Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 65:




Tuy Ma tộc được gọi là Ma tộc, nhưng không phải đen tối và u ám như trong tưởng tượng của người thường.

 

Ma tộc giống với Nhân gian giới, có núi có nước, có cây cỏ tươi tốt. Đệ tử của giới tu chân chỉ cần có tài năng xuất chúng, bất kể là đệ tử xuất thân từ dòng dõi danh giá hay là dân nghèo, đều có thể được tông môn coi trọng.

 

Nhưng Ma tộc thì khác, từ lúc bọn họ sinh ra, huyết thống đã quyết định tu vi của bọn họ. Vì thế để nâng cao tu vi và kéo dài tuổi thọ, một số Ma tộc đã lén lút bắt người thường để luyện chế đan dược bất chính.

 

Khi Ma tộc đầu tiên thành công nhờ thủ đoạn này, Nhân gian giới đã mở ra một thảm họa đáng sợ gần cả trăm năm.

 

Sau này, để đánh lui các Ma tộc điên cuồng, không ít tu sĩ trong giới tu chân đã chết, ngay cả Yêu tộc đang ở ẩn cũng đứng ra giúp Nhân tộc.

 

Đó là khoảng thời gian hài hòa nhất giữa Yêu tộc và giới tu chân, thậm chí bây giờ, Cửu Hồi có thể tìm thấy một số ghi chép trong sách cổ của tông môn về việc Yêu tộc trợ giúp Nhân tộc năm đó.

 

Vương đô của Ma tộc được xây dựng vô cùng sang trọng, những con ngựa tà cốt được trang trí bằng quả cầu vàng bạc kéo xe thơm ngát, ngạo mạn đi qua những con đường rộng rãi, đám Ma tộc cấp thấp nằm trong góc bị hộ vệ bên cạnh xe ngựa cầm đao đuổi đi.

 

Trong mắt Ma tộc cấp cao có thân phận cao quý, sự xuất hiện của Ma tộc cấp thấp trong tầm mắt bọn họ là một sự sỉ nhục đối với bọn họ.

 

Cửu Hồi nhìn thấy một lão Ma tộc di chuyển chậm chạp bị hộ vệ của công chúa túm đầu ném vào góc xa nhất bởi vì không kịp tránh ra.

 

“Đừng nhìn lung tung.” Ma vệ phụ trách canh giữ Cửu Hồi nói với vẻ mặt tàn nhẫn: “Nếu không ta sẽ móc mắt ngươi ra.”

 

Chỉ Du ngước mắt liếc nhìn ma vệ, nhích lại gần Cửu Hồi.

 

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cửu Hồi không nhìn nữa, cố nở một nụ cười rụt rè nịnh nọt: “Ta sẽ không nhìn lung tung nữa.”

 

“Thức thời là tốt.” Ma vệ khinh thường liếc Cửu Hồi, cái loại tu sĩ Nhân tộc không có khí phách này, không biết vì sao công chúa muốn mang nàng ta về Ma tộc.

 

“Tránh ra, tất cả tránh ra!”

 

Vài ma vệ kiêu ngạo đi nghênh ngang từ góc phố đến. Hộ vệ vừa đuổi các Ma tộc cấp thấp đi gặp phải mấy ma vệ kiêu ngạo này, chưa kịp nói chuyện đã bị ma vệ cầm đầu tát hai cái.

 

“Các ngươi là thứ gì mà dám cản đường điện hạ?” Đám ma vệ kiêu ngạo đá mấy hộ vệ này sang một bên, thấy các hộ vệ đó không phục, lắc chân nheo mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đã biết Tam điện hạ sẽ đi ngang qua, các ngươi còn dám chặn đường? Có phải hộ vệ của phủ công chúa bất mãn với điện hạ không?”

 

Nhóm Cửu Hồi nhìn thấy cảnh này: “……”

 

Cuộc chiến giữa hoàng tử và công chúa Ma tộc cao quý lại đơn giản và thô bạo như thế?

 

Bị mất mặt trước mặt mọi người, sắc mặt của Sa La Gia trong xe ngựa vô cùng khó coi, lúc đi xuống xe ngựa đã nở nụ cười ôn hòa: “Đám hộ vệ đã vô lễ, ta thay mặt bọn chúng xin lỗi Tam đệ.”

 

“Hừ!” Một bàn tay thò ra khỏi cỗ kiệu sang trọng, ma vệ hai bên vội vàng khom người vén rèm lên, Tam hoàng tử La Ha lười biếng dựa vào một cái gối mềm, bộ dạng như nếu ông trời là lão đại thì ta là lão nhị: “Ngươi quả thật nên dạy dỗ đám thủ hạ kỹ lưỡng, không biết quy tắc gì cả, không sáng suốt!”

 

Sa La Gia nhún chân hành lễ: “Ừ.”

 

“Nghe nói ngươi được phụ vương cho thứ tốt gì đó phải không?” La Ha ngáp một cái: “Ngươi từ trước đến nay am hiểu lòng người, hay là cho ta mượn chơi hai ngày?”

 

“Chỉ là hai sợi ngự linh thằng mà thôi, không phải là đồ hiếm thấy.” Sa La Gia cười hiền lành: “Chờ ta áp giải người đến chỗ phụ vương xong, sẽ đưa dây thừng cho Tam đệ.”

 

“Ngự linh thằng?” La Ha nhướng mày nhìn Sa La Gia: “Ngươi đến giới tu chân bắt người?”

 

“Thảo nào hôm nay tình lang của ngươi không đi theo, hóa ra là đến giới tu chân làm chuyện xấu.” La Ha xỏ xiên: “Ngươi không sợ tình lang của ngươi phát hiện hay sao?”

 

Sa La Gia nhìn La Ha, sau khi xác nhận hắn chỉ đang cười nhạo ả, ả mới nói tiếp: “Bắt bọn họ tới Ma tộc để trả thù cho Ngân Tịch, hắn sẽ không trách ta.”

 

“Trả thù cho hắn?” La Ha hào hứng: “Ngươi bắt tông chủ của Cửu Thiên Tông giúp Ngân Tịch rồi à?”

 

Sa La Gia: “……”

 

Đôi khi nói chuyện với loại ngu xuẩn này là một sự nhục nhã lớn đối với ả.

 

“Các ngươi tránh ra đi, để ta xem các ngươi đã bắt ai.” La Ha xua tay, ghét bỏ Sa La Gia và hộ vệ của ả đã chặn tầm nhìn của hắn.

 

Sa La Gia miễn cưỡng nhếch khóe miệng, bước sang bên cạnh hai bước.

 

Hai nam và một nữ, La Ha không biết ai cả. Hắn nằm xuống không có hứng thú, chuẩn bị bảo ma vệ buông rèm xuống thì đột nhiên nhìn thấy ba người phía sau, dường như có một bóng dáng quen thuộc.

 

Chỉ Du?

 

Ở đâu có hắn thì ở đó có……

 

Cổ họng hắn hơi lạnh, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn bên cạnh Chỉ Du, đầu gối mềm nhũn, lăn ra khỏi kiệu.

 

“Điện hạ!” Đám ma vệ vội vã kéo La Ha lên khỏi mặt đất.

 

“Lui ra hết, lui ra hết.” La Ha đuổi đám ma vệ chặn tầm nhìn của hắn qua một bên, dụi mắt với vẻ mặt khó tin, hai bóng người quen thuộc vẫn còn ở đó!

 

“Ngươi dùng ngự linh thằng để trói hai người kia?” La Ha cảm thấy gió lạnh đang thổi thẳng vào ngực, răng đánh lập cập khi nói chuyện.

 

“Chính là bọn họ.” Sa La Gia quay đầu nhìn Chỉ Du và Cửu Hồi: “Hai người này còn trẻ đã đạt tu vi Nguyên Anh cảnh. Nếu không bắt bọn họ tới Ma tộc, qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng đối với Ma tộc.”

 

La Ha lén nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi nở nụ cười hiền lành với hắn.

 

La Ha vội vàng nhìn chỗ khác: “Ngươi trói bọn họ về như vậy à?”

 

“Có ngự linh thằng, bọn họ muốn chạy cũng không thể chạy thoát.” Sa La Gia thấy La Ha cứ lén lút nhìn Cửu Hồi, tưởng rằng hắn ham sắc đẹp, cười nhắc nhở: “Tam đệ, tuy nàng ta có một gương mặt đẹp, nhưng không phải là một tiểu cô nương nũng nịu, ngươi đừng có ý gì với nàng ta.”

 

La Ha: “……”

 

Nàng quả thật không phải là một cô nương nũng nịu, mà nàng là bà la sát có thể sử dụng đao chém võng nuốt hồn quý giá của Ma tộc!

 

Đây đâu phải là Sa La Gia trói Cửu Hồi về, rõ ràng là dẫn sói vào nhà, tự tìm đường chết!

 

“Ngươi……” La Ha muốn nhắc nhở Sa La Gia đừng tìm đường chết, nhưng vừa hé miệng đã bắt gặp đôi mắt tươi cười của Cửu Hồi: “Ngươi trói lỏng chút, đừng làm bọn họ đau.”

 

Ma thần ở trên cao ơi, đây là chuyện Sa La Gia tự làm, không liên quan đến hắn!

 

Sa La Gia cười: “Tam đệ yên tâm, hiện giờ ta sẽ không lấy mạng bọn họ.”

 

Đúng là một kẻ ngu ngốc, thấy nữ nhân xinh đẹp là không đi nổi!

 

La Ha thương hại nhìn Sa La Gia: “Ngươi…… tự giải quyết cho tốt đi.”

 

“Tam đệ có ý gì?” Sa La Gia nhướng mày: “Tuy nữ nhân này có chút nhan sắc, nhưng nàng là món quà ta tặng cho phụ vương, cho dù Tam đệ thích cũng không thể cướp đồ của phụ vương.”

 

Còn muốn tặng người cho phụ vương?!

 

Hắn bình thường chỉ chọc tức phụ vương, còn Sa La Gia muốn cho phụ vương chết!

 

La Ha không có bao nhiêu tình cảm đối với phụ vương chuyên ăn các thiếu nam và thiếu nữ trẻ tuổi, nghĩ đến bộ dạng điên cuồng gớm ghiếc của ông ta vì sợ chết và ghét đứa con trai nhỏ, La Ha có chút chán nản.

 

Hắn lùi lại một bước, liếc nhìn Cửu Hồi cách Sa La Gia và phủ công chúa.

 

Thấy hắn mềm lòng, Sa La Gia lộ ra nụ cười hài lòng: “Tam đệ, chờ ta đưa bọn họ vào vương cung xong, sẽ đưa ngự linh thằng cho ngươi.”

 

Vương cung của Ma tộc vô cùng xa hoa, nàng nhìn vương cung lấy vàng làm đá, lấy ngọc làm hạt, đôi mắt bị vàng và ngọc chiếu sáng.

 

Hộ vệ của phủ công chúa giữ ba người Dư Li ở ngoài cổng cung điện Ma Vương, Sa La Gia dẫn Chỉ Du và Cửu Hồi vào cổng cung điện.

 

Cả cung điện Ma Vương tràn ngập mùi máu và mùi oán giận không thể xóa nhòa, đám ma vệ áp giải vài nam nữ trẻ tuổi gầy gò đi ngang qua.

 

Cửu Hồi cũng ngửi thấy mùi máu trên người bọn họ.

 

Sa La Gia kéo ngự linh thằng, mang Cửu Hồi và Chỉ Du vào chính điện. Trên ngai vàng, một ông già thiếu sức sống đang nửa nằm, cầm chén ngọc đựng máu đỏ tươi.

 

Nhìn thấy Sa La Gia tiến vào, ánh mắt vẩn đục của Ma Vương hơi tỉnh táo: “Sa La Gia, sao ngươi tới đây?”

 

“Phụ vương, nữ nhi tặng quà cho người.” Sa La Gia hành lễ với Ma Vương: “Đây là những tu sĩ có tiềm năng nhất giới tu chân, bọn họ còn trẻ nhưng đã có tu vi Nguyên Anh cảnh.”

 

“Ồ?” Ma Vương uống cạn máu trong chén, chỉ có cái miệng dính máu là đỏ tươi trên gương mặt âm u của ông ta: “Tu sĩ của Nhân tộc?”

 

“Tốt, rất tốt.” Ma Vương liếc nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Dẫn bọn chúng đi, lấy linh khí xông bọn chúng, ngày mai ta muốn nếm thử hương vị của bọn chúng.”

 

“Vâng.” Sa La Gia nói: “Hai người này có tu vi, nữ nhi lo lắng bọn họ sẽ nhân cơ hội trốn thoát, hay là nhốt bọn họ trong Vây Thiển Cung có linh khí trấn áp?”

 

“Ngươi rất chu đáo.” Ma Vương mệt mỏi nhắm mắt lại: “Làm theo ý ngươi đi.”

 

Sa La Gia mang Cửu Hồi và Chỉ Du đang im lặng ra khỏi vương điện: “Hiện tại biết sợ chưa?”

 

Cửu Hồi cảm thấy bàn tay mà mình đang giấu trong tay áo hơi ngứa ngáy.

 

“Hai ngươi thành thật ở trong Vây Thiển Cung, nếu không ta sẽ giết ba kẻ phàm nhân kia.” Sa La Gia bóp chặt cằm Cửu Hồi, quét mắt từ lông mày đến môi nàng: “Thật đáng tiếc, nếu ngươi không phá hỏng chuyện tốt của ta khắp nơi, ta cũng không đành lòng để ngươi rơi vào tình trạng này.”

 

“Công chúa nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta suýt nữa cho rằng công chúa thích nữ tử như ta.” Cửu Hồi nhếch môi cười khẽ: “Đáng tiếc công chúa thích Ngân Tịch, nếu không ta sẽ lấy lòng công chúa để giữ tánh mạng.”

 

Sa La Gia cười nhạo, không biết là cười nhạo chuyện ả thích Ngân Tịch, hay là cười những lời nịnh nọt của Cửu Hồi.

 

Ả buông cằm Cửu Hồi ra: “Ta không thích nữ nhân quá thông minh, càng không thích nam nhân thông minh. Mặc kệ ngươi đoán được cái gì, ngươi tốt nhất ngậm miệng lại, nếu không ngươi sẽ biết hối hận là gì.”

 

Cung điện được gọi là Vây Thiển Cung, thật ra là nhà lao được xây trong vương cung Ma tộc, bên trong được trang bị ma trận và các phù văn nguyền rủa để kiềm chế linh lực của tu sĩ, nếu tu sĩ vào đây sẽ không khác gì phàm nhân.

 

Sa La Gia đẩy Cửu Hồi và Chỉ Du vào căn phòng có ma văn rất mạnh, tháo ngự linh thằng trên người bọn họ: “Ngoan ngoãn đợi đi, nếu phụ vương hài lòng với máu của các ngươi, các ngươi có thể sống lâu hơn.”

 

“Nếu ngươi không cứu tông chủ của Thần Cực Môn, còn để cho bọn họ phát hiện Ma tộc đã đầu độc họ, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.” Sa La Gia thu hồi ngự linh thằng, nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt phức tạp: “Nhưng ngươi cố tình đối nghịch với ta.”

 

Cửu Hồi cử động hai tay: “Bởi vì công chúa là ma, ta là người.”

 

“Nếu ngươi là thủ hạ của ta, ta chắc chắn sẽ không nỡ giết ngươi.” Sa La Gia chắp tay sau lưng: “Nếu ngươi chịu thề với Thiên Đạo sẽ đầu hàng ta, ta có thể thả ngươi đi ra ngoài.”

 

“Đã có Ngân Tịch phản bội tông môn, phản bội giới tu chân vì công chúa, chẳng lẽ công chúa vẫn chưa đủ hài lòng?” Cửu Hồi xoa cánh tay: “Hay là, ở trong lòng công chúa, Ngân Tịch căn bản không quan trọng?”

 

“Ngươi quả nhiên đã đoán được.” Sa La Gia cười nhạo: “Trong thời gian hắn còn có ích, hắn vẫn rất quan trọng ở trong lòng ta.”

 

“Sao nào?” Sa La Gia hỏi lại: “Chẳng lẽ thật sự muốn nghe ta nói những lời thề non hẹn biển ghê tởm đó?”

 

Cửu Hồi lắc đầu.

 

“Trong giới tu chân của các ngươi, không phải chỉ có ta và Ngân Tịch là cặp thầy trò duy nhất yêu nhau. Nhưng bởi vì ta là công chúa, có một thân phận cao quý, cho nên tình yêu này trở nên đặc biệt.” Sa La Gia cười mỉa mai: “Nếu ta không phải là một công chúa ngu ngốc chìm đắm trong tình yêu, làm sao đám ca ca và đệ đệ của ta dung túng cho ta?”

 

“Tình yêu là cái thứ gì? Ta muốn quyền lực, vị trí mà toàn bộ nam nhân trong Ma tộc phải ngoan ngoãn quỳ dưới chân ta.” Sa La Gia không lo lắng khi nói những lời này với Cửu Hồi, ả thậm chí có vẻ hơi hưng phấn và vui vẻ bởi vì có người để nói chuyện: “Những thư sinh ở Nhân gian giới luôn thích viết về các nữ nhân tổn thương vì tình, có thể buông bỏ hết thảy vì tình hoặc là đấu tranh vì tình, nhưng tại sao?”

 

“Chẳng lẽ ta không thể đấu tranh vì chính mình?” Sa La Gia kiêu ngạo nâng cằm lên: “Ngươi nói xem, có tình yêu nào hấp dẫn hơn quyền lực?”

 

Cửu Hồi cẩn thận suy nghĩ một lát, thành thật lắc đầu: “Không biết, ta mới 18 tuổi.”

 

“Ồ?” Sa La Gia nhìn qua Chỉ Du: “Hắn không phải là tình lang của ngươi à?”

 

“Hắn là tiểu sư đệ của ta.”

 

“Ta là chó săn của tiểu sư tỷ.”

 

Cửu Hồi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Chỉ Du: “Lần sau còn nói chó săn nữa, ta sẽ không dẫn ngươi đi chơi.”

 

“Ờ.” Chỉ Du ngoan ngoãn cúi đầu.

 

“Tiểu sư đệ này của ngươi đáng yêu hơn những nam nhân miệng lưỡi ngọt ngào.” Sa La Gia muốn nâng cằm Chỉ Du nhưng bị Cửu Hồi giơ tay ngăn lại.

 

“Công chúa, Chỉ Du nhà ta còn nhỏ. Ngươi đẹp như vậy, ta sợ ngươi sẽ biến hắn thành Ngân Tịch tiếp theo.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nắm tay Sa La Gia: “Công chúa, không được đâu.”

 

“A.” Sa La Gia cúi người nhìn Cửu Hồi, bốn mắt nhìn nhau: “Cửu Hồi, ngươi là người đầu tiên phát hiện ta không thích Ngân Tịch, ta đánh giá cao về ngươi. Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng nếu ta thả ngươi, ngươi nói bí mật của ta cho người khác biết, đó sẽ là rắc rối lớn đối với ta.”

 

Trên đời này, không ai có thể ngăn cản con đường quyền lực của ả.

 

“Cẩn thận cái miệng của ngươi.” Sa La Gia đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt: “Chỉ cần ngươi không gây phiền toái cho ta, xem như ta đánh giá cao về ngươi. Sau khi hai ngươi chết, ta sẽ thả ba người kia hoàn chỉnh rời đi.”

 

“Nếu ngươi không quan tâm đến tình thân, ba người kia sẽ không trở thành điểm yếu của ngươi.” Sa La Gia trịch thượng nhìn Cửu Hồi: “Tuy nhiên điểm yếu của kẻ địch chính là vũ khí tốt nhất của ta.”

 

Ả liếc nhìn Cửu Hồi, xoay người đi về phía cửa.

 

“Công chúa, người ta có thể không quan tâm đến tình yêu, có thể không quan tâm đến những cảm xúc khác, nhưng khi còn sống thì nên có niềm vui và nỗi buồn.” Cửu Hồi gọi Sa La Gia: “Nếu không có tất cả, sau khi ngươi trở thành Ma Vương, chỉ nhìn thấy thần dân của Ma tộc, liệu có thấy các sinh linh khác không?”

 

“Mấy thứ phế vật yếu đuối vô dụng đó sống hay chết thì thế nào?” Sa La Gia cười nhạo: “Thế gian vốn là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có giới tu chân các ngươi mới thích làm bộ làm tịch quan tâm đến phàm nhân. Ở trong mắt ta, phàm nhân chẳng qua là chất dinh dưỡng của Ma tộc mà thôi.”

 

“Ta đánh giá cao tham vọng và chiến lược của công chúa, nhưng ta không thể đồng ý với ý tưởng lấy phàm nhân làm chất dinh dưỡng của công chúa.” Cửu Hồi và Sa La Gia nhìn nhau qua cánh cửa: “Nếu công chúa bằng lòng dẫn dắt Ma tộc tu luyện đàng hoàng, không lấy phàm nhân làm thức ăn, ân oán giữa giới tu chân và Ma tộc nhiều năm qua có thể dần dần tan biến.”

 

“Thật ngây thơ.” Sa La Gia bật cười, tựa như Cửu Hồi đã kể chuyện cười: “Phàm nhân vốn là thức ăn của Ma tộc.”

 

“Mấy vạn năm trước, Ma tộc không ăn thịt phàm nhân, thế lực mạnh hơn hiện tại rất nhiều.” Cửu Hồi nhướng mày: “Ma tộc đã ăn nhiều người, dùng máu oán của Nhân tộc luyện nhiều đan dược và pháp khí, đã mạnh rồi hay sao?”

 

Hiện giờ Ma tộc bị mọi người đòi đánh, thế lực đã không còn như xưa, đi lại ở Nhân gian giới giống như loài chuột khó coi, phàm nhân sợ hãi bọn chúng, tu sĩ chán ghét bọn chúng, Yêu tộc xem thường bọn chúng.

 

“Hay là nên nói, các ngươi thích cảm giác bị các tộc xem thường, cho nên mới làm bộ yếu đuối như vậy?”

 

Sắc mặt Sa La Gia xanh mét, liếc nhìn Cửu Hồi rồi xoay người rời đi.

 

“Này, ngươi đừng đi!” Cửu Hồi dựa vào khung cửa, hét vào bóng lưng Sa La Gia: “Không phải ngươi nói ngươi đánh giá cao về ta hay sao, chúng ta nói chuyện một lát đi!”

 

Lời vừa dứt, Sa La Gia càng đi nhanh hơn.

 

Ma vệ canh gác Vây Thiển Cung nhìn thấy Cửu Hồi cả gan làm loạn như thế, lặng lẽ đặt thanh đao trước cửa phòng, kẻo Cửu Hồi thật sự muốn đuổi theo công chúa nói chuyện phiếm.

 

“Ủa, sao thích tức giận như thế.” Cửu Hồi ngồi xuống bàn lại, nàng nhìn bầu trời bên ngoài, nhỏ giọng nói với Chỉ Du: “Khi trời tối, ta sẽ đến nơi giam giữ phàm nhân để bàn bạc với nhóm Tiểu Bạch chuyện cứu người.”

 

Không ngờ vỏ cây già Ma Vương này lại lấy máu người làm thức ăn, đúng là cái thứ chó má ghê tởm.

 

“Ta sẽ đi cùng ngươi.”

 

“Nơi này cần có người, lỡ như nửa đêm công chúa không ngủ được, chạy tới tâm sự với ta thì sao?” Cửu Hồi đặt một người rơm thế thân vào tay Chỉ Du: “Đây là người rơm thế thân do Ngô bá tự tay làm, khi nào ta rời khỏi nơi này, nó có thể biến thành ta.”

 

Chỉ Du cầm người rơm, không nói gì.

 

“Hãy tin ta, ta nhất định sẽ làm tốt mọi việc.” Cửu Hồi vỗ ngực, sau đó nằm xuống giường: “Ta ngủ một lát trước, khi nào trời tối thì gọi ta.”

 

Giấu người rơm vào trong tay áo, Chỉ Du đi đến mép giường đắp chăn đàng hoàng cho Cửu Hồi: “Ừ.”

 

Trời tối, ma vệ tới đưa bữa tối, nhưng đầu bếp trong vương cung Ma tộc nấu ăn không ngon, Cửu Hồi không ăn được, chắp tay trước ngực: “Lãng phí đồ ăn, tội lỗi, tội lỗi.”

 

Đến khuya, cả tòa vương cung đều yên tĩnh, Cửu Hồi tháo cây trâm sang trọng trên đầu, búi một búi tóc hình con ốc đơn giản, vừa định lấy áo gạc cá mập trong nạp giới ra để mặc, đột nhiên nghe thấy chút động tĩnh dưới lòng đất.

 

“Ai đó?!” Chỉ Du và Cửu Hồi cùng nép vào góc tường.

 

Sàn nhà rung chuyển, La Ha chui ra khỏi đường hầm với cái đầu đầy đất: “Suỵt, là ta, các ngươi nói nhỏ chút.”

 

“La Ha?” Cửu Hồi muốn giơ tay kéo hắn ra khỏi đường hầm, nhưng thấy hắn dính bụi bặm đầy người, nàng rụt tay lại: “Ngươi vào bằng cách nào?”

 

“Ta tới cứu các ngươi.” La Ha bò ra khỏi hố, “Các ngươi mau đi theo ta, mẫu hậu của ta đã sắp xếp người ở bên ngoài đón các ngươi.”

 

“Nếu ta rời đi, bị người ta phát hiện, có mang đến phiền toái cho mẫu hậu của ngươi không?” Cửu Hồi nhìn đường hầm phía sau La Ha, ngay cả Sa La Gia và Ma Vương cũng không biết lối đi bí mật, Ma hậu lại biết rất rõ, bà chủ động để lộ điểm này để tỏ thiện ý với nàng?

 

“Ngươi trở về nói với Ma hậu, ta sẽ không làm chuyện bất lợi đối với bà ấy.” Cửu Hồi khẽ cười: “Mấy ngày tới, có lẽ Ma tộc sẽ hơi hỗn loạn, xin Ma hậu nương nương chuẩn bị sớm.”

 

“Ngươi muốn làm gì?” La Ha lo lắng hỏi: “Sẽ không đốt cháy vương cung của Ma tộc đó chứ?”

 

“Con nít con nôi đừng suy nghĩ bậy bạ.” Cửu Hồi đá hắn trở lại đường hầm: “Nhớ truyền lời của ta cho Ma hậu nương nương, ngươi không cần lo lắng chuyện khác.”

 

Tam hoàng tử bị ngã, gương mặt lem luốc, hắn lau bụi đất trên mặt, nén giận bò trở lại cung điện của Ma hậu.

 

Mẹ kiếp Cửu Hồi, nàng có biết đường hầm này khó bò đến cỡ nào không!

 

Sau khi phủ sàn nhà, quét sạch bụi bặm, Cửu Hồi không vội rời đi, nàng sờ cằm trầm ngâm: “Ma hậu nương nương đúng là một người tuyệt vời.”

 

Bắt Tam hoàng tử bò đường hầm tới đây để chứng minh cho nàng thấy, việc nàng bị bắt tới Ma tộc không liên quan đến Ma hậu, hơn nữa bà sẵn sàng nội ứng ngoại hợp với nàng.

 

“Ta sẽ trở về trong vòng một canh giờ.” Suy nghĩ cẩn thận dụng ý của Ma hậu, Cửu Hồi mặc áo khoác gạc, lén lút đi ra khỏi Vây Thiển Cung.

 

Khi nàng tìm thấy nhóm Bạch Nghiễn bị giam cùng nhau trong vương cung cực lớn, Bạch Nghiễn đang trấn an những phàm nhân khác bị giam ở đây, nhìn vào biểu hiện của những người bình thường này, dường như bọn họ rất tin tưởng Bạch Nghiễn.

 

Phương pháp lấy lòng người của thiếu chủ Bạch trà tộc là không ai sánh được trong Yêu tộc.

 

Nàng đặt tờ giấy mà nàng đã viết sẵn và bản đồ vương cung vào tay Dư Li, xoay người rời khỏi nơi đó.

 

Toàn bộ vương cung Ma tộc có mùi mục nát và oán hận, Cửu Hồi lẻn vào vương điện, ghi nhớ tất cả các loại trận pháp bên trong. Khi nàng trở lại Vây Thiển Cung thì nhìn thấy một người mặc đồ đen đã giết sạch hộ vệ canh giữ bên ngoài cung, sau đó đang tìm kiếm gì đó trong từng phòng.

 

Chẳng lẽ…… tới tìm nàng và Chỉ Du?

 

Cửu Hồi lặng lẽ đi theo sau người này, thấy hắn chém giết suốt đoạn đường như xắt rau, nàng đã đoán được thân phận của người này.

 

Người mặc đồ đen che mặt cuối cùng tìm được căn phòng giam giữ Cửu Hồi và Chỉ Du, vô số lính canh đứng dày đặc ngoài cửa phòng, thấy hắn cầm kiếm đi vào, lập tức khởi động trận pháp.

 

“Công chúa đã đoán đúng, quả nhiên có người tới cứu hai tu sĩ này!”

 

“Bắt hắn!”

 

Bị mắc kẹt trong trận pháp, người mặc đồ đen di chuyển chậm hơn rất nhiều, trên người nhanh chóng xuất hiện vài vết chém.

 

Ngay khi người mặc đồ đen dần dần hết sức chống đỡ, một dải lụa bay ra từ trong bóng tối, quấn người mặc đồ đen và kéo ra khỏi trung tâm trận pháp, mang hắn bay ra khỏi Vây Thiển Cung.

 

“Ai đã cứu ta?” Người mặc áo đen ngồi dựa vào gốc cây, hắn giơ tay chộp chai thuốc bay ra từ trong bóng tối: “Các hạ là địch hay là bạn?”

 

Không có ai nói chuyện trong bóng tối.

 

“Các hạ có tu vi cao, xin hãy cứu hai người trong Vây Thiển Cung.” Hắn đứng dậy cúi lạy khoảng không.

 

Gió đêm chậm rãi thổi qua, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trả lời hắn.

 

Sáng sớm hôm sau, Cửu Hồi và Chỉ Du được tắm rửa sạch sẽ, do Sa La Gia đích thân áp giải tới vương điện.

 

Một đêm trôi qua, tử khí trên người lão Ma Vương càng nhiều hơn, ông ta dựa vào ngai vàng, Ma hậu ngồi bên cạnh ông ta, nhẹ nhàng bóp vai cho ông ta.

 

Tam hoàng tử và hai vị hộ pháp Ma giáo cũng đang đứng ở trong điện.

 

Ma Vương nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du: “Lấy máu của bọn chúng đi.”

 

“Công chúa?” Cửu Hồi kinh ngạc và phẫn nộ nhìn Sa La Gia: “Trước khi ngươi dẫn chúng ta tới Ma tộc, ngươi chỉ bảo chúng ta lấy được lòng tin của Ma Vương, sau đó nhân cơ hội giết ông ta, ngươi có nói sẽ lấy máu của chúng ta đâu?!”

 

Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh.

 

Tam hoàng tử kinh ngạc há to miệng, ngay cả Ma hậu cũng không khỏi nhìn qua phía Cửu Hồi.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Công chúa, chuyện này khác với những gì ngươi nói!

 

Công chúa: Phụ vương, nàng vu khống ta! Nàng vu khống ta!

 

Tam hoàng tử La Ha: Ngươi trêu chọc nàng làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.