Nam Phong vội vàng chạy về tông môn, Cửu Hồi và Chỉ Du đi theo sau nhị trưởng lão, bắt gặp ánh mắt đánh giá của các trưởng lão Cửu Thiên Tông.
Trong viện của Bộ Đình, trước khi nhóm Cửu Hồi đến, họ đã xử lý xong, nhưng vẫn tràn ngập mùi máu thoang thoảng.
Nhị trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu với các trưởng lão khác, ánh mắt lướt qua mọi người, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương của tông chủ thế nào rồi? Tứ trưởng lão đâu?”
“Tông chủ bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến tánh mạng, về phần tứ trưởng lão……” Vẻ mặt tam trưởng lão xấu hổ, có người ngoài ở đây, ông không thể nói ra chuyện mất mặt như vậy, chỉ nói mơ hồ: “Cũng không có gì nghiêm trọng.”
Hai người trầm mặc một lát, Cửu Hồi nhìn hai người dùng thuật truyền âm nói chuyện, giả vờ như mình không biết gì, chỉ nhìn vài lần vô phòng với vẻ tò mò và quan tâm.
【Tông chủ bị tấn công, hai người này đáng nghi nhất. Khi ngươi và Nam Phong đến quán trọ, bọn họ chưa ra ngoài?】
【Lúc ta và Nam Phong đến đó, bọn họ quả thực đang ở trong quán trọ.】
【Nghe đệ tử nói, sáng nay khi bọn họ rời khỏi viện của tông chủ, tông chủ vẫn ổn, bọn họ không thể quay lại quán trọ sau khi đi đi về về. Hơn nữa với tu vi của bọn họ, không thể nào tránh được nhiều đệ tử canh gác như vậy để lẻn vào viện làm tổn thương tông chủ.】
Tuy rằng tông chủ bị thương, nhưng hai tiểu bối này muốn làm tổn thương ông ta, chắc chắn là chuyện mơ mộng hão huyền.
Người tới đây làm tổn thương tông chủ chứ không lấy mạng ông ta, dùng thủ đoạn nhục nhã, hóa trang tông chủ thành nữ tử để những người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tông chủ.
Thủ đoạn như vậy khiến bọn họ nhớ đến người đã gây rắc rối cho Cửu Thiên Tông một năm trước.
【Hóa trang tông chủ thành nữ tử, vẽ trên trán tông chủ……】
【Cái gì? Nữ tử?!】
Nhị trưởng lão tưởng rằng thuật truyền âm của tam trưởng lão có vấn đề, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông: “Ngươi nói cái gì?”
Thấy Cửu Hồi quay qua nhìn bọn họ, tam trưởng lão trừng mắt nhìn nhị trưởng lão.
Cửu Hồi khẽ mỉm cười với tam trưởng lão, nhìn chỗ khác tỏ vẻ hiểu chuyện.
Cảm nhận được sự bao dung của tiểu bối khiến khuôn mặt già nua của tam trưởng lão ửng đỏ, ông ho nhẹ một tiếng, tiếp tục dùng thuật truyền âm giao tiếp với nhị trưởng lão.
【Người nọ vẽ một đóa hoa trên trán tông chủ. Lúc mới nhìn, ta cảm thấy hơi quen, vừa rồi chợt nhớ ra, đóa hoa kia rõ ràng là lá của cây bất tử.】
【Cây bất tử……】
Nhị trưởng lão bừng tỉnh, đã nhiều năm trôi qua, đột nhiên xuất hiện hình ảnh của cây bất tử là điềm báo gì?
【Chẳng lẽ Yêu tộc tới trả thù cho Mộc Tê?】
【Nếu Yêu tộc muốn trả thù, vì sao phải chờ đến hôm nay? Vì muốn cho tông chủ thêm 500 năm để tu vi của hắn mạnh hơn à?】
Đúng vậy, nếu Yêu tộc muốn trả thù, cần gì phải chờ lâu như vậy?
500 năm trước, lão tông chủ của mười đại tông môn đều chết vì kiệt sức, khi đó giới tu chân loạn lạc, là thời điểm tốt nhất để trả thù.
Không thể nói Yêu tộc có lòng tốt bẩm sinh, đợi đối phương công thành danh toại mới đến trả thù?
【Có phải là Ma tộc không? Hai hộ pháp của Ma tộc đã chết, không có nghĩa là chỉ có hai người đến đây. Bên ngoài đều đồn rằng tông chủ cắm sừng lão Ma Vương, biết đâu……】
Nhị trưởng lão liếc tam trưởng lão, mặc kệ bên ngoài đồn đại như thế nào, người trong nhà nhắc tới chuyện này thì không thích hợp.
“Tông chủ đã tỉnh.”
Trong phòng vang lên tiếng reo hò mừng rỡ, các vị trưởng lão vội vàng ùa vào phòng, trong sân rộng rãi chỉ còn Cửu Hồi và Chỉ Du đứng đó.
“Đi, chúng ta cũng đi xem thử.” Cửu Hồi hào hứng kéo tay áo Chỉ Du, ai không thích nhìn náo nhiệt của người mình chán ghét?
Tha thứ và bao dung cho kẻ thù là chuyện mà chính nhân quân tử cần làm. Nàng chỉ là một cọng rau hẹ bé nhỏ, đương nhiên lựa chọn bí mật xem sự náo nhiệt của kẻ thù.
Bộ Đình mở mắt ra, nhìn thấy rèm giường quen thuộc.
Cơn đau trên đầu khiến ông ta dần dần tỉnh táo lại từ cơn ác mộng vô tận, ông ta không biết mình đã mơ bao lâu, chỉ biết mình luôn đi trên con đường tối tăm, cành lá cam mộc xum xuê hai bên đường dường như muốn bao phủ ông ta.
Ông ta đi thật lâu mới nhìn thấy cuối con đường.
Ở cuối con đường, mười đại tiên đỉnh chảy ra máu đỏ tươi ào ạt, núi non sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, lửa từ trên trời rơi xuống, vạn vật trên thế gian đều nhìn ông ta bằng ánh mắt hận thù.
“Ngươi đã hại chết chúng ta!”
“Ngươi làm hại chúng ta!”
“Sư phụ.”
Giọng nói thận trọng của Nam Phong vang lên bên tai, ông ta nhìn lướt qua Nam Phong, xuyên qua các vị trưởng lão, nhìn thấy sau đám đông là Cửu Hồi đang nhón chân, thò đầu ngó nghiêng.
Mọi người chú ý tới ánh mắt của Bộ Đình, lần lượt tránh ra, để lộ Cửu Hồi và Chỉ Du ở phía sau.
Cửu Hồi đang xem náo nhiệt, thấy thế cũng không xấu hổ, ngược lại đi lên hai bước, quan tâm hỏi: “Bộ tiên tôn, ngài không sao chứ?”
Nàng liếc nhìn vết thương trên đầu Bộ Đình, linh dược của Cửu Thiên Tông thật sự có tác dụng. Một cái lỗ máu lớn như vậy mà giờ đã khép lại hơn một nửa, trông không đáng sợ nữa.
“Hôm qua đã xúc phạm cô nương, Bộ mỗ vô cùng xấu hổ.” Bộ Đình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, “Hôm nay cô nương tới thăm bất chấp hiềm khích trước đây, khiến cho hành vi hôm qua của Bộ mỗ càng có vẻ không được.”
Cửu Hồi cười: “Tiên tôn nói quá lời rồi, tục ngữ có câu, người bị thương là lớn nhất.”
Các trưởng lão Cửu Thiên Tông: “……”
Sao nói vậy được, làm gì có câu nói “Người bị thương là lớn nhất”, mắng người ta chết à?
“Xin tiên tôn thứ lỗi, vãn bối nhất thời lỡ lời.” Cửu Hồi chu đáo giải thích: “Không cố ý muốn ngài chết.”
Các trưởng lão cực kỳ bất lực. Biết tiểu cô nương có lời oán hận đối với tông chủ, bọn họ đuối lý trong chuyện này, mọi người đành phải giả vờ không nghe thấy.
“Tiên tôn có tu vi rất cao, tại sao lại…… yếu như vậy?” Cửu Hồi lẩm bẩm: “Ngày thường ngài thử tiểu cô nương như vãn bối thì thôi đi, đừng gặp ai cũng thử. Nhìn đi, gặp rắc rối rồi đúng không?”
Các trưởng lão Cửu Thiên Tông nghi ngờ, không phải Cửu Hồi tới thăm người bệnh, mà là tới gây khó chịu cho tông chủ.
Tuy nhiên thái độ của đối phương chứng minh rằng, chuyện này thật sự không liên quan gì đến nàng. Nếu là việc làm của nàng, tuyệt đối không thể oán giận ngay lúc này.
Cửu Hồi còn muốn chế nhạo thêm vài câu, nhưng thấy Nam Phong nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin, nàng lặng lẽ thở dài, không nói nữa.
“Cô nương có lời oán hận đối với Bộ mỗ, Bộ mỗ có thể hiểu được, đây vốn là lỗi của Bộ mỗ.” Bộ Đình ho khan vài tiếng, tiếp nhận thuốc do đồng tử bưng tới, uống một hơi: “Do Bộ mỗ không nói rõ, cô nương có từng nghe nói đến pháp bảo hút hồn của Ma tộc chưa? Có thể hút hồn của tu sĩ, sau đó chiếm đoạt thân thể của tu sĩ, trà trộn vào trong tông môn?”
“Tựa như đệ tử Chúc Viêm của Vạn Hỏa Tông năm ngoái?” Cửu Hồi hợp tác hỏi.
“Chúc Viêm chỉ bị hồn ma chiếm giữ thức hải của hắn, có thể phát hiện bằng pháp bảo, nhưng thủ đoạn hút hồn chiếm cơ thể này rất khó bị phát hiện.” Bộ Đình kiên nhẫn giải thích: “Cô nương đã ở Ma tộc vài ngày, Bộ mỗ không thể không đề phòng, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này để thử cô nương.”
Lời giải thích rất hay, nếu nàng không đến kho báu của Ma tộc xem trộm, suýt nữa đã tin ông ta.
“Ta và Chỉ Du đều đến Ma tộc, tiên tôn lại chọn ta để thử.” Cửu Hồi rất xinh đẹp, giọng nói trong trẻo êm tai, khi nói chuyện nhẹ nhàng, trông có chút tội nghiệp và đáng yêu: “Có phải tiên tôn đặc biệt chọn nữ hài tử để bắt nạt không?”
Mọi người đều không nghĩ đến vấn đề này.
Bắt nạt…… bắt nạt nữ hài tử?
Các trưởng lão bị lời nói của Cửu Hồi dẫn dắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lý. Cho dù tông chủ muốn thăm dò, tại sao không chọn Chỉ Du, mà cố tình chọn Cửu Hồi.
“Bộ tiên tôn, vãn bối da dày thịt béo, sau này có chuyện như vậy, hãy chọn vãn bối ra tay.” Chỉ Du xụ mặt nói: “Sư tỷ còn nhỏ, nếu nàng bị thương, ta và mọi người sẽ rất đau lòng.”
Mọi người nghĩ thầm, điều này cũng đúng, Cửu Hồi cô nương mới 18-19 tuổi, tuổi này chỉ là tiểu hài tử ở trong giới tu chân.
Cửu Hồi cúi đầu nhìn Bộ Đình đang ngồi dựa vào đầu giường, bụng dạ khó lường hay là bắt nạt tiểu nữ hài, ngươi phải lựa chọn một thứ.
“Bộ mỗ đã sai.” Bộ Đình xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một hộp gỗ chạm khắc: “Đây là quà xin lỗi của Bộ mỗ, xin cô nương hãy nhận nó.”
“Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, nói rõ ràng là được, cần gì phải khách sáo.” Cửu Hồi cất hộp quà vào tay áo: “Tiên tôn, ngài khách sáo quá.”
“Tiên tôn vừa tỉnh lại, các vãn bối là người ngoài, không nên ở đây quấy rầy quá lâu.” Cửu Hồi nói: “Chư vị trưởng lão và Nam Phong rất lo lắng cho tiên tôn, vãn bối và sư đệ sẽ chờ ở bên ngoài.”
Đã có lợi ích trong tay, Cửu Hồi nóng lòng muốn xem náo nhiệt.
Tuy Bộ Đình có xíu nhan sắc, nhưng không đẹp mắt bằng Chỉ Du.
Cửu Hồi kéo Chỉ Du ra khỏi phòng, Chỉ Du quét sạch tuyết trên bàn ghế trong sân, chu đáo lấy đồ ăn đã mua lúc sáng ra: “Ăn chút gì đi.”
Bộ Đình bị thương nặng thì liên quan gì đến bọn họ, nên ăn thì cứ ăn.
Khi nhị trưởng lão bước ra, nhìn thấy Chỉ Du và Cửu Hồi đang nhàn nhã ngồi ăn vặt, tâm trạng hơi phức tạp, ông đi đến gần hai người: “Nhị vị tiểu hữu, hôm nay tuyết lớn gió to, hay là hai vị tạm thời nghỉ ngơi trong bỉ tông hai ngày?”
“Đa tạ lòng tốt của trưởng lão, quý tông đang bận rộn, vãn bối không thể quấy rầy thêm.” Cửu Hồi lấy khăn tay lau khóe miệng: “Nếu Bộ tiên tôn không có gì trở ngại, hai chúng ta nên cáo từ.”
“Chuyện hôm qua……”
“Xin trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ không nói với người khác chuyện hôm qua.” Cửu Hồi đứng dậy, chắp tay với nhị trưởng lão: “Không biết trưởng lão còn gì dặn dò không?”
“Lão hủ không có ý đó.” Nhị trưởng lão nói: “Người làm tông chủ bị thương có tung tích quá bí ẩn, lão hủ lo lắng cho sự an nguy của hai vị tiểu hữu. Nếu tiểu hữu không chê, lão hủ sẵn sàng đưa hai vị một đoạn đường.”
“Có làm phiền trưởng lão quá không?” Nghe nói hung thủ có tung tích bí ẩn, Cửu Hồi lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hai vị tiểu hữu đặc biệt tới Cửu Thiên Tông, lão hủ đương nhiên sẽ bảo vệ các ngươi chu đáo.” Nhị trưởng lão ném ra một con thuyền bay màu vàng: “Xin mời hai vị tiểu hữu.”
“Đa tạ trưởng lão.” Cửu Hồi nghĩ thầm, quả là Cửu Thiên Tông, thuyền bay của một trưởng lão cũng xa hoa như thế.
Gió và tuyết càng lúc càng lớn, Cửu Hồi ngồi trên thuyền bay, gần như không thấy rõ mặt đất, chỉ cảm thấy trời đất đều trắng xóa.
Nhị trưởng lão không phải là người nói nhiều, sau khi nói xong mấy câu quan tâm, ông không biết nên nói gì. Sau đó, Cửu Hồi lấy bàn cờ ra để nhị trưởng lão và Chỉ Du chơi cờ mới giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
Những bông tuyết va vào kết giới của thuyền bay, lập tức biến thành sương mù rồi biến mất, Cửu Hồi nhìn các bông tuyết lần lượt va vào kết giới và biến thành mây khói. Nàng đột nhiên nghĩ, có lẽ trong mắt thiên mệnh, các sinh linh trên mặt đất này giống như mấy bông tuyết, đồng đều và bất lực.
Nàng thò tay ra khỏi kết giới, hứng được vài bông tuyết, nhưng khi nàng rút tay lại vào trong kết giới, bông tuyết đã biến mất.
Kết giới này chặn các bông tuyết, đồng thời ngăn cản những người trong kết giới cố gắng nắm giữ các bông tuyết.
Cửu Hồi ngửa đầu nhìn lên trời, nếu thần thật sự muốn hủy diệt thế gian, vì sao không trực tiếp ra tay mà để vận mệnh liên kết với nhau, để sinh linh có cơ hội đấu tranh cho sự sinh tồn?
Thuyền bay lướt qua gió tuyết như một tia sáng, dường như có âm thanh gì đó truyền đến từ xa, nàng vội vàng nói: “Nhị trưởng lão, xin hãy dừng thuyền bay.”
Nói xong, nàng nhảy ra khỏi kết giới, bay về phía phát ra âm thanh.
“Cứu ta với!”
“Ai cứu chúng ta với.”
Trong tuyết, hai nam nhân ăn mặc như nông dân đang cố gắng đào đống tuyết dày bằng tay, bàn tay đỏ bừng vì lạnh.
Người trẻ tuổi đã bật khóc, hắn vừa đào vừa hét về phía đống tuyết: “Cha, chờ con cứu cha nhé, cha hãy chờ con!”
Nơi này là núi non hoang dã, thậm chí không có ai đến giúp đỡ, hắn sợ hãi và bất lực.
Đột nhiên có một sức mạnh thần thánh vô hình ập đến, đống tuyết mà bọn họ đã bất lực với nó đã bị đẩy ra, để lộ người bị chôn trong tuyết.
Thần tiên, hóa ra thực sự có thần tiên!
Thanh niên lau nước mắt trên mặt, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
“Đừng kéo ông ấy, ông ấy đang bị tê cóng.” Một cái chăn lớn và ấm áp đắp cho ba người.
Thanh niên ngơ ngác nhìn nữ tử bay tới từ trong gió tuyết, đây là dáng vẻ của thần tiên phải không?
“Người không sao đâu.” Cửu Hồi kiểm tra mạch của người bị chôn, nói với hai người còn tỉnh: “Tuyết lớn như vậy, tại sao các ngươi còn ra ngoài?”
“Ta…… Ta……” Thanh niên nhìn tiên tử đang ở gần mình, lắp bắp không biết nên nói gì.
“Đa tạ tiên tử đã cứu mạng, đa tạ tiên tử đã cứu mạng!” Một nam nhân trung niên khác cuối cùng đã tỉnh táo lại, quỳ trước mặt Cửu Hồi, liều lĩnh quỳ lạy nàng.
“Đừng quỳ lạy.” Cửu Hồi nhìn lông mày ông ấy đã có một lớp sương giá, vung tay áo nhét nam nhân trung niên đang quỳ lạy vào trong chăn.
Nam nhân trung niên phát hiện thân thể mình mất khống chế, càng tôn sùng và kính sợ Cửu Hồi hơn. Ông không dám nói dối, run rẩy nói: “Mùa đông năm nay quá lạnh, chúng ta muốn săn vài tấm da để làm chăn cho mấy đứa trẻ mới sinh trong thôn. Chúng ta ra ngoài tối hôm qua, không ngờ sẽ có nhiều tuyết đến vậy.”
Đối với tu sĩ, không có sự khác biệt giữa nóng và lạnh. Đối với người bình thường, mùa đông quá lạnh có thể giết chết bọn họ.
“Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, các cụ ông trong thôn đều nói, ông đã sống hơn 70 năm, nhưng chưa bao giờ lạnh như năm nay.” Nam nhân trung niên cẩn thận sờ tấm chăn trên người, không biết chăn này được làm từ thứ gì mà ấm như thế.
“Đặc biệt lạnh?” Cửu Hồi nhìn lớp tuyết thật dày dưới chân, nhíu mày nói: “Nhiều tuyết như vậy, nhà ở trong thôn có chịu được không?”
“Vài ngày trước, phủ thành chủ đã phái người đến giúp gia cố nhà cửa trong các thôn, còn phân phát lương thực cho mỗi thôn.” Nam nhân trung niên thấy thái độ ân cần của Cửu Hồi, dần dần khôi phục phong cách nói chuyện thường ngày: “Nhưng mọi người không ngờ, đợt tuyết này đột nhiên rơi quá nhiều.”
Cửu Hồi thấy bọn họ bắt được hai con thỏ hoang, tuyết quá nhiều nên động vật cũng chạy trốn.
“Tuyết quá lớn, để ta đưa các ngươi trở về.” Cửu Hồi vừa dứt lời, người dân nhìn thấy một con thuyền bay màu vàng đáp xuống nên không dám lên tiếng.
Chỉ Du bay đến cạnh Cửu Hồi, bung dù che trên đầu nàng: “Tuyết nhiều quá.”
“Không sao, ba người này là người dân trong thôn gần đây, chúng ta đưa bọn họ về trước đi.” Cửu Hồi giẫm trên tuyết, nó lún xuống tới đầu gối của nàng.
Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua là biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đưa ba người dân về thôn, rời đi trong khi người dân quỳ lạy.
“Không biết tuyết còn rơi bao lâu nữa.” Cửu Hồi nhìn bầu trời âm u: “Nghe người dân trong thôn nói, hình như năm nay lạnh hơn mấy năm trước.”
“Đến phủ thành chủ kiểm tra ghi chép của những năm gần đây đi.” Vẻ mặt nhị trưởng lão trở nên nghiêm túc, “Hai vị tiểu hữu, e rằng phải tạm thời trì hoãn các ngươi.”
“Không sao, chính sự quan trọng hơn.” Cửu Hồi nói: “Chúng ta trực tiếp vào thành.”
Lần này bọn họ không che giấu thân phận tu sĩ của mình, thuyền bay đáp thẳng xuống bên ngoài phủ thành chủ, thành chủ mặc áo dày ra đón.
“Xin chào ba vị tiên trưởng.” Thành chủ là một nữ tử trung niên cao lớn và thẳng thắn, sau khi biết mục đích đến thăm của nhóm Cửu Hồi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng mời ba người vào phủ thành chủ, mang ra quyển sách ghi chép về khí hậu gần 50 năm cho ba người xem.
Nếu tiên trưởng hỏi, có nghĩa là bọn họ có lòng lo liệu, đối với người bình thường, đây là một việc rất tốt.
“Ta nhớ Trúc thành của các ngươi thuộc quyền quản lý của Vấn Tinh Môn phải không?” Cửu Hồi lật xem ghi chép, nói với thành chủ: “Theo ghi chép, không những mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, mà mùa hè năm nay cũng ít mưa nhất trong những thập niên gần đây.”
“Tuy rằng ít mưa, nhưng cũng may có tiên trưởng dùng pháp thuật giúp chúng ta dẫn nước tưới tiêu, mùa màng không bị ảnh hưởng nhiều.” Thành chủ nói: “Đa tạ tiên tử đã hỏi thăm, Trúc thành của chúng ta quả thật được Vấn Tinh Môn bảo vệ.”
Nước mưa ít thì có thể dùng pháp thuật để dẫn nước, nhưng tu sĩ không thể làm cho cả thiên hạ trở nên ấm áp, cũng không thể ngăn tuyết rơi.
Đang nói chuyện thì nghe hộ vệ tới báo ở ngoài cửa, sứ giả của Vấn Tinh Môn đã đến.
“Cửu Hồi?” Ngọc Loan cùng hai đệ tử ngoại môn đi vào phủ thành chủ, thấy Cửu Hồi ở đó, nàng kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói: “Sao ngươi ở đây?”
“Ngọc Loan?” Cửu Hồi không ngờ, sứ giả của Vấn Tinh Môn là Ngọc Loan, nàng kể cho Ngọc Loan nghe những gì đã trải qua, sau đó nói: “Không biết quý tông môn quyết định thế nào?”
“Tông chủ bấm đốt ngón tay phát hiện đợt tuyết này rơi nhiều một cách dị thường, cho nên phái tất cả các đệ tử ra ngoài.” Vẻ mặt Ngọc Loan lo lắng: “Tu vi của ta không cao, coi như không tìm ra được thứ gì hữu dụng, chỉ có thể đi khắp nơi xem xét, nếu có dân chúng gặp nạn thì cứu bọn họ.”
Bọn họ đều biết, nếu chỉ là một trận tuyết rơi nhiều thì không phải là chuyện đáng sợ.
Điều đáng sợ là, đây không chỉ là một trận tuyết.
“Các tiên trưởng không cần phải khó xử như thế.” Thành chủ thấy vẻ mặt trịnh trọng của các tiên trưởng, bà nói: “Phủ thành chủ có lời dạy của tổ tiên qua các thời đại, dự trữ lương thực trong mùa lạnh, dự trữ thuốc vào mùa hè. Mặc dù người dân bình thường không có khả năng di chuyển nước hay thay đổi núi, nhưng mấy năm nay chúng ta cũng có một ít kinh nghiệm cứu trợ thiên tai.”
Có hàng chục triệu người bình thường trong thiên hạ, nhưng có bao nhiêu tu sĩ?
Nếu đặt toàn bộ hy vọng vào các tu sĩ, đó mới là tự tìm đường chết.
“Sáng sớm hôm nay, phủ thành chủ và các thôn trưởng đã bắt đầu chống chọi với tuyết và cái lạnh, các thành trì lân cận đều kết nối với nhau, chúng ta có thể miễn cưỡng cầm cự.” Thành chủ nói: “Tuy nhiên hiện giờ gió lớn và tuyết dày đặc, không kịp vận chuyển nhiều lương thực và thuốc men, nếu chư vị tiên trưởng sẵn sàng giúp đỡ thì tốt quá.”
Mặc dù phủ thành chủ có một con thuyền bay, nhưng không đủ dùng, nếu có tu sĩ phụ giúp, như vậy càng tốt hơn.
“Các thành trì lớn đều kết nối với nhau phải không?” Nhị trưởng lão nghe thấy một chữ mấu chốt.
“Đúng vậy.” Thành chủ gật đầu: “Các tiên trưởng đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta không thể làm phiền các tiên trưởng trong mọi việc.”
Thảm họa 500 năm trước đã được ghi chép rõ ràng trong hồ sơ của mỗi phủ thành chủ, nỗi sợ hãi thấm vào xương cốt của mọi người. Cho dù đã 500 năm trôi qua, đám con cháu như bọn họ mở ra hồ sơ, nhìn vào thảm kịch được ghi lại vẫn cảm thấy rợn người.
Nỗi sợ hãi khiến mọi người nghĩ cách tránh khỏi những đau khổ tương tự, cho nên các thế hệ thành chủ đều tích lũy phương pháp cứu trợ thiên tai, ngay cả những phương pháp điều trị dịch bệnh, nếu các phủ thành chủ lớn gộp lại, có thể xếp thành một ngọn núi.
“Nếu trời không giúp thì con người sẽ tự cứu bản thân.” Cửu Hồi nở nụ cười: “Như vậy rất tốt.”
Thành chủ ngượng ngùng cười: “Mọi người đều tìm cách tồn tại.”
“Thành chủ cần vận chuyển thứ gì?” Cửu Hồi nhìn thành chủ bằng cặp mắt sáng ngời: “Chúng ta có thể giúp vận chuyển.”
“Cảm ơn!” Thành chủ không khách sáo với Cửu Hồi, kéo nàng tới nhà kho.
Chỉ Du thấy thế, vội vàng chạy theo.
Ngọc Loan và hai vị đệ tử ngoại môn của Vấn Tinh Môn hơi bối rối, Cửu Hồi đạo hữu nhiệt tình như thế, có phải bọn họ cũng nên làm chút gì đó không?
Sau khi nhị trưởng lão truyền tin về Cửu Thiên Tông, đứng dậy nói: “Đi thôi, ba vị tiểu hữu, hãy đi phụ giúp.”
Trúc thành không phải là nơi duy nhất cần vận chuyển đồ đạc, đặc biệt là một số tiểu thành không có tông môn bảo vệ, e rằng cuộc sống sẽ khó khăn nhất.
Cách đó hàng vạn dặm, gần núi Nữ Thần, bên ngoài một tiểu thành không có tu sĩ bảo vệ, một con hưu sao kéo một chiếc xe gỗ chất đầy hàng lướt nhanh qua tuyết, biến thành một người vạm vỡ ở cổng thôn, hét lên với mọi người trong thôn: “Phủ thành chủ đã phát lương thực tới rồi, mau ra lấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Người bình thường: Nếu cầu xin thần thánh vô ích thì hãy cầu chính mình.
Rau hẹ bé bỏng: Ta thật sự thích những người bình thường