Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngân Tịch không quay đầu lại, hắn nhìn Cửu Hồi thật sâu, vội vàng hạ giọng nói: “Hai ngươi có tư chất xuất chúng, tiềm lực phi thường, là nhân tài tương lai của giới tu chân. Ma tộc có nhiều thế lực riêng tư, cực kỳ phức tạp, các ngươi đừng để bị cuốn vào trong đó.”
“Chân nhân đã phản bội Cửu Thiên Tông, cần gì quan tâm đến chuyện của tu sĩ?” Cửu Hồi nhặt một cái lư hương bên cạnh ném về phía Ngân Tịch, Ngân Tịch nghiêng người né tránh, lư hương rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Khi Tam hoàng tử La Ha, Ma Vương và Ma hậu bước vào viện, vừa lúc nhìn thấy cảnh lư hương bị đập vỡ.
“Các ngươi mau tới cứu ta!” Gương mặt Cửu Hồi tràn đầy hoảng sợ, tựa như tham sống sợ chết: “Hắn muốn giết ta diệt khẩu!”
“Ngân Tịch?” Tam hoàng tử kinh ngạc nhìn Ngân Tịch, hắn có thể làm tới mức này vì Sa La Gia?
Hắn và Cửu Hồi vốn đã lên kế hoạch đưa phụ vương tới đây để Cửu Hồi gài bẫy Sa La Gia lần nữa, không ngờ còn có bất ngờ thế này?
“Ngân Tịch, vương thượng đã đến, sao ngươi không mau dừng tay?” Ma hậu nhìn Ma Vương đang ngồi trên cỗ kiệu ở phía trước, vô cùng đau đớn nói: “Tình cảm cha con giữa Sa La Gia và vương thượng rất thắm thiết, có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được. Ngươi hành động bốc đồng như thế, chẳng phải sẽ khiến cho sự hiểu lầm giữa Sa La Gia và vương thượng càng nhiều hơn hay sao?”
“Việc này là do ta tự làm, không liên quan đến công chúa.” Ngân Tịch đột nhiên bay lên bắt Cửu Hồi, đặt kiếm lên cổ nàng, cười châm chọc Ma Vương già nua: “Ngươi tình nguyện tin tưởng nữ nhân của giới tu chân này chứ không tin con gái của mình, tình cảm cha con thắm thiết cái gì?”
Ma hậu thấy Ngân Tịch kề kiếm vào cổ Cửu Hồi, sắc mặt khẽ thay đổi: “Ngân Tịch! Ngươi hồ đồ quá, nếu làm tổn thương nàng, ngươi sẽ đưa công chúa vào tình thế không thể cứu vãn.”
“Công chúa luôn thích ngươi, còn ngươi thì sao?” Ngân Tịch không để ý tới Ma hậu, hắn nhìn Ma Vương không hề lên tiếng: “Ngươi là một miếng thịt thối vô dụng, tham lam và sợ chết. Ngươi già rồi cho nên ghen tị các sinh mệnh tươi mới trẻ trung. Ngươi là đồ bỏ đi, nghi ngờ chính con gái của mình.”
Ối!
Ngân Tịch chân nhân có cái miệng ác độc quá, chuyên chọn thứ Ma Vương để ý nhất để chế giễu và nói móc, suýt nữa là nói thẳng “Lão già kia, sao ngươi không mau chết đi”.
Có đau lòng cho công chúa chỗ nào đâu, đây là sợ nàng chết không đủ nhanh!
“Cung thủ.” Ma Vương cực kỳ tức giận nhưng bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt như rắn hờ hững nhìn chằm chằm Ngân Tịch tựa như đang xem một người chết: “Giết hắn.”
Vô số cung thủ cầm ma cung chợt xuất hiện khắp sân, bọn họ không thèm để ý đến Cửu Hồi đang ở trong tay Ngân Tịch, mũi tên ma rơi xuống như mưa hoa.
Ngân Tịch đẩy Cửu Hồi vào phòng bằng một chưởng, vung kiếm chặn làn sóng mưa kiếm đầu tiên.
“Thêm nữa!”
Mưa tên dường như không hề dừng lại, toàn bộ đại trận của Vây Thiển Cung đột nhiên mở ra, Ma Vương già nua khô quắt lười biếng dựa vào tay vịn, nhìn Ngân Tịch gian nan chống cự dưới sự đàn áp của trận pháp, trên mặt ông ta cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Loại giãy giụa tuyệt vọng này, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết bất lực, bất kể khi nào xem cũng khiến ông ta vui vẻ.
Một mũi tên xuyên qua bụng trái của Ngân Tịch, hắn canh giữ trước cửa phòng giam Cửu Hồi và Chỉ Du, nhìn lão Ma Vương bằng đôi mắt đỏ như máu.
Hắn bay qua cơn mưa tên, chĩa kiếm vào lão Ma Vương.
Đường kiếm này dùng toàn bộ sức lực của hắn, cho dù vô số mũi tên xuyên qua cơ thể hắn, hắn cũng không do dự.
Đinh.
Đường kiếm đủ để hủy diệt trời đất bị hai ngón tay của Ma Vương kẹp lại.
Ngân Tịch trợn mắt vì bị sốc, tu vi của Ma Vương mạnh đến mức khiến hắn kinh ngạc.
“Chút bản lĩnh này không giết được bổn vương đâu.” Sự kinh ngạc và không thể chấp nhận của Ngân Tịch khiến ông ta hài lòng. Hai ngón tay ông ta dùng một chút lực, thanh kiếm bản mạng ở bên Ngân Tịch hơn 200 năm đã bị gãy.
Thanh kiếm bản mạng bị gãy, đối với kiếm tu, đồng nghĩa với việc phá huỷ hy vọng phi thăng của hắn.
“Mấy năm nay có vô số người muốn giết bổn vương, ngươi chỉ là một trong số đó.” Thấy Ngân Tịch phun máu và ngã xuống, lão Ma Vương bước ra khỏi cỗ kiệu, trịch thượng nhìn ánh mắt không cam lòng của Ngân Tịch: “Nếu Thiên Đạo không bất công, để cho tam giới có hy vọng phi thăng, với khả năng của bổn vương, tại sao lại ở đây chờ đợi tuổi thọ của mình hao mòn?”
Máu không ngừng trào ra khỏi miệng Ngân Tịch, mưa tên đã ngừng lại, hắn duỗi bàn tay run rẩy ra, định nhặt lưỡi kiếm đã gãy.
“Ngươi còn trẻ, vì sao phải chọc giận bổn vương, vội vã tìm cái chết?” Ma Vương đạp lên tay Ngân Tịch, dưới chân ông ta nhanh chóng vang lên tiếng xương gãy.
Khi Tam hoàng tử La Ha nghe thấy âm thanh này, hắn sợ tới mức bờ vai run rẩy, co rúm bên cạnh Ma hậu.
Ma hậu nhẹ nhàng vỗ cánh tay La Ha, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và sùng bái, tựa như bà đang nhìn thấy một người vĩ đại nhất, mạnh nhất trên thế gian.
Ma Vương quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Ma hậu. Thấy Ma Vương nhìn qua, Ma hậu vội vàng xoay đầu, tựa như không muốn để Ma Vương phát hiện mình vẫn ấu trĩ như thiếu nữ.
Ma Vương hài lòng trước bộ dạng của Ma hậu, ông ta nhấc chân, nhìn Ngân Tịch đã bất tỉnh, giơ tay ra lệnh cho ma vệ: “Khiêng đến lò Vạn Thi, linh cốt có tu vi hữu dụng hơn xương cốt của phàm nhân.”
Đám ma vệ tiến lên, thô bạo rút mũi tên ma trên người Ngân Tịch, chuẩn bị kéo hắn ra.
“Ma Vương bệ hạ, ngươi giết tình lang của công chúa, không sợ Sa La Gia đau lòng hay sao?” Cửu Hồi trốn sau cửa: “Kiếm thể của hắn đã gãy, không còn tác dụng, sao không giữ hắn lại hầu hạ công chúa, dỗ dành công chúa vui vẻ?”
“Nếu Sa La Gia hiểu chuyện, sẽ không làm phụ vương của nàng khó xử vì một người nam nhân.” Ma Vương nhìn thiếu nữ trốn ở trong phòng không dám ra: “Hắn muốn giết ngươi, mà ngươi lại muốn giữ mạng hắn?”
“Không nhịn được. Tuy ta có xích mích với công chúa, nhưng mấy ngày trước đã lấy thứ tốt của nàng, cần phải giúp tình lang của nàng đôi câu.” Cửu Hồi chậm rãi đi ra khỏi phòng, nàng nhón chân tránh thi thể của ma vệ, liếc nhìn Ngân Tịch từ xa: “Không thể nhận thứ tốt mà không làm gì.”
Thấy Cửu Hồi càng ngày càng gần Ma Vương, La Ha lo lắng nhìn nàng.
Phụ vương của hắn vẫn còn ý đồ giết người, lúc này ngươi tiến lên là định chịu chết à?!
“Ồ?” Lão Ma Vương nhìn thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát này: “Sa La Gia bảo ngươi nhân cơ hội giết ta, vì sao ngươi không làm?”
“Ta có thể giúp công chúa làm việc, nhưng ta không muốn chảy máu, trưởng bối trong nhà nuôi ta khôn lớn không dễ dàng.” Cửu Hồi lắc đầu: “Hơn nữa tu vi của ngươi quá cao, ta không thể giết ngươi.”
“Lúc bổn vương còn trẻ, ta đánh giá cao các tiểu cô nương thông minh lanh lợi như ngươi nhất.” Ma Vương ngồi lên cỗ kiệu lại: “Linh hồn của bọn họ sạch sẽ và thuần khiết, dùng bọn họ để luyện chế đan dược, hương vị cũng đặc biệt thơm.”
Ma hậu cúi đầu, che giấu hận ý và sát ý trong mắt.
“Bổn vương hiện giờ già rồi, thích uống máu tươi của các ngươi nhất.” Ma Vương tóm Cửu Hồi từ xa, kéo nàng lên cỗ kiệu, ông ta giơ tay muốn nắm cằm Cửu Hồi, nhưng Cửu Hồi xoay người né tránh.
“Mỹ nhân nhéo cằm ta, ta có thể nhịn, vỏ cây già như ngươi thì tuyệt đối không thể.” Cửu Hồi bịt mũi: “Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy mùi thối rữa chết chóc trên người của ngươi hay sao?”
La Ha: “……”
A a a a a a!
Cửu Hồi, ngươi điên rồi, ngươi đang ép phụ vương giết ngươi à?!
“Xem ra ngươi cũng không quan tâm đến tánh mạng của mình.” Ánh mắt Ma Vương dần dần lạnh lẽo.
“Xem ngươi nói gì kìa, ngươi cũng không để ý phải không?” Cửu Hồi nhón chân, bay ra khỏi cỗ kiệu, quay đầu lại nói: “Chỉ Du!”
Chỉ Du cầm một thanh kiếm băng trắng từ trong hư không, nhẹ nhàng vung lên, đám ma vệ cầm cung trong sân không có cơ hội chớp mắt, lập tức biến thành tro bụi.
Thấy cảnh đó, La Ha liên tục lùi ra sau vài bước, vịn cỗ kiệu của mẫu hậu hắn, hai chân run lập cập. Lúc trước ai đã cho hắn dũng khí mà hắn dám trêu chọc Chỉ Du?!
Thực lực của giới tu chân đã đáng sợ đến mức này, ngay cả đệ tử của một tiểu tông môn cũng đáng sợ như vậy?
“Ngươi có bản lĩnh hơn Ngân Tịch kia.” Ma Vương cảnh giác nhìn Chỉ Du, ông ta không thấy rõ tu vi của người này.
Một người trẻ tuổi có linh cốt chỉ hơn hai mươi tuổi không nên có tu vi như thế này.
“Ngươi nhìn đâu đó?” Cửu Hồi mỉm cười, lấy một cái quạt lông màu đen trong nạp giới ra: “Nghe nói, trước khi Ma Vương cướp được vương vị đã từng bị một con quạ thần cào rách da đầu và sau lưng.”
Nàng liếc nhìn đỉnh đầu của Ma Vương, đáng tiếc ông ta đang đội vương mũ, không nhìn thấy cái gì: “Đã nhiều năm trôi qua, không biết có mọc tóc chưa?”
Sắc mặt Ma Vương trở nên cực kỳ khó coi, ông ta nheo mắt nhìn Cửu Hồi, thắc mắc vì sao nàng biết chuyện xưa như vậy.
La Kha kinh ngạc nhìn mẫu hậu, Ma hậu lặng lẽ lắc đầu, bà không biết chuyện này.
Tuy nhiên…… có một chỗ sau ót Ma Vương quả thật không có tóc.
Không biết loại quạ thần nào có thể làm tổn thương Ma Vương, hơn nữa khiến cho vết thương của ông ta không thể lành lại?
Ma hậu mơ hồ suy đoán, có lẽ quạ thần kia có liên quan đến Cửu Hồi.
Bà bước xuống cỗ kiệu, kéo La Ha trốn trong góc.
“Mẫu hậu, nếu chúng ta trốn như vậy, ngày mai phụ vương có trừng phạt chúng ta không?” La Ha và Ma hậu ngồi xổm phía sau hoa cỏ cây cối, nhìn Cửu Hồi, Chỉ Du và Ma Vương ở trong sân, khó che giấu vẻ sợ hãi trên mặt.
“Đôi khi làm ma cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực.” Ma hậu lấy hai pháp khí phòng ngự che phía trước: “Không chừng ngày mai ngươi sẽ không có cha.”
La Ha: “……”
Không có cha hóa ra là chuyện tốt?
Hai mẹ con chưa kịp nhiều lời thì có ba người từ ngoài sân bay vào. La Ha vừa liếc mắt đã nhận ra, ba người này là phàm nhân bình thường mà Sa La Gia dùng để uy hiếp Cửu Hồi.
Phàm nhân bình thường nào mà có thể bay nhảy một cách kiêu ngạo như vậy ở trong ma cung?
Ngay lúc này, hắn đột nhiên tin lời Cửu Hồi, có lẽ nàng thật sự là sát thủ được Sa La Gia tiêu tiền thuê đến.
Ma Vương cũng nhận ra có gì đó không ổn, ba “phàm nhân” mà Sa La Gia đề cập, e rằng không phải là người bình thường.
“Ma Vương bệ hạ, công chúa Sa La Gia trả quá nhiều tiền, ta không thể không ra tay với ngươi.” Bạch Nghiễn trắng trẻo, pháp khí bản mạng lại là hỏa tinh cửu hoàn đao.
Khổng Thương Nam cầm quạt lông xanh, Dư Li cầm thủy hàn kiếm, từng người đứng vào vị trí, chặn mọi đường đi của Ma Vương.
“Các ngươi chỉ là tiểu hài tử miệng còn hôi sữa mà muốn giết bổn vương?” Ma Vương dường như nhìn thấy một trò đùa: “Nếu các ngươi không muốn sống, bổn vương đành phải giúp các ngươi.”
“Lão tử là đại gia của ngươi, ai miệng còn hôi sữa?!” Khổng Thương Nam không kiên nhẫn nói nhảm với Ma Vương, hắn vung quạt ngọc, dùng thủ đoạn của Khổng Tước tộc. Trong phút chốc, một con phượng hoàng lửa thật lớn xuất hiện trên không trung, tấn công Ma Vương.
Dư Li thấy Khổng Thương Nam triệu hồi hư ảnh của phượng hoàng, nàng lập tức không muốn mất mặt ở trước mặt thiếu chủ, giơ thủy hàn kiếm múa trong không trung, một con rồng băng màu xanh dần dần xuất hiện dưới kiếm của nàng.
“Đánh thì cứ đánh, làm mấy chuyện hoa hòe lòe loẹt làm gì.” Cửu Hồi ngửa đầu nhìn rồng và phượng trên không trung, tâm trạng hơi phức tạp.
Khổng tước triệu hồi phượng hoàng, cá koi triệu hồi rồng, hai ngươi có cần…… ganh đua như vậy không?
Nghe thấy hai người bị Cửu Hồi ghét bỏ, khóe miệng Bạch Nghiễn hiện lên một nụ cười, hắn duyên dáng gật đầu với Ma Vương: “Ma Vương bệ hạ, mất lòng nhé.”
Là thiếu chủ của Trà tộc, cho dù đánh nhau, hắn cũng là quân tử lịch lãm nhất.
Cửu Hồi: “……”
Xem ra tương lai của Yêu tộc vẫn còn một chặng đường rất dài.
“Các ngươi không phải là Nhân tộc.” Ma Vương cuối cùng đã nhận ra có gì đó không đúng, ông ta cảnh giác nhìn ba người: “Vì sao Yêu tộc nhúng tay vào chuyện của Ma tộc?”
“Có lẽ……” Bạch Nghiễn cầm đại đao chém Ma Vương, thấy Ma Vương tránh thoát, hắn không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười ôn hòa: “Có lẽ công chúa Sa La Gia trả quá nhiều tiền.”
Sau khi bọn họ đưa những người thường bị giam cầm trong Ma tộc ra khỏi Ma tộc, bọn họ đã đến phủ công chúa tiện tay lấy một ít tiền vất vả, giúp Sa La Gia giết người, coi như không lấy không.
Ba vị thiếu chủ đều là người trẻ tuổi xuất sắc của Yêu tộc, mặc dù ba người hợp lực không giết được Ma Vương nhưng có thể tiêu hao thể lực của Ma Vương, khiến ông ta dần dần mệt mỏi.
“Ây da!” Dư Li nhìn Ma Vương bị hàn thủy kiếm của mình cắt đứt một khúc tóc như cỏ khô, cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta luôn gặp may mắn. Người đánh nhau với ta dễ dàng gặp tai nạn nho nhỏ, hay là ngươi thông cảm nhé?”
Cắt đứt tóc chẳng khác nào là một sự sỉ nhục to lớn đối với Ma Vương.
“Các ngươi có tu vi như vậy mà tuân theo mệnh lệnh của con người, chẳng lẽ không sợ bị các yêu khác trong Yêu tộc cười nhạo hay sao?” Ma Vương thở hổn hển, ông ta nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du vẫn chưa ra tay: “Ta có thể cho các ngươi vô số bảo vật, chỉ cần các ngươi rời khỏi Ma tộc tối nay, ta sẽ coi như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.”
Cửu Hồi cười tủm tỉm lắc đầu: “Chúng ta là người có uy tín, đã nhận tiền của công chúa thì không thể nhận tiền của ngươi. Nếu danh tiếng bị hỏng, sau này ai dám tiêu tiền thuê chúng ta làm việc?”
Ma Vương im lặng.
Hôm nay bọn họ dám lấy tiền tới giết Ma Vương, có phải ngày mai dám lấy tiền đi giết Thu Hoa và Bộ Đình của giới tu chân không?
“Mời yêu thì dễ nhưng tiễn yêu thì khó. Chúng ta hiếm khi tới Ma tộc, sao ngươi đuổi chúng ta đi? Chẳng lẽ chúng ta không phải là khách quý của Ma tộc hay sao?” Vẻ mặt Cửu Hồi buồn bã: “Ma Vương bệ hạ không lịch sự đối với chúng ta thì đừng trách chúng ta ra tay.”
Ai mới không lịch sự?
Các ngươi muốn mạng của bổn vương, còn chê bổn vương không đối đãi các ngươi như khách quý?
“Tỷ tỷ đừng buồn, ta sẽ cạo tóc của ông ta cho ngươi trút giận.” Dư Li múa kiếm như chùy, long ảnh phía sau nàng còn phối hợp phát ra tiếng rồng gầm.
“Thôi, để ta tự làm.” Cửu Hồi nghịch quạt lông quạ: “Khi nào trở về bị đánh, ta có thể cùng các ngươi chịu đựng.”
Ba người nghe vậy, lập tức bay ra xa khỏi Ma Vương không hề do dự.
“Để ba Yêu tộc tiêu hao ma lực của ta rồi tấn công ta?” Ma Vương ra tay: “Cô nương là tu sĩ mà không có công lý và đạo đức của giới tu chân.”
“Công lý và đạo đức là dành cho người bình thường, loại lão quái vật ăn tim người, nuốt hồn người, uống máu người như ngươi cũng muốn điều này?” Cái quạt lông đen trong tay Cửu Hồi vô cùng mạnh mẽ, nó khiến cho Ma Vương nhớ lại nỗi sợ hãi khi trốn thoát một cách khó khăn dưới móng vuốt của quạ đen năm đó.
“Cú lộn ngược này không tồi, nhìn bộ dạng tay già chân yếu sắp chết của ngươi mà vẫn có thể lộn ngược, biểu diễn lần nữa nhé.” Cửu Hồi nghiêng người né tránh ma khí của Ma Vương, mở cây quạt che trước mặt, tay trái bấm tay niệm thần chú, một cái lá màu xanh lục thật lớn bay ra từ dưới tay áo, cắt đứt đòn chí mạng của Ma Vương.
Ma Vương miễn cưỡng tránh được, ông ta nhìn cái lá xanh biến mất trong nháy mắt, nghi ngờ nhìn Cửu Hồi.
Người này là người hay là yêu?
Nếu là yêu, ông ta không thể nào không phát hiện yêu khí trên người nàng.
Nếu là người, thứ vừa bay ra khỏi cánh tay nàng là cái gì?
Thấy Cửu Hồi và phụ vương mạnh nhất Ma tộc đánh tới đánh lui, La Ha đã quỳ sau hoa cỏ.
Cảm tạ Cửu Hồi tiên nữ đã không giết hắn, hắn sẽ quỳ lạy nàng!
Nhìn thấy vết thương trên người Ma Vương càng ngày càng nhiều, trên mặt Ma hậu xuất hiện nụ cười vui vẻ. Tốt quá, bà cuối cùng đã chờ được ngày này.
Làm sao Ma Vương bệ hạ trịch thượng còn nhớ tới đứa trẻ 5 tuổi chết trong tay ông ta?
Bà và em gái có xuất thân hèn mọn, là ma cấp thấp trong mắt người khác, nhưng bọn họ đáng chết hay sao?
“La Ha, phải nhớ kỹ ngày hôm nay.” Đôi mắt bà sáng lên: “Con đừng phạm sai lầm như ông ấy.”
“Ma hậu, sao còn chưa tới giúp bổn vương!” Ma Vương dần dần giãy dụa, ông ta nhìn về phía Ma hậu đang trốn.
“Vương thượng, thiếp có xuất thân hèn mọn, tu vi có hạn, thiếp và La Ha được ngài bảo vệ, chúng ta nhất định sẽ không sao.” Ma hậu núp sau pháp khí, không nhúc nhích: “Vương thượng, thiếp đang ngưỡng mộ dáng vẻ uy nghiêm của ngài.”
“Bản thân là Ma Vương, đánh nhau với một tiểu cô nương 18 tuổi còn muốn Ma hậu tới giúp?” Cửu Hồi che miệng cười khẽ: “Không thể nào, không thể nào, Ma Vương hiện tại yếu đuối như vậy à, kém hơn Ma Vương trước kia rất nhiều.”
Ma tộc không thiếu kẻ phản bội, vị bây giờ là vị đã ám sát Ma Vương đời trước để kế vị.
Nói ông ta không bằng Ma Vương trước đó chắc chắn là chỉ vào mũi ông ta và mắng ông ta là phế vật.
Ma Vương đã thống trị Ma tộc nhiều năm, làm sao ông ta có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy?
Người mất lý trí là người đáng sợ nhất, nhưng đôi khi cũng dễ dàng bị tìm thấy điểm yếu nhất.
Ma quang và linh lực đan xen trong sân, toàn bộ Vây Thiển Cung gần như biến thành một đống đổ nát.
Trăng lên cao, thể lực của Ma Vương càng ngày càng suy yếu, Cửu Hồi lại càng ngày càng mạnh mẽ. Ánh trăng khắp trời dường như cố ý thiên vị nàng, lao về phía nàng.
“Lông quạ!” Khi mặt trăng lên đến điểm cao nhất, quạt lông đen trong tay Cửu Hồi bay về phía Ma Vương, Ma Vương tựa như nhìn thấy con quạ đen đáng sợ năm đó.
“Cạc!”
Một tiếng quạ cắt ngang bầu trời đêm, Ma Vương cảm nhận một cơn ớn lạnh trên ngực, ông ta cúi đầu nhìn, một con dao giết heo rỉ sét xuyên qua toàn bộ ngực ông ta.
“Xin lỗi, ta đã quen dùng con dao này để đâm Ma tộc.” Cửu Hồi thấy Ma Vương nhìn mình không dám tin, ngượng ngùng cười: “Ta không thể sửa tật xấu này, chỉ có thể yêu cầu ngươi bao dung hơn.”
Ma Vương cảm thấy tính mạng mình đang mất dần, ông ta ngửa đầu ngã xuống đất, liều mạng che ngực: “Cầu xin ngươi, tha cho ta, ta không muốn chết.”
Ông ta nghiện quyền lực, thích đùa giỡn tánh mạng người khác, sợ nhất là cái chết.
Cửu Hồi ngồi xổm trước mặt ông ta, nhìn sự sợ hãi và không cam lòng trên mặt ông ta, nhẹ giọng hỏi: “Những người chết trong tay ngươi, những người xin ngươi tha cho họ, ngươi có buông tha cho họ không?”
Cửu Hồi chậm rãi duỗi tay ra, thấp giọng lẩm bẩm: “Có thể chết dưới tay của thiếu chủ Yêu tộc, không tính là bôi nhọ thân phận của ngươi.”
Ma Vương trợn to mắt, hoảng sợ nhìn bàn tay ngày càng gần trán mình.
Thiếu chủ của Yêu tộc?
Nàng là thiếu chủ Yêu tộc có thủ đoạn độc ác vô tình trong lời đồn?
Trước khi chìm vào bóng tối, Ma Vương không cam lòng, xin tha: “Cầu xin…… Ta không muốn……”
Cửu Hồi rút hồn của Ma Vương, bóp nhẹ nhàng, hồn ma tiêu tan dưới ánh trăng.
“Phụt!” Cửu Hồi che ngực, phun ra một ngụm máu.
Chỉ Du lao tới, lấy ra nguyệt hoa đã chuẩn bị từ lâu, rót vào miệng nàng.
“Đừng lo lắng, ta không sao.” Thấy sắc mặt Chỉ Du tái nhợt, Cửu Hồi vội vàng an ủi hắn: “Do sử dụng linh lực quá mức, dưỡng hai ngày là được.”
Chỉ Du cúi đầu nói nhỏ: “Ta nên cùng ngươi ra tay.”
“Không được.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Không phải đã đồng ý, nếu ta không đánh thắng, ngươi mới ra tay hay sao?”
Thiếu chủ của Yêu tộc cũng muốn giữ thể diện ở trước mặt các Yêu tộc khác.
“Mẫu hậu.” La Ha núp sau bụi cỏ ngơ ngác hỏi: “Cha con mất rồi à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai có hiếu La Ha: Ủa, cha con mất rồi à?
Rau hẹ bé bỏng: Ở trước mặt Yêu tộc, ta thỉnh thoảng cũng có gánh nặng của một thiếu chủ. Ta thực sự nghiêm túc trong chuyện làm rối loạn Ma giới, ngươi thấy bây giờ có loạn không?
Ngân Tịch: Ta vẫn còn một hơi tàn, ta cảm thấy ta có thể giúp một chút.