Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 72:




Trước khi Cửu Hồi và Chỉ Du rời khỏi Vọng Thư Các, Ngọc Kính gọi hai người vào chính điện của tông môn.

 

“Ra ngoài đi du lịch phải cẩn thận, ta và vài vị sư thúc của các con đã chuẩn bị một ít quà đáp lễ, con nhớ mang theo.” Ngọc Kính chỉ đủ loại quà quê ở trên bàn, quay đầu nhìn Chỉ Du, cười hỏi: “Thời gian này đi ra ngoài với Cửu Hồi đã quen chưa?”

 

Chỉ Du gật đầu: “Các trưởng bối đối xử với con rất tốt.”

 

“Vậy là tốt.” Ngọc Kính lấy nhang lạy các sư tổ của Vọng Thư Các: “Con đường tu luyện còn dài, đi nhiều nhìn nhiều, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn, và bớt tiếc nuối.”

 

“Đúng vậy.” Chỉ Du nhìn các mệnh bài ảm đạm, có thể làm Đào Lâm thành nho nhỏ được yên bình, quả thật không dễ cho Vọng Thư Các.

 

“Khi còn bé, ta vội vã tiến giai, luôn muốn làm cho Vọng Thư Các lớn mạnh. Tổ sư gia của các con đã nói với ta, trẻ con không cần đi quá nhanh, nếu đi nhanh sẽ dễ dàng bỏ lỡ cảnh sắc ven đường.” Ngọc Kính cắm nhang: “Đi chầm chậm để nhìn, hưởng thụ cuộc sống, chăm sóc bản thân.”

 

Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn Ngọc Kính.

 

Ngọc Kính giơ tay gõ đầu nàng: “Vọng Thư Các có đại trận hộ pháp do lão tổ tông lưu lại, ta không thể mời bọn họ tới tông môn để chiêu đãi, con dẫn bọn họ đi chơi ở Đào Lâm thành đi.”

 

“Dạ.” Cửu Hồi xoa chỗ bị gõ, gật đầu: “Sư phụ, con định tới Cửu Thiên Tông.”

 

“Dẫn theo ba người bà con cùng quê của con à?” Giọng Ngọc Kính cao hơn.

 

“Con đi với Chỉ Du thôi.” Cửu Hồi giải thích: “Chuyện con và Chỉ Du bị Sa La Gia mang đến Ma tộc, con đã viết thư báo cho Thanh Lam Môn và Cửu Thiên Tông biết, bọn con nên đích thân đến đó.”

 

Bộ Đình là người đa nghi và suy nghĩ nhiều, trực tiếp giải thích sẽ bớt việc.

 

Chủ yếu là…… nàng muốn đi xem náo nhiệt.

 

Ngọc Kính liếc nhìn nàng, cười như có như không: “Thật sự đơn giản như vậy?”

 

Cửu Hồi sờ mũi: “Nhân tiện thăm Bộ tiên tôn, quan tâm đến sức khỏe của ông ta.”

 

Ngọc Kính cười lớn, bà ho nhẹ, gật đầu nói: “Ừm, đi đi.”

 

Trẻ con muốn xem náo nhiệt thì có gì sai, chỉ cần bọn trẻ không bị bắt nạt là được.

 

Khi Cửu Hồi và Chỉ Du trở lại Đào Lâm thành, tìm thấy nhóm Bạch Nghiễn, ba người đang ăn bánh trôi tại quán bánh trôi của bà chủ Tống.

 

“Bà chủ Tống, cho một chén nhân đậu phộng nữa.” Dư Li đặt cái chén không lên chồng chén, lại gọi thêm một chén.

 

Những thực khách bên cạnh thậm chí không ăn bánh trôi, tất cả đều đang xem Dư Li có thể ăn bao nhiêu.

 

Có người khuyên Dư Li đừng ăn nữa, kẻo bị hỏng dạ dày thì không đáng.

 

“Bà chủ Tống, nàng đã no, không ăn nữa.” Cửu Hồi lấy một miếng bạc vụn trong túi tiền ra đưa cho bà chủ Tống, quay đầu cười nhìn Dư Li: “Muội muội không hiểu chuyện, đã để mọi người chê cười.”

 

Có thực khách biết Cửu Hồi, kinh ngạc nói: “Cửu cô nương, đây là muội muội của ngươi à? Nàng ăn được ghê.”

 

“Đứa nhỏ này ăn nhiều từ nhỏ.” Cửu Hồi mỉm cười gật đầu.

 

“Vừa rồi ta khuyên nàng đừng ăn nữa, bánh trôi khó tiêu, ăn nhiều dễ tích tụ đồ ăn, tiểu cô nương lại nói nàng vẫn chưa no.” Đại nương nhiệt tình thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra nàng ăn nhiều bẩm sinh, vậy ta yên tâm rồi.”

 

Mang theo ba người trở về quán trọ, nụ cười trên mặt Cửu Hồi nhạt dần: “Tất cả ngồi xuống.”

 

“Tỷ tỷ, chúng ta không có đi ra ngoài làm loạn, cũng không gây chuyện.” Dư Li thấy nụ cười trên mặt Cửu Hồi không thích hợp, đỏ mặt giải thích: “Hôm nay có người đụng vào Khổng Thương Nam, hắn cũng nhịn, không mắng chửi người ta.”

 

“Ta rất vui khi các ngươi làm được điều này, nhưng ngươi có biết rằng rất ít người thường có thể ăn mười chén bánh trôi không?” Cửu Hồi xoa trán: “Cũng may đây là Đào Lâm thành, nếu là một thành trì cảnh giác nào đó, các ngươi đã bị dân chúng nghi ngờ từ lâu rồi.”

 

“Chỉ ăn thêm vài chén bánh trôi……”

 

“Bởi vì bất cứ sự dị thường nào cũng có thể mang đến tai họa ngập đầu cho bọn họ.” Cửu Hồi thở dài: “Phàm nhân không có vũ khí, yêu ma tu luyện tà công còn ăn thịt bọn họ. Một số người dân không có ai bảo vệ sẽ phát triển tính tình thành trông gà hoá cuốc, bất kỳ hành vi nào khác với người thường sẽ khiến bọn họ sợ hãi.”

 

“Ta sai rồi.” Dư Li đỏ mặt nhận lỗi: “Sau này ta sẽ chú ý.”

 

“Ta không trách ngươi, ngươi tiếp xúc với quá ít người.” Thấy Dư Li nhéo góc áo nhận lỗi, Cửu Hồi mềm lòng: “Lần sau trước khi làm gì, nhớ quan sát những người thường khác.”

 

“Là lỗi của ta.” Bạch Nghiễn nói: “Thấy Dư Li ăn quá vui vẻ nên đã quên nhắc nhở nàng.”

 

“Không phải là chuyện gì to tát.” Cửu Hồi cười: “Đào Lâm thành là một địa phương tốt, các ngươi ở đây vài ngày đi.”

 

“Thiếu chủ rất thích nơi này phải không?” Thấy Cửu Hồi không trách mình, Dư Li dần dần lấy lại sức sống.

 

Cửu Hồi gật đầu: “Người dân ở đây rất đáng yêu.”

 

“Hình như bà chủ Tống là yêu quái?” Bạch Nghiễn nghi ngờ hỏi: “Đào Lâm thành có đại trận bảo vệ thành, chúng ta có ngọc bội của Hoang trưởng lão mới có thể đi lại tự do trong các thành trì lớn. Bà chủ Tống có tu vi thấp, Đào Lâm thành có Vọng Thư Các bảo vệ, chẳng lẽ toàn bộ tông môn không phát hiện thân thể yêu quái của nàng?”

 

“Nàng là một tiểu yêu ba bốn trăm tuổi, nếu không có lệnh bài của Vọng Thư Các, làm sao có thể ở trong đại trận?” Cửu Hồi lắc đầu: “Không những Vọng Thư Các, mà một số người dân cũng biết chân thân của nàng.”

 

“Biết?!” Khổng Thương Nam kinh ngạc: “Biết mà còn để nàng ở lại trong thành, chẳng lẽ Vọng Thư Các không sợ?”

 

“Sợ cái gì?” Cửu Hồi cười: “Sợ nàng bỏ rau thơm ở trong nhân đậu phộng à?”

 

“Nhưng nàng là yêu, không phải giới tu chân luôn luôn nói rằng yêu ma thay đổi màu sắc hay sao?”

 

“Đối với Vọng Thư Các, nàng chỉ là một thành viên của Đào Lâm thành.” Cửu Hồi cười khẽ: “Đối với người dân Đào Lâm thành, bà chủ Tống là người nhiệt tình và tốt bụng, làm bánh trôi rất ngon, giá cả phải chăng, như vậy đã đủ rồi.”

 

“Cho dù nàng là yêu?”

 

“Ừ.”

 

Bạch Nghiễn dường như đã hiểu, tại sao thiếu chủ thích Vọng Thư Các, tại sao thích thành trì này.

 

“Ăn trưa xong, ta và Chỉ Du muốn đi đến Cửu Thiên Tông, các ngươi ở Đào Lâm thành chờ chúng ta trở về.” Cửu Hồi do dự: “Nếu gặp chuyện gì không tiện giải quyết, các ngươi có thể tới Vọng Thư Các tìm sư phụ của ta.”

 

Bạch Nghiễn trầm ngâm nhìn Cửu Hồi, hắn chần chừ nói: “Thiếu chủ, ý của ngươi là……”

 

Cửu Hồi nhẹ nhàng lắc đầu, Bạch Nghiễn nhìn lên trời, nuốt những lời dang dở.

 

Ăn trưa với ba người xong, Cửu Hồi và Chỉ Du ra khỏi thành, nhìn thấy các phạm nhân của phủ thành chủ đang khiêng đá xây đường ở hào nước cách đó không xa, Trương Tam có thể khiêng mười cục đá cùng một lúc, cực kỳ nổi bật trong đám đông.

 

“Trương ca, giỏi ghê!”

 

“Trương ca, ngươi mạnh như vậy, đã làm gì, bị phủ thành chủ kết án bao nhiêu năm?”

 

Trương Tam không để ý những phạm nhân tới lấy lòng hắn, khó chịu trước những câu hỏi, hắn thả cục đá nặng cả ngàn cân xuống đất thật mạnh, nói với gương mặt vô cảm: “Đầu độc và cố ý giết người.”

 

Đám phạm nhân bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức không dám lên tiếng, cho đến khi Trương Tam nhặt cục đá lên bỏ đi cũng không có ai dám nói tiếp.

 

Bên kia hào nước, Trương Tam dừng lại, nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du ở bờ bên kia.

 

Hắn cúi đầu nhìn bộ đồ vải lanh thô, gật đầu với Cửu Hồi và Chỉ Du, xoay người tiếp tục khiêng đá. Mái tóc như tơ lụa đã bị hắn cắt hơn một nửa không biết tự khi nào, dùng một thanh gỗ buộc lại, trông hơi chán nản, nhưng có chút tự do và buông bỏ mọi thứ.

 

Trương Tam là Trương Tam, không còn là trưởng lão lạnh lùng, kiêu ngạo và trẻ tuổi nhất Cửu Thiên Tông.

 

“Đi thôi.” Cửu Hồi không nhìn nữa, quay đầu hỏi Chỉ Du: “Sau khi từ Cửu Thiên Tông trở về, chúng ta đi đâu chơi?”

 

“Không biết.” Chỉ Du lắc đầu: “Ngươi đi đâu thì ta đi chỗ đó.”

 

Hắn không có thân nhân, không có chốn về, ngoài Cửu Hồi, không có nơi nào đáng để hắn lưu luyến.

 

“Được rồi.” Cửu Hồi ném thuyền bay ra: “Đến lúc đó chúng ta rút thăm, bắt được chỗ nào thì đi chỗ đó.”

 

“Ừ.” Chỉ Du cười.

 

Chỉ cần ở bên Cửu Hồi, đi đâu cũng không thành vấn đề.

 

“Việc này đương nhiên quan trọng!” Tứ trưởng lão vỗ bàn nói: “Cửu Thiên Tông chúng ta là kiếm tông số một trong thiên hạ, không thể để những tin đồn vớ vẩn như thế này bôi nhọ tông chủ!”

 

“Mặc kệ dùng biện pháp gì, cần phải điều tra rõ chuyện này.” Sắc mặt tứ trưởng lão giận dữ: “Mới có một ngày, các ngươi biết bên ngoài nói cái gì không?”

 

“Bọn họ nói rằng Vạn Hỏa Tông không gây rắc rối cho tông chủ là vì ông ấy chột dạ, ông ấy và tông chủ cùng thích một nữ tử Ma tộc.” Tứ trưởng lão không thể nhịn được nữa: “Nếu để tin đồn này tùy ý lan truyền, ta e rằng ngày mai những người này sẽ nói, Ma Vương hiện nay cũng là máu mủ của tông chủ.”

 

“Khụ khụ khụ.” Tam trưởng lão ho nhẹ vài tiếng, cắt ngang lời buộc tội đầy phẫn nộ của tứ trưởng lão: “Tứ trưởng lão, có lời gì muốn nói thì có thể từ từ, đừng tức giận.”

 

“Chuyện đã thành như vậy, chẳng lẽ các ngươi còn ngồi yên được?” Tứ trưởng lão chĩa mũi dùi vào tam trưởng lão: “Theo ý ngươi, chẳng lẽ để bọn họ bôi nhọ?”

 

“Chư vị trưởng lão, Hỏa tông chủ của Vạn Hỏa Tông đến thăm.”

 

Các trưởng lão: “……”

 

Nhị trưởng lão đứng dậy: “Mau mời vào.”

 

Hỏa tông chủ là người thẳng tính, vốn dĩ ban đầu không coi trọng lời đồn bên ngoài, nhưng thấy lời đồn càng ngày càng quá đáng, thậm chí có người còn nói ông không lên tiếng, cũng không đến Cửu Thiên Tông đòi một lời giải thích là vì ông chột dạ.

 

Ông vốn lớn hơn Bộ Đình cả trăm tuổi, cả đời không gần nữ sắc, tới tuổi này còn bị dính vào chuyện lộn xộn, cho dù không phải vì bản thân, ông cũng cần đứng ra bày tỏ thái độ.

 

Thấy vài vị trưởng lão của Cửu Thiên Tông đích thân ra nghênh đón mình, Hỏa tông chủ lộ ra một nụ cười ngượng nghịu: “Xin chào chư vị đạo hữu.”

 

“Xin chào Hỏa tông chủ.” Hai bên chào nhau, đều hơi xấu hổ.

 

“Hôm nay tông chủ tới đây là vì chuyện gì?” Tứ trưởng lão mỉa mai: “Chẳng lẽ là vì những tin đồn vớ vẩn bên ngoài, tới phủi sạch quan hệ với Cửu Thiên Tông?”

 

Hỏa tông chủ: “……”

 

Ý là như vậy, nhưng biểu cảm của ngươi khó coi quá, ta không dám nói, có vẻ như ta không phúc hậu lắm.

 

“Hỏa tông chủ thứ lỗi, đêm qua tông chủ tức giận đến nỗi hộc máu ngất xỉu, mới tỉnh lại nửa canh giờ trước. Tứ trưởng lão lo lắng cho tông chủ nên nói chuyện hơi nóng nảy, xin ngài đừng so đo với ông ấy.” Nhị trưởng lão thấy vẻ mặt xấu hổ của Hỏa tông chủ, lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Tông chủ từ xa đến đây, xin mời vào uống chén trà nhạt.”

 

“Đa tạ đạo hữu.” Hỏa tông chủ vội vàng tiếp lời: “Không biết vết thương của Bộ tông chủ thế nào rồi?”

 

Nhị trưởng lão thở dài, lắc đầu, ông mời Hỏa tông chủ vào trong phòng, ngồi xuống: “Vết thương của tông chủ không thấy khá hơn, lại bị người có ác ý bôi nhọ, chúng ta cực kỳ lo lắng.”

 

Bộ Đình bị Phù Quang tiên quân làm cho bị thương, đây không phải là chuyện vinh quang, Hỏa tông chủ không dám nói gì, chỉ có thể an ủi: “Qua một thời gian nữa, có lẽ tiên quân sẽ tha thứ cho Bộ tông chủ.”

 

Không ai biết thực lực thật sự của Phù Quang tiên quân. Nhiều năm qua, Phù Quang tiên quân là một vật chứa khổng lồ, hắn hấp thụ linh khí của trời đất bằng thân thể mình, sau đó chuyển hóa thành linh lực, vận chuyển đến mười đại tiên đỉnh.

 

Trong sự tra tấn và giam cầm đau đớn vô tận hết năm này đến năm khác, cho dù là một người bình thường cũng có thể trở thành một kẻ điên mất hết lý trí, chứ đừng nói đến Phù Quang tiên quân chưa bao giờ được trải qua cuộc sống bình thường từ khi ra đời.

 

Tu sĩ bình thường chỉ khi tiến giai độ kiếp mới trải qua sự đau đớn một thời gian ngắn bằng cách lấy thân thể hấp thụ linh khí của trời đất, Phù Quang tiên quân lại phải liên tục chịu đựng sự tra tấn này.

 

Hỏa tông chủ thậm chí không hiểu, vì sao Bộ Đình muốn chọc tức tiên quân?

 

Chẳng lẽ bọn họ nợ tiên quân chưa đủ nhiều hay sao?

 

Nhị trưởng lão cười khổ, năm nay xảy ra quá nhiều việc, danh tiếng của Cửu Thiên Tông liên tiếp bị tổn hại. Nếu không thì những tu sĩ trong giới tu chân sẽ không dám bàn luận vớ vẩn về tông chủ như thế.

 

Chẳng qua là bức tường đổ nên mọi người đẩy thôi.

 

“Tin đồn không thấy máu, cũng không thấy vết thương, chỉ lan truyền rộng rãi, tuy không thấy đao kiếm vẫn có thể tổn thương người ta một cách vô hình.” Hỏa tông chủ xoa bàn tay lên đùi: “Vạn Hỏa Tông và Cửu Thiên Tông đã quen biết nhiều năm, ta không đành lòng gây rắc rối cho Cửu Thiên Tông bởi vì những tin đồn vớ vẩn bên ngoài, tuy nhiên……”

 

Nghe thấy hai chữ “tuy nhiên”, các trưởng lão mơ hồ có dự cảm không tốt trong lòng.

 

“Tuy nhiên ta là tông chủ của một tông môn, tình nghĩa là tình nghĩa, ta cũng phải giữ gìn thể diện cho tông môn.” Bàn tay của Hỏa tông chủ sắp xoa đầu gối ra tia lửa: “Vì mấy ngày nay ta không nói gì, bên ngoài đều đồn rằng ta chột dạ, các ngươi xem việc này gây ra……”

 

Thì sao nào?

 

Các trưởng lão nhìn Hỏa tông chủ bằng ánh mắt không ổn, chuyện này liên quan gì đến Cửu Thiên Tông?

 

“Những tin đồn đó thật sự không liên quan đến các ngươi à?” Hỏa tông chủ thấy sắc mặt của các trưởng lão kỳ quái, ông cười nói: “Đương nhiên không liên quan đến các ngươi, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.”

 

Các trưởng lão: “……”

 

Hừ!

 

Có giỏi thì lấy gương ra soi cái bản mặt của ngươi đi, dám hỏi mà còn nói không có ý gì khác?

 

“Chư vị trưởng lão, Cửu Hồi và Chỉ Du, đệ tử chân truyền của các chủ Vọng Thư Các, đến bái kiến.”

 

“Cái gì?” Hỏa tông chủ kinh ngạc: “Bây giờ tin đồn bên ngoài liên quan đến hai vị tiểu hữu Cửu Hồi và Chỉ Du rồi à?”

 

Vài vị trưởng lão âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ lại có tin đồn mới xuất hiện, vì sao bọn họ không nghe nói?

 

Cửu Hồi và Chỉ Du được đệ tử chân truyền của Cửu Thiên Tông dẫn vào phòng đãi khách, nhìn thấy mọi người đang trầm ngâm và cau mày.

 

Lướt mắt qua tông chủ của Vạn Hỏa Tông, Cửu Hồi băn khoăn, chẳng lẽ Hỏa tông chủ cãi nhau với các trưởng lão của Cửu Thiên Tông?

 

“Vãn bối Cửu Hồi, Chỉ Du, xin chào các vị trưởng bối.”

 

“Hai vị tiểu hữu đừng đa lễ.” Nhị trưởng lão mời hai người ngồi, quan sát vẻ mặt cả hai: “Không biết hôm nay hai vị tiểu hữu tới đây……”

 

Cũng để gây rắc rối với bọn họ?

 

“Hôm nay vãn bối tới đây là vì chuyện của Sa La Gia, công chúa Ma tộc.”

 

Các trưởng lão thầm thở dài, đúng là tới gây sự.

 

“Cửu Hồi tiểu hữu, bên ngoài đồn như thế nào về ngươi?” Thấy có người xui xẻo giống mình, Hỏa tông chủ nhìn Cửu Hồi đặc biệt thân thiết: “Có gì uất ức cứ nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

 

“Tin đồn?” Cửu Hồi bối rối lắc đầu: “Không phải tin đồn.”

 

Không phải tin đồn?!

 

Hỏa tông chủ vô thức nghiêng đầu về phía Cửu Hồi.

 

Chẳng lẽ Sa La Gia là con gái của Bộ Đình?

 

Thật sự không ngờ, Bộ Đình chơi lớn ghê.

 

“Vài ngày trước, lúc ta và Chỉ Du đi qua Tùng thành, bị Sa La Gia bắt tới Ma giới.”

 

“Cái gì?!” Hỏa tông chủ liếc nhìn các trưởng lão Cửu Thiên Tông, sờ pháp khí bầu rượu trên thắt lưng: “Tiểu hữu chớ sợ, có ta ở đây, bị uất ức gì thì cứ nói ra.”

 

Các trưởng lão Cửu Thiên Tông: “……”

 

Ngươi nhìn chúng ta làm gì?

 

Ánh mắt của ngươi có ý gì?!

 

Nàng nên sợ cái gì?

 

“Ồ.” Cửu Hồi ngơ ngác gật đầu: “Cảm ơn Hỏa tông chủ.”

 

“Không cần khách sáo, ngươi nói tiếp đi.”

 

“Sau khi chúng ta bị đưa tới Ma giới, Sa La Gia uy hiếp ta, muốn ta nghĩ cách chiếm được lòng tin của lão Ma Vương, sau đó nhân cơ hội lấy mạng ông ta.” Cửu Hồi kể cho các trưởng lão của Cửu Thiên Tông biết nguyên nhân mà nàng đã nói trước đây.

 

“Ma nữ này thật độc ác.” Hỏa tông chủ nhìn các trưởng lão Cửu Thiên Tông càng nghi ngờ hơn, Sa La Gia giết lão Ma Vương dứt khoát như vậy, không chừng đối phương không phải là cha ruột của ả.

 

“Tối hôm đó, ta còn gặp một người.” Cửu Hồi có vẻ muốn nói nhưng không dám.

 

“Ai?” Hỏa tông chủ hưng phấn khi nghe vậy, làm sao để cho Cửu Hồi dừng lại: “Mau nói cho chúng ta biết.”

 

“Ta và Chỉ Du thấy Ngân Tịch chân nhân.”

 

“Hắn là phản đồ của Cửu Thiên Tông, không thể gọi hắn như vậy.” Tứ trưởng lão nghiêm mặt nói: “Nghiệp chướng kia đã làm gì?”

 

“Ngân Tịch trưởng lão nghe nói chúng ta bị nhốt trong Vây Thiển Cung nên định cứu chúng ta.” Cửu Hồi nói: “Sau khi bị lão Ma Vương phát hiện, hắn bị lão Ma Vương bẻ gãy thanh kiếm bản mạng, giẫm nát bàn tay cầm kiếm.”

 

Sắc mặt của các trưởng lão Cửu Thiên Tông trở nên vô cùng khó coi, cho dù bọn họ ghét bỏ Ngân Tịch, nhưng hắn là đứa trẻ mà bọn họ đã chứng kiến sự trưởng thành, bọn họ nhìn hắn lớn lên từng chút một, ngày ngày vất vả luyện kiếm, cuối cùng trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất có tài năng xuất chúng của Cửu Thiên Tông.

 

Lúc này nghe thấy thanh kiếm bản mạng của hắn bị bẻ gãy, thậm chí bàn tay cầm kiếm cũng bị nghiền nát, ai có thể coi như không có việc gì xảy ra?

 

“Hắn…… hiện giờ như thế nào?” Giọng nhị trưởng lão hơi khàn.

 

Cửu Hồi lắc đầu: “Sau đó vài cao nhân không rõ lai lịch đã xuất hiện, đánh với lão Ma Vương tối tăm trời đất, chúng ta bị ma khí tràn ngập làm cho bất tỉnh. Khi ta và Chỉ Du tỉnh lại, lão Ma Vương đã chết dưới tay cao nhân, cũng không thấy bóng dáng Ngân Tịch chân nhân.”

 

Không thấy bóng dáng, tức là hy vọng còn sống.

 

Tâm trạng của vài vị trưởng lão rất hỗn loạn, không ai lên tiếng trước.

 

“Ngân Tịch chân nhân sẵn sàng ra tay cứu đệ tử của tiểu tông môn như ta và Chỉ Du, thà chết chứ không khuất phục lão Ma Vương.” Cửu Hồi hỏi: “Xin các trưởng lão tha thứ cho sự lỗ mãng của vãn bối, nhưng chuyện Ngân Tịch chân nhân phản bội tông môn, liệu có uẩn khúc gì không?”

 

Hỏa tông chủ hưng phấn đến mức bưng chén trà trên bàn lên uống một hớp lớn, đương nhiên là có uẩn khúc, hắn đến Ma giới để bảo vệ con gái của tông chủ!

 

“Tiểu hữu nói thật chứ?”

 

“Vãn bối không dám nói bậy.” Cửu Hồi nghiêm túc nói: “Vãn bối không dám giấu giếm chuyện liên quan tới Ma tộc, cho nên đặc biệt tới báo cho quý tông biết.”

 

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Một người đẩy cửa bước vào, ông nhìn Cửu Hồi bằng đôi mắt sáng quắc: “Chuyện Ngân Tịch phản bội tông môn là do có uẩn khúc khác?”

 

Cửu Hồi gật đầu với người vừa tới.

 

“Ngân Tịch thật sự đã tới cứu ngươi?”

 

Cửu Hồi lại gật đầu.

 

“Hắn thật sự đánh nhau với lão Ma Vương, thà chết chứ không xin tha?”

 

Cửu Hồi tiếp tục gật đầu: “Chính xác, vãn bối dám thề với Thiên Đạo.”

 

Đại trưởng lão loạng choạng, ông ngơ ngác hành lễ với Cửu Hồi: “Đa tạ tiểu hữu đã báo cho biết.”

 

Ông cúi đầu nhìn tay mình, ông đã tự tay phá huỷ linh đài và tu vi của Ngân Tịch. Nếu ông không phá huỷ linh đài của Ngân Tịch, có lẽ hắn đã không bị lão Ma Vương bẻ gãy thanh kiếm bản mạng, giẫm nát bàn tay cầm kiếm.

 

“Sư huynh.” Nhị trưởng lão lo lắng nhìn đại trưởng lão, đứng dậy đỡ ông.

 

“Ta không sao.” Đại trưởng lão dần dần bình tĩnh lại: “Ta muốn hỏi tông chủ chuyện này rõ ràng!”

 

“Không cần hỏi.” Nam Phong từ bên ngoài đi vào, Thập Nhất đi theo sau.

 

Thập Nhất chắp tay với Cửu Hồi, sau đó thành thật đứng trong góc.

 

“Nam Phong, ngươi biết sự thật không?” Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Nam Phong, tựa như muốn nhìn thấu toàn thân hắn.

 

“Đại trưởng lão, Ngân Tịch sư thúc không phải là phản đồ của tông môn, hắn giả vờ yêu công chúa Ma tộc là để lẻn vào Ma giới làm gián điệp.” Nam Phong không dám nhìn vào mắt đại trưởng lão: “Ta sẽ sắp xếp người đi tìm Ngân Tịch sư thúc……”

 

“Tìm hắn thì có thể làm gì?” Đại trưởng lão cười lạnh: “Hắn đã mất thanh kiếm bản mạng và một bàn tay, cho dù may mắn sống sót, chẳng lẽ vẫn có chỗ dung thân cho hắn trong Cửu Thiên Tông?”

 

“Có.” Nam Phong nói từng chữ một: “Hắn là sư thúc của vãn bối, Cửu Thiên Tông mãi mãi là nhà của hắn.”

 

“Nhà?” Đại trưởng lão tựa như đã nghe thấy một câu nói đùa: “Nhà nào lại bắt con của mình làm chuyện đáng xấu hổ như vậy?”

 

“Kể từ hôm nay, ta - Trương Hạc - sẽ rời khỏi Cửu Thiên Tông, sinh tử hay bệnh tật sẽ không liên quan gì đến Cửu Thiên Tông.” Đại trưởng lão rút lệnh bài trưởng lão trên thắt lưng xuống, đưa cho Nam Phong.

 

“Đại trưởng lão……” Nam Phong không muốn đưa tay nhận.

 

“Ta là đại trưởng lão cái gì?” Lệnh bài trưởng lão rơi xuống đất, Trương Hạc tự giễu: “Ta không thể khuyên lơn việc làm sai trái của tông chủ, cũng không thể bảo vệ cho đồ đệ của mình, ta vô dụng!”

 

“Đại sư huynh!” Nhị trưởng lão nhìn lệnh bài trưởng lão trên mặt đất, đứng dậy run rẩy nhặt lên: “Ngươi cần gì……”

 

“Nếu ngươi còn coi ta là sư huynh thì đừng khuyên.” Trương Hạc lắc đầu: “Trời đất bao la, ta ở Cửu Thiên Tông đã quá lâu, đã đến lúc đi ra ngoài.”

 

“Tiền bối, Vọng Thư Các có phong cảnh như tranh, hay là ngài đến Vọng Thư Các làm trưởng lão nhé.” Cửu Hồi cười tủm tỉm nói: “Tông môn của chúng ta có rất ít đệ tử, mỗi người đều là cục cưng, hơn nữa ngày thường không có việc gì cần lo lắng, ngài tới tông môn của chúng ta chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

 

Hỏa tông chủ: “……”

 

Mọi người của Cửu Thiên Tông: “……”

 

Lúc này mà ngươi còn nhân cơ hội câu trộm người, nếu xét về chuyện thiếu đạo đức, ai có thể bằng ngươi?

 

“Vọng Thư Các quả thật là một nơi tốt.” Nam Phong chậm rãi phục hồi tinh thần, vái chào ông thật thấp: “Đại trưởng lão, vãn bối không còn mặt mũi giữ ngài lại, ngài có thể đến Vọng Thư Các là tốt rồi.”

 

Hỏa tông chủ cầm chén trà trống rỗng, trợn mắt há hốc mồm, Nam Phong tiểu hữu, ngươi là gián điệp Vọng Thư Các phái tới phải không?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đại trưởng lão: Ta không làm nữa!

 

Rau hẹ bé bỏng: Tới chỗ ta đi, có ngũ hiểm nhị kim, tuy rằng không nhiều tiền lắm, nhưng ít việc!

 

—-----

Ngũ hiểm: tức là năm loại bảo hiểm, bao gồm hưu trí, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động và thai sản. (Baidu)

 

Nhị kim: tức là quỹ hỗ trợ nhà ở và hệ thống lương hưu bổ sung để đảm bảo một mức thu nhập hưu trí nhất định. (Baidu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.