“Được tiên tôn mời là sự vinh dự của vãn bối.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ: “Xin tiên tôn và các vị đạo hữu đi theo ta.”
Thành chủ và lính gác trưởng do dự không dám đi theo, sợ các tiên trưởng cảm thấy bọn họ không đủ tôn kính, còn sợ các tiên trưởng ghét bỏ bọn họ cản trở.
Trước đây, Nam Phong sẽ không phát hiện sự khó xử của bọn họ, nhưng sau khi ở Đào Lâm thành một thời gian, dường như hắn dễ dàng nhận ra cảm xúc của bọn họ.
“Có Cửu Hồi ở đây, sẽ không làm phiền những người khác nữa.” Nam Phong lên tiếng: “Trong thành có nhiều công việc, xin thành chủ tự thu xếp.”
“Cảm ơn tiên trưởng.” Thành chủ liên tục chắp tay cảm tạ: “Tiểu nhân cáo lui.”
Cũng may Cửu Hồi và Nam Phong tiên trưởng có quan hệ tốt, nếu không ông đành phải cắn răng đi dạo cùng bọn họ.
Ông đã lớn tuổi, không chịu nổi sự kích thích như vậy.
“Làm phiền Cửu Hồi cô nương.” Khi thành chủ đi ngang qua Cửu Hồi, ông nhét một thỏi bạc vào tay nàng.
Cửu Hồi khéo léo nhét bạc vào tay áo, chớp mắt với thành chủ: “Yên tâm, hãy giao cho ta.”
Thành chủ dẫn theo lính gác trưởng vui vẻ rời đi, niềm vui trên mặt khiến người ta say sưa.
Nam Phong lặng lẽ nhìn Cửu Hồi, đừng tưởng hắn không thấy, vừa rồi nàng đã nhận một thỏi bạc của thành chủ!
Cửu Hồi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Nam Phong: “Chư vị, xin mời.”
Bộ Đình ho nhẹ vài tiếng, dùng khăn tay che miệng: “Làm phiền.”
Cửu Hồi nhìn sắc mặt Bộ Đình, vẻ mặt ngây thơ nói: “Nơi này xa xôi, không đầy đủ linh khí như Cửu Thiên Tông, xin tiên tôn bảo trọng thân thể.”
Mấy đệ tử của Cửu Thiên Tông: “……”
Nếu vẻ mặt của Cửu Hồi không quá chân thành, bọn họ xuýt nữa sẽ nghi ngờ, nàng cố ý mỉa mai tông chủ.
Không phải là người đẹp ốm yếu được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tại sao cần “bảo trọng thân thể” chỉ vì thay đổi chỗ?
“Đa tạ sự quan tâm của tiểu hữu.” Bộ Đình khẽ gật đầu: “Thời tiết chuyển lạnh, người ta quả thật dễ dàng bị bệnh.”
“Đúng vậy.” Cửu Hồi dẫn nhóm người Cửu Thiên Tông vòng qua góc đường, đi thẳng vào một tiệm thuốc: “Tôn đại phu.”
“Tiểu Cửu.” Tôn đại phu đang kê toa cho bệnh nhân, thấy Cửu Hồi dẫn đoàn người tiến vào: “Muốn mua cái gì thì đi gặp Tiểu Lục, ta đang bận không rảnh tay.”
“Mấy ngày trước, không phải ngươi nói, tiệm thuốc thiếu một ít tuyết liên, nhân sâm, hà thủ ô trăm năm gì đó hay sao?” Cửu Hồi quay đầu cười tủm tỉm nhìn Bộ Đình và đám người.
“Đúng là thiếu……”
Nhưng một nơi nhỏ bé như của bọn họ không dùng những thứ quý hiếm này, Tôn đại phu ngẫm nghĩ: “Ngươi có à?”
“Ta đương nhiên không có.” Cửu Hồi lắc đầu: “Nhưng ta giúp ngươi tìm được giải pháp.”
Nam Phong: “……”
Đột nhiên có dự cảm xấu.
Hắn quay đầu nhìn Chỉ Du, thấy hắn nhìn qua, Chỉ Du xoay sang hướng khác tựa như không có việc gì xảy ra, giả vờ không nhìn thấy gì.
Tâm trạng của Nam Phong càng trở nên phức tạp hơn.
“Những vị tiên trưởng này đến từ Cửu Thiên Tông, trong tông môn có vô số dược liệu.” Cửu Hồi háo hức nhìn Bộ Đình: “Không biết tiên tôn có thể bán chút dược liệu yêu thích cho chúng ta không? Mùa đông giá lạnh, dân chúng trong thành dễ dàng bị bệnh, nếu trong thành không có đủ dược liệu, e rằng cuộc sống sẽ gian nan. Xin tiên tôn thương hại, bán một ít thuốc cho chúng ta.”
“Bảo vệ sự yên bình của thiên hạ là trách nhiệm của Cửu Thiên Tông, nếu trong thành cần dược liệu gì, tiểu hữu viết danh sách đưa cho Nam Phong, hắn sẽ sắp xếp hết thảy.” Bộ Đình nhìn tiệm thuốc bé nhỏ tồi tàn: “Không cần trả tiền.”
“Tiên tôn đã thương xót, ngươi không mau tạ ơn tiên tôn?” Cửu Hồi nháy mắt với Tôn đại phu.
Tôn đại phu lập tức có phản ứng, ông đứng dậy đi đến trước mặt nhóm người Cửu Thiên Tông, quỳ xuống: “Đa tạ tiên trưởng, tiểu nhân không có gì báo đáp đại đức của tiên trưởng, chỉ có thể thay mặt dân chúng của cả thành dập đầu với ngài.”
Nói xong, đập đầu thật mạnh xuống đất.
“Tôn đại phu, mau đứng dậy!” Cửu Hồi lanh tay nâng Tôn đại phu dậy: “Tiên tôn có tấm lòng nhân hậu, sao có thể để ngươi quỳ, mau đứng dậy đi.”
“Tiên trưởng không cho ta quỳ, nhưng ta không thể không quỳ.” Tôn đại phu giãy giụa muốn quỳ tiếp, trên mặt ngập tràn cảm kích.
“Không cần.” Bộ Đình lên tiếng: “Ta không thích người khác quỳ lạy ta.”
“Vâng, vâng.” Tôn đại phu vội vàng lui qua một bên, nhưng ai cũng có thể thấy sự cảm kích trên mặt ông.
“Chúng ta đi nơi khác xem nhé?” Cửu Hồi cười rạng rỡ với mọi người trong Cửu Thiên Tông.
“Được.” Bộ Đình gật đầu: “Tiểu hữu, xin mời.”
Nam Phong nhìn sư phụ, ngập ngừng muốn nói.
“Nam Phong đạo hữu, ngươi không đi à?” Chỉ Du kín đáo nhìn hắn.
“Đi!” Nam Phong cắn răng, đi theo sư phụ.
“Ngoài thành có rừng dâu tằm rất lớn, có nhiều gia đình nuôi tằm.” Cửu Hồi dẫn đám người Cửu Thiên Tông quẹo vào một tiệm vải: “Nơi này bán mền tơ tằm, lụa tơ tằm được làm từ tơ tằm tốt nhất, mềm mại và thoáng khí, cực kỳ thích hợp với hình ảnh tao nhã và xuất trần của quý tông môn.”
Nàng duỗi tay sờ tơ lụa mềm mại mượt mà: “Thời tiết dần dần lạnh hơn, mọi người kiếm chút bạc không hề dễ dàng, nếu có người chịu mua vải mà bọn họ dệt thì tốt quá.”
Bộ Đình nghiêng đầu nhìn Nam Phong.
“Sư phụ, tông môn của chúng ta vẫn chưa may đồng phục cho đệ tử năm sau.” Nam Phong tiếp lời.
Cửu Hồi nhướng mày với hắn, bạn tốt.
Nam Phong lặng lẽ nhìn chỗ khác, bản thân là đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, hắn không hề thiên vị bất kỳ đệ tử của tiểu tông môn nào, chỉ nói thật mà thôi.
“Tiên tôn, chúng ta có thể làm được.” Cửu Hồi lập tức nói tiếp: “Chỉ thu phí vật liệu và một chút phí chế tác không đáng kể.”
“Được.” Bộ Đình gật đầu.
Cửu Hồi dẫn người của Cửu Thiên Tông đi tham quan vài nơi, khiến Cửu Thiên Tông phải tốn rất nhiều tiền.
Khi Cửu Hồi sắp bước vào một tiệm gạo, Nam Phong không thể nhịn được nữa, đưa tay ngăn nàng lại: “Cửu Hồi, Cửu Thiên Tông không ăn gạo của phàm nhân trồng.”
“Không phải mua cho các ngươi.” Cửu Hồi nhìn hắn khó hiểu: “Ta mua cho ta, trong nhà hết gạo rồi.”
Chỉ Du đi theo vào: “Ta giúp khiêng gạo.”
Nam Phong: “……”
Hai người các ngươi đều có nạp giới, khiêng gạo làm gì?
“Sư phụ.” Sau khi hai người đều vào tiệm gạo, Nam Phong lo lắng đi đến cạnh Bộ Đình: “Người thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Bộ Đình nhìn tòa thành trì nghèo nàn cũ kỹ này, ông ta sẽ không dễ dàng tin rằng, trên thế gian lại có một sự trùng hợp như vậy.
“Sắp đến trưa rồi.” Cửu Hồi đi ra khỏi tiệm gạo, nhìn lên trời: “Hôm nay ta làm chủ nhà, mời các ngươi ăn cơm.”
Đệ tử của Cửu Thiên Tông thầm nghĩ, ngươi dẫn chúng ta dạo một vòng, bắt chúng ta tiêu rất nhiều tiền, chẳng lẽ không nên mời chúng ta ăn một bữa?
Cửu Hồi dẫn mọi người tới phố bắc, từ xa đã nhìn thấy ông chủ mập mạp giơ trống con, uốn éo một điệu nhảy không thể gọi là đẹp.
“Đây là quán ăn tốt nhất trong thành.” Cửu Hồi vẫy tay chào ông chủ.
“Tiểu Cửu, ngươi đã lâu không tới ăn cơm.” Ông chủ mập mạp nhìn thấy đoàn người phía sau Cửu Hồi, lập tức vui vẻ: “Nào nào nào, mời vào.”
Ông chú ý tới thân phận không tầm thường của nhóm Bộ Đình, dẫn bọn họ lên phòng trên lầu: “Trong quán vừa mua vài con thỏ mập mạp, có muốn một phần thịt thỏ kho không?”
“Gà rừng, thịt kho nấm trong nồi đất, và những món đặc trưng của quán.” Cửu Hồi vỗ túi gấm bên hông: “Thành chủ cho ta một thỏi bạc để ta chiêu đãi khách quý.”
Ông chủ mập mạp hiểu ngay lập tức, đây là các vị tiên trưởng mới vào thành. Ông tỏ vẻ trịnh trọng, chắp tay với mọi người trong phòng, vội vàng ra lệnh cho hầu bàn đi thúc giục phòng bếp nấu ăn.
“Đầu bếp của quán này làm món thịt kho nấm trong nồi đất là tuyệt nhất.” Cửu Hồi ngồi xuống cạnh Chỉ Du: “Tuy kém thịt linh thú và linh mễ trong tông môn, nhưng cũng có vài phần thú vui nơi thôn dã.”
Bộ Đình bưng chén trà, nhìn người đi đường dưới lầu ngoài cửa sổ: “Có vẻ như tiểu hữu rất quen thuộc đối với tòa thành này.”
“Đương nhiên.” Cửu Hồi cầm ấm trà lên, nhét ấm trà vào tay Nam Phong, ra hiệu cho hắn châm trà: “Ta vào thành chơi từ nhỏ, hầu hết mọi người trong thành đều biết ta.”
“Thành này tuy hẻo lánh nhưng là một nơi tốt, nuôi dưỡng được một nhân vật tài năng như tiểu hữu.” Bộ Đình ho nhẹ vài tiếng, nuốt dòng máu đang dâng lên cổ họng: “Không biết tiểu hữu có nghe tin đồn về danh y ở nơi này không?”
“Danh y?” Cửu Hồi lắc đầu: “Ta không biết các thành khác, nhưng trong thành của chúng ta, tiệm thuốc lớn nhất là tiệm chúng ta vừa đến.”
“Đa tạ tiểu hữu đã cho biết.” Bộ Đình cầm trà lên, đè nén mùi máu trong miệng: “Không biết tòa thành này tên là gì?”
“Ta không biết.” Cửu Hồi lắc đầu.
Bộ Đình không nhìn bên ngoài cửa sổ nữa mà quay sang nhìn Cửu Hồi.
“Những gì khắc trên cửa thành đã bị phong hoá từ lâu, trở nên rất mờ.” Cửu Hồi giải thích: “Mấy năm nay mọi người đều gọi tòa thành này là tiểu thành.”
Bộ Đình chuyển sự chú ý qua Chỉ Du: “Nhà của Chỉ Du tiểu hữu cũng ở đây hay sao?”
“Không.” Chỉ Du nhìn Bộ Đình với gương mặt vô cảm, ánh mắt không có chút né tránh: “Tiểu sư tỷ không yên tâm về ta, cho nên dẫn ta về nhà cùng nàng.”
Bộ Đình: “Cửu Hồi tiểu hữu thật sự là một sư tỷ tốt.”
“Ta là tiểu sư đệ duy nhất của tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ đương nhiên đối xử tốt với ta.” Ngoài cửa có tiếng bước chân, Chỉ Du đứng dậy mở cửa: “Đồ ăn đã tới.”
Tuy rằng những món ăn này có hương vị không tồi, nhưng người của Cửu Thiên Tông đã quen với đồ ăn có linh khí, chỉ động đũa vài cái rồi khách sáo dừng lại.
Chỉ có Nam Phong không ngừng, ăn không ít đồ ăn.
Các đệ tử khác của Cửu Thiên Tông lén nhìn hắn, thắc mắc mấy ngày nay đại sư huynh chưởng phái đã sống cực khổ ở Đào Lâm thành hay sao mà có thể ăn mấy món này ngon lành đến thế.
Ăn xong, Cửu Hồi đưa nhóm Bộ Đình về quán trọ, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cửu Hồi tiểu hữu.” Bộ Đình gọi Cửu Hồi, chưa kịp nói gì, linh khí đột nhiên dâng trào trong linh đài, tựa như muốn phá tan linh đài của ông ta, bóp toàn bộ kinh mạch của ông ta.
“Phụt!”
Vô số máu từ trong cổ họng ông ta phun ra, ông ta che ngực, ngã về phía sau.
“Sư phụ!” Nam Phong hoảng sợ giơ tay bắt lấy Bộ Đình, run rẩy đút đan dược bổ khí huyết vào miệng Bộ Đình.
“Đại sư huynh, loại đan dược này vô dụng đối với sư phụ.” Một đệ tử Cửu Thiên Tông nói với đôi mắt đỏ hoe: “Vết thương của sư phụ căn bản không phải là vết thương bình thường.”
Cửu Hồi sợ hãi khi nhìn thấy Bộ Đình phun máu ra, lùi ra sau một bước, chuyện này chắc không liên quan gì đến nàng phải không?
Chỉ Du nhìn Bộ Đình đã tái nhợt, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh: “Bộ tông chủ đang bị bệnh, không nên đi xa.”
“Nam Phong, lệnh sư tôn thế này, thật sự không thích hợp ở lại một tiểu thành hẻo lánh.” Cửu Hồi hành lễ với mọi người Cửu Thiên Tông: “Sao không nhắn tin cho quý tông môn, hộ tống tông chủ trở về.”
“Đa tạ.” Nam Phong đỡ Bộ Đình ngồi lên giường: “Cửu Hồi, hiện tại ta không tiện tiếp đón ngươi và Chỉ Du, các ngươi về trước đi.”
“Bộ tiên tôn có tu vi cao, sẽ không sao đâu.” Cửu Hồi gật đầu với Nam Phong, cùng Chỉ Du rời khỏi quán trọ.
Bộ Đình biết mình đang nằm mơ.
Bởi vì Mộc Tê đã chết từ lâu, nếu không phải trong mộng, làm sao nàng có thể đứng trước mặt mình.
Dưới ánh trăng, nàng ngồi ở ven đường vắng vẻ, gương mặt vô cảm nhìn người của mười đại tông môn truy lùng nàng.
“Ánh trăng đêm nay đẹp quá, để ta nhìn thêm một lần nữa.” Nàng chậm rãi đứng dậy, hỏi bọn họ: “Các ngươi thật sự cho rằng, dựa vào ta là có thể bình ổn dịch bệnh trong thiên hạ, làm cho thảm họa biến mất?”
Ông ta nghe thấy sư phụ nói: “Con người có sự kiên định sẽ chiến thắng được số phận, phải thử mới biết.”
“Con người có sự kiên định sẽ chiến thắng được số phận?” Mộc Tê liếc nhìn từng người một, nhẹ giọng nói: “Con người có sự kiên định sẽ chiến thắng được số phận……”
Sau một hồi, nàng khẽ cười: “Đúng vậy, chỉ có con người mới có thể thoát khỏi sự sắp đặt của trời.”
Nàng vói tay vào ngực, móc ra yêu đan lấp lánh trong suốt: “Đây là thứ các ngươi muốn, cầm đi.”
Mất đi yêu đan, mái tóc đen nhánh của nàng lập tức trắng như tuyết, ông ta đứng phía sau sư phụ, nắm chặt càn khôn kiếm, không thể cử động được một bước.
Mộc Tê cầm yêu đan, đi từng bước một về phía mọi người, mọi người lùi lại từng bước.
“Đây không phải là thứ các ngươi muốn hay sao?”
Mộc Tê nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn mọi người: “Vì sao không tiếp tục?”
Nàng nhẹ nhàng nghiêng tay, yêu đan lăn xuống đất, lăn thẳng đến chân ông ta.
Ông ta cúi đầu nhìn yêu đan, không dám nhìn vào mắt Mộc Tê.
Tiếng cười khẽ của Mộc Tê vang lên dưới ánh trăng, nàng nói: “Thế gian chưa từng có vật gì bất tử, mặt trời mọc, mặt trăng thay đổi, vật đổi sao dời, vạn vật sinh, vạn vật chết. Cái chết của ta hôm nay, có lẽ không phải là một sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của mọi thứ.”
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết.” Mộc Tê nhìn Bộ Đình: “Ta từng uống rượu do bọn họ ủ, từng ăn bánh ngọt bọn họ tặng, từng nhảy múa cùng bọn họ, từng cười cùng với bọn họ, từng vui vẻ. Ta chỉ hy vọng, sau khi ta rời đi, sẽ không còn cây bất tử nào nữa trong thiên hạ.”
“Nó có thể là một cây hoa, có thể là một ngọn cỏ, cũng có thể là một cây nhỏ.” Mộc Tê ngã xuống đất, mất đi yêu đan, cả người nàng chảy máu: “Chỉ đừng giống ta.”
Trong giấc mơ, dường như Bộ Đình cuối cùng cũng có chút sức lực, ông ta đi tới trước mặt Mộc Tê, giơ bàn tay run rẩy ra, muốn che vết thương đang chảy máu trên người nàng, nhưng không biết nên che vô số vết thương kia như thế nào.
“Bộ Đình.” Mộc Tê móc trái tim trong ngực mình ra, trái tim đang đập trong lòng bàn tay nàng biến thành quả bất tử, nàng đặt quả đó vào tay Bộ Đình: “Đây mới là quả bất tử…… thật sự.”
“Hy vọng ngươi……” Nàng cười tựa như đang mỉa mai: “Đắc đạo và đạt được thành công lớn, không hối hận về con đường phía trước.”
Có những giọt nước trong suốt nhỏ trên quả bất tử, có lẽ là sương đêm, cũng có lẽ là những giọt nước bị gió thổi từ đâu đó.
Bộ Đình cầm quả bất tử dính đầy máu, nhìn Mộc Tê nhắm mắt lại ở trước mặt ông ta, cuối cùng biến thành một cây khô.
“Phụt!”
Tỉnh dậy sau giấc mơ, Bộ Đình ngồi dậy, phun đầy máu. Ông ta nhìn bầu trời tối dần, vén chăn đi xuống giường, mở cửa sổ phòng.
Bên ngoài quán trọ, vẫn còn một số chủ quán đang trông coi các quán nhỏ, chờ đợi khách không biết khi nào mới tới.
Ông ta tùy ý cầm một chiếc áo choàng khoác lên người, bay ra khỏi cửa sổ, đi đến một quán nhỏ.
“Ngài là……” Chủ quán bán bánh nếp nóng nhìn kỹ vị thanh niên mặc áo choàng, nhiệt tình nói: “Ngài là vị tiên trưởng quen với Cửu cô nương phải không?”
“Ngươi cũng biết Cửu Hồi?” Bộ Đình ném một viên linh thạch cho chủ quán, chủ quán liên tục xua tay: “Ta không nhận đâu, ngài và Cửu cô nương là khách của chúng ta, muốn ăn gì thì ta tặng cho ngươi.”
Bà chủ quán trả linh thạch cho Bộ Đình, dùng lá sen gói hai cái bánh nếp nóng đưa cho ông ta: “Chúng ta nhìn Cửu cô nương lớn lên, bạn bè của nàng từ xa đến đây, ăn hai cái bánh nếp, làm sao chúng ta thu tiền được?”
“Hơn nữa ta nghe Cửu cô nương nói, các ngài đã bỏ tiền mua lụa tơ tằm do chúng ta dệt, tặng cho chúng ta rất nhiều dược liệu, đây là ân tình cực kỳ lớn.” Bà chủ quán quay qua quán bên cạnh gọi nước ngọt: “Lão thân thấy sắc mặt của công tử không tốt, uống chút nước ngọt đi.”
Ống tre đựng nước ngọt rất đơn sơ và thô ráp, Bộ Đình ngửi thấy mùi tre và mùi đường bột kém chất lượng.
“Hóa ra các ngươi đã chứng kiến sự trưởng thành của Cửu Hồi, thảo nào nàng quen thuộc với các ngươi như vậy.” Bộ Đình cầm ống tre, uống một ngụm nước ngọt.
“Đương nhiên.” Toàn bộ dân chúng trong tiểu thành đều tự hào vì Cửu Hồi quen biết đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, bà chủ quán khen Cửu Hồi: “Nàng thậm chí giật kẹo cưới của đội rước dâu nhanh hơn người khác, nhìn là biết một đứa trẻ thông minh.”
Sau khi đi lạc, ăn trái cây của người ta không muốn về nhà, để ăn đậu phộng luộc miễn phí của người khác, có thể phụ rao hàng một thời gian dài, bị mất tiền của người nhà cho, khóc rất nhiều khiến người của cả nửa con phố phải an ủi……
Nghe bà chủ quán kể những chuyện khi còn bé của Cửu Hồi, Bộ Đình cuối cùng có thể xác định, Cửu Hồi quả thật là người bình thường, lớn lên ở đây.
Hóa ra thật sự chỉ là một sự trùng hợp.
Ông ta lại đi thêm vài con phố, những người nhận ra ông ta đều rất nhiệt tình, chỉ nói vài ba câu cũng muốn nhắc tới “Cửu cô nương” hoặc là “Tiểu Cửu”, hiển nhiên cực kỳ thân thiết với Cửu Hồi.
Có mấy thứ bị các chủ quán nhét vào tay, khi đến chỗ vắng vẻ, ông ta cúi người đặt mấy thứ này ở trong góc, rồi xoay người rời đi.
“Bộ tiên tôn.”
Một thiếu nữ cầm đèn lồng bước ra từ bóng tối, một lang quân trẻ tuổi với gương mặt vô cảm đi theo sau nàng.
“Cửu Hồi tiểu hữu, Chỉ Du tiểu hữu.” Bộ Đình khép áo choàng, nhìn hai người với vẻ mặt nhàn nhạt: “Sao hai vị ở đây?”
“Lúc chiều thấy tình trạng của tiên tôn có vẻ không tốt, các vãn bối không yên lòng, nên đến xem thử.” Cửu Hồi đưa đèn lồng nàng đang cầm cho Chỉ Du, cúi xuống nhặt đống đồ ăn bị Bộ Đình ném xuống đất: “Thấy tiên tôn đã khá hơn nhiều, các vãn bối cũng yên tâm.”
Nàng lột lá sen gói đồ ăn, trong góc có một con chó và hai con mèo chen chúc tới trước mặt nàng.
“Mấy nhóc con ngoan ngoãn, cầm ăn đi.” Cửu Hồi ngồi xổm dưới đất, đút đồ ăn cho chó mèo, đưa tay vuốt đầu chúng nó.
Đường phố về đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng chó mèo gặm đồ ăn.
Bùm.
Chú chó con đụng ngã ống tre đựng nước ngọt, nước ngọt chảy xuống đất, đổ vào rễ của hoa cỏ dọc theo vết nứt trên đất.
Cửu Hồi ném lá sen và ống tre vào thùng rác cách đó không xa, khẽ chắp tay với Bộ Đình: “Tiên tôn, vãn bối cáo từ.”
Bộ Đình muốn nói gì đó, nhưng khi ông ta nhìn đồ ăn bị chó mèo ăn sạch, ông ta im lặng.
Chỉ Du cầm đèn lồng đi theo Cửu Hồi, đi được một lúc, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn Bộ Đình đang đứng tại chỗ, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo kín đáo.
Bộ Đình bắt gặp ánh mắt của Chỉ Du, hơi giật mình.
Dường như ông ta đã gặp ánh mắt như vậy ở đâu đó.
Thấy Bộ Đình phát hiện ánh mắt của mình, Chỉ Du không hề sợ hãi, hắn khẽ mỉm cười với Bộ Đình, sau đó nhanh chóng đuổi theo Cửu Hồi, đi bên cạnh nàng.
Đèn lồng tỏa sáng rực rỡ, hai người càng đi càng xa, đường phố dần dần tối tăm.
Bộ Đình ngửa đầu nhìn lên trời, hóa ra mặt trăng trên trời đã trốn vào những đám mây thật dày không biết tự khi nào.
“Tiểu sư tỷ.” Chỉ Du nhẹ nhàng móc góc tay áo Cửu Hồi: “Đừng tức giận.”
“Ta biết cọng rau già này không phải là thứ tốt, không những âm thầm hỏi thăm tin tức của ta, còn ném mọi thứ người ta đưa cho ông ta.” Cửu Hồi hít sâu hai hơi: “Ông ta xứng đáng bị thương.”
"Ừ, để cho ông ta luôn luôn bị đau đi.” Chỉ Du gật đầu.
“Lời ngươi nói không tính.” Cửu Hồi lấy tiền đồng trong tay áo ra, đưa cho các chủ quán đã tặng đồ ăn cho Bộ Đình.
“Ta đã tặng quà cảm tạ rồi, mọi người tiết kiệm tiền không dễ dàng, nếu các ngươi không nhận, tối nay ta sẽ không ngủ được!”
Trước sự nài nỉ của Cửu Hồi, vài chủ quán đã lấy tiền.
“Ta có thể quyết định.” Chờ Cửu Hồi trả tiền xong, Chỉ Du lại móc góc áo Cửu Hồi: “Không lừa ngươi đâu.”
“Chẳng lẽ……” Cửu Hồi kéo Chỉ Du đến chân tường thành, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi quen với người làm Bộ Đình bị thương à?”
Chỉ Du im lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Vậy để ông ta chịu đau đi.” Cửu Hồi hừ: “Đừng tội nghiệp cho ông ta.”
“Ừ.” Chỉ Du nói: “Ta không thương hại ông ta.”
Bộ Đình trở về quán trọ, lại hộc máu lần nữa, ông ta vịn khung cửa, thấy Nam Phong và đệ tử Cửu Thiên Tông định tới dìu, ông ta phất tay bảo bọn họ lui ra: “Không sao.”
Ông ta lảo đảo đi hai bước, bên ngoài quán trọ chợt có một sợi ma khí được che giấu rất kỹ.
“Ma tộc.” Bộ Đình triệu hồi càn khôn kiếm, né tránh.
“Đại sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?” Vài đệ tử của Cửu Thiên Tông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Nam Phong lắc đầu: “Ta không biết, đi qua đó xem thử trước đi.”
Ngân Tịch và Sa La Gia ở phía trên bầu trời đêm đối diện với Cửu Hồi và Chỉ Du ở dưới đất, bốn cặp mắt nhìn nhau, rất muốn hỏi, vì sao lại là các ngươi?!
“Xem ra vết thương của hai vị đã lành, nên có tinh lực lén lút tới nhân gian giới.” Cửu Hồi cầm linh cung trong hư không, dùng linh lực làm mũi tên, nhắm thẳng vào hai người: “Cút ra khỏi thành đi!”
Ngân Tịch và Sa La Gia không có động tĩnh, Cửu Hồi trực tiếp bắn một mũi tên ra ngoài.
Ngân Tịch dùng kiếm chém mũi tên này, hắn nhìn gan bàn tay hơi tê dại, nắm tay Sa La Gia phi thân rời khỏi thành.
Cửu Hồi và Chỉ Du liếc nhau, hai người cùng phi thân đuổi theo.
Ngoài thành là một mảnh đất hoang vu, Sa La Gia nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du đuổi theo, dứt khoát từ trên không rơi xuống đất: “Ta và Ngân Tịch thiệt tình yêu nhau, vì sao hai vị không muốn buông tha cho chúng ta?”
“Hai vị yêu nhau thì đi đến Ma tộc của các ngươi, nhân gian giới không phải là nơi để các ngươi đặt chân đến.” Cửu Hồi nghe thấy động tĩnh trong bụi cỏ, liếc nhìn bụi cỏ: “Có người giúp đỡ à?”
“Không, không, không.” Một người lăn ra khỏi bụi cỏ, La Ha liên tục xua tay, lui về phía sau: “Ta chỉ vô tình đi ngang qua, các ngươi tiếp tục đi, các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, hắn cùng mấy kẻ tay sai vừa lăn vừa bò chạy, không dám quay đầu lại.
Sắc mặt Sa La Gia trở nên khó coi, tam ca ngu xuẩn của ả theo dõi ả?
Ả nghi ngờ nhìn Cửu Hồi, tam ca kia của ả từ trước đến nay luôn tự cho rằng hắn đúng, tại sao sau khi nhìn thấy tu sĩ nhân tộc lại hoảng sợ như vậy?
Cảnh giác lùi ra sau Ngân Tịch, Sa La Gia úp mặt vào lưng hắn: “Ngân Tịch, chúng ta đi thôi, ta không muốn thấy chàng trở thành kẻ thù của người đã từng là đạo hữu.”
“Cứu ta với!” Vừa mới bỏ chạy, Tam hoàng tử La Ha vừa lăn vừa bò trở lại theo đường cũ, hắn và mấy kẻ tay sai lao thẳng về phía Ngân Tịch và Cửu Hồi, tựa như phía sau có tai họa ghê gớm.
Cửu Hồi liếc nhìn phía sau bọn họ, Bộ Đình cầm càn khôn kiếm, đối với đám người Ma tộc, ông ta không khác gì tai họa ghê gớm.
“Tông chủ tiên tôn……” Ngân Tịch hơi mờ mịt, tại sao tiên tôn ở đây?
Hắn quay đầu nhìn Sa La Gia, Sa La Gia đang bất lực dựa vào lòng hắn.
Cửu Hồi móc ngón chân, đá La Ha đến bên cạnh Chỉ Du, sau đó khoanh tay nhìn Ngân Tịch và Bộ Đình.
Đánh đi, các ngươi mau đánh đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Thấy có người không có gì để ăn không, cho chó ăn cũng không cho cọng rau già!
Chỉ Du: Ta chỉ nghe lời tiểu sư tỷ