“Đa tạ lòng tốt của Cửu Hồi cô nương.” Trương Hạc chán nản, lịch sự gật đầu với Cửu Hồi: “Lão hủ tạm thời chưa nghĩ tới tương lai.”
Ông muốn đi khắp nơi nhìn xem, có lẽ sẽ có ngày gặp lại Ngân Tịch.
“Không sao, bây giờ bắt đầu suy nghĩ cũng kịp.” Cửu Hồi có vẻ không nghe thấy lời từ chối của Trương Hạc, cười nói: “Một canh giờ có đủ không?”
Trương Hạc: “……”
“Nếu một canh giờ không đủ, vậy hai canh giờ nhé?” Cửu Hồi đứng dậy: “Ngài có thể vừa thu dọn đồ đạc vừa suy nghĩ. Ngài có đủ người dọn đồ không? Không đủ thì ta sẽ nhờ tiểu sư đệ giúp ngài.”
Các trưởng lão của Cửu Thiên Tông trừng mắt nhìn Cửu Hồi, tiểu cô nương này có tôn trọng bọn họ không?
Hỏa tông chủ nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt đầy sùng kính, nghé con mới sinh nên không sợ cọp, người trẻ tuổi có thể vứt bỏ mặt mũi.
Nói thật, ông cũng rất muốn câu trộm người, nhưng nể giao tình nhiều năm giữa hai tông môn, ông khó ra tay.
“Đa tạ lòng tốt của tiểu hữu, lão hủ không có gì vướng bận, không cần thu dọn. Nhưng trong viện của đồ nhi Ngân Tịch có một số thứ, ta muốn mang chúng đi.” Trương Hạc nhìn các trưởng lão khác: “Không biết chư vị trưởng lão có đồng ý không?”
Ai có thể nói chữ không?
Ngay cả tứ trưởng lão bênh vực Bộ Đình nhất cũng nghiêm mặt không lên tiếng.
Trương Hạc không đợi bọn họ nói gì, xoay người đi ra ngoài, Nam Phong lùi sang bên cạnh hai bước.
“Nam Phong.” Trương Hạc dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Nam Phong: “Đa tạ ngươi đã chịu đựng áp lực, nói cho ta biết sự thật.”
Nam Phong xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Trương Hạc.
“Trương tiền bối.” Cửu Hồi từ trong phòng đuổi theo, đi tới trước mặt Trương Hạc, nhỏ giọng nói: “Ta đề nghị ngài lấy hết những gì có thể mang đi.”
Trương Hạc và Nam Phong đều nhìn nàng.
“Ngài nghĩ đi, ra ngoài cần tiêu tiền khắp nơi, sau này ngài gặp lại Ngân Tịch chân nhân, chi phí sẽ càng nhiều hơn.” Cửu Hồi nói: “Ngài đảm nhiệm vị trí trưởng lão của Cửu Thiên Tông bao năm nay, có công lao lẫn khổ cực, nếu ngài không lấy những gì vốn thuộc về ngài, chẳng phải sẽ có lợi cho người khác à?”
Nam Phong rất muốn hỏi Cửu Hồi, nàng nói những lời này ngay trước mặt hắn thật sự thích hợp hay sao?
“Nam Phong đang ở đây, để hắn đi thu dọn cùng ngài.” Cửu Hồi đẩy Nam Phong về phía Trương Hạc: “Thêm một người thì dọn dẹp nhanh hơn.”
“Vậy…… làm phiền Nam Phong.” Trương Hạc dường như đã suy nghĩ thông suốt, có Nam Phong ở bên cạnh nhìn, sau khi ông rời khỏi Cửu Thiên Tông, người của Cửu Thiên Tông sẽ không nói ông đã lấy những thứ không nên lấy.
Ông không khỏi liếc nhìn Cửu Hồi lần nữa, vị Cửu cô nương này đang giúp ông tránh khỏi rắc rối phải không?
“Đại trưởng lão, ta sẽ đi cùng ngài.” Nam Phong không từ chối.
“Cảm ơn.” Trương Hạc không ngờ Nam Phong lại nghe lời Cửu Hồi, ông đi cùng Nam Phong được hai bước, sau đó quay đầu lại nói: “Ta sẽ cẩn thận suy xét lời đề nghị của tiểu hữu.”
“Vọng Thư Các luôn đợi tiền bối đến.” Cửu Hồi mỉm cười, quay lại nhìn phòng tiếp khách phía sau, vẫy tay với Chỉ Du.
“Chỉ Du, chúng ta đi thôi.”
“Trở về à?” Chỉ Du ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nàng.
“Không về, chúng ta đi tìm Bộ Đình.” Cửu Hồi lục lọi trong nạp giới, lấy ra một cái hộp quà: “Tiên tôn bị thương nặng, chúng ta đã đến Cửu Thiên Tông, làm sao không đi thăm?”
“Ừ.”
“Tiên tôn.” Đồng tử vội vàng đi vào sân, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh Nam Phong đã nói chuyện của Ngân Tịch chân nhân cho vài vị trưởng lão biết, đại trưởng lão trả lại lệnh bài trưởng lão, muốn rời khỏi tông môn.”
“Để ông ấy đi.” Bộ Đình dựa lưng vào ghế, vài bông tuyết rơi xuống, ông ta nhàn nhạt nói: “Với tính cách của Nam Phong, sớm muộn gì cũng nói ra chuyện này.”
Đồng tử ngập ngừng muốn nói nhưng dừng lại, mất một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nói: “Nhị trưởng lão hy vọng ngài đi khuyên nhủ.”
“Nếu lòng không ở đây, khuyên ông ấy ở lại thì có ích gì?” Bộ Đình ho nhẹ hai tiếng: “Hiện giờ vết thương của ta không thể khá hơn, danh tiếng đã bị hủy hoại, có trưởng lão trong tông môn rời đi cũng là chuyện bình thường.”
Đồng tử chợt nhận ra, hóa ra đại trưởng lão ghét Cửu Thiên Tông không còn vinh quang như ngày xưa nên mới muốn rời đi?
“Ngươi đi ra đi.” Bộ Đình giơ tay: “Không có việc gì thì đừng vào quấy rầy.”
Đồng tử lui ra, Bộ Đình bóp nát chén ngọc trên tay với gương mặt vô cảm, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cảnh tượng ở núi Phù Quang không ngừng hiện lên trong đầu ông ta, ông ta cứ cảm thấy có gì đó rất quan trọng về Phù Quang tiên quân mà ông ta đã bỏ qua.
Là…… cái gì?
“Bất kể là ai cũng không thể tự tiện tiếp cận Phù Quang, càng không thể để hắn nảy sinh tình cảm.”
“Nếu có tình cảm sẽ sinh ra sự ích kỷ.”
“Phù Quang có thể hấp thụ linh khí của trời đất, nếu hắn vì tình mà nảy sinh hận thù, đương nhiên sẽ có sức mạnh hủy diệt trời đất.”
“Với sức mạnh của hắn, có thể cứu thế gian, cũng có thể hủy diệt thế gian.”
Vào đêm cam mộc ngã xuống, Phù Quang đã biến mất khỏi núi Phù Quang. Sau khi tìm thấy hắn, trận pháp và con rối trên núi Phù Quang càng nhiều hơn.
“Một chữ tình, không nhìn thấy, không sờ được, ngay cả khi Phù Quang tiên quân thật sự có tình, làm sao chúng ta biết?”
Tiếng bước chân xa lạ vang lên ngoài cửa sân, Bộ Đình mở mắt ra, cảm thấy phiền chán.
Cái gọi là thăm hỏi và quan tâm chẳng qua là sự khách sáo được ngụy trang dưới dạng đạo đức giả, đối phó lẫn nhau.
“Vãn bối là Cửu Hồi và Chỉ Du, đệ tử của Vọng Thư Các, bái kiến Bộ tiên tôn.”
Giọng nói của một nữ tử truyền đến từ cửa.
Là nàng?
Bộ Đình đứng dậy, buộc lại áo choàng lỏng lẻo, phất tay áo, dùng linh lực mở cửa sân.
Một cơn gió thổi qua, trong lớp tuyết mờ ảo, dường như ông ta nhìn thấy bóng dáng của Mộc Tê 500 năm trước.
“Bộ tiên tôn.” Cách cửa sân, Cửu Hồi hành lễ với Bộ Đình: “Được biết tiên tôn bị bệnh nhẹ, toàn bộ bỉ tông cực kỳ lo lắng, cho nên bảo vãn bối đến thăm.”
“Đa tạ quý tông đã lo lắng.” Bộ Đình mời hai người vào.
“Tuyết vừa rơi, hai vị tiểu hữu tới thăm, đó là duyên phận.” Khi Bộ Đình xoay người lại, chén trà dưới đất đã biến thành tro bụi và biến mất, ông ta mời hai người ngồi, tự tay rót hai chén trà.
“Hai vị tiểu hữu tới đây để thăm thôi à?” Bộ Đình đẩy chén trà đến trước mặt Cửu Hồi.
“Chủ yếu là để thăm tiên tôn, nhân tiện nói về chuyện chúng ta bị Sa La Gia bắt tới Ma tộc, còn gặp Ngân Tịch nữa.” Cửu Hồi bưng chén trà lên uống một hớp: “Trà ngon.”
Bộ Đình gầy đi rất nhiều, càng có cốt cách thần tiên hơn trước đây. Ngay cả khi Cửu Hồi nhắc tới Ma giới và Sa La Gia, ông ta cũng không có phản ứng nào.
Ông ta giơ tay ra phất qua mặt bàn, một cái bếp đất sét nhỏ xuất hiện trên bàn, ông ta đặt ấm trà lên bếp: “Hiện giờ mọi chuyện trong tông môn đã được giao cho Nam Phong và các vị trưởng lão xử lý. Tiểu hữu tới chỗ ta, e rằng chỉ có thể uống trà, và nếm chút đồ ăn nhẹ.”
Cửu Hồi tiện tay đặt một nắm đậu phộng, long nhãn và vài trái cam lên vỉ: “Không nướng thứ gì trên bếp đất sét đỏ tốt như vậy thì thật lãng phí.”
“Tiểu hữu là người biết tận hưởng cuộc sống.” Bộ Đình nhìn những thứ trên vỉ, “Còn nhỏ mà đã có tâm cảnh và tu vi như vậy, sau này giới tu chân có thiên tài như các ngươi, ta cũng yên tâm.”
“Ừm.” Chỉ Du gật đầu: “Nam Phong đạo hữu có tấm lòng nhân hậu, trong sáng và chính trực, có hắn làm tông chủ tiếp theo, tiên tôn nên yên tâm.”
Bộ Đình bưng ấm trà lên, rót trà nóng cho hai người: “Nam Phong là đệ tử do chính bản thân ta dạy dỗ, ta đương nhiên cực kỳ yên tâm về hắn. Cửu Hồi tiểu hữu năm nay sắp 19 tuổi rồi phải không?”
“Chắc cỡ đó.” Cửu Hồi dùng gậy gỗ lật đồ ăn trên vỉ nướng: “Vãn bối không có cha mẹ, nên không biết ngày sinh của mình.”
“Vậy à, thật đáng tiếc.” Bộ Đình nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà: “Không có ngày sinh, bói toán sẽ không đủ chính xác.”
“Không chính xác thì thôi, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.” Cửu Hồi lấy một hạt đậu phộng nửa sống nửa chín, nhẹ nhàng bóp nó: “Tựa như hạt đậu phộng này, nó không biết sẽ bị con người hay động vật khác ăn nó, hoặc là bị người ta để lại làm hạt giống, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự phát triển của nó.”
“Chỉ có nhân vật trong kịch bản kinh kịch mới bị biên soạn vận mệnh cố định.” Cửu Hồi ăn đậu phộng, lại đưa tay lấy trái cam: “Biết quá nhiều cũng không làm ta vui hơn. Chẳng lẽ tiên tôn thích nắm mọi chuyện trong tay?”
Bộ Đình hỏi lại: “Nếu làm được thì tại sao không?”
Cửu Hồi lắc đầu: “Chỉ sợ ngay khoảnh khắc mình giơ tay ra, không phải khống chế vận mệnh, mà trực tiếp bóp chết vận mệnh.”
“Có muôn vàn đại đạo, hãy tự tại và tùy tâm.” Chỉ Du thấy Cửu Hồi sắp lột trái cam nóng, hắn lấy trái cam trước, lột vỏ xong, nhét vào tay nàng: “Nếu không hiểu, làm sao có thể thực sự đắc đạo?”
Cửu Hồi cảm thấy, hình như Chỉ Du đang nói xỏ Bộ Đình.
“Vậy à?” Bộ Đình không tỏ ý kiến.
“Sở dĩ tu vi của Thu Hoa tiên tôn có thể vượt qua ngài, có lẽ là do bà đã nhìn thấu đại đạo ở hồng trần.” Cửu Hồi nói với vẻ mặt ngây thơ: “Tiên tôn có thể thảo luận nhiều hơn với Thu tiên tôn.”
Bộ Đình nhìn thiếu nữ hồn nhiên trước mặt: “Đêm giao thừa, trước khi Thu Hoa rời đi, cô nương đã nói gì với nàng?”
“Ta đã nói với Thu tiên tôn, nếu cam mộc mang lòng oán hận, người ăn quả của nó sẽ bị chảy máu thất khiếu đến chết, cho nên nàng chưa từng oán hận bất cứ ai.” Cửu Hồi cười nói: “Trong sách cổ có ghi lại, cây bất tử còn được gọi là cam mộc, mọc ra ở Viên Khâu, ăn quả của nó sẽ sống mãi. Tuy nhiên cam mộc là cây thần, nếu làm việc ác, ăn xong sẽ chết.”
Bàn tay đang bưng trà của Bộ Đình run rẩy, ông ta ngơ ngác nhìn Cửu Hồi: “Tiểu hữu còn trẻ, sao biết chuyện này?”
“Đọc sách đó.” Cửu Hồi bối rối: “Trong《Sơn hà tự kinh》 có viết rất rõ, đây là bí mật không thể nói ra hay sao?”
“Ngươi nói đúng, cam mộc tình nguyện chịu chết.” Bộ Đình ho khan vài tiếng, đè xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, loạng choạng đứng dậy: “Nàng đã tự nguyện.”
Cửu Hồi tựa như không nhìn thấy sự bi thương của ông ta, nghiêng đầu hỏi: “Vết thương của tiên tôn đã lành chưa?”
“Trên đời này chỉ có một người có thể chữa khỏi.” Bộ Đình dùng khăn tay che miệng, lau vết máu vô tình tràn ra nơi khóe miệng, xoay người nhìn Cửu Hồi: “Nhưng những thứ này không quan trọng.”
“Vì sao?” Cửu Hồi hỏi.
Bộ Đình mỉm cười: “Cửu Thiên Tông sắp có tông chủ mới, ta sẽ lặng lẽ đợi trong tiểu viện này, chẳng phải rất tốt hay sao?”
“Rất tốt.” Chỉ Du tiếp lời.
“Cô nương sinh ra vào đêm trăng tròn phải không?” Bộ Đình đột ngột hỏi.
Cửu Hồi ngơ ngác: “Tiên tôn, ngài quên ta vừa nói gì hả, ta không biết ngày sinh của mình.”
“Ta mệt rồi.” Bộ Đình gật đầu: “Hai vị tiểu hữu cứ tự tiện.”
“Vãn bối xin cáo từ.” Cửu Hồi cất đồ ăn mình nướng trên vỉ vào túi, đứng dậy chào Bộ Đình.
Khi hai người đi đến cửa sân, Bộ Đình đột nhiên vung tay áo, một luồng linh lực đánh vào lưng Cửu Hồi.
Mí mắt Cửu Hồi khẽ nhúc nhích, nắm tay áo Chỉ Du không buông ra, khi nhìn thấy linh quang sắp xuyên qua lưng nàng, một thanh kiếm bay tới, chặn đòn này.
“Sư phụ?!” Nam Phong bấm tay niệm thần chú tra kiếm vào vỏ, hắn che trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du, nhìn Bộ Đình không dám tin: “Vì sao người làm như vậy?”
Nhìn thấy Nam Phong đột ngột xuất hiện, Bộ Đình khẽ nhíu mày, với tu vi của ông ta, không thể nào không phát hiện ra sự xuất hiện của Nam Phong.
Cửu Hồi ngơ ngác nhìn Nam Phong, quay lại nhìn Bộ Đình, tựa như không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hai người này không tôn trọng ta, lời nói và hành động kỳ quái, ta nghi ngờ bọn họ bị hồn ma bám vào người.” Bộ Đình nhàn nhạt nói: “Xem ra ta đã hiểu lầm.”
“Tiên tôn, ngươi đánh lén ta?” Cửu Hồi dường như đã hiểu, nàng nhìn Nam Phong, sau đó căm tức nhìn Bộ Đình: “Tiên tôn biết ta đã gặp Ngân Tịch ở Ma giới nên muốn giết ta diệt khẩu phải không?”
Nàng che miệng khiếp sợ, mở to mắt không dám tin: “Ta hiểu rồi, ngài muốn trút giận giùm Sa La Gia!”
Nhị trưởng lão và Hỏa tông chủ vừa đi tới: “……”
Cái gì?! Cái gì?!
Đây là vấn đề ông có thể nghe được ư?
“Tiên tôn, vãn bối và sư đệ đến thăm ngài, ngài đã mời chúng ta uống trà, tại sao lại trở thành chúng ta bất kính đối với ngài?” Vẻ mặt Cửu Hồi tủi thân: “Nếu Nam Phong không xuất hiện, có phải ngài đã giết chúng ta diệt khẩu không?!”
“Cửu Hồi tiểu hữu đang nói đùa à, một luồng linh lực như vậy thật sự có thể làm tổn thương ngươi hay sao?” Giọng điệu Bộ Đình lạnh nhạt: “Mặc kệ hôm nay các ngươi tới đây với mục đích gì, đừng đề cập đến Ma tộc. Những thứ đê tiện và dơ bẩn của Ma tộc không liên quan gì đến ta.”
“Vậy vì sao ngài muốn làm ta bị thương sau lưng?” Cửu Hồi không quan tâm đến Ma tộc, nàng chỉ quan tâm đến bản thân mình: “Sư phụ ta chưa bao giờ đánh ta. Nếu tiên tôn coi thường đệ tử của tiểu tông môn như chúng ta thì cứ nói thẳng, cớ gì giả mù sa mưa mời chúng ta uống trà, sau đó làm nhục chúng ta.”
Hỏa tông chủ kiễng chân nhìn vào trong sân, ấm trà trên bếp đất sét nhỏ vẫn đang bốc khói, xem ra Cửu Hồi tiểu hữu không nói dối.
Cửu Hồi tiểu hữu không nói dối, vậy người có lỗi chắc chắn là Bộ Đình.
Sa La Gia dũng cảm giết Ma vương vì cha ruột, Bộ Đình muốn đả thương đệ tử chính đạo vì con gái, đúng là tình cha con cảm động trời đất.
“Hỏa tông chủ, Hỏa tông chủ……” Thấy cổ của Hỏa tông chủ càng ngày càng dài, nhị trưởng lão gọi vài tiếng, ông mới hoàn hồn.
Người thông minh và hiểu chuyện, lúc này sẽ lấy cớ rời đi, người có tính tình thẳng thắn và thích xem náo nhiệt chỉ biết nhón chân duỗi cổ.
“Nhị trưởng lão, Cửu Thiên Tông các ngươi quá đáng rồi.” Hỏa tông chủ có ấn tượng tốt với Cửu Hồi, ông đi đến cạnh Cửu Hồi và Chỉ Du, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Bộ Đình: “Bộ tông chủ, hai đứa nhỏ Cửu Hồi và Chỉ Du này luôn cư xử đúng mực, tại sao lại khiến ngươi tức giận đến mức ra tay?”
“Hỏa tông chủ.” Cửu Hồi rụt rè nhìn Hỏa tông chủ, có vẻ bị Bộ Đình dọa sợ.
Chỉ Du cúi đầu, đứng bên cạnh Cửu Hồi không nói gì.
“Xin lỗi, Bộ mỗ đã nhất thời bốc đồng.” Bộ Đình vừa dứt lời, phun ra vài ngụm máu.
Nhị trưởng lão vốn bất mãn với hành động của ông ta, thấy ông ta lại hộc máu, bị sự lo lắng trong lòng lấn át, không đành lòng làm khó Bộ Đình ở trước mặt người ngoài, đành phải đứng ra thay mặt Bộ Đình xin lỗi Cửu Hồi.
“Bộ tiên tôn bị thương đã lâu, biết ta đã khiến cho dã tâm của công chúa Sa La Gia bị bại lộ ở trước mặt lão Ma Vương, nảy sinh bất mãn với ta cũng đúng.” Cửu Hồi tốt bụng tìm lý do cho Bộ Đình: “Ngoài ra tiên tôn hỏi về ngày sinh của vãn bối, vãn bối vốn là trẻ mồ côi không có cha mẹ, đâu biết ngày sinh của mình cho nên không nói cho tiên tôn biết. Có lẽ tiên tôn cho rằng vãn bối không thành thật, cố ý giấu giếm, trong lòng có chút oán giận cũng đúng.”
Hỏa tông chủ càng nghe càng cảm thấy Bộ Đình quá đáng, một tiên tôn có tu vi cao như ngươi lại hỏi ngày sinh của một tiểu cô nương làm gì?
“Hôm nay vãn bối mạo muội tới đây là lỗi của vãn bối.” Cửu Hồi nhẹ nhàng lắc đầu với Hỏa tông chủ, nhỏ giọng nói: “Hỏa tông chủ, ngài và Cửu Thiên Tông có giao tình đã nhiều năm, đừng gây ra phiền toái vì vãn bối.”
Hỏa tông chủ cảm động, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, làm sao nàng có ý xấu được?
Bộ Đình à Bộ Đình, ngươi hồ đồ quá!
“Bộ tiên tôn hãy nghỉ ngơi, vãn bối xin cáo từ.” Cửu Hồi hành lễ với Bộ Đình, xoay người rời đi, không có ý định truy đuổi thêm.
Chỉ Du ngước mắt nhìn Bộ Đình, xoay người đi theo.
“Cửu Hồi, Chỉ Du!” Nam Phong cầm kiếm, nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du đi xa, rồi nhìn sắc mặt tái nhợt của sư phụ, hắn do dự một lát, chắp tay với nhị trưởng lão: “Xin nhị trưởng lão chăm sóc cho sư phụ của ta, ta sẽ trở lại rất nhanh.”
Thấy Nam Phong đuổi theo hai đệ tử chân truyền của Vọng Thư Các, nhị trưởng lão thở dài, ông đỡ Bộ Đình đi vào sân, lướt mắt qua ba chén trà nhỏ trên bàn: “Bộ Đình, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Bộ Đình luôn lạnh nhạt với người khác, hôm nay giữ lại hai đệ tử của Vọng Thư Các uống trà ở trong sân, e rằng đã có tính toán trước.
Nhị trưởng lão không đề cập chuyện đại trưởng lão sắp rời đi với Bộ Đình, Bộ Đình cũng không hỏi.
Sau khi nhị trưởng lão rời đi, Bộ Đình nhìn sân trống, cười mỉa mai.
“Nam Phong, ngươi quay lại chăm sóc Bộ tiên tôn đi.” Cửu Hồi thấy Nam Phong đuổi theo, vỗ vai hắn, nở nụ cười rạng rỡ: “Năm nay đã xảy ra nhiều chuyện, ta hiểu Bộ tiên tôn có tâm trạng không tốt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để tâm việc này.”
“Ta……” Nghe Cửu Hồi nói vậy, Nam Phong càng áy náy hơn.
“Nếu ngươi thật sự muốn bồi thường cho ta, thì hãy đi thuyết phục tiền bối tới Vọng Thư Các.” Cửu Hồi thở dài: “Ngươi biết tình hình ở Vọng Thư Các rồi đấy, rất thiếu người. Ta vốn định cùng rời đi với tiền bối, nhưng với tình huống hiện tại, ta và Chỉ Du không tiện ở lâu hơn, nhờ ngươi đưa tín bài này cho Trương tiền bối.”
“Đây là……”
“Có tín bài này, mọi người sẽ biết Trương tiền bối là do ta giới thiệu.” Cửu Hồi cười nói: “Có thưởng.”
Nam Phong: “……”
Giống như dù có chuyện gì xảy ra, Cửu Hồi vẫn có thể khiến cho bầu không khí dở khóc dở cười.
“Được, ta nhất định sẽ chuyển cho đại trưởng lão.”
“Này, không phải là trưởng lão của các ngươi , mà là trưởng lão tương lai của Vọng Thư Các.” Cửu Hồi lắc ngón tay: “Chú ý tới lời nói của ngươi.”
Nam Phong: “……”
Đại trưởng lão vẫn chưa rời khỏi Cửu Thiên Tông đâu.
“Đi đây.” Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm, vẫy tay với Nam Phong: “Yên tâm đi, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ tới đại điển kế vị của ngươi.”
Sau khi Cửu Hồi và Chỉ Du bay ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Cửu Thiên Tông, Cửu Hồi kéo Chỉ Du đáp xuống bên ngoài cổng thành.
“Đợi đến tối, chúng ta sẽ quay lại Cửu Thiên Tông tính sổ.”
Cửu Hồi lấy hai con búp bê thế thân trong tay áo ra, biến bọn chúng thành chính mình và Chỉ Du, thao túng bọn chúng đi nghênh ngang vào thành.
“Hôm nay ông ta dám ra tay sau lưng ngươi, ngày mai sẽ dám ngấm ngầm mưu tính để giết ngươi.” Ánh mắt Chỉ Du lạnh lẽo: “Không thể tha cho ông ta!”
“Tối nay chúng ta sẽ âm thầm trả thù ông ta!” Cửu Hồi trầm ngâm nói: “Ngươi nghĩ xem, vì sao ông ta muốn biết ngày sinh của ta?”
“Điều đó không quan trọng!” Trong mắt Chỉ Du hiện lên sự điên cuồng: “Ông ta muốn làm tổn thương ngươi.”
Bốp!
Cửu Hồi vỗ trán hắn: “Sao lại không quan trọng, nghĩ nhanh đi!”
“Ờ.” Chỉ Du ngoan ngoãn cúi đầu.
Nghĩ tới vấn đề của Cửu Hồi quan trọng hơn, không kịp nổi điên.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé rau hẹ rất am hiểu lòng người, bé Chỉ Du rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Hỏa tông chủ nhiệt tình hóng chuyện, cọng rau già liên tục hộc máu.