Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 71:




“Trương Tam…… Cái tên này rất bình thường.” Đào Công Thọ chen sang một bên để dân chúng phía sau đang xem náo nhiệt có thể nhìn rõ hơn: “Hắn đã làm gì?”

 

“Có ý định giết người bình thường nhưng thất bại, lúc trước còn hợp tác với người khác đầu độc tu sĩ.” Cửu Hồi khoanh tay: “Ta nghĩ Đào Lâm thành thiếu những phạm nhân có thể lực để cải tạo thông qua lao động nên đưa hắn tới.”

 

“Tu sĩ làm nhiều, ăn ít. Tiên tử quả là đồ đệ giỏi của Ngọc các chủ, có chuyện tốt sẽ nghĩ đến người một nhà như chúng ta.” Đào Công Thọ nói: “Tiên tử yên tâm, Đào Lâm thành có vô số công việc chưa hoàn thành, vô số con đường chưa xây xong, vô số trái cây chưa được hái, nhất định sẽ cải tạo hắn thay đổi thật tốt.”

 

Bên ngoài phủ nha rất ầm ĩ, không ít người đang xem náo nhiệt, cho đến khi Đào thành chủ kết thúc vụ án, kẻ ngoài vòng pháp luật Trương Tam bị mang đi, mọi người cũng không rời đi, liên tục hỏi thăm tin tức lẫn nhau.

 

Có người nhận ra Cửu Hồi, chào nàng cách đám đông.

 

“Cửu cô nương, đã lâu không gặp, dạo này ngươi đi đâu?”

 

“Về quê thăm người thân, biểu huynh muội của ta muốn đi chơi, nên ta dẫn bọn họ tới Đào Lâm thành.”

 

“Bọn họ hiếm khi đến chỗ chúng ta, cho nên ngươi nhớ chiêu đãi kỹ lưỡng. Quán ăn đối diện gần đây có thêm vài món ăn mới rất ngon, ngươi đừng quên dẫn bọn họ đi ăn thử.”

 

“Cảm ơn thẩm, lát nữa ta sẽ dẫn bọn họ đi.”

 

Nhóm ba người Dư Li thấy Cửu Hồi và người dân ở Đào Lâm thành thân thiết như một nhà, còn có người tới chào hỏi, bọn họ vội vàng nở nụ cười.

 

Đúng là thiếu chủ của bọn họ, đi đâu cũng được hoan nghênh.

 

Sau khi Cửu Hồi tạm biệt những người dân nhiệt tình ở Đào Lâm thành, lên xe ngựa, thấy Dư Li nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.

 

“Sao vậy?” Cửu Hồi khó hiểu nhìn ba người.

 

“Thiếu chủ, có phải ngươi đã nắm toàn bộ Đào Lâm thành trong tay rồi không?” Dư Li nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đây là khởi đầu cho đại nghiệp của ngươi ở giới tu chân?”

 

“Ta nói rồi, trong đầu các ngươi có thể nghĩ ra chuyện gì bình thường không?” Cửu Hồi bật cười: “Đào Lâm thành là thành trì được Vọng Thư Các bảo vệ, ta là đại đệ tử chân truyền của các chủ Vọng Thư Các, đương nhiên quen biết với người của phủ thành chủ.”

 

“Đào Lâm thành lớn như vậy, ta lại thường tới đây, không ít chủ quán trong thành biết ta.” Cửu Hồi thở dài: “Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi ăn.”

 

“Cửu Hồi.” Chỉ Du vén rèm leo lên xe, ôm vài trái cam đỏ tươi: “Bà chủ quán trái cây tặng. Bà ấy nói những trái cam này được hái ở trên đỉnh núi, hương vị ngọt nhất, kiên quyết bảo chúng ta mang về nhà nếm thử.”

 

Năm người chia nhau ăn, trái cây ở Nhân gian giới đương nhiên không bằng linh quả ở núi Nữ Thần, nhưng ngay cả người thường nói chuyện khó chịu nhất là Khổng Thương Nam cũng không chê bai lời nào.

 

Sau khi đến quán ăn nếm thử những món mới, Cửu Hồi đưa ba người tới quán trọ.

 

“Tiểu Bạch, ngươi trông chừng hai người bọn họ, đừng để bọn họ đi ra ngoài một mình. Ta và Chỉ Du về tông môn trước, ngày mai sẽ đến gặp các ngươi.” Cửu Hồi nhìn Khổng Thương Nam cảnh cáo: “Nếu ai dám gây chuyện, ta sẽ vặt trụi lông người đó.”

 

Khổng Thương Nam: “……”

 

Trong số ba yêu quái, chỉ có bản thể của hắn có lông dài, những lời này của Cửu Hồi rõ ràng cố tình nhằm vào hắn.

 

“Được rồi, trước khi ngươi quay lại, ta sẽ không rời khỏi quán trọ.” Khổng Thương Nam chua chát liếc nhìn Chỉ Du, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

 

Sau khi Cửu Hồi và Chỉ Du rời đi, hắn hậm hực mở cửa sổ, im lặng nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du đi xa.

 

Bạch Nghiễn nhàn nhạt cười, giơ tay đóng cửa sổ: “Đừng nhìn, không được đâu.”

 

Khổng Thương Nam đẩy cửa sổ ra: “Ta nhìn thì liên quan gì đến ngươi, hơn nữa ngươi đang nói ta, hay là nói chính mình?”

 

Bạch Nghiễn nhìn những người bình thường đang nói chuyện với Cửu Hồi ở góc phố, có người đưa bánh bao cho Cửu Hồi, nàng cực kỳ tự nhiên đưa cho một cái cho Chỉ Du.

 

Hai người tựa như là một, bất cứ ai đứng cạnh bọn họ đều có vẻ không hợp.

 

Cửu Hồi là gió, là lửa, là dòng sông đang chảy.

 

Chỉ Du có thể làm đám mây đi cùng gió, gió thổi đến đâu, hắn trôi đến đó. Chỉ Du là củi có thể làm cho lửa cháy mạnh hơn, cũng là dòng suối nhỏ sẵn sàng hòa vào dòng sông.

 

Mấy ngày nay, hắn thường quan sát Chỉ Du. So với Cửu Hồi, Chỉ Du trầm mặc đến mức không có bao nhiêu cảm giác hiện diện, nhưng mỗi khi Cửu Hồi cần gì, Chỉ Du chưa bao giờ vắng mặt.

 

Nếu hắn bỏ qua ý đồ riêng của mình, Chỉ Du quả thật rất thích hợp làm người ở rể của thiếu chủ Yêu tộc.

 

“Ngươi cứ coi như ta đang nói về chính mình đi.” Bạch Nghiễn nhàn nhạt cười, chậm rãi uống một hớp trà: “Nếu như vậy có thể làm cho ngươi thoải mái một chút.”

 

“Bạch Nghiễn!”

 

Bạch Nghiễn nhướng mày, đặt chén trà lên bàn: “Thành thật ở trong quán trọ đi, đừng quên lời hứa của ngươi với thiếu chủ.”

 

Khổng Thương Nam ủ rũ: “Không cần ngươi nhắc nhở.”

 

Dư Li ngơ ngác nhìn hai người, đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại ầm ĩ?

 

“Lúc này bọn họ nhất định đang cãi nhau.” Trên phi kiếm, Cửu Hồi nói với Chỉ Du một cách chắc chắn: “Từ lúc ta có ký ức, Khổng Thương Nam thích cãi nhau với người khác. Mấy chục thiếu chủ của các thôn gần núi Nữ Thần hầu như đã bị hắn cãi cọ.”

 

“Ta không quen với tật xấu của hắn, sau vài lần cãi nhau với hắn, hắn không thích ầm ĩ với người khác nữa, bắt đầu cãi nhau với mấy thiếu chủ thường tiếp xúc với ta.”

 

“Bạch Nghiễn…… hình như rất nghe lời ngươi?” Chỉ Du lơ đãng hỏi: “Hắn trầm tĩnh hơn Khổng thiếu quân nhiều.”

 

“Theo cách nói ở Nhân gian giới, hắn có lẽ được coi như là bầy tôi của ta?” Cửu Hồi giải thích: “Tuy nhiên Yêu tộc không có nhiều quy tắc, cho nên bình thường cũng không để ý lắm.”

 

“Bầy tôi?” Chỉ Du cụp mắt, có vẻ hơi đáng thương: “Là mối quan hệ thân thiết hơn tiểu sư đệ và chó săn hay sao?”

 

Cửu Hồi: “……”

 

Nàng thở dài: “Ta và ngươi mới là thân thiết nhất trên đời, không ai có thể so sánh với ngươi.”

 

“Thật sự?” Đôi mắt Chỉ Du lập tức sáng chói.

 

“Thật hơn cả ngọc trai.” Cửu Hồi nghiêng đầu nhìn Chỉ Du: “Có vui vẻ hơn không?”

 

“Ừ.” Chỉ Du gật đầu, khẽ nhếch khóe miệng: “Có.”

 

“Vui vẻ thì mau về tông môn.” Cửu Hồi túm chặt tay áo hắn, dùng tốc độ cao bay về phía tông môn: “Ta đã gom rất nhiều đồ cho mọi người.”

 

Sự trở về của Cửu Hồi và Chỉ Du đương nhiên được toàn bộ tông môn chào đón nồng nhiệt, đặc biệt là sau khi Cửu Hồi lấy ra một đống lớn linh quả, linh nhục và ngọc khí, các sư huynh và sư tỷ nhìn cả hai bằng ánh mắt thân thương đến mức tựa như bọn họ đang xem bảo vật quý giá nhất của tông môn.

 

Về quê lấy những đồ tốt của trưởng bối để nuôi mọi người trong tông môn, đây là tình nghĩa đồng môn kiểu gì?!

 

“Còn có cá xương rồng nữa.” Cửu Hồi lấy ra một túi cá xương rồng khô thật lớn, “Long đại gia biết mọi người đều ăn nên đặc biệt bảo ta mang theo.”

 

“Nhiều cá xương rồng vậy?” Trường Hà hơi lắp bắp, tông môn của bọn họ giàu có từ khi nào, cá xương rồng quý hiếm như thế mà đựng trong bao tải.

 

“Còn một số cá khác và nghêu sò các loại.” Cửu Hồi uống một ngụm nước: “Lúc ấy đi gấp quá, không kịp đóng gói nhiều, đêm giao thừa trở về, ta sẽ mang thêm nhiều thứ khác.”

 

“Con phải đi về vào đêm giao thừa à?” Ngọc Kính hỏi.

 

Cửu Hồi gật đầu: “Con dẫn ba người họ hàng ở quê tới đây, phải đưa bọn họ về trước đêm giao thừa, để bọn họ ở bên ngoài một mình, con không yên tâm.”

 

Chủ yếu là lo lắng cho người khác.

 

“Vậy tốt quá.” Trường Hà vỗ tay: “Ngày hôm qua chúng ta đang thảo luận, toàn tông môn chuẩn bị đến Cửu Thiên Tông ăn mừng sự kế vị của Nam Phong đạo hữu. Tuy nhiên chưởng môn sư bá và vài vị sư thúc lại lo lắng ngươi và Chỉ Du sẽ về sớm, đang định viết thư hỏi các ngươi.”

 

“Toàn bộ tông môn đều đi?” Cửu Hồi ngẫm nghĩ: “Vậy ta và Chỉ Du sẽ gặp mọi người vào ngày đầu năm.”

 

“Việc kế vị của tân tông chủ Cửu Thiên Tông là một sự kiện lớn, không thể tặng quà quá nhẹ, nếu thiếu người đi sẽ là tổn thất lớn.” Ngọc Kính sờ hộp quà Cửu Hồi cho bà: “Tất cả mọi người đều đi, chứng tỏ chúng ta coi trọng việc này, chẳng lẽ Cửu Thiên Tông đuổi chúng ta đi?”

 

Cửu Hồi cảm thấy, với tính cách của Nam Phong, e rằng sẽ nghĩ Vọng Thư Các coi trọng đại điển kế vị của hắn nên toàn tông môn đến chúc mừng.

 

“Đã chuẩn bị nồi lẩu xong rồi.” Mạc trưởng lão ở sân bên cạnh gọi mọi người: “Tất cả tới đây ngồi đi, đêm nay coi như chúng ta đón giao thừa trước, ăn uống vui vẻ nhé.”

 

“Tới liền.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du ngồi xuống gần Lạc Yên sư tỷ: “Thơm quá.”

 

“Đây là món súp được nấu đặc biệt, mùi vị đương nhiên rất thơm.” Mạc trưởng lão cười hiền lành, lấy một xấp bao lì xì trong tay áo ra, “Tuy rằng còn hơn nửa tháng nữa mới đến Tết, nhưng hôm nay chúng ta đón giao thừa trước, nên cũng lì xì cho các ngươi trước.”

 

“Cảm ơn sư phụ.”

 

“Cảm ơn sư bá, sư thúc!”

 

Đám vãn bối xúm lại giật bao lì xì trong tay Mạc trưởng lão, sau đó cùng quay qua nhìn các trưởng bối khác.

 

Sau khi các trưởng bối phát lì xì xong, Cửu Hồi uống rượu trái cây, ăn thịt nóng, thỏa mãn nhắm mắt lại nói: “Đây mới là cuộc sống!”

 

Mấy ngày sống trong Ma giới như thế nào, ngày nào cũng ăn cơm canh đen như mực, ngay cả con chó cũng đói và gầy.

 

“Con dẫn bà con trong thôn đi đâu, sao ta thấy đói và gầy như thế?” Ngọc Kính miễn cưỡng bỏ thịt cừu đã cướp được vào chén Cửu Hồi: “Ăn nhiều một chút.”

 

“Cảm ơn sư phụ, sư phụ tốt nhất.” Cửu Hồi vội vàng ăn thịt cừu: “Nói ra sẽ khiến mọi người hoảng sợ, mấy ngày trước con và Chỉ Du ở Ma giới.”

 

Mọi người đang vội vàng giật thịt bị sốc đến mức xuýt nữa rớt đũa, Cửu Hồi liếc Chỉ Du, Chỉ Du thò đũa gắp hết thịt chín vào chén Cửu Hồi.

 

“Tiểu sư đệ, tiểu sư muội, thủ đoạn cướp đồ ăn của các ngươi bẩn quá!” Trường Hà kêu thảm thiết, tức giận trách móc cả hai: “Tiểu sư đệ, không ngờ ngươi cũng học hư theo tiểu sư muội.”

 

“Đừng ầm ĩ, sẽ nấu thêm hai đĩa cho các ngươi.” Mạc trưởng lão đổ thịt đã cắt vào trong nồi, vẻ mặt lo lắng: “Tại sao ngươi và Chỉ Du tới Ma giới?”

 

“Ta và Chỉ Du không có tự nguyện đến đó.” Cửu Hồi che chén lại, không cho người khác cướp thịt trong chén mình: “Sa La Gia đe dọa tánh mạng của thân nhân của ta, ta và Chỉ Du đành chịu trói.”

 

“Nàng ta không bắt nạt các ngươi chứ?” Tức trưởng lão bẻ gãy đôi đũa: “Nếu nàng ta làm tổn thương các ngươi, ngày mai chúng ta sẽ đến Cửu Thiên Tông đòi một lời giải thích!”

 

“Sư thúc yên tâm, ta thông minh lắm, làm sao bị nàng ta bắt nạt được.” Cửu Hồi ăn thịt bị nóng nên hít hà, Chỉ Du vội vàng bưng một chén nước trái cây lạnh tới, nàng ngửa đầu uống một hớp lớn: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến Cửu Thiên Tông?”

 

“Sa La Gia là con gái của Bộ Đình và ma nữ sinh ra ở bên ngoài, con mắc nợ thì cha phải bồi thường, không tìm ông ta thì tìm ai?” Thường trưởng lão tao nhã vén tay áo lên, kẹp thịt một cách nhanh chóng và chính xác: “Vọng Thư Các chúng ta là người có lý, cho dù Cửu Thiên Tông có mạnh, chúng ta cũng không sợ.”

 

“À……” Bàn tay đang cầm đũa của Cửu Hồi hơi run: “Ai nói Sa La Gia là con gái ruột của Bộ tiên tôn?”

 

“Có ai trong toàn bộ giới tu chân chưa từng nghe nói đến chuyện này. Cửu Thiên Tông đã dùng không ít thủ đoạn để trấn áp sự thật.” Thường trưởng lão cười lạnh: “Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, việc này có lẽ là sự thật.”

 

Cửu Hồi và Chỉ Du lặng lẽ liếc nhau, hai người hơi chột dạ, không ai dám nhiều lời.

 

“Sa La Gia thật sự không ức hiếp các ngươi à?” Thường trưởng lão lo lắng hỏi: “Các ngươi yên tâm, sư thúc nhất định có cách trả thù cho các ngươi.”

 

“Không có.” Cửu Hồi vội lắc đầu, sợ Thường sư thúc thật sự chạy tới Cửu Thiên Tông gây chuyện, nàng giải thích: “Ta và Chỉ Du mới bị bắt tới Ma giới chưa được hai ngày, lão Ma Vương đã chết.”

 

“Sa La Gia giết lão Ma Vương thật á?” Lạc Yên tò mò hỏi, các sư huynh và sư tỷ khác cũng ngẩng đầu lên.

 

Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, Cửu Hồi lắc đầu: “Không phải.”

 

Các sư huynh và sư tỷ hơi tiếc nuối: “Nói như vậy, không phải Sa La Gia giết lão Ma Vương vì cha ruột Bộ Đình?”

 

Cửu Hồi: “……”

 

Không phải chứ, các ngươi đang tiếc nuối cái gì?

 

Cứ muốn nhét một đứa con gái của nợ cho Bộ Đình đúng không?

 

“Ngươi chỉ ở Ma giới mà thôi, không có chứng kiến cảnh Ma Vương bị giết, làm sao hiểu được sự thật của những vụ ân oán tình thù đó.” Trường Hà không chịu bỏ cuộc: “Không chừng là do Sa La Gia làm.”

 

Những người khác gật đầu.

 

Cửu Hồi: “……”

 

Được rồi, nàng chỉ giết lão Ma Vương, làm sao biết được sự thật về cái chết của lão Ma Vương.

 

“Uống rượu, uống rượu đi.” Cửu Hồi bưng chén rượu lên: “Ta chúc năm mới mọi người trước nhé?”

 

Rượu trái cây ngọt ngào trong cổ họng, Cửu Hồi ngửa đầu nhìn trăng khuyết trên trời, vài ngày nữa là đến đêm trăng tròn, không biết Bộ Đình đang dưỡng thương có biết những tin đồn bên ngoài này không?

 

Cửu Thiên Tông.

 

Đại điển kế vị của Nam Phong sắp tới, tông chủ bị thương nặng không dậy nổi, bên ngoài không ngừng lan truyền những lời đồn đãi, toàn bộ tông môn đều bận tối tăm mặt mũi.

 

“Đại sư huynh, thành chủ ở cửa đông và Trang tông chủ truyền ngọc giản đến, kêu Cửu Thiên Tông cho bọn họ một lời giải thích.” Một đệ tử của Cửu Thiên Tông cầm hai ngọc giản đưa cho Nam Phong.

 

“Việc này không liên quan đến Cửu Thiên Tông, chúng ta có thể giải thích điều gì.” Nam Phong không nhận hai ngọc giản: “Trực tiếp nói với bọn họ, Cửu Thiên Tông cũng là nạn nhân của tin đồn.”

 

“Vài vị trưởng lão đã giải thích, nhưng bọn họ không tin.” Đệ tử nhỏ giọng nói: “Cũng may Ngự Trân Tông và Vạn Hỏa Tông nể tình ngày xưa, không có biểu hiện bất mãn gì, nếu không thì sự việc càng rắc rối hơn.”

 

“Hai vị tông chủ là người hiểu lý lẽ, đương nhiên sẽ không tới Cửu Thiên Tông gây phiền toái bởi vì những lời đồn đãi vớ vẩn không có bằng chứng.” Nam Phong xoa trán, “Ngươi đi dặn dò những người khác, tuyệt đối đừng đề cập đến chuyện này ở trước mặt sư tôn.”

 

“Vâng.” Đệ tử thấy vẻ mặt Nam Phong mỏi mệt, quan tâm nói: “Đại sư huynh, ban ngày ngươi phải lo việc trong tông môn, ban đêm còn phải phụng dưỡng tông chủ tiên tôn, xin hãy giữ gìn sức khỏe.”

 

“Ta biết.” Nam Phong gượng cười.

 

Đệ tử lui ra không bao lâu, Thập Nhất từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, thấy Nam Phong nhắm mắt, hắn bước nhẹ lại.

 

“Thập Nhất.” Nam Phong mở mắt ra, “Tìm được Ngân Tịch chưa?”

 

Thập Nhất lắc đầu, hắn đi đến ghế ngồi xuống: “Ta sắp xếp người khắp nơi hỏi thăm, thậm chí nhờ người tìm trong Ma tộc, nhưng không ai biết tung tích của hắn.”

 

“Chẳng lẽ……” Nam Phong thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ người giết lão Ma Vương là Ngân Tịch sư thúc?”

 

“Sư huynh, Ngân Tịch chỉ là kẻ phản bội tông môn, ngươi tìm hắn làm chi?” Thập Nhất ngẫm nghĩ: “Hay là nhờ Cẩm thiếu chủ hỏi giúp. Ngự Trân Tông mở cửa hàng khắp giới tu chân, nhất định có nguồn tin tức mà chúng ta không biết.”

 

“Không thể để người ngoài biết việc này, hơn nữa Ngân Tịch…… có lẽ không phải như lời đồn bên ngoài.” Nam Phong lắc đầu: “Gần đây Cẩm Khinh Cừu cũng bị dính vào tin đồn vớ vẩn liên quan đến Ma tộc, hắn muốn tránh bị nghi ngờ, sẽ không quan tâm đến chuyện này.”

 

“Vậy tìm Cửu Hồi nhé?” Thập Nhất có niềm tin khó hiểu đối với Cửu Hồi: “Biết đâu nàng có thể nghĩ cách giúp chúng ta.”

 

“Ngươi đã quên vụ Ngân Tịch đánh lén Đào Lâm thành trong lễ hội thuyền rồng năm ngoái rồi à?” Nam Phong lập tức từ chối lời đề nghị này: “Cho dù nàng chịu giúp đỡ, ta cũng không có mặt mũi nào nhờ vả.”

 

“Đại sư huynh.” Một đồng tử vội vàng chạy tới: “Tiên tôn gọi ngươi.”

 

Để dưỡng thương, Bộ Đình ở trong viện yên tĩnh và đầy đủ linh khí. Khi Nam Phong đến, ông ta đang mặc áo choàng rộng thùng thình, ngồi trong sân ngắm trăng.

 

“Sư tôn.” Nam Phong hành lễ với Bộ Đình.

 

“Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đang tìm tung tích của Ngân Tịch phải không?” Sắc mặt Bộ Đình tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lạnh nhạt hơn ngày xưa rất nhiều.

 

“Vâng.” Nam Phong không ngờ sư phụ biết việc này, hắn quỳ một chân: “Đệ tử tự tiện quyết định, xin sư phụ hãy trừng phạt.”

 

“22 ngày nữa, ngươi sẽ trở thành tông chủ của Cửu Thiên Tông, sử dụng quyền ra mệnh lệnh cũng không phải không ổn.” Vẻ mặt Bộ Đình nhàn nhạt: “Đứng lên đi, không cần xin lỗi chuyện nhỏ này.”

 

“Đệ tử không có ý đó.” Nam Phong không dám đứng dậy: “Đệ tử chỉ không muốn sư phụ thêm lo lắng chuyện nhỏ thế này.”

 

“Thanh kiếm bản mạng của Ngân Tịch đã gãy, tu vi không bao giờ có thể tăng lên được nữa, đây là lá thư hắn gửi về.” Bộ Đình đưa thư cho Nam Phong: “Hắn tự nguyện mai danh ẩn tích, sau này ngươi không cần lo lắng chuyện của hắn nữa.”

 

“Nhưng sư thúc……”

 

“Nam Phong!” Bộ Đình nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt sắc bén: “Là một tông chủ, ngươi phải cân nhắc đại cục.”

 

Nam Phong định nói nhưng dừng lại.

 

Hắn muốn hỏi sư phụ, cái gì mới được gọi là đại cục?

 

Để cho Ngân Tịch sư thúc gánh chịu ô nhục, sau khi thanh kiếm bản mạng của hắn bị gãy, không thanh minh cho hắn, không cho hắn về tông môn mới là đại cục hay sao?

 

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của sư phụ, Nam Phong không nói nên lời.

 

“Bộ Đình, ngươi ra đây!”

 

“Cửu Thiên Tông, hôm nay các ngươi cần phải cho lão tử một lời giải thích!”

 

Không ổn rồi!

 

Sắc mặt Nam Phong thay đổi, đó là Trang tông chủ có tính tình nóng nảy.

 

“Ta mới bị thương mấy ngày, bây giờ đã có người ức hiếp Cửu Thiên Tông, gây ầm ĩ trước cổng tông môn.” Bộ Đình lạnh mặt đứng dậy: “Ta muốn xem thử, ai kiêu ngạo như thế.”

 

“Sư phụ.” Nam Phong ngăn cản Bộ Đình: “Xin hãy giao đám râu ria này cho đồ nhi xử lý. Giờ này đã muộn, đối với loại tiểu nhân không hiểu lễ nghĩa này, làm sao đáng giá để sư phụ đích thân ra mặt?”

 

“Bị người ta ức hiếp tận nơi, chẳng lẽ ta còn tâm tình dưỡng thương?” Bộ Đình triệu hồi càn khôn kiếm, dùng trâm ngọc búi tóc lên, sải bước ra khỏi sân.

 

“Sư phụ.” Nam Phong lại ngăn Bộ Đình.

 

“Ngươi có gì giấu ta hay sao?” Bộ Đình hơi nheo mắt, nhìn đồ đệ luôn luôn nghe lời này: “Ngươi chưa trở thành tông chủ đã nóng lòng muốn hạn chế hành động của ta?!”

 

Lời này thật sự rất đau lòng, Nam Phong ngơ ngác nhìn Bộ Đình, che giấu sự kinh ngạc và đau khổ trong lòng: “Đồ nhi không dám.”

 

Người ngoài tông môn vẫn còn chửi: “Cửu Thiên Tông, các ngươi có bản lĩnh hủy hoại thanh danh của ta, mà không cho ta một lời giải thích hay sao?!”

 

“Vi sư nhất thời gấp gáp, ta biết ngươi không có ý đó.” Vẻ mặt Bộ Đình nhanh chóng dịu lại, ông ta giơ tay ra đỡ Nam Phong đang quỳ trước mặt mình dậy, giọng điệu ôn hòa: “Có chuyện gì khiến ngươi khó xử như thế?”

 

“Bộ Đình, ngươi có bản lĩnh sinh ra con gái, mà không có bản lĩnh ra nhận con à?!”

 

Những lời này lọt vào tai, nụ cười trên mặt Bộ Đình lập tức lạnh lùng, ông ta nhìn Nam Phong, giọng điệu bình tĩnh: “Đi thôi, ta muốn biết, con gái ở đâu ra.”

 

Trang tông chủ có tính tình nóng nảy, là người thô lỗ ăn to nói lớn, không quan tâm đến địa vị của Cửu Thiên Tông, cứ trực tiếp tới tận cửa.

 

Các trưởng lão của Cửu Thiên Tông đã khuyên nhưng vô ích, không gặp Bộ Đình thì ông sẽ không rời khỏi Cửu Thiên Tông.

 

Ông muốn tiếp tục mắng, nhưng thấy Bộ Đình bước ra với thân hình gầy gò và gương mặt trắng bệch, ông nuốt những lời mắng chửi lại, sợ mình mắng chết Bộ Đình.

 

“Bộ tiên tôn……” Ông đặt đại đao xuống: “Chẳng qua là có con gái với nữ tử Ma tộc mà thôi, ngươi không cần tức giận như vậy.”

 

“Bộ mỗ thanh tu cả đời, không tiếp xúc với nữ tử Ma tộc, con gái ở đâu ra?” Bộ Đình không thích những tông chủ không có đầu óc như Trang tông chủ: “Xin Trang tông chủ đừng nói vớ vẩn.”

 

“Ta nói vớ vẩn chỗ nào?” Trang tông chủ hét lớn: “Ngươi âm thầm thông đồng với ma phi, không những cắm sừng Ma Vương, mà còn bắt người ta làm người cha vớ bở nuôi con gái cho ngươi.”

 

“Bây giờ con gái đã lớn, hai cha con ngươi hợp tác với nhau kẻ trong người ngoài giết lão Ma Vương để cướp vương vị. Ai ngờ, tuy rằng lão Ma Vương đã chết, nhưng âm mưu của các ngươi bị bại lộ, vương vị cũng……”

 

“Sư phụ!”

 

Nam Phong sợ hãi đỡ Bộ Đình đang không ngừng hộc máu, giọng run rẩy: “Sư phụ, con đỡ người về nghỉ ngơi.”

 

Trang tông chủ nhìn thấy phản ứng của Bộ Đình, sợ tới mức liên tục lùi lại vài bước.

 

Xong rồi, Bộ Đình sẽ không bị ông làm cho tức chết đó chứ?

 

Ông chỉ muốn Cửu Thiên Tông ngừng lan truyền tin đồn về những người vô tội như bọn họ để che đậy vụ bê bối của Bộ tiên tôn, nhưng không muốn chọc Bộ tiên tôn tức chết.

 

“Ta không sao.” Bộ Đình lau máu nơi khóe miệng, nhìn Trang tông chủ bằng ánh mắt bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Còn gì nữa thì cứ nói tiếp đi.”

 

Trang tông chủ lắc đầu: “Thôi, đều là chuyện nhỏ, ta sẽ không so đo với ngươi.”

 

Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Bộ Đình, ông nên nhường một chút.

 

“Chuyện nhỏ?” Bộ Đình cười lạnh: “Bộ mỗ rất muốn biết, ta yêu ma phi khi nào, còn có một đứa con lai.”

 

Ông ta nhìn mọi người trong Cửu Thiên Tông: “Nếu các ngươi đều biết, có điều tra nguồn tin tức chưa?”

 

Không ai dám lên tiếng.

 

“Ngươi nói đi.” Bộ Đình nhìn một đệ tử trẻ tuổi.

 

“Đã truyền khắp toàn bộ Ma giới và giới tu chân, không ai biết nguồn tin tức.” Đệ tử trẻ tuổi hoảng sợ trước ánh mắt Bộ Đình.

 

“Khắp toàn bộ?”

 

Bộ Đình che ngực, lại phun ra máu.

 

Ai đã dùng thủ đoạn nham hiểm này để gài bẫy ông ta?

 

“Ách xì!” Ăn lẩu xong, Cửu Hồi vừa trở lại viện đã hắt xì, nàng xoa mũi, nhìn xung quanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai đang nói xấu ta?”

 

“Chỉ Du……” Nàng quay đầu nhìn phía sau, Chỉ Du lớn như vậy đã đi đâu rồi?

 

“Tiểu sư đệ Chỉ Du.” Ngạn Bách lấy mấy quyển sách mới in ở trong phòng ra: “Đây là mấy quyển sách mới trong tập truyện người ở rể, gần đây được yêu thích lắm, ngươi thích quyển nào?”

 

Chỉ Du nhìn hắn: “Sư huynh, có thể cho ta tất cả được không?”

 

“Đương nhiên, nhưng ta cảm thấy quyển được viết hay nhất là 《Sau khi ở rể, ta dựa vào nương tử thống trị tam giới》, ngươi có thể đọc kỹ chút.” Ngạn Bách nói nhỏ: “Đây là tác phẩm tâm huyết của ta.”

 

Chỉ Du gật đầu, trịnh trọng ôm sách trong lòng: “Cảm ơn sư huynh, ta nhất định sẽ đọc thật kỹ.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chỉ Du: Duy trì thói quen đọc sách là nấc thang tiến bộ của nam nhân!

 

Bộ Đình: Cả đời này, ta chưa bao giờ nhận một chậu phân lớn như vậy.

 

Cửu Hồi: Hì hì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.