Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 64:




Bào tông chủ biết lần này không ai có thể cứu được mình.

 

Trước khi nhắm mắt lại, trong đầu ông hiện lên vô số suy nghĩ. Khi còn nhỏ, tổ mẫu thiên vị mình, cha mẹ rơi nước mắt khi chia tay với ông, tham vọng cao cả thời niên thiếu, khí phách hăng hái khi trở thành tông chủ của Thần Cực Môn, còn đứa đồ đệ có đầu óc không tốt lắm, không để ông bớt lo ……

 

Mọi thứ đều là sự mờ ảo của quá khứ, nhưng ký ức lại rõ ràng như thế.

 

“Sư phụ, sư phụ……”

 

Tiếng đồ đệ gọi từ xa, Bào tông chủ hơi nóng nảy nghĩ, đứa đồ đệ ngốc nghếch này thật phiền phức, ông sắp chết mà không để ông yên.

 

Nhưng nghĩ đến chuyện hắn khóc thảm thiết như vậy, Bào tông chủ vẫn mở mắt ra một cách khó khăn.

 

Ủa?!

 

Bào tông chủ chớp mắt, lặng lẽ nhắm mắt lại, nhất định là một giấc mơ trước khi chết, tại sao ông nhìn thấy người của Vọng Thư Các?

 

Cả đời ông đầy vinh quang, nhưng từ khi gặp Vọng Thư Các, ông trở nên xui xẻo. Nếu thời gian có thể quay trở lại, ông tuyệt đối sẽ không trêu chọc tông môn bất hạnh này bởi vì sự kiêu ngạo nhất thời.

 

“Cửu Hồi đạo hữu, tại sao sư phụ mở mắt rồi nhắm lại?” Viên Qua lo lắng, vô thức cầu cứu Cửu Hồi.

 

“Hở?” Cửu Hồi kiểm tra mạch của Bào tông chủ, nói chắc chắn: “Yên tâm đi, ông ấy không sao, có thể do nôn ra quá nhiều máu nên cơ thể hơi yếu.”

 

So với Bào tông chủ, Bộ Đình thật sự chịu đựng được sự giày vò, cho dù nôn ra nhiều máu còn chạy tới tiểu thành.

 

Ngươi mới yếu!

 

Nghe thấy những lời khó chịu như thế, Bào tông chủ cuối cùng cũng tỉnh táo nhận ra, đây không phải là giấc mơ của ông, ông thật sự sống sót.

 

Ông từ từ mở mắt ra, lướt qua căn phòng đầy người, cuối cùng dừng lại ở Cửu Hồi, tại sao nàng ở đây?

 

“Bào tông chủ, ngài còn cảm thấy không khỏe ở đâu nữa?” Cửu Hồi thấy ánh mắt đờ đẫn của Bào tông chủ, “Bào tông chủ?”

 

“Cửu Hồi tiểu hữu?” Bào tông chủ chậm rãi hoàn hồn: “Vì sao ngươi ở đây?”

 

“Vãn bối ra ngoài du lịch, nghe nói tiền bối không khỏe nên tới đây thăm ngài.” Cửu Hồi lùi ra sau hai bước, nhường chỗ trống ở mép giường cho mọi người của Thần Cực Môn: “Nhìn thấy ngài đã thoát khỏi nguy hiểm, vãn bối đã yên tâm.”

 

“Ta bị sao vậy?” Bào tông chủ không phải là kẻ ngốc, hôm qua ông chỉ cảm thấy hơi không khoẻ, ngay cả đại đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung cũng không thấy có vấn đề gì, hôm nay mạng ông như treo trên tơ mỏng, chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

“Tông chủ, ngươi trúng ma độc.” Đại trưởng lão thấy Bào tông chủ tỉnh táo lại, vẫn còn sợ hãi: “Cũng may Viên Qua dẫn vị cô nương này về, kịp thời dùng linh lực giúp ngươi ép khí độc trong cơ thể ra.”

 

Đại trưởng lão rất tự trách, vài vị trưởng lão bọn họ không giỏi bằng một tiểu cô nương, không phát hiện tông chủ đã trúng ma độc.

 

Sau khi đại trưởng lão kể xong câu chuyện cho Bào tông chủ nghe, Bào tông chủ đã có thể ngồi dậy trên giường.

 

Ông nhìn Cửu Hồi đứng phía sau đám người với tâm trạng phức tạp, nghĩ đến việc mình vừa oán giận Vọng Thư Các, ông cảm thấy lương tâm mình mơ hồ quặn thắt.

 

Trong khi ông ghét bỏ và phàn nàn về Vọng Thư Các, Cửu Hồi lại cứu mạng ông, trở thành ân nhân của ông.

 

Ông…… thật sự chẳng ra gì cả.

 

“Cửu Hồi tiểu hữu……” Sắc mặt của Bào tông chủ thay đổi nhiều lần, muốn đứng dậy cảm tạ Cửu Hồi, nhưng bị Cửu Hồi và Viên Qua cùng ngăn cản.

 

“Bào tông chủ.” Dưới tín hiệu của Cửu Hồi, Chỉ Du dùng linh lực đẩy Bào tông chủ trở lại giường.

 

“Thân thể quan trọng.” Cửu Hồi thấy mọi người của Thần Cực Môn nhường đường cho nàng, đành phải đi tới mép giường: “Không phải trưởng lão của quý tông môn không kịp thời phát hiện độc trong cơ thể tông chủ, mà do loại ma độc này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa ẩn nấp rất kỹ. Nó sẽ nằm im trong cơ thể người bảy ngày, sau đó đột nhiên bùng nổ. Trong vòng một canh giờ, nếu không kịp thời phát hiện và tìm được vị trí chính xác của nó, và nếu không có tu sĩ có tu vi từ Nguyên Anh trở lên  dùng linh khí thuần khiết ép nó ra ngoài cơ thể, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng khó cứu.”

 

Chỉ có tu sĩ trẻ tuổi chưa bị nhiễm tình yêu mới có linh khí thuần khiết.

 

Trong toàn bộ giới tu chân, không có nhiều tu sĩ còn trẻ có tu vi trên Nguyên Anh cảnh.

 

“Ta nhớ rồi, trong sách cổ quả thật có cách giải ma độc này.” Một vị trưởng lão cảm kích nhìn Cửu Hồi: “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu, không biết đạo hữu là đồ đệ giỏi của vị đạo quân nào, không những có tu vi cao, còn có kiến thức như vậy?”

 

“Tiền bối quá khen.” Cửu Hồi mỉm cười: “Vãn bối là Cửu Hồi, đệ tử chân truyền của tông chủ Vọng Thư Các.”

 

Vọng…… Thư…… Các?

 

Ba chữ này nhanh chóng đánh thức ký ức của chư vị trưởng lão. Năm ngoái, tông chủ trở về sau khi tham gia đại điển hợp thể cảnh của Ngân Tịch, lúc nhắc tới Vọng Thư Các đã có rất nhiều lời khinh bỉ, khi quá kích động, thậm chí còn tạo vài câu khẩu nghiệp.

 

Nghĩ đến cảnh tông chủ mắng người ta suốt một năm trời ở trong tông môn, người ta lại cứu mạng tông chủ trong lúc nguy nan, chư vị trưởng lão đều đỏ mặt.

 

Bào tông chủ chịu đựng sự tra tấn về thể xác lẫn lương tâm, chỉ cần nhìn Cửu Hồi thêm một lần nữa, lương tâm ông sẽ đau.

 

“Hóa ra là đồ đệ giỏi của Ngọc các chủ.” Đại trưởng lão vái chào Cửu Hồi: “Thần Cực Môn khắc sâu trong lòng ơn nghĩa của đạo hữu, sau này nếu cô nương có gì cần, chúng ta sẽ không từ chối.”

 

“Tiền bối nói quá lời rồi, vãn bối chỉ trùng hợp biết cách giải độc.” Nụ cười của Cửu Hồi nhạt dần, thay vào đó là vẻ lo âu: “Ma tộc đang rình rập giới tu chân chúng ta, các thủ đoạn ác độc ùn ùn không dứt. Việc cấp bách hiện nay là báo việc này cho mười đại tông môn biết. Vãn bối lo lắng Ma tộc sẽ giở trò cũ, đầu độc những người khác.”

 

“Đạo hữu nói có lý.” Đại trưởng lão liên tục gật đầu: “Lão hủ sẽ truyền tin cho mười đại tông môn.”

 

“Bào tông chủ mới vừa thanh trừ ma độc, khí lực đang cạn kiệt, vãn bối không tiện quấy rầy, xin cáo từ trước.” Cửu Hồi liếc nhìn cái hố bị ăn mòn dưới đất: “Bào tông chủ nghĩ lại xem, gần đây đã tiếp xúc với ai, đừng để bị trúng độc nữa.”

 

“Đa tạ tiểu hữu đã nhắc nhở.” Bào tông chủ lộ vẻ suy tư, nhưng không để Cửu Hồi rời đi: “Hai vị tiểu hữu từ xa đến đây, Thần Cực Môn làm chủ nhà, sao có thể không quét dọn chào đón? Hay là hai vị ở tạm trong tông môn để chúng ta tiếp đãi các ngươi?”

 

“Vãn bối xin nhận tấm lòng của tông chủ, nhưng ta còn có ba vị biểu huynh muội ở tại quán trọ. Bọn họ đều là người bình thường, không có tư chất tu luyện, lại nhát gan, ta sợ bọn họ không quen ở trong môn phái.”

 

“Chúng ta ở trong quán trọ tại Tùng thành, Viên Qua đạo hữu đã tới quán trọ, hắn biết nơi chúng ta ở.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ với Bào tông chủ: “Các đại tông môn như cây liền cành, xin tông chủ đừng lo lắng việc nhỏ như thế này.”

 

Thấy Cửu Hồi và Chỉ Du nhất quyết muốn rời đi, Bào tông chủ không bắt ở lại, bảo Viên Qua đưa hai người ra cửa.

 

“Cửu Hồi đạo hữu, Chỉ Du đạo hữu.” Đưa hai người ra khỏi Thần Cực Môn, Viên Qua vái chào hai người: “Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, đạo hữu không so đo những hiềm khích trước đây, tại hạ lại không thể thoải mái, xin nhận một lạy của ta.”

 

Nói xong, hắn vén áo lên dập đầu với Cửu Hồi.

 

“Đủ rồi.” Cửu Hồi chỉ để hắn lạy một chút, rồi giơ tay ngăn cản hắn: “Theo quy định ở quê chúng ta, ngươi lạy nữa thì ta phải cho ngươi lì xì, mau đứng dậy đi.”

 

Viên Qua lại chắp tay hành lễ: “Đợi sư phụ khá hơn, tại hạ sẽ cùng các ngươi dạo quanh Tùng thành.”

 

“Được, chúng ta sẽ ở Tùng thành hai ngày.” Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm: “Ngươi trở về bên cạnh Bào tông chủ đi, đừng lo lắng chuyện khác.”

 

Nhìn bóng lưng Cửu Hồi và Chỉ Du rời đi, tấm lưng căng thẳng của Viên Qua dần dần thả lỏng.

 

Cũng may hôm nay có Cửu Hồi giúp đỡ, nếu không……

 

Cửu Hồi và Chỉ Du mới vừa trở lại quán trọ chưa đến nửa canh giờ, Thần Cực Môn đã đưa quà cám ơn đến.

 

Là tông môn mới nổi trong giới tu chân, Thần Cực môn rất giàu có.

 

Sau khi Bạch Nghiễn tiễn các đệ tử của Thần Cực môn ra khỏi quán trọ, quay lại nhìn thấy những hộp quà cảm ơn chất đầy phòng, hắn chen vào phòng một cách khó khăn, cất đống quà chất ở cửa mới miễn cưỡng đóng được cửa: “Thiếu chủ, ngươi làm gì ở Thần Cực Môn mà bọn họ đưa nhiều đồ như vậy?”

 

“Cứu mạng tông chủ của Thần Cực Môn.” Cửu Hồi co chân, nắm một cái ghế: “Các ngươi dọn dẹp đồ đạc đi, phân ra các loại.”

 

“Không có danh sách quà tặng.” Dư Li cúi xuống sắp xếp các hộp quà: “Ta đoán sau khi bọn họ lấy đồ trong kho báu ra, trực tiếp đưa đến chỗ thiếu chủ.”

 

Không có danh sách quà tặng, có nghĩa là đối phương vội đưa đến, không muốn thiếu chủ đáp lễ.

 

Đá quý đủ loại, pháp khí, linh thạch, linh mộc, thảo dược, xem ra đối phương tặng quà rất thành tâm.

 

“Mạng của tông chủ rất quý giá.” Dư Li đổ toàn bộ đá quý vào chung: “Thiếu chủ, nếu ngươi cứu thêm vài tông chủ, có phải sẽ trở thành người giàu nhất giới tu chân không?”

 

“Nghĩ cái gì đó?” Cửu Hồi mở một hộp ra, có một cây trâm xinh đẹp bên trong, nàng cầm cây trâm ướm trên tóc mái Dư Li, cắm vào búi tóc Dư Li: “Nếu hôm nay ta không nhiều chuyện đến đó, Yêu tộc sẽ bị đổ lỗi lên đầu.”

 

“Sao lại như thế?” Khổng Thương Nam đang mở hộp quà, nhíu mày nhìn Cửu Hồi.

 

“Tông chủ của Thần Cực Môn trúng máu độc của Xích Tuyền, Xích Tuyền xuýt nữa phi thăng thành yêu tiên sau ba lần lạy trăng tròn, chắc các ngươi có thể đoán được độc của y mạnh cỡ nào.” Cửu Hồi bình thường luôn tươi cười, khi nàng lạnh mặt lại khiến người khác cảm thấy nàng cao quý, không thể xúc phạm.

 

“Người khác không biết độc của Xích Tuyền mạnh đến mức nào, nhưng có thể phát hiện đây là yêu độc.” Bạch Nghiễn lập tức hiểu ra: “Có người muốn giết tông chủ của Thần Cực Môn, đổ tội cho Yêu tộc chúng ta?”

 

“Ừm.” Cửu Hồi gật đầu.

 

“Chúng ta nên làm gì?” Dư Li có vẻ lo lắng.

 

“Đừng lo lắng, có ta ở đây, những thứ này đều là vấn đề nhỏ.” Cửu Hồi lại mở một hộp quà khác, trong đó có một cái bình thủy tinh màu hồng: “Thừa dịp ép máu độc của Xích Tuyền ra khỏi người Bào tông chủ, ta đã che giấu yêu khí, nhân tiện để Thần Cực Môn phát hiện ra sự thật.”

 

“Sự thật nào?” Ba yêu quái cùng hỏi.

 

“Sự thật về việc Ma tộc đầu độc Bào tông chủ.” Cửu Hồi hừ nhẹ: “Ta luôn nhiệt tình và tốt bụng, vì vậy đã nhắc nhở Thần Cực Môn truyền tin tức tới mười đại tông môn, kẻo các tông chủ khác cũng bị Ma tộc đầu độc.”

 

“Lúc này……” Cửu Hồi nhìn lên trời, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng: “Chắc mười đại tông môn đã nhận được tin tức Ma tộc đầu độc tông chủ của Thần Cực Môn.”

 

Cửu Thiên Tông.

 

“Ngươi nói ai đã đầu độc tông chủ của Thần Cực Môn?” Mái tóc dài của Bộ Đình rối bù, ngồi trong đình bát giác cho cá trong ao ăn, nghe Nam Phong báo cáo, ông ta nghiêng đầu nhìn Nam Phong thật sâu một hồi lâu: “Ma tộc?”

 

“Vâng.” Nam Phong nói: “Thu Hoa tiên tôn cực kỳ bất mãn đối với việc này, ra lệnh cho các đại tông môn dùng toàn lực bao vây và diệt trừ Ma tộc.”

 

Bộ Đình che khóe miệng, đột nhiên ho kịch liệt, vô số máu theo kẽ hở ngón tay rơi xuống ao, nở ra nhiều đóa hoa máu màu đỏ trong ao.

 

“Sư phụ.” Nam Phong lấy một cái áo choàng trong nạp giới ra khoác lên người Bộ Đình: “Mùa đông lạnh giá, con đỡ người vào trong điện nghỉ ngơi nhé.”

 

“Phù Quang tiên quân không muốn buông tha cho ta, có liên quan gì đến thời tiết?” Giọng Bộ Đình nhàn nhạt: “Tông chủ của Thần Cực môn thế nào rồi?”

 

“May mắn được cứu chữa kịp thời, không nguy hiểm đến tánh mạng.” Giọng Nam Phong có chút vui mừng, tuy Bào tông chủ khoe khoang và tham hư vinh, nhưng không đáng chết, có thể bình yên vô sự là tốt rồi.

 

Bộ Đình cúi đầu nhìn máu trong lòng bàn tay, dùng pháp thuật rửa sạch lòng bàn tay: “Vậy à, không biết ai đã cứu mạng ông ấy?”

 

“Trong thư của Thần Cực Môn không đề cập đến.” Nam Phong lắc đầu, hắn nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Bộ Đình, sầu lo nói: “Sư phụ……”

 

Bộ Đình ngước mắt nhìn hắn: “Đừng ấu trĩ, tạm thời không chết đâu. Điển lễ kế vị đã chuẩn bị như thế nào, nếu có gì thắc mắc thì cứ nói.”

 

“Sư phụ.” Nam Phong mở miệng, sau một hồi chậm rãi lắc đầu: “Đồ nhi không có thắc mắc gì cả.”

 

Bởi vì vừa rồi, hắn cảm thấy, dường như sư phụ bất mãn Thần Cực Môn.

 

“Không có thì lui ra đi.” Bộ Đình cúi đầu nhìn cá trong ao, máu của ông ta đã hòa vào nước ao, cho dù mấy con cá này bơi như thế nào cũng không thể ra khỏi cái ao.

 

Ông ta mệt mỏi nhắm mắt lại, mái tóc đen thật dài nhẹ nhàng tung bay trong gió lạnh.

 

Sau khi Ngân Tịch rời khỏi Cửu Thiên Tông, ông ta phát hiện bình ngọc chứa máu của Xích Tuyền đặt ở trong điện đã biến mất không dấu vết, chẳng lẽ người lấy máu của Xích Tuyền không phải là Ngân Tịch?

 

Nếu là Ngân Tịch, Bào tông chủ nên trúng yêu độc, chứ không phải ma độc.

 

Nếu Yêu tộc không tham gia vào ván cờ, làm sao ông ta nhiễu loạn bàn cờ, để cho bọn chúng ngăn cản thảm họa giúp sinh linh trong thiên hạ?

 

“Đại sư huynh chưởng phái?” Thập Nhất thấy Nam Phong đi ra khỏi điện của tông chủ, tiến lên hỏi: “Vết thương của tông chủ tiên tôn có khá hơn không?”

 

Nam Phong chậm rãi lắc đầu, khàn giọng nói: “Thập Nhất, đi với ta.”

 

“Đi đâu?” Thập Nhất đồng ý không chút do dự.

 

“Đi……” Nam Phong dừng lại, thế giới rộng lớn, ngoại trừ Cửu Thiên Tông, hắn không có chỗ nào để đi.

 

“Đi Đào Lâm thành.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đến Đào Lâm thành đi.”

 

“Được.” Nhận thấy tâm trạng hắn không tốt, Thập Nhất cùng hắn lên thuyền bay, sau khi thuyền bay rời khỏi Cửu Thiên Tông, Thập Nhất mới nói: “Lúc ta rời khỏi Đào Lâm thành, bà chủ Tống nói rằng tới mùa đông, nàng mời chúng ta ăn bánh trôi, hay là hôm nay chúng ta đi ăn nhé?”

 

“Ừ.” Nam Phong gật đầu.

 

Hóa ra trời đất bao la, nhưng chỉ có Đào Lâm thành nho nhỏ mới là nơi hắn có thể buông bỏ mọi phiền não.

 

Khi sắp đến Đào Lâm thành, bọn họ gặp đệ tử Thần Cực Môn cũng đang cưỡi thuyền bay.

 

“Tại hạ xin chào Nam Phong tiên trưởng.” Nhận ra người trên thuyền bay là Nam Phong, đại trưởng lão của Thần Cực Môn vội vàng dừng thuyền bay để hành lễ.

 

“Trưởng lão đi đâu đó?” Nam Phong đáp lễ.

 

“Ngày xưa bỉ tông từng xúc phạm Vọng Thư Các, hôm nay lão hủ đại diện cho bỉ tông đến xin lỗi Ngọc các chủ.” Gương mặt đại trưởng lão tràn đầy hối hận: “Sau khi trải qua sinh tử, tông chủ của bỉ tông nhớ lại ngày đó đâm trúng thuyền bay của Vọng Thư Các, cảm thấy áy náy không ngủ được. Nhưng ông ấy hiện đang bị bệnh nhẹ, đành để lão hủ thay mặt ông ấy đến xin lỗi.”

 

Xin lỗi?

 

Chuyện đã xảy ra hơn một năm, giờ mới đến Vọng Thư Các xin lỗi?

 

Thập Nhất biết chuyện Thần Cực Môn đâm cháy thuyền bay của Vọng Thư Các, nhưng hắn không thể nào hiểu được, vì sao đã lâu rồi mà Thần Cực Môn còn chạy tới Vọng Thư Các xin lỗi.

 

Điều này không giống với phong cách ứng xử của Thần Cực Môn.

 

Nam Phong nghĩ tới một khả năng, Bào tông chủ có thể thoát khỏi nguy hiểm, có lẽ có liên quan đến Vọng Thư Các. Nếu không, Bào tông chủ từ trước đến nay luôn cần mặt mũi, không thể nào đặc biệt phái đại trưởng lão của Thần Cực Môn tới Vọng Thư Các xin lỗi.

 

Hắn im lặng một lát: “Bào tông chủ trúng ma độc, không biết hiện giờ sức khỏe như thế nào?”

 

“Đa tạ Nam Phong tiên trưởng quan tâm, tông chủ đã khá hơn rất nhiều, ngày mai sẽ mở tiệc đãi khách quý.” Một nụ cười xuất hiện trên mặt đại trưởng lão.

 

“Khách quý?” Nam Phong không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, ma xui quỷ khiến hỏi: “Mở tiệc đãi Cửu Hồi đạo hữu phải không?”

 

Nụ cười trên mặt đại trưởng lão có phần đề phòng, tại sao người của Cửu Thiên Tông biết bọn họ muốn mở tiệc chiêu đãi Cửu Hồi cô nương, chẳng lẽ trong Thần Cực Môn có gián điệp của Cửu Thiên Tông?

 

Giỏi nhỉ, giỏi nhỉ, biết ngay bọn họ vẫn còn nghi ngờ Thần Cực Môn gây rối trong Cửu Thiên Tông lúc trước!

 

Niềm tin cơ bản giữa các tông môn với nhau đâu?

 

Nam Phong cười khổ, xem ra người cứu Bào tông chủ là Cửu Hồi.

 

Ma độc được luyện chế từ máu của Ma tộc cả ngàn năm cùng với các loại chất độc hiếm có trên thế gian, người trúng độc không đau đớn hay bất tỉnh, hai ngày trước khi chất độc bộc phát sẽ cảm thấy không khỏe, nhưng cho dù dùng linh lực hay là bắt mạch cũng không thể phát hiện.

 

Khi chất độc bộc phát sẽ đau đến tận xương cốt. Không có thuốc nào chữa được chất độc này, khắc tinh duy nhất là linh khí thuần khiết của tu sĩ có tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh, và chưa đầy 20 tuổi.

 

“Trong toàn bộ giới tu chân, tu sĩ có tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh và chưa đầy 20 tuổi, e rằng chỉ có một mình Cửu Hồi.” Nhìn thấy sự đề phòng của trưởng lão Thần Cực Môn đối với mình, Nam Phong giải thích: “Ta đoán không sai đúng không?”

 

“Hở?” Thập Nhất đột nhiên tò mò: “Cửu Hồi gọi Chỉ Du là tiểu sư đệ, hóa ra Chỉ Du lớn tuổi hơn Cửu Hồi à?”

 

Nam Phong: “……”

 

Bây giờ là lúc để thắc mắc điều này hay sao?

 

Trưởng lão của Thần Cực Môn: “……”

 

Ông tưởng rằng chỉ có Thần Cực Môn mới có đệ tử có đầu óc không tốt, hóa ra Cửu Thiên Tông ngồi trên địa vị cao kia cũng có đệ tử như vậy, ông yên tâm rồi.

 

Nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhõm khó hiểu của trưởng lão Thần Cực Môn, tâm trạng của Nam Phong trở nên càng phức tạp hơn, bởi vì hắn không biết đối phương đang thở phào nhẹ nhõm chuyện gì.

 

Trong một canh giờ, mọi người ở Vọng Thư Các đều có chút bối rối khi nhìn thấy trưởng lão và đệ tử của Thần Cực Môn tươi cười với bọn họ, ngoài ra còn dâng lên vô số quà xin lỗi.

 

Tuy rằng bọn họ thích tống tiền khắp nơi và bòn rút người khác, nhưng là lần đầu tiên thấy mỡ đưa tới miệng mèo.

 

“Trưởng lão, ngươi đang……” Ngọc Kính nhìn cái hộp nhét đầy vàng bạc châu báu, chẳng lẽ Vọng Thư Các đã cứu mạng Thần Cực Môn cho nên bọn họ ân cần đến vậy?

 

“Hôm nay lão hủ tới đây, thứ nhất là để xin lỗi Ngọc các chủ, thứ nhì là để cảm tạ ngài.” Đại trưởng lão chắp tay hành lễ: “Ngọc các chủ biết cách dạy dỗ đồ đệ, cứu Thần Cực Môn ra khỏi cơn nguy cấp, kể từ hôm nay, Thần Cực Môn sẵn sàng có quan hệ tốt với Vọng Thư Các mãi mãi.”

 

Vài vị trưởng lão cùng quay qua nhìn Ngọc Kính, dùng ánh mắt hỏi bà: [Hai đồ đệ cưng của ngươi đã làm gì ở bên ngoài ?]

 

Ngọc Kính: “……”

 

Bà không ngờ, Cửu Hồi và Chỉ Du về quê chơi một thời gian cũng có thể kiếm tiền cho tông môn.

 

“Trưởng lão, ngươi khách sáo quá.” Ngọc Kính ôm hộp châu báu nặng trĩu: “Tới là được rồi, quà cáp làm gì.”

 

Đã mang đến đây rồi thì đừng hòng lấy về.

 

Thần Cực Môn.

 

“Nhìn thấy tiền bối khôi phục nhiều, vãn bối đã yên tâm.” Sau khi rượu đủ cơm no, Cửu Hồi nhìn Bào tông chủ đang mỉm cười nhiệt tình với mình, nàng đặt đũa xuống: “Đa tạ sự hiếu khách của tiền bối.”

 

“Nếu tiểu hữu thích đồ ăn của bỉ tông, hay là ở lại Tùng thành một thời gian?” Bào tông chủ bắt đầu nghi ngờ bản thân, vì sao trước đây ông cảm thấy vị cô nương này thật đáng ghét?

 

Nhìn đôi mắt này, vừa sáng vừa dễ chịu biết bao?

 

Nhìn khuôn mặt này, trắng trẻo xinh xắn, nhìn là biết nàng là người có phúc.

 

Trước đây ông thực sự bị mù rồi.

 

“Vãn bối xin ghi nhớ lòng tốt của tiền bối, nhưng lần này ta đi du lịch cùng với các biểu huynh muội, nếu ta cứ ở lại Tùng thành, ta không thể giải thích với các trưởng bối trong nhà sau khi trở về.” Cửu Hồi đứng dậy: “Lần sau nếu vãn bối đến Tùng thành lần nữa, nhất định sẽ ở lâu hơn.”

 

“Ây dà.” Bào tông chủ thở dài, lại nói nhiều lời giữ Cửu Hồi, sau đó mới đích thân đưa nàng và Chỉ Du ra ngoài tông môn: “Mùng một tháng giêng, tại đại điển kế vị của Cửu Thiên Tông, lão phu lại ôn chuyện với tiểu hữu.”

 

Bên ngoài Thần Cực Môn có mấy chiếc xe ngựa đang đậu, Dư Li ngồi trong xe ngựa  thấy tông chủ của Thần Cực Môn lưu luyến thiếu chủ, lắc đầu thở dài: “Ta thấy vị tông chủ này sắp coi thiếu chủ là con gái ruột rồi.”

 

“Chỉ cần thiếu chủ chịu ra tay, có tông môn nào mà nàng không nắm được.” Bạch Nghiễn thổi hơi nóng từ trong chén, nói một cách thần bí: “Mười đại tông môn sớm muộn gì đều nằm trong tay thiếu chủ.”

 

Dư Li gãi đầu, chẳng phải thiếu chủ đã nói, nàng không có hứng thú đối với mười đại tông môn hay sao?

 

Vì sao Tiểu Bạch cứ muốn nắm mười đại tông môn?

 

Chẳng lẽ muốn bắt đệ tử của mười đại tông môn trồng trà và rau hẹ?

 

“Đã để các ngươi đợi lâu.” Cửu Hồi ôm một đống lớn đồ vật Bào tông chủ vừa đưa cho nàng, vịn tay Chỉ Du bước lên xe ngựa: “Xuất phát đi.”

 

“Chúng ta đi đâu tiếp theo?” Khổng Thương Nam hỏi.

 

“Không cần gấp gáp, nhất định sẽ có người mời chúng ta đến chơi.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nhìn ba người: “Tuy nhiên có lẽ các ngươi phải chịu chút uất ức.”

 

Ba người không để ý những lời này, mãi cho đến hai ngày sau, bọn họ đột nhiên bị vài người Ma tộc bắt, kề dao vào cổ bọn họ, cuối cùng bọn họ mới hiểu ý Cửu Hồi.

 

Vẻ mặt Cửu Hồi tái nhợt, cố gắng che giấu sự lo lắng trong mắt: “Sa La Gia, bọn họ chỉ là phàm nhân vô dụng, ta không có quan hệ tốt với bọn họ từ nhỏ, nếu ngươi muốn lợi dụng bọn họ để uy hiếp ta, vậy ngươi sai rồi?”

 

“Ồ.” Sa La Gia nhìn nàng nắm chặt tay, cắn môi trắng bệch, chế giễu: “Nếu ngươi không thèm để ý đến bọn họ, vậy ta sẽ giết bọn họ.”

 

“Chờ chút!” Cửu Hồi hít một hơi thật sâu: “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Không phải cô nương cảm thấy rất hứng thú đối với lệnh bài của Ma tộc hay sao?” Sa La Gia cười khinh thường. Cho dù Cửu Hồi có chút bản lĩnh, cũng chẳng qua là một kẻ trần tục không thể buông bỏ tình cảm: “Ta sẽ đưa sư đệ và thân nhân của cô nương đến Ma tộc chơi vài ngày, cô nương có bằng lòng không?”

 

“Tỷ tỷ, ta không muốn chết!” Dư Li đột nhiên khóc thét lên: “Tỷ tỷ, ngươi cứu ta với.”

 

Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam im lặng, không ngờ thiếu chủ của Cẩm lý tộc rất nghiện đóng kịch, nhưng…… hơi cường điệu.

 

“Im đi!” Sa La Gia bực mình trước tiếng khóc đột ngột của Dư Li: “Khóc nữa thì ta sẽ làm thịt ngươi chỉ bằng một đao!”

 

“Ờ.” Dư Li hít mũi, ngoan ngoãn cúi đầu ngậm miệng lại.

 

“Ta sẽ đi theo ngươi!” Cửu Hồi vội nói, nàng sợ mình do dự thêm thì Dư Li sẽ bị lộ: “Nhưng ngươi hãy thả tiểu sư đệ của ta.”

 

“Thả hắn để hắn lén đi báo tin cho giới tu chân à?” Sa La Gia cười: “Ngươi cho rằng ta ngu ngốc giống La Ha hay sao?”

 

Ả dùng hai sợi dây thừng trói Cửu Hồi và Chỉ Du: “Đây là ngự linh thằng chuyên dùng để khóa tu sĩ, các ngươi càng giãy giụa thì sẽ càng bị trói chặt hơn. Nếu các ngươi là người thông minh thì thành thật đến Ma tộc với ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.”

 

Thấy Cửu Hồi và Chỉ Du quả thực không dám nhúc nhích, Sa La Gia cực kỳ vui vẻ, nhân tiện trói ba người vô dụng lại.

 

Khổng Thương Nam liếc ngự linh thằng trên người Cửu Hồi, cười khẩy khinh thường, lấy dây thừng để đối phó với tu sĩ ra trói thiếu chủ của Yêu tộc, đúng là kẻ thông minh.

 

“Cười cái gì?” Một ma vệ dùng gậy đập vào lưng hắn: “Rơi vào tay Ma tộc rồi thì đừng bày đặt tỏ vẻ là thiếu gia của Nhân tộc.”

 

Thấy Khổng Thương Nam bị đánh, Bạch Nghiễn lặng lẽ cúi đầu nín cười, xứng đáng, đánh mạnh chút đi!

 

Sa La Gia mở ra khe hở Ma tộc, kéo nhóm Cửu Hồi vào khe hở. Tới Ma tộc, ả sẽ cho Cửu Hồi biết, cái gì gọi là nếu biết vậy sẽ không làm thế.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Ta không hiểu lắm, chỉ muốn hỏi, 【Ả sẽ cho Cửu Hồi biết, cái gì gọi là nếu biết vậy sẽ không làm thế】 được viết tắt là 【Ả sẽ hối hận】 phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.