Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 68:




“Đúng rồi, cha con đã mất.” Ma hậu rút pháp khí phòng hộ, bước ra từ phía sau hoa cỏ, đi nhanh tới trước mặt Cửu Hồi, cúi người hành đại lễ với nàng: “Đa tạ Cửu Hồi cô nương diệt ác trừ ma, thay trời làm việc nhân nghĩa.”

 

Nhìn thấy Ma hậu đến, nhóm Bạch Nghiễn vốn đang nắm chặt binh khí, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Ma hậu cúi đầu quỳ lạy thiếu chủ, còn nói thiếu chủ đã “Thay trời làm việc nhân nghĩa”, bọn họ phát hiện mình hoàn toàn không biết gì cả về Ma tộc.

 

Người bị giết là kẻ thù, hay là phu quân của bà?

 

“Những năm đầu, ông ta thích giết chóc và ăn thịt các bé trai bé gái nhất. Sau khi giới tu chân bảo vệ Nhân gian giới càng ngày càng nghiêm ngặt, ông ta ăn trẻ con trong Ma tộc.” Ma hậu nhìn thi thể của Ma Vương dưới đất: “Mấy năm nay ta lấy Thiên Đạo làm cớ, kêu ông ta chỉ lấy máu, bớt giết người. Nhưng mỗi khi tâm trạng ông ta không tốt, nổi điên lên sẽ bắt người cho vui. Khi đối phương đau đớn xin tha, tưởng rằng có thể sống sót, ông ta sẽ lấy mạng đối phương……”

 

Ma hậu cực kỳ chán ghét Ma Vương: “Ở trong mắt ông ta, Nhân tộc và Ma tộc cấp thấp đều là con kiến đê tiện, chỉ có quý tộc cấp cao mới là người sống trong mắt ông ta.”

 

“Xuất thân của ta thấp kém, rất nhiều quý tộc lén lút gọi ta là ma lai hồ ly.” Ma hậu khẽ cười: “Nói rằng ta học chiêu trò của hồ ly tinh nên lấy lòng được Ma Vương.”

 

“Không thể nói như vậy.” Dư Li nghiêm túc phản bác: “Rất nhiều hồ yêu không am hiểu các phương pháp quyến rũ, toàn là tin vịt từ bên ngoài.”

 

Ví dụ như Tàng Hồ tộc, rất giản dị và trung thực, khi cười rộ lên giống như những kẻ ngốc nghếch, có thể quyến rũ ai?

 

Ma hậu đá thi thể Ma Vương vài cái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Mấy trăm năm trước, ông ta ăn thịt muội muội của ta, hôm nay cô nương giúp ta trả mối thù sâu như biển này, từ nay trở đi, cô nương là đại ân nhân của A Na.”

 

“A Na?” Cửu Hồi nhẹ nhàng gọi tên này: “Giai nhân A Na duyên dáng như tiên bay, đúng là một cái tên hay.”

 

“Cảm ơn lời khen của cô nương, mấy năm nay không có ai gọi ta bằng cái tên này.” Ma hậu nhoẻn miệng cười, xinh đẹp đến mức nghẹt thở.

 

“Với tu vi của Ma Vương, ông ta không nên già nhanh như vậy.” Cửu Hồi nhìn Ma Vương khô quắt xấu xí trên mặt đất, sờ cằm nói: “Chẳng lẽ là quả báo cho việc ông ta ăn thịt người?”

 

Ma hậu A Na cười càng đẹp hơn: “Huyết nô dâng hiến cho vương thượng đương nhiên phải tắm gội và xông hương trước, nếu không làm sao máu của bọn họ xứng đáng với Ma Vương cao quý?”

 

Bạch Nghiễn thông minh nhất trong ba yêu lập tức hiểu ngay, các loại hương đó có vấn đề?

 

“Ma Vương rất kén chọn, mỗi tháng chỉ uống máu của cùng một người một lần. Ông ta nói, nếu không nuôi dưỡng người bị lấy máu, máu sẽ không đủ sức sống.” Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, A Na ước gì có thể nghiền Ma Vương ra thành tro: “Đúng là một con thú lố bịch.”

 

“Chậc.” Cửu Hồi hơi hối hận đã để vỏ cây già này chết quá nhẹ nhàng.

 

“Nơi này chỉ có ta và La Ha, tin tức về cái chết của Ma Vương nhiều nhất là có thể giấu đến rạng sáng mai.” Ma hậu nhanh chóng bình tĩnh lại, bà nhìn nhóm năm người Cửu Hồi: “Cô nương mau rời đi với bạn bè đi. Tuy A Na bất tài, nhưng cũng có vài thủ hạ có năng lực.”

 

“Vì sao phải giấu?” Cửu Hồi khó hiểu, đá thi thể Ma Vương: “Công chúa Sa La Gia  phái người ám sát Ma Vương không thành công, nhưng Ma Vương và công chúa có tình cảm cha con sâu đậm, không đành lòng trừng phạt nàng, vì thế bảo nàng ở trong phủ công chúa suy ngẫm.”

 

“Thật đáng tiếc, công chúa lại hận Ma Vương, vì thế tối nay phái người đột nhập Ma Vương điện, ám sát Ma Vương.” Cửu Hồi uể oải nói: “Hai ngày trước, không phải tin tức công chúa phái người ám sát Ma Vương đã truyền khắp toàn bộ vương đô rồi à?”

 

Ma hậu lập tức hiểu ra, hai ngày trước bà tưởng Cửu Hồi bảo bọn họ truyền tin tức Sa La Gia phái người ám sát Ma Vương khắp toàn bộ vương đô là để gây rắc rối cho Sa La Gia, không ngờ dụng ý thực sự là ở đây?

 

Nói cách khác, ngay khi Cửu Hồi bước vào vương điện, nàng đã có kế hoạch giết Ma Vương.

 

“Thủ hạ của ngươi có cao thủ trung thành với Ma tộc không?” Cửu Hồi nói: “Nếu không đủ cao thủ, ta có thể cho ngươi thuê các biểu huynh muội của ta.”

 

Bạch Nghiễn mỉm cười gật đầu, cửu hoàn đao vang lên kêu leng keng: “Chỉ cần trả đủ giá, mọi việc đều dễ dàng thương lượng.”

 

Hiện tại hắn không phải là thiếu chủ của Trà tộc, chỉ là một yêu quái lang thang lấy tiền làm việc.

 

“Trong tay ta quả thật có vài người hữu dụng, nhưng bọn họ đương nhiên không có phong thái như chư vị.” Ma hậu lập tức chắp tay: “Xin chư vị giúp ta.”

 

“Tiểu Bạch, một canh giờ sau ngươi đi cùng thị vệ của Thái hậu tróc nã công chúa. Tiểu Khổng và Tiểu Dư phụ trách canh giữ vương điện, ta và Chỉ Du sẽ bảo vệ cho sự an toàn của Thái hậu và La Ha.” Cửu Hồi khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nhíu mày, giống như quên mất chuyện gì đó, sót chuyện gì nhỉ?

 

Ba yêu lặng lẽ gật đầu.

 

La Ha ở trong góc cuối cùng đã phục hồi tinh thần, nghe Cửu Hồi trực tiếp gọi mẫu hậu của hắn là Thái hậu, hắn mới dần dần nhận ra, cha hắn đã chết, hắn phải làm Ma Vương?!

 

“Mẫu hậu.” La Ha thầm hoảng hốt: “Con không biết làm Ma Vương như thế nào.”

 

“Không sao.” A Na mỉm cười, đây là nụ cười chân thành của bà: “Nếu con không hiểu thì cứ làm theo lời ta.”

 

“Vâng.” La Ha gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy lần trước con thích con ngựa trắng tà cốt đó, có thể cho con không?”

 

“Đương nhiên.” Ma hậu hài lòng nhìn đứa trẻ nghe lời và hiểu chuyện: “Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, ta sẽ đưa con ngựa yêu quý cho con.”

 

“Cảm ơn mẫu hậu.” Đạt được mục đích, La Ha vui vẻ rời đi, bởi vì quá hào hứng nên vô tình giẫm lên Ma Vương.

 

Thật sự là một đứa con trai hiếu thảo.

 

Lông mày Bạch Nghiễn giật giật, Ma tộc trông có vẻ không có người bình thường.

 

A Na có nội tâm phức tạp, thông minh và ẩn nhẫn, Ma Vương tương lai có đầu óc đơn giản, lại nghe lời mẫu hậu, e rằng chưa biết ai sẽ là người đứng đầu thực sự của Ma tộc sau này.

 

“Chỉ Du, ngươi nghĩ ta quên cái gì nhỉ?” Cửu Hồi suy nghĩ một hồi lâu, quay đầu qua nhìn Chỉ Du.

 

Chỉ Du nhìn đống đổ nát phía sau, có một bàn chân màu xám lộ ra.

 

“Quên đào hắn ra?” Chỉ Du chỉ vào bàn chân không màu, “Muốn đào ra không?”

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn đống đổ nát, trầm mặc một lát, hơi chột dạ: “Ngươi nghĩ…… hắn còn sống không?”

 

Chỉ Du thành thật nói: “Bây giờ còn chút hơi tàn, nếu không đào hắn ra, chút hơi tàn cuối cùng kia sẽ không còn.”

 

“Thôi.” Cửu Hồi thở dài, cam chịu giơ quạt lông màu đen lên, vung về phía đống đổ nát, quạt bay cột trụ và gạch bị vỡ, lộ ra một tượng đất bụi bặm phía dưới.

 

“Đây là ai?” Dư Li nghiêng người nhìn, đá một cái: “Hình như hắn sắp chết.”

 

“Nếu ngươi tiếp tục đá, hắn sẽ chết thật.” Cửu Hồi lấy hai viên đan dược, nhét vào miệng Ngân Tịch: “Thái hậu, tạm thời cần tìm một chỗ giam giữ người này, không biết ngươi có tiện không?”

 

“Đương nhiên là được.” A Na đồng ý, bà nhìn Ngân Tịch, không hỏi vì sao Cửu Hồi muốn cứu hắn.

 

Người thông minh biết khi nào nên im lặng.

 

Cửu Hồi có thể giết Ma Vương, giết hai mẹ con bà càng dễ như trở bàn tay. Đối phương không những không giết bọn họ, còn giúp bọn họ ngồi yên ổn trên vương vị, đối phương chỉ muốn bắt một người, cho dù đối phương muốn kêu La Ha là con trai, bà cũng có thể bảo La Ha quỳ xuống trước mặt Cửu Hồi.

 

Trời chưa sáng, vương đô đã náo nhiệt.

 

Ma tộc cấp thấp vô gia cư trốn trong góc phố sợ hãi run bần bật khi nhìn thấy ma vệ mặc áo giáp vàng, cưỡi ngựa tà cốt lao ra khỏi vương cung.

 

Tuy nhiên đám ma vệ kiêu ngạo lần này không để ý đến sự xuất hiện của bọn họ, ngược lại chạy đến phủ đệ của các đại hộ pháp.

 

“Ngươi nói cái gì, phụ vương đã chết?!” Công chúa đẩy thị vệ ra, nhìn bầu trời vẫn còn chưa sáng: “Ngân Tịch đâu?”

 

“Không biết Ngân Tịch đã đi đâu, hiện giờ Ma hậu đã nắm quyền toàn bộ vương cung, cấu kết với tướng quân Tả Ma làm chuyện xấu, bao vây phủ hộ pháp, lý do là…… lý do là……” Sắc mặt thị vệ tái nhợt: “Lý do là ngài âm mưu giết cha, Ma hậu nghi ngờ vài vị hộ pháp thân cận với ngài đã hợp tác với ngài để chiếm đoạt ngai vàng.”

 

“Cái thứ tiện tì Ma hậu dám bôi nhọ ta!” Sa La Gia đứng dậy mặc áo khoác tồi tàn, tháo trâm và trang sức: “Bây giờ mau ra khỏi thành!”

 

“Công chúa, không tìm Ngân Tịch hay sao?” Thị vệ ngập ngừng hỏi.

 

“Không cần, chạy nhanh đi.” Sa La Gia thầm có linh cảm không ổn, ả lo lắng nếu mình không rời đi sẽ rơi vào tay Ma hậu.

 

Ra khỏi phủ công chúa, Sa La Gia thấy ma vệ đầy đường, ả lợi dụng sự hỗn loạn để bôi đen gương mặt mình, chen vào nhóm tiện dân mà ả khinh thường lúc trước.

 

Ma vệ nhanh chóng bao vây toàn bộ phủ công chúa, mọi người trên đường mới biết, hóa ra công chúa muốn làm Ma Vương nên đã giết cha mình.

 

“Tướng quân, công chúa không có ở trong phủ.”

 

“Tướng quân, Ngân Tịch cũng không có.”

 

“Chẳng lẽ đôi tình nhân này cùng nhau chạy trốn?” Thiếu tướng quân của Ma tộc nhíu mày, quay đầu nhìn nam nhân mặc áo choàng trắng phía sau: “Bạch công tử, ngài xem này……”

 

“Phái binh lính bảo vệ kỹ cổng thành của vương đô, đừng để người khả nghi rời đi.” Bạch Nghiễn liếc nhìn đám người: “Nếu ở đây không có chuyện gì, ta về vương cung trước.”

 

“Bạch công tử đi thong thả!” Thiếu tướng quân hành lễ với hắn, hắn trịnh trọng gật đầu, xoay người rời đi.

 

Sa La Gia trà trộn trong đám đông, nhìn người được Ma thiếu tướng cung kính tiễn đi, trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn. Vì sao biểu huynh của Cửu Hồi xuất hiện ở đây, hơn nữa địa vị còn mơ hồ cao hơn thiếu tướng quân?

 

Chẳng lẽ Cửu Hồi lựa chọn đầu hàng Ma hậu để giữ tính mạng? Đám biểu huynh muội của nàng có được tiền tài và địa vị là nhờ nàng?

 

Sa La Gia đi theo sau Bạch Nghiễn, nhìn các ma vệ đi ngang qua lần lượt hành lễ với hắn, hắn lại vô cùng kiêu ngạo, ả càng cau mày nhiều hơn.

 

Người có huyết thống thấp kém thật thiển cận, muốn dựa hơi Cửu Hồi nên đã làm những chuyện râu ria ngu ngốc để cùng nhau lên trời?

 

Bị loại phàm nhân bất tài này đè lên đầu, chẳng lẽ những Ma tộc khác không oán hận?

 

Thấy Bạch Nghiễn càng đi càng xa, Sa La Gia dần dần muốn giết hắn.

 

“Công chúa đi theo tại hạ lâu như vậy, chẳng lẽ là muốn sử dụng bạo lực với tại hạ?” Sau khi đi vào một con hẻm, Bạch Nghiễn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn ả: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không theo đến đây.”

 

Sa La Gia thận trọng lui lại hai bước, phát hiện phía sau ả có một lớp kết giới.

 

Người này không phải là phàm nhân không có tu vi!

 

“Trước khi tới đây, Cửu Hồi đặc biệt nói với ta, nếu công chúa có thể trốn thoát, ta sẽ để ngươi sống.” Bạch Nghiễn mỉm cười thở dài: “Đáng tiếc ngươi đã phụ bạc lòng tốt của Cửu Hồi.”

 

“Lòng tốt?” Sa La Gia cảm thấy đây là trò đùa buồn cười nhất mà mình từng nghe: “Nếu Cửu Hồi không nhiều lần hủy hoại chuyện tốt của ta, sao ta lại đi đến mức này?”

 

“Công chúa thật vô lý, huynh muội bọn ta đang vui vẻ đi du lịch, chính công chúa đã bắt chúng ta vào Ma giới, tại sao trách móc Cửu Hồi?” Bạch Nghiễn lại thở dài: “Công chúa điện hạ, ngươi đã gieo gió gặt bão. Nếu không đưa Cửu Hồi tới Ma giới, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

 

Sắc mặt Sa La Gia tái nhợt, tuy rằng lời nói của Bạch Nghiễn khiến ả cảm thấy ghê tởm, nhưng ả phải thừa nhận, nếu ả không đưa Cửu Hồi về Ma giới vài ngày trước, mọi chuyện sẽ không xảy ra.

 

“Bớt nói nhảm đi.” Sa La Gia lấy pháp khí ra, “Chỉ cần bắt cóc ngươi, ta vẫn có thể rời khỏi vương đô.”

 

“Lần trước đưa Cửu Hồi tới Ma tộc, ngươi dùng chiêu này, bây giờ dùng lại à?” Bạch Nghiễn mỉm cười: “Công chúa thật sự không sợ hay sao?”

 

“Câm miệng!” Sa La Gia trực tiếp tấn công Bạch Nghiễn.

 

“Hừm.” Bạch Nghiễn lắc đầu: “Nếu giai nhân táo bạo như thế, tại hạ đành làm mất lòng ngươi vậy.”

 

Bắt đầu ra tay với Bạch Nghiễn, Sa La Gia mới phát hiện, đối phương mạnh hơn ả tưởng tượng rất nhiều, bộ dạng yếu đuối dễ bị bắt nạt vài ngày trước rõ ràng là để lừa ả!

 

“Các ngươi cố ý gài bẫy để ta đưa các ngươi vào Ma tộc?!” Làm sao Sa La Gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả nghiêng người né tránh cửu hoàn đại đao của Bạch Nghiễn, trong lòng cực kỳ hận Cửu Hồi: “Vì sao?!”

 

“Hay là ta dẫn công chúa đến hỏi thẳng nàng nhé?” Bạch Nghiễn phá vỡ ánh sáng ma của Sa La Gia bằng một đao: “Có ta ở đây, Cửu Hồi nhất định sẽ bằng lòng gặp ngươi.”

 

“Hiện giờ ta chỉ muốn giết nàng ta!” Trong mắt Sa La Gia ngập tràn thù hận: “Nàng ta là đồ tiểu nhân vô sỉ!”

 

“Nếu công chúa không có ý đồ, làm sao mắc bẫy được?” Nghe thấy Sa La Gia mắng Cửu Hồi, nụ cười trên mặt Bạch Nghiễn lập tức biến mất, hắn giơ cửu hoàn đại đao lên, đánh Sa La Gia bất tỉnh.

 

“Đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, tại sao ngươi mắng thiếu chủ của chúng ta?” Bạch Nghiễn đặc biệt chọn một cái bao tải màu hồng đào trong nạp giới, bỏ Sa La Gia vào.

 

Bạch Nghiễn gầy gò khiêng một cái bao tải màu hồng đào, từ cổng vương cung đi thẳng vào vương điện, thu hút sự chú ý của vô số cung hầu.

 

“Tiểu Bạch, ngươi khiêng cái gì về vậy?” Cửu Hồi đang chơi bài với La Ha và Chỉ Du, mặt La Ha dán đầy giấy, thấy Bạch Nghiễn khiêng bao tải màu hồng đào tiến vào, hắn kinh ngạc đến mức không thể đánh bài.

 

La Ha muốn nhân cơ hội kéo giấy trên mặt ra, Cửu Hồi liếc nhìn hắn, hắn hậm hực rụt tay lại.

 

“Ngươi và Chỉ Du bảo vệ Ma Vương như thế này à?” Bạch Nghiễn ném bao tải xuống đất, nhận ra hành động của mình hơi thô lỗ, hắn chắp tay với bao tải: “Thất lễ, thất lễ.”

 

Cửu Hồi đặt bài xuống, tự tin nói: “Ngươi đang nói chúng ta bảo vệ không đúng?”

 

La Ha cười ha ha.

 

“Cửu Hồi, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ!”

 

Một tiếng hét giận dữ phát ra từ bao tải.

 

Cửu Hồi: “……”

 

“Tiểu Bạch, ta kêu ngươi đi với người ta để bắt công chúa, không bảo ngươi bỏ vào bao tải mang về.” Cửu Hồi trợn mắt: “Phong độ quân tử của ngươi đâu?”

 

“Ở đây.” Bạch Nghiễn chỉ vào bao tải màu hồng đào: “Ta đặc biệt chọn bao tải màu hồng đào cho nàng ta, đủ chu đáo chưa?”

 

La Ha nhìn Sa La Gia đang giãy giụa phẫn nộ trong bao tải, im lặng.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Bạch Nghiễn: Sự chu đáo và phong độ quân tử của ta đã được thể hiện đầy đủ trong chương này.

 

La Ha: Ta cảm thấy hình như cũng không có nhiều người bình thường trong Yêu tộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.