Chương 18: Săn bắn zombie (2)
“Đợi đã, ta có ý kiến này” Thanh Nguyên lên tiếng.
Chờ đám người đồng loạt nhìn về hắn, Thanh nguyên mới bắt đầu nói ra:
“Chúng ta có thể dẹp cỏ đi để tạo ra một khoảng trống nhỏ, 4 người sẽ mai phục bên trong. Hai người sẽ có nhiệm vụ dụ 2 con zombie vào chỗ trống này sau đó đồng loạt ra tay”
“Ý kiến hay” Trường Cửu khen ngợi.
“Lần này ta và Cao Kiến sẽ đi dụ zombie, sau đó y như phân công lúc đầu, ta, Thanh Nguyên, Thải vi cùng t·ấn c·ông 1 con, những người còn lại t·ấn c·ông một con. Như thế nào?” Trường Cửu phân phó lại.
“Tốt” lần này không ai phản đối.
Rất nhanh một chỗ trống nhỏ vừa 2 người giang tay được tạo ra, Trường Cửu cùng Cao Kiến gật đầu, sau đó từ đó tách ra 2 làn cỏ tiến lên phía trước.
GRÀOO
GRÀOO
Chỉ là không như bọn hắn mong muốn, khi hai người tiến tới gần hai com zombie. Có vẻ như zombie ngửi được mùi của Trương Cửu trước, nên chỉ đuổi theo hắn.
Thấy 2 con zombie chỉ đuổi theo Trương Cửu, ở trong làn cỏ khác Cao Kiến một đầu chấm hỏi. Nhưng rất nhanh, hắn cũng vạch một làn cỏ xuyên qua làn cỏ mà Trương Cửu đã tạo rồi quay người đuổi theo.
Cuối cùng tạo ra một cục diện hai con zombie đuổi theo một người, một người lại đuổi theo zombie. Hai người hai zombie cứ đuổi nhau như vậy.
Thấy 2 con zombie đuổi theo mình, Trương Cửu thật muốn chửi 18 đời tổ tông của nó, chỉ là giờ hắn phải gồng hết sức bình sinh để chạy trốn đã, còn việc chửi nó thì để sau.
Thấy phía trước là khoảng trống, Trương Cửu lao nhanh ra, chỉ là vì quán tính nên hắn bị lao thêm một đoạn nữa nên b·ị đ·âm vào bờ tường cỏ đối diện. Nhưng rất nhanh hắn điều chỉnh lại cơ thể sau đó quay người lại giơ lên cây gậy sắt.
Như lần trước hắn cũng đánh vào tay của con zombie, nhưng đã có kinh nghiệm hắn lần này bị phản chấn ít hơn rất nhiều.
Hai bên bụi cỏ 4 người lao ra, nhưng chỉ thấy được 1 con zombie cùng Trương Cửu nên bị chậm một nhịp.
Thanh Nguyên ở hướng gần với Trương Cửu nên cũng gõ xuống được một đòn vào đầu con zombie. Nghiên Thải Vi cũng ở gần, nhưng nàng chậm mất một nhịp nên chỉ đánh vào không khí.
Bên kia Lý Bác cùng Cao Đường thì không cần nói, bọn họ ở cánh xa hơn cùng thiếu nhịp nên chỉ đánh vào không khí.
Không đợi lấy bọn hắn lấy lại tinh thần, phía sau con zombie đã lao tới, nó theo quán tính đâm vào con zombie phía trước. Nhưng trước khi đâm, nó đã kịp dùng một tay của mình quét ngang ngực người gần nó nhất là Nghiên Thải Vi.
Con zombie phía trước đột nhiên b·ị t·ông làm nó ngã nhào xuống đất, Trường Cửu chỉ kịp né qua một bên, nhưng vì thế nên cũng bị ngã ngửa ra sau đám cỏ.
Phía sau lao ra Cao Kiến chỉ chứng kiến 2 con zombie nằm dưới đất, hắn không quan tâm gì cả lao lên liên tục nện vào một bên chân zombie phía sau. Từng miếng thịt của zombie dính theo trên trường côn văng tung tóe theo mỗi lần hắn vung côn ra.
Lý Bác cùng Cao Đường cũng lao vào phụ một tay, một người nện vào tay, một người nện vào một bên chân còn lại làm cho con zombie gào lên không thôi.
Bên kia Trường Cửu nhanh chóng đứng người lên, hắn thấy con zombie đang định đứng lên thì bị một côn của Thanh Nguyên nện vào lưng nên lại bị té xuống.
Hắn cũng nhanh chóng nắm lêm thanh côn sắt liên tục nện vào cánh tay sau đó quay qua nện vào chân zombie.
Vừa mới đứng lên còn liên tục ôm ngực ho khan Nghiên Thải Vi nhìn lấy 5 người đang không ngừng ẩ·u đ·ả 2 con zombie, lại nhìn xuống 2 zombie đang không ngừng gào lên đau đớn
Nàng cảm nhận được bọn chúng muốn dùng 2 tay 2 chân để giãy dụa, nhưng tay chân của chúng đã b·ị đ·ánh không còn hình dạng. Hình ảnh này làm nàng nghĩ 5 người mới là bên phản diện.
Nhưng nàng biết nàng sẽ thành thứ 6 người phản diện ở đây, cầm lên côn sắt sau đó lao vào chiến trường, nàng vừa đánh vừa hô lớn: “ĐÁNH, ĐÁNH, ĐÁNH,...”
Đột nhiên nàng nhận ra thứ gì đó không đúng, nàng dừng tay lại nhìn về phía đám người không biết khi nào đã đứng yên nhìn nàng với ánh mắt khác lạ.
Nàng hơi đỏ mặt cúi đầu, nhưng bởi vì lớn sơn đen nên không ai biết là nàng đang đỏ mặt cả.
“Không nghĩ tới Thải Vi cô nương lại nhiệt tình đến như vậy” Lý Bác mở ra một câu đùa.
“Hahaha” đám ngươi cười ồ lên.
“Thôi được rồi, vào việc chính thôi” Trường Cửu lên tiếng, sau đó nhìn về phía đang gào 2 con zombie, nhưng giờ đây tiếng gào của chúng nhỏ hơn rất nhiều.
Đám người cũng tập trung lại nhìn về phía nát bét tứ chi của 2 con zombie.
“Không biết là Cao Phương có chấp nhận cái này không?” Cao Kiến hơi thắc mắc.
“Cao Phương nói là chỉ cần sống là được, ta nghĩ là được thôi” Thanh Nguyên cũng không dám chắc.
“Trước cứ trói lại đã” Trường Cửu lên tiếng, nói hắn bước lên trước luồn dây qua trong miệng con zombie để ngăn nó gào lên, sau đó quấn một vòng quanh thân còn không quên để thừa một đoạn dây để kéo.
“Chúng ta tạm giấu một bên, đợi lát nữa quay về thu một lần” Trường Cửu quyết định.
Mọi người đều gật đầu đồng ý quyết định này.
Trước khi lên đường Trường Cửu nhìn về phía đã bị rách một lớp áo ngoài Nghiên Thải Vi hỏi thăm: “Ngươi không có sao chứ?”
“May mà ta mang nhiều áo, nên cũng không sao” Nghiên Thải Vi cười đáp.
Tiến lên một đoạn đột nhiên phía trước truyền đến âm thanh ngạc nhiên của Thanh Nguyên:
“Hình như ở đây có người”
Đám người vén cỏ ra, chỉ thấy được một người phụ nữ đang ôm đứa bé dựa vào bức tường đầy rêu xanh, nhưng làn da của hai người đã chuyển thành màu đen hơn nữa còn khô héo bám vào xương. Hai người này đ·ã c·hết.
“Thật tội nghiệp, có vẻ như họ c·hết trước khi bị biến thành zombie” Cao Đường tỏ ra thương cảm.
“Bây giờ n·gười c·hết lại thành như thây khô, không có dấu hiệu của phân hủy” Lý Bác cảm thán, hắn trước kia là một thầy thuốc nên trong căn cứ cũng có một chỗ cắm dùi. Bởi vậy không cần ra ngoài tìm zombie, nhưng hắn vẫn là quyết định ra ngoài.
“Đi thôi” Trường Cửu nhắc nhở.
Đám người cũng không làm gì, trên đường bọn hắn gặp rất nghiều n·gười c·hết như vậy, không thể đều quan tâm được.
Chỉ là một bên Cao Kiến đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi đi trước, ta đi vệ sinh một chút”
Đám người không để ý, chỉ tiếp tục tiến về phía trước.
Cao Kiến nhìn đám người rời đi, sau đó lại nhìn hai mẹ con trước mặt.
Hắn tiến lên đẩy 2 mẹ con ra một bên, chỉ lộ ra đằng sau một cây nhỏ màu xanh mập mạp, phía trên nó còn kết hai quả tròn màu đen to bằng 2 ngón tay, ngoài da có vẻ hơi sần sùi.
Cao Kiến kích động nhìn về hướng đám người rời đi, xác nhận không có người. Sau đó nhẹ nhàng dùng tay bứt xuống trái cây tiếp tục lấy một cái khăn bọc lại, cuối cùng mới nhét vào nơi sâu nhất của ba lô.
Sau khi làm xong mọi việc hắn đẩy 2 mẹ con về lại chỗ cũ, ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch tiếp đó tiến lên tụ hợp cùng đám người như chưa từng có gì xảy ra.
…
Sắc trời bắt đầu ngả về chiều ở khu căn cứ. Sau một ngày ở ngoài tìm kiếm zombie, đám người cũng đang lục tục trở về.
Thỉnh thoảng có thể thấy được một nhóm người thân thể tàn tạ đang kéo lê không đầy đủ tứ chi zombie đi về phía căn cứ.
Cao Nguyệt nhìn về phía bên ngoài mệt mỏi đám người, trong tay đang cầm một cuốn sổ ghi chép số lượng zombie bắt được của mỗi người.
Nàng đang đứng ở cầu thang tầng một nối với đại sảnh, bởi vì đám người dày xéo cả ngày nên đám có phía trước chung cư hầu như đã bị san phẳng. Chỉ để lộ bên dưới hệ thống dây leo chằng chịt đang nhúc nhích.
Bởi vì dây leo bên ngoài ăn thịt zombie nên tất cả zombie đem về đều được để ở tầng một, đương nhiên là được đặt ở trong phòng sau đó đóng chặt lại. Mỗi phòng như vậy đặt một trăm con.
Zombie bị săn đều khuyết thiếu tay chân nên cũng không cần lo lắng gì quá nhiều.
Đang cho một nhóm người ghi sổ Cao Nguyệt bỗng nghe thấy tiếng kinh hô truyền từ bên ngoài vào. Nàng ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra là ca ca của mình nên thở phào một hơi, sau đó cúi xuống tiếp tục ghi chép.
Cao Phương lôi hơn hai mươi con zombie biến dạng tay chân đi vào làm tất cả mọi người kinh sợ không thôi, hơn hai mươi zombie được buộc trên một đầu dây thừng nhưng hắn kéo nhẹ nhàng như thể đó chỉ là một con vậy.
Đưa cho zombie cho đám người kéo lên, Cao Phương tiến về phía Cao Nguyệt:
“Có tổng cộng là bao nhiêu rồi?” đây chính là thứ hắn hiện tại quan tâm nhất.
“Kết hợp với hơn một trăm zombie bắt được của ngươi, cũng gần được 300 rồi” vừa nhìn đám người lôi kéo zombie vượt qua người mình, Cao Nguyệt vừa trả lời.