Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 62:




Lời thề của Chỉ Du khiến những người nghi ngờ hắn lúc đầu đã buông bỏ mọi cảnh giác.

 

Không nên coi trọng lời thề của nam nhân, ngoại trừ thề với Thiên Đạo.

 

Phải quyết tâm và chân thành đến mức nào mới dám thề với Thiên Đạo? Có yêu mềm lòng thấy cảnh này, trên mặt lộ ra sự cảm động, thậm chí nhìn Khổng Thương Nam bằng ánh mắt trách móc.

 

Tổ tiên của tộc Khổng tước có dòng máu phượng hoàng, điểu tộc nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, cho nên bọn họ có địa vị cao quý ở Yêu tộc, các tộc khác phải nể mặt tộc Khổng tước một chút.

 

Nhưng thôn Thượng Hoang mới là thủ lĩnh của Yêu tộc, Khổng Thương Nam hùng hổ như thế, thật sự hơi quá đáng.

 

Hơn nữa Chỉ Du rất đẹp, hắn cúi đầu, ánh mắt u buồn, ít nhiều khơi dậy chút đồng cảm của một số Yêu tộc.

 

Bị Yêu tộc nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trách móc, Khổng Thương Nam thật sự rất muốn hỏi đám yêu đó, bọn họ có đầu óc không. Chỉ Du rõ ràng đang cố ý giả vờ đáng thương, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra?

 

Còn nữ nhân Cửu Hồi này nữa, bình thường rất thông minh, vì sao không nhìn ra Chỉ Du đang làm bộ làm tịch?

 

“Cửu thiếu chủ, Chỉ công tử.” Khổng tộc trưởng xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du: “Xin hai vị thứ lỗi, thằng nhóc khốn kiếp này đã uống rượu trước khi ra ngoài nên nói lời bậy bạ, không phải là sự thật.” Khổng thôn trưởng liên tục chắp tay hành lễ với Cửu Hồi và Chỉ Du: “Lần đầu gặp Chỉ công tử, ta đã cảm thấy ngươi oai phong lẫm liệt, thanh cao, vừa nhìn đã biết có duyên với Cửu thiếu chủ, có duyên với thôn Thượng Hoang, có duyên với tất cả chúng ta.”

 

“Cha……”

 

“Câm miệng!” Khổng thôn trưởng ước gì có thể đá bay thằng con gây chuyện của mình, ông cười lấy lòng Chỉ Du: “Ta đại diện cho toàn bộ thôn Khổng gia tin tưởng ngươi.”

 

Nói xong, ông lấy ra một cây gậy trong tay áo to rộng, đuổi theo Khổng Thương Nam đánh.

 

“Ối!”

 

Khổng Thương Nam đau đớn rú lên tại chỗ vì không ngờ cha hắn đánh tàn nhẫn đến vậy. Hắn luôn muốn giữ thể diện, cha hắn lại đánh hắn ở trước mặt nhiều người, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ hay sao?

 

Khổng thôn trưởng không quan tâm nhiều, hôm nay ở trước mặt các trưởng lão của thôn Thượng Hoang, ông cần phải thể hiện rõ thái độ của mình.

 

Không nói đến chuyện Chỉ công tử có công đức chói lòa đầy người, chỉ cần hắn được Hoang thôn trưởng thừa nhận là người dân của thôn ở trước mặt mọi người, đủ để chứng minh địa vị của hắn ở thôn Thượng Hoang.

 

Thôn Khổng gia của bọn họ có mặt mũi lớn đến cỡ nào mà dám nghi ngờ Chỉ Du ở trước mặt mọi người? Bây giờ người ta đã thề với Thiên Đạo, các yêu khác nghĩ gì về thôn Khổng gia?

 

Sau khi Khổng Thương Nam bị đánh sưng đầu, Hoang thôn trưởng cuối cùng cũng nở một nụ cười hiền lành: “Khổng thôn trưởng, bọn nhỏ nói đùa với nhau, không cần coi là thật. Hôm nay là sinh nhật của Bạch thôn trưởng, đừng vì việc nhỏ mà làm hỏng ngày vui.”

 

“Xin Bạch thôn trưởng thứ tội.” Khổng thôn trưởng lại đánh hai gậy nữa, dừng lại xin lỗi Bạch thôn trưởng.

 

“Trẻ con ồn ào là chuyện bình thường.” Bạch thôn trưởng là một nữ tử có dung mạo dịu dàng, bà bưng cái chén đứng dậy nói: “Mọi người uống rượu và dùng bữa nhé, xin mời.”

 

Tiệc sinh nhật trở lại không khí vui vẻ, Cửu Hồi và Chỉ Du nói chuyện trên trời dưới đất với đám tiểu yêu trẻ tuổi, chỉ có Khổng Thương Nam mặt mũi bầm dập ngồi trong góc, không ai để ý đến hắn.

 

Tiệc sinh nhật kết thúc, Hoang thôn trưởng luôn nở nụ cười ấm áp đột nhiên lên tiếng: “Tu sĩ của Nhân giới rất đa nghi, những đứa trẻ này lại ít khi tiếp xúc với Nhân tộc.”

 

Mọi người nghe vậy, nghiêm túc chờ những lời tiếp theo của Hoang thôn trưởng.

 

“Chúng ta là người dân sống phía sau núi Nữ Thần, không thích dính thế tục, cho nên bắt đầu từ ngày mai, các thôn đều phải cử người canh giữ núi Nữ Thần, trẻ con còn nhỏ có tu vi thấp không thể rời khỏi núi Nữ Thần.” Hoang thôn trưởng đứng dậy, chắp tay sau lưng: “Bất cứ ai ra vào núi Nữ Thần đều phải có lệnh bài trong tộc.”

 

“Vâng!” Mọi người cùng hành lễ.

 

“Mọi người không cần quá lo lắng, đám già chúng ta vẫn còn ở đây.” Hoang thôn trưởng cười nói: “Chư vị thôn trưởng trở về khuyên nhủ các tiểu bối tĩnh tâm tu luyện, kẻo rơi vào bẫy của giới tu chân, mất mạng một cách vô ích.”

 

“Thương Nam, Bạch Nghiễn, Dư Li ở lại.” Hoang thôn trưởng cười: “Những người khác trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

 

“Vâng.”

 

Khổng Thương Nam, Bạch Nghiễn, Dư Li là các thiếu chủ trẻ tuổi có tu vi xuất sắc nhất, Hoang thôn trưởng giữ bọn họ ở lại là để bọn họ rời núi cùng Cửu Hồi.

 

“Ta không yên tâm khi những người trẻ tuổi khác đi ra ngoài, cho dù đánh nhau với tu sĩ của Nhân tộc bên ngoài, các ngươi cũng sẽ không bị thiệt thòi.” Hoang thôn trưởng lấy ra ba ngọc bội giao cho bọn họ: “Ba ngọc bội này do chính tay ta luyện chế, có thể che giấu yêu khí của các ngươi, cho dù các ngươi đi đến thành trì nào cũng đều thông suốt.”

 

Dư Li nhút nhát, nàng tiếp nhận ngọc bội lén nhìn Cửu Hồi, lấy hết can đảm nói: “Cửu thiếu chủ sẽ đi cùng chúng ta hay sao?”

 

“Ừ.” Hoang thôn trưởng nhìn Cửu Hồi: “Cửu Hồi thường xuyên đến các thành trì của Nhân tộc, có nàng dẫn các ngươi, các ngươi mới có thể nhanh chóng hòa nhập vào Nhân tộc.”

 

Dư Li cúi đầu lộ ra một nụ cười vui vẻ.

 

“Hoang thôn trưởng, ngài bảo chúng ta rời núi để quan sát giới tu chân phải không?” Vết bầm trên mặt Khổng Thương Nam vẫn còn, trông rất chật vật.

 

“Quan sát bọn họ làm gì?” Hoang thôn trưởng cười lớn: “Các ngươi đã trưởng thành, sau này sẽ là thủ lĩnh của thế hệ trẻ. Nếu các ngươi không hiểu Nhân tộc, sau này sẽ hành động như thế nào ở bên ngoài?”

 

Bạch Nghiễn nãy giờ không nói gì, trầm ngâm liếc nhìn Cửu Hồi, thảo nào năm ngoái Cửu Hồi đến Nhân gian giới, hóa ra Hoang thôn trưởng có kế hoạch như vậy.

 

Biết người biết ta mới có thể đánh đâu thắng đó.

 

Bọn họ sống trong lãnh thổ của Yêu tộc quanh năm, hiện giờ được lệnh đến Nhân gian giới, trên mặt đều lộ ra vẻ háo hức muốn thử.

 

“Khi đi ra ngoài, các ngươi phải nghe lệnh của Cửu Hồi, đừng để bản thân gặp nguy hiểm.” Hoang thôn trưởng nói: “Các ngươi nhớ mang theo pháp bảo để bảo vệ tính mạng, phải quay về trước đêm giao thừa.”

 

“Khổng thôn trưởng, Bạch thôn trưởng, Dư thôn trưởng, các ngươi dẫn ba đứa trẻ về thu dọn hành lý, hai canh giờ nữa sẽ xuất phát.”

 

Cửu Hồi há hốc miệng nhìn thôn trưởng gia gia, chẳng lẽ đuổi bọn họ đi vào tối nay?

 

“Cửu Hồi có gì cần hỏi không?” Thôn trưởng mỉm cười nhìn nàng.

 

Cửu Hồi vội vàng lắc đầu.

 

Mỗi khi thôn trưởng gia gia gọi đầy đủ tên họ của nàng, cho dù nàng có vấn đề gì cũng trở thành không có vấn đề.

 

“Vậy thì tốt.” Thôn trưởng gia gia hài lòng vuốt râu.

 

Trẻ con thích cãi nhau ở nhà, chủ yếu là do rảnh rỗi. Ném ra ngoài một tháng, cùng ăn cùng ở, cho dù có mâu thuẫn đến đâu cũng có thể xây dựng chút tình cảm cho nhau.

 

Hai canh giờ sau, năm người bị các trưởng bối ném ra khỏi núi Nữ Thần dưới ánh trăng.

 

“Chỉ cần không có người đuổi giết con, chưa đến giao thừa thì con đừng trở về cho lão tử.” Khổng thôn trưởng ném một đống pháp bảo cho Khổng Thương Nam, nắm lỗ tai hắn nói: “Ở bên ngoài nhớ kính trọng Cửu thiếu chủ và Chỉ công tử, nghe chưa?”

 

Khổng Thương Nam cứng đầu không nói lời nào.

 

“Nếu con không nghe lời, ta và mẫu thân của con sẽ bồi dưỡng một thiếu quân khác, khỏi bị con chọc cho tức chết!”

 

Khổng Thương Nam hừ lạnh: “Chưa biết cha mẹ có sinh được hay không, cho dù sinh được, biết đâu đứa tiếp theo càng phiền toái hơn con, lúc đó cha mẹ càng lo nhiều hơn.”

 

“Cút đi!” Khổng thôn trưởng đá hắn lên thuyền bay, rời đi không hề quay đầu lại.

 

Ông sinh ra cao quý, tích đức và làm việc thiện, tại sao có một đứa con như vậy?

 

“Đừng sợ khi ra ngoài một mình, có chuyện gì không giải quyết được thì đi hỏi Cửu thiếu chủ.” Dư thôn trưởng nhét vô số châu báu và pháp khí cho Dư Li: “Đừng giữ mọi chuyện trong lòng, đừng để mình bị uất ức, học hỏi Cửu thiếu chủ nhiều hơn.”

 

Dư Li đỏ mặt gật đầu, bước lên thuyền bay trước vẻ mặt lo lắng của Dư thôn trưởng. Nàng lén nhìn Cửu Hồi, lặng lẽ xê dịch về phía Cửu Hồi.

 

Sau khi từ biệt các trưởng bối, Bạch Nghiễn bước lên thuyền bay, thấy bên trái của Cửu Hồi là Chỉ Du, bên phải là Dư Li, Khổng Thương Nam ngồi một mình ở trong góc.

 

Hắn khẽ cười, đi đến ngồi đối diện với Cửu Hồi, lấy bộ trà cụ trong nạp giới ra, pha một ấm trà cho mọi người: “Đây là lần đầu tiên ta xa nhà, không biết tòa thành trì nào ở Nhân gian giới thích hợp để chúng ta ở lại, thiếu chủ có gợi ý gì không?”

 

“Đến bình minh, thuyền bay dừng ở đâu thì chúng ta sẽ ở thành trì gần đó vài ngày.” Cửu Hồi tiếp nhận trà nóng của Bạch Nghiễn, đưa cho Chỉ Du: “Các trưởng bối ném chúng ta ra khỏi thôn bất thình lình, ta chưa chuẩn bị gì cả.”

 

Khổng Thương Nam lúng túng đi tới, ngồi quanh bàn tròn, hắn nhìn Cửu Hồi: “Cả năm nay ngươi đến Nhân gian giới làm gì?”

 

“Đòi nợ, học tập, đọc sách.” Cửu Hồi tiếp nhận chén trà tiếp theo của Bạch Nghiễn, đưa cho Dư Li, Dư Li cầm chén trà vừa mừng vừa lo, mặt đỏ bừng như đèn lồng thắp sáng.

 

Thấy Cửu Hồi trả lời chung chung, Khổng Thương Nam biết nàng không thành thật trả lời câu hỏi của mình, hắn khẽ hừ, nhưng không nói gì thô lỗ.

 

Khi ra ngoài, hắn không thể đánh bại Cửu Hồi, dù kiêu ngạo và bướng bỉnh cũng phải kiềm chế bản thân.

 

“Đòi nợ được không?” Bạch Nghiễn đưa chén trà thứ ba cho Cửu Hồi, lần này nàng không bưng trà cho người khác, Bạch Nghiễn mỉm cười nhìn Khổng Thương Nam hoàn toàn không biết gì cả, cũng rót một chén cho hắn.

 

“Không đòi được, người thiếu nợ đã chết rồi.” Cửu Hồi nhấp một ngụm trà, khen: “Trà ngon.”

 

Chỉ Du đặt chén trà lên bàn, lấy một ít trái cây, đồ ăn vặt, cá khô và thịt khô trong nạp giới ra, nhẹ giọng nói: “Long đại gia đặc biệt chuẩn bị mấy thứ này, mọi người nếm thử đi.”

 

Bạch Nghiễn mỉm cười, Khổng Thương Nam cười lạnh, hai người đều không giơ tay ra.

 

Một bàn tay duỗi ra lấy một con cá khô, nhai rộp rộp.

 

Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam nhìn Dư Li: “Ngươi là cá mà ăn cá?”

 

Dư Li cầm con cá khô đang ăn dở, đỏ mặt hỏi: “Ta là một con cá koi, ăn mấy con cá chưa mở linh trí thì có vấn đề gì?”

 

“Không sao cả, thích ăn gì thì cứ ăn.” Cửu Hồi lại lấy hai con cá khô đưa cho Dư Li: “Ăn ngon mới lớn khỏe.”

 

“Cảm ơn thiếu chủ.” Bắt gặp cặp mắt tươi cười của Cửu Hồi, mặt Dư Li càng đỏ hơn.

 

“Chờ chút!”

 

“Các ngươi chờ chút!”

 

Một con cá voi thật lớn đuổi theo thuyền bay trong biển mây, Cửu Hồi nhìn kỹ: “Kim Qua, thiếu chủ của Nghịch kích kình?”

 

“Thiếu chủ của Nghịch kích kình tới làm gì?” Khổng Thương Nam nghi ngờ nhíu mày.

 

Nghịch kích kình tộc ở nơi sâu nhất của biển vô tận, bình thường rất ít tiếp xúc với Yêu tộc ở phía sau núi Nữ Thần, cũng không tuân theo mệnh lệnh của thôn Thượng Hoang, tại sao lại xuất hiện ngay lúc này?

 

“Cửu thiếu chủ!” Thấy Cửu Hồi dừng thuyền bay, Kim Qua vội đuổi theo thuyền bay, biến thành người, đáp xuống thuyền bay: “Tại hạ xin chào thiếu chủ, xin chào Chỉ công tử.”

 

Lịch sự thế?

 

Khổng Thương Nam từng nghe nói Nghịch kích kình tộc hoành hành ngang ngược dưới đáy biển, tự xưng là chúa tể của đáy biển, sao có thể cư xử lịch sự như vậy với Cửu Hồi?

 

“Kim thiếu chủ.” Cửu Hồi mời Kim Qua ngồi xuống: “Không biết thiếu chủ có chuyện gì?”

 

“Thiếu chủ sắp đi ra ngoài phải không?” Kim Qua vén áo choàng ngồi xuống: “Ta thấy thiếu chủ đi ngang qua nên tới nhắc nhở ngài một câu, gần đây các tu sĩ xuất hiện ở thành trì lân cận, các ngươi nhất định phải cẩn thận hơn.”

 

Biển vô tận vô biên, yêu tu của Hải tộc bọn họ đang trà trộn trong những thành trì ven biển, đương nhiên nghe được rất nhiều tin tức.

 

“Mấy ngày trước, trưởng lão của Cua tộc đến Phong Hải thành bán cá, bị tu sĩ của Nhân tộc phát hiện ra chân thân, nếu không nhờ một vị Nhân tộc quen biết với ông ta giúp đỡ, có lẽ ông ta đã bị bắt.” Kim Qua thở dài: “Gần đây vài con yêu của Hải tộc đã bị bắt.”

 

“Mấy tháng trước có con tôm tận mắt chứng kiến Cửu Thiên Tông bắt một con chuột yêu.” Kim Qua giải thích: “Tuy nhiên con chuột yêu này không phải thứ tốt, bán thuốc giả lừa tiền Nhân tộc.”

 

“Tuy rằng con tôm này có tu vi thấp, nhưng thị lực rất tốt, nó chắc chắn không nhìn lầm.” Kim Qua nhìn mọi người trên thuyền bay: “Lần này các ngươi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận hơn, đừng để tu sĩ phát hiện ra chân thân của các ngươi.”

 

“Đa tạ Kim thiếu chủ đã báo cho biết.” Cửu Hồi cảm tạ: “Xin thiếu chủ hãy cẩn thận một chút.”

 

Hải tộc rất ít khi tiếp xúc với Yêu tộc ở núi Nữ Thần, hành động này của Kim Qua là chủ động thể hiện thiện chí với bọn họ.

 

Giới tu chân có nhiều động thái liên tiếp, Hải tộc đương nhiên sẽ cảnh giác, chỉ cần đầu óc của bọn họ không có vấn đề, nhất định sẽ lựa chọn hợp tác với Yêu tộc ở núi Nữ Thần.

 

Ít nhất khi Hải tộc gặp nạn, sự giao tình có thể khiến bọn họ vứt bỏ mặt mũi để xin giúp đỡ.

 

“Được.” Thấy thái độ của Cửu Hồi, Kim Qua thầm yên tâm. Tuy rằng lần trước xảy ra chuyện nhưng Cửu Hồi không để ý, nếu sau này Hải yêu tộc gia nhập vào Yêu tộc, chắc sẽ không gặp quá nhiều trở ngại.

 

“Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy Cửu thiếu chủ và chư vị yêu hữu, xin cáo từ.” Kim Qua xoay người rời khỏi thuyền bay, nhanh chóng biến mất ở trong mây.

 

“Thiếu chủ của Kình tộc dễ nói chuyện hơn lời đồn.” Bạch Nghiễn nhìn về hướng Kim Qua biến mất, “Còn đặc biệt tới nhắc nhở chúng ta.”

 

“Hắn đã từng bị ngươi đánh à?” Khổng Thương Nam không tin Kim Qua sẽ tốt bụng và nhiệt tình như vậy.

 

Cửu Hồi lắc đầu: “Ta chưa từng đánh hắn.”

 

Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam cùng quay qua nhìn Chỉ Du, Cửu Hồi không ra tay, vậy thì chó săn Chỉ Du đã làm.

 

Chỉ Du tựa như không thấy hai người đang nhìn hắn, hắn cúi đầu lột hạt dưa, bỏ vào một cái đĩa sứ trắng.

 

Dư Li nhỏ giọng nói: “Đánh đúng lắm, ta nghe nói Kình tộc thích trêu chọc những người xinh đẹp, gần đây thành thật hơn rất nhiều.”

 

“Ồ.” Khổng Thương Nam tặc lưỡi: “Dư thiếu chủ giết người thân vì đại nghĩa nhỉ, không hề bao che cho cá voi.”

 

“Bọn họ là cá biển, liên quan gì đến cá ở sông hồ như chúng ta?” Dư Li hơi sợ Khổng Thương Nam, phải nói là nàng hơi sợ bất cứ tộc nào ăn cá: “Dù sao…… Dù sao thiếu chủ và Chỉ công tử đã đánh đúng.”

 

“Tại sao ngươi lại sợ hắn?” Cửu Hồi vỗ lưng Dư Li: “Mạnh mẽ lên.”

 

“Ừm!” Dư Li thẳng lưng, lấy hết dũng khí trừng mắt nhìn Khổng Thương Nam.

 

Khổng Thương Nam tức giận hít một hơi thật sâu, Cửu Hồi che chở tất cả mọi người, nhưng không cho hắn chút mặt mũi nào đúng không?

 

“Trời còn tối, ta về phòng ngủ một giấc đây.” Cửu Hồi ngáp: “Ngoại trừ phòng của ta và Chỉ Du, các ngươi cứ chọn những phòng còn lại.”

 

“Này, ngươi……”

 

“Khổng thiếu quân.” Chỉ Du ngăn bàn tay đang giơ ra của Khổng Thương Nam, giọng điệu nhàn nhạt: “Đã muộn rồi, có gì thì để mai hẵng nói.”

 

Khổng Thương Nam nén giận phất tay áo, đưa tay ra sau lưng.

 

Chỉ Du khẽ gật đầu với hắn, xoay người rời đi.

 

Dư Li vội đi theo Cửu Hồi vào phòng trên thuyền bay.

 

“Ngươi cười cái gì?!” Khổng Thương Nam quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Nghiễn đang cười: “Nữ nhân Cửu Hồi kia chỉ biết Chỉ Du, tối nay nhìn ngươi được bao nhiêu lần?”

 

“Nếu Khổng thiếu quân không quan tâm, làm sao biết thiếu chủ nhìn ta bao nhiêu lần?” Bạch Nghiễn chắp tay với Khổng Thương Nam, chậm rãi nói: “Khổng thiếu quân, tuy ngươi và ta đều là người thừa kế trong tộc, nhưng ngươi đừng quên Cửu Hồi là thiếu chủ của toàn bộ Yêu tộc. Các trưởng lão của thôn Thượng Hoang không chú ý đến phép tắc và nghi thức, nhưng ngươi không nên liên tục xúc phạm.”

 

Khổng Thương Nam ủ rũ không nói lời nào.

 

“Hay là ngươi cho rằng, Cửu thiếu chủ không dám làm ngươi bị thương?” Nụ cười trên mặt Bạch Nghiễn dần dần lạnh nhạt: “Ngươi ỷ vào sự tốt bụng của thiếu chủ nên đã quên hết phép tắc và thể thống.”

 

“Không cần ngươi nhắc ta nên làm gì.” Khổng Thương Nam cười lạnh: “Chẳng lẽ ta không nhìn ra chút tâm tư của ngươi?”

 

“Trà tộc trung thành và tận tâm với thôn Thượng Hoang, ta sinh ra để phụ tá thiếu chủ của Yêu tộc, cho nên ta tuyệt đối một lòng một dạ với thiếu chủ.” Bạch Nghiễn lạnh lùng nhìn Khổng Thương Nam: “Nếu sau này ngươi lại có những cử chỉ bất kính, đừng trách ta không lịch sự với ngươi.”

 

Bạch Nghiễn rất ít khi để lộ khía cạnh sắc bén của mình, hắn nói ra những lời này ở trước mặt Khổng Thương Nam chứng tỏ hắn cực kỳ bất mãn với Khổng Thương Nam, thậm chí tới mức lười che giấu nó.

 

Hai người rời đi không vui, sáng hôm sau, khi Cửu Hồi bước ra khỏi phòng, Chỉ Du và ba người khác đã ngồi quanh bàn tròn.

 

Nhìn thấy nàng đi ra, bốn người đều đứng dậy, Cửu Hồi bước nhanh đến bên cạnh Chỉ Du, ngồi xuống: “Đứng lên làm gì, đang đi đến đâu rồi?”

 

“Sắp đến Tùng thành.” Chỉ Du rót một chén linh lộ trong nạp giới cho Cửu Hồi: “Tùng thành có tông môn bảo vệ, chúng ta đến đó không?”

 

“Đến.” Cửu Hồi đi lên trận pháp của thuyền bay, thuyền bay lập tức hạ xuống mây, đáp xuống cách cổng Tùng thành một dặm.

 

“Vì sao không đi thẳng vào trong thành?” Khổng Thương Nam hỏi.

 

“Nếu vào thành bằng thuyền bay, dân chúng trong thành sẽ coi chúng ta như tu sĩ.” Cửu Hồi cất thuyền bay vào nạp giới: “Nếu các ngươi muốn trải nghiệm cuộc sống ở Nhân gian giới, đừng để người bình thường cảm thấy các ngươi không bình thường.”

 

“Từ nay trở đi, ta là tiểu thư nhà giàu, Chỉ Du là thiếu gia, Dư Li là biểu tiểu thư, Tiểu Bạch là biểu thiếu gia.” Cửu Hồi nhìn Khổng Thương Nam: “Ngươi là gã sai vặt của chúng ta.”

 

“Các ngươi đều là thiếu gia và tiểu thư, tại sao ta là gã sai vặt?” Khổng Thương Nam bất mãn: “Ngươi nhìn gương mặt của ta đi, có gã sai vặt nào đẹp như ta không?”

 

“Ngươi không muốn làm gã sai vặt cũng được.” Cửu Hồi nhướng mày: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ta thì ta sẽ để cho ngươi làm biểu thiếu gia, ngươi cảm thấy như thế nào?”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

“Vậy ngươi tiếp tục làm gã sai vặt đi……”

 

“Nghe thì nghe!” Khổng Thương Nam nghiến răng nói: “Ngươi là thiếu chủ, một tháng tới, ta sẽ nghe lời ngươi.”

 

Cửu Hồi lấy mấy con rối trong tay áo ra, bấm tay niệm thần chú biến chúng nó thành nha hoàn, gã sai vặt và hộ vệ, rồi lấy ra vài pháp khí biến thành mấy cỗ xe ngựa: “Lên xe đi, tiểu thư và các thiếu gia.”

 

“Thiếu chủ, xe ngựa lớn như vậy, chúng ta ngồi một chiếc là đủ rồi, vì sao cần mấy chiếc?” Dư Li tò mò nhìn hai chiếc xe ngựa sang trọng.

 

“Có tiểu thư và công tử nhà giàu nào ra ngoài mà không mang theo một đống người hầu không?” Cửu Hồi xách váy bước lên xe ngựa, kêu bốn người lên xe ngựa: “Đi ra ngoài, nếu không muốn lộ thân phận, đừng bỏ qua các chi tiết.”

 

“Đừng đánh giá thấp trí thông minh của phàm nhân.” Cửu Hồi thay một bộ váy lộng lẫy: “Tuổi thọ của bọn họ tuy ngắn ngủi, nhưng rất giỏi quan sát và học hỏi.”

 

Dư Li liên tục gật đầu, Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam cũng lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

 

Tùng thành là một thành trì không lớn không nhỏ, binh lính canh giữ thành mặc áo giáp. Thấy xe ngựa của nhóm Cửu Hồi, ngay cả hộ vệ cũng đeo bảo đao, lính canh không dám chất vấn nhiều, cung kính cho bọn họ vào thành.

 

Trong thành náo nhiệt hơn rất nhiều. Cửu Hồi mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, một tu sĩ có tu vi Trúc Cơ đang kéo một đứa trẻ choai choai không cho hắn đi.

 

“Thật quá đáng, ỷ có chút tu vi nên ức hiếp trẻ con.” Dư Li nhíu mày: “Thiếu chủ, chúng ta cần giúp đỡ không?”

 

“Đừng vội.” Cửu Hồi nói: “Đôi khi người trông yếu đuối chưa chắc đã đúng.”

 

Cửu Hồi vừa dứt lời, một túi gấm thêu phù văn rớt ra khỏi người thiếu niên choai choai, nhìn là biết chỉ có tu sĩ mới có món đồ này.

 

“Thằng nhóc thúi, không có mắt trộm đồ.” Gương mặt tu sĩ Trúc Cơ dữ tợn, hắn trừng mắt nhìn thằng nhóc đang run bần bật, buông cánh tay hắn ra: “Lần sau còn dám trộm đồ thì lão tử sẽ đánh chết ngươi.”

 

“Xin ngài hãy tha cho ta, xin ngài hãy tha cho ta!” Thằng nhóc liên tục cầu xin, một đứa trẻ từ đám đông lao ra, ôm chân của nam tử choai choai, vừa khóc vừa cầu xin tu sĩ tha cho ca ca của mình.

 

“Khóc cái gì, lão tử ghét nghe tiếng khóc trẻ con nhất.” Tu sĩ nóng nảy xua tay trước mặt đứa trẻ: “Cút đi, khóc lóc khiến lão tử nghe muốn phiền lòng, thật là xui xẻo!”

 

Nhóm Cửu Hồi thấy rất rõ, tu sĩ trông không dễ chọc này, lúc xua tay đã nhét một nắm bạc vụn vào túi áo đứa trẻ.

 

“Vì sao hắn lại lén lút cho tiền?” Dư Li khó hiểu, cho tiền trẻ con là chuyện rất xấu hổ hay sao?

 

“Quần áo của hai đứa nhỏ này vừa dơ vừa cũ, những chỗ vá cũng nhăn nhúm, e rằng không có nhiều người có thể bảo vệ bọn chúng.” Cửu Hồi buông rèm xuống: “Nếu để những người khác biết tu sĩ cho bọn chúng một nắm bạc vụn, bọn chúng có thể sẽ không giữ được số bạc này.”

 

“Có người muốn cướp chút xíu bạc này à?” Dư Li càng kinh ngạc hơn, ngay cả ao của tộc Koi cũng không sử dụng bạc kém chất lượng như vậy.

 

“Số bạc này không ít đâu, đủ cho hai đứa nhỏ bình an trưởng thành.” Cửu Hồi cười: “Nhân gian giới và Yêu giới có rất nhiều khác biệt, các ngươi từ từ sẽ hiểu.”

 

Xe ngựa dừng lại trước cửa quán trọ, Chỉ Du nhảy xuống xe ngựa, đưa tay về phía Cửu Hồi.

 

“Tiểu thư ở Nhân gian giới xuống xe ngựa cần người đỡ phải không?” Chỉ Du cười ngượng ngùng với Cửu Hồi: “Ta nói…… không sai chứ?”

 

“Ừm.” Cửu Hồi đặt tay mình vào lòng bàn tay Chỉ Du: “Cảm ơn.”

 

Cửu Hồi vịn tay Chỉ Du đi xuống xe ngựa, nghe thấy một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ phía sau: “Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu, sao các ngươi không ở trong tông môn mà tới đây?”

 

Đạo hữu?!

 

Tông môn?!

 

Khổng Thương Nam, Bạch Nghiễn, Dư Li đều kinh hãi nhìn Cửu Hồi.

 

Thiên Đạo gia gia ơi, vì tương lai của Yêu giới, thiếu chủ đã xâm nhập vào giới tu chân làm gián điệp?!

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ba vị thiếu chủ: Cửu thiếu chủ, ngươi là thần của toàn bộ Yêu tộc!

 

Rau hẹ bé bỏng:……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.