Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 79:




“Mười chín năm?”

 

Trong đầu Cửu Hồi hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: “Rau hẹ của ngươi, năm đầu tiên bị mất xấp xỉ thời gian Bộ Đình sử dụng hút hồn trận.”

 

Chỉ Du không phản ứng.

 

“Ngươi nghĩ có khi nào, chuyện này liên quan đến Bộ Đình không?” Cửu Hồi đột nhiên không buồn ngủ nữa, đầu óc cũng tỉnh táo: “Nếu không, làm sao có một sự trùng hợp như vậy?”

 

“Không được, cần phải điều tra rõ ràng.” Cửu Hồi suy nghĩ một lát: “Mấy ngày nữa, trước đại điển kế vị của Nam Phong, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách khứa đến Cửu Thiên Tông, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách điều tra.”

 

“Ừm.” Chỉ Du gật đầu.

 

“Ừm cái gì mà ừm, lỡ như rau hẹ mà ngươi nuôi hơn bốn trăm năm bị cọng rau già làm thành sủi cảo nhân hẹ thì sao?” Cửu Hồi không nhịn được đứng dậy gõ vào trán hắn: “Tại sao ngươi không nôn nóng?”

 

“Ngày ta rời khỏi núi Phù Quang, ta đã đi tìm. Nàng không có ở Cửu Thiên Tông.” Chỉ Du ngửa đầu nhìn Cửu Hồi đang đứng: “Ta đã tìm trong mười đại tông môn, không có bóng dáng của nàng.”

 

“Hóa ra lúc ngươi vừa rời khỏi núi Phù Quang, ngươi đã đi tìm.” Cửu Hồi gật đầu, “Cũng đúng, rau hẹ do chính tay ngươi nuôi, đương nhiên là đứng thứ nhất trong lòng ngươi.”

 

“Vị trí thứ nhất trong lòng ta không có người khác.” Chỉ Du nghiêm túc giải thích: “Chỉ có tiểu sư tỷ.”

 

“Khụ.” Cửu Hồi khoanh tay: “Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi, cần ngươi khẳng định vị trí thân thiết nhất trong thiên hạ.”

 

“Nhưng ta muốn vị trí thân thiết trong thiên hạ với tiểu sư tỷ.” Chỉ Du nhẹ nhàng giữ chặt góc tay áo Cửu Hồi: “Muốn thân với ngươi nhất.”

 

“Trẻ con.” Cửu Hồi hừ nhẹ: “Dù sao chúng ta cũng phải kiểm tra chỗ Bộ Đình.”

 

“Này!” Hai mắt Cửu Hồi sáng lên, đột nhiên nói: “Còn có một người có thể giúp ngươi!” Nàng kéo Chỉ Du chạy ra ngoài.

 

Bặc gia gia ngáp một cái, nhìn Cửu Hồi đang ngồi trước mặt mình với vẻ mặt ngoan ngoãn: “Muốn ta bói toán à?”

 

“Dạ dạ.” Cửu Hồi gật đầu: “Bói một thứ.”

 

“Được rồi, nói đi, thứ này bị mất ở đâu, mất khi nào.” Bặc gia gia rất có kiên nhẫn dỗ dành trẻ con.

 

“Bị mất vào một đêm trăng tròn mười chín năm trước, địa điểm là……” Cửu Hồi dừng lại, lấy một cái chậu hoa trong ngực ra: “Nó được trồng trong chậu hoa này, Bặc gia gia sờ đi, có tìm ra được gì không?”

 

Cửu Hồi không nói bị mất ở đâu, Bặc gia gia liếc nhìn hai đứa trẻ, không tiếp tục hỏi, nhìn chậu hoa: “Dùng đá mã não cao cấp để làm chậu hoa, báu vật nào trên thế gian mới xứng với cái chậu này?”

 

Cửu Hồi: “Một cọng rau hẹ.”

 

“Rau hẹ?” Ánh mắt Bặc gia gia càng vi diệu hơn: “Con là rau hẹ duy nhất trên thế gian này có thể biến hình.”

 

“Nếu nó không biến hình thì sao?” Cửu Hồi nhét chậu hoa vào tay Bặc gia gia: “Rau hẹ này hơi yếu ớt, sợ lạnh sợ nóng, nhưng có thể tỏa sáng, có thể dẫn đường, người coi thử nó còn sống không.”

 

Khoảnh khắc đầu ngón tay của Bặc gia gia chạm vào chậu hoa, ánh mắt ông khẽ thay đổi, bấm ngón tay rồi nhanh chóng buông ra.

 

Ông ngẩng đầu nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, hồi lâu không lên tiếng.

 

Thấy ánh mắt của Bặc gia gia như vậy, tim Cửu Hồi đập thình thịch, chẳng lẽ cọng rau hẹ đó không còn nữa?

 

Nhớ tới bản tính yếu ớt khó chăm sóc của rau hẹ kia, Cửu Hồi giơ tay nắm cổ tay Chỉ Du, hy vọng hắn sẽ mạnh mẽ.

 

Chỉ Du gặp cọng rau hẹ này lúc hắn mới năm tuổi, cho đến khi rau hẹ biến mất mười chín năm trước. Cho dù cọng rau hẹ này không có linh trí, cũng không biết nói, luôn muốn chết trước mặt Chỉ Du, nhưng nó đã làm bạn với Chỉ Du hơn bốn trăm năm trên núi Phù Quang phủ đầy tuyết.

 

“Bặc gia gia.” Giọng Cửu Hồi nhỏ dần: “Nếu không tìm được tung tích, bọn con sẽ nghĩ cách khác.”

 

Người đừng nói thẳng với Chỉ Du rằng cọng rau hẹ kia không còn nữa!

 

Bặc gia gia nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chỉ Du, cười khẽ: “Yên tâm đi, cọng rau hẹ yếu ớt thích chạy lung tung, sợ lạnh sợ nóng, có thể tỏa sáng và dẫn đường này vẫn còn sống khỏe mạnh.”

 

“Ồ, vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá.” Cửu Hồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể tìm được không?”

 

Bặc gia gia hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thảo nào, thảo nào, thì ra là thế, thì ra là thế!”

 

Ông cười lớn nhìn Chỉ Du: “Duyên phận của các con vướng mắc, nếu tính kỹ, không biết ai nợ ai nhiều hơn, nhưng toàn bộ sinh linh trong thiên hạ đều nợ các con chín phần ân tình.”

 

Nói xong, ông tiếp tục cười ha ha.

 

“Bặc gia gia, người đừng cười như vậy, nghe thấm thía lắm.” Thấy Bặc gia gia cầm chậu hoa bằng đá mã não, Cửu Hồi thử nói một cách thận trọng: “Nếu người thích cái chậu hoa này, đợi khi nào bọn con tìm được cọng rau hẹ kia sẽ tặng cái chậu này cho người.”

 

“Đây là chậu hoa của Chỉ Du, vì sao con quyết định tặng cho ta?” Bặc gia gia cười hỏi.

 

Đúng rồi, chậu hoa này là của Chỉ Du.

 

Vì sao nàng coi cái chậu hoa này là tài sản riêng của mình như một lẽ đương nhiên?

 

Cửu Hồi bắt đầu nghi ngờ chính mình, chẳng lẽ nàng vô liêm sỉ như vậy sao?

 

“Của con là của Cửu Hồi.” Chỉ Du nói: “Nếu Bặc gia gia thích thì lấy ngay đi.”

 

Nghe thấy Chỉ Du khoan dung và hào phóng như thế đối với mình, Cửu Hồi thầm khinh thường bản thân, bình thường lừa gạt người thì thôi đi, sao nàng có thể ra tay với tiểu sư đệ?

 

Cửu Hồi ơi Cửu Hồi, thật xấu hổ cho ngươi!

 

“Bây giờ không được, vẫn chưa tìm thấy cọng rau hẹ yếu ớt đó.” Cửu Hồi giơ tay lấy chậu hoa trong tay Bặc gia gia.

 

“Không cần tìm.” Bặc gia gia nâng chậu hoa lên cao, “Cho ta ngay bây giờ đi.”

 

“Không cho.” Cửu Hồi nhảy lên giật lại: “Đây là của con.”

 

“Không phải của con, là của Chỉ Du.” Bặc gia gia nghiêng người né tránh: “Chỉ Du nói đưa cho ta, thì là của ta.”

 

“Con……” Cửu Hồi chống nạnh, “Bặc gia gia, con muốn gây sự!”

 

“Hừ, trẻ con càng lớn càng không thú vị.” Bặc gia gia trả lại chậu hoa cho Cửu Hồi: “Đi đi đi đi, cầm chậu hoa của con tự chơi đi.”

 

Chậu hoa lạnh lẽo bị nhét vào tay, Cửu Hồi nhìn chậu hoa bối rối, sau đó lại nhìn Bặc gia gia đầy nghi ngờ: “Bặc gia gia, người giấu con chuyện gì phải không?”

 

“Con nhờ ta coi thì ta đã coi rồi, cũng đã nói đáp án cho hai đứa, ta không có giấu giếm gì cả.” Bặc gia gia hất cằm về phía Chỉ Du: “Đi chơi với Chỉ Du đi, lão nhân đây muốn đi ngủ.”

 

Cửu Hồi đưa chậu hoa cho Bặc gia gia: “Tặng cái này cho người nè.”

 

Tuy rằng hơi luyến tiếc, nhưng trưởng bối hiếm khi cảm thấy hứng thú với món đồ nào đó, làm sao nàng không chịu đưa.

 

“Ta sống hơn một vạn năm, cần cái chậu hoa rau hẹ của con làm chi?” Bặc gia gia thấy Cửu Hồi thật sự cho ông chậu hoa, ông cười hiền lành: “Chậu hoa này quá nhỏ, không chứa bản thể của ta được.”

 

Chậu hoa lại trở về tay Cửu Hồi, nàng cầm chậu hoa, bối rối đi ra khỏi viện của Bặc gia gia, cảm thấy hình như nàng bỏ sót điều gì đó.

 

Là cái gì nhỉ?

 

Năm ngoái mười tám, năm nay mười chín…… Mười chín……

 

Cửu Hồi đột nhiên dừng lại, nhìn Chỉ Du nghi ngờ: “Sau khi ngươi đi tìm trong mười đại tông môn, ngươi đi đâu nữa?”

 

“Không có.” Chỉ Du lắc đầu, “Sau đó ta đến Vấn Tiên thành, rồi…… gặp ngươi.”

 

Cách đó hàng vạn dặm, các đệ tử của Cửu Thiên Tông bắt đầu treo lụa đỏ khắp nơi trong tông môn, ngọc quan và cát phục của tông chủ đã được chuẩn bị sẵn, toàn bộ tông môn bị mắc kẹt trong trạng thái hoang mang và mong đợi.

 

Tông chủ bị thương vì chọc cho tiên quân tức giận, lại có tin đồn ân oán vướng víu với ma nữ, Cửu Thiên Tông vốn được các tu sĩ ngưỡng mộ, hiện nay nhận được nhiều ánh mắt kỳ lạ.

 

Đại sư huynh Nam Phong kế nhiệm làm chưởng môn, các đệ tử trẻ tuổi trong tông môn đều tâm phục khẩu phục. Năm mới sắp đến, mọi người tưởng rằng sóng gió đã qua, ai ngờ một quyển truyện có tên là 《Ta trở thành tiên sau khi bị kẻ phụ lòng hại chết》bất ngờ xuất hiện, cực kỳ bán chạy ở cả hai giới Nhân và Ma.

 

Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ rằng, quyển sách này không chừng đã lan tới Yêu giới, nhưng bọn họ không đủ hiểu biết về Yêu giới, cho nên không biết mức độ lan rộng của nó ở Yêu giới.

 

Những nhân vật trong truyện như “Mộc Kỳ”, “Khâu Hoa”, “Bố Đình”, “Ma Vương phi”, người tinh ý vừa thấy sẽ biết đang ám chỉ ai.

 

Người viết sách tên là “Bách Hạ Tiêu Dao” cực kỳ giỏi miêu tả những mâu thuẫn nhân vật và cốt truyện thăng trầm, người đọc sách sẽ đọc một mạch mà không hề hay biết, thậm chí sau khi xem xong còn giúp Mộc Kỳ mắng Bố Đình.

 

Mắng xong, mọi người mới dần dần nhận ra, Bố Đình này…… chẳng lẽ là Bộ tiên tôn của Cửu Thiên Tông?

 

Trong sách, Bố Đình có tài năng xuất chúng, bề ngoài cũng tuấn tú, cầm lưỡng nghi kiếm, lừa gạt để lấy được quả của cây bất tử.

 

Càn khôn và lưỡng nghi, đây không phải là Bộ Đình hay sao?

 

Mộc Kỳ bị moi tim, máu được đưa vào thuốc, xương và thịt trở thành nguyên liệu để luyện đỉnh, cuối cùng Bố Đình trở thành kiếm tu được kính trọng nhất trong thiên hạ.

 

Trong truyện còn có một đứa trẻ, từ khi ra đời đã bị giam cầm trong núi, bị vô số con rối canh giữ, hắn bị ép buộc đến mức nôn ra máu, suýt nữa mất mạng, nhưng không được phép giao tiếp với bất cứ ai, càng không được phép rời khỏi núi nửa bước.

 

Phàm nhân đồng cảm với Mộc Kỳ, cũng tội nghiệp cho đứa trẻ này, chỉ có các tu sĩ mới biết, đứa trẻ đáng thương này là Phù Quang tiên quân trên núi Phù Quang.

 

Sau khi tông chủ của Vạn Hỏa Tông đọc xong quyển truyện này, ông thầm thở phào nhẹ nhõm, trong bất hạnh cũng có may mắn, Bách Hạ Tiêu Dao không đưa ông vào trong truyện, nói rằng ông và Bộ Đình cùng cướp nữ nhân Ma tộc.

 

Xem ra tuy người viết chán ghét Bộ Đình, nhưng vẫn tỏ ra thương xót ông.

 

“Tông chủ, Vọng Thư Các tới thăm ngài. Bọn họ nói rằng mấy ngày nữa phải đến Cửu Thiên Tông, cho nên năm nay tới chúc Tết trước.”

 

“Người tới là Cửu Hồi tiểu hữu phải không?”

 

“Là đại đệ tử Ngạn Bách của Vọng Thư Các.”

 

“Ồ.” Hỏa tông chủ giấu quyển truyện: “Mời hắn vào.”

 

Ông có chút ấn tượng với Ngạn Bách, là một người trẻ tuổi cực kỳ hiền lành và thật thà.

 

Sau khi quyển truyện được tung ra, Cửu Thiên Tông điều tra mấy ngày cũng không thể tìm ra “Bách Hạ Tiêu Dao” là ai, hơn nữa đại điển kế vị của tân tông chủ sắp tới, tông môn đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Chỉ cần thay đổi tông chủ đủ nhanh, thể diện của Cửu Thiên Tông vẫn có thể miễn cưỡng giữ được.

 

Bộ Đình có thể nhận thấy, quản sự và các đệ tử trong tông môn đã dần dần ưu tiên mệnh lệnh của Nam Phong, viện của ông ta càng ngày càng yên tĩnh, tựa như tất cả mọi người đang giấu ông điều gì đó.

 

Ông ta nhẹ nhàng búng những hạt ngọc treo trên rèm, cuối cùng nhớ ra mình đã quên chuyện gì.

 

Phù Quang lẽ ra phải vô tình, không thể biểu hiện cảm xúc, vì vậy sau khi Phù Quang bị thất lạc và được tìm thấy lúc năm tuổi, có thêm một chuỗi hạt tĩnh tâm trên cổ tay hắn.

 

Nhưng ngày ấy ở trên núi Phù Quang, không thấy hạt tĩnh tâm trên cổ tay Phù Quang tiên quân.

 

“Chỉ Du, thật sự không tìm thấy cọng rau hẹ đó à?” Cửu Hồi và Chỉ Du cùng nhau đi dạo trong thôn, nàng cúi đầu nhìn chậu hoa trong tay: “Lừa người khác là chó con.”

 

Chỉ Du im lặng.

 

“Nói đi.” Cửu Hồi bỏ chậu hoa vào nạp giới, dùng ngón tay chọc cánh tay hắn.

 

Chỉ Du đỏ mặt, ậm ừ một hồi cũng không nói nên lời, cuối cùng cúi đầu: “Gâu?”

 

Nghe thấy tiếng gâu nho nhỏ, Cửu Hồi sửng sốt một lúc lâu: “Tưởng ngươi thành thật, ngươi lại nói dối ta. Tưởng ngươi không thành thật, ngươi lại học tiếng chó con sủa.”

 

“Ngươi khó xử như vậy, chẳng lẽ ta chính là cọng rau hẹ yếu ớt kia của ngươi?” Không hiểu sao, trong đầu Cửu Hồi hiện lên một suy đoán ngớ ngẩn, nàng quay đầu lại, thấy Chỉ Du đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng và bao dung.

 

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

 

Nàng, Cửu Tiểu Hồi, từ nhỏ đã khỏe mạnh, chắc nịch và dễ nuôi, tuyệt đối không dính dáng gì đến yếu đuối!

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thần vận mệnh: Thiếu niên lang trẻ tuổi này, ngươi bị mất cọng rau hẹ bé bỏng yếu ớt, hay là rau hẹ có thể đánh chết cả chục tiểu yêu chỉ bằng một cú đấm? Ai nói dối sẽ là chó con đó

 

Chi Du Du: Gâu……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.