“Nè, các ngươi đã nghe nói về chuyện đó chưa?”
“Chuyện nào, chuyện kia phải không?” Người nói tiếp làm dấu số chín.
“Là chuyện đó đó.” Người đưa ra đề tài này thấy đối phương biết chuyện này, lập tức hăng hái: “Thật không ngờ, vị kia lại là người có cá tính, từng có chuyện lãng mạn với một nữ tử Ma tộc.”
“Ngươi đang ở đâu vậy? Vị kia kìa, nuôi con cho ma nữ, ngắm trăng rơi lệ, giai nhân dẫn con về Ma tộc……”
“Ủa? Không phải Cửu và Hỏa cùng thích một nữ tử, nàng kia đành phải gả cho Ma Vương để cứu cha mẹ hay sao?”
“Không thể nào, Hỏa tông chủ tu đạo pháp, không thể gần nữ sắc, chắc chắn là có người nhân cơ hội bôi nhọ Hỏa tông chủ.”
“Ngươi nói rất có lý, có thể nào vị kia……”
“Chuyện về vị kia truyền ra chưa được bao lâu thì các tin đồn lung tung khác cũng xuất hiện, chắc muốn lợi dụng những tin đồn này để che giấu chuyện đó của ông ta. Ngươi xem thử những tin vịt sau đó, tin nào là sự thật?”
“Khác nhau, đáng thương nhất là thiếu tông chủ của Ngự Trân Tông, có người cố ý giả mạo di vật của mẫu thân hắn, nói rằng hắn là con cháu của Ma tộc.”
“Thật sự quá đáng khi bịa đặt tin đồn về người đã khuất. Hừm, tội nghiệp Cẩm thiếu chủ có phong độ nhẹ nhàng, được vô số tu sĩ đánh giá cao, không biết bị ai ghen ghét, đổ lên đầu một chuyện lớn như vậy.”
Giới tu chân thảo luận sôi nổi, không ngừng đồn đãi. Có người đồng cảm với nạn nhân của những tin đồn này, cũng có người lén lút đàm tiếu vài câu, nhưng điều mà mọi người thảo luận nhiều nhất là chuyện của Bộ Đình tiên tôn.
So với tin đồn của mấy người khác, chuyện về Bộ tiên tôn tương đối giống thật, hơn nữa cốt truyện cũng đủ khúc mắc khiến nó được thảo luận rất nhiều.
“Mọi chuyện bắt đầu như chúng ta đã tưởng tượng, nhưng không phát triển như chúng ta tưởng tượng.” Trong quán trọ của Ma tộc, Cửu Hồi nhìn tin tức do thuộc hạ của Cẩm Khinh Cừu truyền đến: “Tuy nhiên, đạt được mục đích là tốt rồi.”
Dư Li nghiêm túc hỏi Cẩm Khinh Cừu: “Bộ Đình tiên tôn chưa đủ nổi tiếng trong giới tu chân à?”
Nếu không, tại sao mọi người không tin vào nhiều tin đồn vớ vẩn, mà chỉ đặc biệt cảm thấy hứng thú đến chuyện của Bộ Đình.
“Không liên quan đến sự nổi tiếng của ông ta.” Cửu Hồi nhẹ nhàng gõ đầu Dư Li: “Bởi vì Bộ Đình là tiên tôn.”
“Tiên tôn thì sao?” Dư Li vẫn không hiểu.
“Mọi người nhìn lên và tôn kính những người ở trên đỉnh cao, nhưng có một số người thích nhìn thấy những người ở trên đỉnh rơi từ trên cao xuống.” Cửu Hồi rót một chén trà: “Người đã từng ăn trên ngồi trước rơi xuống vực sâu luôn có thể mang lại sự thỏa mãn và vui vẻ cho những người tầm thường và ghen tị, đây là ghen ghét.”
“Xấu xa như vậy?” Dư Li nhíu mày, nhân loại thật đáng sợ.
“Lòng người hay thay đổi, rất khó để định nghĩa một cách đơn giản là tốt hay xấu.” Cửu Hồi uống một ngụm trà: “Đừng đánh giá cả nhóm tốt hay xấu bằng lời nói và hành động của một số người, như vậy dễ dàng khiến ngươi rơi vào trạng thái cố chấp và vô căn cứ.”
Cửu Hồi thấy Dư Li ngơ ngác, biết nàng vẫn chưa hiểu, vì thế khẽ cười: “Đêm nay đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Ma giới.”
“Cửu Hồi cô nương.” Cẩm Khinh Cừu cảm tạ Cửu Hồi: “Đa tạ ngươi đã giúp đỡ lần này.”
“Ta chỉ mồm mép để toàn bộ giới tu chân biết, chuyện của mẫu thân ngươi là tin đồn mà thôi.” Cửu Hồi mỉm cười lắc đầu: “Sau này năm người chúng ta đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa, Cẩm thiếu chủ cũng quên nó đi.”
Khi người, yêu và ma có thể chung sống hoà bình và hòa hợp, có lẽ những điều này không quan trọng nữa.
Mặt trăng ở Ma giới dường như có thêm một lớp màu đỏ nhạt hơn mặt trăng ở giới tu chân. Sa La Gia ngồi trong hầm giam, ngửa đầu nhìn trăng rằm trên bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ.
“Công chúa.” Thị vệ của công chúa cải trang thành cai ngục tới gần cửa phòng giam, quỳ trước mặt Sa La Gia: “Thuộc hạ bất tài, không những không tìm được Ngân Tịch, cũng không mời được thiếu chủ của Ngự Trân Tông tới cứu ngài.”
“Chẳng lẽ Cẩm Khinh Cừu không sợ ta tiết lộ bí mật của hắn hay sao?” Sa La Gia nghe nói Cẩm Khinh Cừu không muốn tới cứu ả, cuối cùng có phản ứng: “Chẳng lẽ hắn bị điên rồi?”
“Công chúa, chuyện mẫu thân của Cẩm Khinh Cừu là Ma tộc đã truyền khắp toàn bộ giới tu chân.” Thị vệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sa La Gia, rồi vội cúi đầu: “Nhưng không ai tin điều này.”
“Không tin?” Sa La Gia nhíu mày, cáu giận: “Nếu Cẩm Khinh Cừu không nghe theo mệnh lệnh của ta, vậy đừng trách ta không khách sáo. Ngươi hãy lan truyền những gì ta đã chuẩn bị, ta muốn hắn bị sỉ nhục, bị giới tu chân coi thường.”
“Cái này……” Thị vệ có vẻ vô cùng khó xử.
“Ngươi không làm được hay sao?” Ánh mắt Sa La Gia sắc bén: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội ta?”
“Thuộc hạ luôn trung thành với công chúa, thà chết chứ không phản bội công chúa!” Thị vệ lo lắng Sa La Gia hiểu lầm mình, vội vã giải thích: “Những bức thư viết tay về mẹ ruột của Cẩm Khinh Cừu đã truyền khắp giới tu chân.”
“Ngươi không nhận được mệnh lệnh của ta đã tự tiện truyền thư ra ngoài?”
“Thuộc hạ không dám, những bức thư truyền khắp giới tu chân là giả.” Thị vệ lắc đầu: “Nhưng mọi người không tin.”
“Không tin?” Sa La Gia không hiểu, chuyện liên quan đến Ma tộc lớn như vậy, vì sao giới tu chân không quan tâm.
“Bởi vì trong giới tu chân còn có vài tin đồn liên quan đến Ma tộc.” Thị vệ không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sa La Gia: “Tin đồn được lan truyền rộng rãi nhất có liên quan đến công chúa……”
“Tin đồn gì?” Sa La Gia cười lạnh, chuyện giữa ả và Ngân Tịch, những người trong giới tu chân không thấy phiền thì ả cũng đã chán ngán.
“Bên ngoài đều nói, công chúa không phải là con gái ruột của Ma Vương bệ hạ, ngài là…… ngài là đứa con mà Bộ Đình của Cửu Thiên Tông thông đồng với ma phi nương nương sinh ra. Để bảo vệ ngài, Bộ Đình sắp xếp trưởng lão trẻ tuổi nhất của Cửu Thiên Tông ở bên cạnh ngài.” Thị vệ càng cúi đầu thấp hơn: “Ngài đã giết Ma Vương bệ hạ vì Bộ Đình.”
“Nói nhảm, đây là tin đồn để đánh lừa dân chúng!” Sa La Gia nổi giận: “Ta có xuất thân cao quý, là con gái ruột của phụ vương.”
Nói xong câu đó, ả thấy thị vệ lén nhìn mình, càng tức giận hơn: “Ngươi đang nhìn cái gì?!”
Chẳng lẽ muốn xem thử dung mạo của ả có giống phụ vương hay không?!
Ả hít sâu hai hơi, hiện giờ ả đang bị nhốt ở đây, không thể sử dụng nhiều cấp dưới trung thành. Nghĩ vậy, Sa La Gia kiềm chế lửa giận trong lòng: “Tin đồn này đã truyền tới Ma giới chưa?”
“Lúc thuộc hạ vào thành tối nay, đã nghe thấy một số ma dân thảo luận chuyện này.” Thị vệ thấy Sa La Gia tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch: “Xin công chúa bớt giận, thuộc hạ nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngài ra ngoài, sau đó giúp ngài giết chết những kẻ khua môi múa mép đó.”
“Ngươi đi đi.” Sa La Gia chán nản xua tay, khi tin đồn này lan truyền khắp toàn bộ vương đô, hy vọng tranh giành ngai vàng cuối cùng của ả đã không còn.
Cho dù ả có thể trốn thoát, Ma tộc tuyệt đối sẽ không để một công chúa có người cha ruột là tu sĩ kế vị, những mưu tính và ẩn nhẫn bao năm qua của ả đều trở nên vô ích.
“Công chúa……”
“Cút đi!”
Sa La Gia nổi giận: “Cút khỏi đây đi.”
Bởi vì ả giãy giụa quá mức, phục ma quyển trên người ả phát ra ánh sáng yếu ớt, cơn đau thấu xương khiến ả tỉnh táo lại.
Ả nhìn bóng lưng rời đi của thị vệ, đột nhiên nhớ tới cảnh lúc còn bé, ả té bị thương ở chân, được đại ca cõng về vương cung.
“Ca ca, chân ta đau quá.”
“Tại ca ca không bảo vệ tốt cho muội, Sa La Gia đừng khóc.”
“Ta không trách ca ca, ta thích ca ca nhất.”
Sa La Gia ngơ ngẩn nhìn trăng rằm ngoài cửa sổ, cười khẽ.
Ả sẽ không bao giờ hối hận.
Tuyệt đối không hối hận.
Trăng lên cao, A Na lẳng lặng ngồi trong phòng, mãi đến khi bóng dáng Cửu Hồi xuất hiện ngoài cửa. Bà mỉm cười đứng dậy: “Ta biết, ngươi nhất định sẽ đến.”
“Ta tới từ biệt ngươi.” Cửu Hồi nở nụ cười: “Nhận được món quà cảm ơn của ngươi, không tới từ biệt thì không hợp lý.”
“Cô nương là người ngẫu hứng, A Na đi trên băng mỏng cả đời, hâm mộ nữ tử như cô nương nhất.” A Na cúi đầu với Cửu Hồi, hai tay dâng lên một nạp giới chứa đầy quà: “Ta biết cô nương sẽ không ở Ma giới quá lâu, nhưng ta sẽ không quên ân tình của cô nương suốt cuộc đời.”
“Ta sẽ nhận nạp giới này, nhưng ngươi không cần cảm tạ ta, nên tạ chính mình.” Cửu Hồi đưa tay ra cầm nạp giới: “Tay ngươi không dính mạng sống của người thường, hơn nữa cũng đủ thông minh.”
A Na lặng lẽ nhìn nàng.
“Kể từ hôm nay, ta sẽ không quản chuyện của Ma giới, nhưng nếu ngươi và La Ha đi theo con đường của lão Ma Vương, ta sẽ đến tìm các ngươi.” Cửu Hồi thảy nạp giới, cười tủm tỉm nói: “Ta tin mẹ con các ngươi sẽ không thích ta chủ động tới tìm các ngươi.”
Trên mặt A Na lộ ra sự kính sợ.
“Được rồi, ta đi đây.” Cửu Hồi tiện tay ném một chai thuốc cho A Na: “Trong đó có mười viên thuốc giải, mỗi viên có tác dụng mười năm. 150 năm sau, ngươi lại đến lấy thuốc giải cho La Ha.”
“Ta đến?” A Na nắm chặt chai thuốc, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Ừ, chỉ mình ngươi tới thôi.” Cửu Hồi gật đầu: “150 năm, đủ không?”
Trong 150 năm này, cho dù La Ha đổi tính, bắt đầu tin vào lời người khác, không còn tin tưởng A Na, cũng sẽ cung kính với A Na vì thuốc giải.
“Đủ rồi.” A Na gật đầu.
“Cho dù con đường này rất khó khăn?” Cửu Hồi đi ra khỏi phòng.
A Na đi theo nàng: “Để ta tiễn cô nương.”
Hai người im lặng suốt quãng đường, ánh trăng chiếu lên người cả hai, A Na lại hiếm khi cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản.
Sau khi đưa Cửu Hồi ra ngoài cửa cung, A Na dừng lại, quay đầu nhìn cung điện nguy nga phía sau.
“Ta bò vào vương cung này như một con chó, chịu mọi nhục nhã và khinh thường, kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay là vì con đường này.” A Na ngửa đầu nhìn cổng vương cung: “Sinh ra thấp kém không phải là tội lỗi, ta phải làm chút gì đó vì quá khứ của mình, vì muội muội đã chết và vô số ma dân bình thường.”
“Cho dù con đường này khó khăn đến đâu, ta cũng muốn cố gắng hết sức.” A Na lùi lại, chắp hai tay hành lễ, quỳ lạy Cửu Hồi theo đại lễ của Nhân tộc: “A Na từ biệt cô nương, chúc con đường của cô nương luôn suôn sẻ, không có tai họa hay khó khăn.”
“Đứng dậy đi.” Cửu Hồi nâng A Na dậy: “Ta cũng chúc A Na cô nương đạt được nguyện vọng.”
Nghe thấy được gọi là “A Na cô nương”, A Na ngẩn người, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp.
“Cáo từ.” Cửu Hồi thấy có một chiếc xe ngựa đậu bên cạnh, nàng vén rèm lên, thấy Ngân Tịch nằm hôn mê bên trong.
Nàng nhảy lên xe ngựa, vẫy tay với A Na, xe ngựa bay về phía bầu trời đêm, dần dần biến mất.
A Na ngửa đầu nhìn xe ngựa biến mất, cho đến khi mặt trăng di chuyển về phía tây, kéo bóng dáng của bà càng ngày càng dài, bà mới xoay người đi vào vương cung.
Bước đi của bà càng ngày càng kiên quyết, chiếc váy đỏ rực nở thành đóa hoa lộng lẫy nhất dưới ánh trăng.
Sau khi rời khỏi Ma tộc, Cửu Hồi khéo léo từ chối lời mời nồng nhiệt của Cẩm Khinh Cừu, lý do là muốn tiếp tục đi du lịch với các biểu huynh muội.
Cẩm Khinh Cừu nhìn chiếc xe ngựa kia, chắp tay với Cửu Hồi: “Nếu đã như vậy, Cẩm mỗ sẽ không quấy rầy nữa, xin chư vị bảo trọng.”
Cửu Hồi gật đầu, ra hiệu cho nhóm Dư Li lên xe ngựa trước, nàng nhìn Cẩm Khinh Cừu với phong độ nhẹ nhàng, cười nói: “Lúc mới gặp Cẩm thiếu chủ, ta cảm thấy thiếu chủ có khí chất và phong độ không tầm thường.”
Mí mắt Chỉ Du động đậy, liếc nhìn Cẩm Khinh Cừu.
Cẩm Khinh Cừu cười: “Ồ?”
“Có thể mời tu sĩ của toàn bộ tầng lầu ăn cơm, khí chất và phong độ đương nhiên là không tầm thường.” Cửu Hồi cười nói: “Tạm biệt.”
Cẩm Khinh Cừu sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Lần sau gặp nhau, ta nhất định sẽ mời ngươi và Chỉ Du đạo hữu sơn hào hải vị.”
“Không ổn đâu.” Cửu Hồi lắc đầu: “Phải mời toàn bộ Vọng Thư Các.”
“Được.” Cẩm Khinh Cừu cười đồng ý.
“Rất hân hạnh được kết bạn với người như ngươi.” Cửu Hồi chắp tay: “Hẹn gặp lại.”
Chỉ Du khẽ gật đầu với Cẩm Khinh Cừu: “Hẹn gặp lại bạn nhé.”
Sau khi tiễn nhóm năm người của Cửu Hồi và Chỉ Du, Cẩm Khinh Cừu nhìn vệt trắng nơi chân trời, bỗng nhiên cười lớn.
Lúc trước, Cửu Hồi và Chỉ Du không nhấn mạnh rằng bọn họ là bạn của hắn, sau khi biết hắn là con trai của người và ma, đã gọi hắn là bạn.
Đây thật sự là…… điều khiến người ta vui vẻ.
“Ồ, thiếu chủ, ngươi đã lấy nhiều thứ tốt của Ma tộc vậy à?!” Dư Li không quan tâm Ngân Tịch đang nằm bất tỉnh ở trong góc, lấy nạp giới, dùng thần thức quét đồ đạc bên trong, hai mắt tỏa sáng: “Phát tài!”
“Lấy cái gì, là do bọn họ chủ động tặng.” Cửu Hồi nhét nạp giới vào tay áo: “Khi nào về lại thôn sẽ chia bảo vật cho các ngươi, bây giờ chúng ta cần giải quyết một chuyện.”
Năm người cùng quay qua nhìn Ngân Tịch đang bất tỉnh.
Khổng Thương Nam cười nhạo: “Trực tiếp ném hắn xuống, có gì phải giải quyết.”
Bạch Nghiễn mỉm cười: “Chúng ta là người tốt bụng, không thể làm chuyện như vậy. Cuối năm ngoái, các trưởng lão phát hiện mỏ ngọc vẫn còn thiếu người khai thác, hay là đưa hắn đến khu mỏ để đào quặng.”
Khổng Thương Nam: “Vậy ngươi tốt bụng quá.”
“Không được, lỡ như hắn trộm ngọc thì sao?” Dư Li nghiêm túc suy nghĩ: “Thôn Dư của chúng ta có một hồ sen rất lớn, để hắn đi đào củ sen nhé?”
“Muốn sức lao động miễn phí, ngươi nghĩ hay ghê.” Khổng Thương Nam phản bác: “Thà để hắn đào đá sửa đường sau núi.”
Trong lúc mơ màng, Ngân Tịch dường như nghe thấy có người cãi cọ bên tai hắn, có người nói đào đá, có người nói đào than, còn có người nói đi dọn phân……
Hóa ra sau khi chết sẽ tới một nơi ồn ào như thế?
Hắn mở mắt một cách khó khăn, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa lắc lư, một miếng ngọc tuyệt đẹp được treo trên nóc xe đong đưa theo xe ngựa.
“Tỉnh rồi à?” Một câu hỏi lạnh lùng vang lên bên tai, hắn vịn thành xe ngồi dậy, nhìn người hỏi: “Chỉ Du?”
“Tỉnh rồi?” Ba yêu quái đang cãi cọ ầm ĩ nhìn hắn, sau đó quay qua nhìn Cửu Hồi.
Nói đi, thiếu chủ, để hắn đi đào than, đào đá hay là đào củ sen?
“Sao lại là các ngươi?” Ngân Tịch che ngực, ho khan hai tiếng: “Chúng ta đang ở đâu?”
“Đây là Nhân gian giới, Cửu Hồi đã cứu ngươi ra.” Giọng Chỉ Du nhàn nhạt: “Lão Ma Vương đã chết, Ma giới đang hỗn loạn, Ma tộc đã gửi thư quy phục đến núi Phù Quang, hứa sẽ không bao giờ xâm chiếm Nhân gian giới. Nếu Ma tộc nào vi phạm mệnh lệnh này, tam tộc có thể giết chết, Ma tộc sẽ không bao che.”
“Lão Ma Vương…… đã chết?” Giọng Ngân Tịch yếu ớt: “Tu vi của ông ta rất cao, có khi nào là âm mưu của Ma tộc không?”
“Ta không biết có phải là âm mưu của Ma tộc không, nhưng lão Ma Vương thật sự đã chết.” Cửu Hồi tự tin nói: “Ta thấy ông ta chết sau khi ngươi hôn mê không bao lâu.”
“Ai đã giết ông ta?” Ngân Tịch nhìn qua Cửu Hồi: “Ngươi?”
“Ta làm gì có năng lực đó.” Cửu Hồi lấy linh quả trên bàn ném cho hắn: “Nếu ta có bản lĩnh như vậy, chẳng phải ta có thể khinh thường Ma tộc, thống trị toàn bộ Ma tộc và giới tu chân?”
Ngân Tịch hơi bần thần. Lão Ma Vương đã chết, Ma tộc gửi thư quy phục đến Phù Quang điện, vậy bây giờ hắn nên đi đâu, trở về Cửu Thiên Tông hay sao?
“Mọi người trong Ma tộc đều nói, người giết lão Ma Vương là do công chúa Sa La Gia sắp đặt.” Cửu Hồi nhìn Ngân Tịch: “Hiện giờ Ma tộc do Thái hậu cầm quyền. Thái hậu chán ghét Sa La Gia, nhưng không muốn khiêu khích giới tu chân, cho nên thả chúng ta ra.”
“Bà ấy kiêng dè giới tu chân nên đã thả các ngươi, vì sao cũng thả ta?” Ngân Tịch cười khổ: “Cả thiên hạ này, có ai không biết chuyện giữa ta và Sa La Gia?”
“À……” Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ có khi nào, Ma hậu chịu thả ngươi là vì chuyện giữa ngươi và Sa La Gia không?”
Ngân Tịch nhíu mày bối rối.
“Ngươi nghe chuyện này chưa?” Cửu Hồi quan sát Ngân Tịch, sau khi chắc chắn hắn sẽ không bị tức chết mới nói tiếp: “Bên ngoài nói rằng Sa La Gia là con gái ruột của Bộ tiên tôn, ngươi nghe theo mệnh lệnh của Bộ tiên tôn mới đi theo Sa La Gia đến Ma tộc?”
“Ngươi nói cái gì?!” Vẻ mặt Ngân Tịch hoang mang, hắn hiểu từng chữ Cửu Hồi nói, nhưng không thể hiểu nguyên câu.
“Ta hôn mê bao lâu?” Ngân Tịch bắt đầu nghi ngờ mình đã hôn mê một hai năm.
“Hai ba ngày.” Cửu Hồi khen ngợi: “Đúng là thiên tài của giới tu chân, bị thương như thế này mà chỉ hôn mê hai ngày.”
Có rất nhiều chỗ Ngân Tịch không hiểu trong những lời nói của Cửu Hồi, nhưng mọi suy nghĩ của hắn đều bị chấn động trước tin tức “Bộ Đình và Sa La Gia là cha con”, hoàn toàn không thể nghĩ về vấn đề khác.
“Tông chủ không thể là phụ thân của Sa La Gia.” Ngân Tịch lắc đầu chắc chắn: “Đây là tin đồn.”
“Ta không biết việc này.” Cửu Hồi lắc đầu: “Dù sao bên ngoài đều nói, Bộ Đình trở mặt với người từng có hôn ước với ông ta - Thu Hoa tiên tôn - là vì nữ tử Ma tộc này.”
“Tông chủ và Thu tiên tôn vốn không có bao nhiêu tình cảm, người ông ấy thích là……” Ngân Tịch dừng lại, hắn nghe thấy rất nhiều tiếng rao hàng bên ngoài xe ngựa.
“Chúng ta vào thành trấn của con người?”
“Ừm, ngươi bị thương, không thể để ngươi nằm ở nơi hoang dã.” Cửu Hồi thấy sắc mặt Ngân Tịch có chút bối rối, nàng hỏi: “Ngươi không hỏi thăm tung tích của công chúa Sa La Gia à?”
Ngân Tịch im lặng.
“Công chúa Sa La Gia bị nhốt trong hầm giam của Ma tộc, Thái hậu không giết nàng ta.” Cửu Hồi nói với giọng điệu kỳ quái: “Nếu ngươi lưu luyến nàng ta, không chừng Thái hậu sẽ nể mặt giới tu chân, nhốt ngươi chung chỗ với Sa La Gia.”
Ngân Tịch nhìn Cửu Hồi: “Ngươi đã đoán được?”
“Vậy…… ngươi thật sự nhận mệnh lệnh của tông chủ, đến Ma tộc để bảo vệ con gái ruột của ông ta?” Cửu Hồi mở to đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt viết đầy chữ “Ta muốn xem náo nhiệt”.
“Sa La Gia không phải là con gái của tông chủ.” Ngân Tịch cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, hắn nhìn thành trì nhộn nhịp của con người ngoài cửa sổ xe: “Ta không thể đi cùng các ngươi, toàn bộ giới tu chân đang truy đuổi ta, các ngươi ở với ta sẽ bị liên lụy.”
“Không đâu, hiện giờ mọi người đều hiểu và thông cảm cho ngươi.” Dư Li tốt bụng an ủi hắn: “Nghe đồn hiện giờ giới tu chân đều nói, ngươi đang là một thiên tài của giới tu chân mà lại chịu mọi uất ức đi bảo vệ cho con gái của Bộ tiên tôn……”
“Phụt!”
Kìm nén một hồi lâu, Ngân Tịch cuối cùng đã phun ra một ngụm máu lớn.
“Nè, ngươi sao vậy? Ta có lòng an ủi ngươi, vì sao ngươi phun ra máu?!” Dư Li lùi lại, nhìn Cửu Hồi với vẻ mặt ấm ức: “Tỷ tỷ, hắn nôn ra máu không liên quan đến ta.”
Khổng Thương Nam khinh thường nhìn Dư Li, ngươi là một con cá koi mấy trăm tuổi mà dám gọi Cửu Hồi là tỷ tỷ?
“Ngoan, ta biết mà.” Cửu Hồi đưa một cái khăn tay cho Ngân Tịch: “Hay là…… chúng ta đưa ngươi về Cửu Thiên Tông?”
“Không cần.” Sắc mặt Ngân Tịch tái nhợt, chán nản lắc đầu: “Thanh kiếm bản mạng của ta đã gãy, trở lại Cửu Thiên Tông thì làm được gì?”
“Gãy thì sửa lại.” Dư Li thấp giọng lẩm bẩm: “Có phải là chuyện gì to tát đâu.”
“Ngay cả luyện khí sư giỏi nhất giới tu chân cũng không thể sửa thanh kiếm bản mạng bị gãy trở nên hoàn hảo như ban đầu.” Ngân Tịch ngơ ngác nói: “Thôi.”
“Ta là người có tội, còn mặt mũi nào để làm Ngân Tịch chân nhân.” Ngân Tịch chắp tay hành lễ với Cửu Hồi: “Cửu Hồi đạo hữu, những sai lầm trước đây, mặc cho cô nương trừng phạt Ngân Tịch.”
“Ngươi làm ác ở Đào Lâm thành, dựa theo quy tắc của Đào Lâm thành, nên đến Đào Lâm thành để đầu thú và tự thú.” Cửu Hồi nói: “Nếu ngươi sẵn sàng chuộc tội, hãy mai danh ẩn tích, đến phủ thành chủ ở Đào Lâm thành để nhận phạt.”
“Được.” Sắc mặt Ngân Tịch tái nhợt, cả người mất hết tinh thần.
Xe ngựa dừng lại, một nam nhân tóc trắng trông bình thường bước ra khỏi xe ngựa, hắn nhìn đường phố nhộn nhịp, lúc chuẩn bị rời đi thì bị Cửu Hồi gọi lại.
“Trương Tam.” Cửu Hồi ném một món đồ được bọc trong vải cho hắn.
Hắn tiếp nhận, thấy thứ bên trong là thanh kiếm và lưỡi kiếm bị gãy của hắn.
“Nơi này là Đào Lâm thành, cách đó không xa là phủ thành chủ.” Cửu Hồi nhướng mày: “Ngươi vào đi, ta sẽ nhìn ngươi đi vào.”
Trong thâm tâm hắn hiểu, có lẽ Cửu Hồi sẽ không để hắn quay về Cửu Thiên Tông, cho nên mới đưa hắn đến Đào Lâm thành trong tình trạng hôn mê.
Đào Công Thọ đang nổi điên làm ầm ĩ trong phủ đệ, đòi đến Vọng Thư Các chơi, nghe tin có tu sĩ đầu thú và tự thú, hắn vội vàng đứng dậy: “Tu sĩ đầu thú và tự thú?”
Quả là một tin tức hiếm thấy, có tu sĩ chủ động đến phủ thành chủ để tự thú, hắn cần phải đi xem náo nhiệt.
“Tại hạ là Trương Tam, tới Đào Lâm thành để chuộc tội.”
Đào Công Thọ chạy ra ngoài công đường của phủ thành chủ, nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du, vội vàng tới hỏi: “Cửu Hồi tiên tử, Chỉ Du tiên trưởng, đã lâu không gặp, Trương Tam là ai?”
“Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là kết án cho hắn theo luật lệ của Đào Lâm thành chúng ta.” Cửu Hồi khoanh tay: “Coi như hắn là…… kẻ ngoài vòng pháp luật bị lạc đường, nay biết quay lại, cần được cải tạo bằng lao động?”
Tu sĩ da dày thịt béo, có thể cải tạo bằng lao động nhiều năm, một tu sĩ còn mạnh hơn cả trăm người!
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Đào Lâm thành có vô số trái cây cần hái, vô số con đường chưa xây xong, vô số mỏ cần đào, vô số gạch cần dọn! Việc xây dựng cơ sở hạ tầng của Đào Lâm thành cần ngươi, kẻ ngoài vòng pháp luật Trương Tam!