ngồi xổm bên cạnh xem nửa canh giờ.”
Chỉ Du không khỏi suy nghĩ, Cửu Hồi nho nhỏ ngồi xổm bên cạnh quán bánh nướng sẽ đáng yêu cỡ nào: “Vậy nàng có ăn bánh nướng không?”
“Thấy một đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh, thực khách và chủ quán đều nhét bánh cho nó.” Ngô bá lắc đầu: “Người trong thôn cũng hay chiều nó, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng chịu thiệt thòi, thế đạo hiện giờ, không biết là tốt hay xấu.”
“Con đó.” Ngô bá trừng mắt nhìn Chỉ Du: “Ta nói nhiều như vậy, con chỉ quan tâm nó có ăn bánh nướng hay không.”
Chỉ Du thành thật cúi đầu, không phản bác lời của Ngô bá.
Hắn đi theo sau Ngô bá, băng qua cây cầu đá ở cửa thôn, về tới thôn có ánh đèn rực rỡ.
Trong thôn không có đứa trẻ nào khác, nhưng có gà chó chơi đùa với nhau. Khói bếp lượn lờ ở căn bếp phía đông, Tiêu thẩm và Liễu thẩm đang quay vải dưới tàng cây, Bặc gia gia và Long đại gia đang đuổi gà trong góc, một số trưởng bối khác ngồi từng nhóm đùa giỡn tán gẫu.
Thấy Chỉ Du trở về, mọi người đều mỉm cười bảo hắn ngồi xuống.
Ngô bá thấy Chỉ Du nhìn quanh thôn tìm kiếm, biết hắn đang tìm gì, giơ tay lấy cái rìu Chỉ Du đang cầm: “Đi vô bếp tìm đi.”
“Cảm ơn Ngô bá.” Chỉ Du chào các trưởng bối, xuyên qua thôn náo nhiệt, chạy về phía phòng bếp.
Đi đến ngoài sân bếp, Chỉ Du nghe thấy giọng nói của Cửu Hồi truyền đến từ ngoài sân.
“Thôn trưởng gia gia, loại nấm này có màu sắc rực rỡ như vậy, không có độc chứ?”
“Làm gì có độc, ta tự mình hái, con không tin ta à?”
“Con ăn cái gì cũng được, dù sao cũng sẽ không bị trúng độc. Chỉ Du thì không thể, tốt nhất là đừng nấu loại nấm có màu sắc rực rỡ này.”
“Vướng chân vướng tay, không biết nấu ăn thì đi lột tỏi đi.” Thôn trưởng đuổi Cửu Hồi ra sân, nhét một nắm tỏi và rau cho nàng, nhốt nàng ngoài cửa.
Cửu Hồi đi đến ngồi tại bàn đá ở trong sân, ném tỏi và rau lên bàn, lấy trái cây trong túi ra gặm.
“Chỉ Du?” Nhìn thấy Chỉ Du đứng ở cửa sân, Cửu Hồi vội vàng vẫy tay với hắn: “Mau tới giúp ta lột tỏi và lặt rau.”
Chỉ Du đi đến cạnh Cửu Hồi, cầm một cọng rau, vụng về hỏi: “Lặt như thế nào?”
“Bỏ lá vàng, tách lá ra khỏi thân.” Có người phụ, Cửu Hồi yên tâm gặm trái cây và lười biếng.
Nàng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Chỉ Du, lặt rau mà tựa như đang nghiên cứu trận pháp phức tạp, không khỏi bật cười: “Chỉ cần không có sâu và không có lá vàng, không cần nghiêm túc như vậy.”
“Đây là lần đầu tiên ta lặt rau.” Chỉ Du lặt xong, xếp gọn gàng lại với nhau: “Rất thú vị.”
“Không sao, tiếp theo sẽ là lần đầu tiên ngươi đào đất, lần đầu tiên nhổ cỏ, lần đầu tiên nhặt trứng gà……” Cửu Hồi gặm trái cây xong, lấy khăn lau tay, bắt đầu lột tỏi: “Đây là cuộc sống ở thôn trong núi.”
“Ta rất thích.” Chỉ Du nhẹ nhàng vỗ bùn trên rễ rau: “Ta thích mọi thứ ở đây.”
Hắn lấy trái cây trong tay áo ra: “Ngô bá hái khi nãy, ta đã ăn một quả, rất ngọt.”
Vì vậy hắn để dành quả còn lại cho Cửu Hồi.
“Ngô bá dỗ dành ngươi như một đứa trẻ.” Cửu Hồi lấy trái cây từ tay Chỉ Du, cắn một miếng to: “Ngọt ghê, tay nghề chọn trái cây của Ngô bá là độc nhất vô nhị trong thôn chúng ta.”
Nghe thấy Cửu Hồi khen trái cây ngọt, mặt mày Chỉ Du dịu lại.
“Ta biết Tiểu Cửu sẽ lười biếng.” Long đại gia xách con gà đã vặt lông đi vào sân, thấy Chỉ Du đang lột tỏi, Cửu Hồi đang ăn cái gì đó, cười lớn: “Chỉ Du, con đừng chiều nó, nếu không sau này nó sẽ càng lười hơn.”
Chỉ Du lắc đầu: “Không có chiều.”
“Long đại gia, đêm nay muốn hầm gà ạ?” Từ trước đến nay Cửu Hồi chỉ chọn những gì mình muốn nghe, nàng nhìn con gà mà Long đại gia đang xách: “Gà bên ngoài không ngon bằng gà nhà mình.”
“Đương nhiên, gà của chúng ta khác với gà bên ngoài.” Long đại gia lấy tỏi đã lột xong: “Ta vào bếp nấu đây.”
Chỉ Du ôm rau đã lặt xong, đứng dậy đi theo Long đại gia vào bếp.
Phòng bếp của thôn Thượng Hoang rất rộng rãi, có vô số gia vị được sắp xếp ngay ngắn trên kệ, Chỉ Du nhìn thấy một số chai gia vị có dòng chữ gây sốc như “Kiến mộc hương”, “Bột vảy rồng”, “Cam mộc quả”, “Nhân sâm vạn năm”, “Bột ngọc trai cá mập", "Mai rùa đen”.
Chỉ Du lặng lẽ nhìn chỗ khác.
Các trưởng bối trong thôn quả thật không hề coi hắn là người ngoài.
“Hầm canh gà cần thêm chút nhân sâm và mai rùa.” Thôn trưởng rắc một muỗng bột ngọc trai cá mập lên cánh gà mật ong núi, “Ngọc trai cá mập tốt cho làn da và thị lực, Chỉ Du và Tiểu Cửu còn nhỏ, ăn mấy thứ này sẽ có lợi.”
Thôn trưởng thấy Chỉ Du còn ở trong bếp, múc một tô cánh gà đầy tràn đưa cho hắn: “Đi ra ngoài chơi với Cửu Hồi đi, đừng đi quá xa, một canh giờ sau là tới giờ ăn.”
Nói xong, đẩy hắn ra khỏi cửa.
“Thơm quá.” Cửu Hồi ngửi thấy mùi thơm, tiến lại gần Chỉ Du: “Đi, chúng ta vừa gặm cánh gà vừa nghe Tiêu thẩm và mọi người nói chuyện phiếm về thôn khác.”
Hai người bưng cái tô to hơn mặt mình đi đến gần Tiêu thẩm và Liễu thẩm, Cửu Hồi đút cho mỗi vị thẩm thẩm một cánh gà, kéo Chỉ Du ngồi xuống ghế gỗ nhỏ: “Hai vị thẩm thẩm kể cho bọn con nghe chuyện ân oán giữa thôn Bạch Trà và thôn Lục Trà đi.”
“Không phải năm ngoái đã kể cho con rồi à?”
“Con nghe rồi, nhưng Chỉ Du chưa nghe, hai thẩm kể lần nữa đi, kể lần nữa đi mà”
“Được, vậy để ta kể lần nữa……”
Cánh gà trong tô dần dần hết, giữa những tiếng cảm thán của Cửu Hồi, Chỉ Du cũng hiểu được mối ân oán giữa hai tộc trà. Đại khái là do so sánh trà của thôn nào là linh trà đỉnh cao thật sự, hai thôn gây ra rất nhiều rắc rối, mãi đến khi lang quân của thôn Lục Trà yêu cô nương của thôn Bạch Trà, mâu thuẫn mới dần dần lắng xuống.
“Con của bọn họ là Bạch Nghiễn, ta gọi là Tiểu Bạch đó.” Cửu Hồi há miệng để Chỉ Du nhét cánh gà cuối cùng vào miệng nàng, sau khi ăn xong cánh gà, nàng lau miệng và lau tay: “Mẫu thân của Bạch Nghiễn trở thành thôn trưởng mới nhậm chức của thôn Bạch Trà, hắn trở thành thiếu chủ của thôn Bạch Trà.”
“Tình yêu của cha mẹ hắn thật thú vị.” Chỉ Du lấy khăn tay ra, lau đầu ngón tay cho Cửu Hồi, cụp mắt hỏi: “Mối quan hệ giữa các thiếu chủ của những thôn gần núi Nữ Thần rất tốt phải không?”
“Tuổi tác xấp xỉ, cùng nhau lớn lên, nên chắc chắn mối quan hệ của bọn chúng không tồi.”
“Ngươi thì sao?” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi.
“Ta khác với bọn họ.” Cửu Hồi đứng dậy, chậm rãi đi dạo trong thôn, Chỉ Du đi cùng nàng.
“Khi ta biết đi và biết nói, bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.” Cửu Hồi cười: “Khi còn nhỏ, ta thích đến thành thị bên ngoài núi Nữ Thần hơn.”
Chỉ Du khẽ nhíu mày, chẳng lẽ những thiếu chủ đó xa lánh Cửu Hồi?
“Lúc ta được vài tuổi, ta đã có thể đánh dập mặt bọn họ, bọn họ cảm thấy rất mất mặt nên tránh ta.” Cửu Hồi lắc đầu: “Ta cảm thấy bọn họ to xác mà vô dụng như vậy nên không thích để ý tới bọn họ.”
“Vị thiếu chủ Bạch Nghiễn kia……”
“Tiểu Bạch khác với Khổng Thương Nam, khi ta còn nhỏ, hai người bọn họ cũng là trẻ con.” Cửu Hồi vuốt cằm nhớ lại: “Nếu thật muốn nói về chuyện này, hình như hai người bọn họ thân với ta một chút. Các thiếu chủ của thôn khác không có bao nhiêu giao tình với ta, e rằng bọn họ không biết ta trông như thế nào nữa.”
“Cửu Hồi, Chỉ Du, về nhà ăn cơm!”
Phía sau vang lên tiếng trưởng bối gọi bọn họ về ăn cơm.
“Tới liền! Ngay lập tức!”
Cửu Hồi túm tay áo Chỉ Du chạy về, về muộn sẽ bị mắng.
Bàn tay dưới tay áo của Chỉ Du run rẩy duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm một góc tay áo Cửu Hồi, vội vàng chạy theo nàng.
Gió đêm thổi tay áo tung bay, che khuất hai ngón tay mà hắn đã dồn hết dũng khí, đồng thời cũng che giấu trái tim đang đập thình thịch của hắn.
Tuy rằng tin tức tông chủ của Cửu Thiên Tông bị thương chưa truyền khắp giới tu chân, nhưng tông chủ của mười đại tông môn đã nhận được tin tức.
Cung chủ của Trường Thọ Cung nhìn sắc mặt tái nhợt của Bộ Đình, rút bàn tay bắt mạch lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao Bộ tông chủ bị thương nặng như thế?”
Bộ Đình ho nhẹ, khóe miệng chảy ra máu.
“Cung chủ, sau khi tông chủ ăn đan dược vẫn không có tác dụng, xin hỏi vì sao?” Tam trưởng lão lo lắng không thôi.
“Người làm tổn thương Bộ tông chủ đã để lại linh khí trong linh đài của hắn, nhưng người này đã nương tay, không có ý định lấy mạng của tông chủ.” Cung chủ của Trường Thọ Cung xoa tay: “Chỉ cần đau đủ, đương nhiên sẽ khỏi.”
“Cần bao nhiêu thời gian mới khỏi?” Tam trưởng lão lo lắng.
“Ta không biết.” Cung chủ của Trường Thọ Cung lắc đầu: “Chỉ có người làm tông chủ bị thương mới biết.”
“Trong toàn bộ giới tu chân, người có thể đả thương Bộ tông chủ chỉ có Thu Hoa tông chủ. Nhưng trong khoảng thời gian này, Thu tông chủ luôn bế quan, không ra ngoài. Ta rất tò mò, còn có ai làm được chuyện này?” Sắc mặt của cung chủ Trường Thọ Cung dần dần nghiêm túc: “Mấy ngày qua, tông chủ đã gặp ai?”
Tam trưởng lão vẫn im lặng.
Bộ Đình mở mắt ra, giọng điệu bình tĩnh: “Ta đến gặp Phù Quang tiên quân.”
“Ngươi điên rồi à?!” Cung chủ của Trường Thọ Cung đột nhiên đứng dậy, sắc mặt bà cực kỳ khó coi: “Bộ tông chủ, vì sao ngươi đi quấy rầy tiên quân?”
Tam trưởng lão thấy cung chủ của Trường Thọ Cung nổi giận, vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt của cung chủ Trường Thọ Cung không khá hơn trước lời giải thích của ông ta, ngược lại càng tức giận hơn: “Bởi vì không tin kết quả bấm đốt ngón tay của Trấn Tinh Lâu cho nên ngươi đến quấy rầy tiên quân. Bộ Đình, ta thấy ngươi thật sự điên rồ!”
“Không đi tìm hắn, chẳng lẽ để tùy ý Ma tộc và Yêu tộc gây rối?” Bộ Đình phun ra mấy ngụm máu với gương mặt vô cảm, ông ta lau máu nơi khóe miệng: “Không có cam mộc thứ hai trong thiên hạ để giúp chúng ta luyện chế tiên đỉnh.”
“Có lẽ 500 năm trước đã sai.” Sắc mặt của cung chủ Trường Thọ Cung cũng khó coi: “Vì mười tòa đỉnh kia, các sư phụ của chúng ta, Mộc Tê, tiên quân……”
“Chúng ta sợ hãi che chở mười tòa đỉnh, dựng lên lồng giam lộng lẫy nhất trên thế gian cho tiên quân, ngày ngày bất an chờ đợi thảm họa đến lần nữa.” Cung chủ của Trường Thọ Cung lảo đảo ngồi xuống: “Chúng ta làm hết mọi thứ, thảm họa vẫn không biến mất. Có khi nào ngay từ đầu, chúng ta đã làm sai không?”
“Ta thấy ngươi mới điên.” Bộ Đình vô cảm nhìn bà: “Nếu cung chủ sợ hãi muốn lùi bước, đó là chuyện của Trường Thọ Cung. Cửu Thiên Tông tuyệt đối sẽ không lùi bước. Nếu ma làm ác, ta sẽ trừ ma. Nếu yêu có ác ý, ta sẽ giết yêu.”
“Nhưng không phải mọi thứ trên thế gian đều diễn ra theo đúng kế hoạch của chúng ta.” Cung chủ của Trường Thọ Cung chán nản nói: “Bộ Đình, ngươi có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta đặt toàn bộ hy vọng vào Trấn Tiên đỉnh, nên mới đẩy thiên hạ vào tình huống tuyệt vọng thực sự không?”
Bộ Đình che ngực, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
“Không thể nào.”
“Tuyệt đối không thể……”
Thời tiết dần dần lạnh hơn, Cửu Hồi nhận được một lá thư Vọng Thư Các gửi cho nàng và Chỉ Du. Cửu Hồi thấy Ngạn Bách đại sư huynh còn gửi vài quyển sách cho Chỉ Du.
“Những năm ta làm giàu ở trong thôn miền núi……” Cửu Hồi liếc nhìn tựa sách: “Đại sư huynh đặt tựa cho sách càng ngày càng kỳ quái.”
“Mấy quyển sách này…… là do đại sư huynh viết à?” Chỉ Du hơi kinh ngạc.
“Ngươi không biết sở thích lúc rảnh rỗi của đại sư huynh là viết tiểu thuyết ghi chép lại các tin đồn hay sao?” Cửu Hồi mở 《Những năm ta làm giàu ở trong thôn miền núi》: “Nam nhân lưu lạc đến một thôn miền núi xa xôi, trở thành người ở rể của một vị nữ tử nghèo, dựa vào kiến thức và sự hiểu biết của hắn ở ngoài thôn, giúp gia đình nữ tử mồ côi phát tài giàu có……”
“Đại sư huynh thích viết về người ở rể ghê.” Cửu Hồi khép sách lại, ném qua một bên: “Trong mười nhân vật chính trong truyện, hết năm người là người ở rể.”
Chỉ Du cất quyển sách: “Sư phụ có nhớ chúng ta không?”
“Hình như không có ý đó.” Cửu Hồi chỉ vào lá thư: “Sư phụ nói chúng ta không dễ dàng về nhà, bảo chúng ta ăn Tết xong rồi trở về.”
“Tông chủ của Cửu Thiên Tông bị thương, nôn ra máu đã nhiều ngày, Trường Thọ Cung cũng bó tay không có cách nào hay sao?” Cửu Hồi nhướng mày: “Ai đánh cọng rau già thảm thiết đến vậy?”
Trong mắt Chỉ Du có chút ý cười: “Ta không biết.”
“Ngươi đương nhiên không thể biết, ngay cả ta cũng không biết, làm sao ngươi biết được?” Cửu Hồi liếc Chỉ Du, tiếp tục đọc nội dung lá thư cho hắn nghe: “Sư phụ còn nói, hình như gần đây Cửu Thiên Tông đang thanh tra các đệ tử mới gia nhập tông môn năm ngoái, Vấn Tinh Môn và Vạn Hỏa Tông bên cạnh đều bị kiểm tra.”
“Vọng Thư Các không bị kiểm tra bởi vì nghèo yếu à?” Cửu Hồi vẫy lá thư phần phật: “Coi thường người ta phải không?”
“Có tìm được gì không?” Chỉ Du hỏi.
“Chẳng tìm thấy gì cả.” Cửu Hồi đặt lá thư vào tay Chỉ Du: “Sư phụ nói có lẽ Bộ Đình bị bệnh nặng nên mới nổi điên.”
“Ừ.” Chỉ Du gật đầu: “Sư phụ nói đúng.”
Cửu Hồi nhướng mày: “Chỉ Du, ngươi học hư.”
“Cái gì?” Chỉ Du chớp mắt, khuôn mặt đầy ngây thơ.
“Đi, chúng ta vào thành mua đồ gửi cho sư phụ và mọi người.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du, lúc đi ngang qua cửa thôn, nàng nói với Bặc gia gia dưới tàng cây: “Bặc gia gia, hôm nay con và Chỉ Du muốn vào thành, trưa nay đừng nấu cơm cho bọn con.”
“Ta biết rồi.” Bặc gia gia nói với Chỉ Du: “Chỉ Du, con trông chừng Tiểu Cửu nhé, đừng để nó chạy lung tung.”
Chỉ Du đã ở trong thôn một thời gian, cả thôn đều thấy Chỉ Du là một đứa trẻ thành thật, nếu hai người này gặp chuyện gì rắc rối, chắc chắn là chủ ý của Cửu Hồi.
Cửu Hồi kéo Chỉ Du bỏ chạy, chạy xa mới nói với Bặc gia gia: “Bặc gia gia, người yên tâm, con sẽ không gây chuyện đâu.”
Bặc gia gia bất lực lắc đầu.
Sau khi vào thành vài lần cùng Cửu Hồi, người trong thành đã quen với Chỉ Du, ngay cả lính canh gác thành cũng thân thiết gọi hắn là “Chỉ lang quân”.
“Cửu cô nương, Chỉ lang quân.” Hôm nay sắc mặt của binh lính đặc biệt nghiêm túc, bọn họ nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du, vội vàng gọi hai người lại: “Nếu hôm nay không có việc gì quan trọng thì các ngươi đừng vào thành.”
“Thúc, đã xảy ra chuyện gì?” Cửu Hồi thấy mặt hai vị thúc thúc canh gác có vẻ sợ hãi, nụ cười lập tức biến mất: “Có người tới thành gây rối hay sao?”
“Có tiên trưởng đến.” Đại thúc canh gác hạ giọng: “Các vị tiên trưởng trông rất tức giận, chúng ta không dám nhìn nhiều.”
“Tiên trưởng?” Cửu Hồi nhíu mày: “Vì sao có tiên trưởng tới tiểu thành hẻo lánh như chúng ta?”
Đại thúc canh gác lắc đầu: “Các tiên trưởng đó có vẻ không dễ đối phó, nghe nói là đệ tử của một đại tông môn nào đó, ta thấy hôm nay các ngươi đi về đi.”
“Không sao.” Cửu Hồi an ủi: “Thúc, ngươi có nghe nói đến Cửu Thiên Tông chưa?”
“Trong thiên hạ, có ai không biết tên tuổi lẫy lừng của Cửu Thiên Tông?”
“Đệ tử chân truyền của tông chủ Cửu Thiên Tông là bạn ta.” Cửu Hồi vỗ ngực: “Có giao tình của hắn, cho dù là đệ tử của đại tông môn khác cũng phải nể mặt ta một chút.”
“Cửu cô nương giỏi đến thế à?!” Đại thúc canh gác và những người gần đó nghe thấy những lời này, lập tức tỉnh táo lại, vẻ sợ hãi trên mặt biến mất không ít: “Có phải đệ tử của Cửu Thiên Tông rất mạnh không?”
“Đương nhiên, hắn là đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, các ngươi biết đại đệ tử chưởng phái là gì không? Là người kế nhiệm của Cửu Thiên Tông, là tông chủ tiếp theo đó.”
“Ồ!” Mọi người thốt lên: “Ghê gớm vậy à?!”
“Quả là Cửu cô nương, quen biết với một nhân vật quyền lực như vậy.”
“Tiểu Cửu của chúng ta đầy triển vọng như vậy, quen biết với người thừa kế của tông môn thì có gì kỳ quái?!”
Một cô nương đến từ một tiểu thành xa xôi nói rằng mình quen với đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, nhưng không ai nghi ngờ, có thể thấy mọi người tin tưởng Cửu Hồi đến mức nào.
Chưa đầy nửa canh giờ, tin tức có người quen biết đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông đã truyền khắp tòa thành.
“Tông chủ, đại sư huynh.” Đệ tử của Cửu Thiên Tông đi vào phòng, vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Nam Phong: “Trong thành có tin đồn liên quan đến đại sư huynh.”
“Khụ khụ khụ.” Bộ Đình lau máu nơi khóe miệng, nhìn Nam Phong, hỏi đệ tử truyền tin: “Tin đồn gì?”
“Trong thành có một nữ tử nói rằng nàng kết nghĩa với đại sư huynh, tu sĩ khắp thiên hạ cũng phải nể mặt nàng một chút.” Nếu hắn không ra ngoài, phát hiện người dân trong thành không còn sợ hãi hắn như lúc sáng, hắn sẽ không biết có tin đồn như vậy.
“Sư phụ, đây là lần đầu tiên đệ tử tới nơi này, không thể nào quen biết nữ tử gì đó.” Nam Phong rót một chén linh trà nóng cho Bộ Đình: “Xin sư tôn nắm rõ.”
“Ta nghĩ đó là một nữ tử nông thôn dốt nát nào đó, nghe nói đến tên huý của đại sư huynh nên to gan khoe khoang và bịa đặt.” Trong giọng nói của đệ tử kia có chút khinh thường: “Nơi này cằn cỗi, dân chúng cũng ít hiểu biết nên mới dám khoe khoang lời nói dối như vậy.”
Bộ Đình uống một ngụm linh trà, miễn cưỡng đè nén cảm giác đau đớn như bị lửa đốt trong linh đài: “Đi ra ngoài xem thử.”
“Sư tôn, người không khoẻ, xin hãy giao việc này cho đồ nhi xử lý.” Nam Phong hơi hối hận, nếu hắn không ở lại Đào Lâm thành, sớm quay về tông môn, có lẽ sư phụ sẽ không bị thương.
“Vi sư không sao.” Bộ Đình đứng dậy, “Vấn Tinh Môn tính toán bước ngoặt chữa khỏi vết thương cho ta ở vài toà thành thị lân cận, ta sẽ ra ngoài xem thử.”
Đệ tử có thành kiến sâu sắc với nơi này: “Mấy toà thành trì lân cận đều xa xôi và nghèo nàn, chẳng có vẻ như có cao nhân.”
Nam Phong nhíu mày nhìn đệ tử: “Vấn Tinh Môn và tông môn của chúng ta là bạn bè nhiều năm, nếu ông ấy nói như vậy, đương nhiên là có đạo lý của ông ấy. Nếu những lời này của ngươi truyền tới tai môn chủ, chẳng phải sẽ hủy hoại tình nghĩa bao năm qua giữa hai tông?”
“Đệ tử nhất thời lỡ lời!” Đệ tử vội vàng xin lỗi.
Nam Phong không để ý đến hắn, muốn duỗi tay ra đỡ cánh tay Bộ Đình, Bộ Đình nhẹ nhàng giơ tay lên: “Không cần, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Vâng.” Nam Phong đè nén sự lo lắng trong lòng.
Bộ Đình đi xuống lầu, nhìn thành chủ cúi đầu chắp tay hành lễ, giọng điệu lạnh nhạt: “Lui ra đi.”
“Vâng.” Thành chủ vội vàng lui ra, ra khỏi nhà trọ mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
“Thành chủ.” Binh lính trưởng tiến đến nói nhỏ vào tai thành chủ: “Tin tốt, chúng ta đã tìm được người quen biết với môn phái tu chân.”
“Là ai?” Thành chủ vui mừng khôn xiết.
“Cửu Hồi cô nương, năm ngoái nàng đi ra ngoài học tập, kết bạn với đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông.”
Thành chủ: “Hả?”
Đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông đang ở trong nhà trọ.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy vài vị tiên trưởng bước ra khỏi nhà trọ, tất cả đều lùi lại.
Thành chủ nhỏ giọng hỏi: “Chuyện Cửu cô nương quen với Nam Phong tiên trưởng có thật không?”
Lính gác trưởng không chắc lắm: “Cửu cô nương…… sẽ không lừa gạt chúng ta đâu nhỉ?”
Nam Phong liếc nhìn hai người trong góc thì thầm với nhau, Cửu cô nương?
Cửu cô nương, Bát cô nương cái gì, hắn không quen ai cả!
Nữ tử ở đây đúng là không biết xấu hổ, làm hỏng danh tiếng của hắn.
“Nam Phong?” Cửu Hồi giơ lên cái bánh đường đang ăn nửa chừng, kinh ngạc nhìn Nam Phong xuất hiện ở đây: “Sao ngươi ở chỗ này?”
“Cửu Hồi? Chỉ Du?” Nam Phong còn kinh ngạc hơn Cửu Hồi: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Không phải nàng nói rằng tiện đường đến Thiên Hạc thành à? Một nam một bắc, tiện đường chỗ nào?
“Nhà ta ở trong thôn ngoại thành.” Cửu Hồi cắn một miếng bánh đường, thản nhiên nói: “Lúc ở Đào Lâm thành, không phải ta đã nói với ngươi rồi à, nhà ta ở một thôn nhỏ xa xôi?”
“Nhưng ngươi nói……” Nam Phong nhớ tới chuyện không thể để tông môn biết chuyện của Thập Nhất, vì thế sửa lời: “Ngươi nói ở trong thôn, tại sao lại ở trong thành?”
“Ở trong thôn cũng có thể vào thành đi chợ.” Cửu Hồi cắn hai ba miếng là ăn xong bánh đường: “Ta dẫn Chỉ Du vào thành mua bánh đường ăn.”
“Cửu Hồi cô nương.” Bộ Đình nhìn tiểu cô nương mặc váy xanh nhạt trước mặt: “Đã lâu không gặp.”
“Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi tựa như vừa phát hiện sự hiện diện của Bộ Đình: “Vãn bối xin chào tiên tôn.”
Chỉ Du chắp tay ở phía sau nàng, không nói lời nào.
“Thật trùng hợp.” Bộ Đình bước xuống bậc thang trước nhà trọ: “Nếu cô nương sinh ra ở đây, có thể làm phiền cô nương đưa chúng ta đi dạo trong thành không?”
Ông ta muốn biết, nàng thật sự là người địa phương, hay cố ý làm vậy?
Thành chủ, lính gác trưởng và dân chúng xung quanh đang lén lút quan sát, thấy Cửu Hồi và các tiên trưởng trò chuyện vui vẻ, lần lượt đứng thẳng.
Hóa ra thật sự có người của bọn họ, ổn thỏa!
Tác giả có lời muốn nói:
Dân chúng ở thành Nữ Thần: Ai nói Cửu cô nương là niềm hy vọng của cả thôn, nàng rõ ràng là niềm hy vọng của cả thành, là chỗ dựa của cả thành, đúng vậy!
Cái gì, Cửu cô nương có phải là người của thành này không? Chắc chắn như vậy, bọn họ đã chứng kiến sự trưởng thành của nàng!