Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 74:




Từ khi Cửu Thiên Tông bị một kẻ thần bí quấy rối một lần, bị toàn bộ tu sĩ chê cười, lực lượng canh gác của tông môn đã tăng lên rất nhiều.

 

Cũng may áo gạc cá mập đủ rộng, Cửu Hồi và Chỉ Du có thể che giấu thân hình một cách hoàn hảo khi trốn bên trong.

 

Lúc bay qua tấm bảng trên cổng Cửu Thiên Tông, Cửu Hồi lại nhìn những viên đá quý trên đó vài lần.

 

Đáng tiếc, hiện tại có đệ tử canh gác nơi này, trực tiếp moi đá quý sẽ dễ dàng bị phát hiện.

 

Cửu Thiên Tông chiếm một khu vực rộng lớn, các đỉnh núi nối liền nhau, có một số đỉnh núi do các đại trưởng lão đứng đầu, một số đỉnh núi là nơi đệ tử của tông môn tu luyện, và một số không được sử dụng.

 

Khách lạ tới Cửu Thiên Tông sẽ được bố trí ở đỉnh núi chính, không dễ dàng được phép bước vào các đỉnh núi khác.

 

【Để ở bên ngoài luôn là thứ cho người ta nhìn, lát nữa chúng ta sẽ khám phá các đỉnh núi khác.】

 

Cửu Hồi nói với Chỉ Du bằng thuật truyền âm: 【Dù sao cũng tới rồi, tùy tiện xem thử sao.】

 

Chỉ Du gật đầu với nàng.

 

Cửu Hồi nắm cổ tay hắn, hai người nhẹ nhàng bay qua sân luyện võ, nghe thấy có tiếng cãi vã dữ dội, Cửu Hồi liếc nhìn Chỉ Du, túm hắn đáp xuống ngoài cửa chính điện.

 

“Ta thấy ngươi quả thực hồ đồ, tại sao lại thả hai đệ tử của Vọng Thư Các rời đi, ngươi thấy những tin đồn vớ vẩn liên quan đến tông chủ chưa đủ nhiều hay sao?”

 

“Người ta là đệ tử chân truyền của chính đạo, đến hỏi cho chắc về đệ tử chân truyền! Người ta không làm gì sai, vì sao ta phải giam giữ bọn họ?”

 

“Bọn họ chẳng qua là đệ tử của một tiểu tông môn, ngươi là trưởng lão của Cửu Thiên Tông, tìm một lý do để giữ bọn họ lại thì có gì khó, chẳng lẽ bọn họ dám từ chối ngươi?”

 

“Bất kể là đại tông môn hay là tiểu tông môn, chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm, bọn họ có quyền tự do rời đi.”

 

【Đó là nhị trưởng lão và tứ trưởng lão của Cửu Thiên Tông.】

 

Cửu Hồi tới gần Chỉ Du, giơ bốn ngón tay.

 

Chỉ Du ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Ngươi đúng là không linh hoạt!” Tứ trưởng lão tức giận nói: “Cái loại tiểu tông môn nghèo xơ xác này, cho chút đồ sẽ bịt miệng được liền, ngươi lại trực tiếp để bọn họ rời đi, rất khó để không nói rằng ngươi có ý đồ khác.”

 

“Ta có thể có ý đồ gì?” Nhị trưởng lão lạnh mặt: “Ta chỉ biết thanh kiếm là khí phách của người quân tử. Ta đã là kiếm tu, sẽ không hành động như đám xu nịnh, nếu ngươi bất mãn thì bảo tông chủ hủy bỏ vị trí trưởng lão của ta đi!”

 

Nhị trưởng lão đẩy cửa chính điện, phất tay áo rời đi, chỉ còn lại tứ trưởng lão giận dỗi trong chính điện trống rỗng.

 

Ông suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: “Không được, cần phải nghĩ ra cách khiến cho hai đệ tử đó im miệng mãi mãi.”

 

Chỉ cần giải quyết hai đệ tử này xong, Hỏa tông chủ nể giao tình mấy ngàn năm giữa hai tông môn sẽ không nhiều lời.

 

Đại khái là vì hai người muốn thảo luận về vấn đề có liên quan đến tông chủ, cho nên không có ai khác trong chính điện ngoài tứ trưởng lão, ngay cả đệ tử tuần tra cũng không có.

 

Cửu Hồi làm động tác siết chặt nắm tay với Chỉ Du, hai người cùng bước vào ngạch cửa của chính điện.

 

Kẽo kẹt.

 

Cánh cửa bị nhị trưởng lão mở ra chợt kẽo kẹt đóng lại, tứ trưởng lão cảnh giác ngẩng đầu lên.

 

Ai đó?

 

Ông muốn mắng chửi, nhưng phát hiện cổ họng mình đột nhiên không phát ra được âm thanh nào.

 

Không ổn rồi!

 

Tứ trưởng lão định phi thân ra ngoài, đang bay đến giữa không trung thì bị thứ gì đó đập mạnh xuống, ông chưa kịp nhìn người đó là ai thì thấy một cái bao tải to từ trên trời rơi xuống, bao phủ ông kín mít.

 

Không biết bao tải này được làm bằng thứ gì, sau khi bị bao phủ, linh lực trong người ông dường như bị rút cạn, không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.

 

Nắm đấm và bàn chân rơi xuống như mưa, ông cảm thấy bị người ta đánh khắp toàn thân, thậm chí sống mũi cũng bị đánh lệch sang một bên.

 

Ông không biết bao tải bị lấy ra khi nào, ông chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, xung quanh không có ai, đột nhiên đỉnh đầu đau đớn, có người kéo tóc ông thật mạnh.

 

Nhìn thấy mái tóc được chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn hơi thưa thớt của mình rụng xuống như tơ liễu trong gió, tứ trưởng lão phát ra một tiếng gầm lặng lẽ.

 

Tóc của ông!

 

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!

 

“Hừ!”

 

Một giọng nói không thể phân biệt được là nam hay là nữ vang lên trong chính điện trống rỗng: “Tưởng đâu mạnh lắm, nhưng chỉ được vậy thôi.”

 

Tứ trưởng lão cảnh giác nhìn xung quanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Tu vi của người tới thật sự quá khó đoán, ông không dám lơ là chút nào.

 

“Bị đánh ở trước mặt tổ sư gia của các ngươi, có phải đặc biệt vui vẻ vì được trở lại thời niên thiếu không?”

 

Tứ trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía bàn thờ mới phát hiện cuộn giấy bức chân dung của tổ sư gia đã được mở ra không biết tự khi nào. Nữ tử trong tranh đang cầm bảo kiếm, đôi mắt như lưỡi dao tựa như đang nhìn ông.

 

Tứ trưởng lão có bao giờ bị sỉ nhục như vậy, ông triệu hồi thanh kiếm bản mạng, chém vào không trung.

 

Có tiếng cười trong không khí.

 

“Hóa ra bên ngoài nói Cửu Thiên Tông kém Thanh Lam Môn là sự thật. Trưởng lão gì chứ, kiếm pháp không bằng một đứa trẻ 6 tuổi trong thôn, đây là cái được gọi là phong cách của một đại tông môn à?”

 

Một sợi dây thừng bay ra, trói tứ trưởng lão từ chân đến vai, sau đó treo ông lên xà ngang.

 

“Hãy suy ngẫm về tổ sư gia đi, các ngươi là những đồ tử, đồ tôn vô dụng.”

 

Cửu Hồi đá mạnh vào mông tứ trưởng lão mấy cái, nhìn tứ trưởng lão lắc tới lắc lui trên xà ngang như xích đu, nàng mới cảm thấy hả giận.

 

Còn muốn nàng và Chỉ Du im miệng vĩnh viễn?

 

Trên thế giới này, chỉ có người chết mới có thể im miệng vĩnh viễn, ngay cả cục đá ven đường cũng có thể hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, mở ra linh trí để nói chuyện.

 

Nàng giơ tay ra niệm một pháp quyết để tứ trưởng lão treo lơ lửng trên xà nhà. Cửu Hồi cùng Chỉ Du đi ra ngoài, chu đáo giúp tứ trưởng lão đóng cửa điện.

 

Chơi đánh đu rất vui, để ông ta lặng lẽ đu cả đêm đi.

 

Trông ông ta vui biết bao kìa, không nỡ lên tiếng luôn.

 

【Ông ta muốn giết chúng ta để bịt miệng, ta còn mời ông ta chơi đánh đu, ta đúng là người tốt lấy ơn trả oán, đúng không?】 Cửu Hồi nhướng mày với Chỉ Du.

 

【Ừ.】 Chỉ Du gật đầu.

 

【Bao tải do Tiểu Bạch luyện chế khá hữu dụng, đánh người đặc biệt tiện lợi, lần này trở về ta muốn lấy thêm vài cái.】 Cửu Hồi vỗ bao tải trên cổ tay, nhét nó vào nạp giới.

 

【Chờ chút.】 Cửu Hồi dừng lại, quay đầu nhìn về phía chính điện: 【Tứ trưởng lão chơi đánh đu một mình ở trong điện có vẻ hơi cô đơn phải không, ta nên để lại vài động vật nho nhỏ đáng yêu cho ông ta.】

 

【Hừm, ta đúng là một vãn bối chu đáo.】

 

Tứ trưởng lão bị treo trên xà ngang lắc tới lắc lui đến mức choáng váng hoa mắt, nhưng không thể sử dụng linh lực và nói chuyện được, thậm chí không thể kêu cứu.

 

Ù ù ù ù ù.

 

Âm thanh gì thế?

 

Ông nhìn mấy con côn trùng càng ngày càng gần mình, mở to mắt không dám tin.

 

Tại sao có muỗi trong đêm đông lạnh giá, chúng còn rất lớn nữa?!

 

【Tuyết rơi nhiều phải không?】

 

Cửu Hồi nhìn tuyết dưới đất, dùng linh khí xóa dấu chân mà bọn họ để lại.

 

Chỉ Du lấy ra một ngọc như ý nho nhỏ, ngọc như ý là pháp khí bay cực phẩm. Hai người ngồi thành hàng trên như ý, như ý chở bọn họ chậm rãi trôi nổi, vượt qua các đệ tử đang tuần tra, vượt qua pháp trận phòng hộ của Cửu Thiên Tông, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa viện của Bộ Đình.

 

【Ngoài cửa có kết giới trận pháp.】

 

【Để ta làm.】 Chỉ Du đè bàn tay định niệm thần chú của Cửu Hồi, hắn giơ tay ra đặt lên kết giới, lặng lẽ dẫn Cửu Hồi xuyên qua kết giới, bay qua tường sân, vào trong viện.

 

Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, không biết có phải là ảo giác của nàng không, sao nàng cứ cảm thấy Chỉ Du có vẻ rất nhiệt tình xử lý Bộ Đình, ước gì có thể xông vào ngay lập tức.

 

【Chúng ta đi qua các phòng khác xem thử trước.】

 

【Ờ.】

 

Ánh sáng trong mắt Chỉ Du dường như ảm đạm một chút.

 

【Đừng vội, đêm còn dài.】

 

Cửu Hồi nâng như ý lên cao, quan sát cách bố trí phong thuỷ trong viện, chỉ căn phòng phía đông.

 

【Vì sao đến phòng phía đông trước?】

 

【Chủ của vị trí phía đông là chính mộc.】 Cửu Hồi nhìn vô số kết giới và trận pháp ở phòng phía đông, dùng thần thức quét qua căn phòng, nhíu mày.

 

Nơi này dường như không có châu báu gì, nhưng lại có rất nhiều thứ cần thiết cho trận pháp, nàng từng thấy trận pháp này trong thư phòng của Ngô bá, là cấm thuật.

 

【Đừng đi vào!】

 

Thấy Chỉ Du giơ tay ra, Cửu Hồi nắm tay hắn, cưỡi ngọc như ý nhanh chóng rời xa căn phòng.

 

【Bên trong có cái gì?】

 

Chỉ Du nhìn bàn tay mình đang bị Cửu Hồi nắm chặt, ánh mắt đảo qua đảo lại.

 

【Bên trong có đá hút hồn, món đồ mà Ma tộc thích dùng.】 Cửu Hồi không buông tay Chỉ Du ra: 【Hồn của ngươi không ở trong cơ thể, ta sợ cục đá này sẽ ảnh hưởng đến ngươi.】

 

【Có một loại thuật pháp cần đá hút hồn.】 Cửu Hồi lắc đầu: 【Đáng tiếc trong sách cổ của Yêu tộc đã ghi lại, thuật pháp này không thể triệu hồi linh hồn của người đã khuất.】

 

Trong viện có động tĩnh, Cửu Hồi và Chỉ Du kéo chặt áo khoác gạc cá mập, hai người chen chúc bên nhau, ngồi trên ngọc như ý trốn sau nhánh cây.

 

Bộ Đình mở cửa phòng, ông ta bước ra, một người mặc đồ đen vội vàng đi vào sân.

 

“Tiên tôn, sau khi Cửu Hồi và Chỉ Du vào thành, đến một quán trọ, chưa từng đi ra ngoài. Sư đệ giả làm người làm ăn, ở sát phòng bọn họ.” Người áo đen nói: “Hai người không tiếp xúc với người khác, buổi tối đi ra ngoài ăn đồ ăn địa phương.”

 

“Cảm ơn.” Bộ Đình đưa một chai đan dược cho người áo đen: “Đang có tuyết và gió lớn, đan dược này có lợi cho tu vi.”

 

“Đa tạ tiên tôn ban thưởng.” Người áo đen vui vẻ tiếp nhận đan dược: “Xin tiên tôn yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm hai người.”

 

Sau khi người áo đen lui ra, Bộ Đình giơ tay đón những bông tuyết rơi xuống, lướt mắt quanh sân.

 

Cửu Hồi cúi đầu, ra hiệu cho Chỉ Du chờ một lát.

 

Quả nhiên sau một nén nhang, vài đệ tử cầm kiếm sắc bén đi ra sân, rõ ràng đã chờ rất lâu.

 

“Tiên tôn, trận pháp ở cửa sân chưa từng bị chạm vào.” Đệ tử nói: “Trấn yêu ngục ở sau núi cũng không có ai tới gần.”

 

【Ông ta đang nghi ngờ chúng ta, cọng rau già này bị bệnh đa nghi nặng thật.】

 

Cửu Hồi uể oải dựa vào người Chỉ Du, suốt cả đêm, đệ tử liên tục đến báo cáo, quả thực rải mồi khắp nơi, chờ nàng và Chỉ Du cắn câu.

 

Tuyết càng lúc càng nhiều, khi trời gần sáng, trên mặt đất đã có một lớp tuyết thật dày.

 

Nam Phong từ trong viện đi ra, thấy không ít đệ tử cầm kiếm quay về viện, nghi ngờ hỏi: “Tối hôm qua các ngươi đi đâu?”

 

“Đại sư huynh không biết à?” Đệ tử đáp lời còn kinh ngạc hơn hắn: “Đêm qua tiên tôn giăng lưới, chuẩn bị bắt kẻ trộm có ác ý đối với Cửu Thiên Tông chúng ta. Ai ngờ tên trộm này rất thông minh, cả đêm không xuất hiện.”

 

“Kẻ trộm?” Nam Phong càng nghi ngờ hơn: “Kẻ trộm nào?”

 

“Đại sư huynh sắp kế vị, tiên tôn không muốn ngươi lo lắng chuyện nhỏ nhặt như thế này nên không nói cho ngươi biết.” Đệ tử đáp lời thấy Nam Phong thật sự không biết gì cả, vội vàng nói: “Chúng ta phải đi tuần tra sau núi, xin cáo từ trước.”

 

Nam Phong cảm thấy nặng nề trong lòng, sư phụ phái nhiều đệ tử như vậy là muốn bắt ai, vì sao không cho hắn biết?

 

Là bởi vì muốn bắt người mà hắn quen biết?

 

Sư phụ…… đã không còn tin tưởng hắn nữa.

 

Nam Phong hơi chua xót, hắn nhìn tuyết rơi đầy trời, không đi về phía viện của Bộ Đình nữa, mà xoay người đi tới sân luyện võ.

 

Bông tuyết đánh vào mặt, lạnh thấu xương, hắn nhìn Cửu Thiên Tông rộng lớn, rõ ràng có rất nhiều người, nhưng hắn cảm thấy toàn bộ tông môn trống trải đến mức khiến hắn hoảng hốt.

 

“Đại sư huynh, có nhìn thấy tứ trưởng lão không?” Một đệ tử vội vàng đi tới, gọi Nam Phong đang đứng ngoài cửa chính điện, vẻ mặt lo lắng: “Nghị Sự Đường có việc tìm ông ấy, nhưng ông ấy không có ở trong viện, cũng không ở trên đỉnh núi.”

 

“Không ổn rồi!” Nhị trưởng lão đi ngang qua nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi, bảo đệ tử lui ra, vội vàng nói với Nam Phong: “Tối hôm qua ta và tứ trưởng lão tranh cãi vài câu, ông ấy bất mãn chuyện ta thả hai đệ tử của Vọng Thư Các, ta lo lắng ông ấy đuổi theo giết Cửu Hồi và Chỉ Du.”

 

“Chúng ta mau ngăn cản tứ trưởng lão!” Sắc mặt Nam Phong trở nên khó coi, triệu hồi phi kiếm rời khỏi Cửu Thiên Tông, nhị trưởng lão vội vàng đi theo.

 

Khi tứ trưởng lão ở phía sau cửa chính điện nghe thấy giọng nói của bọn họ, ông tưởng rằng mình đã được giải cứu, không ngờ cả hai không bước vào điện mà vội vàng rời đi để tìm ông.

 

Tìm cái gì mà tìm?! Ta đang ở đây!

 

Các ngươi không thể đẩy cửa ra nhìn hay sao?

 

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua?!

 

Trong cuộc đời lâu dài của tứ trưởng lão, cuối cùng hôm nay ông đã cảm nhận được cái gì gọi là hy vọng càng lớn, thì thất vọng càng nhiều.

 

Thất vọng cũng có thể biến thành sự tuyệt vọng đau đớn.

 

Trời đã sáng.

 

Cửu Hồi nhìn các đệ tử của Cửu Thiên Tông đang rút lui, lấy một pháp khí trong nạp giới ra.

 

“Ai đó?!”

 

Bộ Đình nhận thấy viện của ông ta bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vì có người dùng pháp khí trong sân.

 

Ông ta dùng thần thức tìm kiếm, nhưng không tìm thấy pháp khí ở đâu.

 

“Cửu Hồi?” Ông ta triệu hồi càn khôn kiếm, nhìn xung quanh: “Có phải là ngươi không?”

 

Ông ta lướt nhìn khắp mặt đất, không có gì trên tuyết, dường như bông tuyết cũng ngừng rơi.

 

“Hì hì hì hì hì hì hì.”

 

Đột nhiên có một người gốm màu đen cỡ bàn tay xuất hiện trên tuyết, bắt chước động tác và giọng điệu của Bộ Đình, hét lên: “Cửu Hồi, có phải là ngươi không?”

 

Bộ Đình dùng kiếm đánh nát người gốm, cười lạnh: “Chút tiểu xảo, rệp Ma tộc cút ra khỏi đây đi.”

 

Cửu Hồi không ngờ, ngay khi nàng và Chỉ Du chuẩn bị ra tay, hai kẻ Ma tộc lại xuất hiện, giọng nói của hai kẻ này hơi quen, hình như là hộ pháp của Ma tộc.

 

【Ngươi bỏ vào à?】

 

Nàng nhìn Chỉ Du, Chỉ Du lặng lẽ cúi đầu, không phủ nhận.

 

Bộ Đình cho rằng pháp khí kết giới này là thuộc về Ma tộc, hộ pháp của Ma tộc cho rằng pháp khí kết giới này là của Bộ Đình để bắt bọn họ vào bẫy.

 

Tuyết trên mặt đất chuyển động, nhanh chóng biến thành hai hộ pháp Ma tộc mặc đồ đen. Bọn họ nhìn người gốm bị Bộ Đình dùng kiếm đánh nát, cười to: “Thật không ngờ, tông chủ của Cửu Thiên Tông coi chúng ta là nữ nhân khác.”

 

Bộ Đình nhìn bọn họ với gương mặt vô cảm: “Các ngươi vội vã đi tìm cái chết phải không?”

 

“Ngươi cấu kết với ma phi, bảo con gái của ngươi làm cho Ma tộc hỗn loạn, khiến cho huynh đệ chúng ta bị tân Ma Vương ghét bỏ, ngươi còn muốn sống yên ổn?” Hai vị hộ pháp trông cực kỳ hận ông ta: “Nếu biết Sa La Gia là con hoang của ngươi, làm sao chúng ta ủng hộ ả?”

 

Tranh đấu nội bộ trong Ma tộc là chuyện của Ma tộc, tu sĩ tuyệt đối không được nhúng tay vào.

 

“Ma tộc cũng xứng đáng có con của ta?” Bộ Đình giơ kiếm ép hai vị hộ pháp lui ra, lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Cho dù Bộ Đình ta đây hiện giờ vô dụng, cũng có thể giết mấy thứ như các ngươi dễ dàng.”

 

“Ai cũng biết và cũng hiểu Bộ Đình tiên tôn của Cửu Thiên Tông có tu vi rất cao.” Hai vị hộ pháp biến thành khói đen tránh né, bọn họ giống như bùn đen bẩn thỉu, chui qua chui lại trong tuyết: “Nhưng tiên tôn hiện đang bị thương nặng, không biết có chống đỡ được sự cám dỗ của con sâu ma mị không?”

 

Lúc này Bộ Đình mới phát hiện, người gốm đen không phải là thứ giả thần giả quỷ gì, bên trong có vô số sâu ma, giày và vạt áo của ông ta đã dính đầy côn trùng đen nhỏ như cát.

 

Ông ta bấm pháp quyết, đốt sâu thành tro, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng bay vào chóp mũi.

 

“Ha ha ha ha ha ha.”

 

Ông ta nghe thấy tiếng cười khoái chí của hai Ma tộc.

 

“Quả nhiên Bộ Đình bị thương nên không thể thoát khỏi mùi hương của sâu ma mị.”

 

Màu sắc của trời đất thay đổi trước mắt Bộ Đình, tuyết đã ngừng rơi, ông ta thấy trăng tròn trên bầu trời.

 

Dưới mái hiên, Mộc Tê lặng lẽ ngồi đó, dải lụa phía sau tung bay trong gió đêm.

 

“Bộ Đình, ngươi có hối hận không?” Nàng chợt quay đầu lại, đôi mắt như sao chảy huyết lệ: “Ngươi có hối hận không?”

 

Rẹt!

 

Càn khôn kiếm được rút ra khỏi vỏ, Bộ Đình chém Mộc Tê trước mắt, đồng thời chém cảnh đêm trăng đã xuất hiện vô số lần trong mơ.

 

“A!”

 

Hai vị hộ pháp phát ra tiếng kêu thảm thiết, bọn họ nằm dưới đất, nhìn Bộ Đình đang từ từ tới gần, trên mặt lộ ra vẻ sợ chết.

 

Không phải sâu ma mị có thể khiến cho người ta nhìn thấy điều mà họ sợ nhất trong lòng hay sao?

 

Vì sao Bộ Đình đã bị thương vẫn có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy?

 

“Ngu xuẩn.” Bộ Đình giết hai hộ pháp Ma giáo, máu đỏ tươi chảy trên tuyết trắng.

 

Nàng chưa bao giờ nhìn ông ta nghiêm túc như thế, càng sẽ không chảy huyết lệ đối với ông ta.

 

Nàng chỉ luôn lẳng lặng ngồi dưới mái hiên, móc ra trái tim đang đập trước mặt ông ta hết lần này đến lần khác.

 

“Khụ khụ khụ.” Bộ Đình che ngực ho khan, máu mới nhỏ giọt xuống tuyết, ông ta lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng, xoay người đi vô phòng.

 

Một cơn gió lạnh chợt thổi qua phía sau, có thứ gì đó đánh mạnh vào lưng ông ta, ông ta bị đánh bật ra ngoài, tạo thành một cái lỗ to trên tuyết.

 

Tiên tôn lạnh nhạt và kiêu ngạo, sau khi bị đập xuống đất, cũng không thể duy trì dáng vẻ trang nghiêm xuất trần.

 

Cửu Hồi hài lòng rút chân lại, cú đá này quá hoàn hảo.

 

Đúng chuẩn ngũ thể đầu địa!

 

Thấy Bộ Đình đứng dậy khỏi tuyết, Chỉ Du ôm Cửu Hồi vào lòng, bay lên đá ông ta.

 

Bộ Đình không nhìn thấy ai, nhưng nhận ra sự bất thường, vội vàng giơ bao kiếm để chặn lại.

 

Nhưng linh lực của đối phương quá lớn khiến ông ta kinh ngạc, ông ta trượt dài trên tuyết, dựa vào tường mới miễn cưỡng chặn được.

 

“Các hạ là ai, có tu vi cao như vậy, cần gì phải giấu đầu rụt đuôi?” Bộ Đình nhìn thấy chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đã bị xé rách và chảy máu.

 

Chỉ Du phớt lờ, hắn vung tay áo tấn công Bộ Đình. Bộ Đình né tránh, Chỉ Du nhìn thấy cơ hội, đánh một chưởng thật mạnh vào lưng Bộ Đình. Bộ Đình dùng kiếm chống xuống đất, máu trong tim trào ra.

 

Chỉ Du muốn tiếp tục ra tay, nhưng bị Cửu Hồi giữ chặt.

 

【Chờ đã, lỡ như ngươi đánh chết ông ta, đại điển kế vị của Nam Phong sẽ ra sao?】

 

Chỉ Du: 【Có thể tổ chức tang lễ và đại điển kế vị cùng lúc.】

 

【Nhưng mà nếu tổ chức tang lễ và đại điển kế vị cùng lúc, ăn một bữa mà phải đưa hai phần quà, không có lời.】

 

Chỉ Du: “……”

 

【Thôi, nể mặt Nam Phong, chúng ta để ông ta sống.】

 

Cửu Hồi lấy một cục đá cẩm thạch trắng trong nạp giới ra, đập mạnh lên đầu Bộ Đình.

 

Chỉ nghe một tiếng bùm, Bộ Đình ngã xuống đất, đập đầu vào tuyết, trên đầu có thêm một vết thương rất lớn.

 

Chỉ Du: “……”

 

Người muốn mạng Bộ Đình thật sự là hắn chứ không phải Cửu Hồi ư?

 

“Người ta đã ngất rồi.” Cửu Hồi lấy son phấn trong nạp giới ra, vẽ nguệch ngoạc lên mặt Bộ Đình, thậm chí còn chu đáo vẽ một bông hoa.

 

“Ngươi muốn làm gì với ông ta?” Chỉ Du rùng mình.

 

Cửu Hồi lục lọi trong nạp giới, lôi ra một cây bút lông thật lớn, viết bốn chữ cứng cáp và mạnh mẽ trên tuyết —— mỹ nhân là thế.

 

“Ông ta đánh lén sau lưng ta, chắc chắn là ghen tị với vẻ đẹp của ta.” Cửu Hồi hài lòng vỗ tay, “Hiện tại ta lấy ơn trả oán, thỏa mãn nguyện vọng của ông ta, có phải ta rất chu đáo không?”

 

“Chu đáo.” Chỉ Du gật đầu.

 

Rõ ràng có thể giết ông ta, nhưng nàng chỉ hóa trang cho ông ta, còn khen ông ta là mỹ nhân, trên thế gian này, có ai chu đáo hơn Cửu Hồi?

 

Nàng chui ra khỏi áo gạc cá mập: “Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đến đông viện, sẽ trở về ngay lập tức.”

 

Chỉ Du nhìn Bộ Đình trên mặt đất, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

 

Cửu Hồi vừa rời đi, hắn đi đến cạnh Bộ Đình, ngưng tụ một luồng linh lực trong lòng bàn tay……

 

“Không thể mù quáng ra tay nhé.” Cửu Hồi thò đầu ra từ góc khuất.

 

“Ờ……” Chỉ Du lặng lẽ khép lòng bàn tay lại.

 

Cửu Hồi bước vào căn phòng phía đông, dỡ bỏ trận pháp phòng hộ trong phòng, quan sát mấy viên đá hút hồn, chúng nó đã được sử dụng, không còn nhiều linh lực bên trong.

 

Xét theo linh lực yếu ớt do những viên đá này để lại, mấy thứ này đã được sử dụng mười mấy hai mươi năm trước.

 

Thảo nào Bộ Đình dám để đồ ở đây, nếu nàng chưa từng gặp mấy thứ này, e rằng sẽ coi chúng như những viên đá bình thường.

 

Rời khỏi đông viện, Cửu Hồi dùng thuật tẩy rửa hai lần mới tới gần Chỉ Du.

 

Áo gạc cá mập nhận ra nàng là chủ nhân, cho dù Chỉ Du đang mặc áo, nàng vẫn có thể thấy hắn rõ ràng.

 

“Đi, chúng ta mau quay về.” Cửu Hồi phất tay áo che dấu chân và dấu vết nàng để lại: “Phải trở về trước khi Nam Phong và nhị trưởng lão đến.”

 

Hai canh giờ sau, tứ trưởng lão được tam trưởng lão phát hiện, ông được tam trưởng lão cứu, các đốm đỏ đầy đầu đầy cổ, nôn mửa dữ dội.

 

Sau khi nôn xong, ông mơ màng quay đầu lại, nhìn thấy các đệ tử đang đứng ngoài cửa chính điện, ông cảm thấy mất hết mặt mũi.

 

Nhục nhã, đây là nỗi nhục cả đời của ông!

 

Trong quán trọ, Cửu Hồi mở cửa ra với mái tóc rối bù, đôi mắt buồn ngủ mơ màng, thấy người đến là Nam Phong, ánh mắt nàng mới tỉnh táo một chút: “Nam Phong, mới sáng tinh mơ mà ngươi tìm ta để làm gì?”

 

“Chỉ Du đâu, các ngươi không sao chứ?” Nam Phong lo lắng, trên đầu và trên vai đầy tuyết.

 

“Ta ở đây.” Chỉ Du bưng một cái khay đựng đủ loại đồ ăn sáng: “Có chuyện gì?”

 

Thấy hai người đều không sao, Nam Phong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang cầm kiếm run nhè nhẹ.

 

“Hai vị tiểu hữu đều không sao phải không?” Nhị trưởng lão đuổi theo, ông vịn lan can của hành lang, thở hổn hển: “Nam Phong, ngươi bay nhanh như vậy, là muốn bộ xương già này mệt chết à?”

 

Chỉ Du nhìn bàn tay đang run rẩy của Nam Phong: “Cùng ăn sáng nhé?”

 

Cửu Hồi nói đúng, nể mặt Nam Phong, để cho cọng rau già sống cũng được.

 

Một ngọc giản bay vào, giọng nói lo lắng của tam trưởng lão từ bên trong truyền ra.

 

“Nam Phong, mau trở về, đã xảy ra chuyện!”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Nếu có sai, nhất định là lỗi của người khác, con người của ta từ trước đến nay vừa chu đáo vừa tốt bụng. Cái gì, ngươi nói ông ta thích cao quý trịch thượng, vậy thì liên quan gì đến ta?

 

—------

Ngũ thể đầu địa: là cách lạy trán cúi chạm xuống đất, hai bàn tay ngửa đưa ra phía trước trán


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.