Ánh trăng sáng ngời. Dưới gốc cây đại thụ ở cổng thôn, năm người xếp hàng quỳ rất ngay ngắn, gia chủ của ba gia đình đứng cách đó không xa, không dám nói gì.
“Trước khi đi ra ngoài, ta đã nói điều gì với các ngươi?” Ngô bá đi tới, dừng lại ở trước mặt Cửu Hồi: “Ta bảo con dẫn bọn chúng đến Nhân gian giới, con đã đưa bọn chúng đi đâu?”
Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Tại…… tại công chúa Ma giới bắt cóc bọn con.”
“Chẳng lẽ năm đứa không thể đánh lại một công chúa Ma giới?!” Ngô bá căn bản không tin cái cớ của Cửu Hồi, ông hừ lạnh: “Nếu cả năm đứa vô dụng như thế thì ở trong núi tu luyện vài trăm năm nữa mới đi ra ngoài.”
Cửu Hồi lẳng lặng cúi đầu, không dám nhìn Ngô bá.
“Tại sao không nói gì?” Ngô bá giơ cây thước lên, Cửu Hồi sợ tới mức rụt cổ, Ngô bá nhìn nàng với gương mặt vô cảm: “Bây giờ đã biết sợ?”
Ông đặt cây thước ra sau lưng, vừa tức giận vừa bất lực: “Con dẫn bốn người bọn chúng chạy tới Ma tộc giết Ma vương, để tân Ma Vương kế vị, con muốn làm gì, muốn thống nhất cả ba tộc hay sao?”
Cửu Hồi vội vàng lắc đầu: “Ngô bá, con không dám.”
“May mà con còn biết không dám, nhưng con toàn làm những việc sét đánh!” Ngô bá thở dài: “Ta biết con không đành lòng nhìn Ma tộc tiếp tục tổn thương Nhân tộc, cho nên mới mạo hiểm giết chết lão Ma Vương, nhưng con có nghĩ tới chuyện can thiệp vào nhân quả giữa Ma tộc và Nhân tộc sẽ mang đến rắc rối cho con không?”
“Lão Ma Vương muốn uống máu của con, con giết ông ta để phản kháng, không phải là nhân quả.” Cửu Hồi nhỏ giọng nói: “Nếu Sa La Gia không bắt cóc bọn con đến Ma giới, mọi chuyện sẽ không xảy ra, bọn con chỉ đầu hàng trước sự sắp xếp của vận mệnh.”
Ba yêu quái khác gật đầu.
“Còn dám ngụy biện!” Ngô bá đập cây thước vào thân cây, Cửu Hồi sợ hãi run rẩy ba cái, ngay cả Khổng Thương Nam cứng đầu nhất cũng không dám lên tiếng ở trước mặt Ngô bá.
“Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, dám đùa giỡn với vận mệnh.” Ngô bá tức giận: “Nếu vận mệnh dễ dàng bị lừa gạt như vậy, Yêu tộc chúng ta cần gì phải ẩn cư ở đây nhiều năm?”
“Chẳng lẽ Yêu tộc sợ Nhân tộc hoặc là Ma tộc?” Ngô bá càng nói càng giận: “Giơ tay ra!”
“Ngô trưởng lão, sắp đến Tết rồi!” Dư Li lấy hết dũng khí, đỏ mặt lắp bắp nói: “Nhân tộc có tập tục, không đánh trẻ con…… trong dịp Tết.”
“Đó là quy tắc của Nhân tộc, không liên quan gì đến Yêu tộc.” Ngô bá cầm thước chỉ vào Cửu Hồi: “Tay, giơ ra!”
“Trưởng lão, do vãn bối làm chưa đủ để khuyên can thiếu chủ, vãn bối cũng có lỗi, xin trưởng lão bỏ qua cho thiếu chủ, vãn bối sẵn sàng nhận hình phạt thay thiếu chủ.” Bạch Nghiễn thấy Ngô bá có vẻ nghiêm túc, vội vàng nói: “Vãn bối có lỗi đã không làm tròn trách nhiệm khuyên nhủ, thiếu chủ không có sai.”
“Hoa bạch trà này có thể chịu được bao nhiêu đòn?” Khổng Thương Nam giơ tay ra trước mặt Cửu Hồi: “Muốn đánh thì đánh ta đi.”
Ngô bá thấy tuy rằng mấy đứa trẻ này cãi cọ ầm ĩ, nhưng rõ ràng thân thiết hơn một tháng trước, ông thầm hiểu, lén lút làm chuyện xấu sau lưng người lớn luôn là cách tốt nhất để trẻ con chơi thân với nhau hơn.
“Nàng là thiếu chủ, nhận mệnh lệnh của trưởng bối đưa các ngươi đến Nhân gian giới, kết quả lại dẫn các ngươi đến Ma tộc để giết Ma Vương, các ngươi có lỗi gì đâu?” Ngô bá giơ thước lên cao, đánh vào lòng bàn tay Cửu Hồi.
Một bàn tay có khớp xương rõ ràng bao phủ lòng bàn tay Cửu Hồi, cây thước đánh vào mu bàn tay này, phát ra âm thanh giòn tan.
Chỉ Du nhìn mu bàn tay, rồi nhìn cây thước trông rất đáng sợ mà Ngô bá đang cầm.
Hình như…… không đau chút nào.
“Nàng đã lớn mà các ngươi cứ chiều nàng đi, muốn chiều nàng trở thành như thế nào nữa?!” Ngô bá cất cây thước với gương mặt vô cảm: “Dư Li, Khổng Thương Nam, Bạch Nghiễn trở về đi. Chỉ Du và Cửu Hồi theo ta vào đây!”
Dư Li sợ Cửu Hồi bị Ngô bá đóng cửa lại đánh, lấy hết can đảm đi theo, bị trưởng bối của nàng xách đi.
Trưởng lão của thôn Thượng Hoang muốn dạy con, làm sao bọn họ dám làm phiền?
Ngô bá đi phía trước, Cửu Hồi quay qua nhìn các trưởng bối khác cầu cứu. Các trưởng bối lần lượt xoay đầu đi, lão Hắc đang nổi nóng, bọn họ không dám chọc ông.
“Chỉ Du, tay ngươi thế nào?” Cửu Hồi nắm tay Chỉ Du, vén tay áo xem mu bàn tay của hắn.
Mu bàn tay của Chỉ Du trắng nõn, móng tay được cắt gọn gàng, thậm chí không có một vết đỏ nào cả.
“Chỉ Du, thân thể của ngươi…… có thể chống lại sự đánh đập à?” Cửu Hồi nhìn đi nhìn lại hai lần, sau khi xác định Chỉ Du không bị thương mới yên tâm.
“Ngô bá không có……”
“Hai đứa đang lẩm bẩm cái gì đó?” Ngô bá quay đầu trừng mắt nhìn hai người: “Càng ngày càng không coi trọng ta nữa phải không?”
Cửu Hồi vội vàng im lặng.
Vào phòng, không đợi Ngô bá lên tiếng, Cửu Hồi lập tức quỳ xuống: “Ngô bá, con biết sai rồi.”
“Lại dùng chiêu này, ngay cả lão Long ngốc nghếch cũng không bị mắc mưu.” Ngô bá thấy Chỉ Du muốn quỳ theo, giơ tay ngăn cản hắn: “Nó muốn quỳ thì để cho nó quỳ, con đừng bắt chước tính tình vô lại của nó.”
“Ngô bá.” Chỉ Du trầm mặc một hồi lâu: “Mặt đất quá lạnh.”
Ngô bá nín thở một lúc: “Vốn tưởng rằng con có thể coi chừng tính tình của nó, không ngờ lại giúp nó làm bậy, được rồi, đứng lên đi.”
“Cảm ơn Ngô bá.” Cửu Hồi cười lấy lòng Ngô bá.
“Đừng cợt nhả.” Ngô bá lấy một quyển sách ra, ném vào người Cửu Hồi: “Quyển sách này gây náo loạn cũng là do con làm phải không?”
Cửu Hồi giấu quyển sách trong tay áo: “Con chỉ dùng tiền ủng hộ giấc mơ viết truyện của đại sư huynh……”
“Bịa đặt, con lại tiếp tục bịa đặt!” Ngô bá cười lạnh: “Chẳng lẽ Mộc Kỳ và Bố Đình trong truyện chỉ là một sự trùng hợp?”
Cửu Hồi ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Tiểu Cửu.” Ngô bá thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, thở dài nói: “Thiên mệnh khó lường, con và ta đều là con kiến dưới thiên mệnh, ta biết con muốn trút giận cho Mộc Tê, nhưng con không thể đặt mình vào nguy hiểm.”
Mộc Tê?
Chỉ Du bối rối nhìn Cửu Hồi, cây bất tử đã chết vì thiên hạ năm đó có liên quan gì đến Cửu Hồi?
“Người, yêu, ma vốn là thế chân vạc. Nếu con phá vỡ sự cân bằng, tất cả nhân quả sẽ xảy ra vì con.” Trong mắt Ngô bá hiện lên chút đau lòng: “Con còn nhỏ, làm sao gánh vác được những việc này?”
“Ngô bá, con hiểu mà.” Cửu Hồi túm chặt tay áo của Ngô bá: “Con thật sự không có chủ động nhúng tay vào chuyện của Ma tộc và giới tu chân, con cũng không tùy tiện quản lung tung.”
“Không biết có phải lúc con ra đời trên thế gian, bị sét đánh quá nhiều lần nên phản nghịch hay không.” Ngô bá đã mềm lòng, ông nói đầy bất lực: “Số mệnh của con rất đặc biệt, chúng ta không cần con phải khéo léo giỏi giang, chỉ cần con sống bình yên là được.”
Nghe thấy bốn chữ số mệnh đặc biệt, Chỉ Du lo lắng nhìn Cửu Hồi.
“Ngô bá.” Cửu Hồi nhẹ nhàng lắc tay áo Ngô bá: “Con biết mà.”
“Chỉ biết thôi chưa đủ, phải làm được.” Ngô bá muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy bộ dạng bụi bặm mệt mỏi của Cửu Hồi, ông trầm mặc một lát: “Về phòng ngủ đi, chiều mai con và Chỉ Du tới thư phòng của ta chép sách để nhận phạt.”
Bặc gia gia và Long đại gia đang nghe lén ngoài cửa đều bĩu môi, tưởng rằng nghiêm khắc lắm, không ngờ còn cố ý chọn buổi chiều để phạt chép sách, để Tiểu Cửu ngủ nướng buổi sáng.
Khi Cửu Hồi và Chỉ Du bị mắng xong bước ra, Long đại gia lấy hai gói đồ ăn vặt trong ngực ra, nhét cho mỗi người một gói, an ủi Chỉ Du: “Chỉ Du, tính tình của lão Hắc là như thế, con đừng để trong lòng.”
“Do Ngô bá quan tâm đến bọn con.” Chỉ Du lắc đầu, “Con hiểu mà.”
“Vừa rồi lão Hắc không làm con bị thương chứ?” Bặc gia gia đưa cho Chỉ Du một chai thuốc trị thương, “Đây là thuốc trị thương do thôn trưởng luyện chế, là đồ tốt hiếm có, con cầm đi.”
“Cảm ơn Bặc gia gia!” Cửu Hồi đè bàn tay đang định từ chối của Chỉ Du: “Thuốc trị thương do thôn trưởng gia gia luyện chế là thứ tốt hiếm có, ngươi mau cất đi.”
“Cảm ơn Bặc gia gia.” Chỉ Du ngoan ngoãn lấy chai thuốc.
“Hai đứa mau về nghỉ ngơi đi, chiều mai tới chỗ lão Hắc sớm chút, ngoan ngoãn hơn, nói chuyện ngọt ngào thì ông ấy sẽ hết giận.” Bặc gia gia trừng mắt nhìn Cửu Hồi: “Nhưng nếu lần sau con dám liều lĩnh như thế, đừng nói là lão Hắc, ngay cả chúng ta cũng muốn xử lý con.”
Cửu Hồi nghe vậy, vội vàng vây quanh hai vị gia trưởng nói rất nhiều lời ngoan ngoãn mới dỗ dành được hai vị.
“Hừm.” Cửu Hồi trở lại trong viện, uể oải dựa vào xích đu: “Ta thấy sau khi giết lão Ma Vương, trong lòng ta luôn không yên ổn, bây giờ bị mắng một trận, cuối cùng đã yên tâm.”
Nàng nhìn Chỉ Du đi theo mình vào sân, dịch sang bên trái, nhường chỗ trống cho hắn: “Lần sau Ngô bá đánh ta, ngươi đừng giơ tay ra chặn.”
Chỉ Du im lặng ngồi xuống.
“Sao ngươi không nói lời nào?” Cửu Hồi dùng khuỷu tay đụng hắn.
“Ta có lẽ không làm được.” Chỉ Du cúi đầu: “Khi cây thước rơi xuống, ta không khống chế được tay mình.”
Lý trí nói với hắn, Ngô bá dạy dỗ Cửu Hồi là vì tốt cho nàng, nhưng đôi khi lý trí vô dụng đối với hắn.
“Đồ ngốc.” Cửu Hồi nhẹ nhàng đung đưa xích đu.
Gió đêm thổi chầm chậm, tim Chỉ Du dường như bồng bềnh theo xích đu, hắn nhìn Cửu Hồi: “Ngô bá nói số mệnh của ngươi rất đặc biệt, là do Bặc gia gia nói rằng ngươi là đứa con gái chống lại thiên mệnh à?”
Sau một hồi im lặng, Cửu Hồi lắc đầu.
Ánh mắt Chỉ Du trở nên bất an hơn.
“Bặc gia gia nói, lẽ ra ta nên ra đời 500 năm trước.” Cửu Hồi nhìn trăng lưỡi liềm trên bầu trời: “Khi cây bất tử chết đi, sẽ có một cây bất tử mới ra đời, ta vốn nên là cây bất tử mới.”
“Vốn nên?”
“Đúng vậy, vốn nên.” Cửu Hồi gật đầu: “Ta ra đời muộn hơn quỹ đạo do thiên mệnh định sẵn 482 năm, hơn nữa ta không trở thành cây bất tử mà biến thành một lá hẹ.”
“Trước kia ta đã nói với ngươi, thời gian ta vừa ra đời, hầu như ngày nào cũng có sấm sét.” Cửu Hồi cười: “Sấm sét đánh suốt 49 ngày, nếu các trưởng bối của thôn Thượng Hoang không ra tay giúp đỡ, ta đã bị sét đánh chết từ lâu.”
“Ta tới Nhân gian giới vốn là để lấy hồn cốt của cây bất tử trong mười đại tiên đỉnh.” Cửu Hồi thở dài: “Nhưng ta không làm được.”
“Không lấy ra hồn cốt của cây bất tử sẽ có ảnh hưởng gì đối với ngươi?” Chỉ Du lo lắng nhìn nàng.
“Ảnh hưởng……” Cửu Hồi thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chỉ Du, không nhịn được giơ tay ra nhéo mặt hắn: “Giống như cá mất đi cơ hội mọc lông?”
“Không ảnh hưởng gì nhiều.” Thấy Chỉ Du mờ mịt, Cửu Hồi mỉm cười lắc đầu: “Ta thấy làm cây bất tử và làm rau hẹ chẳng có gì khác biệt.”
“Thật sao?” Chỉ Du không tin chỉ như thế.
Cửu Hồi gật đầu: “Ai nói dối lừa gạt người khác là chó con.”
“Nhưng ta sẽ không lừa dối ngươi.” Chỉ Du nhấn mạnh.
Cửu Hồi: “……”
Khi nào sư đệ ngoan của nàng mới có thể quên chuyện chó săn?
“Vậy ngươi không định đi tìm rau hẹ mà ngươi từng nuôi hay sao?” Cửu Hồi quyết định tránh đề tài về chó này.
Chỉ Du lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu: “Không tìm nữa.”
“Chỉ Du.” Cửu Hồi nhìn Chỉ Du nghi ngờ: “Rau hẹ của ngươi, lúc trước thật sự chỉ bị mất mười tám tháng?”
Chỉ Du im lặng một hồi lâu: “Ta…… nói dối.”
Cửu Hồi khó hiểu: “Vì sao nói dối?”
“Ta sợ ngươi cảm thấy ta quá già.” Chỉ Du thành thật trả lời.
“Vậy rau hẹ yếu ớt và thích giày vò người khác kia bị mất bao lâu?”
“Mười chín…… năm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Thật ra nếu rời khỏi thôn Thượng Hoang, tiểu rau hẹ ta đây ra ngoài cũng là một vị vua……