Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 58:




Bị Cửu Hồi đá đến phía sau Chỉ Du, La Ha vội vàng cuộn tròn thành một đống, trốn phía sau Chỉ Du không nhúc nhích.

 

Mấy kẻ tay sai của hắn thấy thế cũng lặng lẽ di chuyển đến phía sau La Ha, giả vờ như chúng không hề tồn tại.

 

Lưỡi kiếm lạnh thấu xương như băng, thị vệ ẩn trong bóng tối của công chúa Ma tộc tràn ra, chặn trước mặt Ngân Tịch và Sa La Gia.

 

Bộ Đình dùng kiếm quét sạch hộ vệ Ma tộc chặn trước mặt ông ta, ông ta nhìn Ngân Tịch với gương mặt vô cảm: “Ta đã ra lệnh, giết phản đồ của Cửu Thiên Tông không thương tiếc.”

 

Giọng nói vừa dứt, hai người bay lên trời, đánh nhau mịt mờ trời đất, kiếm khí bùng nổ.

 

Cửu Hồi kéo dải lụa bị kiếm khí thổi bay, nhìn về phía Sa La Gia đang đứng trong góc. Vị công chúa Ma tộc này thật xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt to động lòng người, ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn.

 

Sa La Gia lo lắng nhìn lên không trung, tựa như toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào Ngân Tịch, trong mắt và trong lòng chỉ có hắn.

 

Cửu Hồi nhìn ả tựa như đang suy tư điều gì đó, đột nhiên cười khẽ, dùng thuật truyền âm nói với Chỉ Du: “Không ngờ vị công chúa này không quan tâm đến Ngân Tịch.”

 

Chỉ Du kinh ngạc nhìn Cửu Hồi.

 

“Nàng ta không những không quan tâm đến Ngân Tịch, có lẽ đêm nay nàng ta là người đưa Ngân Tịch tới đây.” Cửu Hồi tiếp tục dùng thuật truyền âm nói: “Bộ Đình bị thương nặng, tới tiểu thành chưa đến một ngày, công chúa Ma tộc đã dẫn Ngân Tịch đến đây. Không biết nàng ta muốn thử Ngân Tịch, hay là muốn lợi dụng Ngân Tịch để giết Bộ Đình?”

 

Chỉ cần ả dẫn theo tình lang giết Bộ Đình, kẻ thù lớn nhất của Ma tộc, ả sẽ trở thành công chúa danh giá nhất của Ma tộc.

 

Thiên hạ đều biết Cửu Thiên Tông ra lệnh giết Ngân Tịch, vào thời điểm này, công chúa Ma tộc không giúp Ngân Tịch chống lại Bộ Đình mà trốn trong góc với vẻ mặt lo lắng, rất thú vị.

 

Lúc nàng nhìn thấy khổng tước bắt nạt thực thiết thú con, nàng biết mình phải ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ Sa La Gia không biết Ngân Tịch không thể đánh bại Bộ Đình?

 

“Hừ.” Cửu Hồi liếc La Ha, tam hoàng tử của Ma tộc dưới chân Chỉ Du: “Đừng để hắn chết.”

 

Con ruột của Ma hậu trị giá rất nhiều tiền!

 

Thấy Ngân Tịch sắp bị đánh bại, vẻ lo âu trên mặt Sa La Gia càng nhiều hơn, ả cao giọng nói: “Ngân Tịch, chàng phải cẩn thận!”

 

“Không được, ta phải cứu chàng.” Ả hoảng loạn lấy một lệnh bài trong tay áo ra, vừa lau nước mắt vừa định dùng lệnh bài triệu tập các dũng sĩ của Ma tộc.

 

“Công chúa, ngươi tự tiện nhúng tay vào chuyện của Ngân Tịch, không sợ hắn hận ngươi hay sao?” Một bàn tay đột ngột thò ra, giật lệnh bài của Ma tộc.

 

Sa La Gia vô cùng sợ hãi, liên tục lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Cửu Hồi.

 

Nữ tu này là ai, vì sao có thể âm thầm tới gần ả mà ả không thể phát hiện chút hơi thở nào của nàng.

 

“Tuy Ngân Tịch bị trục xuất khỏi sư môn vì ngươi, nhưng hắn lớn lên ở Cửu Thiên Tông, có tình cảm sâu sắc đối với Cửu Thiên Tông.” Cửu Hồi chơi với lệnh bài của Ma tộc, cười như có như không: “Nếu ngươi thực sự yêu hắn, thì ngươi không nên tự tiện quyết định thay hắn.”

 

“Cho dù hắn hận ta cũng không sao, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết.” Sa La Gia nghiến răng, tế ma khí của mình, cướp lệnh bài trong tay Cửu Hồi.

 

“Chẳng lẽ công chúa chưa từng nghe nói, yêu hắn thì phải tôn trọng hắn?” Cửu Hồi nghiêng người né tránh, nàng lắc lệnh bài: “Hóa ra lệnh bài của hoàng tộc Ma tộc là như thế này. Hay là công chúa hào phóng một chút, cho ta mượn chơi vài ngày được không?”

 

Sắc mặt Sa La Gia càng khó coi hơn, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm: “Trả lệnh bài lại cho ta!”

 

“Chúng ta là nữ nhân, không thể keo kiệt như mấy lão nam nhân.” Cửu Hồi cất lệnh bài vào tay áo: “Cho ta mượn chơi vài ngày thì có sao đâu?”

 

Thấy Cửu Hồi cất lệnh bài, Sa La Gia lấy cái gương đồng ở bên hông xuống, ném vào đầu Cửu Hồi.

 

“Cẩn thận, đó là cố linh kính của phụ vương ta!” La Ha đang co rúm ở dưới chân Chỉ Du giả chết, nhìn thấy cái gương, sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch: “Người bị nó chiếu sẽ không thể phát huy linh lực trong vòng ba hơi thở!”

 

Mặc dù ba hơi thở ngắn ngủi, nhưng cũng đủ cho Sa La Gia lấy mạng Cửu Hồi.

 

“Đinh!”

 

Hai thanh kiếm bay tới từ trên không, hất văng cố linh kính sang một bên.

 

Càn khôn kiếm tạo thành một vòng tròn trên không trung, quay về tay Bộ Đình. Một thanh kiếm khác biến thành chiếc lá, rơi xuống đất.

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn tay Chỉ Du, mỉm cười với hắn.

 

“Gương tốt ghê.” Cửu Hồi vẫy tay để cố linh kính rơi vào tay mình: “Công chúa thật hào phóng, không những đưa lệnh bài Ma tộc cho ta, còn cho ta cố linh kính nữa, cảm tạ quà của công chúa.”

 

Sa La Gia thấy Cửu Hồi lấy cái gương, ả cực kỳ đau lòng, nghiến răng giơ ma kiếm đâm nàng. Nhưng mỗi chiêu đều bị Cửu Hồi tránh được, đối phương dường như nhìn thấu mọi chiêu thức của ả nên trêu đùa với ả.

 

Ả không hề giữ lại ma lực, chiến đấu kịch liệt với Cửu Hồi.

 

Cửu Hồi lấy một thanh đao lá liễu ra, chặn một kích toàn lực của Sa La Gia. Đánh nhau với nữ hài tử, đương nhiên không thể dùng dao giết heo, như vậy không lịch sự.

 

Khi Nam Phong cùng các sư đệ chạy tới, bọn họ nhìn thấy sư phụ đánh nhau với Ngân Tịch trên không trung, còn công chúa Ma tộc bị Cửu Hồi trêu chọc đến mức sắc mặt xanh mét, cuối cùng hắn nhìn đám tam hoàng tử co rúm thành một đống: “Chỉ Du, đây là?”

 

Chỉ Du liếc nhìn La Ha: “Tù binh của Cửu Hồi.”

 

Giữa không trung, Bộ Đình dùng kiếm chém Ngân Tịch, lau máu nơi khóe miệng: “Ngân Tịch, vì sao hôm nay ngươi đến đây?”

 

Ngân Tịch thấy Bộ Đình đột nhiên nôn ra máu, ánh mắt khẽ di chuyển, hắn nhìn thấy Sa La Gia bị đánh một chưởng phía dưới, vội vàng phi thân xuống, bắt được Sa La Gia bị Cửu Hồi đánh bay.

 

“Công chúa!” Trên mặt Ngân Tịch ngập tràn hối hận: “Tối nay ta không nên đồng ý đi cùng nàng. Ai đã nói với nàng, nơi này không có tông môn bảo vệ, kẻ đó muốn hại nàng!”

 

Hắn ôm eo công chúa Ma tộc bằng một tay, tay kia cầm kiếm, cảnh giác nhìn mọi người: “Các ngươi mua chuộc thuộc hạ của Ma tộc chỉ để dụ chúng ta tới đây phải không?”

 

Sa La Gia cúi đầu, dựa vào vai Ngân Tịch, không ai thấy rõ biểu cảm của ả.

 

“Phản đồ Ngân Tịch!” Đệ tử Cửu Thiên Tông khiển trách: “Ngươi muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ giới tu chân vì ma nữ này hay sao?!”

 

“Chẳng lẽ không phải các ngươi đã dụ chúng ta tới đây?” Ngân Tịch dùng kiếm ép các đệ tử Cửu Thiên Tông lui lại, hắn cười lạnh: “Ta đã từng dạy các ngươi một ít kiếm pháp, muốn đả thương ta bằng chút bản lĩnh này?”

 

Cửu Hồi nhướng mày, Ngân Tịch có vẻ như không nói gì, nhưng thật ra đã nói hết.

 

Hắn nghe những lời của Sa La Gia nói mới đến tòa thành này.

 

Hắn không biết Bộ Đình bị thương, cũng không biết Bộ Đình ở đây, cho nên mới cố ý dùng chữ “dụ”.

 

Với tu vi của Bộ Đình, nếu muốn giết Ngân Tịch, Ngân Tịch không thể đứng đây nguyên vẹn.

 

Cửu Hồi nhìn Bộ Đình vẫn lơ lửng trên không trung, không xuống dưới, nàng lùi về phía Chỉ Du.

 

“Cửu Hồi tiểu hữu, chuyện còn lại, Cửu Thiên Tông sẽ tự giải quyết.” Nam Phong vừa rồi đột nhiên cứng đờ một lát, chắc đã nhận được truyền âm của Bộ Đình.

 

“Được được được, các ngươi tự giải quyết đi, chúng ta ở bên cạnh xem thôi.” Cửu Hồi gật đầu, lấy hai quả trong nạp giới ra, đưa cho Chỉ Du một quả: “Ngươi giải quyết đi, đừng để ý đến chúng ta.”

 

Nam Phong nhìn nàng không nói nên lời, người thông minh nên thức thời tìm cớ rời đi ngay lúc này.

 

Cửu Hồi gặm trái cây: “Ngươi đứng trước mặt ta làm gì, mau đi giải quyết chuyện của các ngươi đi.”

 

Nam Phong không nhịn được nữa: “Ngươi và Chỉ Du có thể đi xa hơn không?”

 

“Không.” Cửu Hồi lắc đầu.

 

“Vì sao?”

 

“Ngân Tịch phản bội tông môn là chuyện riêng của tông môn các ngươi, nhưng hắn cấu kết với công chúa Ma tộc, còn có ý đồ vào tiểu thành, không chỉ là chuyện của Cửu Thiên Tông.” Cửu Hồi chỉ vào thành trì nơi xa: “Đây là nơi ta lớn lên.”

 

Nếu Ngân Tịch và Sa La Gia làm tổn thương người dân trong thành, nàng sẽ không quan tâm kế hoạch của bọn họ là gì.

 

Nam Phong sững sờ, ngẩng đầu nhìn sư tôn giữa không trung, im lặng xoay người đi về phía Ngân Tịch, không nói chuyện với Cửu Hồi nữa.

 

Quả nhiên sau khi Nam Phong qua đó, hai bên không nói lời nào đã đánh nhau.

 

Tuy rằng Nam Phong bị xấu hổ rất nhiều lần trước mặt Cửu Hồi, nhưng hắn là đại sư huynh chưởng phái của Cửu Thiên Tông, tài năng quả thật cực kỳ xuất chúng. Tuy tu vi không bằng Ngân Tịch, nhưng dựa vào kiếm thuật tinh vi, ép Ngân Tịch đang che chở cho công chúa Ma tộc liên tục lui về phía sau.

 

Thấy Ngân Tịch để lộ một sơ hở, khi Nam Phong chuẩn bị thừa thắng xông lên, trong đầu đột nhiên vang lên thuật truyền âm của sư phụ.

 

【Nam Phong, đừng làm tổn thương hắn.】

 

Nam Phong hơi sững người, Sa La Gia đang ở trong lòng Ngân Tịch ngẩng đầu, nhân cơ hội này giơ kiếm đâm Nam Phong.

 

“Đại sư huynh!” Sắc mặt của đệ tử Cửu Thiên Tông thay đổi.

 

“Chúng ta đi thôi!” Sa La Gia dùng hết ma lực, mở một khe hở dẫn đến Ma tộc.

 

Một linh tiễn cắt ngang bầu trời đêm, xuyên qua Ngân Tịch và Sa La Gia một lần nữa.

 

Người bắn tên là Cửu Hồi.

 

“Làm tổn thương bạn của ta còn muốn dễ dàng rời đi?” Bắn hai người thành một chuỗi, Cửu Hồi nháy mắt với tam hoàng tử, truyền âm cho hắn: “Lúc này không cút, là muốn chờ người của Cửu Thiên Tông mang các ngươi đi phải không?”

 

Ngay sau đó nàng đi tới phía sau Nam Phong, đỡ hắn đang đứng không vững: “Thấy rõ chưa, đây là mũi tên uyên ương mà ta từng đề cập đó, có phải rất xứng với bọn họ không?”

 

Nam Phong im lặng.

 

Cửu Hồi nhét hai viên đan dược vào miệng hắn: “Yên tâm, lúc công chúa Ma tộc đánh với ta đã tiêu hao hơn một nửa ma lực, một kiếm của nàng không thể giết ngươi đâu.”

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, tam hoàng tử cùng thủ hạ ở phía sau Chỉ Du lén lút mở một khe hở Ma tộc, bò vào khe hở đào tẩu.

 

Chỉ Du đứng ở trước mặt mọi người không hề quay đầu lại, tựa như hắn thật sự không biết bọn họ đang lén đào tẩu.

 

Bộ Đình từ không trung từ từ rơi xuống, ông ta nghiêng đầu nhìn Chỉ Du, xoay người đi đến bên cạnh Nam Phong: “Nam Phong, vết thương có vấn đề gì không?”

 

Nam Phong im lặng lắc đầu.

 

“Nếu tiên tôn và Nam Phong đều ổn, vậy ta cáo từ.” Cửu Hồi buông Nam Phong, xoay người chuẩn bị rời đi.

 

“Cửu Hồi tiểu hữu.” Bộ Đình gọi Cửu Hồi: “Không biết sau khi tiểu hữu chơi với lệnh bài của Ma tộc, có thể cho ta mượn chơi vài ngày không.”

 

Cửu Hồi quay đầu lại cười tủm tỉm, nhìn ông ta không nói lời nào.

 

“Tiểu hữu cướp lệnh bài từ tay Ma tộc không dễ dàng gì, đây là hai trăm vạn linh thạch.” Bộ Đình đưa túi gấm đựng linh thạch cho Cửu Hồi: “Xin tiểu hữu vui lòng nhận lấy.”

 

“Tiên tôn khách sáo quá, trừ ma bảo vệ đạo là trách nhiệm của chúng ta.” Cửu Hồi nhận linh thạch cất vào tay áo: “Vãn bối cáo từ.”

 

Thấy nàng không nhắc đến lệnh bài, một vị đệ tử Cửu Thiên Tông không nhịn được: “Ngươi……”

 

“Tiểu hữu đi thong thả.” Bộ Đình chắp tay sau lưng: “Mấy ngày nay ta và Nam Phong sẽ ở trong thành, đợi tin tốt của tiểu hữu.”

 

Cửu Hồi nhướng mày.

 

Lời này có nghĩa là, nếu nàng không đưa lệnh bài, ông ta sẽ không đi?

 

Khẽ cười, Cửu Hồi chắp tay, kéo Chỉ Du rời đi.

 

“Tông chủ tiên tôn, cứ để nàng cầm lệnh bài của Ma tộc rời đi hay sao?” Đệ tử nhìn bóng lưng của Cửu Hồi, hơi lo lắng: “Hay là đệ tử cướp lệnh bài lại?”

 

“Kiếm tu kỵ tâm tính thất thường nhất.” Sắc mặt Bộ Đình nhàn nhạt: “Sau khi trở về, phải tu tâm.”

 

“Vâng.” Đệ tử vừa lên tiếng lập tức im lặng.

 

Bộ Đình nhìn bóng lưng xa xăm của Cửu Hồi, che ngực nói: “Hơn nữa, ngươi không phải là đối thủ của nàng.”

 

Lấy linh khí làm cung, lấy linh lực làm mũi tên, một mũi tên bắn thủng Ngân Tịch và công chúa Ma tộc, đây không phải là điều một tu sĩ có tu vi Nguyên Anh cảnh có thể làm được.

 

Ông ta lấy một cái gương đồng trong nạp giới ra, chiếu vào bóng lưng của Cửu Hồi và Chỉ Du.

 

Trong gương, bóng lưng của bọn họ được phản chiếu rõ ràng. Thiếu nữ nắm tay áo của lang quân trẻ tuổi, dải lụa phía sau bay múa trong không trung.

 

Bất kể là yêu hay là ma cũng không thể che giấu ở trong gương, chỉ có con người mới có thể phản chiếu rõ ràng cơ thể mình.

 

“Hở?” Cửu Hồi nghi ngờ quay đầu lại, thấy cái gương trong tay Bộ Đình.

 

Trăng ló ra khỏi mây, ánh trăng chiếu vào gương, phản chiếu ánh sáng bạc.

 

Thiếu nữ trong gương có vẻ mặt nghi ngờ, tựa như không hiểu vì sao có người lại soi gương vào ban đêm. Tuy nhiên nàng dường như không để ý đến sở thích quái dị của đối phương, chỉ quay đầu lại nhìn, rồi vui vẻ rời đi cùng lang quân bên cạnh.

 

“Cọng rau già này dùng gương để soi vào ta ban đêm.” Cửu Hồi ngồi trên thuyền bay, vỗ túi gấm đựng hai trăm vạn linh thạch: “Nể mặt linh thạch, ta tha thứ cho ông ta.”

 

“Cái gương đó gọi là vọng chân kính, là đồ vật do tổ sư sáng lập Cửu Thiên Tông để lại. Gương này có thể khám phá bản chất thật sự của toàn bộ sinh linh, bất kể là yêu hay là ma.” Chỉ Du nhìn chiếu nguyệt kính trên eo Cửu Hồi: “Rất giống với chiếu nguyệt kính.”

 

“Chiếu nguyệt kính của sư phụ, không phải được làm từ những vật liệu còn sót lại của vọng chân kính đó chứ?” Cửu Hồi sờ chiếu nguyệt kính bên hông, nàng cảm thấy với phong cách của các sư tổ Vọng Thư Các, bọn họ có thể làm được chuyện như thế.

 

“Ông ta đang nghi ngờ ngươi.” Chỉ Du không quan tâm đến chiếu nguyệt kính, quần áo của hắn bị gió đêm thổi bay rào rạt, trong mắt hắn chỉ có Cửu Hồi: “Bộ Đình giỏi mưu mô và nhẫn nhịn, cố chấp, lạnh nhạt, không bao giờ thương xót bất cứ ai.”

 

“Chỉ cần có người ngoài ý muốn xuất hiện bên cạnh ông ta, ông ta sẽ nghi ngờ.” Cửu Hồi lười biếng dựa vào lan can của thuyền bay nhìn núi Nữ Thần dưới đêm trăng: “Ai thèm quan tâm đến ông ta.”

 

“Đêm nay ông ta dùng càn khôn kiếm chặn cố linh kính của Sa La Gia cho ngươi, ta lo lắng ngươi coi ông ta là trưởng bối đáng tin.” Chỉ Du đứng ở bên lan can, ngửa đầu nhìn Cửu Hồi: “Ta sợ ngươi buồn.”

 

“Sao ta lại buồn vì một người không quen thuộc.” Cửu Hồi cúi đầu dùng ngón tay chọc vào trán Chỉ Du: “Trong cả đời ngươi sẽ gặp rất nhiều người, nhưng rất nhiều người là khách qua đường, có thể làm tổn thương ta chỉ có những người quan trọng bên cạnh.”

 

Thuyền bay xuyên qua núi Nữ Thần, đáp xuống mặt đất. Hai người chuyển sang ngự kiếm, Chỉ Du điều khiển phi kiếm tới gần Cửu Hồi: “Tiểu sư tỷ, ta có được coi là người quan trọng đối với ngươi không?”

 

“Tại sao hỏi như vậy?” Cửu Hồi kinh ngạc nhìn Chỉ Du.

 

Ánh mắt Chỉ Du hơi ảm đạm.

 

“Nếu ngươi không phải là người quan trọng, vì sao ta dẫn ngươi về thôn Thượng Hoang?” Cửu Hồi thấy Chỉ Du nhìn mình bằng cặp mắt sáng rực, thở dài: “Ừ, ngươi là người quan trọng của ta.”

 

Chỉ Du mỉm cười.

 

Hắn cười rộ lên tựa như tuyết tan vào mùa xuân, nước suối sạch sẽ và trong vắt chảy xuôi, một cái nhìn đã khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

 

“Ngươi cũng là người quan trọng nhất của ta.” Chỉ Du nói với đôi mắt đỏ hoe: “Không ai quan trọng bằng tiểu sư tỷ.”

 

Cửu Hồi nghe xong cảm thấy có chút áy náy, hình như vừa rồi nàng không nói “nhất”?

 

Nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Chỉ Du, nàng không lên tiếng phản bác.

 

Để……

 

Hắn vui vẻ đi.

 

Bên ngoài tiểu thành, Bộ Đình lần đầu tiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn những hình chạm khắc đá trên cổng thành.

 

Cửu Hồi không hề nói dối, tên trên cổng thành này quả thật đã bị phong hoá loang lổ, không thể nhận ra chữ viết.

 

Ông ta ngửa đầu nhìn kỹ tấm bảng cổng thành, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

 

Không có trận pháp, không có phù văn, cũng không có đại trận bảo vệ thành, đây là một thành trì bị tông môn lãng quên từ lâu.

 

Nam Phong trầm mặc, được một vị sư đệ đỡ, hắn nhìn bóng lưng của sư phụ, lần đầu tiên cảm thấy sư phụ thật xa lạ.

 

Vì sao sư phụ muốn hắn thả Ngân Tịch?

 

Trong đầu hắn hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

 

Vào thành, các chủ quán đã thu dọn quán đi về nhà, đường phố vắng vẻ và lạnh lẽo, thỉnh thoảng có vài tiếng trẻ con khóc phát ra từ những ngôi nhà, nhưng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

 

Nam Phong lấy một chiếc đèn lồng trong nạp giới ra, cầm nó, đệ tử đỡ hắn bối rối: “Sư huynh, cho dù không có đèn lồng, chúng ta vẫn thấy.”

 

“Ban đêm trở về nhà, người ta sẽ sợ hãi khi thấy chúng ta không có đèn lồng.” Nam Phong giải thích: “Thêm một chiếc đèn lồng cũng không có gì phiền toái.”

 

Đây là điều hắn học được ở Đào Lâm thành.

 

Bộ Đình quay đầu lại nhìn hắn, sau khi mọi người trở lại quán trọ, Bộ Đình nói: “Nam Phong đi theo ta, những người khác về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

“Sư phụ.” Nam Phong đi theo Bộ Đình vào phòng, hành lễ với ông ta.

 

“Ngươi đang bị thương, ngồi xuống nói chuyện đi.” Bộ Đình ngồi phía trên, giọng điệu bình tĩnh: “Vi sư biết ngươi đang nghĩ gì, Ngân Tịch quả thật đã nhận lệnh của ta, thâm nhập vào Ma tộc.”

 

“Vậy hắn và công chúa Ma tộc……”

 

“Đương nhiên là giả.” Bộ Đình nhàn nhạt nói: “Hắn là trưởng lão trẻ tuổi nhất và xuất sắc nhất của Cửu Thiên Tông, sao có thể chìm đắm trong tình cảm nam nữ.”

 

“Nếu tất cả đều là giả, như vậy hắn và công chúa Ma tộc tập kích Đào Lâm thành, là thật…… hay là giả?” Nam Phong cảm thấy cổ họng mình đang can thiệp, nói mấy câu ngắn ngủn nhưng vô cùng khó khăn: “Hay là, hắn muốn hy sinh người dân của Đào Lâm để lấy niềm tin của Ma tộc?”

 

Bộ Đình hỏi lại: “Đào Lâm thành có tông môn bảo vệ, cho nên hắn mới ra tay đã bị Vọng Thư Các ngăn cản. Chẳng lẽ để hắn chọn thành trì như thế này mới là thượng sách?”

 

“Không nên lấy tánh mạng của người thường để có niềm tin của Ma tộc.” Nam Phong che vết thương, nhìn Bộ Đình không dám tin tưởng: “Sư phụ, đó là mạng người!”

 

Bộ Đình im lặng một hồi lâu, sau khi ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt tái nhợt: “Chỉ có Cửu Thiên Tông và Vấn Tinh Môn biết tin ta bị thương nặng, tới tiểu thành tìm y. Ma tộc có thể tới nhanh như vậy, ta nghi ngờ có người trong Vấn Tinh Môn hoặc là Cửu Thiên Tông cấu kết với Ma tộc.”

 

“Ai đã làm sư phụ bị thương nặng như thế?” Nam Phong rót một chén trà nóng cho Bộ Đình: “Xin sư phụ hãy bảo trọng thân thể.”

 

Bộ Đình nhận lấy chén trà, bình thản nói: “Nam Phong, mùng một tháng giêng năm sau là ngày lành, ngươi tiếp nhận vị trí tông chủ của Cửu Thiên Tông đi.”

 

“Sư phụ?!” Nam Phong kinh hãi nhìn Bộ Đình, quỳ trước mặt ông ta: “Vì sao sư phụ lại nói vậy?”

 

“Ta đã xúc phạm Phù Quang tiên quân, làm trái với mệnh lệnh của sư phụ, không thích hợp làm tông chủ của Cửu Thiên Tông nữa.” Bộ Đình nhìn Nam Phong: “Cửu Thiên Tông cần một tông chủ không phạm sai lầm, có quan hệ với các tông môn, ngươi là ứng cử viên thích hợp nhất.”

 

"Người làm sư phụ bị thương…… là Phù Quang tiên quân?” Nam Phong quỳ lết tới trước mặt Bộ Đình: “Sư phụ, toàn bộ Cửu Thiên Tông, ngoại trừ người, không ai có thể làm tông chủ.”

 

“Toàn bộ đệ tử ở tông môn đều rất tôn sùng ngươi, về phần các trưởng lão, vi sư sẽ trấn áp thay ngươi.” Bộ Đình nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện Phù Quang tiên quân làm ta bị thương, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra. Nam Phong, vì toàn bộ Cửu Thiên Tông, ngươi cần phải thừa kế vị trí tông chủ của Cửu Thiên Tông.”

 

Chỉ có đồ đệ do ông ta đích thân đào tạo trở thành tông chủ tiếp theo, ông ta mới có thể yên tâm.

 

Nam Phong bàng hoàng bước ra khỏi phòng sư phụ, trong đầu hắn ngập tràn những gương mặt tươi cười của người dân Đào Lâm thành, những năm tháng nuôi nấng dạy dỗ của sư phụ, và núi Phù Quang tuyết đọng quanh năm không tan.

 

Từ nhỏ, hắn đã biết, để duy trì sự hoạt động của mười đại tiên đỉnh, Phù Quang tiên quân phải sống trên núi Phù Quang vĩnh viễn, mọi sinh linh trong thiên hạ đều nhận ân huệ của tiên quân.

 

Vì sao sư phụ khiêu khích tiên quân gây ra sự tổn thương cho ông?

 

Tại sao mọi chuyện đi tới mức này?

 

Kể từ khi lời tiên tri về thảm họa sắp tái diễn, mọi thứ dường như đã thay đổi, sư phụ bị thương nặng không khỏi, Ngân Tịch sư thúc bị mắc kẹt trong Ma tộc, đại trưởng lão đột nhiên bế quan……

 

Hắn nghĩ đến cái gương mà sư phụ lấy ra tối nay, nếu cái gương đó có thể khám phá mọi thứ, lúc trước vào ngày đại điển hợp thể cảnh của Ngân Tịch sư thúc, hồn ma của Ma tộc bám vào người của Chúc Viêm - đệ tử Vạn Hỏa Tông - tới gần Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung, có ý định giết nàng, sư phụ không biết hay là để sự việc tùy ý phát triển?

 

Nếu không nhờ Cửu Hồi kịp thời phát hiện sự dị thường của Chúc Viêm, có phải Lạc Quỳ đã âm thầm chết dưới tay của Ma tộc không?

 

Với tính cách của cung chủ Trường Thọ Cung, chắc chắn sẽ cực kỳ hận Ma tộc……

 

Nam Phong lắc đầu, chôn sâu suy đoán đáng sợ này dưới tận đáy lòng. Tuy sư phụ có gương, nhưng không thể lấy ra sử dụng mọi nơi mọi lúc, nhất định là chuyện ngoài ý muốn.

 

Nhất định chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

 

Hắn tưởng sư phụ đánh giá cao Cửu Hồi, cho nên mới đưa cho nàng món cá hấp do ông tự tay làm, sửa chữa pháp khí dải lụa cho nàng, mãi đến tối nay sư phụ dùng vọng chân kính để soi Cửu Hồi, hắn mới biết sư phụ luôn nghi ngờ thân phận của Cửu Hồi

 

Nghĩ đến bóng dáng rõ ràng của Cửu Hồi trong gương, Nam Phong cảm thấy có lỗi với nàng, thậm chí không còn mặt mũi gặp nàng.

 

Nhưng tối hôm sau, hắn nhìn thấy Cửu Hồi ở ngoài cửa sổ.

 

“Ngươi lùi lại một chút.” Cửu Hồi trèo cửa sổ vào phòng Nam Phong, Chỉ Du theo sát phía sau.

 

Hai người chiếm hai cái ghế trong phòng, Nam Phong chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu: “Sao các ngươi trèo cửa sổ vào?”

 

“Ta lười nói chuyện với các đồng môn của ngươi, trèo cửa sổ tiện hơn.” Cửu Hồi đưa một cái túi gấm cho Nam Phong: “Ta muốn ở lại đây ăn Tết, đây là thư hồi âm và một ít đồ của gia đình Thập Nhất gửi cho hắn, khi nào ngươi trở về, nhớ chuyển mấy thứ này cho Thập Nhất.”

 

“Lúc trước ngươi nói tiện đường là lừa hắn phải không?” Nam Phong nhận túi gấm, cẩn thận giấu nó trong nạp giới.

 

“Tiện đường hay không chỉ là việc nhỏ so với sự đoàn viên của cả nhà.”

 

Cửu Hồi đưa đồ cho Nam Phong xong, chuẩn bị rời đi.

 

“Chờ chút.” Nam Phong gọi bọn họ: “Mùng một tháng giêng năm sau, các ngươi có kế hoạch gì không?”

 

“Còn ba tháng nữa mới đến mùng một tháng giêng, làm sao ta biết sẽ có kế hoạch gì?” Cửu Hồi cẩn thận quan sát Nam Phong: “Hôm đó ngươi có việc hay sao?”

 

Nam Phong thất thần nói: “Ngày đó, tông môn sẽ tổ chức đại điển thừa kế vị trí tông chủ của tông môn cho ta, nếu các ngươi có thể tới……”

 

“Khoan đã, thừa kế vị trí tông chủ?!” Cửu Hồi tưởng mình nghe lầm: “Vậy lão…… Bộ tiên tôn bị thương nặng đến mức muốn ngươi tiếp nhận vị trí tông chủ à?”

 

Chỉ Du nhướng mắt, tiếp tục im lặng.

 

“Không, vết thương của sư phụ là do Phù Quang tiên quân gây ra.” Nam Phong chua xót cười: “Ta không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy.”

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, ánh trăng chiếu vào người Chỉ Du, phủ thêm một lớp quần áo sáng chói cho hắn: “Người làm Bộ tiên tôn bị thương là Phù Quang tiên quân?”

 

Nàng trầm mặc một lát: “Mùng một tháng giêng, chúng ta sẽ tới. Đại điển thừa kế của bạn mình, sao chúng ta không tới được?”

 

Nam Phong che mặt, sau một hồi mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

 

Sư phụ hắn nghi ngờ thân phận của Cửu Hồi, Cửu Hồi vẫn coi hắn là bạn, vô số áy náy gần như bao phủ hắn.

 

Rời khỏi phòng Nam Phong, Cửu Hồi ngơ ngác nhìn Chỉ Du, sau một hồi mới nói: “Chỉ Du, ta dẫn ngươi về nhà.”

 

Trăng đã lặn, mặt trời vẫn chưa mọc, cả ngọn núi Phù Quang chìm trong bóng tối.

 

Một tia sáng xuyên qua gió tuyết, rơi xuống núi. Các con rối canh giữ bên ngoài điện cùng quay đầu, không có bất cứ bóng dáng của sinh linh nào trên ngọn núi trống rỗng, chúng nó chậm rãi chuyển đôi mắt vô hồn qua chỗ khác.

 

Một chuỗi dấu chân nhợt nhạt chậm rãi xuất hiện trên tuyết, dấu chân dần dần đi về phía trước, cuối cùng ngừng trước cửa chính điện.

 

Dấu chân dừng lại, không tiến về phía trước, cửa chính điện đóng chặt.

 

Trong điện, Phù Quang mở mắt, đi chân trần đến cửa điện, hắn nhìn ra ngoài cửa tối mịt, lấy viên ngọc trong tay áo ra, chiếu sáng bóng tối trước cửa.

 

Các con rối được sắp xếp gọn gàng cùng xoay người, nhìn Phù Quang đột nhiên tỉnh lại với gương mặt vô cảm, đến gần hắn từng chút một.

 

Vô số con rối dần dần xuất hiện ở cửa điện, chỉ có bóng dáng Phù Quang cầm viên ngọc ở giữa, từ đầu đến cuối không hề cử động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.