“Phụ vương, nàng ta nham hiểm, xảo trá, mưu mô xảo quyệt, nói bậy, nàng ta nói những lời này để chia rẽ cha con chúng ta.” Sa La Gia không ngờ Cửu Hồi sẽ đột nhiên nổi điên, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến ba người thân của nàng?
“Nữ nhi lớn lên dưới sự yêu thương của phụ vương, nếu không có sự yêu quý của người, làm sao có nữ nhi của ngày hôm nay.” Sa La Gia quỳ một gối trước mặt lão Ma Vương, nước mắt chảy dài: “Cầu xin phụ vương thấy rõ.”
“Phụ vương đương nhiên sẽ không tin những lời tu sĩ nói.” Lão Ma Vương ngồi dậy, giơ bàn tay khô khốc: “Đứng lên đi.”
“Tạ phụ vương.” Sa La Gia ngẩng đầu, để lão Ma Vương thấy rõ sự sùng bái rõ ràng trong mắt mình đối với ông ta.
“Sa La Gia là công chúa cao quý của Ma tộc, là viên ngọc quý của vương, ngươi thật to gan, dám bôi nhọ công chúa?!” Một hộ pháp lấy đao ra: “Vương thượng, xin cho thuộc hạ giết tu sĩ đã chia rẽ này!”
“Ngươi và công chúa đã lén cấu kết từ lâu, đương nhiên là muốn vội vã giết ta bịt miệng.” Cửu Hồi lấy bản đồ của vương cung Ma tộc trong ngực ra, “Ta mới tới Ma tộc, nếu không có sự giúp đỡ của công chúa, làm sao có được bản đồ của vương cung?”
Ánh mắt Sa La Gia lạnh lẽo nhìn chằm chằm bản vẽ trong tay Cửu Hồi.
Sau khi ả mang Cửu Hồi vào Ma giới, trực tiếp giam nàng ở trong Vây Thiển Cung. Tối hôm qua có người định giải cứu Cửu Hồi nhưng không thành công, chẳng lẽ là người bên cạnh ả thừa dịp đó đưa bản đồ cho Cửu Hồi?
Ai đã phản bội ả?
“Nói bậy!” Hộ pháp bị Cửu Hồi bôi nhọ như thế, tức giận cầm đao lao về phía Cửu Hồi.
“Đủ rồi!” Lão Ma Vương cụp mí mắt, nhẹ nhàng gõ ngón tay như cây gậy, hộ pháp đã bị ma lực thật mạnh ép quỳ xuống đất.
Lão Ma Vương lạnh lùng nhìn hộ pháp, rồi nhìn qua Cửu Hồi.
Cặp mắt ông ta vẩn đục và nham hiểm, còn có vẻ điên cuồng của kẻ có địa vị cao sợ chết.
Tam hoàng tử La Ha giật bản đồ trong tay Cửu Hồi với vẻ mặt ngạo mạn, trình lên lão Ma Vương: “Phụ vương, mời người xem.”
Lão Ma Vương mở bản đồ ra, nhìn với gương mặt vô cảm.
“Ây dà.” Ma hậu nhẹ nhàng lấy bản đồ từ tay Ma Vương, vỗ nhẹ ngực ông ta nói: “Vương thượng, ta nghĩ tu sĩ này đã trộm bản đồ. Sa La Gia luôn luôn hiếu thảo, làm sao nhẫn tâm làm tổn thương ngài?”
Lão Ma Vương im lặng.
“Nếu Vương thượng không tin, cùng lắm thì phái người điều tra, để công chúa được minh oan.” Đôi mắt Ma hậu quyến rũ, giọng nói như ngọc châu rơi trên đĩa: “Dù sao ta cũng không tin công chúa sẽ làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
“Sa La Gia, ngươi nghĩ sao?” Lão Ma Vương nhìn Sa La Gia.
“Nữ nhi cầu xin phụ vương quyết định, trả lại sự trong sạch cho nữ nhi.” Sa La Gia lạnh lòng. Khi phụ vương hỏi ả, ả biết, phụ vương đã bắt đầu nghi ngờ ả.
Không biết từ khi nào, phụ thân kiên quyết và mạnh mẽ trong trí nhớ ả đã trở nên đa nghi như vậy.
“Nếu là như vậy, thì……” Ma Vương lướt mắt qua hai vị hộ pháp, nhớ tới lời Cửu Hồi nói rằng hộ pháp cấu kết với Sa La Gia: “Ngươi nói Sa La Gia cấu kết với hộ pháp, có bằng chứng không?”
“Chẳng lẽ Ma Vương không biết, một năm trước vì công chúa Sa La Gia bị uất ức, một hộ pháp trong tộc của ngươi thà liều mạng cũng muốn một mình đi đến Vấn Tiên thành trả thù cho công chúa để trút giận?” Cửu Hồi kinh ngạc và thương hại nhìn Ma Vương: “Chẳng lẽ bọn họ giấu ngươi chuyện này?”
Úi chà, con gái của ngươi không cần ngươi! Cùng với người khác giấu ngươi đó!
“Bổn vương đương nhiên biết chuyện nhỏ nhặt này.” Vẻ thương hại trên mặt Cửu Hồi làm trái tim mong manh đa nghi của Ma Vương đau đớn. Ông ta quả thật đã nghe chuyện một trong mười đại hộ pháp đã chết ở Vấn Tiên thành vì Sa La Gia, nhưng người đầu tiên đề cập tới việc này với ông ta không phải là Sa La Gia, mà là Ma hậu.
“Hộ pháp có thể sẵn sàng hy sinh mạng sống vì sự uất ức nhất thời của công chúa, các hộ pháp khác……” Cửu Hồi có vẻ muốn nói nhưng không dám: “Ngươi cảm thấy chín vị hộ pháp còn lại, có bao nhiêu vị tình nguyện dâng lên mạng sống của mình vì công chúa?”
“Nhi lang của Ma tộc trung thành và tận tâm đối với vương thất, tìm kiếm công lý là vì công chúa, và vì sự tôn sùng của bọn họ đối với vương thất.” Lão Ma Vương quay đầu qua nhìn Ma hậu: “Việc này giao cho nàng và La Ha, ta tin tưởng các ngươi có thể minh oan cho Sa La Gia.”
“Phụ vương……” Sa La Gia thầm nghĩ không ổn rồi, ả và Ma hậu bề ngoài có quan hệ tốt, nhưng mấy tháng nay Ma hậu càng lạnh nhạt với ả, ả rất lo lắng Ma hậu sẽ nhân cơ hội vu khống ả.
“Thế nào, ngươi không muốn?” Ánh mắt lạnh lẽo của Ma Vương nhìn Sa La Gia: “Tam đệ của ngươi là Ma Vương tương lai, mẫu hậu của ngươi luôn luôn hành động công bằng, nếu ngươi không tin nàng, ngươi muốn ai giúp ngươi?”
“Nữ nhi không dám.” Sa La Gia nghiến răng cúi đầu, thủ đoạn châm ngòi chia rẽ nội bộ đơn giản và trắng trợn như vậy đã khiến ả rơi vào vũng bùn. Không phải là thủ đoạn của Cửu Hồi ghê gớm, mà là phụ vương không còn tin ả nữa.
Ma hậu do dự: “Vương thượng, theo lý thuyết, hai tu sĩ này bôi nhọ công chúa cao quý của Ma tộc thì nên bị xử tử ngay lập tức. Nhưng ta sợ người ngoài sẽ nói chúng ta giết người diệt khẩu, như vậy càng bất lợi cho danh dự của công chúa hơn, hay là tạm thời vẫn giam hai người này trong Vây Thiển Cung?”
“Nàng suy nghĩ rất chu đáo.” Ma Vương gật đầu: “Hai người kia tạm thời chưa chết được.”
“Phụ vương, mẫu hậu, chỉ giam giữ hai người này là không được đâu.” Tam hoàng tử La Ha nói: “Hai người còn có ba đồng lõa, bị Sa La Gia giấu rồi.”
“Sa La Gia lấy mạng ba người bọn họ để ép ta làm việc.” Vẻ mặt Cửu Hồi đầy oán hận: “Để đạt được mục đích, Ma tộc các ngươi đúng là không từ thủ đoạn, ngay cả người nhà của ta cũng không muốn buông tha.”
“Phụ vương, hay là nhốt ba người này ở chỗ ta.” Tam hoàng tử La Ha xoa tay, vẻ mặt hưng phấn: “Nhi tử nhất định sẽ giúp người dạy dỗ ba kẻ Nhân tộc có lòng dạ khó lường này.”
“Sa La Gia, lát nữa ngươi giao người cho La Ha.” Đã xảy ra nhiều chuyện, Ma Vương không có ý định uống máu nữa, ông ta cho mọi người lui ra, chỉ để Ma hậu ở lại với ông ta.
“Cửu Hồi!” Rời khỏi vương điện, sắc mặt Sa La Gia u ám, đi về phía Cửu Hồi đang bị ma vệ giữ lại: “Ngươi nói bậy như thế, thật sự không sợ chết hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải công chúa mời ta đến Ma tộc, sau đó đưa ta đến vương điện à?” Cửu Hồi cười hỏi: “Ta nói sai chỗ nào?”
“Ta chưa bao giờ bảo ngươi ám sát phụ vương!” Sa La Gia không ngờ, ả thầm nhẫn nhịn nhiều năm lại bị Cửu Hồi lật tẩy.
“Công chúa đã quên tối hôm qua nói gì với ta ư?” Cửu Hồi ghé sát vào tai Sa La Gia: “Nếu Lão Ma Vương không chết, làm sao công chúa trở thành Ma Vương mới?”
Sắc mặt Sa La Gia càng khó coi hơn: “Nếu biết trước ngươi có thủ đoạn như vậy, ta nên trực tiếp giết ngươi.”
Hiện giờ ả chưa lập được thành tích gì, nếu phụ vương qua đời, sẽ có hại chứ không có lợi gì cho ả.
Vì vị trí Ma Vương, ả đã thầm nhẫn nhịn nhiều năm, sao không thể đợi thêm vài năm nữa? Nhưng chỉ vì mấy câu của Cửu Hồi đã khiến phụ vương bắt đầu nghi ngờ ả, sau này bất kể ả làm gì, phụ vương đều sẽ có chút nghi ngờ.
Đây là một chiến lược ghê tởm, nhưng rất hữu ích.
“Nè, hai ngươi không được lén nói chuyện riêng!” La Ha bảo ma vệ tách hai người ra: “Kể từ hôm nay, trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng, công chúa và người của phủ công chúa không được tới gần Vây Thiển Cung, nếu trái lệnh sẽ bị xử tử vì tội cấu kết với kẻ thù bên ngoài.”
“Vâng!”
“Công chúa thứ lỗi, ta làm vậy vì tốt cho ngươi.” La Ha cười nói: “Lỡ như ngươi gặp nàng, nàng lại nhân cơ hội đó cắn ngươi, chẳng phải sẽ gây thêm phiền toái cho ngươi hay sao?”
“Đa tạ Tam đệ đã nghĩ đến ta.” Sa La Gia nghiến răng nở nụ cười: “Cáo từ.”
Đệ đệ này ngạo mạn đến mức không muốn gọi ả là tỷ tỷ. Nếu hắn không có mẫu thân có thân phận đê tiện, nhưng sẵn sàng quỳ xuống khúm núm lấy lòng phụ vương, làm sao hắn có thể ngạo mạn như thế?
Sa La Gia tức giận trở lại phủ công chúa, thấy Ngân Tịch đang luyện kiếm ở trong sân, ả kìm nén mọi cảm xúc trên mặt: “Ngân Tịch, đêm qua ta đến nhà bạn, không kịp nói với chàng, chàng có giận ta không?”
“Ta sẽ không bao giờ giận nàng.” Ngân Tịch cất kiếm, sơ ý để chiếc áo mỏng rơi xuống. Sa La Gia liếc nhìn vai hắn, nơi đó không có vết thương nào.
Trên vai và cánh tay của người mặc áo đen định cứu Cửu Hồi và Chỉ Du tối hôm qua có vết chém dính ma độc, nếu người nọ là Ngân Tịch, vết thương trên người hắn tuyệt đối không thể lành nhanh như vậy.
“Ta biết chàng tốt với ta nhất.” Sa La Gia vùi đầu vào ngực Ngân Tịch: “Ngân Tịch, ngay cả phụ vương cũng nghi ngờ ta, ta chỉ còn mình chàng.”
Ngân Tịch cảm nhận được bàn tay Sa La Gia đang vỗ vị trí hắn bị thương nặng tối hôm qua, hắn nhẹ nhàng giơ tay ra ôm ả: “Ta sẽ ở bên nàng.”
Ả đang nghi ngờ hắn.
“Cửu Hồi cô nương, Chỉ Du lang quân, mời hai vị ngồi.” Cửa phòng vừa đóng lại, La Ha cúi đầu rót trà nóng cho Cửu Hồi và Chỉ Du: “Kế hoạch tiếp theo của hai vị là gì?”
“Ta và Chỉ Du bị nhốt ở đây, có thể có kế hoạch gì?” Cửu Hồi uống một ngụm trà: “Tin tức công chúa cấu kết với giới tu chân, và có ý đồ ám sát Ma Vương nên bị truyền khắp vương đô Ma tộc. Tam điện hạ cảm thấy có đúng không?”
Tam hoàng tử bừng tỉnh: “Cô nương nói có lý!”
Hắn duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa, cẩn thận nở nụ cười: “Cô nương, lát nữa có lẽ phải xúc phạm ngài, xin ngài chịu đựng.”
Ma vệ canh cửa nghe thấy tiếng đập chén bát phát ra từ trong phòng.
“Ngươi đừng bôi nhọ công chúa, mau nói thật đi, ngươi muốn làm gì?!”
“Công chúa Sa La Gia lấy mạng của huynh muội ta ra ép buộc, ta có thể làm được gì?” Trong phòng vang lên tiếng khóc bất lực của nữ tử: “Ta chỉ là đệ tử của một tông môn nhỏ, được trưởng bối trong nhà yêu thương, được sư môn coi trọng, chẳng lẽ ta bằng lòng tới Ma tộc chịu chết?”
Sau một hồi ồn ào, Tam hoàng tử giận dữ đi ra khỏi phòng, nói với ma vệ: “Coi chừng bọn họ, đừng để bọn họ chạy thoát!”
“Vâng!” Ma vệ không dám làm mất lòng Tam hoàng tử, lập tức đồng ý.
Hai ngày sau, ăn xong những món ngon do Tam hoàng tử bò đường hầm đưa tới, Cửu Hồi mới vừa học hai nét vẽ của Chỉ Du thì nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa.
Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, người tới mặc bộ đồ đen, đeo khăn đen che mặt, cầm trường kiếm đang nhỏ máu: “Mau đi theo ta!”
Gió thổi giấy vẽ trên bàn, giấy vẽ tốt nhất của Ma tộc phát ra tiếng xào xạc.
Hương được đốt chỉ dành cho vương thất Ma tộc sử dụng, khói bốc lơ lửng trong lư hương, trên bàn bày đủ loại trái cây và đồ ăn nhẹ, còn chu đáo chuẩn bị tăm bạc.
Cửu Hồi cầm bút vẽ, Chỉ Du ngẩng đầu lên khỏi ánh nến, ba người trong và ngoài cửa im lặng nhìn nhau.
Không có tra tấn, không có cuộc sống gian khổ, thậm chí chỗ giẫm chân còn được trải thảm thật dày.
Mọi thứ tốt đẹp đến mức khiến người ngoài cửa cho rằng, sự xuất hiện của hắn rất tự phụ.
“Ngân Tịch?” Cửu Hồi dọn dẹp toàn bộ đồ đạc trên bàn, đá tấm thảm dưới đất xuống đáy giường.
Bên ngoài truyền đến vô số tiếng bước chân vội vã, rõ ràng đang hướng về phía bên này.
“Ngân Tịch!” Cửu Hồi ném bút vẽ xuống, cao giọng khiển trách: “Ngươi có tài năng xuất chúng, nhưng đã phản bội Cửu Thiên Tông vì công chúa Sa La Gia, trở thành chó săn của phủ công chúa, hiện giờ lại muốn giết ta diệt khẩu vì nàng, ngươi thật sự làm ta thất vọng quá!”
Chỉ Du nhỏ giọng phản bác bên tai Cửu Hồi: “Ta cảm thấy hắn không xứng với từ chó săn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ Du: Ta là Chỉ Du, ta mới là người phát ngôn của chó săn!