Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 77:




“Lang quân, không phải chúng ta cố ý ép giá, nhưng ngươi đã biết giá thị trường của tiệm sách chúng ta hiện nay, hơn nữa tiểu thuyết của người khác đau buồn, lâm li bi đát, quyến luyến nhau chín đời chín kiếp. Trong sách của ngươi, nam nữ chính thậm chí còn không đâm nhau, không đủ hoàn hảo.”

 

“Ông chủ, ta không đồng ý với những gì ông nói. Nếu những người yêu nhau đều cầm dao đâm nhau, làm sao có thể ở bên nhau, đó là tình cảm chân thật à?”

 

“Ngươi là một người viết sách, biết tình cảm thật sự là gì không? Chúng ta muốn sinh tử dây dưa, oán hận ngập trời, tốt nhất là đến chết cũng không hối hận, đó không phải là cuộc sống đầy đủ à?”

 

“Không được, ta không viết được.”

 

“Vậy ta không thể tăng giá quyển sách của lang quân được.”

 

Cửu Hồi và Chỉ Du rúc sau kệ sách, thấy đại sư huynh bình thường ít nói, thế mà nói nhiều như vậy với ông chủ tiệm sách, Chỉ Du thầm ngạc nhiên, điều càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là, đại sư huynh còn âm thầm thích viết tiểu thuyết.

 

Cửu Hồi nói nhỏ với Chỉ Du: “Xem ra ta đã đoán đúng, đại sư huynh quả nhiên thích ghi chép.”

 

“Cô nương, lang quân, hai vị muốn mua sách gì?” Tiểu nhị nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ, nếu hai vị này không ăn mặc sang trọng, hắn suýt nữa sẽ gọi người.

 

Khi Cửu Hồi xoay đầu qua, thấy rõ mặt nàng, tiểu nhị sửng sốt: “Cửu cô nương?!”

 

“Ngươi đang……” Tiểu nhị càng bối rối hơn.

 

Chỉ Du nói trước: “Vị tiên sinh đang nói chuyện với chủ tiệm bên trong là Bách Hạ Tiêu Dao phải không?”

 

Bách Hạ Tiêu Dao, tác giả của bộ truyện người ở rể.

 

“Hả?” Tiểu nhị ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đúng rồi!”

 

Cửu Hồi lập tức có phản ứng, nàng lớn giọng nói: “Hắn là Bách Hạ Tiêu Dao ư? Tốt quá, chúng ta cực kỳ thích sách của hắn!”

 

Ra ngoài phải giữ thể diện cho đại sư huynh.

 

Tiểu nhị ngơ ngác nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, hóa ra Bách Hạ Tiêu Dao có Cửu cô nương làm độc giả?

 

Ngạn Bách đang tranh cãi với chủ tiệm về cốt truyện, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du, khuôn mặt thật thà của hắn đỏ bừng.

 

“Tiên sinh, không ngờ ngươi viết nhiều truyện xuất sắc như vậy, hôm nay hiếm khi được gặp, xin mời ngươi uống với chúng ta!”

 

“Hả?” Ngạn Bách ngơ ngác nhìn Cửu Hồi, mới 10 ngày không gặp, tại sao tiểu sư muội gọi hắn là tiên sinh.

 

“Tiên sinh.” Cửu Hồi chạy đến chỗ Ngạn Bách, nắm chặt cánh tay hắn: “Tiên sinh có thể viết văn hay như thế, nhất định là sao Văn Khúc rơi xuống phàm trần, khiến độc giả chúng ta mê mẩn linh hồn.”

 

“Xin tiên sinh đi theo ta!”

 

Bị Cửu Hồi và Chỉ Du vây quanh rời khỏi tiệm sách, Ngạn Bách không kịp xấu hổ vì bị sư đệ và sư muội phát hiện mình viết sách, gương mặt đầy bối rối.

 

Ta là ai?

 

Ta đang ở đâu?

 

Ông chủ tiệm sách và tiểu nhị nhìn bóng dáng rời đi của Ngạn Bách, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa cảm khái.

 

Không ngờ một người viết sách lại có độc giả nhiệt tình như vậy.

 

“Ông chủ, ta cảm thấy Bách Hạ Tiêu Dao viết sách khá sáng tạo.” Tiểu nhị nói: “So với những quyển thư sinh và tiểu thư, bộ người ở rể của hắn được các cô nương thích hơn.”

 

“Nhân vật chính trong truyện của hắn không phải là nam nhân, tại sao có rất nhiều nữ tử mua sách?”

 

“Có lẽ…… các nam chính trong tiểu thuyết của hắn luôn giữ mình trong sạch.” Tiểu nhị lau quầy, nhỏ giọng nói: “Bọn họ còn nói, nam nhân không có lòng tự ái là bắp cải thối, thậm chí chó cũng không thèm ăn.”

 

Ông chủ: “……”

 

Hay là trả thêm tiền nhuận bút cho quyển sách sau của Bách Hạ Tiêu Dao?

 

“Thiên kim hào môn và lang quân tuấn tú, cục cưng trong lòng nữ vương……” Cửu Hồi lật mấy quyển sách, thấy tai của Ngạn Bách đại sư huynh đỏ bừng, nàng ho khan: “Đại sư huynh, tên mấy quyển sách này của ngươi khá sáng tạo.”

 

Thấy Cửu Hồi khen tựa sách của mình, Ngạn Bách lập tức hưng phấn, nở nụ cười khiêm tốn: “Loại tên này tương đối hấp dẫn người đọc.”

 

“Sư huynh, ta có một câu chuyện, ngươi có thể giúp ta viết không?” Cửu Hồi trả lại sách cho Ngạn Bách: “Bảo đảm có sinh tử, sẽ không thiếu ân oán tình thù.”

 

“Tiểu sư muội, ngươi không hiểu những người viết sách như chúng ta.” Ngạn Bách cất sách vào trong ngực: “Người viết sách không thích viết về chuyện người khác, như vậy không có cảm hứng, cũng không có cảm xúc.”

 

Cửu Hồi lấy ra một cái túi đựng đầy linh thạch.

 

“Đây không phải là vấn đề về tiền bạc, ta viết tiểu thuyết là vì đam mê.” Ngạn Bách liếc nhìn túi tiền, không hề động lòng: “Ta không làm được vụ này.”

 

“Trong túi tiền có trận pháp không gian, bên trong có mười vạn linh thạch.”

 

“Bao nhiêu?!” Ngạn Bách tưởng rằng tai mình có vấn đề.

 

“Mười vạn linh thạch.” Cửu Hồi hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Ta có thể nói cho ngươi biết một ít ân oán tình thù có liên quan tới Bộ Đình, khi nào viết xong, ta sẽ ra tiền giúp ngươi in thành sách để tất cả tiệm sách trong các thành trì đều bán sách của ngươi.”

 

Ngạn Bách giơ tay cất túi tiền vào trong tay áo: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chủ yếu là vì ta muốn giúp tiểu sư muội. Nói đi, viết cái gì?”

 

Người viết sách rất có khí phách, nhưng giúp tiểu sư muội là ngoại lệ.

 

Hơn nữa, tiểu sư muội sẽ giúp hắn bán sách khắp các thành trì, người viết sách nào có thể từ chối sự cám dỗ như vậy?

 

“Tên nhân vật chính là Bố Đình đi.”

 

“Tiểu sư muội, tên này ám chỉ rõ quá.”

 

“Không sao, dù sao câu chuyện của Bách Hạ Tiêu Dao không liên quan gì đến Vọng Thư Các của chúng ta.” Cửu Hồi an ủi: “Yên tâm, mạnh dạn viết đi, ta đảm bảo quyển sách này của ngươi có thể bán khắp Nhân gian giới, biết đâu ngay cả Ma giới và Yêu giới cũng đọc quyển sách này.”

 

“Ta không dám nghĩ tới chuyện đó.” Tuy nói rằng không dám nghĩ tới, nhưng Ngạn Bách lại rất thành thật lấy bút ra, bắt đầu ghi chép câu chuyện do Cửu Hồi kể.

 

“Nữ chính tên là Mộc Kỳ đi.” Cửu Hồi lấy cây bút từ tay Ngạn Bách, viết hai chữ “Mộc Kỳ” trên giấy, sau đó tiếp tục bịa ra câu chuyện.

 

“Ý ngươi là, Bố Đình lừa Mộc Kỳ mất mạng, cắm sừng Ma Vương, đề phòng đồ đệ của mình, còn muốn gài bẫy người đã từng là vị hôn thê của mình?” Nghe câu chuyện của Cửu Hồi xong, Ngạn Bách cảm thấy chán ghét khi nhìn hai chữ “Bố Đình” trên giấy, “Tiểu sư muội, ta không thể viết câu chuyện này, ta chưa bao giờ viết một nhân vật chính ghê tởm như vậy.”

 

“Thêm năm vạn linh thạch nữa.” Cửu Hồi tiếp tục lấy một cái túi trong tay áo ra: “Ta đảm bảo, quyển sách này của ngươi có thể bán được cho tiệm sách của Ma tộc.”

 

“Không phải ta thích tiền, chủ yếu là muốn thử biến hóa và khiêu chiến với độ khó cao.” Ngạn Bách cất tiền vào tay áo: “Chỉ viết như vậy chưa đủ kích thích, hay là chúng ta thêm chút tình tiết, ví dụ như nói rằng vị hôn thê của Bố Đình và Mộc Kỳ có mối quan hệ rất…… thân thiết, nhưng Bố Đình lại ghen tị với tài năng của vị hôn thê.”

 

“Còn nữa, Bố Đình cấu kết với ma phi chỉ để lừa gạt ma phi lấy thông tin về Ma giới, chứ không thật lòng yêu nàng.” Ngạn Bách bổ sung tình tiết trên giấy: “Kết cục cuối cùng, hắn không còn thân phận cao quý, tận hưởng sự cô đơn vô biên, hắn bị mất uy tín, quyền lực và của cải.”

 

Sau một loạt cải biên của Ngạn Bách, nhân vật chính của câu chuyện đổi thành Mộc Kỳ. Mặc dù cốt truyện mà Cửu Hồi đề cập vẫn còn đó, nhưng việc miêu tả câu chuyện thông qua nhân vật Mộc Kỳ khiến người ta cảm động hơn.

 

“Quả là đại sư huynh!”

 

Bịa chuyện quá chuyên nghiệp.

 

“Nếu đêm nay viết xong, ngày mai sẽ in, trong vòng 3 ngày ta sẽ làm cho quyển sách này lan truyền khắp tam giới Nhân, Yêu, Ma!” Cửu Hồi nắm cánh tay Ngạn Bách: “Đại sư huynh, ngươi là Văn Khúc thực sự xuống phàm trần!”

 

Ngạn Bách cười thật thà, sờ hai túi tiền trong tay áo, cười hớn hở nói: “Tiểu sư muội yên tâm, ta nhất định sẽ viết câu chuyện này suốt đêm.”

 

Nếu hắn do dự một lát là không tôn trọng mười lăm vạn linh thạch.

 

Nếu đã nói muốn truyền bá quyển sách tới tam giới Nhân, Yêu, Ma thì phải nhất định truyền khắp tam giới. Sách mới vừa in xong đã có người tới nhận sách, Ngạn Bách trợn mắt há hốc mồm nhìn những người tới khiêng sách, nhỏ giọng hỏi Cửu Hồi: “Tiểu sư muội, ngươi tìm ở đâu ra nhiều người như vậy?”

 

“Ta quen biết với thiếu chủ của Ngự Trân Tông.” Cửu Hồi giơ tay ra hiệu một chút: “Cẩm thiếu chủ sẽ không từ chối chút chuyện vặt này.”

 

Hóa ra tiểu sư muội đang đùa à?

 

“Vậy Ma tộc và Yêu tộc……”

 

“Ừm, vừa rồi ngươi không phát hiện có một yêu và một ma tới lấy sách hay sao?” Vẻ mặt Cửu Hồi thờ ơ: “Làm sao ta có thể không thực hiện lời hứa của ta với đại sư huynh?”

 

Ngạn Bách trầm mặc hồi lâu, nhìn Cửu Hồi chỉ huy người trong phòng lấy sách, hắn lén kéo Chỉ Du qua một bên: “Tiểu sư đệ, ngươi nói thật cho ta biết đi, có phải Bộ tiên tôn của Cửu Thiên Tông xúc phạm tiểu sư muội không?”

 

Chỉ Du lắc đầu: “Không phải xúc phạm tiểu sư tỷ.”

 

Ngạn Bách thở phào nhẹ nhõm.

 

“Mà là xúc phạm cả hai chúng ta.”

 

Giọng điệu đó lại nâng lên, Ngạn Bách lo lắng hỏi: “Ông ta bắt nạt các ngươi à?”

 

Chỉ Du kể lại những gì xảy ra ở Cửu Thiên Tông.

 

“Khinh người quá đáng, cho dù là tông chủ của đại tông môn cũng không nên quá đáng như thế.” Ngạn Bách hơi hối hận, nếu biết trước, hắn sẽ viết cái kết của “Bố Đình” càng thê thảm hơn cho hả giận.

 

“Không sao.” Chỉ Du nở nụ cười hiếm hoi: “Chúng ta không so đo với ông ta.”

 

Bởi vì nếu có thù oán, bọn họ sẽ trả thù ngay tại chỗ, còn phải ghi vào sổ để có thể lôi chuyện cũ ra bất cứ lúc nào.

 

“Không được, chuyện này cần phải được ghi vào cuốn sổ của tông môn chúng ta.” Ngạn Bách không thể nhịn được, “Lát nữa trở về, ta sẽ thêm chuyện này vào.”

 

Cuốn sổ dày nhất giới tu chân là cuốn ghi chép của tông môn Vọng Thư Các.

 

Năm nọ tháng nọ, tông môn nào đó mắng đệ tử của mình sẽ bị ghi vào sổ sách của tông môn, chứ đừng nói đến chuyện trọng đại như vậy!

 

Thấy Ngạn Bách tức giận đến thế, Chỉ Du vốn không giỏi ăn nói cũng vắt hết óc để khuyên giải và an ủi một lúc lâu, tâm trạng của Ngạn Bách mới khá hơn.

 

“Tiểu sư đệ.” Ngạn Bách thuận miệng trêu chọc: “Ngươi thích đọc bộ người ở rể như vậy là muốn làm người ở rể nhà nào?”

 

Hắn vốn nói giỡn, không ngờ mặt của tiểu sư đệ ửng đỏ, hắn kinh ngạc nhìn Chỉ Du: “Ngươi mới bao lớn mà không muốn cố gắng?!”

 

Chỉ Du: “……”

 

Hình như đại sư huynh hiểu lầm ý hắn.

 

“Vậy ngươi muốn làm người ở rể nhà ai?” Ngạn Bách cẩn thận nhớ lại, tiểu sư đệ thường đi theo tiểu sư muội mỗi ngày, không thấy hắn tiếp xúc với tỷ tỷ nhà giàu nào, làm sao trở thành người ở rể được?

 

Tai Chỉ Du đỏ bừng, vẫn không lên tiếng.

 

Nghĩ đến các trưởng bối hào phóng trong thôn của Cửu Hồi, Ngạn Bách chợt nhận ra: “Chẳng lẽ là……”

 

Một vị trưởng bối nào đó trong nhà Cửu Hồi?

 

Ngạn Bách chưa nói xong, thì nhìn thấy tiểu sư đệ đỏ mặt tía tai lén nhìn vào trong phòng.

 

Trong đầu hắn nổ tung, cuối cùng thực sự hiểu ra, hắn chỉ vào Chỉ Du, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi……”

 

“Sư huynh, Chỉ Du, hai người đang nói gì đó?” Cửu Hồi vỗ tay, mỉm cười bước ra: “Cuối cùng đã phân phát toàn bộ sách.”

 

“Không, không có gì.” Ngạn Bách hoảng loạn lắc đầu, “Ta và tiểu sư đệ đang nói chuyện ăn uống.”

 

“Ăn uống?” Cửu Hồi nhìn lên trời: “Đói bụng rồi à?”

 

“Đi, chúng ta đi ăn, ta mời.” Cửu Hồi ngẫm nghĩ, lại gọi nhóm Dư Li, sáu người tụ tập một bàn vô cùng náo nhiệt.

 

“Đây là đại sư huynh của ta.” Cửu Hồi nói với nhóm Dư Li: “Đại sư huynh bình thường rất quan tâm ta và Chỉ Du.”

 

Bạch Nghiễn nghe vậy, nâng chén rượu cảm tạ Ngạn Bách.

 

Ngạn Bách có tính tình giản dị và thật thà, xưng huynh gọi đệ tới lui với Bạch Nghiễn, chẳng mấy chốc đã thân thiện.

 

Khổng Thương Nam nhìn Bạch Nghiễn khinh thường, đúng là vô liêm sỉ không biết xấu hổ, muốn lấy lòng sư huynh Nhân tộc của Cửu Hồi.

 

“Ta nghe Cửu Hồi nói, ngày mai các ngươi sẽ về thôn.” Ngạn Bách đặt chén rượu xuống: “Chúc các ngươi thượng lộ bình an.”

 

“Đa tạ Ngạn huynh.” Bạch Nghiễn giơ chén rượu lên: “Chúng ta hiếm khi rời khỏi thôn, làm phiền chư vị chăm sóc Cửu Hồi…… muội muội nhiều hơn.”

 

Khổng Thương Nam ngẩng đầu liếc Bạch Nghiễn, Bạch Nghiễn khẽ mỉm cười với hắn.

 

“Cửu Hồi là sư muội nhỏ nhất trong tông môn, toàn bộ tông môn đều thích nàng, ngay cả chó mèo trong tông môn cũng thích nàng nhất.” Ngạn Bách cười: “Là đồng môn, có nghĩa đó người một nhà, Bạch huynh nói vậy là quá khách sáo.”

 

“Ngạn huynh nói đúng, ta đã quá khách sáo.” Bạch Nghiễn xin lỗi, được biết thiếu chủ rất thoải mái trong tông môn, hắn cũng yên tâm.

 

Xem ra nhiệm vụ nằm vùng của thiếu chủ rất thành công.

 

Chủ và khách đều dùng bữa rất vui vẻ, nhưng Ngạn Bách vừa rời đi, Bạch Nghiễn và Khổng Thương Nam trở về quán trọ cãi nhau một trận.

 

“Khổng thiếu chủ cần gì tức giận như thế, ta gọi thiếu chủ là muội muội, là bởi vì thân phận của chúng ta khi đi ra ngoài mà thôi.” Bạch Nghiễn chơi đùa với cây sáo ngọc: “Nếu không cẩn thận, thân phận của thiếu chủ sẽ bị bại lộ đúng không?”

 

Nói xong, hắn xoay người rời đi, vô tình đụng phải cái ghế mà Chỉ Du đột nhiên dọn tới.

 

Hắn ôm bụng, ngẩng đầu nhìn Chỉ Du.

 

“Xin lỗi, không nhìn thấy ngươi đi tới.” Chỉ Du dời cái ghế, khẽ gật đầu với Bạch Nghiễn: “Lần sau sẽ cẩn thận.”

 

Bạch Nghiễn: “……”

 

“Tiểu Bạch, ngươi đi đứng phải nhìn đường chứ.” Dư Li cầm một chén bánh nếp đường nâu đi vào cùng Cửu Hồi: “Thu dọn đồ đạc xong chưa, chúng ta sẽ lên đường.”

 

“Xong rồi.” Bạch Nghiễn miễn cưỡng nở nụ cười, không biết Chỉ Du đã làm gì với cái ghế này mà đụng đau quá.

 

Một nhóm năm người ngồi trên xe ngựa sang trọng rời khỏi Đào Lâm thành vào ban đêm. Cửu Hồi vén rèm lên nhìn phía sau, nói với Chỉ Du: “Không biết Trương tiền bối có tới Vọng Thư Các chúng ta không.”

 

“Có.” Chỉ Du nói: “Ông ấy từng là đại trưởng lão của Cửu Thiên Tông, các tông môn khác ngại Cửu Thiên Tông nên sẽ không thể giữ ông ấy ở trong tông môn của bọn họ.”

 

Nhưng Vọng Thư Các thì khác, chỉ cần bọn họ lấy ngọc giác của tông môn ra, nói rằng Trương Hạc có duyên với tông môn, các tông môn khác sẽ không xen vào chuyện người khác, Cửu Thiên Tông xấu hổ với Cửu Hồi, sẽ không thể nói gì nhiều.

 

Trời tối, các phạm nhân từ mỏ đá kéo thân hình mệt mỏi trở về thành, Cửu Hồi ngồi trên xe ngựa đi ngang qua bọn họ.

 

Hình như Trương Tam cảm nhận gì đó, quay lại nhìn mấy chiếc xe ngựa sang trọng.

 

Là xe ngựa của Cửu Hồi.

 

“Đừng nhìn.” Phàm nhân bên cạnh hắn nói nhỏ: “Đây chắc chắn là gia đình giàu có nào đó trong thành.”

 

Một con chim bằng giấy bay đến chỗ Trương Tam, hắn giơ tay ra bắt, con chim biến thành một tờ giấy viết thư.

 

【Đại trưởng lão của Cửu Thiên Tông đã rời khỏi Cửu Thiên Tông, ta mời ông ấy làm trưởng lão của Vọng Thư Các, nếu thầy trò các ngươi có duyên sẽ có ngày đoàn tụ.】

 

Trương Tam đọc mấy dòng chữ ngắn này rất nhiều lần, chu đáo cất nó đi.

 

Mấy ngày nay, hắn không ngừng lao động, dần dần suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

 

Thế nào là đạo đức, công lý, lòng nhân ái, thiện và ác……

 

Nhưng hắn có lỗi với sư phụ đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm nhất.

 

Nghĩ về quá khứ, hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp lại sư phụ, nhưng muốn biết sư phụ có ổn không.

 

“Vài ngày nữa là đến Tết, các thành trì ở Nhân gian giới đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ.” Xe ngựa đi ngang qua hết thành trì này đến thành trì khác, Dư Li phát hiện rất nhiều cổng thành đã treo đèn lồng lớn màu đỏ.

 

“Ừ.” Cửu Hồi nói: “Đối với người bình thường, đêm giao thừa là ngày lễ quan trọng nhất, ngay cả đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng có thể tránh khỏi bị đánh hai lần trong đêm giao thừa.”

 

“Vì sao?” Dư Li tò mò hỏi.

 

“Bởi vì không ai đánh con trong dịp Tết.” Cửu Hồi mơ hồ có linh cảm không ổn, nàng bấm đốt ngón tay, nhưng do kỹ năng bấm đốt ngón tay quá kém, thật sự không tính được gì, nên hỏi bốn người khác: “Các ngươi có linh cảm không ổn hay không?”

 

Ba yêu quái lắc đầu.

 

Chỉ Du vén rèm lên, thấy xe ngựa đã bay qua thành trì, núi Nữ Thần thấp thoáng phía xa, hắn quay lại nhìn bốn yêu quái hoàn toàn không biết gì cả, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

 

Xe ngựa vừa tiến vào núi Nữ Thần, người đánh xe và đám hộ vệ, nha hoàn biến trở lại thành con rối, trở về tay Cửu Hồi. Cửu Hồi lấy lệnh bài ra, xe ngựa thành công xuyên qua núi Nữ Thần, dừng ở lối vào.

 

Các tiểu yêu canh giữ lối vào nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du xuất hiện, bọn họ đều lùi lại một bước.

 

“Về rồi à?” Ngô bá mặc áo choàng màu đen xuất hiện, ông chắp tay sau lưng nhìn năm người: “Ta tưởng rằng các ngươi muốn thống lĩnh cả ba tộc chứ.”

 

Cửu Hồi thầm run rẩy, cuối cùng nàng đã biết linh cảm không ổn là chuyện gì.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Gia gia, nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm của con ơi, xin hãy nghe lời ngụy biện của con!

 

Chỉ Du: Cửu Hồi không sai! Thế giới này mới sai!

 

Vọng Thư Các: Giữ mối hận thù

 

—--------

Sao Văn Khúc: là một sao may mắn trong tử vi, thuộc hành Thủy, đại diện cho trí tuệ, tài năng nghệ thuật và sự thành công trong học vấn, hội họa và âm nhạc. (thansohoconline)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.