Chương 29: Quyết chiến căng thẳng (2)
Trên đường trở về đám người Thanh Nguyên phía sau kéo theo mỗi người 2,3 con zombie. Đang chuẩn bị thu lại đám zombie trước đó đã để lại thì phía sau hơi đổ mồ hôi Cao Đường lên tiếng: “Phía trước chỗ chúng ta đặt zombie có tiếng nói chuyện”
“Có người?” Trường Cửu hơi nhăn mày nhìn Cao Đường hỏi.
“Đúng vậy”
Nghe lời xác nhận của Cao Đường, Trường Cửu hỏi lại lần nữa: “Có dị năng giả?”
“Ta nghe được âm thanh hữu lực, có thể là có dị năng giả. Nhưng hình như không đông lắm” Cao Đường không chắc lên tiếng.
Trường Cửu suy nghĩ một hồi đưa ra quyết định: “Dù sao zombie của chúng ta đang ở bên kia, cuối cùng cũng phải qua xem một chút. Nếu thấy chuyện không được thì lui”
“Tốt” đám người đồng ý. Dù sau bọn hắn cũng tốn rất nhiều sức để hạ đám zombie đó.
Chỉ là càng tiến lên, đám người càng cảm thấy lạ. Bọn hắn đã rất gần cũng như tạo ra tiếng động rất lớn, nhưng đám người kia vẫn là vui vẻ nói chuyện.
Với âm thanh này chắc chắn người thường cũng có thể nhận ra bất thường, không nói đến đám người kia là dị năng giả.
Thời gian trôi qua, đám người cũng tới được đám đất trống. Đầu tiên là nhìn về phía năm người, 4 nam 1 nữ đang nướng thịt ăn uống quên cả trời đất. Sau đó nhìn về phía không còn nhân dạng, khí tức biến mất zombie.
Chỉ là không đợi đám người tức giận, Cao Đường một bên nhắc nhở: “Cô gái đằng kia rất mạnh, không phải chúng ta có thể đối phó”
Đám người di chuyển ánh mắt đến một cô gái trong trang phục q·uân đ·ội, nàng buộc tóc đuôi ngựa còn đeo một thanh kiếm dài phía sau. Giữa đám người đàn ông cười đùa, nàng chỉ khoanh chân im lặng ăn thịt nướng lộ ra rất khác thường.
“Vậy zombie của chúng ta tính sao? Chắc chắn họ đã g·iết chúng” Cao Kiến không cam tâm, đó không phải số lượng nhỏ zombie.
“Đám zombie này bị g·iết rồi thì thôi, chúng ta tạm thời đưa những zombie còn sống về căn cứ đã. Sau đó tiếp tục đi săn, dù sao ngoài kia còn rất nhiều zombie” Trường Cửu lên tiếng. Hắn cảm thấy đánh không lại thì không nên tìm nhục, hơn nữa bọn hắn chỉ cần đầy đủ zombie là có thể đổi thành tinh hạch để thăng cấp. Tranh chấp nhỏ này không ý nghĩa.
Đám người nghe vậy cũng coi như thôi, chỉ có thể rút lui.
Chỉ là bọn hắn vừa mới quay người thì đối diện trong đám người đi ra một tên đàn ông cơ bắp, hắn cũng không mang quân phục như cô gái kia, trên người chỉ mang áo ba lỗ mỏng cùng quần dài bình thường. Hắn nhìn một chút đang bị kéo lê còn sống zombie sau đó cất giọng ồm ồm của mình lên:
“Những con zombie kia là các vị để lại đi. Các vị có biết là để chúng còn sống như vậy là rất nguy hiểm không?” dừng một chút hắn lại mở miệng:
“Chúng ta phải rất vất vả mới g·iết được chúng, không phải các vị nên có chút biểu đạt thành ý với chúng ta, người đã tiêu diệt zombie giúp các vị à”
Hắn vừa mới dứt miệng, đám tráng hán kia đồng thanh hô lên: “Đúng vậy đúng vậy”
Nghe được đằng sau yêu cầu vô lý, đám người nhăn mày nhìn về Trường Cửu.
Trường Cửu cũng lâm vào im lặng.
Lúc này đứng bên hắn, Cao Đường nhỏ giọng nhắc nhỏ: “ta có thể ngửi được mùi vị trên người đám đàn ông khác với mùi trên người cô gái kia. Cộng thêm đồng phục, ta suy đoán bọn họ có thể là 2 đám người”
Nhìn xuống Cao Đường, Trường Cửu còn hơi nghi ngờ. Dù sao giữa nam và nữ tất nhiên sẽ có mùi khác nhau rồi.
Trường Cửu quay người lại, khí thế cũng không chịu thua nói: “Các vị như có hiểu lầm gì ở đây rồi. Zombie chính là chúng ta để lại, các vị lại g·iết chúng, không phải các vị nên là người phải đền bù cho chúng ta sao?”
Thấy tình hình không ổn, đám người đàn ông phía sau cũng đứng dậy đi đến bên người kia.
Một người trong đó hỏi: “Lão đại, đánh không? ta nhìn thấy đối diện có 2 cô gái rất xinh. Đánh thắng chúng ta có thể… hihi” vừa nói hắn vừa dùng ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá Cao Đường cùng Thải Vi. Tuy Thải Vi dùng chất màu đen che đi khuôn mặt của mình, nhưng hắn lập tức liền nhận ra đó cũng là đại mỹ nhân.
Nhìn tiện tiện hề hề lão tứ, một bên lão nhị cảnh cáo: “Ngươi muốn c·hết à, không sợ A Cửu tỷ tỷ chém ngươi làm tư à?”
Nghe đến A Cửu, lão tứ liếc mắt cô gái ngồi đằng sau một cái, sau đó cụp đuôi lại không lên tiếng nữa.
Người đàn ông được gọi là lão đại lên tiếng: “Hừ, lý do lý trấu. Các người để lại zombie còn sống chính là đang gây nguy hiểm cho người khác. Chúng ta thay các người g·iết chúng nên thu một chút lợi tức không phải rất phù hợp sao?”
Một bên có một vết sẹo bên má lão tam không chịu được lên tiếng nhắc nhở: “Lão đại chúng ta chính là đang t·ống t·iền, ngươi nói lý lẽ với chúng làm gì?”
“Hừ, nói các ngươi ngu thì lại không chịu nhận. Suốt ngày chỉ biết đánh đấm, cả một đám người không một ai có đầu óc để dùng. Cao thủ so chiêu có thể động khẩu không động thủ. Chỉ cần bọn hắn không cãi lại ta, sau đó lao lên đánh nhau, chính là bọn hắn khơi mào c·hiến t·ranh, chúng ta chính là người bị hại. Như vậy cuối cùng nếu chúng ta có lỡ g·iết bọn hắn, thì cũng chỉ bị xem là tự vệ chính đáng mà thôi. Các ngươi hiểu không?” Lão đại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giải thích cho đám người.
Nhìn đám người đang chửi nhau, Trường Cửu trầm mặc, đúng là trên đời không thiếu cái lạ.
“Cẩn thận, ta cảm nhận được tên lão đại đó rất mạnh” Cao Đường nói nhỏ.
“Tốt” Trường Cửu nói tốt. Chỉ cần hắn không nghe thấy ‘chúng ta đánh không lại là được’.
Chỉ là hắn vừa mới nói tốt thì phía trước đã có tiếng xé gió truyền đến. Hắn thấy lão đại đang cuộn tròn cơ thể trên không, hơn nữa đang lao đến hắn với một tốc độ chóng mặt.
Hắn chưa kịp chuẩn bị thì đã thấy được đối phương mở người ra, đem lòng bàn chân chuẩn bị đáp lên mặt mình. Trường Cửu vô ý thức đưa 2 tay song song chống đỡ trước mặt, nhưng thông qua khe hở hắn thấy tên kia lại cuộn mình lại, cuối cùng dùng đầu húc vào bụng của hắn.
Trường Cửu bị đụng bay rơi vào trong bụi cỏ, hắn phun ra một ngụm máu. Hắn cảm thấy cả người đang nhộn nhạo cả lên, không có chút sức lực.
“Cẩn thận”
Đang muốn dùng tay chống người lên Trường Cửu đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cao Đường, sau đó liền có một thứ gì đó bay về phía mình. Nhớ lại hình ảnh lúc nãy hắn vô ý thức cuộn tròn lại.
PHỤT
Bị vật đột nhiên bay đến đâm vào, làm Trường Cửu lại phun ra một ngụm máu.
Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh của Lý Bác bên cạnh: “Trường Cửu, ngươi không sao chứ?”
Trường Cửu ngạc nhiên nhìn lên thì đã thấy Lý Bác đứng trước mặt hắn, hắn muốn nói không sao nhưng âm thanh lại không thoát ra khỏi miệng hắn được.
Lý Bác đỡ Trường Cửu ngồi dậy nói: “Ngươi b·ị t·hương nặng nên tạm thời ở đây, ta ra ngoài giúp đỡ đám người” Lý Bác muốn ở lại giúp đỡ Trường Cửu nhưng ngoài kia cần hắn hơn.
Nhìn thấy Lý Bác nhanh chóng biến mất, Trường Cửu muốn nói gì đó. Chỉ là hắn sau lần t·ấn c·ông vừa rồi thật sự là đã hít thở không thông.
Chỉ là hắn không phục, mấy tên kia có thể trước đó đã diễn một tường kịch làm bọn hắn lơ là sau đó đánh lén.
Lý Bác chạy ra ngoài thì đã thấy đám người chiến loạn thành một đoàn.
Hắn thấy được mặt hèn mọn lão tứ đang đùa giỡn lấy Cao Đường. Không do dự, hắn chạy qua trợ giúp.
Nhìn thấy trước mặt khuôn mặt ghê tởm đang không ngừng líu lo lấy tiểu nương tử hãy đi theo ta, Cao Đường biệt khuất dựa vào sự n·hạy c·ảm của mình để có thể né tránh.
Sau đó nắm lấy trong tay côn sắt không ngừng chống trả. Nhưng những đòn này không làm khó được tên kia, hắn chỉ đơn giản tránh né. Sau đó còn không quên dấn lên dùng bàn tay tô kệch kia chạm vào nàng.
“Ngươi dám?” lại lần nữa bị chạm vào mặt, nàng tức giận thét lên.
“Ha Ha, nương tử của ta nếu tức giận sau không dùng bàn tay mềm mại đến để đánh ta hahaha…” lão tứ không hề cố kị khoe ra hàm răng vàng của mình cười ha hả.
Chỉ là vừa nói xong thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, hắn không để ý đến nương tử trước mặt nữa mà quay qua đón lấy người tới đánh lén. Nhưng bởi vì mất tiên cơ, hắn chỉ có thể đưa hai tay ra trước người để đón đỡ đòn t·ấn c·ông.
Bị đánh bay ra xa lão tứ nhìn về rần rần hai cẳng tay, hắn lắc lắc để lấy lại cảm giác. Sau đó nhìn về phía đang lao về hắn một ông chú, hắn cười gằn nói:
“Ngươi dám đánh lén ta?”
Lão tứ chống một tay ngồi dậy, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn lấy Lý Bác, hắn thấy được Lý Bác lấy đà sau đó nhảy về phía mình. Trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh 2 tay cầm trường côn đưa quá đầu của Lý Bác càng ngày càng lớn.
Khi thấy trường côn sắp chạm đến mình, lão tứ ánh mắt âm tàn nhổ ra một bãi nước bọt lên người Lý Bác.
Đang ở trên không Lý Bác đột nhiên thấy người trước mặt nhổ thứ ô uế đó, hắn muốn tránh nhưng đã muộn. Hắn theo quán tính đụng vào bãi nước bọt, sau đó dư thế không giảm đánh trúng người trước mặt.
Chỉ hơi thất vọng là kẻ trước mắt lại đưa 2 tay lên chặn, không cho trường côn cơ hội chạm vào đầu của hắn.
Nhưng đột nhiên cơn đau rát xuất hiện, làm hắn bắt không đúng nhịp tiếp đất. Nên chỉ có thể ngã nhào ra đất lăn lộn mấy vòng, hắn nhịn không được thét lên:
AAAAAA…
Lý Bác cảm nhận được hai bên má cùng hai nắm đấm của mình rất đau rát. Hắn mở mắt ra nhìn lấy, một hình ảnh xuất hiện làm hắn lạnh người.
Làn da bên ngoài hai bàn tay của hắn đang bắt đầu hủ thực, nó còn không ngừng phát ra tiếng xì xèo. Nhìn đến trường côn trên mặt đất cũng bị ăn mòn một đám. Hắn biết được đây chắc chắn là do nước bọt tên kia gây nên.
Chỉ là rất nhanh chỗ da bị hủ thực bắt đầu truyền đến tín hiệu ngứa, sau đó là rất ngứa, trên mặt hắn cũng truyền đến tín hiệu y như vậy, làm Lý Bác không tập trung được.
Cơn đau rát cùng với sự ngứa ngáy liên tục trùng kích đến tinh thần của Lý Bác như đang thúc dục hắn là hãy đưa tay ra gãi đi, hãy gãi đi.
Nhưng là một thầy y, hắn biết được trong lúc này phải giữ vững tâm trí không được đưa tay ra để gãi.
Một bên khác Thanh Nguyên phải đối đầu cùng với lão nhị.
Nhìn lão nhị nhàn nhã đi về phía mình, Thanh Nguyên cũng dần dần lùi lại sau đó nói:
“Ta không làm gì được ngươi, nhưng ngươi muốn bắt ta cũng không dễ”
Trên gương mặt thô cuồng lão nhị xuất hiện nụ cười:
“Ngươi có thể chạy được nhanh, nhưng ta thấy những người khác thì không chắc” nói hắn nhìn xung quanh, nhưng đột nhiên lại sững sờ dừng lại trên người của Nghiên Thải Vi cùng lão đại của mình.
Bởi vì vừa rồi hắn thấy được lão đại dùng sát chiêu của mình t·ấn c·ông cô nàng, nhưng rất nhanh lại bị đẩy ra bởi một quả cầu nước phát ra bởi cô nàng này.
Nhìn thấy lão đại trên người áo ba lỗ bị thủng ra ba lỗ, một cái trên lưng, một cái trước ngực, một cái ở bụng. Thậm chí 3 chỗ này còn thấy rất rõ lõm vào cho thấy rất có thể đã gảy xương.
Nhưng lấy lại tinh thần hắn lại mỉm cười, đây chính là gặp cọng rơm cứng. Trước đây hắn đã từng khuyên qua lão đại nên đổi cách t·ấn c·ông, bởi vì cách t·ấn c·ông chỉ có thể lao về một phía đó quá đơn điệu, rất dễ bắt bài. Nhưng hắn không chịu nghe, giờ thì biết lãnh hậu quả rồi.
Hắn quay lại nhìn về Thanh Nguyên mỉm cười nói:
“Cô ta có dị năng khống thủy khá mạnh, nhưng ta thấy nàng đã có vẻ rất mệt. Ta đoán nàng tiêu hao không cạn, chắc cũng không kiên trì được lâu. Ta nói có đúng không thanh niên chỉ biết chạy?”
Thu hồi tầm mắt từ Thải Vi, Thanh Nguyên trầm mặc nhìn trước mặt người đàn ông này. Hắn là dị năng tốc độ, nhưng người trước mắt hắn lại là dị năng trọng lực, tuy chỉ là 3 mét quanh thân, nhưng cũng rất khắc chế hắn.
Mỗi lần bước vào đó, hắn di chuyển trở nên trì trệ khó có thể tiến lên. Lại nhìn cơ bắp lực lưỡng của kẻ này, hắn biết khi bị tóm nhất định sẽ c·hết.
Nhưng chỉ cần ở ngoài thì người kia cũng không làm gì được hắn, dù sao ở đây không có ai có thể vượt qua được tốc độ của hắn. Trừ khi tên lão đại kia dùng đòn sát thủ vừa rồi mới có thể vượt qua hắn.
Nhưng dị năng cũng tiêu hao năng lượng nên hiện tại hai người cũng không có dùng dị năng, mà chỉ đi bộ bình thường thôi. Chỉ là 2 bên canh chừng nhau không cho đối phương rời đi.
Bởi vì thế cục hiện tại đang khá cân bằng, nếu một trong 2 người rời khỏi chắc chắn sẽ đánh mất cân bằng đó.
Hai người một trước một sau có vẻ rất nhàn nhã nhưng ẩn sau nó là sự tồn vong của đám người.