Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 59:




Những con rối bên trong cửa điện chạy tới, các con rối ở ngoài cửa cũng quay đầu nhìn về phía cửa.

 

Gió lạnh thổi khắp nơi, Phù Quang làm lơ đám con rối phía sau, chậm rãi đưa tay vuốt ve hoa văn trên cửa.

 

Két, két, két.

 

Đôi mắt của các con rối hướng về bàn tay đang đặt trên cửa của hắn.

 

Cửa điện từ từ mở ra, ngoài cửa trống rỗng, không có gì cả.

 

“Không có ai vào.”

 

Các con rối bên ngoài điện mở cái miệng cứng đờ, phát ra âm thanh không chút dao động.

 

Những con rối trong điện đều xoay người, bước những bước giống nhau trở lại vị trí ban đầu, lặng lẽ đứng dựa vào tường.

 

Trong đại điện trống rỗng, ngoại trừ những lớp rèm lụa phất phơ, không có thứ gì chuyển động.

 

Gió lạnh đã thổi bay dấu chân nhợt nhạt, không để lại chút dấu vết nào. Phù Quang giơ viên ngọc lên, thất thần nhìn ngoài cửa trống rỗng, chậm rãi cụp mí mắt, viên ngọc trong tay cũng lặng lẽ bị dập tắt.

 

Gió lạnh thổi qua gương mặt tái nhợt của hắn, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn trong điện tối tăm, rồi quay lại……

 

Có một bàn tay ấm áp nắm đầu ngón tay hắn.

 

Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn phía sau trống rỗng, đầu ngón tay bị nắm lấy nhẹ nhàng run rẩy. Hắn mở miệng, nhưng lại phát hiện giọng nói của mình dường như đã bị gió tuyết không ngừng thổi vào trong điện cuốn đi.

 

Bàn tay ấm áp dần dần đưa lên, cố gắng bao bọc toàn bộ bàn tay lạnh lẽo của hắn. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay này, muốn nắm tay nàng, nhưng lại vô cùng rụt rè.

 

Bàn tay đó dường như không để ý đến sự do dự của hắn, mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi đại điện trống rỗng tối tăm.

 

Nàng kéo hắn qua những bậc thang, chạy qua lớp tuyết cứng và trơn trượt, đi tới rìa vách núi bị gió tuyết vờn quanh.

 

“Ta không thể đi.” Phù Quang nhìn phía trước trống rỗng, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt hắn sáng như sao, tựa như có người cùng hắn chạy ra khỏi đại điện giống như lồng giam kia, vượt qua con đường băng giá mà hắn đã đi vô số lần một mình này, hắn đã vô cùng thỏa mãn.

 

“Nếu ta rời khỏi nơi này, mười tòa tiên đỉnh sẽ nhanh chóng mất đi linh lực, không thể trấn áp vận xui của thiên hạ.” Phù Quang cúi đầu, lấy hết dũng khí, chậm rãi nhẹ nhàng nắm bàn tay đang nắm tay hắn: “Tiểu sư tỷ, xin lỗi, bây giờ ta không thể về nhà với ngươi.”

 

Dưới lớp áo gạc cá mập, Cửu Hồi ngơ ngác nhìn Phù Quang tiên quân trước mắt, hoặc nên gọi là tiểu sư đệ Chỉ Du của nàng.

 

Nàng nắm chặt tay Phù Quang, hít một hơi thật sâu: “Ngươi nói từ khi sinh ra, ngươi đã sống trên núi, đó là ở đây?”

 

Phù Quang gật đầu, hắn nắm tay Cửu Hồi, phi thân đến một tảng băng chỉ có thể chứa hai người. Nhìn những con rối đi tới, Phù Quang nhỏ giọng nói: “Toàn bộ núi Phù Quang, con rối không thể đến chỗ này. Vì vậy ta thường câu cá trắng và thu thập nguyệt hoa ở đây.”

 

Những con rối dày đặc vây quanh tảng đá kín mít tựa như một đám ác quỷ đáng ghét.

 

Cửu Hồi không cách nào tưởng tượng được, giữa gió tuyết đầy trời, Phù Quang ngồi bao nhiêu ngày đêm trên tảng băng mới có thể thu thập nguyệt hoa và cá trắng đó.

 

Phía trên là bầu trời vô tận, gió tuyết bốn phía, phía trước là Phù Quang điện như một cái lồng giam, phía dưới là những con rối khắp nơi.

 

Nàng cảm thấy mình phải nói gì đó để an ủi Phù Quang, nhưng nàng không nói nên lời.

 

Thấy Cửu Hồi không nói lời nào, Phù Quang vụng về giải thích: “Mấy năm nay đã quen với cuộc sống như vậy, không cảm thấy buồn lắm……”

 

Hai tay ôm chặt hắn, hơi ấm đột ngột đã lặng lẽ đánh trúng những lời nói của hắn, hắn bất lực cúi đầu, mí mắt run rẩy.

 

Hắn biết mình không nên để Cửu Hồi ôm như vậy, nhưng cái ôm của tiểu sư tỷ quá ấm áp……

 

Vì thế hắn sinh ra lòng tham một cách đáng xấu hổ, không né tránh cái ôm này.

 

“Ta nên nghĩ ra sớm hơn.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Trên người của ngươi đầy ánh sáng công đức vàng rực, có bao nhiêu người trong thiên hạ có công đức nhiều hơn ngươi?”

 

Trận pháp rất mạnh trong Phù Quang điện, và linh lực truyền đến mười đại tiên đỉnh của Phù Quang tiên quân làm nàng mê hoặc, khiến nàng cho rằng Phù Quang luôn ẩn cư ở trong núi, chưa bao giờ ra ngoài.

 

Nếu Chỉ Du không nói với nàng, hắn có thể để vết thương của Bộ Đình không bao giờ lành, còn Nam Phong lại nói người làm Bộ Đình bị thương là Phù Quang tiên quân, nàng vẫn không thể tìm ra mối quan hệ giữa hai người.

 

Chỉ Du kể cho nàng nghe quá khứ của hắn là những năm tháng cô đơn của hắn với tư cách là Phù Quang tiên quân.

 

Nếu nàng phát hiện ra sớm hơn, thì nàng có thể tìm thấy hắn sớm hơn.

 

“Không sao.” Chỉ Du đưa tay ra đặt lên lưng Cửu Hồi, hắn chỉ chạm nhẹ rồi cẩn thận rút tay lại, chỉ ôm hờ chứ không dám thực sự chạm vào: “Ta đi theo ngươi, thấy rất nhiều phong cảnh, tiếp xúc rất nhiều người, tuy rằng thân xác vẫn còn ở núi Phù Quang, nhưng tim ta đã tự do.”

 

Hắn cắt trái tim, chia cắt linh hồn của mình, thoát khỏi sự giám sát rất mạnh và pháp trận để tự giải thoát cho mình.

 

Thoát ly thân phận con cưng của trời, trong mắt các đại tông môn, tư chất của hắn rất bình thường. Không ai để ý đến hắn, cũng không ai cảm thấy không thể thay thế hắn.

 

Ngày ở Vấn Tiên thành, hắn và Cửu Hồi cùng rơi khỏi thuyền bay của Vấn Tinh Môn, ngã xuống vũng bùn bẩn thỉu.

 

Nàng đứng dậy khỏi vũng bùn, cả người phủ đầy bùn nhưng việc đầu tiên nàng làm là dùng linh đan cứu phàm nhân đang thoi thóp nằm dưới đất, thậm chí không nhận ra rằng hắn và nàng cùng ngã vào một chỗ.

 

Khi đó hắn thầm nghĩ, nàng dính đầy bùn nhưng thật chói mắt.

 

Cửu Hồi nhận thấy sự khác thường trên người Phù Quang, nàng run rẩy chạm vào ngực hắn: “Trái tim của ngươi đâu?”

 

“Nó luôn ở bên cạnh ngươi.” Phù Quang chưa bao giờ nghĩ tới việc lừa gạt Cửu Hồi, lời nói dối lớn nhất mà hắn từng nói với Cửu Hồi là nói 18 năm thành 18 tháng.

 

“Ta là Chỉ Du, Phù Quang cũng là ta.” Phù Quang đặt tay lên lồng ngực trống rỗng: “Ta và hắn tâm nhãn tương thông, những gì hắn nhìn thấy, suy nghĩ và lời nói đều là ta.”

 

“Vì vậy tiểu sư tỷ đừng lo lắng cho ta.” Phù Quang cố gắng cười đẹp hơn: “Như vậy đã rất tốt rồi.”

 

“Thân xác và linh hồn tách rời thì tốt chỗ nào?” Cửu Hồi không phải là một tiểu cô nương không hiểu biết: “Sử dụng thuật phân thần thế này, ngày ngày phải chịu đựng cơn đau gặm nhắm xương tủy. Tự do thực sự không nên là như thế.”

 

Phù Quang cười: “Ta rất vui được gặp ngươi.”

 

Cửu Hồi khẽ run rẩy trong lòng, nàng thậm chí không muốn quan tâm, muốn dẫn Phù Quang rời khỏi nơi ngột ngạt này.

 

“Ngươi còn muốn bị giam ở đây bao lâu nữa?” Cổ họng Cửu Hồi cảm thấy bị nghẹn rất khó chịu: “50 năm, 100 năm, 500 năm hay là vĩnh viễn, cho đến khi ngươi hồn phi phách tán?”

 

Phù Quang cười.

 

“Ngươi còn cười, có cái gì buồn cười?!” Cửu Hồi chửi nho nhỏ, nàng nhìn đám con rối ở dưới tảng băng: “Phù Quang, ta sẽ nghĩ cách, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, ngươi hãy tin ta.”

 

Phù Quang vén một góc áo gạc cá mập, hắn quay lưng về phía con rối, đối diện với đôi mắt ngấn nước của Cửu Hồi: “Ta tin tiểu sư tỷ.”

 

Ngoại hình của Phù Quang và Chỉ Du gần như không có sự khác biệt quá nhiều, nhưng sắc mặt của Phù Quang trắng hơn, trắng đến mức gần như trong suốt, đôi mắt hắn có thần tính trong suốt chưa từng tiếp xúc trước đây.

 

Gương mặt này đột nhiên chui vào lớp gạc, Cửu Hồi bừng tỉnh, có cảm giác như mình là yêu nữ dụ dỗ tiên nhân vào hồng trần, nàng hơi sửng sốt, nhìn Phù Quang đang ở rất gần.

 

“Ta rất vui.” Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Phù Quang đọng lại thật lâu: “Cuối cùng cũng có người ngồi đây với ta, ngắm núi Phù Quang phủ đầy tuyết.”

 

Hắn miễn cưỡng rụt đầu khỏi áo gạc cá mập, ngửa đầu nhìn về phía chân trời: “Một canh giờ, mặt trời sẽ mọc, tiểu sư tỷ cùng ta ngắm mặt trời mọc rồi hẵng đi.”

 

Cửu Hồi nhích lại gần Chỉ Du, ngồi cạnh hắn: “Ai nói hôm nay ta phải đi, bay từ núi Nữ Thần tới đây rất mệt.”

 

Nàng nắm tuyết, đập vào đầu con rối, nhìn nó quay tròn như ruồi mất đầu, sau đó ném tuyết lên người con rối: “Trận pháp trên cửa và gạch lát sàn của Phù Quang điện quá phức tạp, ta tạm thời không thể đảm bảo khi ta đi vào sẽ không kích hoạt trận pháp, khiến cho mười đại tông môn phát hiện.”

 

Phù Quang lại rất hài lòng: “Không sao, ngồi ở bên ngoài cũng được.”

 

“Ngươi ngốc à.” Cửu Hồi duỗi tay chọc trán Phù Quang, đã quen chọc Chỉ Du nên khi chọc Phù Quang, Cửu Hồi không hề bị áp lực tâm lý: “Ta không thể đi vào, nhưng ngươi có thể nha. Lát nữa ngắm mặt trời mọc xong, ngươi cõng ta, không phải là lén lút đưa ta vào hay sao?”

 

“Dù sao cũng đã mặc áo gạc cá mập, con rối sẽ không phát hiện ra ta đâu.” Cửu Hồi đã tính toán sẵn: “Ta đã dẫn ngươi đi xem chỗ ta ở lúc nhỏ, đến lượt ngươi đưa ta đi xem chỗ của ngươi.”

 

“Nơi ta ở……” Phù Quang lắc đầu: “Nhàm chán và mờ nhạt.”

 

“Ta cũng muốn xem, không ai có thể ngăn cản sự tò mò của ta.” Cửu Hồi nói nhỏ bên tai hắn: “Biết đâu khi ta hiểu hết toàn bộ trận pháp trong Phù Quang điện, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi chỗ quỷ quái này.”

 

Phù Quang đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm nhận được Cửu Hồi dựa vào vai hắn.

 

“Đừng nhúc nhích, để ta dựa một lát.” Cửu Hồi ngáp: “Bay gần cả đêm, ta hơi mệt, khi mặt trời sắp mọc, ngươi nhớ gọi ta.”

 

“Ừ.” Phù Quang lấy một cái áo choàng màu tuyết trong nạp giới ra, giả vờ khoác lên người, nhưng thật ra là bọc Cửu Hồi kín mít.

 

Hắn giơ tay nhẹ nhàng ôm sau lưng Cửu Hồi, ngửa đầu nhìn bầu trời đen như mực.

 

Gió tuyết vẫn gào thét, hắn cúi đầu, nhìn thấy đôi chân trần mới phát hiện mình đã quên mang giày.

 

“Đây nè.” Một đôi giày xuất hiện trên mặt đất: “Chỉ Du còn đang ngủ ở trong thôn, ta trộm đôi giày mới mà Tiêu thẩm thẩm làm cho hắn để ngươi mang.”

 

Phù Quang lau tuyết trên chân, xỏ chân vào giày, khóe miệng khẽ nhếch: “Ta biết tiểu sư tỷ tốt với ta nhất.”

 

“Lần sau đi ra ngoài nhớ mang giày.” Cửu Hồi lại dựa vào vai Phù Quang: “Nếu không Chỉ Du lại mất thêm một đôi giày nữa.”

 

Nghe giọng nói mơ hồ của Cửu Hồi, Phù Quang biết nàng thật sự mệt nhọc, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Ngủ đi, chút nữa mặt trời mọc, ta sẽ gọi ngươi.”

 

Cửu Hồi yên tâm ngủ, Phù Quang dựa vào nàng, lẳng lặng chờ mặt trời mọc.

 

Lúc này mười đại tông môn đều nhìn thấy điểm sáng tượng trưng cho Phù Quang tiên quân trên ngọc bích dừng lại ở rìa vách núi Phù Quang bất động. Mấy trăm năm qua, tiên quân luôn dừng lại ở nơi này, bọn họ đã quen từ lâu.

 

Chỉ có Thu Hoa ngửa đầu nhìn ngọc bích của Thanh Lam Môn, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên.

 

Mấy năm nay, Phù Quang tiên quân chỉ dừng lại chỗ này khi ánh trăng lên, lúc mặt trăng lặn. Trước khi mặt trời mọc, hắn sẽ trở về Phù Quang điện, không hề xem phong cảnh ngoài điện.

 

Bà nghiêng đầu nhìn về phía chân trời, mặt trời sắp mọc, vì sao Phù Quang tiên quân vẫn chưa rời đi?

 

“Tiên tôn, núi Phù Quang có gì bất thường hay sao?” Trưởng lão phụ trách giám sát ngọc bích thấy tông chủ nhìn chằm chằm ngọc bích không rời đi, có chút lo lắng trong lòng.

 

“Không có gì.” Vẻ mặt Thu Hoa đã trở lại bình thường, bà không nhìn ngọc bích nữa, nghiêng đầu nhìn phía đông bầu trời: “Mặt trời của một ngày mới sắp mọc rồi.”

 

“Đẹp quá.” Cửu Hồi mơ màng mở mắt ra, nhìn rặng mây đỏ trên bầu trời, vô thức siết chặt áo gạc cá mập không cho nó tuột xuống.

 

Ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu lên núi Phù Quang, cả ngọn núi được nhuộm màu đỏ vàng, nàng ôm mặt nói: “Nếu không tích lũy nhiều tri thức, đến thời điểm cần ứng dụng sẽ hối hận đã không chăm chỉ học hỏi, nhìn thấy cảnh đẹp chỉ có thể khen tuyệt diệu.”

 

“Được ngươi khen tuyệt diệu, đó là vinh dự của nó.” Phù Quang cười khẽ, hắn nhìn mặt trời mọc càng ngày càng sáng, hóa ra mặt trời mọc trên núi Phù Quang cũng có lúc đẹp như vậy.

 

Hai người kề vai nhau, nhìn mặt trời lên cao, cho đến khi nó trở nên chói mắt.

 

Cửu Hồi đứng dậy, Phù Quang nhận thấy bên cạnh mình trở nên trống rỗng, hoảng sợ nhìn xung quanh.

 

“Đừng nhúc nhích.” Cửu Hồi vỗ lưng hắn: “Cúi xuống, mau đưa ta vào.”

 

Cửu Hồi nhào lên lưng Phù Quang, thấy chân mình lộ ra khỏi áo gạc cá mập, vội vàng rụt chân lại: “Đi mau, đi mau.”

 

Phù Quang đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Vậy ta mạo phạm nhé.”

 

“Cái gì?” Cửu Hồi vòng tay qua cổ Phù Quang, hỏi bên tai hắn: “Mạo phạm cái gì?”

 

“Không, không có gì.” Phù Quang nâng Cửu Hồi, bay xuống tảng băng, dừng trên mặt đất bằng phẳng.

 

Hắn có thể bay thẳng vào trong điện, nhưng lòng tham đáng xấu hổ của hắn đã khiến hắn cõng Cửu Hồi, đi từng bước một trên mặt băng trơn trượt.

 

Hơi thở nóng hổi làm cho cổ và tai hắn đỏ như chảy máu.

 

Những con rối canh giữ bên ngoài điện thấy Phù Quang đã trở lại nên tản ra ở dưới tảng băng, lẳng lặng đứng trong gió tuyết.

 

Bước lên bậc thang, Phù Quang nói với phía sau: “Chúng ta sắp đi vào.”

 

Hắn nhấc chân bước vào cửa, trận pháp trên cửa không có chút phản ứng, chân kia bước vào, vẫn không có phản ứng.

 

Trong điện, Cửu Hồi không dám dùng thuật truyền âm, sợ bị hàng ngàn hàng vạn trận pháp nào đó trong điện phát hiện. Nàng nhìn đám con rối đứng dựa vào tường, vỗ nhẹ vào vai phải của hắn.

 

Phù Quang dừng lại, xoay người đi qua bên phải. Có rất nhiều lá thư nằm rải rác dưới đất đến mức gần như không có chỗ đặt chân, Cửu Hồi liếc nhìn những lá thư đó, đa số là báo cáo và thư từ của các đại tông môn.

 

Tiếp tục đi vào bên trong, có một căn phòng phụ phía sau, bên trong chứa vô số pháp khí cực phẩm, Phù Quang làm lơ hai con rối đi theo hắn, chọn vài pháp khí nhét vào trong áo choàng của mình.

 

Cửu Hồi hiểu ngay lập tức, đây là đang giúp Phù Quang chuyển dời những thứ tốt, nàng tiếp nhận pháp khí, bỏ toàn bộ vào nạp giới của mình.

 

Khi Phù Quang kéo cánh cửa nhỏ bên cạnh ra, vô số linh thạch và linh tủy tuôn ra như suối, Cửu Hồi vội vàng chọc vai hắn, nàng tháo nạp giới ra, nhét thẳng vào tay Phù Quang.

 

Bỏ vào, bỏ hết vào cho ta.

 

Phù Quang phất tay áo, linh thạch khắp sàn tiến vào nạp giới của Cửu Hồi.

 

Nguyệt hoa?

 

Cửu Hồi cần, đưa cho nàng.

 

Đồ bằng vàng, ngọc?

 

Cửu Hồi có lẽ sẽ thích, bỏ vô cho nàng!

 

Thuyền bay và lầu bay vô giá?

 

Đưa tất cả cho Cửu Hồi.

 

Rượu do hắn ủ?

 

Để Cửu Hồi mang về tông môn, lén đưa cho các sư huynh và sư tỷ uống.

 

Linh dược và linh đan hiếm có trên thế gian?

 

Sư phụ và các sư thúc có thể cần, bỏ vào toàn bộ.

 

Nạp giới không thể chứa hết? Không sao, chuẩn bị thêm hai cái cho Cửu Hồi.

 

Công pháp tu luyện của Yêu tộc?

 

Cũng đưa cho Cửu Hồi, không chừng sẽ có ích.

 

Phù Quang giẫm lên những lá thư của các đại tông môn, thu thập tất cả những gì có thể sử dụng, đưa toàn bộ cho Cửu Hồi. Nếu trên tường không có trận pháp, hắn sẽ gỡ đá quý của trận pháp trên tường xuống.

 

Một năm nay ở Vọng Thư Các, Phù Quang tiên quân thanh cao không dính khói lửa phàm tục cuối cùng đã biến thành dân thường tìm kiếm lợi ích cho tông môn của mình.

 

Hắn nhìn viên đá quý cực lớn trên tường, nhẹ nhàng thở dài. Cuối cùng chuyển sự chú ý tới linh bảo trên ngói lưu ly của mái nhà, không biết nếu gỡ vài miếng ngói thì có bị mười đại tông môn phát hiện không?

 

Nhận ra ý đồ của hắn, Cửu Hồi vội nắm vành tai hắn, không thể, nàng đã xem bản vẽ của Phù Quang điện, linh bảo trên ngói lưu ly cũng có pháp trận.

 

Phù Quang có chút tiếc nuối, thôi chờ lần sau. Sang năm, mười đại tông môn lại cống nạp linh thạch và linh bảo, chỉ cần là linh thạch không có dấu ấn đặc biệt thì có thể đưa cho Cửu Hồi.

 

Hắn quay đầu nhìn những pháp khí cực phẩm, đáng tiếc những pháp khí này quá dễ thấy, không thể mang về Vọng Thư Các.

 

Đám con rối không biết Phù Quang đang làm gì, chúng nó không có linh trí, không có ý thức, chỉ cần Phù Quang không rời khỏi núi Phù Quang, không có sinh linh tiến vào núi Phù Quang, chúng nó sẽ không có phản ứng đặc biệt nào.

 

Phù Quang cõng Cửu Hồi trở về tẩm điện, đây là nơi hắn đã ở 506 năm. Cửu Hồi chú ý tới chậu hoa trống rỗng trên bàn, chậu hoa được khoét rỗng từ một khối đá mã não, trên chậu hoa có khắc họa tiết lá hẹ núi màu xanh.

 

Nàng nhìn căn phòng này, không hiểu sao cảm thấy có vẻ quen thuộc.

 

Phù Quang vén rèm lụa thật mạnh, cõng Cửu Hồi đi đến giường, trong Phù Quang điện, chỉ có giường hắn là chỗ duy nhất không có pháp trận.

 

Hắn đặt Cửu Hồi lên giường, buông rèm xuống, lấy giấy bút ra.

 

【Trên giường không có pháp trận.】

 

Hắn không có ý gì khác.

 

Cửu Hồi cầm giấy bút, viết một câu lên giấy.

 

【Chăn mềm quá, ta ngủ được không?】

 

Phù Quang đỏ mặt gật đầu, hắn nhìn chỗ phồng lên trong chăn, luống cuống dò dẫm đắp chăn cho Cửu Hồi.

 

Đây là giường của hắn, tiểu sư tỷ…… không hề chê hắn.

 

Phù Quang cảm thấy mình đỏ bừng từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, hắn nhìn tờ giấy ở đầu giường, gấp lại rồi đặt sát người, bỏ giày của Cửu Hồi vào nạp giới, đầu óc chỉ nghĩ Cửu Hồi đã ngủ chưa.

 

Cửu Hồi giơ tay nắm bàn tay rối ren nhưng không biết bận việc gì của Phù Quang, nói nhỏ bên tai hắn: “Ngươi muốn ngủ cùng ta không?”

 

Bùm!

 

Phù Quang cảm thấy đầu óc mình còn hỗn loạn hơn gió tuyết ngoài điện, hắn mở miệng, hai tay vung nhanh.

 

Không được, không được!

 

Thấy Phù Quang phản ứng lớn như vậy, Cửu Hồi hơi sững sờ mới nhận ra, ở trong mắt tiểu sư đệ, nàng là một cô nương trẻ tuổi chứ không phải là một lá hẹ.

 

Trở về thôn Thượng Hoang một thời gian, xuýt nữa quên mất chuyện quan trọng này.

 

Thấy mặt Phù Quang đỏ hơn mặt trời mọc, Cửu Hồi tìm một cuốn sổ nhỏ trong nạp giới, dùng bút vẽ một người nho nhỏ, rồi vẽ một lá hẹ bên cạnh người nho nhỏ đó.

 

Phù Quang nhìn thấy một đường ngang được vẽ bên cạnh người nho nhỏ, phía sau viết hai chữ: Phù Quang.

 

Sau đó, một đường ngang khác phía sau cỏ dại, viết một chữ: ta.

 

Thiếu niên lang và cô nương cùng nằm trên giường sẽ không thích hợp, nhưng người và cỏ sẽ không sao.

 

Nhìn thấy cảnh này, Phù Quang lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn bị một ngọn núi tuyết lớn đập vào đầu.

 

Cửu Hồi thấy Phù Quang ngơ ngác không nói lời nào, tưởng rằng hắn chưa biết thân phận của mình, lại thêm vài chữ phía sau chữ “Ta”.

 

【Ta là yêu, không phải con người.】

 

Vì vậy không cần quá chú trọng đến lễ nghi trần tục trên thế gian.

 

Phù Quang cong khóe môi một cách khó khăn, ngay lúc này, hắn hy vọng Cửu Hồi có thể để ý một ít lễ nghi của nhân gian.

 

Sau khi tiết lộ thân phận, Cửu Hồi yên tâm rúc vào chăn, nhắm mắt, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

 

Phù Quang thấy nàng vô tình lộ đầu ra khỏi áo gạc cá mập sau khi ngủ, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, đắp áo gạc lại cho nàng.

 

Trên đời này, không nên có chuyện tình cảm gì khiến cho tiểu sư tỷ phiền não, cho dù người này là hắn.

 

Khi mặt trời lên cao, trong chăn có động tĩnh, Phù Quang ngồi ở mép giường vội vàng lấy đồ ngọt trong tay áo ra, một bàn tay thò ra, lấy đồ ăn trong tay hắn.

 

Gương mặt Phù Quang tràn đầy ý cười, có thể như vậy là tốt rồi.

 

Một trận pháp trên tường lóe lên, Phù Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Người của mười đại tông môn đã tới.”

 

Nghe vậy, Cửu Hồi không ăn nữa, vội vàng quấn mình thật kỹ lưỡng trong áo gạc cá mập, ngồi xếp bằng trên giường, chờ xem náo nhiệt.

 

“Bộ Đình của Cửu Thiên Tông đến xin lỗi tiên quân.” Bộ Đình quỳ một gối ở ngoài cửa điện: “Bộ Đình tự biết đã phạm sai lầm, sẵn sàng từ chức tông chủ của Cửu Thiên Tông để bù đắp cho những tội lỗi trong quá khứ.”

 

Cửa điện mở rộng, giọng của Phù Quang tiên quân truyền ra từ bên trong.

 

“Ngươi sai vì đã tự tiện xông vào Phù Quang điện hay sao?” Phù Quang đi đến cửa đại điện, cúi đầu nhìn Bộ Đình: “Ngươi lấy đệ tử của Trường Thọ Cung làm mồi nhử, Ngân Tịch và công chúa Ma tộc đánh lén người dân ở Đào Lâm thành, đây mới là lỗi lầm thực sự của ngươi với tư cách là tông chủ.”

 

Bộ Đình không ngờ Phù Quang biết được những chuyện này, ông ta ngửa đầu nhìn Phù Quang: “Tiên quân nghe thấy những lời đồn này từ đâu?”

 

“Lời đồn?” Phù Quang hỏi lại: “Trong giới tu chân, không phải Cửu Thiên Tông của ngươi là tông môn duy nhất, chẳng lẽ Cửu Thiên Tông không báo thì sẽ không truyền đến tai ta?”

 

Bộ Đình che giấu sự bất an trong lòng, chẳng lẽ chín tông môn khác đã lén báo những chuyện này cho Phù Quang?

 

“Bộ Đình.” Phù Quang nói: “Nếu một người rơi vào trạng thái cố chấp sẽ không thể cứu vãn được nữa. Ngươi có quá nhiều chấp niệm, sẽ có lúc nếm trái đắng.”

 

Bộ Đình đứng dậy: “Tiên quân ở trên núi Phù Quang, không quan tâm đến chuyện trần tục, làm sao biết chấp niệm là gì?”

 

“Ý của ngươi là, ta không nên ở nơi này?” Lông mày Phù Quang khẽ nhúc nhích: “Được rồi, hôm nay ta sẽ xuống núi Phù Quang, không làm tiên quân, không quan tâm đến chuyện trần tục nữa, Bộ tông chủ có hài lòng không?”

 

“Lời của tại hạ có sai sót.” Bộ Đình chắp tay nói: “Xin tiên quân thứ tội.”

 

Hiện tại lời nói sắc bén của Phù Quang tiên quân khiến ông ta kinh ngạc.

 

“Nếu ngươi không muốn làm tông chủ thì nhường cho người khác làm.” Một chưởng của Phù Quang hất bay Bộ Đình, giọng điệu thờ ơ: “Bổn quân không quan tâm đến chuyện trần tục, đừng hỏi ta những chuyện tầm thường như vậy.”

 

“Xin tiên quân bớt giận.” Nam Phong bước qua kết giới gió tuyết, tu vi của hắn có hạn, gió tuyết của núi Phù Quang để lại vết thương khắp người hắn. Hắn đi đến ngoài điện, dập đầu thật mạnh với Phù Quang: “Vãn bối Nam Phong, bái kiến Phù Quang tiên quân.”

 

Phù Quang hơi dịch sang một bên, tránh cái lạy của hắn: “Nam Phong đạo hữu không cần đa lễ.”

 

Nam Phong lén nhìn Phù Quang đeo mặt nạ, ngài gọi thẳng tên huý của gia sư, lại gọi vãn bối là đạo hữu, có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?

 

Tuy nhiên, hắn chỉ nhìn thoáng qua, không dám xem nhiều.

 

“Vào trong điện nói chuyện đi.” Phù Quang nhớ tới Cửu Hồi vẫn ở trên giường, biết nàng muốn xem náo nhiệt, vì thế quyết định đưa hai thầy trò này vào trong điện.

 

“Thu Hoa của Thanh Lam Môn bái kiến Phù Quang tiên quân.”

 

“Hoài Nghiên của Trường Thọ Cung bái kiến Phù Quang tiên quân.”

 

“Vãn bối Cẩm Khinh Cừu của Ngự Trân Tông bái kiến Phù Quang tiên quân.”

 

“Vấn Tinh Môn……”

 

Phù Quang nhìn chín đại tông môn cùng tiến đến, liếc nhìn Bộ Đình vẫn quỳ ở dưới đất nôn ra máu, vẻ mặt nhàn nhạt: “Lần cuối cùng nhìn thấy toàn bộ chư vị là 500 năm trước.”

 

Mọi người nhớ lại Phù Quang nhỏ bé gầy gò yếu ớt năm đó, không dám ngẩng đầu. Chỉ có Cẩm Khinh Cừu không tham dự chuyện năm đó lén nhướng mí mắt nhìn tiên quân trong truyền thuyết.

 

“Tuy rằng 500 năm không gặp, chư vị vẫn ít lời như xưa, rất hợp với sự yên tĩnh của Phù Quang điện.”

 

Mọi người cúi đầu càng thấp hơn: “……”

 

Tuy rằng chúng ta vẫn im lặng như trước, nhưng ngài nói chuyện sắc bén hơn nhiều.

 

Những câu nói không có chữ nào thô tục, nhưng đâm vào tim người ta.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Phù Quang: Người đứng ở trước mặt các ngươi không phải là Phù Quang năm xưa, mà là phiên bản tiến hóa của Chỉ Du - Phù Quang PLUS, đã được tiểu sư tỷ và Vọng Thư Các hun đúc.

 

Rau hẹ bé bỏng: Trốn ở đầu giường xem náo nhiệt thật kích thích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.