Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 80:




Trăng lên cao, Bặc gia gia mở cửa sân, nhìn thấy Chỉ Du đứng dưới tàng cây ngoài cửa.

 

“Vào đi.” Bặc gia gia thở dài, gọi Chỉ Du vô sân ngồi: “Không ngủ được à?”

 

Chỉ Du gật đầu, ánh trăng chiếu lên mí mắt hắn, phản chiếu bóng tối trong con ngươi.

 

“Gặp nhau trong đời, biến đổi khó lường, cho nên lão đầu nhi ta đây thích bói toán, nhưng không thích đoán vận mệnh cho người khác.” Bặc gia gia phất tay, một bộ trà cụ xuất hiện trên bàn, ông rót một chén trà an thần cho Chỉ Du: “Sự xuất hiện, trưởng thành, biến hình của Cửu Hồi ở trong thôn là sự sắp xếp của vận mệnh. Số mệnh của nó rất đặc biệt, vừa sinh ra đã có thể biến thành hình người, lớn lên như trẻ con của nhân loại, thậm chí có thể hấp thụ tu vi của đại yêu để cho bản thân dùng.”

 

Bàn tay cầm chén trà của Chỉ Du hơi siết chặt.

 

“Quá đặc biệt không phải là một điều tốt, đặc biệt là thiên mệnh khó lường.” Bặc gia gia uống một hớp trà: “Số mệnh của nó hỗn loạn, ra đời ngược với vận mệnh, ta tu luyện thuật bói toán cả vạn năm cũng coi quẻ của nó không chuẩn.”

 

“Tới tối nay.” Bặc gia gia nhìn Chỉ Du: “Ta cuối cùng đã hiểu, vì sao số mệnh của Tiểu Cửu lại hỗn loạn như vậy.”

 

“Chúng ta đều cho rằng, lẽ ra nó nên được sinh ra 500 năm trước, nhưng thiên mệnh khó lường nên mới trì hoãn sự ra đời của nó ở Yêu tộc hơn bốn trăm năm.” Bặc gia gia thấy trà trong chén của Chỉ Du bị đổ ra ngoài, mỉm cười dịu dàng: “Con đừng lo lắng, đôi khi biến cố không có nghĩa là một điều xấu.”

 

“Ta không biết vì sao nó gặp con trong đêm nó ra đời, trở thành một cọng rau hẹ bình thường, nhưng hơn bốn trăm năm đủ để thay đổi quá nhiều thứ.” Bặc gia gia đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng cứng đờ của Chỉ Du.

 

“Số mệnh của con cô độc bẩm sinh, Tiểu Cửu đã giúp con tìm thấy quê hương để con thắp ba nén nhang ở trước mộ mẫu thân con. Nó làm trái thiên mệnh, biến hình dạng cây bất tử thành hẹ núi, vốn nên chết yểu, nhưng công đức của con quá nhiều, phù hộ nó mấy trăm năm, giúp nó vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.”

 

“Nếu nàng sinh ra là một cây bất tử, nàng sẽ không gặp con.” Chỉ Du hỏi: “Đúng không?”

 

“Ta không rõ chuyện này lắm, ta chỉ giỏi bói toán thôi, không phải biết hết mọi thứ trong thiên hạ.” Bặc gia gia cười lắc đầu: “Người duy nhất trên thế gian này có thể hiểu cảm xúc của vạn vật là Bạch Trạch, nhưng đây là thần thú thời thượng cổ, chưa từng xuất hiện mấy vạn năm nay.”

 

“Tình cờ gặp nhau, đừng quá níu kéo. Cuộc đời còn dài, hãy thuận theo tự nhiên.” Bặc gia gia cười to: “Trên đời này, làm gì có chuyện phải nên là như vậy, việc các con có thể gặp lại nhau chính là sự sắp xếp tốt nhất của duyên phận.”

 

“Núi sông bát ngát, biển người mênh mông, hai người bị núi sông ngăn cách vẫn có thể đến được với nhau lần nữa là may mắn biết bao?” Bặc gia gia chắp tay sau lưng, ngửa đầu mỉm cười, đi ra ngoài.

 

Chỉ Du cúi đầu nhìn nước trà đã nguội, cụp mí mắt.

 

Được làm quen với Cửu Hồi đương nhiên là điều đẹp nhất trên thế gian. Hắn chỉ sợ chính sự xuất hiện của mình đã làm thay đổi vận mệnh của Cửu Hồi.

 

Ngủ đến nửa đêm, Cửu Hồi đột nhiên ngồi dậy trên giường.

 

Nàng lại mơ thấy giấc mơ thuở nhỏ, mơ thấy mình vừa mở mắt đã thấy một đứa trẻ chổng mông leo lên dốc, loạng choạng ngã xuống, giẫm lên mặt nàng.

 

Nhưng lần này, nàng thấy rõ gương mặt của đứa trẻ.

 

Sau khi đứa trẻ giẫm nàng, cậu bé nhìn nàng khóc sướt mướt, rồi lập tức ngừng khóc. Dường như cậu bé không giỏi nói chuyện, thật lâu mới lắp bắp vài chữ: “Hoa…… Hoa lấp lánh…… Tiên thảo…… phát sáng?”

 

“Tiên thảo…… Ngươi có thể giúp ta tìm mẫu thân không?”

 

Được rồi, được rồi, lúc trước đưa cho Chỉ Du xem tượng gỗ chổng mông, hắn đã nói gì?

 

“Ta không giống nó.”

 

“Ta sẽ không giẫm ngươi.”

 

Tuy nàng không có ký ức về việc mình là rau hẹ, nhưng nàng không thể quên chuyện vừa mở mắt đã bị giẫm.

 

Năm tháng đằng đẵng, không có vật sống nào trên núi Phù Quang ngoài tuyết lạnh, cũng may nàng đã từng làm bạn với Chỉ Du hơn bốn trăm năm.

 

Ăn trưa xong, Cửu Hồi và Chỉ Du bị Ngô bá gọi vào thư phòng.

 

“Trước giao thừa, hai đứa phải thành thật ở trong thư phòng chép sách, nếu dám ra ngoài gây chuyện, cãi nhau với thôn đông, đánh nhau với thôn tây, ta sẽ đánh gãy chân hai đứa!” Ngô bá ném một đống sách vào tay hai người: “Không phải hai đứa thích truyện hay sao, chép mấy quyển truyện này đi, không chép xong thì buổi tối đừng ăn cơm.”

 

Sau khi mắng cả hai một trận, Ngô bá chắp tay rời đi. Cửu Hồi cầm một quyển sách mở xem vài lần, đây là một câu chuyện về nhân vật chính cố gắng thống trị cả thiên hạ, cuối cùng lại có kết cục thê thảm.

 

Đổi quyển khác, đây là câu chuyện về một nhân vật chính muốn trở thành người giỏi nhất trong thiên hạ, cuối cùng mất hết tu vi, biến thành một kẻ điên.

 

“Chẳng lẽ Ngô bá tìm mấy quyển sách này suốt đêm?” Cửu Hồi miễn cưỡng trải giấy ra, chọn lựa trong ống đựng bút, tìm một cây bút lông vừa ý, lấy một quyển sách bắt đầu sao chép.

 

Chỉ Du đi đến bên cạnh nàng, mài mực cho nàng. Que mực phát ra âm thanh nhẹ nhàng trong nghiên mực, Cửu Hồi chấm ngòi bút vào mực, ngẫm nghĩ rồi đặt bút xuống, lấy một tượng gỗ chổng mông trong tay áo ra, đưa cho Chỉ Du: “Cho ngươi nè.”

 

Chỉ Du lau tay, bối rối cầm tượng gỗ chổng mông: “Đây là……”

 

“Cho ngươi đó.” Cửu Hồi cầm bút lên, không để ý tới Chỉ Du nữa, bắt đầu chép sách.

 

Trong thư phòng dần dần yên tĩnh, ánh nắng chiều từ từ leo lên bệ cửa sổ, Chỉ Du mài mực xong, ngồi bên cạnh Cửu Hồi bắt đầu chép sách.

 

Trước kia ở Vọng Thư Các, cho dù có trưởng lão giảng bài, Cửu Hồi cũng sẽ lén lút nói chuyện với hắn hoặc là đưa tờ giấy nhỏ cho hắn, bây giờ Cửu Hồi đột nhiên yên lặng như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.

 

“Tiểu sư tỷ.” Hắn nghiêng đầu nhìn Cửu Hồi: “Ngươi đừng làm lơ ta, ta sai rồi.”

 

“Sai chỗ nào?” Cửu Hồi nhướng mày hỏi hắn.

 

Chỉ Du im lặng một lát: “Ta không nên giấu ngươi chuyện này.”

 

Hơn 400 năm đó là ký ức chỉ thuộc về hắn, Cửu Hồi đã quên từ lâu.

 

Tiểu sư tỷ của hắn hạnh phúc như vậy, được nhiều người yêu thương và quan tâm như vậy, hơn 400 năm trên núi Phù Quang thật sự không đáng nhắc tới, cũng không đáng để tiểu sư tỷ thêm phiền não.

 

“Ta không phải nói đến chuyện này.” Cửu Hồi quay đầu: “Ở trong ký ức và nhận thức của ta, chỉ có thế giới phía sau núi Nữ Thần, ta không thể tưởng tượng được mình chính là lá hẹ nhỏ năm đó, cũng không biết quá khứ của chúng ta. Ngươi thì sao, ngay từ đầu ngươi đã biết ta là cọng rau hẹ đó?”

 

Chỉ Du lắc đầu: “Ta không biết.”

 

Nhưng ngày ấy ở Vấn Tiên thành, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cửu Hồi, hắn cảm thấy nàng không giống với những người khác.

 

Những người khác đều là khách qua đường ảm đạm đến và đi trong cõi hồng trần, nhưng chỉ có gương mặt nàng rất rõ ràng, đầy màu sắc rực rỡ, nên hắn muốn đến Vọng Thư Các cùng nàng.

 

“Ta đọc trong ghi chép của tông môn, Phù Quang giỏi bấm đốt ngón tay.” Cửu Hồi chép sai một chữ, lén dùng pháp thuật để xóa chữ này.

 

“Nhưng ta không tìm ra ngươi.” Chỉ Du lắc đầu: “Sau khi ngươi bị mất, ta bấm đốt ngón tay, không tìm ra bất cứ dấu vết nào. Mùa xuân năm ngoái, ta mơ thấy ngươi.”

 

Hắn hiếm khi nằm mơ, lúc năm tuổi từng mơ thấy mẫu thân, năm ngoái mơ thấy nàng.

 

“Ở trong giấc mơ, ta trông như thế nào?” Cửu Hồi tò mò.

 

Chỉ Du vẽ một người nho nhỏ trên giấy với một cọng rau hẹ trên trán.

 

Cửu Hồi: “……”

 

“Ngươi nói với ta, ngươi muốn ra ngoài chơi, khóc lóc đòi ta đi cùng ngươi.” Chỉ Du dịu dàng nhìn Cửu Hồi: “Trong giấc mơ, ta đã hứa với ngươi.”

 

Nhưng Phù Quang tiên quân không thể rời khỏi núi Phù Quang, cho nên người duy nhất có thể rời khỏi núi Phù Quang là Chỉ Du.

 

Cửu Hồi khẽ run rẩy trong lòng, bởi vì một giấc mơ, hắn cắt trái tim, gắn thần hồn vào cơ thể được tạo ra từ trái tim, chấp nhận cơn đau thấu xương, một mình đến cõi đời hỗn loạn này.

 

Hắn quá cô đơn.

 

500 năm cô đơn đủ để người ta nổi điên.

 

“Thôi.” Cửu Hồi đặt bút xuống: “Ta tha thứ cho ngươi đã giẫm trúng ta.”

 

Chỉ Du mờ mịt: “Hả?”

 

“Năm đó ngươi vẫn còn nhỏ, lúc ta còn là chồi non, ngươi đã giẫm ta phải không?!” Cửu Hồi tự tin nói: “Ta đã nằm mơ thấy chuyện đó!”

 

Chỉ Du thận trọng hỏi: “Tiểu sư tỷ, ngươi giận ta giấu giếm ngươi chuyện này à?”

 

“Có gì mà tức giận?” Cửu Hồi lắc đầu: “Ngay cả hoa lan và rau hẹ mà ngươi cũng không phân biệt được, ta không nhớ những chuyện đã xảy ra trước khi biến hình.”

 

“Nhưng năm đó ta đã xê dịch chân ra.” Chỉ Du cụp mắt, ngoan ngoãn giải thích: “Ta sợ giẫm trúng ngươi, nên ngã xuống mương bên cạnh.”

 

Cửu Hồi nghi ngờ nhìn hắn: “Thật à?”

 

“Nếu lừa ngươi ta sẽ là chó con.”

 

Cửu Hồi: “……”

 

Bây giờ nàng càng nghi ngờ hơn.

 

“Bức tranh này.” Chỉ Du cười dịu dàng với Cửu Hồi: “Bức tranh này giống tiểu sư tỷ khi còn bé không?”

 

Thấy bộ dạng thận trọng của Chỉ Du, Cửu Hồi mềm lòng, nàng vói đầu qua nhìn kỹ cô bé trong tranh, ngoại trừ việc nàng không có cọng rau hẹ trên đầu khi còn nhỏ……

 

Kẽo kẹt.

 

Cửa thư phòng được mở ra, Ngô bá bước vào, ông nhìn thấy bức tranh trên bàn, hừ lạnh: “Bảo các con chép sách, các con lại lén vẽ tranh trong thư phòng.”

 

“Vẽ hình ảnh Tiểu Cửu lúc ba tuổi khóc lóc làm ầm ĩ muốn nuôi thực thiết thú con à?” Ngô bá không nhịn được liếc bức tranh vài lần, giơ tay lấy bức tranh: “Nghiêm túc chép sách đi, lần sau nếu ta phát hiện các con không nghiêm túc, buổi tối phải chép thêm hai canh giờ nữa!”

 

“Ngô bá……”

 

Khi cửa đóng lại, Cửu Hồi nhìn quyển sách mình chép chưa đến nửa trang, uể oải nằm xuống bàn.

 

Nàng ghét chép sách.

 

“Tiểu sư tỷ.” Chỉ Du nói nhỏ: “Ta chép mau lắm, chút nữa ta sẽ chép giúp ngươi.”

 

Vừa dứt lời, Chỉ Du cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Ngô bá đã biến thành quạ đen, thò cái đầu quạ đen vào khe hở trên cửa sổ, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm hắn.

 

Chỉ Du vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm, bàn tay đang cầm bút không khỏi run rẩy.

 

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Cửu Hồi và Chỉ Du cúi đầu liều mạng chép sách, không dám nói gì.

 

Ngô bá hài lòng vỗ cánh bay lên bầu trời đầy nắng.

 

Sau vài ngày chép sách, đọc vô số kết cục bi thảm của các nhân vật chính kiêu ngạo, từ một cọng rau hẹ bé bỏng có sức sống, Cửu Hồi đã biến thành một ngọn cỏ khô héo.

 

Buổi sáng đêm giao thừa thức dậy, nhìn thấy vô số đèn lồng đỏ được treo trong thôn, nàng vẫn chưa kịp phản ứng.

 

“Tiêu thẩm thẩm.” Cửu Hồi hỏi Tiêu thẩm đang quay sợi dưới tàng cây: “Sao thôn của chúng ta có nhiều đèn lồng đỏ trong một đêm vậy?”

 

“Ở Nhân gian giới, phải treo đèn lồng vào đêm giao thừa đúng không?” Tiêu thẩm thẩm không ngẩng đầu lên, nói: “Tuy Yêu tộc không đón giao thừa, nhưng đây là năm đầu tiên Chỉ Du gia nhập thôn Thượng Hoang, phải tổ chức một bữa tiệc đón giao thừa vô cùng sôi động cho bọn trẻ.”

 

Cửu Hồi ngửa đầu nhìn, không những trước sân và sau nhà treo đèn lồng đỏ, thậm chí cửa viện còn treo bùa đào và dán câu đối Tết.

 

Gió mùa đông thổi qua, tua rua của đèn lồng đỏ đong đưa, Cửu Hồi cười khẽ.

 

“Quần áo mới của con và Chỉ Du đã may xong, ngày mai các con đi tham dự đại điển kế vị của bạn, nhớ thay đồ mới nhé.” Tiêu thẩm thẩm vẫy tay: “Đi chơi với Chỉ Du đi, lão Hắc nói, hôm nay các con không cần chép sách.”

 

Cửu Hồi dạo một vòng trong thôn, thấy Chỉ Du đang trèo trên cây treo đèn lồng theo lời chỉ huy của vài vị gia gia và nãi nãi.

 

Nàng đứng tại chỗ, không nhịn được cười khi thấy Chỉ Du luống cuống tay chân vì bị các gia gia và nãi nãi chỉ huy.

 

“Tiểu rau hẹ lười biếng cuối cùng cũng thức dậy.” Long đại gia kêu nàng: “Lại đây phụ Chỉ Du treo đèn lồng.”

 

“Con tới ngay.” Cửu Hồi nhón mũi chân, bay đến cạnh Chỉ Du, lấy một cái đèn lồng đỏ từ tay hắn, treo trên nhánh cây cao nhất.

 

“Trong năm mới, may mắn sẽ tỏa sáng, tương lai sẽ rực rỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.