Tận Thế Xuyên

Chương 22: Hạ Thanh Thần




Chương 22: Hạ Thanh Thần
Nhìn thấy biến mất trước mắt nàng Nguyệt Sinh, Cao Nguyệt bình tĩnh trở lại. Nàng thu hồi tâm thần, bởi vì hôm nay tiếp tục đi săn nên nàng phải chuẩn bị một số thứ, sau đó còn tiến hành ghi chép nữa. Lại là một ngày bận rộn, nàng nghĩ vậy.
Nguyệt Sinh ra khỏi cửa lớn chung cư, hắn nhẹ nhàng điểm nhẹ chân, rất nhanh xuất hiện bên ngoài mười mấy mét. Đây chỉ là hắn dùng một phần sức mạnh mà thôi.
Chỉ là có thể vẫn chưa điều khiển nhập vi được lực lượng của mình, mỗi lần hắn phóng ra, phía sau hắn đều để lại một cái hố to.
Nhưng khi hắn dần kiểm soát được cơ thể, lực để lại trên đất nhỏ hơn, cái hố cũng dần nhỏ lại.
Bởi vì hôm qua đám người cày cấy chỗ này quá nhiều nên cỏ đã bị dẫm sạch, có mọc lên nhưng cũng rất thấp cho nên hắn cũng rất tự do di chuyển.
Chỉ là khi đến nơi có cỏ cao quá đầu người, hắn phải đưa tay phải ra phía trước để vạt qua một bên đám cỏ.
Bởi vì cơ thể hắn hiện tại như sắt thép, nên nếu v·a c·hạm thì cũng không sao. Nhưng vải trên người hắn khi di chuyển với tốc độ cao, lại v·a c·hạm với cỏ cứng rất dễ rách nát.
Qua một lúc hắn đi đến chỗ hôm qua bắt gặp 2 con zombie đánh nhau. Đây là một con đường lớn, bên kia là một hàng cây cao lớn.
Không, phải nói là che trời đại thụ thì đúng hơn, chiều cao của nó thậm chí còn cao hơn một tòa nhà mười mấy tầng, thân cây không biết bao nhiêu người ôm mới hết. Thêm nữa bên này những căn nhà cao tầng xung quanh mọc đầy cỏ cùng rêu xanh. Như một khu rừng nguyên sinh vậy.
Với tình trạng này, mạng lưới điện vẫn ổn định cung cấp cho thành phố, cho thấy chính phủ lực chưởng khống rất mạnh.
Nhìn thấy một khoảng không cỏ bị dọn sạch, mặt đường có mấy chỗ như bị cày lên, xung quanh mấy đại thụ cũng bị nhiều vết cào sâu hoắm. Nguyệt Sinh biết được, rất có thể cuộc chiến hôm qua bất phân thắng bại.
Chỉ là hôm qua không có một con zombie bình thường, hôm nay hắn lại thấy được rất nhiều zombie lảng vảng quanh đây.

“Có thể là do khí thế phát ra từ trên người 2 con zombie kia quá thịnh, nên zombie bình thường không dám lại gần. Hôm nay 2 con kia đã rời đi, nên chúng qua đây” Nguyệt Sinh suy nghĩ.
Nguyệt Sinh như tàn ảnh xuất hiện giữa bầy zombie, mỗi nơi tàn ảnh lướt qua đều có zombie mất đầu rơi xuống.
Thỉnh thoảng lại có một q·uả c·ầu l·ửa xuất hiện bắn trúng đầu của một con zombie sau đó bắt đầu thiêu đốt. Hắn cũng không quên, dị năng sử dụng nhiều sẽ được tăng lên.
Chỉ một lúc, mấy trăm con zombie đã ngã ngửa.
Sau khi g·iết hết đám zombie này, Nguyệt Sinh điều chỉnh lại một chút tâm tính. Hắn cảm thấy mấy ngày này liên tục g·iết zombie không ngừng nghỉ làm hắn nhân tính có chút thay đổi, nên sau mỗi lần g·iết số lượng lớn zombie hắn cần điều chỉnh lại một chút.
Hắn đột nhiên chuyển hướng nhìn về một bên, phía trước mặt hắn chỉ là một đám bụi cỏ bình thường, không có dấu hiệu gì bất thường.
Phía đối diện, đối với ánh nhìn của hắn như có chút chột dạ, sau một lúc trong bụi cỏ đi ra một thiếu nữ chỉ khoảng mười mấy tuổi chưa phát triển hoàn toàn. Nhưng nhìn khuôn mặt này thì sau này phát triển hoàn toàn, chắc chắn cũng gây ra họa loạn một phương.
“Thúc thúc, ta chỉ là nghe tiếng chém g·iết nên tò mò qua… À không không, ta chỉ là có việc đi ngang qua đây, không phải là vì tò mò. Thúc thúc tha cho ta nha” thiếu nữ biết được mình nói nhầm nên nhanh chóng sửa lại, cuối cùng cũng không quên dùng khuôn mặt đáng yêu nhẹ nhàng làm nũng.
Khuôn mặt này, thân hình này, sự đáng yêu này, đây chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của mấy ông chú già độc thân.
Chỉ là Nguyệt Sinh không quan tâm những thứ đó, hắn kinh ngạc chính là thiếu nữ trước mặt hắn này lại là người nắm giữ 2 dị năng dị năng giả.
Hắn có thể cảm nhận được một dòng năng lượng rất lớn cùng một dòng năng lượng nhỏ tồn tại trong người của thiếu nữ trước mắt. Nhưng nhìn biểu hiện bình thường của nàng, có thể thấy được nàng rất nhẹ nhõm khống chế nó.
Cảm nhận lại cơ thể không phải quá mức mạnh mẽ của nàng, Nguyệt Sinh biết được nàng cũng không phải dùng nhục thân khống chế dị năng như hắn.

“Chẵng lẽ đây chính là thiên tài trong truyền thuyết?” Nguyệt Sinh hơi nghi ngờ nhìn không lớn tuổi cô bé trước mặt.
Chỉ là những suy nghĩ trên chỉ như điện quang thạch hỏa xảy ra trong đầu của hắn.
Trong hiện thực, hắn nhìn lại thiếu nữ trước mặt. Một suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn chính là thu nàng làm thuộc hạ, nhưng thấy tính cách của nàng hắn lại thôi. Không phù hợp.
“Ừm đi đi thôi” Nguyệt Sinh lên tiếng.
Nghe âm thanh hơi khàn khàn phát ra từ vị thúc thúc kì lạ mang theo rèm cửa trước mặt. Trong lòng Hạ Thanh Thần hơi nhảy một cái.
Chỉ là những từ nàng nghe được lại làm nàng hơi ngạc nhiên.
Không phải trong tiểu thuyết thường miêu tả những trường hợp bí mật của mình bị nhìn lén sẽ xảy ra xung đột, sau đó g·iết người giệt khẩu sao.
Nhìn đang ngơ ngác thiếu nữ trước mặt, Nguyệt Sinh không có ý định dài dòng thêm. Hắn điều chỉnh đã xong, có thể lên đường.
Nhìn rời đi thúc thúc, Hạ Thanh Thần đi theo sau. Nàng vất vả trốn ra ngoài, tiếp theo nghe thấy được tiếng đánh nhau nên qua nhìn. Không nghĩ tới thấy được một vị thúc thúc mạnh mẽ như vậy, nàng cảm giác gia gia của mình cũng không mạnh bằng người trước mắt.
Nàng cảm thấy vị thúc thúc trước mắt cũng không phải người xấu, thêm nữa dị năng của nàng cho nàng tự tin có thể trốn thoát. Nên cũng không quá lo lắng đi theo.
Thậm chí nếu nàng lôi kéo người này về cho căn cứ, rất có thể gia gia sẽ không phạt nàng nữa mà khen nàng cũng nên. Nghĩ đến đây nàng nở nụ cười quỷ quyệt.
Chỉ là làm nàng ngạc nhiên là người trước mắt này cũng quá nhanh đi, mới đó đã biến mất trước mắt nàng. Chỉ là động tĩnh khi người này di chuyển có thể cho nàng xác định được phương hướng đi theo.

“Thật nhanh” nàng hổn hển theo sau, cho dù thể lực của nàng thật mạnh mẽ nhưng đuổi theo người này thật rất tốn sức. Nàng không muốn cơ hội tránh trừng phạt của mình biến mất nên cũng cắn răng đi theo.
Thật may cho nàng là người trước mắt thỉnh thoảng sẽ dừng lại giải quyết zombie, tuy chớp mắt đã giải quyết xong. Nhưng thỉnh thoảng có nhóm mấy trăm con cũng duy trì người này một chút, thậm chí sau khi g·iết zombie hắn còn đứng lại nghỉ ngơi. Nên nàng cũng miễn cưỡng theo sau.
Nhìn thấy đang đứng đó nghỉ ngơi thúc thúc, Hạ Thanh Thần hồng hộc móc từ trong cái túi tinh xảo treo trước ngực ra một viên bi nhỏ như hạt đậu rồi bỏ vào miệng, sau đó nhai nuốt lấy. Sau đó sức lực nàng trở nên tốt hơn một chút

Nhìn lấy thúc thúc kia đứng đấy nghỉ ngơi, Hạ Thanh Thần thuần thục móc ra hạt đậu bỏ vào miệng sau đó nhai nuốt lên.
Bây giờ đã đầu giờ chiều, nàng đã đuổi theo người trước mặt đã ròng rã mấy tiếng đồng hồ. Bụng của nàng đã b·iểu t·ình từ rất sớm.
Thể lực của nàng có thể duy trì được đến bây giờ là do hạt đậu nàng mang theo bên người. Nhưng cuối cùng là nó cũng không ngăn được cơn đói bụng của nàng.
Bởi vì lúc trốn ra nàng không nghĩ tới sẽ cầm theo đồ ăn, nàng nghĩ với thực lực của mình việc tìm kiếm đồ ăn sẽ rất dễ. Nhưng bởi vì đuổi theo người trước mặt làm nàng không có thời gian.
Nhưng đã lỡ đuổi theo tới đây rồi nên nàng cũng không thể từ bỏ được, thêm nữa nàng phát hiện người trước mặt rất có thể cũng mang 2 dị năng.
Nàng thấy được vị thúc thúc này có thể phát ra lửa cùng với thể lực kinh người đó, nàng suy đoán người này một dị năng sẽ liên quan đến lửa một dị năng sẽ là cường hóa.
Suy đoán này càng khẳng định ý nghĩ muốn đưa người này về căn cứ của nàng hơn.
Chỉ là cơn đói thật khiến nàng khó chịu, nàng cũng không dám đi ra ngoài. Có thể người này đã biết nàng sử dụng dị năng để theo đuôi, nhưng không nói ra. Nàng vẫn không dám đi ra ngoài bây giờ, bởi vì như có như không sát khí bên người của hắn làm nàng có chút sợ.
Nhưng con người là vậy, đôi khi càng sợ hãi lại càng điên cuồng. Nàng chính là như vậy.
Nhìn thấy vị thúc thúc này tiếp tục lên đường, Hạ Thanh Thần tiếp tục lôi kéo bụng đói đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.