Phù Quang điện rộng rãi và trống vắng, mặc dù có người của mười đại tông môn đứng trong điện nhưng vẫn có vẻ lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Thu Hoa bước vào Phù Quang điện. Bà nhìn xung quanh, thấy đủ loại trận pháp dày đặc khác nhau, đám con rối cứng đờ và vô hồn nhìn chằm chằm mỗi người bọn họ với đôi mắt đờ đẫn vô cảm.
Khi Phù Quang tiên quân bị đưa vào núi Phù Quang, bà đang đi du lịch bên ngoài. Lúc sư phụ qua đời trên núi Phù Quang, bà đang hôn mê, cho nên bà chưa bao giờ gặp vị tiên quân này.
Bà khó chịu chạm vào cái mặt nạ trên má, khẽ cau mày. Đưa một đứa trẻ mới sinh tới nơi này, bắt hắn lớn lên ở địa phương như vậy, hấp thụ linh khí của trời đất hết năm này sang năm khác, sau đó chuyển vào mười đại tiên đỉnh……
Thu Hoa quay đầu nhìn Bộ Đình đang được Nam Phong đỡ, đánh một chưởng vào ngực ông ta, Bộ Đình nôn ra máu ngay tại chỗ.
“Sư phụ!” Nam Phong đỡ Bộ Đình ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn Thu Hoa với đôi mắt đỏ hoe: “Thu Hoa tiên tôn, ngài……”
“Sư phụ của ngươi xúc phạm tiên quân, cho dù tiên quân không hề so đo, chẳng lẽ ngươi có thể yên tâm hay sao?” Thu Hoa cúi xuống, hạ giọng gằn từng chữ một: “Ngươi mở mắt ra nhìn Phù Quang điện này, ngươi có cảm thấy bình yên trong lòng không?”
Những năm gần đây bà luôn trốn tránh, trốn tránh mười đại tiên đỉnh, trốn tránh núi Phù Quang.
Hiện giờ bà đã hiểu, trốn tránh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, tuy không có nơi nào để bà lưu luyến trong thiên hạ, nhưng nó là thứ mà Mộc Tê thà chết cũng muốn bảo vệ.
Nam Phong đau khổ cúi đầu, hắn nhìn gương mặt trắng bệch của sư phụ, đút ông ta một viên đan dược, không hề mở miệng.
Hắn đương nhiên nhìn ra, cung điện này là một ngôi mộ vĩnh viễn không có tự do, một cái lồng giam cầm Phù Quang tiên quân. Bước vào nơi đây, hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nhưng Phù Quang tiên quân đã ở đây hơn 500 năm, hơn 18 vạn ngày đêm.
Người của các tông môn khác vẫn như trước, giả vờ không thấy sự xung đột giữa Thu Hoa và Bộ Đình.
Phù Quang phất tay áo, rất nhiều đệm hương bồ xuất hiện trong điện: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Mọi người không có mặt mũi nào ngẩng đầu lên, bọn họ lặng lẽ đi đến đệm hương bồ, ngồi xếp bằng. Đại điện lại yên tĩnh, gió lạnh thổi vào chính điện, vô số bông tuyết rơi xuống vai bọn họ.
Không ai nói chuyện, Phù Quang vén áo, ngồi xuống đệm hương bồ phía trên, hắn giơ tay lên, tất cả các lớp rèm lụa trong điện cuốn lên, lập tức có thể nhìn thấy toàn bộ đại điện.
Hắn quay đầu nhìn về phía giường, rèm giường khẽ lay động, gương mặt giấu dưới cái mặt nạ màu bạc chợt dịu đi.
Không ai biết, Phù Quang tiên quân có nhân phẩm cao quý giấu một tiểu cô nương trên giường.
Cửu Hồi thò đầu ra dưới rèm giường, chọn một tư thế thoải mái, lẳng lặng quan sát.
“Bộ Đình đã làm trái mệnh lệnh của sư phụ, quấy rầy tiên quân thanh tu, ta không thể ngăn cản kịp thời, xin tiên quân trừng phạt.” Thu Hoa đứng dậy khỏi đệm hương bồ, vái chào Phù Quang: “Thanh Lam Môn là đệ nhất tông môn trong giới tu chân, lại không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, tại hạ xấu hổ trong lòng.”
Đang ôm ngực nôn ra máu, Bộ Đình mở mắt, lạnh lẽo nhìn bóng lưng Thu Hoa.
Các tông môn khác sợ hãi khi nghe vậy. Mấy năm nay, Thu Hoa rất ít khi tham gia vào công việc của mười đại tông môn. Ngoại trừ việc không nhượng bộ khi có mâu thuẫn với Bộ Đình, bà luôn hành động rất ôn hòa vào những thời điểm khác. Hôm nay ở trước mặt Phù Quang tiên quân, bà nói rằng Thanh Lam Môn là đệ nhất tông môn trong giới tu chân, là có ý gì?
Cung chủ của Trường Thọ Cung kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Thu Hoa, mối quan hệ cá nhân giữa bà và Thu Hoa thân thiết hơn ai hết, bà biết Thu Hoa phiền chán cái gọi là thiên mệnh và thiên kiếp đến nhường nào.
“Hành động của người khác không liên quan đến Thu tông chủ.” Phù Quang đưa tay đỡ hờ Thu Hoa: “Ta và các tông chủ khác là người quen cũ, nhưng lại mới gặp Thu tông chủ.”
“500 năm trước, lệnh sư tôn từng cung phụng một chiếc chuông vô âm đến Phù Quang điện. Phù Quang điện có kết giới rất mạnh và vô số trận pháp, chuông vô âm cũng vô dụng đối với ta.” Phù Quang giơ tay, một cái chuông thật lớn bay ra từ trắc điện, nó xoay tròn rất nhanh, biến thành một pháp khí cỡ ngón tay cái trong lòng bàn tay Phù Quang: “Thu tông chủ là người đứng bậc nhất trong giới tu chân, hãy để pháp khí này trở về với chủ nhân ban đầu của nó.”
Chuông vô âm ở trong Phù Quang điện?!
Chuông vô âm được gọi là chuông Đông Hoàng nhỏ, chỉ có người mạnh nhất mới có thể khống chế nó, cho nên nó tượng trưng cho quyền lực và địa vị.
Tiên quân trao chuông vô âm cho Thu Hoa, có nghĩa là hắn công nhận địa vị của Thu Hoa và Thanh Lam Môn?
Mấy năm nay, mười đại tông môn mơ hồ tôn trọng Cửu Thiên Tông, bọn họ không ngờ còn có biến hóa như vậy.
“Tạ tiên quân.” Thu Hoa giơ hai tay ra, vẻ mặt trịnh trọng tiếp nhận chuông vô âm.
Bà xoay người nhìn Bộ Đình đang có sắc mặt tái nhợt, khẽ mỉm cười với ông ta.
“Nếu không nhờ tiên quân ban cho nguyệt hoa tiên tửu, tại hạ không thể thành công đột phá cảnh giới.” Thu Hoa vén áo, hành đại lễ với Phù Quang: “Tạ đại ân của tiên quân.”
“Sở dĩ ngươi có thể khám phá ra tâm kiếp là bởi vì tự ngươi đã giác ngộ đạo, không liên quan đến ta.” Phù Quang giơ tay: “Không cần nhắc lại chuyện này.”
Thu Hoa lại lạy: “Vâng.”
Nguyệt hoa tiên tửu?
Nam Phong kinh ngạc nhìn Thu Hoa tiên tôn, không ngờ Thu Hoa tiên tôn cũng là người nịnh nọt tiên quân.
Bầu rượu mà tiên quân ban cho không phải là rượu nước tuyết nhạt nhẽo và vô vị hay sao? Bà tiến giai thì liên quan gì đến tiên quân?
Nam Phong chưa kịp suy nghĩ kỹ, các tông chủ khác đã quỳ sát đất hành lễ với Phù Quang: “Chúng ta xin lỗi tiên quân.”
Lần trước Bộ Đình tới Phù Quang điện, bọn họ không biết. Lần này biết Bộ Đình lại đến Phù Quang điện, bọn họ phải chạy tới Phù Quang điện càng nhanh càng tốt để xin lỗi Phù Quang.
506 năm trước, mười đại tông môn và Trấn Tinh Lâu cùng quyết định giam cầm Phù Quang trên núi, hiện giờ Bộ Đình khiến tiên quân bất mãn, bọn họ không thể đứng ngoài cuộc.
Với tu vi hiện giờ của tiên quân, nếu hắn không quan tâm, rời khỏi núi Phù Quang, bọn họ không ngăn được. Điều duy nhất có thể làm cho tiên quân tình nguyện ở lại nơi này chính là sự sinh tử của các sinh linh trong thiên hạ.
Nếu trên đời này có nhân quả, mười đại tông môn đã gieo vô số ác nhân.
Nếu vận mệnh có nợ, mười đại tông môn đã thiếu nợ tiên quân rất nhiều.
“Tất cả đứng lên đi.” Phù Quang giơ tay dùng linh lực làm các tông chủ đứng dậy: “Ta sống một mình trong Phù Quang điện cả đời, không quan tâm đến các lễ nghi trần tục này.”
Sống một mình cả đời?
Mọi người xấu hổ không còn mặt mũi nào, rõ ràng bị giam cầm ở nơi đây cả đời.
“Tiên quân không quan tâm, nhưng chúng ta không thể không biết lễ nghĩa.” Thu Hoa lấy một hộp quà trong nạp giới ra: “Xin tiên quân vui lòng nhận lấy.”
“Xin tiên quân vui lòng nhận lấy.” Các tông môn khác cũng chuẩn bị quà xin lỗi, khiến cho Bộ Đình có vẻ không hề chuẩn bị rất xấu hổ.
Ông ta nhìn những hộp quà mà các tông chủ chuẩn bị kỹ càng, lấy một cái hộp gỗ trong nạp giới ra: “Bộ Đình đã xúc phạm tiên quân, cực kỳ xấu hổ, xin tiên quân trừng phạt.”
Phù Quang giơ tay lên, đám con rối với gương mặt vô cảm lấy các hộp quà, đi ra phía sau trắc điện.
Hắn thậm chí không hề liếc nhìn những hộp quà đó, tựa như đối với hắn, cho dù bên trong là linh bảo hay là đá cứng cũng không có gì khác nhau.
Chỉ có Cửu Hồi nhìn thấy, Phù Quang lén lút thò ra hai ngón tay ở dưới tay áo, móc về phía nàng, sau đó vội vàng rụt vào trong tay áo lại.
“Ta đã nhận quà của các ngươi, chư vị còn chuyện gì không?”
Mọi người trao đổi ánh mắt, cuối cùng quay sang nhìn Thu Hoa.
“Hôm nay chúng ta đến đây để xin lỗi, không dám quấy rầy tiên quân chuyện trần tục.” Thu Hoa hành đại lễ: “Mong tiên quân bảo trọng.”
Đứng trong cái lồng giam lộng lẫy này, bà không biết có thể nói gì ngoài một câu trân trọng.
“Bộ Đình tự xin từ bỏ vị trí tông chủ của Cửu Thiên Tông để xin lỗi, ta đã đồng ý, chư vị không cần đau buồn vì chuyện này.” Phù Quang đưa tay vuốt ve cái mặt nạ, giọng điệu nhàn nhạt: “Ta không biết mặt chư vị, chư vị cũng không biết dung mạo của ta. Ta và các ngươi chỉ tình cờ gặp nhau, cho dù gặp nhau cũng không quen biết, sau này nếu không có chuyện gì trọng đại, đừng đến nữa.”
Mọi người nghe thấy những lời này, lương tâm dâng lên cảm giác áy náy vô tận, ngay cả chuyện Bộ Đình tự xin từ bỏ vị trí tông chủ cũng không còn sốc nữa.
“Tất cả lui ra đi.” Phù Quang đứng dậy, quay lưng về phía mọi người.
“Xin tiên quân bảo trọng, chúng ta cáo lui.” Thu Hoa cùng mọi người hành lễ, khi đứng dậy rời khỏi Phù Quang điện, bà đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía giường.
Rèm giường gợn sóng, nhưng nơi đó không có gì cả.
“Sư phụ.” Nam Phong đỡ Bộ Đình đi phía sau mọi người. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng loảng xoảng, lư hương thụy thú vàng gần sư phụ nhất rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Đám con rối đều quay lại, nhìn lư hương đã rơi xuống đất.
Mọi người cũng dừng lại, nhìn lư hương lăn trên mặt đất. Ánh mắt của bọn họ dần dần di chuyển lên trên, nhìn thấy tro dính trên góc áo Bộ Đình.
“Tiên quân……”
“Ta trừng phạt Bộ tông chủ, ông ta bất mãn với ta cũng là lẽ thường.” Phù Quang nhìn lư hương trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh: “Các ngươi trở về đi.”
“Tiên quân, tại hạ không làm chuyện này.” Bộ Đình nhíu mày, nhìn lư hương dưới đất.
“Ta đã biết.” Phù Quang phất tay áo quét Bộ Đình ra khỏi đại điện, cửa chính điện được đóng lại thật mạnh trước mặt mười đại tông môn.
Mọi người nhìn Bộ Đình không nói nên lời, môn chủ của Vấn Tinh Môn luôn tốt tính từ trước đến nay không nhịn được: “Bộ tông chủ, hôm nay ngươi không nên làm như vậy.”
Bộ Đình lạnh nhạt nói: “Lư hương tự rơi xuống, không liên quan đến ta.”
“Tất cả đồ trang trí trong Phù Quang điện đều có trận pháp, làm sao có thể tự rơi xuống đất?” Thu Hoa mỉa mai cười: “Không biết Bộ tông chủ bất mãn với tiên quân, hay là bất mãn với ta? Nếu bất mãn với ta, đợi rời khỏi núi Phù Quang hẵng bày ra cái vẻ tiên tôn của ngươi, ta đương nhiên sẽ tiếp nhận.”
“Nếu bất mãn với tiên quân……” Thu Hoa cởi mặt nạ, không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Bộ Đình: “Tại sao ngươi bất mãn với tiên quân?”
Mọi người im lặng, cảm thấy hành động này của Bộ Đình thật sự không ổn.
Bộ Đình che ngực, tức giận phun ra một ngụm máu lớn: “Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Muốn phun thì về Cửu Thiên Tông của ngươi từ từ phun, đừng làm bẩn con đường trên núi Phù Quang.” Thu Hoa cụp mí mắt, lạnh lùng nói: “Sau khi trở về, chúng ta sẽ truyền mười tông lệnh ra toàn bộ giới tu chân, nói rõ hành vi gần đây của Bộ tông chủ, kẻo những người không hiểu sẽ cho rằng, Bộ tông chủ bị thương nên chúng ta buộc hắn thoái vị.”
“Chư vị nghĩ như thế nào?” Thu Hoa nhìn từng người một.
Mọi người đều im lặng.
“Nếu mọi người không lên tiếng, có nghĩa là không có ý kiến gì.” Thu Hoa đeo mặt nạ lại: “Thấy chư vị hiểu rõ lý lẽ như thế, ta đã yên tâm.”
Mọi người: “……”
Cứ tưởng rằng sau khi Thu tiên tôn tiến giai sẽ bao dung hơn, không ngờ tính cách còn mạnh mẽ hơn trước. Đây là sợ giới tu chân không biết Bộ tông chủ đã làm gì, muốn truyền vào tai mọi người.
Bộ tông chủ có tu vi cực kỳ cao, địa vị lại tôn quý, mấy năm nay nhận được sự tôn sùng của vô số người. Sau khi mười tông lệnh truyền ra hôm nay, Bộ tông chủ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, e rằng toàn bộ Cửu Thiên Tông sẽ bị ảnh hưởng.
Hành động này còn tàn nhẫn hơn cả việc lấy kiếm đâm vào tim Bộ Đình.
Nếu trước khi rời đi, Bộ Đình không hất ngã lư hương trong Phù Quang điện bởi vì tức giận, có lẽ một số người trong bọn họ sẽ lên tiếng phản đối. Nhưng sau sự việc này, cho dù có người thương hại Bộ Đình cũng sẽ không phản bác.
Bởi vì bọn họ thật sự cảm thấy có lỗi đối với Phù Quang tiên quân.
Mọi người lấy lệnh bài của tông môn ra, xuyên qua gió lạnh gào thét, rời khỏi núi Phù Quang cô đơn.
“Môn chủ.” Nam Phong đuổi theo môn chủ của Vấn Tinh Môn, hành đại lễ với ông: “Môn chủ, ngài đã từng tính toán cơ hội chữa lành cho sư tôn của tại hạ, nhưng hiện giờ vết thương của sư tôn càng ngày càng nặng, cầu xin môn chủ thương xót.”
Môn chủ của Vấn Tinh Môn thấy Nam Phong đuổi theo một mình, đoán rằng hắn đã giấu Bộ Đình, vì thế thở dài nói: “Nam Phong sư điệt, ta có thể đoán vận mệnh, nhưng không thể tính vận may. Ngày đó ta quả thật đã tính được bước ngoặt, nhưng cơ hội chỉ thoáng qua, nếu không thể nắm bắt thì không thể cưỡng cầu.”
“Môn chủ.” Nam Phong quỳ xuống trước mặt môn chủ của Vấn Tinh Môn: “Cầu xin môn chủ giúp chúng ta tính thêm một lần nữa.”
Nhìn thấy Nam Phong hèn mọn quỳ trước mặt mình, môn chủ của Vấn Tinh Môn cúi xuống nâng hắn dậy, thở dài: “Nể mặt ngươi, ta sẽ tính lần nữa.”
“Cảm ơn môn chủ.” Nam Phong liên tục chắp tay hành lễ, trong mắt ngập tràn vui mừng.
“Ngươi đừng quá mừng rỡ.” Môn chủ của Vấn Tinh Môn nói: “Tuy vận mệnh lớn lao do trời định, nhưng sinh linh trên thế gian đều có vận mệnh riêng. Đôi khi bấm đốt ngón tay chính là điểm khởi đầu để thay đổi vận mệnh, biết nó không hẳn là may mắn hơn không biết.”
Ông lấy pháp khí ra, ngồi xếp bằng, bắt đầu bấm đốt ngón tay.
Môn chủ của Vấn Tinh Môn bấm đốt ngón tay để tìm ra vận mệnh hứa hẹn nhất trong vô số vận mệnh có thể xảy ra.
Trăng có khi tròn khi khuyết, con người có may mắn và xui xẻo, con đường đi về bên trái hay bên phải sẽ dẫn đến những vận mệnh khác nhau trong tương lai.
Có vô số vận mệnh trói buộc quá khứ và tương lai của Bộ Đình, môn chủ của Vấn Tinh Môn không nhìn những sợi dây vận mệnh tươi sáng đã bị Bộ Đình ném đi, ông theo hướng đại diện cho tương lai, giơ tay nắm lấy một sợi dây mờ đến mức gần như biến mất.
Bởi vì chỉ có sợi dây này là màu xanh tượng trưng cho hy vọng.
Ông từ từ mở mắt ra, nhìn Nam Phong với vẻ mặt phức tạp.
“Môn chủ.” Nam Phong thấy biểu cảm phức tạp của môn chủ Vấn Tinh Môn, hắn thầm hoảng sợ, chẳng lẽ kết quả bấm đốt ngón tay cực kỳ kém: “Vết thương của sư tôn của tại hạ……”
“Vẫn còn một tia sống mỏng manh.” Môn chủ của Vấn Tinh Môn thấy Nam Phong thở phào nhẹ nhõm, không đành lòng nói: “Nhưng tia sống này đang sắp đổ, có vẻ đứt quãng, gần như biến mất.”
Nam Phong trầm mặc một hồi lâu: “Xin môn chủ nói rõ.”
“Bước ngoặt sẽ diễn ra vào ngày mùng một tháng giêng sang năm.” Môn chủ của Vấn Tinh Môn từ từ nói: “Đại điển kế vị của ngươi.”
“Chỉ cần ngươi yên ổn thừa kế vị trí tông chủ của Cửu Thiên Tông, vết thương của Bộ tông chủ có khả năng khỏi hẳn.” Môn chủ của Vấn Tinh Môn thấy sắc mặt tái nhợt của Nam Phong, đứng dậy thở dài rời đi.
Ông đã nói rồi, “biết” đôi khi là sự trừng phạt của vận mệnh đối với người ta.
【Làm tốt lắm nhé!】
Bốn chữ rất to hiện lên trên tờ giấy, còn có một người nho nhỏ vỗ tay, tuy nhiên kỹ năng vẽ của người này thật đáng lo ngại, vỗ tay trông giống như đập vào ngực.
Phù Quang cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường, sau đó dùng linh lực triệu hồi tất cả các hộp quà mà mười đại tông môn đưa vừa rồi, đặt ngay ngắn trên giường.
Cửu Hồi xoa tay, mở hộp quà Thu Hoa đưa tới.
Ngoài mấy thanh phi kiếm cực phẩm do chính Thu Hoa luyện chế, còn có một số linh thạch cổ xưa, bà thậm chí còn tìm ra vài cách ủ rượu.
Tông chủ của các tông môn khác cũng rất hào phóng, có cả linh thạch lẫn pháp bảo. Đặc biệt là hộp quà của Ngự Trân Tông đưa, chứa đầy hạt mã não hiếm có trên thế gian, mỗi một món đồ đều viết hai chữ “hào phóng”.
Phù Quang vỗ nhẹ hộp châu báu, nhét vào tay Cửu Hồi.
【Tặng cho Long đại gia và Tiêu thẩm】
Long đại gia thích vàng bạc châu báu, Tiêu thẩm thích thu thập châu báu xinh đẹp để may quần áo và làm đồ trang sức.
【Được】
Cửu Hồi cất đồ, nhìn Phù Quang ngồi ngoan ngoãn ở trước mặt mình, do dự một lát, duỗi ngón trỏ chạm vào trán Phù Quang.
Phù Quang không biết Cửu Hồi muốn làm gì, nhưng hắn không tránh, để linh lực của Cửu Hồi tùy ý tiến vào cơ thể hắn.
Con rối đứng trong góc vẫn không nhận ra sự khác thường, ngơ ngác đứng đó.
Linh lực không thuộc về hắn quấn khắp người hắn, cuối cùng quay hai vòng bên ngoài linh đài của hắn, chui vào trong linh đài của hắn.
Linh lực ấm áp không ngừng rót vào linh đài của hắn, hắn muốn nói chuyện, nhưng bị một bàn tay ấm áp che miệng.
Linh lực tiếp tục truyền vào cơ thể hắn, hắn dần dần phát hiện sự đau đớn gặm nhấm trái tim và xương cốt giảm bớt rất nhiều, tựa như cả cơ thể được hơi ấm bao bọc.
Mặt trời dần dần di chuyển về phía tây, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu những chùm ánh sáng vào trong điện. Cửu Hồi rụt tay lại, viết vài chữ trên giấy.
【Nỗi đau chia cắt trái tim và linh hồn không thể chữa khỏi, chỉ có thể giảm bớt nhờ linh lực.】
Viết xuống những lời này, Cửu Hồi nắm chặt bút, trong lòng hơi khó chịu, Phù Quang lẽ ra có thể tránh sự đau đớn thế này.
【Cảm ơn tiểu sư tỷ.】
Phù Quang mò mẫm trong hư không một lát, sờ được tay áo của Cửu Hồi, mỉm cười với nàng.
Nếu có thể khiến cho Cửu Hồi lưu luyến hắn, dù đau đớn thì có gì quan trọng?
Bầu trời tối dần, Phù Quang nhìn thấy bóng tối ngoài cửa sổ, hắn biết Cửu Hồi phải rời đi.
Hắn mang giày, thò tay vào trong rèm giường.
Một bàn tay mềm mại và ấm áp đặt vào lòng bàn tay hắn. Hắn giơ tay kia ra, ôm ngang người đó.
Cửu Hồi sửng sốt, vòng tay qua cổ Phù Quang.
Sau khi biết nàng là lá hẹ yêu, tiểu sư đệ coi nàng là chậu hoa?
Phù Quang đi rất chậm, nhưng cho dù chậm đến đâu, con đường phía trước Phù Quang điện cũng kết thúc.
Hắn cúi người, cẩn thận đặt Cửu Hồi xuống, ngoan ngoãn cười: “Tiểu sư tỷ trở về đi, ta ở thôn Thượng Hoang chờ ngươi về.”
Cửu Hồi nắm cánh tay hắn lắc lắc, nhón chân nói nhỏ bên tai hắn: “Mấy ngày nữa ta lại đến đây với ngươi.”
“Được.” Phù Quang cụp mí mắt: “Ta chờ ngươi.”
“Vậy ta…… đi nhé.” Cửu Hồi buông cánh tay Phù Quang ra.
“Ừ.” Phù Quang gật đầu, hơi ấm trên cánh tay biến mất, bên cạnh lại trở nên trống không.
Hắn nhìn gió tuyết cuồn cuộn, cố gắng nhìn dấu vết rời đi của Cửu Hồi trong gió tuyết.
“Tự chăm sóc bản thân nhé.” Giọng nói của Cửu Hồi lại vang lên bên tai, hắn được Cửu Hồi ôm vào lòng.
“Lần sau ta sẽ mang đồ ăn ngon tới cho ngươi.” Cửu Hồi vỗ lưng Phù Quang: “Lần này ta thật sự đi nè.”
Nàng buông Phù Quang ra, cố ý để lộ một sợi tóc ra ngoài áo gạc cá mập, xoay người bay ra khỏi kết giới gió tuyết.
Phù Quang nhìn sợi tóc cho đến khi không nhìn thấy nữa mới từ từ quay lại Phù Quang điện.
Đi được nửa chừng, hắn nhìn không gian rộng rãi bằng phẳng này, chợt nghĩ, cùng tiểu sư tỷ ăn lẩu ở đây có phải rất thích hợp không?
Nàng tới rất vội vàng, nhưng khi trở về Cửu Hồi không lãng phí linh lực của mình, lựa chọn đi thuyền bay.
Đêm nay không có trăng, khắp nơi tối tăm. Khi xuyên qua những đám mây thật dày, Cửu Hồi thấy lầu bay của Ngự Trân Tông được trang trí lộng lẫy và phức tạp.
Cẩm Khinh Cừu mặc y phục sang trọng, dựa vào lan can cửa sổ xem mỹ nhân nhảy múa, dường như nhận ra có thuyền bay khác tới gần, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Hồi.
“Cửu Hồi cô nương?” Thấy rõ người đến là Cửu Hồi, nụ cười lười biếng trên mặt Cẩm Khinh Cừu có chút chân thành: “Thật trùng hợp, gặp được cô nương ở đây.”
“Cẩm thiếu chủ.” Hai người chào nhau xong, Cửu Hồi dừng thuyền bay: “Không biết thiếu chủ lên đường vào đêm khuya là muốn đi đâu?”
“Hôm nay đến núi Phù Quang, phải chạy về tông môn trước bình minh ngày mai. Gia phụ đang bế quan tu luyện, ta đành phải lo lắng cho bỉ tông.” Cẩm Khinh Cừu nhìn phía sau Cửu Hồi, hơi kinh ngạc nói: “Chỉ Du đạo hữu không đồng hành cùng cô nương hay sao?”
“Chỉ Du đang ở nhà ta nghỉ ngơi, ta đi mua vài thứ giùm trưởng bối, không cho hắn đi cùng.” Cửu Hồi đổi đề tài, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Thiếu chủ vừa nói đi đến núi Phù Quang à?”
“Ừm.” Cẩm Khinh Cừu nhìn sắc mặt Cửu Hồi: “Chẳng lẽ tông môn của Cửu Hồi cô nương chưa nhận được mười tông lệnh?”
Cửu Hồi lắc đầu: “Gần đây tại hạ không về tông môn, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Bộ tiên tôn của Cửu Thiên Tông đã phạm sai lầm lớn, tự xin từ chức vị trí tông chủ.” Cẩm Khinh Cừu xoay cái quạt ngọc: “Cô nương là đệ tử giỏi của Ngọc các chủ, phải chuẩn bị trước để tham gia đại điển kế vị của tông chủ mới của Cửu Thiên Tông.”
“Đa tạ thiếu chủ đã báo trước.” Cửu Hồi chắp tay: “Tại hạ đang vội vã về nhà đoàn tụ với trưởng bối, cáo từ.”
“Cô nương đi thong thả.” Cẩm Khinh Cừu nhìn thuyền bay nhanh chóng rời đi, nói với đồng tử bên cạnh: “Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì, thiếu chủ?”
“Đáng tiếc một nhân vật xuất chúng như Cửu Hồi cô nương không phải là đệ tử của Ngự Trân Tông.” Cẩm Khinh Cừu nhẹ nhàng thở dài: “Nếu nàng là tiểu sư muội của ta……”
“Thiếu chủ.” Đồng tử cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Trước khi tông chủ bế quan đã nói, ngài không thể trêu chọc các tiểu cô nương.”
“Ngươi không hiểu gì cả.” Cẩm Khinh Cừu lắc đầu: “Khi nhìn thấy Cửu Hồi cô nương, ta cảm thấy nàng rất đặc biệt.”
“Ta hiểu.” Đồng tử rót một chén trà cho hắn: “Nhưng ta càng hiểu rõ là Cửu Hồi cô nương không cảm thấy ngài đặc biệt.”
“Nói bậy, thiếu chủ của ngươi tuấn tú thế này, sao nàng cảm thấy ta bình thường được?” Cẩm Khinh Cừu gõ đầu đồng tử.
“Nhưng Chỉ Du lang quân bên cạnh Cửu Hồi cô nương cũng cực kỳ tuấn tú.” Đồng tử vuốt chỗ bị đau: “Trên đời này có rất nhiều mỹ nam, xin thiếu chủ đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Có nghĩ cũng vô ích.
Khi Cửu Hồi chạy về cổng thôn, trời vừa rạng sáng. Nàng lấy lệnh bài ra để mở lối đi của cây cầu đá, vừa bước lên cầu đã nhìn thấy Chỉ Du trong bộ đồ trắng đứng trên cầu.
“Chỉ Du?” Cửu Hồi nhặt lệnh bài, bước nhanh đến chỗ Chỉ Du: “Sao ngươi ở đây?”
“Ta đang đợi tiểu sư tỷ trở về.” Chỉ Du xoay người nhìn Cửu Hồi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi tiểu sư tỷ, ta không nên lừa gạt ngươi.”
“Ngươi lừa ta cái gì?” Cửu Hồi túm chặt tay áo của hắn, dẫn hắn đi vào trong thôn: “Ngươi chỉ không nói cho ta biết, ngươi là Phù Quang tiên quân, không có lừa dối ta.”
Chỉ Du dừng lại, thật ra hắn đã từng nói dối.
“Ta rất lo lắng.” Chỉ Du đi theo sau Cửu Hồi: “Sợ ngươi không để ý tới ta, lo lắng ngươi cảm thấy ta không thành thật với ngươi.”
“Tiểu sư đệ tốt như vậy, làm sao ta nỡ bỏ qua.” Cửu Hồi lục lọi trong túi tiền, lấy một nắm đá quý: “Đưa tay đây.”
Chỉ Du ngoan ngoãn giơ tay ra trước mặt nàng.
“Cho ngươi những viên đá quý này nè.” Cửu Hồi cười nói: “Ta trộm đá quý của Phù Quang để nuôi ngươi.”
Trộm giày của Chỉ Du cho Phù Quang, lấy đá quý của Phù Quang để dỗ Chỉ Du vui vẻ.
Nàng thật sự là một sư tỷ tốt, am hiểu xử lý công bằng mọi việc.
“Cảm ơn tiểu sư tỷ.” Chỉ Du cất đá quý, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta tưởng sau khi sư tỷ đến núi Phù Quang sẽ đau lòng cho Phù Quang hơn.”
Cửu Hồi: “……”
Cùng trái tim, cùng đôi mắt, cùng linh hồn, rõ ràng là cùng một người, so sánh làm gì?
“Phù Quang cõng tiểu sư tỷ đến Phù Quang điện, vậy ta sẽ cõng tiểu sư tỷ về nhà.” Chỉ Du kéo góc áo Cửu Hồi nhẹ nhàng lay động: “Được không tiểu sư tỷ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ Du: Một người cái gì, ta không hiểu, ta chỉ muốn cõng tiểu sư tỷ về nhà thôi.
Rau hẹ bé bỏng: Không phải chỉ dỗ tiểu lang quân vui vẻ hay sao, ta làm được.
Phù Quang: Ta biết Bộ Đình có ý kiến với ta. Nếu không có ý kiến, tại sao ông ta hất ngã lư hương của ta? Nhưng ta tốt bụng và rộng lượng nên ta sẽ không so đo với ông ta.
**************