Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 61:




Long đại gia vừa mở cửa viện thì nhìn thấy Chỉ Du cõng Cửu Hồi không về nhà cả ngày đi vào thôn. Ông sửng sốt, sau đó lặng lẽ đóng cửa viện.

 

Ông cảm thấy nếu hai đứa nhỏ phát hiện ra ông vào lúc này, tức là ông cản đường và không biết điều.

 

Qua một hồi lâu, ông mới lén mở cửa, quay đầu bắt gặp Ngô bá cũng đang lén mở cửa.

 

“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Ngô bá đứng thẳng, vỗ bụi không tồn tại trên người, bước nhanh ra khỏi cửa viện, để lại một bóng lưng kiêu ngạo cho Long đại gia.

 

Long đại gia: “……”

 

Có giỏi thì mắng mấy đứa nhỏ đi, tại sao mắng ông?!

 

Cửu Hồi không biết Long đại gia lại bị mắng, nàng và Chỉ Du trở lại viện, Chỉ Du nhìn lên trời: “Ngủ thêm một lát đi, ta sẽ gọi ngươi dậy ăn trưa.”

 

“Không ngủ.” Cửu Hồi kéo hắn ngồi xuống, con rối cừu con và thỏ con bưng đồ ăn nhẹ và đồ uống nóng cho bọn họ: “Chúng ta tâm sự đi.”

 

Chỉ Du ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ngươi muốn biết cái gì?”

 

“Ngươi có thể làm Phù Quang và Chỉ Du trong trạng thái tỉnh táo hay sao?” Cửu Hồi bưng đồ uống nóng, nhìn Chỉ Du bằng đôi mắt sáng rực.

 

“Không hẳn, nếu toàn bộ sức lực của ta dồn vào Phù Quang, Chỉ Du sẽ phản ứng chậm chạp, đôi khi sẽ buồn ngủ.” Chỉ Du lắc đầu: “Khi ta ở bên cạnh ngươi, Phù Quang phần lớn thời gian sẽ ngủ.”

 

“Đêm hôm trước, tiểu sư tỷ chờ ta ngủ say mới chạy đến núi Phù Quang, có phải sợ ta đến núi Phù Quang rồi không thể trở về phải không?” Chỉ Du cụp mắt, trông có vẻ đáng thương.

 

“Ta từng xem bản vẽ của Phù Quang điện trong Tàng Thư Các của sư thúc, chưa bao giờ đến nơi này, cũng không dám hoàn toàn chắc chắn rằng ngươi là Phù Quang.” Cửu Hồi thấy Chỉ Du có chút tủi thân, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Không phải ta không muốn dẫn ngươi đi theo, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm.”

 

“Ta biết tiểu sư tỷ muốn tốt cho ta.” Chỉ Du cúi đầu: “Hơn nữa đây là lỗi của ta, giấu giếm thân phận để tới gần ngươi……”

 

“Giấu giếm thân phận là đúng, lỡ như ta là người xấu, ngươi sớm nói ra thân phận thật của ngươi cho ta biết, chẳng phải sẽ gây ra càng nhiều phiền toái hơn hay sao?” Cửu Hồi túm tay áo hắn quơ quơ: “Được rồi, chúng ta giấu nhau một chút, như vậy coi như huề nhau.”

 

“Tiểu sư tỷ phát hiện ta là Phù Quang khi nào?” Chỉ Du nhìn bàn tay lắc lư của Cửu Hồi, nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt u buồn: “Thật ra ta sợ nhất là, sau khi ngươi phát hiện ra thân phận thật của ta, ngươi sẽ không còn coi ta là tiểu sư đệ, mà là tiên quân được mọi người kính trọng kia.”

 

Khi hắn giơ hạt chiếu sáng trong Phù Quang điện lên, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy đoán. Hắn có thể chấp nhận Cửu Hồi mắng hắn, giận hắn, nhưng không cách nào chấp nhận Cửu Hồi coi hắn là vị tiên quân có địa vị cao kia, nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ và kính sợ.

 

Khi hắn mở cửa điện ra, nhìn ngoài cửa trống rỗng, hắn vừa có chút thất vọng, vừa rụt rè thở phào nhẹ nhõm.

 

Cửu Hồi không tới gặp hắn cũng không sao, ít nhất hắn vẫn là tiểu sư đệ mà nàng quan tâm.

 

Mãi đến lúc nàng nắm tay hắn, dẫn hắn chạy ra ngoài Phù Quang điện, hắn mới hiểu, ở trong mắt Cửu Hồi, hắn là Chỉ Du, là Phù Quang, và hơn thế nữa là tiểu sư đệ của nàng.

 

Không phải là tiên quân thanh cao lạnh lùng kiêu ngạo kia.

 

Không ai biết, ngay khoảnh khắc đó, hắn là con chuột đã ăn trộm món ăn ngon nhất trên thế gian, rõ ràng không thể phơi bày tâm tư tham lam, nhưng lại không khống chế được niềm vui tràn ngập trong cơ thể.

 

“Đang miên man suy nghĩ gì đó?” Cửu Hồi giơ tay gõ đầu hắn: “Ta không biết vị tiên quân có địa vị cao kia trông như thế nào, ta chỉ biết tiểu sư đệ của ta trông như thế nào thôi.”

 

“Ngươi tự nguyện gia nhập Vọng Thư Các à?”

 

Chỉ Du gật đầu.

 

“Ngươi tự nguyện gọi ta là tiểu sư tỷ hay sao?”

 

Chỉ Du gật đầu thật mạnh.

 

“Như vậy những chuyện khác có liên quan gì đến chúng ta?” Cửu Hồi cười khẽ: “Người mà ta nhìn thấy và quen biết là ngươi. Cho dù ngươi là tiên quân, lát nữa vẫn phải đi cùng Ngô bá vào núi để chặt cây.”

 

Chỉ Du gật đầu: “Ừ, được.”

 

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Cửu Hồi không khỏi bật cười: “Nói cái gì cũng được, tính tình ngốc như vậy, còn hỏi ta làm sao đoán được ngươi là Phù Quang.”

 

Chỉ Du nhìn nàng với vẻ mặt mờ mịt và ngây thơ.

 

“Tu vi cao, không hiểu biết về thế gian, khi nhắc tới chuyện của các đại tông môn thì rất rành mạch, sống trong núi từ nhỏ, không tiếp xúc với người ngoài, công đức cực kỳ nhiều, biết người làm Bộ Đình bị thương……” Cửu Hồi thở dài: “Do Phù Quang tiên quân luôn ở trong Phù Quang điện, chưa từng rời khỏi nơi đó, nếu không ta đã đoán ra thân phận của ngươi từ lâu.”

 

Cửu Hồi không muốn đề cập tới công đức của Chỉ Du, bởi vì tất cả công đức là kết quả của sự cô đơn và đau đớn cả đời của Chỉ Du.

 

Chỉ Du mím khóe miệng: “Ta không muốn giấu người trong sư môn và người trong thôn, càng không muốn giấu tiểu sư tỷ. Nếu ta muốn giấu, cho dù tu vi của người khác cao bao nhiêu cũng không thể nhìn thấy công đức của ta.”

 

Lúc ở Vấn Tiên thành, hắn chỉ định ở lại ba ngày, nếu không có tông môn nào nhận hắn làm đồ đệ, hắn sẽ đi dạo quanh các thành trì lân cận, sau đó chấp nhận số phận về lại núi Phù Quang.

 

Bỏ qua thân phận Phù Quang tiên quân, hắn có tư chất bình thường, cho dù đã chuẩn bị một trưởng bối đại diện cho chính nghĩa và sự hy sinh, sẵn sàng chết vì người khác, vẫn không có tông môn nào chịu nhận hắn.

 

Hắn đi ngang qua hết tông môn này đến tông môn khác, một cảm giác gọi là “thất vọng” dâng lên trong lòng, cho đến khi Mạc sư thúc gọi hắn.

 

Hắn nhìn Mạc sư thúc chơi đùa với ngọc giác của tông môn Vọng Thư Các, khi ông cuối cùng làm cho ngọc giác của tông môn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Mạc sư thúc thở phào nhẹ nhõm.

 

“Lão hủ thấy ngươi có duyên với Vọng Thư Các, ngươi có bằng lòng gia nhập tông môn của chúng ta không?”

 

Chỉ Du rất may mắn, sau khi hắn do dự đã lựa chọn gật đầu.

 

Nếu hắn lựa chọn rời đi, hắn không thể gặp Cửu Hồi.

 

“Ta biết.” Cửu Hồi cười: “Tiểu sư đệ không nỡ lừa gạt chúng ta.”

 

Phù Quang tiên quân có địa vị cao và xa cách cái gì, rõ ràng là một tiểu lang quân dễ mềm lòng và lương thiện.

 

Nàng ngáp một cái.

 

Chỉ Du đứng dậy: “Ngươi đi cả đêm rồi, ngủ một lát đi.”

 

“Vậy ta đi ngủ đây.” Cửu Hồi đi hai bước về phía cửa phòng, ngẫm nghĩ, quay lại, giơ tay xoa đầu Chỉ Du: “Bất kể lúc nào, ngươi vẫn là tiểu sư đệ mà ta rất quan tâm.”

 

Chỉ Du nhìn bóng lưng Cửu Hồi rời đi, từ từ nhếch khóe miệng.

 

Bất kể lúc nào, ta cũng quan tâm ngươi nhất…… trong mọi việc.

 

Sau khi ăn sáng với các trưởng bối, Chỉ Du xách rìu ngoan ngoãn đi theo Ngô bá vào một ngọn núi sâu.

 

“Sáng nay Tiểu Cửu mới về, con có biết hôm qua nó đi đâu không?” Ngô bá xắn tay áo, chặt cây, quay đầu nhìn Chỉ Du.

 

Chỉ Du im lặng lắc đầu, nếu Cửu Hồi không nói với các trưởng bối, hắn cũng sẽ không nói.

 

“Thằng nhóc này, còn che giấu giúp nó.” Gương mặt luôn luôn nghiêm túc của Ngô bá hiện lên một nụ cười: “Mấy ngày nay con đã học được cách tỉa cành và bắt côn trùng, ta giao phía bắc cho con, trưa nay chúng ta sẽ cùng nhau trở về ăn cơm.”

 

“Dạ.” Chỉ Du gật đầu, xách rìu đi về phía bắc ngọn núi.

 

Ngô bá nhìn theo bóng lưng hắn, cười khẽ, xoay người biến thành một con quạ đen thật lớn, vẫy cánh, tất cả những cành cây khô gần đó đều bị gãy, côn trùng cũng biến thành tro bụi.

 

Biến thành nguyên hình sẽ làm việc thoải mái hơn.

 

Chỉ Du trèo lên cây, chặt các nhánh cây khô, bó những cành chết gọn gàng, mang về làm củi.

 

“Chỉ Du!”

 

Một con khổng tước có bộ lông xanh xinh đẹp cùng với vài con khổng tước bay vào rừng cây, đáp xuống đất hóa thành hình người, nhìn hắn không thể tin nổi: “Ngô trưởng lão cho ngươi vào nơi này?!”

 

Đây là nội địa của kết giới phòng hộ Yêu tộc, Chỉ Du là một người ngoài tộc, vì sao có thể tới gần nơi này?

 

“Khổng thiếu quân?” Nhìn thấy Khổng Thương Nam từ khổng tước biến thành người, Chỉ Du không hề kinh ngạc, hắn cất cành khô vào nạp giới: “Ngươi có chuyện gì hay sao?”

 

“Ngươi nhặt mấy cành khô này làm gì?” Khổng Thương Nam hừ lạnh: “Quả nhiên là người từ bên ngoài tới, thấy cái gì cũng tò mò.”

 

“Ta mang về làm củi.” Chỉ Du nói thêm: “Có lẽ Khổng thiếu quân không biết, tiểu sư tỷ thích canh gà hầm bằng củi, nói rằng loại canh này mới đủ thơm.”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

“Hầm bằng củi và hầm bằng linh lực thì có gì khác nhau?” Hắn trả lời một cách mỉa mai: “Ngươi chỉ biết làm chút chuyện này thôi à.”

 

“Chỉ cần tiểu sư tỷ thích, đối với ta, chuyện nhỏ cũng là chuyện lớn.” Chỉ Du ngước mắt cười khẽ: “Khổng thiếu quân đương nhiên chướng mắt những việc nhỏ như thế này, nhưng ta rất vui khi làm những việc này.”

 

“Ta! Ngươi!” Khổng Thương Nam giận sôi máu, nhưng không thể tìm ra lỗi của đối phương, sau một lúc lâu mới nói: “Miệng lưỡi xảo trá, đúng là không biết xấu hổ.”

 

Chỉ Du cụp mí mắt: “Ta là người bình thường, không có huyết thống cao quý như thiếu quân. Ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu sư tỷ, muốn nàng vui vẻ, những chuyện khác không quan trọng.”

 

“Ngươi……”

 

“Thiếu quân.” Một tộc nhân lén lút kéo tay áo Khổng Thương Nam, nói nhỏ: “Thằng nhóc này có thủ đoạn cao siêu, nếu nói tiếp thì ngài sẽ thua thảm hại hơn.”

 

“Ngươi nói ai thua?” Khổng Thương Nam đen mặt trừng mắt nhìn tộc nhân.

 

“Thiếu quân, ngươi không hiểu đâu.” Tộc nhân không sợ Khổng Thương Nam nổi giận, nói tiếp: “Nam tử bên ngoài biết cách quyến rũ trái tim nữ tử, nào là các chi tiết nhỏ nhặt, dịu dàng, cầm kỳ thư họa, thêm hương vào tay áo. Để lấy lòng nữ nhân, bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

 

“Ai nói ta muốn lấy lòng nữ nhân?” Khổng Thương Nam nói một cách không tự tin: “Ta chỉ nghi ngờ lai lịch của hắn, lỡ như người này có âm mưu gây rối Yêu giới thì sao?”

 

Tộc nhân: “……”

 

Khi thiếu quân ra đời, tộc trưởng và phu nhân không hề nói rằng cái miệng hắn là bộ phận cứng nhất trong cơ thể, tại sao lại mạnh miệng đến cỡ này?

 

“Thiếu quân đừng lo lắng, nếu ta có chút ác ý đối với tiểu sư tỷ, hãy để ta bị thiên lôi đánh, linh hồn sẽ biến mất.” Chỉ Du nhìn Khổng Thương Nam: “Trước sự chứng kiến của Thiên Đạo, hôm nay ta xin thề, nếu ta vi phạm, ta sẽ chết và linh hồn sẽ biến mất.”

 

Vài vị tộc nhân của tộc Khổng Tước hít hà, tàn nhẫn đến vậy?

 

Bất kể là yêu hay là người đều không dễ dàng đề cập tới Thiên Đạo, chỉ cần nhắc đến, có nghĩa là biến lời thề thành sự thật.

 

Tộc nhân vừa rồi khuyên Khổng Thương Nam ngậm miệng lại, đối phương đã thề tàn nhẫn như vậy, thủ đoạn lấy lòng nữ nhân còn nhiều đến thế, thiếu quân của bọn họ lấy cái gì để so sánh với người ta?

 

Không còn hy vọng gì nữa, đợi khi nào Cửu thiếu chủ và Chỉ công tử ở bên nhau, hãy về nhà khóc thầm đi!

 

Khổng Thương Nam không ngờ Chỉ Du bỗng nhiên thề với Thiên Đạo, hắn há miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Cho dù ngươi không có ác ý cũng không có nghĩa ngươi có thể dụ dỗ Cửu thiếu chủ, ngươi có biết thân phận của Cửu Hồi không?”

 

Chỉ Du lẳng lặng nhìn hắn.

 

“Với thân phận của ngươi, làm sườn quân cũng không xứng.” Khổng Thương Nam nói: “Nàng là thiếu chủ của Yêu tộc, cho dù muốn có phu quân, chỉ chọn Yêu tộc có huyết thống cao quý.”

 

“Thiếu chủ, ngươi đã quên rồi.” Tộc nhân nhỏ giọng nhắc nhở: “Thôn Thượng Hoang không cho phép nạp thiếp, cũng không cho phép nạp sườn quân.”

 

Gương mặt Khổng Thương Nam xanh mét, trừng mắt nhìn tộc nhân, nghiến răng nói: “Dù ngươi không nói lời nào cũng không có ai coi ngươi là người câm!”

 

“Ta không biết quy tắc của Yêu tộc, cũng không quan tâm sau này tiểu sư tỷ có chọn Yêu tộc có huyết thống cao quý làm vi phu hay không.” Gió cuốn quần áo của hắn, trông hắn bất lực và yếu ớt: “Chỉ cần có thể làm bạn với tiểu sư tỷ, ta đã rất thỏa mãn, không dám yêu cầu gì khác.”

 

Rõ ràng đối phương tỏ vẻ yếu thế, nhưng Khổng Thương Nam lại cảm thấy vô cùng bực bội.

 

“Thiếu quân.” Các tộc nhân khác lộ vẻ thương hại: “Hay là chúng ta bỏ qua đi, ta thấy hắn rất đáng thương.”

 

Đáng thương cái gì?!

 

Khổng Thương Nam nhìn các tộc nhân không thể tin nổi: “Các ngươi đến từ thôn nào?!”

 

Đồ phản bội! Một đám phản bội!

 

“Khổng thiếu quân.” Chỉ Du đặt rìu xuống, chắp tay hành lễ với Khổng Thương Nam: “Xin thiếu quân tác thành.”

 

“Ngươi muốn ở bên cạnh nữ nhân Cửu Hồi kia thì liên quan gì đến ta?!” Khổng Thương Nam không kiên nhẫn nói: “Đừng chơi trò hồ ly tinh ở trước mặt ta.”

 

“Tốt quá.” Chỉ Du cười khẽ: “Ta tưởng rằng thiếu quân có ý với tiểu sư tỷ nên mới chán ghét sự có mặt của ta ở bên cạnh tiểu sư tỷ, hóa ra là ta hiểu lầm.”

 

“Xin thiếu quân thứ lỗi.” Chỉ Du tao nhã cúi đầu.

 

Khổng Thương Nam mím môi, hắn trừng mắt nhìn Chỉ Du, phất tay đấm cái cây bên cạnh, xoay người bỏ đi.

 

Nhìn bóng lưng Khổng Thương Nam rời đi, Chỉ Du cúi xuống nhặt cái rìu ở dưới đất, giơ chân giẫm cái cây mà Khổng Thương Nam đã đấm ngã, nở nụ cười.

 

“Thiếu chủ.” Tộc nhân vội vàng đuổi theo Khổng Thương Nam, lén nhìn sắc mặt hắn, thấy mặt hắn xanh mét, hiển nhiên cực kỳ tức giận, lấy một quyển sách trong ngực ra: “Đây là quyển sách ta mua ở Nhân gian giới mấy ngày trước, ngài muốn xem thử không?”

 

“Sách gì?” Khổng Thương Nam cau mày nhìn hắn.

 

“Nhân vật chính của quyển sách này đã dùng nhiều thủ đoạn để đánh bại toàn bộ tình địch, cuối cùng giành được sự ưu ái của nữ chính.” Tộc nhân nhét quyển sách vào tay Khổng Thương Nam: “Hay là ngài dành thời gian…… đọc thử?”

 

Khổng Thương Nam cúi đầu liếc nhìn tựa sách: “Sau khi ở rể, ta giành được sự ưu ái của nàng?”

 

Hắn cười nhạo, nhét sách vào tay áo: “Ta lười xem mấy thứ lung tung vớ vẩn.”

 

Trong giới tu chân, tin tức Bộ Đình xúc phạm Phù Quang tiên quân đã lan truyền đến tai toàn bộ tu sĩ.

 

“Thật sự không hiểu nổi, một nhân vật như Bộ tiên tôn, vì sao phạm một sai lầm lớn như vậy.” Một đệ tử của Vấn Tinh Môn lắc đầu: “Trong thiên hạ, có ai không nợ ơn nghĩa của Phù Quang tiên quân?”

 

“Khoảng thời gian trước, không phải Cửu Thiên Tông đang điều tra thân phận của các đệ tử mới gia nhập tông môn hay sao?” Một vị sư tỷ nhìn Ngọc Loan: “Ngọc Loan sư muội, ngươi gia nhập tông môn năm ngoái, hôm ấy người của Cửu Thiên Tông tới đã hỏi ngươi chuyện gì?”

 

“Hỏi gia tộc của ta, cha mẹ ta là ai.” Ngọc Loan nắm túi tiền trên eo: “Còn lấy một cái gương soi mặt ta.”

 

“Gương?” Sư tỷ suy nghĩ một hồi lâu: “Chẳng lẽ có thể phản chiếu chân thân của yêu và ma?”

 

“Ta không biết.” Ngọc Loan nhẹ nhàng lắc đầu.

 

“Đừng nhắc tới chuyện này nữa, ta chưa kịp chúc mừng ngươi.” Sư tỷ cười: “Ngọc Loan sư muội, ngươi có tư chất xuất chúng, được đại trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền.”

 

“Chúc mừng!” Mọi người lần lượt chúc mừng.

 

“Cảm ơn sư tỷ, cảm ơn sư huynh.” Ngọc Loan chậm rãi buông túi tiền ra, để lộ một nụ cười ngọt ngào, sau đó tiếp tục đưa đề tài tới Cửu Thiên Tông: “Bộ tiên tôn phạm một sai lầm lớn như vậy, không bị trừng phạt hay sao?”

 

“Nghe nói ông ta sẽ từ chức tông chủ.” Sư tỷ hạ giọng: “Nghe đồn tiên quân ban chuông vô âm cho Thu Hoa tiên tôn, kể từ đây Thu tiên tôn là người đứng đầu giới tu chân.”

 

“Vậy à?” Ngọc Loan cười: “Bộ tiên tôn lúc này nhất định rất buồn.”

 

“Suỵt.” Sư tỷ vội nói: “Đừng nói nữa, sáng sớm nay tông chủ đã trở lại, ông từ trước đến nay không thích chúng ta nói những chuyện này, chúng ta mau quay về tu luyện.”

 

Không ai có thể tưởng tượng được, đây chỉ là sự khởi đầu. Trong hai tháng tiếp theo, Thanh Lam Môn có hành động liên tục, không những thay thế vị trí trước đây của Cửu Thiên Tông, còn lật đổ rất nhiều quy tắc mà Cửu Thiên Tông đã từng đặt ra, hành động rất mạnh mẽ.

 

Một số trưởng lão của Cửu Thiên Tông đương nhiên bất mãn, nhưng sau khi Thu Hoa san bằng ngọn núi nào đó ở Cửu Thiên Tông bằng kiếm, cho dù Cửu Thiên Tông bất mãn cũng phải kìm nén lời nói.

 

Tám tông môn khác đều thành thật hành động dựa theo ý của Thanh Lam Môn, mơ hồ coi Thanh Lam Môn là tông môn đứng đầu.

 

Mọi người đều nhìn thấy, Thu Hoa tiên tôn đang ném thể diện của Bộ Đình xuống đất và giẫm lên nó, vì thế vụ ân oán 500 năm trước lại âm thầm lan truyền trong giới tu chân.

 

Có người tò mò, vị yêu nữ thần bí kia là người như thế nào mà có thể khiến Thu Hoa tiên tôn giữ ở trong lòng lâu như vậy, thậm chí trở thành kẻ thù của Bộ Đình vì nàng.

 

Đoạn ân oán tình thù trong giới tu chân này cuối cùng vẫn truyền tới Yêu giới.

 

“Nói vớ vẩn, Yêu tộc chúng ta khinh thường việc quyến rũ con người nhất.”

 

“Nhân tộc rõ ràng rất xảo quyệt, giỏi dụ dỗ trái tim người ta nhất, không ngờ bọn họ còn trả đũa.”

 

“Tiên tôn của bọn họ thích nữ tử Yêu tộc của chúng ta, đó là vì nữ tử Yêu tộc có sức quyến rũ, dụ dỗ cái gì?”

 

Cửu Hồi dẫn Chỉ Du đến tộc Bạch Trà tham dự sinh nhật thứ 2000 của tộc trưởng, nghe thấy đám tiểu yêu tụ tập mắng người trong giới tu chân, tò mò kéo Chỉ Du chen vào đám đông.

 

Nhìn thấy nàng tới, các tiểu yêu lập tức im lặng, lặng lẽ xê dịch qua một bên, nhường nhiều không gian nhất cho nàng và Chỉ Du.

 

“Sao các ngươi không nói nữa?” Cửu Hồi gặm linh quả: “Nói tiếp đi.”

 

“Cửu thiếu chủ, ngươi nghe nói chuyện của Bộ Đình và Thu Hoa chưa?” Một tiểu yêu có tai gấu run rẩy hỏi Cửu Hồi.

 

“Nghe rồi.” Chỉ Du gật đầu: “Các ngươi nói tiếp những lời vừa rồi đi.”

 

Đám tiểu yêu không dám.

 

“Nếu không muốn nói, chúng ta đi thảo luận nhé?” Cửu Hồi nhướng mày.

 

“Nói ngay!” Gấu yêu vội nói: “Chúng ta đang mắng giới tu chân vô sỉ, bọn họ rõ ràng say mê nữ tử của Yêu tộc, lại nói Yêu tộc quyến rũ bọn họ, quả thực nhảm nhí!”

 

“Đúng rồi, ai chẳng biết, nam nhân bên ngoài giỏi dụ dỗ nhất.” Khổng Thương Nam xuất hiện ở phía sau bọn họ, nói bóng gió xỏ xiên: “Xét về mưu mô, ai có thể hơn lòng người?”

 

“Ngươi tới khi nào?” Cửu Hồi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Khổng Thương Nam ở phía sau.

 

“Ngươi ở cùng Chỉ công tử cả ngày, làm sao chú ý tới người khác?” Khổng Thương Nam nhếch môi hừ lạnh: “Gần đây người của Cửu Thiên Tông tìm vùng đất của Yêu tộc ở khắp nơi, các ngươi còn có tâm trạng bàn tán tin đồn của bọn họ?”

 

“Bọn họ tìm vùng đất của Yêu tộc làm gì?” Đám yêu bối rối: “Yêu tộc và Nhân tộc không xâm phạm lẫn nhau, với tu vi của bọn họ, không phải là đối thủ của các trưởng lão của thôn Thượng Hoang.”

 

“Ai biết được?” Khổng Thương Nam nhìn Chỉ Du: “Không phải là người của tộc ta thì sẽ có tâm tư khác, không chừng người ta muốn lợi dụng Yêu tộc.”

 

“Người thực sự đứng đầu giới tu chân hiện nay là Thanh Lam Môn, không phải Cửu Thiên Tông.” Cửu Hồi liếc nhìn Khổng Thương Nam: “Tạm thời không nói đến chuyện Cửu Thiên Tông có ý đồ gì, ngươi đừng kéo toàn bộ Nhân tộc liên lụy, chẳng lẽ ngươi muốn tiêu diệt Nhân tộc?”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

“Vậy không được đâu, chúng ta đi theo con đường tu luyện đứng đắn, giết người lung tung sẽ tạo nghiệp chướng đúng không?” Các yêu khác vội vàng xua tay: “Khổng thiếu quân, muốn đi thì ngươi tự đi, thôn Hùng của chúng ta sẽ không tham gia vào chuyện này.”

 

“Nếu thôn Hùng không tham gia, thôn Hạ Hà của chúng ta cũng không tham gia.”

 

Yêu tộc chia năm xẻ bảy, ngay lúc này lại chứng minh bọn họ phân tán đến mức nào.

 

“Đầu óc có vấn đề à, ai nói ta muốn đi giết người?” Khổng Thương Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn các ngươi đề phòng Nhân tộc nhiều hơn, đừng bị bọn họ lừa.”

 

“Chúng ta không rời khỏi Yêu tộc, ai có thể lừa chúng ta?” Đám yêu khó hiểu: “Chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài, Nhân tộc sẽ không lừa được chúng ta.”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

Tại sao nói chuyện với đám yêu ngốc nghếch này phí sức đến vậy?

 

Có một người to như vậy đang đứng ngay trước mặt các ngươi, các ngươi không nhìn thấy hay là không hiểu ẩn ý của hắn?

 

Đám yêu lặng lẽ quay đầu, giả vờ không nhìn thấy cơn giận của Khổng Thương Nam.

 

Ngươi và nam nhân Nhân tộc tranh giành tình cảm là chuyện của các ngươi, bọn họ không dám tham gia. Bất kỳ yêu nào có đầu óc đều có thể nhìn thấy, tiểu bá vương Cửu thiếu chủ rất cưng chiều Chỉ công tử, bọn họ còn không kịp lấy lòng nam nhân Nhân tộc này, làm sao dám xúc phạm hắn?

 

Các ngươi tranh giành tình cảm, nhưng chúng ta không thể là người bị đánh.

 

“Khổng thiếu quân có ý gì?” Bạch Nghiễn cầm chén rượu đi tới, hắn nhìn Chỉ Du ở bên cạnh Cửu Hồi: “Tuy Chỉ công tử là Nhân tộc, nhưng ta tin rằng hắn sẽ không bán đứng Yêu tộc. Ngươi nói những lời này là không tin các trưởng lão của thôn Thượng Hoang, hay là không tin Cửu thiếu chủ?”

 

Đám yêu vểnh tai nghe, có thêm cái khác, có thêm cái khác!

 

Cãi nhau đi, đánh nhau đi!

 

“Vừa rồi ta có nhắc tới Chỉ Du hay sao?” Khổng Thương Nam hừ lạnh: “Ta thấy rõ ràng ngươi nghĩ trong lòng như vậy mới nói như thế.”

 

“Đừng tranh cãi nữa.” Cửu Hồi chỉ khoảng đất trống cách đó không xa: “Cãi vã cũng vô ích, các ngươi đánh một trận trước đi!”

 

Khổng Thương Nam và Bạch Nghiễn không nói chuyện nữa.

 

“Ta không quan tâm các ngươi đang nghĩ gì.” Cửu Hồi nắm Chỉ Du đứng dậy, cất cao giọng nói: “Chỉ Du có lệnh bài của thôn Thượng Hoang, hắn là người của thôn Thượng Hoang chúng ta. Nếu chư vị có gì bất mãn, có thể tới tìm ta.”

 

“Cửu Hồi.” Khổng Thương Nam nhìn Cửu Hồi, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi bảo vệ hắn như vậy?”

 

Bạch Nghiễn cũng trầm mặc.

 

“Tiểu sư tỷ.” Chỉ Du nhẹ nhàng kéo tay áo Cửu Hồi: “Đừng ầm ĩ với mọi người vì ta, lâu ngày sẽ thấy lòng người, qua một thời gian, mọi người sẽ tin ta.”

 

“Ngươi là tiểu sư đệ của ta, ta không bảo vệ ngươi thì bảo vệ ai?” Cửu Hồi nói: “Ta dẫn Chỉ Du về thôn Thượng Hoang, ta trông chừng những hành động của hắn, không cần chư vị lo lắng.”

 

“Lần trước ở trong rừng ta đã thề, nếu Khổng thiếu quân không tin, ta sẽ lập lại ở trước mặt mọi người.” Chỉ Du nắm tay Cửu Hồi, cao giọng nói: “Hôm nay trước sự chứng kiến của Thiên Đạo, ta Chỉ Du sẽ không bao giờ làm hại Cửu Hồi dù chỉ một chút, nếu vi phạm lời thề, ta sẽ chết và linh hồn sẽ bị biến mất!”

 

Lời thề vừa dứt, hiện trường đều im lặng. Ngay cả các trưởng bối của thôn Thượng Hoang cũng ngạc nhiên nhìn qua.

 

Một lát sau, Bạch Nghiễn cười khổ, chắp tay hành lễ với Chỉ Du: “Tại hạ đã rõ tấm lòng của Chỉ công tử.”

 

Hắn nhìn Cửu Hồi thật sâu, nhắm mắt che giấu mọi cảm xúc trong lòng.

 

Cửu Hồi ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhìn Khổng Thương Nam: “Khổng Thương Nam, ngươi ép Chỉ Du thề hai lần?!”

 

Khổng Thương Nam trợn to mắt không thể tin được, tại sao nói rằng hắn ép?!

 

“Tiểu sư tỷ, ta nghĩ Khổng thiếu quân quá lo lắng cho sự an nguy của Yêu tộc nên mới có lòng tốt nhắc nhở mọi người, ngươi đừng trách hắn.” Chỉ Du nhẹ nhàng nắm cổ tay Cửu Hồi: “Ta chưa từng làm tổn thương trái tim ngươi, ta đương nhiên không sợ thề. Hơn nữa chỉ cần ta thề, mọi người sẽ không hiểu lầm ngươi nữa. Ta không muốn ngươi và mọi người có mối quan hệ không thoải mái vì ta.”

 

Hắn nhìn Khổng Thương Nam, để lộ một nụ cười cực kỳ vui vẻ: “Khổng thiếu quân, ngươi hài lòng chưa?”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chỉ Du: Bọn họ không hiểu chuyện, muốn làm khó ngươi, không giống như ta, chỉ biết đau lòng cho tỷ tỷ

 

Chỉ Du: Ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu sư tỷ, cho dù không danh không phận

 

Khổng Thương Nam: Ngươi nhìn đi! Đây là trà xanh!

 

Rau hẹ bé bỏng: Nói vớ vẩn, tiểu sư đệ của ta ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, hắn chỉ đau lòng cho ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.