Hơn mười ngày không gặp, Bộ Đình đã gầy như que củi. Gió thổi tung áo choàng của ông ta khiến Cửu Hồi nghĩ đến từ "yếu đến mức không đỡ nổi quần áo".
“Cửu Hồi cô nương.” Sắc mặt Bộ Đình tái nhợt, lẳng lặng nhìn Cửu Hồi, gật đầu với nàng.
“Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ.
Chỉ Du không nhúc nhích, hắn thậm chí không thèm nhìn Bộ Đình.
Bộ Đình ho nhẹ hai tiếng: “Lúc Nam Phong ở Đào Lâm thành, đã nhờ hai vị chăm sóc.”
“Người dân ở Đào Lâm thành rất thích Nam Phong và Thập Nhất, không cần nói tới chuyện chăm sóc.” Cửu Hồi bước sang một bên: “Tiên tôn đi tìm Nam Phong phải không, vãn bối không quấy rầy thêm nữa.”
Bộ Đình không ngăn cản, ông ta nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du cùng đi ngang qua, ông ta đột ngột nói: “Lúc trước vì sao Cửu Hồi cô nương nghĩ đến việc dùng khí cực ác của Ma tộc để đối phó với Xích Tuyền?”
Cửu Hồi quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu: “Lúc trước nói rằng thử một lần mà? Ngài và các vị tiền bối đều không từ chối.”
“Về phần làm sao nghĩ ra……” Cửu Hồi lén lút liếc nhìn Bộ Đình: “Tiên tôn bình thường không đọc truyện phải không?”
Bộ Đình khẽ nhướng mày.
“Nếu tiên tôn thích đọc truyện sẽ biết, việc lấy độc trị độc rất phổ biến trong truyện.” Nhắc tới truyện, mặt mày Cửu Hồi hớn hở: “Tục ngữ nói, ở ác gặp ác, đối phó với đại yêu quái, đương nhiên có thể thử dùng mọi thủ đoạn.”
“Cửu Hồi cô nương không thích yêu quái à?”
“Người và yêu có sự khác biệt, ta đương nhiên ghét yêu quái làm chuyện ác.” Dường như Cửu Hồi nghĩ đến điều gì đó, lập tức nhận ra, vội vàng xin lỗi: “Tiên tôn, không phải vãn bối nói yêu quái nào cũng không tốt, xin ngài thứ lỗi.”
Thứ lỗi?
Bộ Đình mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Cửu Hồi có sự kỳ lạ, thản nhiên nói: “Yêu làm chuyện ác bị người ta trừng phạt, cô nương ghét cái ác như kẻ thù, tại sao nói như vậy?”
“Không phải tiên tôn và Mộc Tê……”
“Cửu Hồi.” Chỉ Du nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang những lời đang nói dở của Cửu Hồi: “ Chỉ là những chuyện bịa đặt trong quyển truyện trên phố, không thể nói bậy bạ ở trước mặt tiên tôn.”
“Vãn bối đã thất lễ.” Nét mặt Cửu Hồi tựa như đã phạm sai lầm: “Xin tiên tôn thứ lỗi, vãn bối xin cáo từ.”
Cửu Hồi kéo Chỉ Du vội vàng rời đi với vẻ chột dạ, dường như sợ Bộ Đình tiếp tục tra hỏi.
Chạy đi thật xa, Cửu Hồi mới mỉm cười đi chậm lại, giơ tay ra đập tay Chỉ Du: “Chỉ Du, vừa rồi ngươi phối hợp rất tốt, ta không tin ông ta nghe vậy mà không tò mò.”
Cúi đầu nhìn bàn tay, Chỉ Du siết năm ngón tay: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên đi tìm chỗ tốt để chuẩn bị ăn tiệc.” Cửu Hồi chắp tay sau lưng, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, lúc xoay người, làn váy giống như hoa mai đỏ nở rộ: “Sư phụ và những người khác chắc chắn đã đi rồi.”
Nhìn Cửu Hồi đi phía trước, Chỉ Du bước nhanh hai bước, đuổi theo Cửu Hồi.
Sắp tới trưa, nắng mùa đông ấm áp đã lên cao, Cửu Hồi ngồi trên ghế, nói với Chỉ Du: “Âm u vài ngày, hôm nay cuối cùng cũng có mặt trời.”
“Cái này gọi là định mệnh.” Cẩm Khinh Cừu bưng bình nước sương đi tới, muốn chen vào ngồi bên cạnh Cửu Hồi, thấy Chỉ Du nhìn qua, hắn dừng lại, xoay người ngồi xuống bên cạnh Chỉ Du.
“Cẩm thiếu chủ, ngươi tới đây làm chi?” Cửu Hồi chỉ về phía mười đại tông môn: “Ngươi là thiếu chủ của tông môn, đại diện cho toàn bộ Ngự Trân Tông, tới đây ngồi không thích hợp đâu.”
“Bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu, trong số đại diện của mười tông môn, chỉ có ta và Bình Lăng đạo hữu là người trẻ tuổi, nàng không muốn để ý tới ta.” Cẩm Khinh Cừu rót nước sương cho Chỉ Du và Cửu Hồi: “Vừa rồi thấy hai vị đơn độc vào điện, có phải các ngươi đi gặp Nam Phong tiên trưởng không?”
Cửu Hồi gật đầu: “Sao, ngươi cũng có đồ tặng riêng cho Nam Phong à?”
“Này!” Cẩm Khinh Cừu cắt ngang lời nói của Cửu Hồi: “Nam Phong tiên trưởng là một người nghiêm túc và đứng đắn, con người của ta phong lưu bẩm sinh, không phải là người giống hắn.”
Khi đang nói chuyện, hắn nhìn thấy nhóm người của Vấn Tinh Môn vào điện, nói với Cửu Hồi: “Vọng Thư Các và Vấn Tinh Môn gần sát nhau, ngươi có biết vị cô nương kia không?”
“Ngươi đang nói về Ngọc Loan tỷ tỷ à?” Cửu Hồi giơ tay lấy linh quả trên bàn, liếc nhìn Cẩm Khinh Cừu nói: “Ta và Ngọc Loan tỷ tỷ gặp nhau ở Vấn Tiên thành, nàng chỉ lớn hơn ta hai tuổi, ngươi đừng nghĩ đến chuyện trâu già gặm cỏ non.”
Nghe thấy năm chữ “Trâu già gặm cỏ non”, tay Chỉ Du run lên, cụp mắt nhìn lòng bàn tay mình.
“Ta đâu phải là người như vậy, hơn nữa người có thể làm ta động lòng……” Cẩm Khinh Cừu thở dài, nói tiếp: “Sáng nay trên đường đi tìm ngươi và Chỉ Du, ta gặp cô nương Ngọc Loan kia, thấy nàng có vẻ vội vàng nên ta để ý hơn.”
Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan, tính tình Ngọc Loan thận trọng, tại sao lại vội vàng ở Cửu Thiên Tông?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cửu Hồi, Ngọc Loan nhoẻn miệng cười với nàng cách đám đông, sau đó mới ngồi xuống phía sau sư phụ.
Cẩm Khinh Cừu ở chỗ Cửu Hồi một lúc, đến khi tất cả các trưởng lão của Cửu Thiên Tông đều có mặt, hắn mới vội vàng xuyên qua đám đông, trở về vị trí của Ngự Trân Tông.
Bùm.
Tiếng trống vang lên, Nam Phong mặc cát phục của tông chủ, đi vào đại điện trước mặt mọi người, bốn vị trưởng lão đi theo sau, các trưởng lão bưng khay đựng tông chủ lệnh và tông chủ quan.
Sau khi cúng tế trời đất và sư tổ, các trưởng lão tiến lên đeo những món đồ bằng ngọc và túi tiền cho Nam Phong.
Một vị trưởng lão muốn gỡ miếng ngọc bội khác trên thắt lưng Nam Phong ra, nhưng nhị trưởng lão giơ tay ngăn lại, ấn vào ngọc bội, dẫn vị trưởng lão này sang một bên.
Tất cả mọi người cho rằng Bộ Đình sẽ không xuất hiện, không ngờ tới thời điểm quan trọng, ông ta mặc áo gấm xuất hiện.
Mọi người đều có thể nhìn ra ông ta bị thương nặng, vẫn chưa lành, ông ta bước chậm rãi từng bước một lên đài cao, hai tay cầm ngọc quan dành cho tông chủ, đeo lên tóc cho Nam Phong.
“Năm đó sư phụ của vi sư chưa từng tự tay đeo quan cho ta.” Bộ Đình đỡ Nam Phong đứng dậy: “Ngươi khác với vi sư, vi sư sẽ luôn luôn là chỗ dựa của ngươi.”
“Sư phụ!” Đôi mắt Nam Phong ửng đỏ.
“Đứa trẻ ngoan.” Bộ Đình không nhìn đông đảo khách khứa, ông ta vỗ vai Nam Phong: “Sau này Cửu Thiên Tông sẽ giao cho ngươi.”
Ông ta ho vài tiếng, kìm nén máu đang dâng lên trong cổ họng, xoay người đối mặt với mọi người: “Nam Phong còn nhỏ tuổi, sau này xin chư vị đạo hữu quan tâm nhiều hơn.”
“Tiên tôn nói quá lời rồi.”
Mọi người lần lượt đáp lễ, mặc dù tin đồn bay tán loạn bên ngoài, nhưng ở trước mặt Bộ Đình, không ai dám làm ông ta khó xử.
Bộ Đình không có ý định ở lại lâu, sắc mặt ông ta tái nhợt, giữa đám đông ồn ào, ông ta từ chối sự giúp đỡ của mọi người, sải bước ra khỏi chính điện.
【Tuy ông ta có quá nhiều tính toán, nhưng cũng có chút thật lòng đối với Nam Phong.】
Cửu Hồi thở dài với Chỉ Du, một khi người ta rơi vào sự bướng bỉnh và điên cuồng thì rất khó thoát ra.
Bữa tiệc mới vừa bắt đầu không bao lâu, môn chủ và trưởng lão của Vấn Tinh Môn cùng các đệ tử kín đáo rời đi, nửa canh giờ sau mới xuất hiện lại.
Môn chủ của Vấn Tinh Môn hơi lo lắng, ngay cả khi vài vị tông chủ khác nói chuyện với ông, ông cũng có vẻ thất thần.
“Ngươi đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Sau ba đợt rượu, một số khách khứa đã say, Cẩm Khinh Cừu nhân cơ hội lẻn đến chỗ Cửu Hồi, nói nhỏ với bọn họ: “Môn chủ và trưởng lão của Vấn Tinh Môn đến viện của Bộ tiên tôn.”
Cửu Hồi và Chỉ Du đặt đũa xuống, các đệ tử của Vọng Thư Các ở bên cạnh cũng giả vờ đang ăn, nhưng thật ra đang vểnh tai nghe.
“Môn chủ và trưởng lão của Vấn Tinh Môn bấm đốt ngón tay giúp Bộ tiên tôn, nói rằng cơ hội hiếm có, vết thương của Bộ tiên tôn, e rằng sẽ không khỏi.”
“Chẳng lẽ hôm nay Bộ tiên tôn có cơ hội bình phục vết thương?” Cửu Hồi trở nên hứng thú, “Sao cơ hội khó như vậy?”
“Vận may thay đổi trong nháy mắt, hết mắc xích này đến mắc xích khác, chỉ cần một mắc xích rơi ra và được thay thế, nó không còn là mắc xích ban đầu nữa.” Cẩm Khinh Cừu cười nhạt: “Nếu ta là người của Cửu Thiên Tông, tìm kiếm cơ hội làm gì, không bằng đi thẳng đến núi Phù Quang xin lỗi, làm cái gì cũng được, chỉ cần tiên quân hài lòng.”
“Nhưng nếu tính cách và chiến lược của ông ấy không thay đổi, làm sao tiên quân hài lòng?” Cửu Hồi lập tức phản bác: “Tiên quân sống trên núi Phù Quang cả đời, không dính díu đến ân oán của tam tộc, ông ta không nên làm phiền tiên quân về vấn đề này.”
Tuy rằng Cẩm Khinh Cừu thích xem náo nhiệt, nhưng khi nhắc tới Phù Quang tiên quân, tâm trạng hắn vẫn có chút phức tạp: “Năm đó phụ thân ta nói, nên nghĩ cách trấn áp khí vận thay cho tiên đỉnh. Kết quả, ngoài sự đồng ý của Thu Hoa tiên tôn, không ai dám mạo hiểm.”
“Phù Quang tiên quân đã bị nhốt trên núi Phù Quang 506 năm, chẳng lẽ muốn hắn bị giam ở trên núi Phù Quang thêm 500 năm nữa?” Giọng Cẩm Khinh Cừu rất tinh tế: “Người bình thường không biết chuyện này, chẳng lẽ các tu sĩ cũng muốn tiếp tục giả vờ câm điếc?”
Cửu Hồi đặt một trái quýt đã lột vỏ vào lòng bàn tay Cẩm Khinh Cừu: “Nói rất đúng!”
“Ta không nỡ ăn trái quýt do ngươi tự tay lột vỏ.” Cẩm Khinh Cừu giơ trái quýt lên trước mắt: “Ta muốn……”
Một bàn tay xinh đẹp giơ ra, lấy trái quýt trong lòng bàn tay hắn.
Cẩm Khinh Cừu quay đầu lại nhìn Chỉ Du đã lấy trái quýt của hắn, nhét vào miệng, đặt một trái quýt khác đã lột vỏ vào tay hắn lại.
Cẩm Khinh Cừu: “……”
Chỉ Du đạo hữu, ngươi thật sự không có chút lịch sự nào cả.
Hậm hực đặt trái quýt vào đĩa trái cây, Cẩm Khinh Cừu ho khan một tiếng: “Nam Phong đạo hữu đã kế vị, ta nghĩ hắn sẽ đồng ý với suy nghĩ của ta.”
Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng hạc từ bên ngoài truyền đến. Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy một con hạc tiên bay vào đại điện, ngậm một hộp quà, trên hộp quà có biểu tượng của núi Phù Quang.
Núi Phù Quang?
Mọi người đều đặt đũa xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ.
Hạc tiên dừng lại trước mặt Nam Phong, Nam Phong giơ tay đón lấy hộp quà từ miệng hạc tiên.
Thấy Nam Phong nhận hộp quà, hạc tiên ăn vài linh quả trước mặt, dang cánh bay ra khỏi đại điện.
Vẻ mặt các trưởng lão Cửu Thiên Tông đều hưng phấn, bọn họ cho rằng tiên quân ghét Cửu Thiên Tông, không ngờ lại tặng quà.
Những người khác càng nghĩ nhiều hơn. Phù Quang tiên quân trừng phạt Bộ Đình, không chịu chữa lành vết thương cho ông ta, nhưng sẵn sàng gửi quà chúc mừng tân tông chủ của Cửu Thiên Tông, chẳng phải là để cho người trong thiên hạ thấy, hắn chán ghét Bộ Đình, chứ không phải toàn bộ Cửu Thiên Tông?
“Đa tạ Phù Quang tiên quân.” Mọi người trong Cửu Thiên Tông chắp tay hành lễ về phía núi Phù Quang, trịnh trọng mở hộp quà.
Bên trong hộp quà có ngọc quan cửu liên tỏa ra linh quang thăm thẳm, chứng tỏ nó không bình thường.
“Đây là…… Đây là ngọc quan do tiên quân đích thân luyện chế.” Nhị trưởng lão run rẩy giơ ngọc quan lên: “Tông chủ, đây là ngọc quan do tiên quân đích thân luyện chế, ngươi mau thay đi, không thể phụ lòng tiên quân.”
Ngọc quan này là sự khoan dung của tiên quân đối với Cửu Thiên Tông, có ngọc quan này, sẽ không có ai nói rằng Cửu Thiên Tông bất kính đối với tiên quân, làm sao ông không kích động được?
Vài vị trưởng lão vây quanh, tông chủ quan mà Bộ Đình tự mình đội cho Nam Phong bị gỡ ra, thay thế bằng ngọc quan do chính tay Phù Quang tiên quân luyện chế.
Niềm vui trong điện dường như lan tỏa khắp toàn bộ Cửu Thiên Tông, Bộ Đình lật xong quyển truyện có nhân vật chính tên là “Mộc Kỳ”, nghe thấy đồng tử nói rằng Phù Quang tiên quân tặng ngọc quan tự mình luyện chế cho tân tông chủ, ông ta đột nhiên cười khẽ.
“Tiên quân sống trên núi Phù Quang quanh năm, vì sao có thất tình lục dục?” Ông ta bóp nát quyển truyện, vịn khung cửa sổ nôn ra máu.
“Tiên tôn, ngài có khỏe không?”
Bộ Đình quay đầu lại nhìn người tới: “Ngươi là…… đệ tử của Vấn Tinh Môn?”
“Vãn bối là Ngọc Loan, xin chào tiên tôn.”
Trong mắt Ngọc Loan lóe lên sát ý, sau đó biến mất: “Lúc này vãn bối tới đây là để lấy món đồ bị đánh rơi.”
Nàng cúi xuống nhặt túi tiền không biết rơi dưới ghế từ khi nào: “Vãn bối xin cáo từ.”
Bộ Đình ngửi thấy mùi đan dược thoang thoảng, hỏi: “Không biết quý tông chủ bấm đốt ngón tay ra kết quả……”
“Chẳng lẽ tiên tôn không biết hay sao?” Ngọc Loan nắm chặt túi tiền, nở nụ cười lạnh nhạt: “Trên đời này có vô số đường vận mạng, đỏ là tốt, đen là xấu, con đường phía trước của tiên tôn rất ảm đạm, làm sao tông chủ có thể nói cho ngài biết sự thật?”
“Vậy vì sao ngươi nói với ta?” Bộ Đình nhìn nữ tử trước mắt, nhận ra thái độ thù địch của nàng đối với mình.
“15 năm trước, vãn bối từng gặp tiên tôn một lần, đương nhiên không đành lòng nhìn tiên tôn bị lừa gạt.” Ngọc Loan cụp mí mắt: “Tiên tôn giống như trích tiên, cho dù con đường phía trước ảm đạm, ngài cũng không sợ, đúng không?”
“Ủa?” Cửu Hồi thò đầu ra khỏi cửa sân: “Ngọc Loan tỷ tỷ cũng ở đây à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Du Du: Từ ngày gia nhập Vọng Thư Các, ta đã trở nên nhỏ mọn và thù dai, có quan nào tốt hơn cái do ta tự tay làm ra?
Rau hẹ bé bỏng: Xin lỗi, ta xem náo nhiệt được không?