“Thiếu chủ, thiếu chủ.”
Chờ Cửu Hồi treo đèn lồng xong, Dư Li thò đầu ra khỏi cây cầu ở ngoài thôn thăm dò, muốn nói chuyện với Cửu Hồi nhưng không dám tới gần.
“Dư Li?” Cửu Hồi bay đến cạnh Dư Li: “Sao ngươi tới đây?”
“Trưởng lão đã cho ngươi và Chỉ công tử ra ngoài rồi à?” Dư Li lén nhìn chỗ cửa thôn, thấy các trưởng lão không có ý định ngăn cản Cửu Hồi nói chuyện với nàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ta nhớ ngươi và Chỉ công tử sắp đi đến Cửu Thiên Tông để tham dự đại điển kế vị của tân tông chủ, ta không biết nhiều về giới tu chân, ngươi đeo cái này đi.”
Cửu Hồi nhìn thấy hai miếng vảy màu vàng đỏ trong tay Dư Li, vảy lớn như tai người, trong suốt, rất đẹp.
“Người ta nói Cẩm lý tộc có thể mang lại may mắn, hai miếng vảy này là do bà cố của ta để lại.” Dư Li đưa vảy cho Cửu Hồi: “Ta không biết có hữu ích không, nhưng có thể cầu điềm lành khi đi ra ngoài.”
Cửu Hồi không từ chối, nàng cất vảy trong người, mời Dư Li vào thôn ăn cơm.
Dư Li lắc đầu từ chối, vội vàng rời đi.
Nàng vốn nhút nhát và rụt rè bẩm sinh, tới đây đưa vảy cho thiếu chủ đã rút hết toàn bộ dũng khí của nàng.
Nhìn Dư Li vội vàng rời đi, Cửu Hồi trở lại bên cạnh Chỉ Du, đưa một miếng vảy cho hắn: “Đây là quà Dư Li cho chúng ta trước khi đi ra ngoài, cho ngươi nè.”
“Vảy cá?” Chỉ Du khen: “Rất đẹp.”
“Đây là vảy cá koi, không phải là vảy cá bình thường.” Cửu Hồi vỗ ngực: “Ngươi không biết có bao nhiêu tiểu yêu trong toàn bộ Yêu tộc muốn có được vảy chúc phúc của Cẩm lý tộc đâu.”
Chỉ Du cất vảy cá koi cẩn thận, sau một hồi mới nói: “Thật tốt.”
“Cái gì?”
“Ở cùng với tiểu sư tỷ thật tốt.” Gương mặt của Chỉ Du như ngọc, tràn ngập niềm vui của nhân gian.
“Chậc.” Cửu Hồi duỗi ngón trỏ gõ nhẹ lên trán hắn: “Đi thôi, tiếp tục treo đèn lồng.”
Buổi tối, các trưởng bối ăn một bữa cơm tất niên náo nhiệt với Chỉ Du và Cửu Hồi, sau đó Chỉ Du bị quà của các trưởng bối bao phủ.
Dược liệu quý hiếm trong giới tu chân, linh bảo, linh ngọc, pháp khí, đan dược, được thả vào tay hắn tựa như chúng miễn phí.
Cuối cùng bị Tiêu thẩm thẩm cho mặc quần áo mới từ đầu đến chân, hắn quay đầu nhìn Cửu Hồi, thấy nàng vô cùng tự nhiên dang tay ra, hắn biết đây là thói quen ở thôn Thượng Hoang.
“Không tồi, tay nghề của Tiêu Nga lại tiến bộ thêm.” Long đại gia nhìn quần áo hai người đang mặc: “Chất liệu này cũng không tệ, trẻ con mặc chất liệu này khi ra ngoài tương đối an toàn.”
“Đến giờ Tý chưa?”
“Đến rồi, đến rồi.”
Các trưởng bối sôi nổi nói chuyện, đến giờ Tý, vô số pháo hoa đột nhiên nổ tung trên bầu trời.
Pháo hoa đầy màu sắc nở rộ, Chỉ Du ngơ ngác nhìn lên không trung, hồi lâu không muốn chớp mắt.
“Chúng ta nghe nói ở Nhân gian giới sẽ bắn pháo hoa vào đêm giao thừa” Long đại gia chắp tay, đi đến bên cạnh Chỉ Du: “Chúng ta không thường làm việc này, không biết có khác với pháo hoa ở Nhân gian giới không?”
“Đẹp quá.” Chỉ Du chớp mắt, mí mắt run rẩy: “Đây là pháo hoa đẹp nhất mà con từng thấy.”
“Vậy ta yên tâm rồi.” Long đại gia hài lòng cười to: “Mấy ngày nay, ta và các thúc của con làm thứ này sau núi mỗi ngày, mặt bị đen thui.”
“Tạ……”
Chỉ Du chưa kịp nói lời cảm ơn đã bị Long đại gia vỗ lưng: “Vậy con từ từ xem, xem xong thì con và Cửu Hồi đến Cửu Thiên Tông đi, chúng ta đi ngủ.”
Nửa canh giờ sau, pháo hoa vẫn còn, Tiêu thẩm thẩm ngáp một cái: “Các ngươi làm bao nhiêu pháo hoa vậy?”
“Không phải các ngươi nói rằng càng nhiều càng tốt hay sao?”
Trên đỉnh núi xa xa, Khổng Thương Nam hóng gió đêm, nhìn về phía thôn Thượng Hoang, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút mất mát.
Gió thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Hắn ngồi một hồi lâu, cho đến khi pháo hoa đã cháy hết mới từ từ đứng dậy, biến thành một con khổng tước xinh đẹp, dang cánh biến mất trong màn đêm.
Đệ tử của Cửu Thiên Tông ngày đêm không nghỉ, khách khứa lui tới như nước, cho dù là nửa đêm, tông môn cũng náo nhiệt như ban ngày.
Các tông môn lần lượt tiến đến. Khi trời gần sáng, khách khứa gần như đã đến đông đủ.
Tuy nhiên cả khách khứa lẫn Cửu Thiên Tông vẫn đang chờ, bởi vì người của Thanh Lam Môn chưa tới.
Đại điển kế vị sẽ diễn ra vào buổi trưa, có nghĩa là tông chủ tiếp theo giống như mặt trời mới mọc, trung lập.
“Còn 3 canh giờ rưỡi nữa, đại điển kế vị sẽ bắt đầu, tại sao Thanh Lam Môn vẫn chưa tới?”
“Gấp gáp làm gì, không phải Ngự Trân Tông mới đến hay sao?”
Các vị khách trông thanh lịch, nói cười vui vẻ, không biết trong lòng đang dùng thuật truyền âm để thảo luận bao nhiêu tin đồn.
Cẩm Khinh Cừu tới Cửu Thiên Tông, đi đến viện dành cho khách mà Vọng Thư Các đang ở. Biết Cửu Hồi sẽ đến sau, hắn hơi thất vọng, hắn muốn nói cho Cửu Hồi cô nương biết, quyển truyện nổi tiếng đến mức độ nào trong khoảng thời gian trước ở Ma giới.
“Ấy, cô nương hãy cẩn thận.” Khi Cẩm Khinh Cừu trên đường trở về, hắn giơ tay đỡ một cô nương suýt ngã.
“Đa tạ Cẩm thiếu chủ.” Cô nương cảm tạ hắn, vội vàng rời đi.
Cẩm Khinh Cừu nhìn bóng lưng cô nương rời đi, bộ y phục mà vị cô nương này đang mặc hình như là áo choàng của đệ tử chân truyền của Vấn Tinh Môn?
Hắn nghịch chiếc quạt ngọc, khẽ cười, xoay người đi về phía chính điện của Cửu Thiên Tông.
Với tư cách là thiếu chủ của Ngự Trân Tông, cũng phải giả vờ bề ngoài.
“Bình Lăng Dao, đại đệ tử chưởng phái của Thanh Lam Môn, thay mặt tông chủ đến chúc mừng.” Khi trời sáng, người của Thanh Lam Môn cuối cùng đã tới.
Tứ trưởng lão của Cửu Thiên Tông thấy chỉ có một đại đệ tử chưởng phái và hai đệ tử chân truyền của Thanh Lam Môn đến, gần như không giữ được nụ cười khách sáo trên mặt.
Ngay cả trưởng lão của tông môn cũng không tới, Thanh Lam Môn gần như không muốn nể mặt Cửu Thiên Tông.
Bình Lăng Dao đưa hộp quà cho tứ trưởng lão: “Chúc mừng Nam Phong đạo hữu của quý tông đã kế nhiệm làm tông chủ. Hy vọng Nam Phong đạo hữu có thể dẫn dắt Cửu Thiên Tông đi theo con đường chính đạo, bảo vệ cho thiên hạ được bình an.”
Lời này vừa dứt, mọi người có mặt đều yên tĩnh trong giây lát.
Những lời của đệ tử chưởng phái của Thanh Lam Môn gần như chỉ vào Cửu Thiên Tông nói rằng Bộ Đình không đi theo con đường chính đạo.
Nụ cười trên mặt tứ trưởng lão cuối cùng không duy trì được nữa, ông đưa hộp quà của Thanh Lam Môn cho đệ tử phía sau, bình tĩnh nói: “Cửu Thiên Tông của ta bảo vệ thiên hạ nhiều năm, tân tông chủ kế vị, đương nhiên cũng sẽ như thế.”
“Chúng ta đều thấy rõ những gì Cửu Thiên Tông làm cho thiên hạ.” Bình Lăng Dao tựa như không phát hiện ra tứ trưởng lão đang không vui: “Tuy nhiên, hành vi ấy mà……”
Ánh mắt tứ trưởng lão trở nên sắc bén.
“Không ai hoàn hảo cả, không thể che giấu sai sót.” Bình Lăng Dao chắp tay: “Ta nghĩ mọi người đều hiểu.”
Người giả vờ đi ngang qua: “……”
Hay là các ngươi đánh trước tính sau?
“Ồ, nhiều người quá.” Một nữ tử mặc váy đỏ với dải lụa màu ngọc sau lưng bay xuống, cây trâm trên tóc mai lắc nhẹ, tựa như tiên nhân đến.
Phía sau nàng là một lang quân tuấn tú, lang quân có vẻ mặt lạnh lùng, dường như không muốn nói chuyện.
Bầu không khí căng thẳng giữa Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn được giải tỏa phần nào nhờ sự xuất hiện của nữ tử.
“Vãn bối xin chào các vị trưởng lão, xin chào các vị tiền bối.” Cửu Hồi chắp tay với mọi người: “Ta đến muộn, xin chư vị thứ lỗi.”
“Cửu Hồi muội muội.” Nụ cười trên mặt Bình Lăng Dao chân thành hơn: “Lần trước từ biệt, không ngờ bây giờ mới gặp lại.”
“Chỉ vài tháng không gặp mà tu vi của tỷ tỷ lại tiến bộ.” Cửu Hồi nắm tay Bình Lăng Dao, nhoẻn miệng cười với nàng.
Đối mặt với Cửu Hồi, khí thế của tứ trưởng lão dịu lại, tuy rằng chuyện tông chủ ra tay sau lưng tiểu cô nương đã trôi qua nửa tháng, không bị lan truyền ra ngoài, nhưng nói chung bọn họ cũng có lỗi.
“Chư vị, mời vào.” Tứ trưởng lão nhún nhường.
Ôn chuyện với Bình Lăng Dao xong, Cửu Hồi và Chỉ Du đi tìm người của Vọng Thư Các, mọi người đang trốn trong viện dành cho khách, uống trà và ăn điểm tâm.
“Sư phụ, sao mọi người ở trong viện không ra ngoài?” Cửu Hồi kéo Chỉ Du ngồi xuống, đưa tay lấy đĩa đồ ăn, đặt ở giữa mình và Chỉ Du: “Chúng con lên đường trong đêm, chưa kịp ăn sáng.”
“Đi ra ngoài làm gì?” Ngọc Kính rót trà cho hai người: “Ta sợ Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Tông đánh nhau, văng máu lên người ta.”
“Sư phụ đoán đúng ghê, nếu con và Chỉ Du không xuất hiện, có lẽ bọn họ đã đánh nhau.” Cửu Hồi uống một hớp trà nóng: “Còn một canh giờ nữa, đại điển kế vị sẽ bắt đầu, chút nữa con và Chỉ Du đi gặp Nam Phong.”
Ngọc Kính biết bọn họ có giao tình, bà gật đầu, sau đó nói: “Hãy cẩn thận, ta thấy hành vi gần đây của Bộ Đình…… đã mất phong thái ngày xưa.”
Mấy trăm năm trước, Bộ Đình là người có khí phách, là con cưng của trời được toàn bộ giới tu chân chú ý. Người như vậy không nên làm tổn thương tiểu bối sau lưng.
500 năm, có quá nhiều thay đổi. Núi và biển cũng dời chứ nói gì đến lòng người.
“Sư phụ yên tâm.” Chỉ Du đột ngột lên tiếng: “Con và Cửu Hồi sẽ không bị bắt nạt đâu, cũng sẽ không để người ta làm tổn thương mọi người.”
“Vi sư hiểu.” Ngọc Kính cười khẽ: “Các con đừng lo lắng, Vọng Thư Các đã truyền thừa gần ba ngàn năm, không phải ai cũng bắt nạt được.”
“Mọi người đều biết đệ nhất và đệ nhị trong thiên hạ, không ai biết những người đứng sau, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không biết làm gì cả.” Ngọc Kính giơ tay xoa đầu Cửu Hồi, rồi vỗ vai Chỉ Du: “Yên tâm đi.”
“Đại sư huynh, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tiên tôn.” Vài đệ tử chân truyền thấy Nam Phong không vui vẻ, biết hắn đang lo lắng cho tông chủ tiên tôn nên an ủi: “Cung chủ của Trường Thọ Cung đã nói, thân thể của tiên tôn không có gì nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
“Ta biết.” Nam Phong nhìn mình mặc áo gấm trong gương, trong lòng vẫn còn lo lắng.
Tông chủ của Vấn Tinh Môn từng nói, cơ hội để vết thương của sư phụ lành hẳn ở ngay hôm nay, hiện giờ sắp đến trưa, tại sao cơ hội này vẫn chưa tới.
“Nam Phong.” Cửu Hồi và Chỉ Du bước vào viện, nàng nhìn trang phục lộng lẫy của Nam Phong, khen: “Nam Phong, hôm nay ngươi rất đoan chính.”
Nhìn thấy hai người bạn tốt, Nam Phong có chút vui vẻ: “Các ngươi cuối cùng đã tới!”
“Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu. Trưởng bối trong nhà muốn giữ Chỉ Du ở lại ăn bữa cơm đoàn viên vào đêm giao thừa, cho nên chúng ta đã tới muộn.” Cửu Hồi lấy một cái hộp quà trong nạp giới ra: “Chúc mừng ngươi kế nhiệm vị trí tông chủ.”
“Vọng Thư Các đã tặng quà rồi……”
“Đó là quà của tông môn, còn đây là quà của bạn bè giữa chúng ta.” Cửu Hồi mỉm cười đẩy hộp quà mạnh một chút: “Tục ngữ nói, ngọc tốt xứng với quân tử, ngươi nhìn miếng ngọc này đi, có hợp ý ngươi không?”
Nam Phong sửng sốt sau khi mở hộp quà ra, đây đâu phải là một miếng ngọc bình thường, rõ ràng đây là pháp bảo phòng hộ cực phẩm được làm từ ngọc bích, được chạm khắc với vô số pháp trận bảo vệ.
“Ta và Chỉ Du cùng làm ra miếng ngọc bội này.” Cửu Hồi cười: “Nếu ngươi không thích thì đừng nói cho chúng ta biết.”
“Ta rất thích, cảm ơn các ngươi.” Nam Phong trịnh trọng đeo ngọc bội trên eo.
Đệ tử chân truyền đang giúp Nam Phong mặc cát phục lưỡng lự muốn nói, quần áo và phụ kiện trên người đại sư huynh đều được chuẩn bị từ trước, đột nhiên đeo ngọc bội của người khác trên thắt lưng, có phải không thích hợp hay không?
Hắn nhìn nhị trưởng lão không nói gì ở trong phòng, không dám lên tiếng.
“Tay nghề luyện khí của hai vị tiểu hữu quả thực rất đáng kinh ngạc.” Nhị trưởng lão cảm tạ hai người: “Đã làm phiền hai vị.”
“Điển lễ rất phức tạp, chúng ta sẽ không quấy rầy chư vị nữa.” Cửu Hồi đáp lễ: “Khi đại điển kế vị kết thúc, chúng ta lại ôn chuyện.”
Sau khi Cửu Hồi và Chỉ Du rời đi, nhị trưởng lão thấy Nam Phong không định gỡ ngọc bội trên eo ra, trầm mặc một lát rồi nói: “Hai vị tiểu hữu rất tài giỏi.”
Còn nhỏ mà đã có thể luyện chế được pháp khí cực phẩm quý hiếm như thế, ngay cả mười đại tông môn cũng rất khó tìm được một đệ tử xuất sắc như vậy.
Rời khỏi viện của Nam Phong, Cửu Hồi nhìn thấy Bộ Đình xuất hiện ở ngoài cửa viện.
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Ta rất hào phóng với bạn bè.
Chỉ Du: Hóa ra trên thế gian này sẽ có một màn pháo hoa được bắn cho ta.