Thuyền bay xuyên qua bầu trời, Cửu Hồi đã gặp vài chiếc thuyền bay giúp đỡ các thành trì vận chuyển vật phẩm, có thuyền bay rất tráng lệ, có thuyền bay giản dị và khiêm tốn.
Các tu sĩ đựng đồ trong nạp giới giẫm phi kiếm bay vèo vèo ngang qua, tựa như một luồng ánh sáng không thể bắt kịp. Trên trời dường như chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
“Tiên trưởng, phía trước là Tây Ninh thành.” Trên thuyền bay của Cửu Hồi và Chỉ Du có một hộ vệ của Trúc thành đồng hành, hắn chỉ về phía trước cảm tạ Cửu Hồi và Chỉ Du: “Tây Ninh thành có nhiều trái cây, nhưng thiếu thuốc men, cũng may có hai vị tiên trưởng giúp đỡ mới có thể kịp thời đưa thuốc đến thành.”
Thuyền bay hạ cánh xuống Tây Ninh thành. Cửu Hồi phát hiện ngoài thuyền bay của bọn họ, còn có vài thuyền bay của các tông môn khác đậu trong thành, một số lính canh khiêng thuốc men và lương thực xuống thuyền bay, một số hộ vệ và người dân phụ khiêng từng túi hoa trắng xếp chồng lên thuyền bay.
Lính canh của Trúc thành nhảy xuống thuyền bay, trao đổi thư của thành chủ với lính canh của Tây Ninh thành, Cửu Hồi vung tay áo dùng linh lực giúp bọn họ đưa tất cả thuốc men và lương thực xuống thuyền bay, người dân tới cảm tạ bọn họ, sau đó kêu to dọn mấy thứ này đi.
Trong băng tuyết, những người này bận rộn chảy mồ hôi đầy đầu, xa xa có một dãy nhà kho bằng gỗ tạm bợ, có người đang nấu đồ ăn trong nhà kho, hơi nóng cuồn cuộn biến thành sương mù trắng xóa, tạo nên cảnh tượng đầy khí thế trong ngày tuyết rơi dày đặc.
“Có thành nào thiếu mật ong và gừng không, chúng ta có thể phân phát 3000 cân.”
“Măng, măng khô đã tới rồi, mỗi thành một ngàn cân, tới ký nhận đi.”
Lính gác của các thành tập hợp lại một chỗ, cầm thư của thành chủ, trao đổi vật tư với nhau.
Vài tu sĩ của các tông môn đứng ở xa, cả họ lẫn Cửu Hồi đều không thể tham gia vào hoạt động bận rộn này.
Các tu sĩ trẻ tuổi giúp giao vật tư trông rất lạ, Cửu Hồi và bọn họ chào hỏi nhau, sau đó đi giúp đỡ dân chúng.
Tu sĩ không biết nấu ăn, nhưng có thể giúp dân chúng dọn tuyết trên mái nhà, quét tuyết trên đường. Vài tu sĩ trẻ tuổi bị lạc lối giữa tiếng reo hò và vỗ tay sùng bái của đám trẻ con, cuối cùng còn ôm bọn trẻ bay một vòng trên không trung.
Cửu Hồi đã biến đống tuyết chất trong góc thành nhiều con vật nhỏ đáng yêu, quả nhiên đã thu hút một đám trẻ con tới xem.
“Tỷ tỷ, ta có thể sờ chúng nó không?”
“Đương nhiên, đây là làm từ tuyết, các ngươi đừng sợ.” Cửu Hồi sờ đầu đứa bé.
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Bọn trẻ tiến đến, ríu rít cả đám. Bọn chúng không biết bão tuyết là gì, chỉ biết hôm nay người lớn không để ý tới chúng, bọn chúng có thể chơi thoải mái.
“Tỷ tỷ.” Một cô bé rụt rè đi tới: “Ngươi là thần tiên phải không?”
“Tỷ tỷ không phải là thần tiên.” Cửu Hồi ngồi xổm trước mặt cô bé, sờ khuôn mặt đỏ bừng: “Sao ngươi không chơi với bọn họ?”
“Ta không muốn chơi.” Cô bé chậm rãi lắc đầu: “Cha đã không ngủ một ngày một đêm, mẫu thân nói, tuyết chưa ngừng rơi thì cha không thể ngủ yên.”
“Tuyết sẽ ngừng rơi.” Cửu Hồi lấy kẹo trong túi ra, đặt vào tay cô bé: “Đây là chuyện mà người lớn nên lo lắng, các ngươi là trẻ con, phải làm một việc quan trọng khác.”
“Là việc gì?” Cô bé hỏi.
“Vui vẻ.” Cửu Hồi nói: “Nghe nói băng tuyết sợ tiếng cười vui vẻ của trẻ con nhất, các ngươi càng dũng cảm thì băng tuyết sẽ càng ít lại.”
“Thật à?” Cô bé nhìn Cửu Hồi nghi ngờ.
“Đương nhiên, ngươi không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi, ta lừa ngươi làm gì?” Cửu Hồi dẫn cô bé tới chỗ đám trẻ: “Chơi với mọi người đi.”
Nhìn cô bé phát kẹo cho mấy đứa trẻ khác, Cửu Hồi nói với Chỉ Du đang im lặng phía sau: “Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác xem thử.”
“Cô bé là con gái của thành chủ.” Chỉ Du nói: “Ta nghe thấy có người gọi cô bé là tiểu thiếu chủ.”
“Dù cô bé là ai thì vẫn chỉ là trẻ con.” Cửu Hồi bung dù, vung tay áo phủi tuyết trên mái nhà hai bên đường: “Một năm có bốn mùa, không thể để bọn trẻ sau này sợ hãi mỗi khi nhìn thấy tuyết.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Chỉ Du: “Hoa mùa xuân, trăng mùa thu, sen mùa hạ, tuyết mùa đông, đây vốn nên là một sự tồn tại đẹp đẽ.”
Chỉ Du im lặng.
Bùm.
Trên trời vang lên tiếng sấm sét, lão nhân đang xúc tuyết bên đường lộ ra vẻ buồn bã, chắp tay cầu trời: “Ông trời, xin hãy để cho người dân chúng ta một con đường sống đi.”
Chỉ Du nhìn Cửu Hồi khó hiểu, tựa như không hiểu vì sao dân chúng sợ sấm sét trong tuyết như thế.
“Dân gian có lời đồn, sấm sét trong tuyết là điềm dữ.” Cửu Hồi lắc đầu: “Thực ra, cái này không liên quan gì đến điềm báo, do người ta sợ cái rét mới tạo ra giả định này.”
Chỉ Du nghĩ tới những thi thể được nhìn thấy khắp mọi nơi trong thôn 500 năm trước, những ngôi mộ lẻ loi khắp các ngọn núi, những người chết lặng còn sống sót.
Liệu mọi chuyện có xảy ra nữa không?
“Tất cả đều xếp hàng, hai đại diện của mỗi thôn ký tên nhận thuốc.” Qua một con phố khác, đường phố đã được các tu sĩ khác dọn dẹp sạch sẽ, các đại phu mặc áo xanh đang phát gói thuốc cho mọi người.
“Không nên lãnh nhiều thuốc, đây là thuốc phòng dịch cảm, uống nhiều cũng vô ích.”
“Còn thôn nào chưa nhận thì đến chỗ ta ký tên để nhận!”
Đi xa hơn, có người đang đăng ký cho người bệnh và người bị thương, cảnh tượng ồn ào nhưng không hỗn loạn.
“Hai vị tiên trưởng!” Hộ vệ của Trúc thành chạy tới, vẻ mặt áy náy nói: “Cách 1200 dặm, có một tòa tiểu thành thiếu thuốc men và vật phẩm chống lạnh, không biết có thể làm phiền hai vị tiên trưởng đi cùng với hộ vệ của Tây Ninh thành đến đó không?”
“Được.” Cửu Hồi gật đầu nói: “Đi ngay bây giờ.”
Vật tư đưa tới tiểu thành cách 800 dặm là do Trúc thành, Tây Ninh thành và vài toà thành khác góp lại. Khi Cửu Hồi tới tòa thành này mới phát hiện đây là chỗ cũ mà nàng từng tới.
Hạc thành.
So với những thành trì được tông môn bảo vệ, tình hình ở Hạc thành khó khăn hơn rất nhiều, phủ thành chủ thật sự hết cách, đành phải viết thư cầu cứu các thành trì lân cận.
“Thành chủ, than và lương thực trong kho đã dùng hết rồi.” Quản sự buồn rầu nhìn tuyết rơi dày đặc: “Không biết khi nào tuyết mới ngừng rơi.”
“Những người bị ảnh hưởng bởi tai hoạ đã dọn đến ở chung rồi hay sao?” Thành chủ run bần bật vì lạnh, sắc mặt hơi tái xanh: “Nhiều người tập hợp lại thì sẽ ấm áp hơn, hết than thì mang củi ra, có nhiều người già, nữ tử và trẻ con trong thành, không thể để bọn họ chết cóng.”
“Thành chủ, ngài nghĩ các thành chủ khác sẽ chịu giúp đỡ không?” Quản sự run rẩy nhìn trời: “Trời sắp tối rồi……”
“Ta không biết.” Thành chủ nhảy xuống bậc thang, giúp hộ vệ đẩy một chiếc xe gỗ tồi tàn lên bậc thang, “Hiện giờ thành nào cũng khó khăn.”
Thành trì được tông môn bảo vệ không cần phải quá lo lắng, nơi nghèo nàn nhỏ bé giống bọn họ, không còn cách nào khác ngoài việc cầu cứu các thành khác.
“Phía trước có người cho cháo, mau đi lấy!”
Trên đường phố vang lên tiếng hoan hô, thành chủ nuốt nước miếng, duỗi cổ nhìn về phía phát cháo.
À, ông không đói bụng.
Ông trèo lên tường thành, mong chờ một con thuyền bay xuất hiện. Khi trời dần dần tối, lòng ông cũng dần dần nặng trĩu. Ông quay đầu lại nhìn dân chúng đang quét tuyết trên đường và xếp hàng nhận cháo, không dám tưởng tượng, nếu đợt tuyết này tiếp tục rơi, người dân ở Hạc thành có thể cầm cự được bao nhiêu ngày.
Đột nhiên có một con thuyền bay phát sáng xuất hiện trên trời, ông dụi mắt thật mạnh, đó không phải là ảo giác của ông, thuyền bay lướt qua đầu ông, đáp xuống thành.
Thành chủ vừa lăn vừa bò xuống cổng thành, khi còn cách thuyền bay vài chục bước, ông trượt chân, ngã oạch văng ra ngoài.
“Ngươi không sao chứ?” Một tiểu cô nương giơ tay nâng ông dậy, phủi tuyết trên quần áo của ông.
Cô nương khoác áo choàng đỏ tươi tựa như ngọn lửa rực cháy, tựa như ánh mặt trời thiêu đốt, thành chủ không quan tâm đến cái trán bị trầy, thận trọng hỏi: “Chư vị…… tới giúp Hạc thành phải không?”
“Ta là người giúp vận chuyển vật tư.” Cửu Hồi lấy khăn tay che trên trán thành chủ: “Đây là hộ vệ của Tây Ninh thành, hắn sẽ nói với ngươi chi tiết cụ thể.”
“Thuyền bay?”
“Các thành khác tặng lương thực và thuốc men cho chúng ta đã tới rồi!”
“Tốt quá!”
Trong tiếng hoan hô của mọi người, người cho cháo tốt bụng nghe thấy mấy chữ “thuyền bay”, “tiên trưởng”, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, ném cái muỗng lớn múc cháo rồi bỏ chạy.
“Ân nhân, ngươi đi đâu đó?”
“Ân nhân?”
“Người” tốt bụng hoảng sợ, chạy theo hướng ngược lại, nhưng chưa chạy được bao xa lại nhìn thấy một con thuyền bay khác đáp xuống từ trên trời, hắn đành phải đi vòng vèo và đổi hướng.
“Ân nhân!”
“Ngươi chạy làm gì?” Cửu Hồi bay qua đám người, tóm lấy người béo lùn này.
“Cầu xin tiên trưởng tha mạng, cầu xin tiên trưởng tha mạng, tiểu nhân không có ý định làm tổn thương ai cả!” Thấy Cửu Hồi dễ dàng bắt được mình, "người" tốt bụng biết mình không phải là đối thủ của người đó, vội vàng chắp tay hành lễ cầu xin sự thương xót: “Tiểu nhân nghe nói trong thành thiếu gạo nên mới vào cho cháo, không có ý định làm tổn thương người khác.”
Cửu Hồi thấy có thuyền bay của các tông môn khác vào thành, lại thấy tiểu yêu này sợ tới mức hai chân run rẩy, bất lực nói: “Ngươi vào thành cứu người là tích lũy công đức, làm việc thiện, ta bắt ngươi để làm chi?”
“Thật à?” Tiểu yêu thận trọng nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, thấy bọn họ thật sự không định ra tay mới miễn cưỡng không sợ hãi lắm: “Tiểu nhân vốn là con mèo cam, 20 năm trước nhận được ân huệ của người dân trong thành này, mấy năm trước may mắn biến thành người, vẫn luôn sống ở trong núi.”
“Nghe nói có thảm họa trong thành, ta lấy ra số gạo đã giấu bao năm nay.” Mèo yêu có khuôn mặt mập mạp, cằm run rẩy trong lúc nói chuyện: “Năm đó ta ăn cơm của mọi nhà, bây giờ trả lại cho bọn họ. Không, không tính là xâm phạm Nhân gian giới phải không?”
“Ân nhân?” Một người dân nhận cháo đi ngang qua, nghi ngờ nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, thấy bọn họ mặc quần áo lộng lẫy nên hỏi: “Cô nương và lang quân là người quen cũ của ân nhân à?”
“Đúng vậy, hắn là…… bà con xa của chúng ta.” Cửu Hồi nói: “Chúng ta đến đưa lương thực, không ngờ hắn cũng ở đây.”
Nghe nói bọn họ là người đưa lương thực, dân chúng vội vàng chắp tay hành lễ cảm tạ, Cửu Hồi vội nói: “Chúng ta chỉ là người giúp đỡ vận chuyển, lương thực do các thành khác gửi tới.”
Thấy vậy, dân chúng lần lượt viết tên của những thành trì này, Cửu Hồi lấy một thẻ bài của Đào Lâm thành ra, đưa cho mèo yêu: “Ngươi tiếp tục cho cháo đi, nếu có tu sĩ nào làm khó dễ ngươi thì đưa thẻ bài này ra cho hắn xem, bảo hắn tới gặp ta.”
“Cảm ơn tiên trưởng, cảm ơn tiên trưởng.” Mèo cam cảm tạ, trở về tiếp tục cho cháo, lúc này cho dù có thuyền bay khác xuất hiện, hắn cũng không quá sợ hãi.
Thành chủ của Hạc thành nhìn thấy thuyền bay lần lượt đáp xuống, ông bật khóc, không ngừng cảm tạ.
Ông làm thành chủ đã mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thuyền bay như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy.
“Thành chủ không cần đa lễ, sự tình phát sinh đột ngột, chúng ta đi giúp dọn tuyết trước.” Một tu sĩ trẻ tuổi nhìn tòa thành này đầy hoài niệm: “Ngươi không cần quan tâm đến chúng ta, lo việc của ngươi đi.”
“Thập Nhất?” Cửu Hồi trở lại thuyền bay, nhìn thấy người đứng trước mặt thành chủ: “Là ngươi à?!”
“Đại sư huynh nói, vài toà thành bên này không có tông môn bảo vệ sẽ khó hành động, cho nên đặc biệt phân công ta phụ trách các tòa thành trì này.” Thập Nhất cười nói: “Không ngờ một số tòa thành khác đã giúp Hạc thành, ta tới cũng chẳng có ích gì nhiều.”
“Ai nói vô dụng?” Cửu Hồi nói: “Tuyết trên mái nhà và trên đường, cũng như nhà cửa cần sửa chữa, tất cả đều cần có người làm.”
Cửu Hồi chớp mắt: “Ngươi đi phụ trách…… phố Ngô Đồng đi.”
“Phố Ngô Đồng?” Thập Nhất hơi thất thần.
“Ừ, phố Ngô Đồng.” Cửu Hồi xua tay: “Nhanh lên, phố Ngô Đồng có nhiều gia đình lắm, ngươi nhớ cẩn thận.”
Có tu sĩ của Cửu Thiên Tông, các tu sĩ của tông môn khác đưa đồ xong cũng rời đi, Cửu Hồi và Chỉ Du không ở lại, cùng hộ vệ của Tây Ninh thành trở về.
“Không ngờ Nam Phong là người cẩn thận.” Cửu Hồi nằm ở mép thuyền, “Đặc biệt sắp xếp cho Thập Nhất phụ trách cứu trợ thiên tai ở Hạc thành.”
Chỉ Du: “Hắn khác với Bộ Đình, coi như…… cọng rau già đã trồng được bắp cải tốt.”
Cửu Hồi buồn cười trước lời nói của hắn, sau đó thở dài: “Không biết đợt tuyết này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Sẽ không rơi mãi.” Chỉ Du nhìn lên trời: “Cho dù thiên mệnh là vô thường cũng không thể để tuyết tiếp tục rơi.”
Tuyết rơi dày đặc suốt chín ngày liên tục, cuối cùng dừng lại.
“Chín là con số cuối cùng……” Cửu Hồi trầm ngâm suy nghĩ, đợt tuyết này là vì ông trời không muốn nó rơi nữa, hay là không thể tiếp tục rơi?
Bởi vì các thành kết nối với nhau, hơn nữa có tu sĩ phụ giúp, tuy rằng đợt tuyết này rơi nhiều chưa từng có, nhưng số người bị ảnh hưởng ít hơn so với dự kiến.
Sau khi một số thành trì giàu có kiểm kê vật tư xong, có thể phân bổ một phần cho các thành trì nhỏ, giúp đỡ người dân của các thành trì nhỏ cho đến cuối năm.
“Thiếu chủ, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Nhóm ba người của Dư Li chờ mỗi ngày ở Đào Lâm thành, sau đó thật sự nhàm chán nên đã giúp đỡ dân chúng trong thành xúc tuyết.
Điều bất tiện duy nhất là, để không bị lộ bí mật, bọn họ không thể sử dụng pháp thuật.
Nhưng Dư Li vẫn đạt được danh hiệu “nữ kiều lang mạnh mẽ”, bởi vì nàng có thể chặt cây to bằng tay không, cũng có thể ăn một lần năm chén bánh trôi.
Người dân ở Đào Lâm thành tương đối giàu có, bão tuyết không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, ngược lại bọn họ còn chuyển một phần lương thực đến các thành trì khác.
Hiện tại tuyết đã dừng, có người chạy tới hào nước để trượt băng.
Cửu Hồi, Chỉ Du và nhóm Dư Li vừa gặp nhau thì thấy đại sư huynh Ngạn Bách đang ôm cái gì đó, lén lút chui vào một tiệm sách.
“Đại sư huynh?” Cửu Hồi và Chỉ Du liếc nhau, đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Tò mò
Chỉ Du: Đi theo sự tò mò
Đại sư huynh: Chẳng bao lâu nữa ta sẽ có ích! Các ngươi cứ chờ xem