Chương 12: Rời khỏi căn cứ
Bước ra khỏi tòa nhà, hắn nhìn trước mắt đống cỏ cao qua đầu người che khuất tầm nhìn, phía dưới còn có dây leo ngọ nguậy. Hắn cố gắng cảm nhận bản thể của dây leo nhưng có vẻ như nó không giống zombie hoặc là có khả năng giấu đi mùi của mình, nên hắn thất bại. Thêm nữa bản thể của nó giống như cũng không cao, chỉ trườn bò trong đám cỏ, nên rất khó phát hiện.
Khu vực này có vẻ đã bị dây leo thanh lý nên zombie xuất hiện cũng rất ít.
Hắn chỉ đi thẳng về phía trước, cố gắng vượt qua khu công viên này, bởi theo hắn thấy, cây leo này đã chiến trọn khu công viên trước chung cư, nên không có con zombie nào lảng vảng quanh đây.
Đám người đằng sau cũng chỉ có thể đi theo con đường mà Nguyệt Sinh đã tạo ra, cũng không có ai nói chuyện làm bầu không khí rất kìm nén.
Đúng như hắn suy đoán, ra khỏi phạm vi công viên chung cư, phía dưới chân không còn cảm nhận được dây leo. Phía sau tóc vàng Cao Kiến lên tiếng: “Phía dưới không còn dây leo”
Đám người cũng đi theo thở ra một hơi, dù sao cái cảm giác như có rắn bò dưới chân thật không thoải mái.
Chỉ là không chờ đám người thả lỏng, phía trước Cao Nguyệt đã cảnh cáo: “Có zombie”
Nguyệt Sinh hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới cảm giác lực của Cao Nguyệt lại cao như vậy, trong trường hợp cách xa 50 mét không tầm nhìn vẫn có thể cảm nhận được zombie.
Đối với hắn đây là chuyện bình thường, nhưng nhìn xem trong đó một đôi nam nữ vẫn còn mơ hồ là hiểu, 2 người này không nhận ra. Mà hắn cảm nhận được, hai người này chính là dị năng giả.
Hắn không quay đầu, tiếp tục đi lên trước như thể không nghe thấy lời vừa rồi.
Cao Nguyệt đằng sau cũng hơi kích thích, bởi vì đây có thể là lần đầu tiên nàng đụng độ trực tiếp với zombie.
Chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Nguyệt Sinh đã biến mất trong tầm mắt của nàng, chỉ để lại một hàng như luống cày giữa đồng cỏ.
Nàng chạy nhanh lên trước leo luống cày, chỉ gặp phía trước nàng một mảnh hỗn loạn, lớp cỏ dày ngã trái ngã phải. Hơn mười con zombie mất đầu, dịch nhờn màu xanh kèm theo óc văng tung tóe. Nàng lấy tay nhẹ nhàng bịt miệng, bởi bì nàng cảm nhận được dạ dày của mình đang nhộn nhạo lên.
Đám người phía sau cũng đuổi theo tới, đầu tiên là nhìn thấy Cao nguyệt đang lấy tay che miệng. Sau đó nhìn thấy đầy mình màu xanh mủ dính trên áo đang đứng giữa đống hỗn loạn Nguyệt Sinh. Cuối cùng bọn hắn nhìn hai bên chiến trường.
“Ư”
Đường Y cũng nhịn không được bụm miệng, bạn trai của nàng Ninh Thanh Phong cũng khó chịu nhăn mặt. Chỉ có Cao Kiến cùng Thanh Nguyên vẫn giữ nguyên bình tĩnh nhìn trước mặt Nguyệt Sinh. Dù sao bọn hắn chính là trong nhóm tu tập vật tư nên đã nhìn thấy tràng diện này rồi, thứ bọn hắn để ý là thứ sức mạnh bộc phát kinh người từ Nguyệt Sinh làm bọn hắn hâm mộ không thôi.
Dù sao bề ngoài tầm 1 mét 85 Nguyệt Sinh trong bộ áo quần dài rộng nhìn có vẻ rất yếu đuối không giống như cơ bắp lực lưỡng như Cao Phương.
Nguyệt Sinh cảm nhận dưới lớp áo rộng, cơ bắp như rễ cây của mình đang không ngừng nhúc nhích, hắn chỉ bộc phát 5 thành sức mạnh thôi nhưng đã dễ dàng vượt qua được lúc hắn chỉ có 29 điểm sức mạnh. Thứ sức mạnh này làm hắn cảm thấy thoải mái.
Cố nén trong người cồn cào, Cao Nguyệt đứng thẳng người lên hỏi: “Nguyệt Sinh ca, những zombie này tính sao?”
Thực ra nàng cũng thật bị kinh ngạc bởi sức mạnh mà Nguyệt Sinh mang đến, nàng không nghĩ là ca của mình có thể chịu đựng được một đòn của Nguyệt Sinh. Ngoài ra hắn còn có khả năng hồi phục kinh người nữa thật đúng là tuyệt phối.
“Không cần xử lý, đi thôi” Nguyệt Sinh quay người rời đi, làm đám người cũng chỉ có thể đi theo.
Trong đám người Ninh Thanh Phong nhìn Đường Y, 2 người thấy được vẻ kinh khủng từ trong mắt đối phương, nhưng 2 người cũng không nói gì nhiều chỉ im lặng đi theo sau.
Đám người càng ngày đi càng xa khu chung cư, xung quanh xuất hiện rất nhiều tòa nhà đã bị bỏ hoang, dây leo quấn quanh, cũng có rất nhiều tòa nhà có thể chứa người sống thì bị phong kín bằng đủ thứ như bàn ghế.
Bọn hắn còn đi qua vài siêu thị mini hay thậm chí là một cái siêu thị lớn, những người đi sau rất muốn đi vào thu một chút đồ ăn, nhưng thấy Nguyệt Sinh cũng không có ý định này nên bọn hắn đành từ bỏ.
Trên đường, bọn hắn cũng gặp rất nhiều zombie lang thang, thập chí là một nhóm gần 100 con zombie tụ tập, nhưng rất nhanh tất cả đều bị Nguyệt Sinh một mình giải quyết.
Tuy có 1,2 con lẻ tẻ thoát ra được, nhưng bọn hắn 5 người bao vây, quyền, cước, côn vùi vào rất nhanh 2 con zombie cũng bị xử lý.
Nhìn giữa chiến trường, xác của gần 100 con zombie. Sau đó nhìn đang đứng đó không có một chỗ trên người là không có dính máu thịt zombie Nguyệt Sinh, bọn hắn thật đúng không có lời gì muốn nói.
Bọn hắn đi cũng được gần 2 tiếng rồi, tuy bởi vì cây cối ngăn cản, cộng thêm đi qua nhiều ngõ ngách bị lạc đường, nên cũng đi chưa xa.
Đột nhiên tiếng nói truyền đến từ phía trước: “Các ngươi đứng yên ở đây, ta đi qua bên kia xem xét.” không đợi đám người đáp ứng, Nguyệt Sinh đã biến mất trong tầm mắt của bọn hắn.
Cao Nguyệt đang muốn nói gì nhưng cũng chỉ có thể mắc kẹt ở cổ họng, nói không ra lời. Cuối cùng nàng chỉ có thể đứng đó.
Nàng quay người lại nhìn về phía Ninh Thanh Phong cùng Đường Y, hai người này suốt quãng đường đi luôn luôn liếc nhìn nhau như thể có chuyện lén lút gì đó muốn làm, làm nàng cảm thấy không yên tâm.
Tuy là đi phía trước, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người thường xuyên giao nhau. Trong cảm giác của nàng, hai người này còn như có như không mang dị năng trên người.
Hôm qua khi hai người tự mình đề cử là muốn ra ngoài làm nàng rất ngạc nhiên, bởi vì hai người này thuộc trong nhóm hậu cần của nàng. Nàng đem chuyện này nói cho Cao Phương, rất nhanh đã được đồng ý.
Hai người nhìn bề ngoài thật sự là rất hợp nhau, Ninh thanh Phong với bề ngoài 1 mét 85, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, chỉ là hơi có chút gia trưởng hình như là con chủ tịch nào đó.
Còn Đường Y 1 mét 7, khuôn mặt thanh tú, cơ thể đường cong mượt mà làm cho tóc vàng Cao Kiến kế bên rời mắt không nổi. Hơi ít nói, nhẹ nhàng, nhưng đây chính không phải là đối tượng mà đàn ông nhắm tới sao.
ẦM
GRÀOO
GRÀOO
Trong lúc suy nghĩ, trong căn nhà 3 tầng lầu bên cạnh đã vang lên t·iếng n·ổ kinh khủng, cùng tiếng thét chói tai của zombie. Nhưng may mắn là xung quanh đây zombie đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Rất nhanh âm thanh chiến đấu đã kết thúc, chỉ là âm thanh như có thứ gì đó tiếp cận làm đám người hơi sợ hãi.
Nhưng rất nhanh dáng người Nguyệt Sinh hiện ra trong tầm mắt đám người, lúc này tảng đá trong lòng mọi người mới như được gỡ ra.
Nguyệt Sinh đứng lại sau đó ném cho Cao Nguyệt 2 viên đá lóng lánh màu đỏ: “Bảo quản thứ này thật kỹ”
Đám người nhịn không được ánh mắt tham lam nhìn trong tay Cao Nguyệt 2 viên đá. Chỉ là chịu sự chấn nh·iếp của Nguyệt Sinh không ai dám làm càn.
Nhìn trong tay 2 viên linh hạch, Cao Nguyệt cũng có chút muốn cầm nó rồi trốn đi như có một thanh âm vô hình đang không ngừng dụ dỗ nàng, nhưng nàng nhịn được.
Nàng cẩn thận lấy ra trong ba lô khăn lau của mình sau đó bọc 2 viên đá lại, cuối cùng lại cẩn thận bỏ vào nơi sâu nhất của ba lô.