Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 63:




Cửu Hồi nhìn người tới với vẻ mặt kinh ngạc: “Lạc Quỳ tỷ tỷ, và……”

 

Nàng nhìn Viên Qua phía sau Lạc Quỳ, vừa bắt gặp ánh mắt của Cửu Hồi, hắn vô thức che túi tiền trên eo: “Ngươi đừng nhìn ta, một vạn linh thạch mà ta thiếu ngươi, ta đã trả cho ngươi mấy tháng trước!”

 

“Ta có nói gì đâu, ngươi sợ cái gì?” Cửu Hồi chào Lạc Quỳ: “Sao tỷ tỷ ở Tùng thành?”

 

“Bào tông chủ của Thần Cực Môn gần đây cảm thấy không khỏe, sư tôn phái ta tới bắt mạch cho Bào tông chủ.” Ngày đó ở Cửu Thiên Tông, nhờ Cửu Hồi phát hiện Chúc Viêm giả có vấn đề nên nàng tránh thoát tai họa, nhìn thấy Cửu Hồi, nàng tự nhiên có chút thân thiết.

 

Thấy Cửu Hồi và Chỉ Du đều ăn mặc sang trọng, phía sau còn có ba vị nam nữ trẻ tuổi có khí chất không tầm thường, nàng cười hỏi: “Ba người bạn này là?”

 

Bạch Nghiễn, Khổng Thương Nam, Dư Li vội vàng nâng cao tinh thần.

 

Cửu Hồi mỉm cười: “Bọn họ là biểu huynh muội của ta, sau khi nghe nói ta gia nhập tông môn tu luyện, kêu ta dẫn bọn họ đi chơi.”

 

Ba người liên tục gật đầu, không dám thở mạnh, sợ làm hỏng sự nghiệp gián điệp của thiếu chủ trong giới tu chân.

 

Viên Qua nhìn biểu huynh muội mặc vàng đeo bạc của Cửu Hồi, rồi nhìn xe ngựa sang trọng của bọn họ ở phía sau, nghi ngờ: “Không phải ngươi nói rằng ngươi ở trong một thôn xa xôi, gia đình rất nghèo hay sao?”

 

Dư Li nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, để lấy được lòng tin của giới tu chân, thiếu chủ đã chịu uất ức như thế?

 

“Sắp đến trưa rồi, chúng ta tìm chỗ ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.” Cửu Hồi nhìn xung quanh, lựa chọn một tiệm ăn trông không tệ: “Mời Lạc Quỳ tỷ tỷ và Viên Qua đạo hữu cùng dùng bữa.”

 

Lạc Quỳ vốn dĩ đang vội chạy về Trường Thọ Cung, nhưng Cửu Hồi đã mời, nàng không đành lòng từ chối: “Ừ.”

 

“Ngươi trả tiền phải không?” Viên Qua nghi ngờ nhìn Cửu Hồi, hắn đã nghèo, lâu rồi không bước vào tiệm ăn.

 

Kể từ khi gặp Cửu Hồi, nếu hắn không đền tiền, thì cũng chuẩn bị đền tiền.

 

“Yên tâm, hôm nay sẽ không để ngươi trả tiền.” Cửu Hồi khí phách xua tay: “Là đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không tin ta?”

 

Viên Qua: “……”

 

Hắn chẳng thà tin chuyện trở thành tiên trong vòng một ngày, chứ không tin lời Cửu Hồi.

 

Tuy nhiên hắn vẫn che túi tiền khô quắt của mình và đi theo, nơi này thuộc quyền quản lý của Thần Cực Môn, thật sự không thể thì nhờ các sư đệ và sư muội phụ giúp trả tiền.

 

Chủ tiệm ăn và hầu bàn biết Viên Qua, nhìn thấy hắn thì vội vàng cúi đầu tiếp đón bọn họ lên nhã gian trên lầu.

 

“Đã lâu không thấy tiên trưởng tới đây, không biết tiên trưởng có thay đổi khẩu vị không?” Hầu bàn háo hức đi theo sau Viên Qua, sợ chọc hắn bất mãn.

 

“Hôm nay ta là khách, cô nương này sẽ quyết định nên ăn gì.” Viên Qua mở lòng bàn tay chỉ vào Cửu Hồi, hiện giờ hắn không dám dùng ngón tay chỉ vào Cửu Hồi, sợ nàng cảm thấy hắn không đủ lịch sự.

 

“Phục vụ tất cả các món ngon trong tiệm đi.” Cửu Hồi thấy hai tiểu nhị ăn mặc sạch sẽ đứng ở cửa chờ hầu hạ, xua tay nói: “Không cần người trong phòng, lui ra đi.”

 

Hầu bàn do dự nhìn Viên Qua, Viên Qua tiên trưởng tới đây ăn cơm luôn cần người hầu hạ.

 

Viên Qua lặng lẽ che mặt: “Nghe theo vị cô nương này đi.”

 

Trước kia mình thực sự rất giỏi giả vờ.

 

“Vâng.” Hầu bàn rót trà cho mọi người, cúi người lui ra.

 

“Các ngươi lúc trước chưa từng ra ngoài nên không biết thân phận của hai vị đạo hữu này.” Cửu Hồi nói với Bạch Nghiễn và những người khác: “Vị này là Lạc Quỳ, đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung. Vị này là Viên Qua, đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn.”

 

Ba yêu thầm hít hà, chỉ trong vòng một năm, thiếu chủ không những thành công xâm nhập giới tu chân, mà còn xưng tỷ gọi muội với đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung, đây là thực lực kiểu gì?

 

“Xin chào Lạc Quỳ tiên tử, xin chào Viên Qua tiên trưởng.” Bạch Nghiễn đứng dậy trước, chào Lạc Quỳ và Viên Qua.

 

Ngay cả Khổng Thương Nam kiêu ngạo nhất cũng hạ thấp thân phận, chào giống Bạch Nghiễn.

 

Lạc Quỳ nhìn thấy ba vị biểu huynh muội của Cửu Hồi đều là phàm nhân, nàng đứng dậy đáp lại theo lễ phép thông thường: “Chư vị là người thân của Cửu Hồi muội muội, đương nhiên là bạn của ta, không cần đa lễ như vậy.”

 

Viên Qua cũng đáp lễ lại. Nếu là một năm trước, hắn có thể yên tâm nhận lễ, nhưng hiện giờ đã khác, hắn đã bị Cửu Hồi đánh một trận dã man.

 

Trong lòng hắn mơ hồ nghi ngờ, Cửu Hồi có tu vi cao đến vậy, tại sao các biểu huynh muội của nàng không có tu vi?

 

“Hôm nay gặp tỷ tỷ, ta vừa xấu hổ vừa vui mừng.” Cửu Hồi nhìn Lạc Quỳ vô cùng đáng thương: “Vui vì gặp lại tỷ tỷ, xấu hổ vì ta đã nói dối lúc trước.”

 

“Thật ra nhà ta không nghèo, ngược lại là một gia đình giàu có ở một tiểu thành xa xôi.” Cửu Hồi cúi đầu, tựa như không còn mặt mũi thấy Lạc Quỳ: “Các trưởng bối lo lắng ta sẽ bị tổn thương khi đi ra ngoài, cho nên không cho ta xa nhà.”

 

“Nhưng từ nhỏ ta đã hâm mộ các tu sĩ có thể giẫm trăng phi kiếm, cho nên năm ngoái ta lén trốn khỏi nhà.” Cửu Hồi càng nói càng áy náy: “Ta không muốn người nhà tìm thấy ta, ta cũng không có bao nhiêu tiền, nên nói với mọi người rằng ta đến từ một thôn miền núi xa xôi.”

 

“Xin lỗi Lạc Quỳ tỷ tỷ.” Cửu Hồi chớp đôi mắt ngấn nước: “Ngươi có giận ta không?”

 

“Ngươi còn nhỏ, có thể kiên định ý tưởng của mình, chịu đựng bao gian khổ để gia nhập tông môn đã rất giỏi rồi, sao ta trách ngươi được?” Lạc Quỳ bị bộ dạng vô cùng đáng thương của nàng chọc cười, sau đó lại lo lắng: “Ngươi bỏ nhà đi, lần này trở về, người nhà có trách ngươi không?”

 

Cửu Hồi lắc đầu: “Bọn họ nhìn thấy ta bình an về nhà nên không tức giận nữa. Nghe nói ta thật sự gia nhập tông môn, bọn họ sợ các biểu huynh muội bắt chước ta bỏ nhà đi, cho nên dứt khoát bảo đám huynh muội chúng ta cùng đi chơi.”

 

Khổng Thương Nam, Dư Li, Bạch Nghiễn: “……”

 

Nếu bọn họ không biết thân phận thật sự của thiếu chủ, nhìn thấy vẻ mặt của nàng khi nói chuyện, e rằng sẽ tin là sự thật.

 

“Trưởng bối của ngươi cũng coi như cởi mở.” Lạc Quỳ yên tâm: “Ngươi về nhà không bị phạt là tốt rồi.”

 

Trong lúc trò chuyện, đám tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lần lượt đi vào, khi đồ ăn được dọn hết lên bàn, đám tiểu nhị lại lặng lẽ lui ra.

 

“Dùng bữa, dùng bữa.” Viên Qua gắp một đũa đồ ăn, trong lòng vô cùng cảm động, đồ ăn nấu bằng lửa rất ngon, hắn chẳng muốn ăn tịch cốc đan chút nào.

 

Đang ăn nửa chừng, Viên Qua phát hiện các biểu huynh muội của Cửu Hồi không nói chuyện, không khỏi nói: “Cửu Hồi, tính tình của các vị biểu huynh muội của ngươi khác ngươi nhỉ.”

 

Bàn tay đang bưng chén trà của Bạch Nghiễn hơi dừng lại, mỉm cười nhìn Viên Qua.

 

Nếu người này phát hiện ra điều gì đó, vì sự an toàn của Cửu thiếu chủ, hắn đành phải……

 

“Nhìn là thấy tốt hơn ngươi.” Viên Qua tặc lưỡi: “Ngươi nên học hỏi bọn họ.”

 

“Viên Qua đạo hữu, hôm nay ngươi là chủ nhà, theo lý thuyết ngươi nên mở tiệc chiêu đãi chúng ta.” Cửu Hồi mỉm cười nhìn hắn: “Ngươi thấy sao?”

 

“Vừa rồi ta nói giỡn thôi, nói giỡn ấy mà.” Viên Qua lập tức xụi lơ, khí phách có là gì đâu, không đáng yêu bằng bạc trong túi hắn.

 

Khổng Thương Nam nhướng mày, là người thừa kế của một tông môn trong giới tu chân mà có đức hạnh thế này? Tông môn này sớm muộn gì cũng bị kết thúc.

 

Từ lời nói và việc làm của tu sĩ tên là Viên Qua này, Bạch Nghiễn nhìn ra hắn chín phần sợ hãi và một phần thân thiết với thiếu chủ, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

 

Xem ra vị tu sĩ này từng bị thiếu chủ “dạy dỗ”.

 

“Tiên trưởng nói vậy là sai rồi. Cửu Hồi là nhân vật xuất sắc nhất trong thế hệ chúng ta, khi đi ra ngoài, chúng ta đều dựa vào ý kiến của nàng.” Bạch Nghiễn giải thích: “Ba người chúng ta đều không có thiên phú tu tiên, ở trước mặt tiên trưởng và tiên tử, đương nhiên không dễ nói chuyện.”

 

“Thì ra là thế.” Viên Qua cười gượng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

 

Tính tình Lạc Quỳ dịu dàng, ăn xong bữa cơm, nàng bị Cửu Hồi dỗ dành cười liên tục, xuýt nữa quên mất mình phải chạy về tông môn.

 

“Vết thương của Bộ tiên tôn không thấy khá hơn, Cửu Thiên Tông có giao tình nhiều năm với Trường Thọ Cung, sư tôn đành phải ở tạm trong Cửu Thiên Tông.” Nhắc tới những việc này, Lạc Quỳ có chút bất đắc dĩ: “Gần đây có không ít dân chúng bình thường bị bệnh, hầu hết các trưởng lão trong tông môn đi ra ngoài cùng với các đệ tử để khám bệnh và bốc thuốc cho người dân.”

 

“Mùa đông trời lạnh, người dân bình thường dễ dàng bị bệnh, Bào tông chủ có tu vi cao, tại sao lại dễ dàng bị bệnh?” Cửu Hồi nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi: “Gần đây ta nghe nói Cửu Thiên Tông tìm kiếm Yêu tộc ở khắp nơi, chẳng lẽ việc này do Yêu tộc làm?”

 

“Tìm kiếm Yêu tộc?” Lạc Quỳ sửng sốt, lắc đầu: “Ta không nghe nói về việc này, mấy năm nay không có đại yêu nào của Yêu tộc xuất hiện, bọn họ làm cho Bào tông chủ bị bệnh thì có ích lợi gì?”

 

“Hóa ra là lời đồn.” Cửu Hồi thẳng thắn nói: “Ta tưởng rằng đây là ý của mười đại tông môn.”

 

“Ngươi chưa biết hay sao?” Viên Qua hạ giọng nói: “Hiện tại lời nói của Cửu Thiên Tông không được coi trọng, người quyết định là Thu Hoa tiên tôn của Thanh Lam Môn.”

 

Cửu Hồi cười: “Có nghe nói loáng thoáng.”

 

Dư Li cúi đầu tiếp tục lùa cơm, tự mình tham gia vào cảnh thiếu chủ hỏi thăm tin tức nội bộ của giới tu chân từ người thừa kế của đại tông môn thật kích thích!

 

“Ta thấy ý của Thu Hoa tiên tôn rõ ràng càng cảnh giác Ma tộc hơn.” Ăn uống no nê xong, còn không cần tốn tiền, Viên Qua có tâm trạng rất tốt, mạnh dạn nói ra những gì hắn bình thường không dám nói: “Nếu ta là Thu tiên tôn, ta cũng sẽ nghi ngờ Ma tộc hơn. Ma tộc nhất thời ẩn nấp trong Cửu Thiên Tông, lại muốn phá hư Trấn Hà đỉnh, công chúa của Ma tộc còn dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Ngân Tịch đến Ma tộc.”

 

“Những năm gần đây, Ma tộc thường bắt người để luyện chế pháp khí và thuốc viên, rõ ràng có âm mưu gây rối Nhân gian giới.” Viên Qua đặt đũa xuống: “Còn Yêu tộc, giới tu chân chúng ta bắt mấy yêu quái phạm tội đó, Yêu tộc không hề gây rắc rối cho chúng ta. Ta nghe người khác nói, yêu quái làm ác sẽ bị Yêu tộc tự mình giải quyết.”

 

Ba yêu quái: “……”

 

Thật sự không ngờ, danh tiếng của Yêu tộc bên ngoài tốt hơn sự tưởng tượng của bọn họ.

 

“Nói thật với các ngươi, cách đây không lâu ta gặp một con yêu da vàng giúp người ta tìm lại đứa con bị thất lạc.” Viên Qua thở dài: “Ngươi thấy đó, cho dù ta khốn nạn cũng không thể ra tay với loại yêu quái này.”

 

Lạc Quỳ ho khan, ám chỉ Viên Qua không thể nói những lời như vậy quá nhiều, nàng ném ra một pháp khí, tạo kết giới cách âm trong nhã gian: “Viên Qua đạo hữu, chỉ có thể lén nói những lời này, nếu đến tai Cửu Thiên Tông sẽ rước phiền toái cho ngươi.”

 

Cửu Hồi khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, xem ra Cửu Thiên Tông bình thường có những hành động mạnh mẽ, đệ tử của các tông môn khác cũng không hoàn toàn tôn sùng Cửu Thiên Tông.

 

“Nếu là người khác, ta sẽ không dám nói.” Viên Qua nói: “Ta tin chư vị đạo hữu.”

 

Cửu Hồi tham tiền và thiếu đạo đức, nhưng không hiểu sao Viên Qua lại tin nàng, ngay cả bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Chẳng lẽ là sự tin tưởng và sùng bái của kẻ yếu đối với kẻ mạnh?

 

Rượu đủ cơm no, đã uống hai chén trà tiêu thực, Lạc Quỳ nhìn sắc trời, lưu luyến nói lời cáo từ với Cửu Hồi.

 

Tiễn Lạc Quỳ xong, Cửu Hồi xoay qua hỏi Viên Qua: “Ngày mai ngươi còn vào thành không?”

 

Viên Qua cảnh giác nhìn Cửu Hồi: “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Đây là lần đầu tiên chúng ta tới Tùng thành, hy vọng có người quen đi dạo cùng chúng ta.” Cửu Hồi cười nói: “Ta nghe Lạc Quỳ tỷ tỷ nói, sức khỏe của Bào tông chủ cũng không có vấn đề gì quá lớn, chắc ngươi có thể đi cùng chúng ta phải không?”

 

Viên Qua nhìn tiệm ăn phía sau: “Nếu ngày mai ngươi tiếp tục mời ta ăn, không phải là không được.”

 

Chỉ cần không ăn tịch cốc đan, bảo hắn bỏ mặt mũi cũng không phải là không thể.

 

“Vậy làm phiền Viên Qua đạo hữu, ngày mai gặp.” Sau khi đạt được mục đích, Cửu Hồi lười nói chuyện vô nghĩa với Viên Qua, xoay người đi cùng Chỉ Du và đám người.

 

“Dùng xong nên vứt đi?” Viên Qua nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của Cửu Hồi, tặc lưỡi.

 

Sau khi ổn định chỗ ở trong quán trọ, ba yêu quái đều thành thật ngồi trong phòng Cửu Hồi. Khi Chỉ Du dựng xong kết giới, Khổng Thương Nam gấp gáp hỏi: “Ngươi đã xâm nhập vào tông môn trong giới tu chân?”

 

Cửu Hồi cười tủm tỉm gật đầu: “Ừ.”

 

Bạch Nghiễn nhìn Chỉ Du đang ngồi cạnh Cửu Hồi: “Chỉ công tử…… là đồng môn của thiếu chủ?”

 

“Ừm.” Cửu Hồi gật đầu: “Nếu không, vì sao hắn gọi ta là tiểu sư tỷ?”

 

Ba yêu quái đều im lặng, cảm thấy bất lực vì không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

 

Nói cách khác, thiếu chủ của bọn họ không những xâm nhập vào giới tu chân làm gián điệp, còn có quan hệ không tồi với các đệ tử chưởng phái của những đại tông môn, nhân tiện bắt cóc sư đệ có tu vi cao của tông môn về Yêu tộc……

 

“Thiếu chủ, không phải ngươi cũng có giao tình với đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn đó chứ?” Bạch Nghiễn đang đoán xem, năm ngoái thiếu chủ đã làm bao nhiêu việc.

 

“Hình như không tệ lắm.” Cửu Hồi gật đầu: “Một tháng nữa, Nam Phong của Cửu Thiên Tông sẽ kế vị tông chủ của Cửu Thiên Tông, ta và Chỉ Du sẽ đi tham dự đại điển kế vị của hắn.”

 

“Ngươi chơi lớn như vậy?!” Khổng Thương Nam không khống chế được âm thanh của mình: “Những tông chủ đó có vấn đề về sức khỏe, chẳng lẽ do ngươi gây ra?”

 

“Ta là thiếu chủ, không phải bà điên giết người không chớp mắt.” Cửu Hồi trừng mắt nhìn hắn: “Ta gây ra vấn đề cho sức khỏe của những tông chủ đó thì có lợi gì?”

 

“Ta tưởng rằng ngươi muốn đấm giới tu chân, đá Ma giới, sau đó dẫn dắt Yêu tộc thống trị tam giới.” Khổng Thương Nam có vẻ hơi hoảng hốt, nàng có quan hệ tốt với người thừa kế mười đại tông môn, nếu nói không có ý đồ gì khác, người khác cũng không tin.

 

“Dẫn dắt Yêu giới thống trị tam giới thì có ích lợi gì?” Cửu Hồi kinh ngạc nhìn Khổng Thương Nam, không ngờ con khổng tước hoa hòe này còn có dã tâm lớn như vậy: “Để cho tam giới trồng đầy rau hẹ?”

 

“Vì sao phải trồng rau hẹ?” Chỉ Du vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng hỏi câu đầu tiên trong ngày.

 

Bạch Nghiễn, Khổng Thương Nam, Dư Li và Cửu Hồi đều khó hiểu nhìn hắn: “Hả?!”

 

“Thiếu chủ, Chỉ công tử…… chưa biết?” Bạch Nghiễn chậm rãi tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Cửu Hồi.

 

“Không thể nào, ta đã nói với hắn.” Cửu Hồi nhớ lúc nàng ở trên núi Phù Quang, nàng đã vẽ chân thân của mình một cách hoàn chỉnh cho Phù Quang xem.

 

Nhớ lại cọng cỏ dại Cửu Hồi đã vẽ trên giấy, Chỉ Du im lặng.

 

Nghe Cửu Hồi nói Chỉ Du biết chân thân của nàng, Khổng Thương Nam không nghĩ nhiều: “Ngươi là cỏ yêu bất tử duy nhất của Yêu tộc, sau khi chinh phục tam giới, ngươi chỉ muốn trồng rau hẹ đầy đất?”

 

Khổng thiếu quân vẫn rất lịch sự, không trực tiếp gọi Cửu Hồi là rau hẹ, mà gọi biệt danh của chân thân nàng.

 

“Nếu là ngươi, ngươi muốn làm gì?” Cửu Hồi tức giận hỏi.

 

“Chắc chắn để bọn họ trồng nhiều loại cây, chỗ nào có thể trồng cây thì trồng hết cho ta.” Khổng Thương Nam mặc sức tưởng tượng: “Tới lúc đó, có chỗ nào mà Khổng tước tộc không đến được trong thiên hạ?”

 

“Vì sao không đào nhiều hồ nước và nhiều sông?” Dư Li không hài lòng: “Tốt nhất là rút cạn nước biển, đổ đầy nước ngọt, để cho Hải tộc biết Đạm thủy tộc mạnh đến cỡ nào.”

 

Bạch Nghiễn lặng lẽ xoay đầu, mỉm cười với Chỉ Du: “Đã để Chỉ công tử chê cười.”

 

Nghe xong lý tưởng của ba vị thiếu chủ này, hắn biết, Yêu tộc không có hy vọng thống trị tam giới.

 

Chỉ Du suy nghĩ một lát, hỏi Bạch Nghiễn: “Yêu tộc có cách trồng hẹ núi ở nơi băng tuyết không?”

 

Bạch Nghiễn: “……”

 

Đôi khi rất bất lực khi giữ tỉnh táo một mình.

 

Có tu sĩ bình thường nào sẽ cân nhắc việc trồng rau hẹ ở nơi băng tuyết?

 

Hắn xấu hổ không thể lấy lòng thiếu chủ, cam chịu nhận thua!

 

“Tiểu Bạch, nếu là ngươi, ngươi muốn làm gì?” Là một thiếu chủ công bằng và ngay thẳng, Cửu Hồi không quên hỏi lý tưởng của Bạch Nghiễn.

 

“Trước hết, để cho văn nhân của Nhân tộc viết thơ về trà, và kinh điển về trà. Mai, lan, trúc, cúc, mẫu đơn, thược dược đều không thể so sánh với trà.” Bạch Nghiễn ngẫm nghĩ, bổ sung: “Sau đó để cho bọn họ viết sách về hẹ núi truyền lại cho đời sau, muốn nông dân trồng trà có hương vị hẹ và trồng hẹ núi có hương vị trà. Ta muốn người khắp thiên hạ đều biết, Bạch trà tộc là trợ thủ đắc lực nhất của thiếu chủ.”

 

“Đạm thủy tộc mới là trợ thủ tốt nhất của thiếu chủ!”

 

“A, một đám cá ở trong nước mà có thể so sánh với Điểu tộc bay khắp chín tầng mây?”

 

Chỉ Du nhìn ba vị thiếu chủ cãi nhau ầm ĩ, đợi bọn họ ồn ào gần xong mới nhàn nhạt nói: “Toàn bộ Yêu tộc đều biết, ta là chó săn của tiểu sư tỷ.”

 

“Chỉ Du, chó săn không phải là một từ hay.” Cửu Hồi xoa huyệt thái dương, vỗ bàn: “Không được cãi nữa, ai cãi thì đi ra ngoài!”

 

“Thiếu chủ, ngươi đừng giận, ta không tranh giành với Chỉ công tử nữa, ta làm cá của ngươi cũng được.” Dư Li đỏ mặt cười với Cửu Hồi, không quên nhìn Chỉ Du lấy lòng.

 

Khổng Thương Nam cười lạnh, không ngờ con cá koi đầu béo này rất mưu mô.

 

Bạch Nghiễn chỉnh lại quần áo, tựa như vừa rồi mình không hề tham gia vào trận cãi vã trẻ con: “Thiếu chủ, cho ta hỏi thêm một câu, tông chủ của Cửu Thiên Tông bị thương, không liên quan gì…… đến ngươi phải không?”

 

“Không liên quan đến ta.” Cửu Hồi lắc đầu.

 

Bạch Nghiễn chú ý tới ánh mắt của Cửu Hồi liếc qua Chỉ Du, trong đầu hiện lên một suy đoán, chẳng lẽ…… liên quan đến Chỉ công tử?

 

Để trợ giúp cho Yêu tộc, Chỉ công tử đã tự nguyện làm đến mức này.

 

Từ góc độ cảm xúc cá nhân, hắn muốn Chỉ Du làm ít một chút. Nhưng từ góc độ lợi ích của thiếu chủ, Chỉ công tử làm cho thiếu chủ càng nhiều càng tốt.

 

“Để gia nhập tông môn trong giới tu chân, cần phải vượt qua cổng của Vấn Tiên Đài. Cổng của Vấn Tiên Đài có trận pháp và kết giới rất mạnh, Yêu tộc và Ma tộc không thể tới gần, thiếu chủ vì sự an nguy của Yêu tộc, chắc chắn đã chịu không ít khổ.” Bạch Nghiễn cảm động: “Xin thiếu chủ yên tâm, ta nhất định sẽ không vi phạm bất cứ mệnh lệnh gì của ngươi.”

 

“Ta cũng vậy.” Dư Li vội vàng bày tỏ quan điểm.

 

Khổng Thương Nam lúng túng: “Có gì cần ta làm, ngươi cứ nói. Dù sao ngươi cũng nên chú ý an toàn, đừng để tu sĩ phát hiện thân phận của ngươi.”

 

Bọn họ không biết Cửu Hồi dùng thủ đoạn nào để lẻn vào tông môn của giới tu chân, nhưng bọn họ biết, việc này nhất định vô cùng nguy hiểm.

 

Cửu thiếu chủ làm được việc mà bọn họ không làm được, cho nên bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Cửu thiếu chủ là chuyện đương nhiên.

 

Chỉ Du liếc nhìn ba yêu quái, có lẽ từ hôm nay trở đi, cho dù bọn họ khắc khẩu cũng tuyệt đối không dám cãi lời Cửu Hồi.

 

Giống như chỉ cần tiểu sư tỷ bằng lòng, không có bất cứ ai hoặc thứ gì sẽ trở thành trở ngại của nàng.

 

Sáng sớm hôm sau, Viên Qua chạy tới quán trọ, kết quả hắn chỉ nhìn thấy nhóm bốn người của Chỉ Du, Cửu Hồi vẫn chưa dậy.

 

Tuy nhiên Chỉ Du đạo hữu mời hắn ăn sáng nên hắn không có ý kiến gì. Sau khi ăn xong, hắn không nhịn được hỏi: “Ngày thường Cửu Hồi đạo hữu ở tông môn cũng dậy muộn như vậy à?”

 

“Cửu Hồi còn nhỏ, vẫn đang phát triển thân thể.” Chỉ Du nếm thử toàn bộ đồ ăn trên bàn, viết lại những món ăn nhẹ ngon nhất.

 

“Các ngươi cứ chiều nàng đi.” Viên Qua ăn một chén cháo thịt xong, đang định thêm một chén nữa thì một đệ tử Thần Cực Môn vội vã chạy vào: “Đại sư huynh, tông chủ đột nhiên nôn ra máu liên tục, ngươi mau trở về!”

 

“Cái gì?” Cái chén trên tay Viên Qua rơi xuống đất, hắn loạng choạng đứng dậy: “Sáng nay lúc ta ra ngoài, sư phụ rõ ràng vẫn ổn……”

 

“Đừng thất thần.” Cửu Hồi đi xuống lầu, xách Viên Qua đang thất thần ném lên phi kiếm của mình: “Đi xem thử chuyện gì đã xảy ra!”

 

Chỉ Du gói ghém mấy món ăn sáng, ngự kiếm đi theo.

 

Dư Li cầm bánh bao đang ăn nửa chừng: “Tiểu Bạch, chúng ta nên làm gì?”

 

“Suỵt.” Bạch Nghiễn thì thầm với vẻ mặt sâu sắc: “Thiếu chủ làm việc gì cũng có lý do riêng. Sau ngày hôm nay, Thần Cực Môn sẽ trở thành vật trong tay của thiếu chủ .”

 

Đúng là thiếu chủ của Yêu tộc, nàng sắp hạ gục giới tu chân.

 

Bị gió lạnh thổi trên phi kiếm, Viên Qua đang lo âu dần dần phục hồi tinh thần, hắn ngửa đầu nhìn Cửu Hồi vừa bay vừa ăn sáng: “Cửu Hồi đạo hữu……”

 

Hôm đó Thần Cực Môn ức hiếp Vọng Thư Các, Cửu Hồi lại không phải y tu, hắn có thể cầu xin nàng cái gì?

 

“Đừng lo, với tu vi của Bào tông chủ, không chết ngay đâu.” Cửu Hồi một tay cầm đồ ăn, một tay bấm đốt ngón tay: “Yên tâm đi, ta đã tính giúp sư phụ ngươi, ông ấy sẽ không sao.”

 

Viên Qua: “……”

 

Hắn chưa từng nghe nói Vọng Thư Các giỏi bấm đốt ngón tay.

 

“Đại sư huynh đã trở lại!”

 

“Đại sư huynh……” Đệ tử truyền lời chưa kịp nói xong đã nhìn thấy ba bóng người lướt qua trước mặt mình.

 

Đại sư huynh dẫn ai về?

 

Bước vào phòng của Bào tông chủ, Cửu Hồi ngửi thấy mùi máu nồng nặc và…… mùi Yêu độc.

 

“Đừng chạm vào máu của ông ấy.” Cửu Hồi phất tay áo quét Viên Qua đang lao về phía Bào tông chủ, hai tay bấm tay niệm thần chú đặt giữa trán Bào tông chủ.

 

Yêu độc này là…… máu độc của Xích Tuyền?

 

Nếu nàng không tự tay giết Xích Tuyền và là thiếu chủ của Yêu tộc, nàng sẽ cho rằng, đây là âm mưu của Yêu tộc để đầu độc giới tu chân.

 

Dùng linh khí ép máu độc của Xích Tuyền đến ngực Bào tông chủ, Cửu Hồi vỗ một chưởng vào lưng Bào tông chủ, Bào tông chủ lập tức phun toàn bộ máu độc ra.

 

Mọi người Thần Cực Môn có mặt đã nhìn thấy, máu mà tông chủ nhổ ra đã ăn mòn một cái hố sâu thật lớn.

 

“Có ma khí!” Sắc mặt của trưởng lão có tu vi cao nhất Thần Cực Môn thay đổi: “Ma tộc đã đầu độc tông chủ?!”

 

“Cái gì?!” Cửu Hồi trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Vừa rồi ta cảm thấy huyết khí trong cơ thể Bào tông chủ có vấn đề, cho nên mới ép ra khỏi người Bào tông chủ, hóa ra là ma độc ư?!”

 

Trên người Bào tông chủ quả thật có một tia ma khí rất mờ nhạt, có thể là do người đầu độc ông vô tình làm ô nhiễm, quá nhạt nên khó phát hiện.

 

Tuy rằng người của Thần Cực Môn không phát hiện ra ma khí này, nhưng nàng có thể giúp bọn họ phát hiện.

 

Ha ha, có Cửu Hồi ở đây, đừng hòng đổ lên đầu Yêu tộc.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Ma tộc đổ lên đầu ta? Ta không cần, đây là lỗi của các ngươi, giỏi thì đi đi.

 

Toàn bộ Yêu tộc: Các thiếu chủ tương lai đều có lý tưởng và dã tâm, nhưng không nhiều lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.