Chương 13: Người sống
Nhìn thấy ánh mắt tham lam của mọi người, Nguyệt Sinh cũng hiểu được không phải chỉ có mình hắn bị thu hút bởi thứ này. Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao trên người hắn không có thứ gì có thể đặt 2 viên đá vào.
Nguyệt Sinh quay người rời đi trước, đám người cũng chỉ có thể theo sau.
“Nguyệt Sinh ca, phía trước một đoạn là đại học Thanh Kiến, chúng ta có muốn qua đó xem một chút, nơi đó thành lập một cỡ hơi lớn căn cứ.”
“Không cần thiết” hắn ngay lập tức từ chối, dù sao mục đích chuyến đi này là xem xét bên ngoài cùng g·iết chút zombie. Đây là hắn theo trong trí nhớ đi vào con đường nhỏ, ít người qua lại nên ít zombie.
Nếu mà đi qua bên kia cần phải đi qua đường lớn, mà nơi đó lượng zombie có thể sẽ rất nhiều. Có thể hắn sẽ đi ra được, nhưng những người đằng sau thì hắn không dám chắc.
Nhưng cho dù một mình hắn, hắn cũng sẽ chọn đường nhỏ để đi, dù sao cũng không thể sóng quá, cẩn thận vẫn là hơn.
Bây giờ cho dù có che dấu, nhưng khi lực lượng tăng lên 30 những zombie cấp một vẫn bị hắn cảm nhận ra được chút gì đó, nên chỉ cần tiến lên theo cung đường này là hắn thỉnh thoảng cũng sẽ có thu hoạch.
Nghe vậy, Cao Nguyệt cũng không thất vọng, nàng chỉ nhất thời nghĩ ra thôi. Hiện tại nàng cũng không muốn tiếp xúc với những nơi tụ tập quá nhiều người như vậy, dù sao nơi có người thì sẽ có xung đột.
Chỉ là đi được một đoạn, trong cảm nhận của nàng phía trước có mấy người, có vẻ như là đi về phía này. Nàng tiến lên nhắc nhở một chút Nguyệt Sinh: “Phía trước xuất hiện người sống”
Nguyệt Sinh chỉ “ừ” một tiếng rồi không có để ý.
Nhưng những người phía sau thì khó có thể bình tĩnh, dù sao người là động vật sống bầy đàn, đi một quãng thời gian rồi mà không gặp một người sống khác thật khó mà chấp nhận.
Thanh Nguyên lên tiếng hỏi: “Cao Nguyệt, phía trước thật sự có người?”
Những người khác cũng nhìn về phía Cao Nguyệt.
Cao Nguyệt xác nhận: “Đúng vậy, ta cảm nhận được 7 người”
Cao Kiến lên tiếng: “Như vậy chúng ta có thể sẽ biết thêm một số thông tin hữu hiệu về những chỗ khác”
Đường Y chỉ hơi trầm mặc nhìn về phía Ninh Thanh Phong, còn Ninh Thanh Phong chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
Đi thêm một đoạn, phía trước Nguyệt Sinh có tiếng xé gió vang lên, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên và nhẹ nhàng tóm gọn thanh sắt đang hướng trên đầu hắn gõ.
Sau đó nhẹ nhàng dùng một tay khác đưa ra bóp vào cổ của một tráng hán đang cố cầm thanh sắt t·ấn c·ông hắn, chỉ nghe rắc một tiếng người trước mặt đã không có khí tức.
Vứt tên tráng hán qua một bên, phía trước nhảy ra một nhóm người, mùi thuốc súng nồng nặc giữa 2 bên bắt đầu xuất hiện.
Phía sau Cao Nguyệt tiến lên ngang bằng với Nguyệt Sinh, nhìn về phía t·hi t·hể tráng hán lại nhìn về phía đối diện. Trên khuôn mặt tinh xảo của nàng xuất hiện một tia băng hàn.
Đám người phía sau cùng tiến lên. Hai bên cứ nhìn nhau như vậy, không bên nào t·ấn c·ông trước.
Cuối cùng, một người phụ nữ trung niên phía bên kia đứng ra.
Đầu tiên nàng nhìn về phía tráng hán, sau đó lại nhìn về phía Nguyệt Sinh mang vẻ kiêng kị: “Vị này, Tào Hoành có thể là người t·ấn c·ông ngươi trước, nhưng đó chỉ là hiểu lầm. Ngươi cũng không thể chỉ như thế thôi mà đã g·iết người như vậy được”
Chỉ là không như nàng dự đoán người đàn ông trước mặt sẽ trả lời, mà chỉ thấy được thiếu nữ đứng ở một bên đứng ra đáp lại:
“Hiểu lầm? Ngươi làm sao có thể nói ra dễ dàng như thế được. Ở trong môi trường nguy hiểm này, đột nhiên bị t·ấn c·ông ngươi sẽ để yên chịu c·hết sao”
Trần Dung biết mình không có gì để phản bác, dù sao trong loạn thế này không thể dùng luật lệ bình thường để quản kẻ khác được nữa. Chỉ đành lùi lại một bước, dù sao người trước mặt này nhẹ nhàng như vậy có thể g·iết được Tào Hoành. Rất có thể là một đỉnh phong dị năng giả cấp 1, thậm chí có thể là cấp 2:
“Điều này chính là Tào Hoành tự ý chủ trương, ta cũng không biết tại sao hắn lại đột ngột t·ấn c·ông các người, có thể là do hắn nhầm các ngươi là zombie nên t·ấn c·ông.” dừng một chút nàng lại tiếp tục nói:
“Ta thay mặt hắn xin lỗi các vị. Nhưng người cũng c·hết rồi, không biết chúng ta như vậy bỏ qua như thế nào?”
Nghe đến đây Cao Nguyệt không thể tự giác chủ trương, nên chỉ có thể nhìn về phía Nguyệt Sinh.
Nhìn thấy điều này Trần Dung cũng đoán được người nào chính là người cầm đầu ở nhóm người trước mắt này. Tuy nhiên khi nàng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của trung niên trước mặt, lại nhìn c·hết không nhắm mắt Tào Hoành nàng cắn răng đưa ra một quyết định quan trọng nào đó. Nhưng trước đó cần biết người trước mắt xử lý chuyện này như thế nào đã.
Nguyệt Sinh cảm nhận được người phụ nữ đối diện có thể đang nắm giữ 2 viên linh hạch, hắn mở miệng: “Bỏ qua là có thể” chỉ là không đợi đối diện vui mừng hắn tiếp tục:
“Nhưng cần một chút đền bù”
Trần Dung thở dài một hơi, cuối cùng điều này cũng đến, đây chính là phương án cuối cùng mà nàng có thể nghĩ tới. Chính là dùng tiền mua mạng, nhưng nàng cũng đang hy vọng có thể man thiên quá hải mà không tổn thất gì.
Cho tay vào trong túi áo, nàng cẩn thận móc ra một viên linh hạch màu xanh lam đẩy ra phía trước người. Sau đó thái độ kiên quyết:
“Thứ này có thể đền bù đủ cho ngươi rồi chứ, cộng thêm một mạng của Tào Hoành. Đây là tất cả mà ta có thể cho ra”
Đám người hai bên đồng loạt nhìn về vật nằm trên tay của Trần Dung, trên mặt động dung.
Nhìn thấy người đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm vào túi của mình, Trần Dung thân hình hơi lắc một chút. Chỉ là đối diện một câu nói làm nàng thả lỏng một hơi.
“Có thể” nguyệt Sinh đáp sau đó nhìn về phía Cao Nguyệt.
Cao Nguyệt hiểu ý tiến lên trước đưa tay đón lấy viên tinh hạch. Nội tâm nàng vui vẻ, dù biết đây không phải của mình nhưng một cầm đến 3 viên tinh hạch làm nàng thật đúng không thể vung được nụ cười trên mặt.
Trần Dung nàng nội tâm đang rỉ máu, đây là nàng dùng mạng để đổi lấy, trên người nàng một đống v·ết t·hương là do chủ nhân viên linh hạch này gây ra.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Cao Nguyệt đang cẩn thận lôi trong trong ba lô ra một cái bọc, nhẹ nhàng mở ra bên trong để lộ 2 viên linh hạch, sau đó đặt viên linh hạch mới nhận được vào trong, nhẹ nhàng bọc lại cuối cùng nhét vào ba lô.
Nhìn thấy tất cả những này, Trần Dung cảm thấy nàng đang bị lừa. Nàng chống lại nội tâm khó chịu nhìn về phía Nguyệt Sinh:
“Chúng ta có thể đi?”
“Có thể” âm thanh của Nguyệt Sinh vang lên.
Trần Dung nhìn về phía sau một thanh niên sau đó nói: “Mang lên Tào Hoành” sau đó trước lùi đi.
Vừa đi mấy bước, một thanh niên hơi không phục đứng ra: “Trần Dung nương, ngươi dễ dàng cho đi linh hạch chúng ta khổ sở mới có được như sao?”
Liếc mắt nhìn về thanh niên này Trần Dung trầm xuống: “Vậy ngươi quay lại đòi?”
Nghe vậy thanh niên trước mặt chỉ biết cúi đầu: “Nhưng còn thức ăn?”
“Quay lại tìm chỗ mấy căn nhà trống xem còn lương thực không. Đám người đó rất có thể căn cứ ở bên kia, tốt nhất tạm thời không thể qua bên kia.” nghĩ một chút nàng tiếp tục trách móc:
“Các người một đám bốc đồng, mới có chút thực lực đã sóng như vậy. Nếu không phải do các ngươi thì tại sao lại mất đi một viên linh hạch” vừa nói ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua những người còn lại.
“Đây là do Tào Hoành, cũng không phải bọn ta” thanh niên không phục.
Liếc mắt một chút hắn, Trần Dung tiếp tục lên đường.