Tận Thế Xuyên

Chương 31: Gặp lại




Chương 31: Gặp lại
Trên đỉnh tòa nhà 3 tầng, Nguyệt Sinh quan sát đang đánh nhau kịch liệt 2 con zombie. Đây là 2 con hôm trước hắn đã thấy, chỉ là hắn không nghĩ tới 2 con zombie này thời gian qua vẫn đang không ngừng quần nhau. Hơn nữa, chỗ này cách chỗ trước đó cũng khá xa.
Tuy đây không phải là 2 con zombie cấp 2 duy nhất hắn thấy, trước đó hắn có gặp qua 2 con khác nữa. Nhưng bởi chúng đang bị săn bởi dị năng giả nên hắn cũng không nhúng tay vào.
Nhưng 2 con trước mắt này cho hắn ấn tượng rất khác 2 con bị săn kia.
Qua hai lần quan chiến hắn thấy được 2 con zombie này phát triển quá nhanh, lần trước chỉ như hắn mới vào 30 điểm thể lực chính là mới vào zombie cấp 2. Bây giờ gặp lại đã là sắp đột phá cấp 3 rồi.
Hơn nữa trên người chúng cũng rất có thể có 2 dị năng. Một loại là như bản mệnh của chúng, một loại lại là chúng có thể kích hoạt. Dù sau đến giờ hắn vẫn chưa thấy con zombie nào lại có khả năng kích hoạt thêm một dị năng mới cả.
Lấy con zombie cấp 1 mà hắn đã đánh bại trong phòng 0707 chính có khả năng nhanh nhẹn, nhưng nhanh nhẹn này như là một phần của cơ thể nó. Không cần kích hoạt nó cũng đã nhanh nhẹn như vậy rồi.
Nhưng 2 con zombie trước mặt, theo hắn quan sát một con nhỏ zombie với hình hài học sinh tiểu học chính là zombie loại hình tốc độ. Nhưng thỉnh thoảng, nó lại có thể bộc phát tốc độ gấp 2 lần có thừa.
Thậm chí lực phòng ngự của nó cũng rất kinh người, tuy chỉ trong hình hài học sinh tiểu học. Nhưng thỉnh thoảng bị dính đòn của con zombie 2 mét 5 đối diện mà sức chiến đấu của nó cũng không giảm.
Đối diện là con zombie cao lớn, theo hắn nghĩ khả năng chính của nó là phòng ngự, thỉnh thoảng trên người nó làn da lại biến thô ráp như đá. Con zombie đối diện đánh vào nó không hề để lại một dấu vết gì. Thêm nữa kỹ xảo chiến đấu của nó rất thành thạo điêu luyện, mỗi lần con zombie nhỏ lao vào, nó rất nhẹ nhàng là có thể phản công ngược trở lại.
Nhưng mỗi con lại có ưu thế của riêng mình, cho nên 2 bên đánh nhau có đi có về. Chỉ là khổ cho hoàn cảnh xung quanh của chúng. Có mấy căn nhà bị v·a c·hạm của chúng lật còn chỉ có một nửa, Đường cái cũng bị móng vuốt sắc nhọn của chúng cày không ra hình dáng.
Hai con zombie này cũng không coi ai ra gì cứ lao vào đánh nhau như vậy, không để ý đến ánh mắt đám người đang nhìn chúng.
Đúng vậy, ở đây ngoài Nguyệt Sinh còn có mấy người khác nữa. Nhưng tất cả đều ở cách xa nhau, không ai nhận ra ai.
Chỉ là đám người nhận ra được 2 con zombie rất mạnh nên không có ý định tham chiến. Bọn hắn cũng sợ lúc lao vào, 2 con zombie lại liên thủ đánh ngược thì lúc đó lại nguy hiểm. Dù sao nhìn trí thông minh của chúng không thấp chút nào, rất có thể đến lúc nguy hiểm lại biết quay qua hỗ trợ nhau.
Còn nguyệt Sinh lúc này đang có chút phân vân. Hắn muốn tinh hạch, nhưng cũng muốn thu phục bọn chúng giúp đỡ bản thân. Nhưng rất nhanh hắn đưa ra quyết định của mình. Chỉ là trong lúc chuẩn bị tiến lên, hắn cảm nhận được có người đang qua đây.
Nhìn thấy đối diện có 2 bóng hình đang lao qua với tốc độ rất nhanh. Lúc tới gần, hai người nhẹ nhàng nhảy lên mái của một căn nhà thấp hơn, sau đó nhảy thêm một lần nữa lên bằng với vị trí của hắn đang đứng.
Trong đó có một người phụ nữ có nốt ruồi son bên miệng, trên môi của nàng luôn mang theo một nụ cười làm chao đảo lòng người. Trên người nàng khoác lên một chiếc váy màu đỏ dài đến gót chân, chỉ để lộ ra một bờ vai ngọc ngà thu hút ánh nhìn. Cả người nàng toát ra đầy rẫy sự mị hoặc.
Đứng một bên nàng chỉ là một người đàn ông trung niên khuôn mặt đôn hậu có phúc. Hai người đi gần nhau thật không hợp nhau chút nào.
“Nguyệt Sinh đại nhân, đã lâu không gặp” Lục Tam Nương kiều mị lên tiếng.
Trần Đông một bên chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Nhìn thấy 2 người, Nguyệt Sinh chỉ đơn giản mở miệng hỏi: “Có chuyện?”
Nhìn thấy này, Lục Tam Nương không tỏ vẻ gì, tiếp tục treo trên miệng nụ cười nói:
“Nguyệt Sinh đại nhân, ngài mục đích chắc cũng là 2 con zombie kia. Chúng ta kết hợp như thế nào?” dừng một chút nàng nhìn đằng xa rồi nói tiếp:
“Đằng kia 3 người thuộc bên Thanh Kiến căn cứ cũng sẽ tham gia. Chúng ta đều là cấp 2, chỉ cần phối hợp với nhau tốt, chắc chắn lần này sẽ thành công.”
Cuối cùng nàng dừng lại chờ đáp lời từ Nguyệt Sinh.
Trong cảm nhận Nguyệt Sinh, nương tử trước mắt này đã là cấp 2, không những thế còn đã đi được một đoạn rất xa. Người đàn ông bên cạnh thì yếu hơn một chút nhưng cũng không kém, chỉ là hắn không muốn chia sẻ trước mặt 2 con zombie cho đám người.
Hắn đơn giản đáp: “Bắt 2 con zombie này, mình ta là đủ. Không phiền đến các vị” nói hắn lao nhanh về phía 2 con zombie, không chờ 2 người đáp lời.
Lục Tam Nương thấy biến mất Nguyệt Sinh cũng không tỏ ra tức giận, vẫn chỉ mỉm cười nhìn lấy hắn rời đi.
Một bên Trần Đông nhăn mày: “Lục Tam Nương, ngươi thấy sao?”
“Hắn có thể đã vào cấp 3” Lục Tam Nương nhẹ nhàng đáp.
“Cái ta muốn hỏi là hắn không muốn kế…” Trần Đông đang nói bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ngạc nhiên lên tiếng:
“Cấp 3? Nhanh như vậy. Ngươi có nhầm không?”
“Ngươi không tin phán đoán của ta?” Lục Tam Nương không giải thích mà nhẹ nhàng hỏi lại.
“Tốt” Trần Đông tuy khó tin, nhưng cũng không phản bác.
“Nếu hắn là cấp 3, rất có thể sẽ giải quyết được 2 con zombie này. Ngươi nghĩ chúng ta có thể chiếm được tiện nghi từ đây?” Trần Đông lên tiếng.
“Ta nghĩ, ngươi có nghĩ cũng vô dụng thôi. Trong cảm giác của ta, 2 con zombie này nếu kết hợp có thể có một chút hy vọng đối kháng với hắn. Nhưng zombie cũng chỉ là zombie, nếu ta là Nguyệt Sinh ta sẽ đánh vào con nhỏ zombie trước. Lợi dụng chênh lệch cấp độ phế nó trước, không để tốc độ của nó làm ảnh hưởng. Sau đó mới đánh chủ ý lên con zombie lớn kia. Như vậy nếu chúng có ý định hỗ trợ nhau, thì cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn” Lục Tam Nương giải thích.

Giống như Lục Tam Nương đoán, Nguyệt Sinh mục tiêu đầu chính là con zombie nhỏ kia. Hắn bắt đầu sử dụng dị năng cường hóa tốc độ, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng hơn, hai chân cũng bắt đầu nhanh nhẹn hơn.

Hắn mỗi lần phóng ra, đều là xuất hiện trên một đỉnh của căn nhà khác, mỗi lần như vậy đều cách nhau hơn 20 mét. Chỉ là bởi vì lực lượng hắn tung ra quá nhiều, nên mỗi lần bắn ra đều để lại sụp đổ một góc tòa nhà gây ra tiếng động rất lớn.
Rất nhanh tiếng động đó thu hút 2 con zombie. Đang chiến đấu ngươi c·hết ta sống đột nhiên đình chỉ, sau đó ngay lập tức ăn ý t·ấn c·ông người đang tiến lên như thể đã tập luyện rất nhiều lần.
Nhìn thấy 2 con zombie đồng loạt quay qua t·ấn c·ông hắn, Nguyệt Sinh như thể hiểu được gì đó, hắn cười.
Đến khoảng cách 2 bên chỉ chỉ còn khoảng hơn 30 mét, hắn như trước đó đáp xuống một tòa nhà. Chỉ là lần này hắn bộc phát ra một tầng sức mạnh mới, hắn như tên bắn lao về phía con zombie nhỏ.
Con zombie nhỏ chỉ kịp nhìn thấy Nguyệt Sinh như một quả lựu đạn đang lao đến mình. Nó hiện tại đang ở trên không còn chưa kịp đáp xuống, nó chỉ dựa theo bản năng tính toán được là dựa theo trước đó tốc độ của con người trước mặt, nó vẫn sẽ kịp đáp xuống đất sau đó lấy đà cho đòn t·ấn c·ông.
Nhưng hiện tại con người trước mắt này lại bộc phát ra tốc độ nhanh hơn dự kiến, làm cho nó chậm hơn một nhịp đáp đất.
Thời khắc mấu chốt này nó chỉ kịp nghiêng mình né tránh đòn t·ấn c·ông này.
Nhưng mà nắm đấm của Nguyệt Sinh vẫn kịp lướt qua vai phải của nó, kèm theo sóng xung kích trực tiếp xé mất một phần thịt trên vai của nó. Đồng thời cũng đẩy nó văng ra xa.
Đắc thế không tha người, thấy đòn t·ấn c·ông có hiệu quả. Nguyệt Sinh tiếp tục lao về phía nó bị văng ra.
Con zombie nhỏ chỉ vừa mới đứng lên đã thấy tiếng xé gió đập vào mặt, nó chỉ kịp đưa tay ngăn cản.
ẦM
CRẮCC
Chỉ là ầm một tiếng nó b·ị đ·ánh bay ra xa sau đó đụng vào một tòa nhà, làm nó sụp đổ một góc bụi bay mù mịt.
Chật vật đứng lên combie nhỏ, không kịp để ý đến đã bị gãy hai tay. Nó nhanh chóng bật lui về sau để lấy lại lợi thế tầm nhìn. Chỉ là chân của nó mới cách mặt đất được hơn 10 phân, thì phía trước có một nắm đấm xé rách bụi mù hướng về phía nó.
Nếu nó có ý thức chắc chắn nó sẽ nói là 2 lần, hôm nay đã 2 lần nó bị t·ấn c·ông trong lúc ở trên không.
ẦM
Lại là một t·iếng n·ổ vang lên.
Bởi vì hai tay của nó đã bị phế, cho nên đòn t·ấn c·ông vừa rồi nó dùng ngực cứng rắn đỡ.
Tuy là ngực của nó bị lõm vào như một cái động sâu thấy xương sống, nhưng nó như là không có việc gì dùng hai chân bật dậy. Sau đó nhanh chóng lùi ra sau.
Chỉ là như lần trước, một nắm đấm to lớn đã đến trước mặt nó. Đã từng rất tự tin về tốc độ của nó hôm nay rốt cuộc gặp đối thủ.

RẦM
Nó đã sử dụng bộc phát từ lúc phát hiện ra tên con người này, nhưng tốc độ của nó vẫn thiếu một chút. Đúng vậy chỉ là thiếu một chút thôi, nếu nó có thể nhanh hơn một chút nữa, lúc đầu đã không phải rơi vào cảnh ở trên không trung sau đó dính một đòn. Chỉ là nhanh hơn một chút nữa thôi, là nó có thể rút lui an toàn sau đó lấy lại thế chủ động.
Nhưng tất cả đã muộn, ý thức của nó đang dần mất đi. Chỉ là ngay lúc thời khắc cuối cùng này, ý thức của nó bỗng dưng sáng tỏ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nó nhớ lại trước lúc biến thành zombie, chỉ là một học sinh tiểu học bình thường, chỉ là từ lúc sinh ra đã không có mẹ, nó được cha một mình nuôi lớn. Hôm đó nó được cha dẫn ra ngoài đi chơi, dẫn đi hội chợ, được ăn kem. Nó chỉ biết lúc đó nó cười rất vui vẻ cùng người cha cao lớn của mình.
Chỉ là không biết lúc nào xung quanh bỗng dưng xuất hiện rất nhiều vụ khí màu hồng. Đàm người cũng dần náo loạn lên, còn có người không ngừng hô lớn ‘zombie’.
Nó được cha nhanh chóng cõng rời khỏi đó, chỉ là trong lúc di chuyển chân của nó đã bị cắn bởi một khuôn mặt kinh dị, khuôn mặt đó là thứ đáng sợ nhất mà nó đã từng thấy.
Chỉ là rất nhanh cha đã phát hiện được nó đang bị t·ấn c·ông, ông nhanh chóng quay người lại đạp bay thứ kinh tởm kia đi. Ông cũng đưa nó từ trên cổ của ông xuống. Nhìn đến khuôn mặt lo lắng của ông, nó liên tục nói là nó không sao, nó đã lớn, nó sẽ không khóc.
Chỉ là không hiểu sao người xung quanh nhìn nó với ánh mắt hoảng sợ, sau đó hét lên rồi bỏ chạy. Nó nghi ngờ nhìn cha của mình, ông không nói gì chỉ nhìn nó mỉm cười.
Sau đó nó được ông cõng đi rất lâu, được ông kể về đủ thứ chuyện trên đời, ông còn nói chuyện lúc nhỏ của ông. Đây chính là khoảnh khắc bình yên nhất trong đời của nó.
Nó được ông cõng đi như vậy đến trời tối, bụng của nó cũng bắt đầu kêu lên. Nó nói với ông ‘cha ta đói’.
Nó chỉ thấy ông đưa bàn tay trống rỗng của mình lên, nhưng trong mắt nó chính là đang thấy trong tay ông đang cầm một cái đùi gà to tướng.
Nó đưa hai tay cầm đùi gà lên, sau đó đưa vào miệng rồi nhẹ nhàng cắn. Đùi gà rung lên, nước gà bắn tung tóe trong miệng của nó.
Chỉ là lúc này bỗng nhiên có một mùi thơm bay vào miệng của nó. Rồi nó nhìn thấy góc tường có một cái cây mũm mĩm, phía trên nó treo hai trái cây màu đen. Chính là trái cây này hấp dẫn nó.
Nó chỉ về phía trái cây nói ‘cha, ta muốn ăn quả kia’.
Cha của nó rất nhanh cõng nó qua hái trái cây về. Nhìn thấy trong tay 2 viên trái cây, nó thỏa mãn ăn xuống một viên. Nhưng đột nhiên nó nhớ được là cha của mình cũng chưa ăn gì. Nó đẩy bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía trước nói ‘cha, cho ngươi’.
Nhưng sau khi ăn trái cây xong thì nó cảm thấy ý thức của mình đang dần mất đi, nó chỉ nhớ được là nó được cha cõng đi rất lâu, rất lâu.
Nó tự nhiên thấy rất mệt mỏi, hơn nữa còn rất đau. Ý thức của nó cũng đang dần mơ hồ. Nó đang muốn nhắm mắt lại, thì đột nhiên thấy đằng xa có một con quái vật cao lớn đang truy đuổi qua đây. Chỉ là nó không sợ hãi mà chỉ vô ý thức thốt lên ‘cha’ theo đó một giọt lệ từ khóe mắt của nó tràn ra sau đó từ từ lăn xuống má của mình rồi đọng lại ở đó. Nó từ từ nhắm mắt lại. Nó đ·ã c·hết.
GRÀOOOO…
Nhìn xuống chỉ còn một nữa đầu con zombie, trước khi c·hết còn để lại một giọt nước mắt. Nguyệt Sinh không để ý mà quay về phía vừa điên cuồng gào thét vừa lao qua đây con zombie to lớn này.
Lúc đầu, ý muốn của hắn chính là tiêu diệt con zombie nhỏ sau đó xem thử thu phục được không con zombie lớn. Nhưng giờ xem ra là không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.